Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!
Chương 24
Quỳnh Sương
08/12/2016
Hóa ra cuộc đời này vốn là đường thẳng, nhưng vì duyên phận lại có thể
trở thành vòng tròn. Đi cả một đoạn dài cuối cùng cũng gặp được nhau.
Không biết rằng đã gặp anh lâu như vậy.
Chúng tôi lên xe chuẩn bị quay lại Hà Nội. Tôi ngồi cùng Nhật Nam trên chiếc xe 16 chỗ, cùng rất nhiều đồng đội của anh ấy. Chỉ có 4 cô gái, vẫn không thấy Lam đâu. Nhưng cũng không tiện bắt chuyện với họ.
Những người lính này vốn dĩ rất yêu đời ngay cả khi vừa từ cõi nạn trở về. Họ vui vẻ cười đùa, trò chuyện đủ kiểu không có gì là mệt mỏi cả. Có vẻ như niềm vui được về nhà không gì sánh nổi.
Một cậu con trai có vẻ ít hơn tôi 2-3 tuổi, trông rất quen cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng lịch sự đáp trả bằng cách nhìn cậu ta chằm chằm.
Lát sau cậu ta vỗ tay một cái rồi quay lại hỏi Nhật Nam.
- Này anh ba, chẳng phải đây là “ Nữ siêu nhân” đó sao?
Tôi tròn mắt nhìn cậu ta, hơi hơi nhớ ra điều gì đó nhưng rất khó hình dung.
Nhật Nam lúc ấy cười mỉm nhìn cậu ta gật đầu. Cậu ta lại cười phá lên làm tất cả chú ý.
- Mọi người! Đây là “ karatedo đai nâu” 3 năm trước tôi kể đây!
Mấy người kia tò mò nhìn tôi lại hỏi lại cái cậu kia.
- Là người này sao?
Cậu ta gật đầu đắc ý. Tôi còn chưa kịp hiểu cái gì đang xảy ra, quay lại nhìn Nhật Nam ý muốn hỏi rõ thì bất giác nhớ ra. Ồ! Đúng là cái cậu nhóc này đây mà.
Cậu ta tiếp lời:
- Chị không nhớ thằng em này sao?
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ rất nhớ.
- Dĩ nhiên đã quên! Giờ mới tự nhiên nhớ lại.
- Không phải chứ? ... Không có ấn tượng với em, chí ít cũng phải ấn tượng với ông anh của em ngồi cạnh chị chứ! Nhưng thực sự em rất khâm phục karatedo miệng của chị đấy.
Cũng không cần quá khoa trương như vậy khi mấy người ở đây có đến quá bán là không hiểu vấn đề gì đang xảy ra.
Nhưng cậu ta vốn là vừa ám chỉ Nhật Nam, anh ấy từng xuất hiện trước đó trong cuộc đời tôi sao?
Cậu ta tên Phong, 3 năm trước còn là thượng sĩ, giờ đã lên được thiếu úy. Quả là thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ mà.
Phong đưa ánh mắt nhìn tôi như một sự ngưỡng mộ đặc biệt dành cho đàn chị và bắt đầu liên miên trong câu chuyện của 3 năm về trước....
- Hồi đó em cùng mấy anh nữa đi tuần quanh phố, đang đi thì thấy một chiếc ô tô đỗ không đúng chỗ nên dừng lại. Bất giác nghe thấy tiếng thất thanh của một người đàn ông trung niên:“ Anh cảnh sát! Cứu... tôi bên này... bị cô gái này hành hung.... cứu tôi! Nhất định phải kiện cô ta....!” Mọi người biết không? Ông ta khi ấy nằm sõng soài trên mặt đường vỉa hè, tay giữ khư khư của quý......
Vùa nói, Phong vừa cười khoái chí. Câu chuyện của cậu ta vẫn diễn ra rất suôn sẻ, càng đi sâu tôi lại càng bắt đầu thấy mặt nóng ran. Nhật Nam liếc nhìn tôi cười, lại càng khiến tôi thêm ngượng, cúi đầu nhìn hai tay đang vò vò vạt áo.
Phong tiếp tục câu chuyện của mình....
- Dĩ nhiên cô gái ấy là chị Anh Thư đây rồi! Khi ấy còn trưng bộ mặt vô tội. Chị ấy luôn miệng nói:“ Là ông này giở trò trước!” Chúng tôi buộc đưa hai người về bốt phía trước để làm rõ. Chị Anh Thư cứ luôn miệng: “ Chưa làm rõ mọi việc sao lại áp giải tôi thế này! Làm mất danh dự của tôi các anh có chịu trách nhiệm được không?“...
- Sau đó thế nào?....
Một vài người tỏ vẻ rất háo hức nghe kể đoạn sau. Tôi không biết tình huống này nên giải quyết thế nào, quay ra cầu cứu người bên cạnh. Chính anh cũng bất lực lắc đầu.
- Khi về đến bốt, ông kia luôn miệng nói đang đi bị chị ấy hành hung, quay sang hỏi chị thì chị lại bảo để ông ta khai hết đi. Ông ta nói rất nhiều, một hai muốn chị Anh Thư đền bù thiệt hại. Nói một hồi lâu, chị ý quay lại hỏi:“ Xin hỏi anh đã nói hết chưa! Giờ đến lượt em... À mà không! Cháu mới đúng! Trông bên ngoài bác có vẻ hơn tuổi bố cháu đấy! Để xem nào! Vợ con bác chắc cũng đuề huề lắm nhỉ. Vợ bác... có lẽ là kém hoặc bằng tuổi bác, con bác có lẽ cũng cỡ như cháu. Mà không, có khi lại hơn ấy!” Ông ta tiếp tục quay lại phía anh Công khi ấy đang lấy lời khai: “ Các anh nhất định phải làm rõ việc này! Chính miệng cô ta nói cô ta là karatedo đai nâu đấy! Cô ta hoàn toàn có khả năng hàn hung tôi!” Chị Anh Thư cười phá lên: “ Cháu còn chưa nói hết mà! Nếu bác nhất quyết kiện đến cùng thì cũng phải để cháu tường trình chi tiết về sự thất lễ của mình chứ! Để xem nào, cháu cũng muốn gặp mặt gia đình bác một lần để xem họ hãnh diện về bác cỡ nào. Chà! Một người cha, người cồng mẫu mực ra đường trêu ghẹo con gái nhà người ta. Cháu còn muốn họ giải thích cái câu mà bác nói.... là gì ấy nhỉ.... à... 3 triệu em nhé! Đi không? Với cả cái hành động lái xe bám riết cả một đoạn dài có nghĩa là gì nữa. Cháu còn quá trẻ.... đâu thể hiểu dsuojcw cái ý nghĩa sâu xa ấy. Mà này... không chừng cháu lại từ bị cáo thành người bị hại ấy. Nhưng bác yên tâm, tuyệt đối cháu không có ý định nhận mấy đồng tiền của bác đâu”
Cả xe phá lên cười khi Phong vừa ngừng kể. Chính cậu ta cũng cười.
- Cuối cùng ông ta không dám làm căng nữa, lặng lẽ rút quân. Nhờ chị Thư mà bọn em điều tra ra được cái ông Mạnh này chuyên đi ghẹo con gái kiểu đó, không được thì quay ra ăn vạ. Trước chị Thư còn có 3 cô gái nữa. Anh Nhật Nam sớm nhận ra việc này nên đặc biệt có ấn tượng với chị Thư. Khi ấy còn bảo em giữ chị ấy nán lại một chút.
Thật vậy sao? Chính là người này sal. Tôi nhớ ra rồi. Hôm đó khi cái ông kia ra khỏi bốt, tôi còn bị giữ lại.
- Anh cảnh sát! Mọi chuyện rõ rồi, sao còn không để tôi đi?
- Là anh ngồi ở kia muốn hỏi chị một số việc, mời chị qua đó.
Tôi cũng tin tưởng đi theo, được vài bước thì bị ai đó ngáng chân ngã nhào xuống. Ba bốn người cười ầm:“ Ồ! Karatedo đai nâu quá lợi hại!” Bấy giờ tôi mới biết mình bị ghẹo. Khi ấy nói như vậy chỉ vì bất đắc dĩ.
Bị một ông đứng tuổi bám theo cả đoạn đường dài, tôi cảm thấy phiền toái vô cùng, cũng muốn thay trời hành đạo cho ông ta một bài học nhớ đời. Tôi mỉm cười quay sang nói với ông ta:
- Em sẽ đi cùng! Nhưng cũng phải có giá của một đứa con gái! Anh xuống đón em đi!
Ông ta không do dự bước xuống, lại gần đến nơi tôi mới dùng chân đá mạnh vào của quý của ông ta. Ông ta đau đớn nào giãy dụa trên mặt đất, còn luôn miệng mắng tôi. Khi áy tôi cũng chỉ diễn võ ra oai, dọa ông ta:
- Sau này đừng tùy tiện ra đường làm càn! Mà này! Ông có biết những đứa con gái như tôi đây cũng là Karatedo đai nâu không? Ông có thể thảm hơn bây giờ nữa đấy!
Mọi người xung quanh vẫn chưa hết cười. Nhật Nam cũng cười theo càng làm tôi đỏ mặt. Tôi bất giác nhớ ra, lườm anh một cái vờ giận dỗi. Ánh mắt ám chỉ rằng hóa ra là anh trêu em lúc ấy.
Anh cũng rất cao thủ mà dùng ánh mắt đáp lại rằng ai mượn em khi ấy bày đặt ra oai làm gì.
Anh ghé sát xuống tai tôi thì thầm:
- Bắt đầu từ khi ấy, anh đã gặp một cô gái đặc biệt nhất trên cuộc đời này!
Nhật Nam đưa tay ôm vai tôi, tôi ngả vào vai anh. Anh lại thì thầm:
- Em là cô gái duy nhất cho anh cảm giác đặc biệt ngay từ lần đầu gặp. Anh vốn không biết vì sao mình lại có thể độc thân đến tận bây giờ? Vẫn luôn ôm một hi vọng rất mong manh là được gặp lại em. Có đôi lúc anh cảm thấy bản thân thật ngốc, nhưng lại không thể nào từ bỏ sự ngốc nghếch đó. Cuối cùng cũng có thể đợi được em.
Có lẽ vì 3 năm trước thị lực không tốt nên không nhìn rõ anh. Cho đến khi gặp lại, tôi vẫn không nhớ ra anh.
Vậy còn tôi, cố thủ đến tận bây giờ là vì điều gì cơ chứ? Bao năm nay tôi vẫn đâu thể lí giải được vì sao lại vậy. Nhưng trong thâm tâm vẫn có một linh cảm đặc biệt rằng có một người nào đó trên đất nước này là dành riêng cho tôi. Và anh ấy cũng đang đợi tôi quay về.
Hóa ra cuộc đời này vốn là đường thẳng, nhưng vì duyên phận lại có thể trở thành vòng tròn. Đi cả một đoạn dài cuối cùng cũng gặp được nhau. Không biết rằng đã gặp anh lâu như vậy.
Đăng Anh ngồi phía trước cũng bất giác cười, nhưng tôi thấy được nét buồn bã trong nụ cười ấy. Phải chăng cậu ấy đang cười vì duyên phận của chúng tôi?
Đúng lúc ấy, Lam lên xe. Tôi thực sự cảm thấy rất vui, cười nhìn cô ấy định mở lời. Nhưng Lam lại bình thản lướt qua cũng không nhìn tôi lấy một cái.
Có lẽ tôi hiểu cô ấy đang nghĩ gì...! Tôi đăm chiêu nhìn theo cô gái đã đi lên phía trước, lại có chút buồn vô cùng, vì thời gian có thể khiến hai người thân thuộc trở nên lạ lẫm.
Một cậu cảnh sát lại gần vỗ vai làm tôi giật mình:
- Chị đến đây để đồng cam cộng khổ cùng với anh Nhật Nam sao?
Tôi bỗng dưng thấy ngại vô cùng, cười trừ làm lệ. Ai dè còn nghe cậu ta nói lớn:
- Đúng là hồng nhan tri kỉ của anh! Chị ấy ra dáng cảnh sát lắm đấy! Nếu là karatedo đai nâu thì cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chỉ tiếc là võ miệng...!
Cả nhóm lại cười ầm lên. Chuyện ba năm lại còn bị lôi ra làm đề tài chế giễu. Tôi quên ngay việc về Lam, lại quay sang lườm Nhật Nam.
- Chuyến này em giận thật dâyd! Không bảo vệ người ta thì thôi lại còn hùa vào ghẹo.
Tôi chỉ dám nói nhỏ vừa đủ cho anh nghe thôi.
- Thế ra em dễ giận vậy à?
Anh cũng thủ thỉ nhìn tôi. Tôi quay đầu vờ không thèm quan tâm.
Nhật Nam thở dài thảm thương:
- Haizzz! Người ta không quan tâm đến mình rồi! Thế mà còn tưởng là cô gái độ lượng nhất thế gian cơ.
- Hứ! Độ lượng với tất cả trừ anh!
Nhật Nam nheo mắt nhìn đểu:
- Nhưng anh lại thích cái hẹp hòi ấy của em!
Chúng tôi lên xe chuẩn bị quay lại Hà Nội. Tôi ngồi cùng Nhật Nam trên chiếc xe 16 chỗ, cùng rất nhiều đồng đội của anh ấy. Chỉ có 4 cô gái, vẫn không thấy Lam đâu. Nhưng cũng không tiện bắt chuyện với họ.
Những người lính này vốn dĩ rất yêu đời ngay cả khi vừa từ cõi nạn trở về. Họ vui vẻ cười đùa, trò chuyện đủ kiểu không có gì là mệt mỏi cả. Có vẻ như niềm vui được về nhà không gì sánh nổi.
Một cậu con trai có vẻ ít hơn tôi 2-3 tuổi, trông rất quen cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng lịch sự đáp trả bằng cách nhìn cậu ta chằm chằm.
Lát sau cậu ta vỗ tay một cái rồi quay lại hỏi Nhật Nam.
- Này anh ba, chẳng phải đây là “ Nữ siêu nhân” đó sao?
Tôi tròn mắt nhìn cậu ta, hơi hơi nhớ ra điều gì đó nhưng rất khó hình dung.
Nhật Nam lúc ấy cười mỉm nhìn cậu ta gật đầu. Cậu ta lại cười phá lên làm tất cả chú ý.
- Mọi người! Đây là “ karatedo đai nâu” 3 năm trước tôi kể đây!
Mấy người kia tò mò nhìn tôi lại hỏi lại cái cậu kia.
- Là người này sao?
Cậu ta gật đầu đắc ý. Tôi còn chưa kịp hiểu cái gì đang xảy ra, quay lại nhìn Nhật Nam ý muốn hỏi rõ thì bất giác nhớ ra. Ồ! Đúng là cái cậu nhóc này đây mà.
Cậu ta tiếp lời:
- Chị không nhớ thằng em này sao?
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ rất nhớ.
- Dĩ nhiên đã quên! Giờ mới tự nhiên nhớ lại.
- Không phải chứ? ... Không có ấn tượng với em, chí ít cũng phải ấn tượng với ông anh của em ngồi cạnh chị chứ! Nhưng thực sự em rất khâm phục karatedo miệng của chị đấy.
Cũng không cần quá khoa trương như vậy khi mấy người ở đây có đến quá bán là không hiểu vấn đề gì đang xảy ra.
Nhưng cậu ta vốn là vừa ám chỉ Nhật Nam, anh ấy từng xuất hiện trước đó trong cuộc đời tôi sao?
Cậu ta tên Phong, 3 năm trước còn là thượng sĩ, giờ đã lên được thiếu úy. Quả là thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ mà.
Phong đưa ánh mắt nhìn tôi như một sự ngưỡng mộ đặc biệt dành cho đàn chị và bắt đầu liên miên trong câu chuyện của 3 năm về trước....
- Hồi đó em cùng mấy anh nữa đi tuần quanh phố, đang đi thì thấy một chiếc ô tô đỗ không đúng chỗ nên dừng lại. Bất giác nghe thấy tiếng thất thanh của một người đàn ông trung niên:“ Anh cảnh sát! Cứu... tôi bên này... bị cô gái này hành hung.... cứu tôi! Nhất định phải kiện cô ta....!” Mọi người biết không? Ông ta khi ấy nằm sõng soài trên mặt đường vỉa hè, tay giữ khư khư của quý......
Vùa nói, Phong vừa cười khoái chí. Câu chuyện của cậu ta vẫn diễn ra rất suôn sẻ, càng đi sâu tôi lại càng bắt đầu thấy mặt nóng ran. Nhật Nam liếc nhìn tôi cười, lại càng khiến tôi thêm ngượng, cúi đầu nhìn hai tay đang vò vò vạt áo.
Phong tiếp tục câu chuyện của mình....
- Dĩ nhiên cô gái ấy là chị Anh Thư đây rồi! Khi ấy còn trưng bộ mặt vô tội. Chị ấy luôn miệng nói:“ Là ông này giở trò trước!” Chúng tôi buộc đưa hai người về bốt phía trước để làm rõ. Chị Anh Thư cứ luôn miệng: “ Chưa làm rõ mọi việc sao lại áp giải tôi thế này! Làm mất danh dự của tôi các anh có chịu trách nhiệm được không?“...
- Sau đó thế nào?....
Một vài người tỏ vẻ rất háo hức nghe kể đoạn sau. Tôi không biết tình huống này nên giải quyết thế nào, quay ra cầu cứu người bên cạnh. Chính anh cũng bất lực lắc đầu.
- Khi về đến bốt, ông kia luôn miệng nói đang đi bị chị ấy hành hung, quay sang hỏi chị thì chị lại bảo để ông ta khai hết đi. Ông ta nói rất nhiều, một hai muốn chị Anh Thư đền bù thiệt hại. Nói một hồi lâu, chị ý quay lại hỏi:“ Xin hỏi anh đã nói hết chưa! Giờ đến lượt em... À mà không! Cháu mới đúng! Trông bên ngoài bác có vẻ hơn tuổi bố cháu đấy! Để xem nào! Vợ con bác chắc cũng đuề huề lắm nhỉ. Vợ bác... có lẽ là kém hoặc bằng tuổi bác, con bác có lẽ cũng cỡ như cháu. Mà không, có khi lại hơn ấy!” Ông ta tiếp tục quay lại phía anh Công khi ấy đang lấy lời khai: “ Các anh nhất định phải làm rõ việc này! Chính miệng cô ta nói cô ta là karatedo đai nâu đấy! Cô ta hoàn toàn có khả năng hàn hung tôi!” Chị Anh Thư cười phá lên: “ Cháu còn chưa nói hết mà! Nếu bác nhất quyết kiện đến cùng thì cũng phải để cháu tường trình chi tiết về sự thất lễ của mình chứ! Để xem nào, cháu cũng muốn gặp mặt gia đình bác một lần để xem họ hãnh diện về bác cỡ nào. Chà! Một người cha, người cồng mẫu mực ra đường trêu ghẹo con gái nhà người ta. Cháu còn muốn họ giải thích cái câu mà bác nói.... là gì ấy nhỉ.... à... 3 triệu em nhé! Đi không? Với cả cái hành động lái xe bám riết cả một đoạn dài có nghĩa là gì nữa. Cháu còn quá trẻ.... đâu thể hiểu dsuojcw cái ý nghĩa sâu xa ấy. Mà này... không chừng cháu lại từ bị cáo thành người bị hại ấy. Nhưng bác yên tâm, tuyệt đối cháu không có ý định nhận mấy đồng tiền của bác đâu”
Cả xe phá lên cười khi Phong vừa ngừng kể. Chính cậu ta cũng cười.
- Cuối cùng ông ta không dám làm căng nữa, lặng lẽ rút quân. Nhờ chị Thư mà bọn em điều tra ra được cái ông Mạnh này chuyên đi ghẹo con gái kiểu đó, không được thì quay ra ăn vạ. Trước chị Thư còn có 3 cô gái nữa. Anh Nhật Nam sớm nhận ra việc này nên đặc biệt có ấn tượng với chị Thư. Khi ấy còn bảo em giữ chị ấy nán lại một chút.
Thật vậy sao? Chính là người này sal. Tôi nhớ ra rồi. Hôm đó khi cái ông kia ra khỏi bốt, tôi còn bị giữ lại.
- Anh cảnh sát! Mọi chuyện rõ rồi, sao còn không để tôi đi?
- Là anh ngồi ở kia muốn hỏi chị một số việc, mời chị qua đó.
Tôi cũng tin tưởng đi theo, được vài bước thì bị ai đó ngáng chân ngã nhào xuống. Ba bốn người cười ầm:“ Ồ! Karatedo đai nâu quá lợi hại!” Bấy giờ tôi mới biết mình bị ghẹo. Khi ấy nói như vậy chỉ vì bất đắc dĩ.
Bị một ông đứng tuổi bám theo cả đoạn đường dài, tôi cảm thấy phiền toái vô cùng, cũng muốn thay trời hành đạo cho ông ta một bài học nhớ đời. Tôi mỉm cười quay sang nói với ông ta:
- Em sẽ đi cùng! Nhưng cũng phải có giá của một đứa con gái! Anh xuống đón em đi!
Ông ta không do dự bước xuống, lại gần đến nơi tôi mới dùng chân đá mạnh vào của quý của ông ta. Ông ta đau đớn nào giãy dụa trên mặt đất, còn luôn miệng mắng tôi. Khi áy tôi cũng chỉ diễn võ ra oai, dọa ông ta:
- Sau này đừng tùy tiện ra đường làm càn! Mà này! Ông có biết những đứa con gái như tôi đây cũng là Karatedo đai nâu không? Ông có thể thảm hơn bây giờ nữa đấy!
Mọi người xung quanh vẫn chưa hết cười. Nhật Nam cũng cười theo càng làm tôi đỏ mặt. Tôi bất giác nhớ ra, lườm anh một cái vờ giận dỗi. Ánh mắt ám chỉ rằng hóa ra là anh trêu em lúc ấy.
Anh cũng rất cao thủ mà dùng ánh mắt đáp lại rằng ai mượn em khi ấy bày đặt ra oai làm gì.
Anh ghé sát xuống tai tôi thì thầm:
- Bắt đầu từ khi ấy, anh đã gặp một cô gái đặc biệt nhất trên cuộc đời này!
Nhật Nam đưa tay ôm vai tôi, tôi ngả vào vai anh. Anh lại thì thầm:
- Em là cô gái duy nhất cho anh cảm giác đặc biệt ngay từ lần đầu gặp. Anh vốn không biết vì sao mình lại có thể độc thân đến tận bây giờ? Vẫn luôn ôm một hi vọng rất mong manh là được gặp lại em. Có đôi lúc anh cảm thấy bản thân thật ngốc, nhưng lại không thể nào từ bỏ sự ngốc nghếch đó. Cuối cùng cũng có thể đợi được em.
Có lẽ vì 3 năm trước thị lực không tốt nên không nhìn rõ anh. Cho đến khi gặp lại, tôi vẫn không nhớ ra anh.
Vậy còn tôi, cố thủ đến tận bây giờ là vì điều gì cơ chứ? Bao năm nay tôi vẫn đâu thể lí giải được vì sao lại vậy. Nhưng trong thâm tâm vẫn có một linh cảm đặc biệt rằng có một người nào đó trên đất nước này là dành riêng cho tôi. Và anh ấy cũng đang đợi tôi quay về.
Hóa ra cuộc đời này vốn là đường thẳng, nhưng vì duyên phận lại có thể trở thành vòng tròn. Đi cả một đoạn dài cuối cùng cũng gặp được nhau. Không biết rằng đã gặp anh lâu như vậy.
Đăng Anh ngồi phía trước cũng bất giác cười, nhưng tôi thấy được nét buồn bã trong nụ cười ấy. Phải chăng cậu ấy đang cười vì duyên phận của chúng tôi?
Đúng lúc ấy, Lam lên xe. Tôi thực sự cảm thấy rất vui, cười nhìn cô ấy định mở lời. Nhưng Lam lại bình thản lướt qua cũng không nhìn tôi lấy một cái.
Có lẽ tôi hiểu cô ấy đang nghĩ gì...! Tôi đăm chiêu nhìn theo cô gái đã đi lên phía trước, lại có chút buồn vô cùng, vì thời gian có thể khiến hai người thân thuộc trở nên lạ lẫm.
Một cậu cảnh sát lại gần vỗ vai làm tôi giật mình:
- Chị đến đây để đồng cam cộng khổ cùng với anh Nhật Nam sao?
Tôi bỗng dưng thấy ngại vô cùng, cười trừ làm lệ. Ai dè còn nghe cậu ta nói lớn:
- Đúng là hồng nhan tri kỉ của anh! Chị ấy ra dáng cảnh sát lắm đấy! Nếu là karatedo đai nâu thì cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chỉ tiếc là võ miệng...!
Cả nhóm lại cười ầm lên. Chuyện ba năm lại còn bị lôi ra làm đề tài chế giễu. Tôi quên ngay việc về Lam, lại quay sang lườm Nhật Nam.
- Chuyến này em giận thật dâyd! Không bảo vệ người ta thì thôi lại còn hùa vào ghẹo.
Tôi chỉ dám nói nhỏ vừa đủ cho anh nghe thôi.
- Thế ra em dễ giận vậy à?
Anh cũng thủ thỉ nhìn tôi. Tôi quay đầu vờ không thèm quan tâm.
Nhật Nam thở dài thảm thương:
- Haizzz! Người ta không quan tâm đến mình rồi! Thế mà còn tưởng là cô gái độ lượng nhất thế gian cơ.
- Hứ! Độ lượng với tất cả trừ anh!
Nhật Nam nheo mắt nhìn đểu:
- Nhưng anh lại thích cái hẹp hòi ấy của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.