Chương 6
Phản Thiệt Điểu
11/01/2021
Edit: Cá
...........
Khống chế được tâm tình của mình đó là một loại kĩ năng của một người đàn ông.
Nhất là đối với một người cần đưa ra vô số quyết định, lùi một bước nghĩa là chết như thế. Là một người có thể khống chế tâm tình bản thân vô cùng mạnh, Trần Cảnh Tồn không biết cái tên nhóc thúi Tạ Thành Văn này có thể khống chế tốt bản thân mình hay không.
"Chiếc đồng hồ mà tôi đã tặng cậu ấy, hôm nay cậu ấy không đeo trên tay." Tạ Thành Văn mặt đầy buồn bực ngồi đối diện hắn khóc lóc kể lể.
Trần Cảnh tồn không đồng tình chút nào, hắn cảm thấy mình thảm gấp mười lần Tạ Thành Văn. Dù gì hắn cũng là người có uy tín trong giới, thế mà lại bị Tạ Thành Văn kéo đến làm người đại diện cho Lâm Chu Độ, việc đầu tiên phải làm lại là mai mối cho Tạ Thành Văn, quả thật là một vết nhơ rất lớn trong sự nghiệp của hắn. Thế mà bây giờ còn phải kiêm chức làm nhà cố vấn tâm lý.
"Có thể là cậu ấy quên mất." Trần Cảnh tồn nói cho có lệ, "Cậu tặng cậu ấy lúc nào thế?"
"Mới hôm qua." Tạ Thành văn nói, "Hôm qua là ngày kỷ niệm 10 năm cậu ấy debut. Lúc trước tôi tìm người để xem bản quay thô của tiết mục kia, thấy cậu ấy đeo cái đồng hồ đó liền mua tặng cậu ấy."
"Hôm qua mới tặng mà đòi hôm nay có kết quả à?" Trần Cảnh Tồn trợn trắng mắt, "Trước giờ cậu vẫn luôn "ăn chay" mà, giờ thì có gì đâu mà vội chứ?"
Tạ Thành văn im lặng, Trần Cảnh Tồn không sợ, tiếp tục càm ràm ông chủ kiêm bạn thân của mình: "Thật sự tôi muốn thay Tiểu Lâm báo cảnh sát, bởi đâu biết được sau này nếu lỡ cậu tỏ tình thất bại thì thủ tiêu Tiểu Lâm rồi giấu trong nhà làm tiêu bản thì sao?"
Tạ Thành Văn nói: "Tôi đáng sợ như vậy luôn hả?"
Trần Cảnh tồn cảm thấy Tạ tổng không hề biết được trình độ biến thái của mình là như thế nào.
"Thiệu Tinh Hà là người nổi tiếng không có đầu óc lại còn không kín miệng." Trần Cảnh Tồn nói, "Cô ta vừa ký kết với Phù Đồ mà cái gì cũng không biết. Sau lại trùng hợp thợ trang điểm của cô ta không sắp xếp tốt lịch trình của mình, đồng thời muốn trang điểm cho cả Lâm Chu Độ và Thiệu Tinh Hà. Hôm nay thế nhưng lại trùng hợp như thế, cô ấy và Lâm Du Độ lại ngồi cùng một chỗ thế kia?"
"Có thể bọn họ khá có duyên đó." Tạ Thành Văn đeo kính, bắt đầu xem tài liệu.
Trần Cảnh Tồn tức tím người, hắn biết ngay là Tạ Thành Văn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà.
"Chuyện này cũng do Thiệu Tinh Hà náo động lên mà tôi mới biết được." Trần Cảnh Tồn nói tiếp, "Tính tình Tiểu Lâm rất tốt, chưa từng nói với tôi điều gì cả. Tôi nghe nói mấy ngày nay cậu ấy có thể bị ngán chân, hoặc bị mấy kẻ bợ đít khác gây khó dễ này kia."
"Có phải cậu ấy không thích đồng hồ tôi tặng không nhỉ?" Tạ Thành Văn đoán.
"Hoặc có thể là cậu ta không thích cậu." Trần Cảnh Tồn đưa ra một đáp án khác.
Rốt cuộc Tạ Thành Văn cũng phản ứng lại, anh ngẩng đầu, có vẻ hơi tức giận, nhìn Trần Cảnh Tồn, chầm chậm nói: "Cậu còn nhớ lúc chúng ta còn đi học không, có một lần đi ra ngoài du lịch, đi ăn món ăn nổi tiếng mà lên mạng ba hoa chích chòe thổi phồng là thức ăn ngon nhất thế giới không nơi nào có. Chỗ đó rất khó tìm, trên đường đi tôi còn bị rớt mất camera, kết quả thì món ăn dở tệ, làm hỏng hết cảm xúc của chúng ta."
"Cậu đánh trống lảng tệ quá trời." Trần Cảnh Tồn cũng không tiếp tục đề tài ban nãy.
"Nhưng mà lúc ấy có phải cậu cố gắng mà thồn cho bằng hết đống thức ăn đó không? Lúc chủ tiệm hỏi thức ăn thế nào, cậu còn nói khá ngon mà?" Tạ Thành Văn hỏi.
"Đúng thì sao hả? Chuyện này thì có liên quan gì?" Trần Cảnh Tồn không hiểu Tạ Thành Văn đang định nói gì, tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm trước kia, chẳng lẽ định dùng tình cảm làm hắn cảm động à?
"Chúng ta đều biết mùi vị của món ăn kia giống như cớt vậy, cũng giống như giáo viên của cậu khi xưa biết thành tích của cậu rất nát, đi học không chịu nghe giảng bài, chắc chắn không thi đậu được trường đại học tốt." Tạ Thành Văn nói, "Nhưng cho dù đó là sự thật đi nữa, cậu có muốn nói nó ra không?"
Trần Cảnh Tồn nghĩ: Trời ơi tôi gặp được một tên điên nè!!!
...........
Khống chế được tâm tình của mình đó là một loại kĩ năng của một người đàn ông.
Nhất là đối với một người cần đưa ra vô số quyết định, lùi một bước nghĩa là chết như thế. Là một người có thể khống chế tâm tình bản thân vô cùng mạnh, Trần Cảnh Tồn không biết cái tên nhóc thúi Tạ Thành Văn này có thể khống chế tốt bản thân mình hay không.
"Chiếc đồng hồ mà tôi đã tặng cậu ấy, hôm nay cậu ấy không đeo trên tay." Tạ Thành Văn mặt đầy buồn bực ngồi đối diện hắn khóc lóc kể lể.
Trần Cảnh tồn không đồng tình chút nào, hắn cảm thấy mình thảm gấp mười lần Tạ Thành Văn. Dù gì hắn cũng là người có uy tín trong giới, thế mà lại bị Tạ Thành Văn kéo đến làm người đại diện cho Lâm Chu Độ, việc đầu tiên phải làm lại là mai mối cho Tạ Thành Văn, quả thật là một vết nhơ rất lớn trong sự nghiệp của hắn. Thế mà bây giờ còn phải kiêm chức làm nhà cố vấn tâm lý.
"Có thể là cậu ấy quên mất." Trần Cảnh tồn nói cho có lệ, "Cậu tặng cậu ấy lúc nào thế?"
"Mới hôm qua." Tạ Thành văn nói, "Hôm qua là ngày kỷ niệm 10 năm cậu ấy debut. Lúc trước tôi tìm người để xem bản quay thô của tiết mục kia, thấy cậu ấy đeo cái đồng hồ đó liền mua tặng cậu ấy."
"Hôm qua mới tặng mà đòi hôm nay có kết quả à?" Trần Cảnh Tồn trợn trắng mắt, "Trước giờ cậu vẫn luôn "ăn chay" mà, giờ thì có gì đâu mà vội chứ?"
Tạ Thành văn im lặng, Trần Cảnh Tồn không sợ, tiếp tục càm ràm ông chủ kiêm bạn thân của mình: "Thật sự tôi muốn thay Tiểu Lâm báo cảnh sát, bởi đâu biết được sau này nếu lỡ cậu tỏ tình thất bại thì thủ tiêu Tiểu Lâm rồi giấu trong nhà làm tiêu bản thì sao?"
Tạ Thành Văn nói: "Tôi đáng sợ như vậy luôn hả?"
Trần Cảnh tồn cảm thấy Tạ tổng không hề biết được trình độ biến thái của mình là như thế nào.
"Thiệu Tinh Hà là người nổi tiếng không có đầu óc lại còn không kín miệng." Trần Cảnh Tồn nói, "Cô ta vừa ký kết với Phù Đồ mà cái gì cũng không biết. Sau lại trùng hợp thợ trang điểm của cô ta không sắp xếp tốt lịch trình của mình, đồng thời muốn trang điểm cho cả Lâm Chu Độ và Thiệu Tinh Hà. Hôm nay thế nhưng lại trùng hợp như thế, cô ấy và Lâm Du Độ lại ngồi cùng một chỗ thế kia?"
"Có thể bọn họ khá có duyên đó." Tạ Thành Văn đeo kính, bắt đầu xem tài liệu.
Trần Cảnh Tồn tức tím người, hắn biết ngay là Tạ Thành Văn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà.
"Chuyện này cũng do Thiệu Tinh Hà náo động lên mà tôi mới biết được." Trần Cảnh Tồn nói tiếp, "Tính tình Tiểu Lâm rất tốt, chưa từng nói với tôi điều gì cả. Tôi nghe nói mấy ngày nay cậu ấy có thể bị ngán chân, hoặc bị mấy kẻ bợ đít khác gây khó dễ này kia."
"Có phải cậu ấy không thích đồng hồ tôi tặng không nhỉ?" Tạ Thành Văn đoán.
"Hoặc có thể là cậu ta không thích cậu." Trần Cảnh Tồn đưa ra một đáp án khác.
Rốt cuộc Tạ Thành Văn cũng phản ứng lại, anh ngẩng đầu, có vẻ hơi tức giận, nhìn Trần Cảnh Tồn, chầm chậm nói: "Cậu còn nhớ lúc chúng ta còn đi học không, có một lần đi ra ngoài du lịch, đi ăn món ăn nổi tiếng mà lên mạng ba hoa chích chòe thổi phồng là thức ăn ngon nhất thế giới không nơi nào có. Chỗ đó rất khó tìm, trên đường đi tôi còn bị rớt mất camera, kết quả thì món ăn dở tệ, làm hỏng hết cảm xúc của chúng ta."
"Cậu đánh trống lảng tệ quá trời." Trần Cảnh Tồn cũng không tiếp tục đề tài ban nãy.
"Nhưng mà lúc ấy có phải cậu cố gắng mà thồn cho bằng hết đống thức ăn đó không? Lúc chủ tiệm hỏi thức ăn thế nào, cậu còn nói khá ngon mà?" Tạ Thành Văn hỏi.
"Đúng thì sao hả? Chuyện này thì có liên quan gì?" Trần Cảnh Tồn không hiểu Tạ Thành Văn đang định nói gì, tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm trước kia, chẳng lẽ định dùng tình cảm làm hắn cảm động à?
"Chúng ta đều biết mùi vị của món ăn kia giống như cớt vậy, cũng giống như giáo viên của cậu khi xưa biết thành tích của cậu rất nát, đi học không chịu nghe giảng bài, chắc chắn không thi đậu được trường đại học tốt." Tạ Thành Văn nói, "Nhưng cho dù đó là sự thật đi nữa, cậu có muốn nói nó ra không?"
Trần Cảnh Tồn nghĩ: Trời ơi tôi gặp được một tên điên nè!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.