Chương 48: [Hoàn]
Phản Thiệt Điểu
11/01/2021
Edit: Hân
Beta: Snivy
- ----------------------
Sinh nhật ba mươi tuổi của Chu Độ trôi qua trong sự nhốn nháo.
Cậu vốn gần như quên mất chuyện này, nói cách khác là cố ý quên. Cậu rất giỏi tự lừa dối mình, cứ như cậu không đón sinh nhật thì sẽ luôn dừng lại ở một thời điểm vậy, không cần phải tiếp tục những ngày tháng sau này. Tiếc rằng fan của cậu lại không hề hiểu được suy nghĩ đó, họ ầm ĩ một trận, cảm thấy đã sắp đến ngày quan trọng như vậy rồi mà đến bây giờ phòng làm việc vẫn chẳng có phản ứng gì cả, đúng là tội không thể tha. Có người còn bắt đầu nhớ về quá khứ, nhớ đến Trần Cảnh Tồn, nói tuy đôi khi hắn không đáng tin, nhưng ít ra vẫn làm tốt chuyện nhỏ này. Không chỉ là ý kiến của fan, mà người trong nhà cũng rất không vui, bảo tại sao ngày quan trọng như thế mà không được đón thật thịnh soạn, vì cảm thấy ba mươi tuổi đã già rồi sao? Vậy anh cũng…
Thôi được, thôi được.
Việc phân phối vé vào cửa của buổi gặp mặt lại là vấn đề, dù sắp xếp thế nào chăng nữa cũng sẽ có người không hài lòng. Phòng làm việc thì không đến mức cả chuyện thế này cũng báo cáo cho Lâm Chu Độ, nhưng thi thoảng lên Weibo, Lâm Chu Độ luôn nhận được những tin nhắn riêng như luận văn ngắn dài lê thê dạy cậu phải làm thế nào. Vốn chỉ mở mục tin nhắn riêng để xóa thông báo thôi, nhưng bên kia cứ gửi mãi chẳng ngừng, Lâm Chu Độ hơi bực, bèn chặn luôn mấy fan cực đoan điên khùng hễ mở miệng ra là bảo: “Không nghe lời tôi nữa thì cậu sẽ chìm nghỉm hết thuốc chữa đấy, tôi thích cậu nên mới dạy cậu hãy biết điều đi.”.
Fan sự nghiệp luôn tự cho mình là đúng thật đáng sợ quá, Lâm Chu Độ sợ hãi nghĩ, may mà Tạ Thành Văn đã làm người lại rồi.
Tạ Thành Văn cũng chẳng rảnh rỗi, đừng nói gửi tin nhắn riêng, cả tin tức cũng ít, anh còn nhiều việc phải làm lắm. Lúc Lâm Chu Độ xem thời sự lại thấy cái tên Tạ Thành Văn, bên trên viết công ty phim ảnh Phù Đồ tuyên bố lấy Tạ Thành Văn và đạo diễn lớn Khưu Văn Lễ làm người khởi xướng, đưa ra “kế hoạch nền tảng” nhằm đào tạo các đạo diễn trẻ, hợp tác nhau tạo ra nhiều bộ phim điện ảnh chất lượng cao hơn.
Cậu hỏi Khưu Văn Lễ vì sao lại hợp tác với Tạ Thành Văn nữa, ban đầu Khưu Văn Lễ còn tìm cớ: “Tôi bất đắc dĩ bị ép thôi, bây giờ có bao nhiêu dự án bị dừng quay, số lượng khởi công ngày càng ít. Loại người ngu ngốc nhiều tiền như Tạ Thành Văn, không tìm anh ta thì tìm ai chứ!”
Lâm Chu Độ bèn im lặng nghe đạo diễn lớn mắng mỏ Tạ Thành Văn.
Nhưng Khưu Văn Lễ nói một lúc thì bắt đầu trò chuyện với Lâm Chu Độ: “Vả lại Tiểu Lâm này, chất lượng điện ảnh bây giờ cũng tầm thường quá. Chắc cậu không chú ý những bộ phim tệ hại kia, chẳng hay chút nào mà lại đang làm mưa làm gió trên thị trường, có thể vì rửa tiền, có thể chỉ là việc làm lung tung của kẻ ngoài ngành muốn kiếm tiền. Những bộ phim hay có thể quay lại không có vốn không có cửa, còn chẳng công chiếu được, dù được chiếu ở rạp thì cũng chẳng được xếp lịch.”
“Tạ Thành Văn nói với tôi, muốn làm chuyện này, không thể chỉ từ một phía. Nếu muốn dìu dắt một đạo diễn trẻ cũng phải đào tạo khán giả. Bây giờ Phù Đồ đang tranh thủ cơ hội mở rạp chiếu ở những thành phố loại hai, ba. Sau này, rạp chiếu phim của Phù Đồ sẽ xếp nhiều giờ chiếu hơn cho những bộ phim có giá trị, chứ không gặp trúng mấy bộ phim thương nghiệp lớn là toi đời…”
Nhắc đến điện ảnh, Khưu Văn Lễ cũng có xu hướng thao thao bất tuyệt, càng nói về sau, hắn quên béng luôn mấy câu nói dối mà ban đầu mình đã bịa, bảo với Lâm Chu Độ: “Tiểu Lâm, con người Tạ Thành Văn này lắm tật quá, tôi thường không chịu nổi anh ta. Nhưng đôi khi tiền bạc thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, huống chi anh ta cũng nhiệt tình. Lúc trước Tạ Thành Văn từng nói với tôi cậu là nhân tài có thể đào tạo, khi ấy tôi không tin, bây giờ cũng lo lắng lắm. Cậu phải đóng phim cho tốt, làm một diễn viên giỏi.”
Lâm Chu Độ và Khưu Văn Lễ trò chuyện xong, nhìn giờ, chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu buổi gặp mặt sinh nhật cậu, cậu bèn đến phòng trang điểm chuẩn bị.
Thợ trang điểm khen da cậu đẹp, không cần trang điểm quá đậm. Chỉ bảo cậu nhắm mắt lại, nói rằng phải thêm sự sắc sảo cho mắt.
Lâm Chu Độ vâng lời nhắm mắt để thợ trang điểm làm việc. Chiếc cọ phất qua mặt, cậu nghe thợ trang điểm hỏi với giọng chần chừ: “Cậu đang khóc à?”
Thật ra chẳng có nhiều nước mắt, chỉ có khóe mắt là hơi ướt thôi, nên thợ trang điểm mới không chắc chắn. Lâm Chu Độ nâng tay lau đi một cách thô bạo, cười đáp: “Nghĩ đến việc sau này phải chạy vạy khắp nơi nên đau lòng quá đó mà.”
Nói dối thì không giỏi, nhưng nước mắt là thật.
Bây giờ cậu rất rất muốn về, muốn nói với Tạ Thành Văn rằng những lời cậu nói hôm ấy là giả cả, anh không những là một nhà đầu tư chỉ phụ trách cho em tiền, mà có lẽ anh còn yêu thích ngành nghề này hơn cả em.
Là một diễn viên, mỗi một bước đi của Lâm Chu Độ đều vô cùng khó khăn, nhưng chí ít cậu còn có nhiều fan, mọi nỗ lực của cậu sẽ nhận lại những lời đánh giá trực tiếp. Nhưng Tạ Thành Văn còn khó hơn cậu, người khác lại nghĩ là lẽ đương nhiên thôi, chẳng qua chỉ là ván cờ thương mại, lời hay lỗ đều do anh tự chuốc lấy. Khi ấy, Tạ Thành Văn có đau lòng khi nghe cậu nói thế không? Lâm Chu Độ không chắc lắm. Đến tận bây giờ, cậu mới cảm thấy buồn lòng một cách muộn màng.
Nhưng lại chẳng có thời gian để những cảm xúc tiêu cực “lên men”, sắp ra sân khấu rồi, có nhiều người lặn lội nghìn dặm đến như thế chỉ để nói câu sinh nhật vui vẻ với cậu, cậu cần phải quý trọng.
Phòng làm việc chuẩn bị cũng chu đáo, fan rất hài lòng trong suốt buổi. Chỗ duy nhất chưa đủ hoàn hảo đó là khách mời bí ẩn của tiệc sinh nhật là Tiền Lạc Thiên, họ nhìn thấy Tiền Lạc Thiên chỉ có mỗi cảm xúc đó là cực kỳ căm hận như gặp phải kẻ thù vậy, nhưng nể mặt Lâm Chu Độ mới không cáu giận cũng chẳng la ó. Hôm nay, Tiền Lạc Thiên vẫn đến hát, đứng trên sân khấu nói có một bài hát muốn dành tặng cho người bạn thân lâu năm Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ nghĩ, trời ơi, đừng nói là muốn hát bài tự sáng tác nhé, vậy thì fan của mình sẽ đáng thương lắm, bản thân cũng thảm nữa, đây là tai nạn lao động đấy.
May mà không phải.
Tiền Lạc Thiên nói, bài hát này mang tên “Thời đại vui vẻ của tôi”.
Fan dưới sân khấu vẫn không có phản ứng gì, chỉ mỗi mình Tiền Lạc Thiên hát hò sôi động. Đến tận sau buổi gặp mặt vẫn đang hỏi Lâm Chu Độ cậu ta hát thế nào, có cảm động không.
Lâm Chu Độ đáp không chút khách sáo rằng chẳng ra sao cả.
“Sao lại chẳng ra sao.” Tiền Lạc Thiên vẫn hỏi mãi không biết mệt: “Đây là lời chúc của tôi với cậu đó, hát bài ca hạnh phúc nhất mà chẳng cần trả giá điều gì, lãng mạn biết mấy!”
“Tôi không làm được.” Lâm Chu Độ nói: “Cái này lý tưởng hóa quá.”
“Cậu làm được.” Tiền Lạc Thiên không đồng ý với kết luận này: “Rồi sẽ có một ngày cậu làm được thôi.”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tiền Lạc Thiên làm bạn của cậu lâu như thế.
Sau khi về nhà, quả nhiên Tạ Thành Văn đang chờ Lâm Chu Độ.
Bấy giờ quá giờ ăn cơm lâu rồi, Tạ Thành Văn khui chai rượu, rót vào ly uống cùng Lâm Chu Độ.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh nói với Lâm Chu Độ, trông không khí thế bằng mấy tiếng đồng hồ trước, chỉ có hai người họ thôi.
Cảm giác hổ thẹn lại dâng lên. Lâm Chu Độ nghĩ Tạ Thành Văn vốn không cần phải làm vậy, nếu anh tìm người khác, ví dụ như bất kỳ một nữ minh tinh nào trong lời đồn, thì anh đều có thể xuất hiện ở những tình huống công cộng một cách đường hoàng, cùng những người khác nói câu này với người yêu mình.
Đây đều do Lâm Chu Độ hại cả, ấy vậy mà Lâm Chu Độ vẫn chẳng muốn buông tay. Cậu và Tạ Thành Văn hôn nhau, cắn lên cổ Tạ Thành Văn, dùng sức hơi mạnh khiến Tạ Thành Văn “shh” một tiếng nhưng vẫn không dừng lại. Cậu tựa lên vai Tạ Thành Văn, trên người anh có một mùi hương rất thơm, vẫn là loại sữa tắm dành cho nam kia, nhưng không chỉ mỗi nó. Lâm Chu Độ đã không còn nhớ thứ mà mình làm đại diện phát ngôn vào mười mấy năm trước có mùi như thế nào, nhưng cậu sẽ nhớ rõ mùi hương của Tạ Thành Văn, không đủ nồng, không có tính chiếm hữu, nhưng lại bao trọn lấy cậu một cách dịu dàng.
“Lúc em đón sinh nhật hai mươi bảy tuổi, đột nhiên nhận ra em đã không còn trẻ nữa, làm ngành này gần mười năm, sắp bước sang tuổi ba mươi rồi.” Lâm Chu Độ nói: “Khi ấy em tưởng tuổi ba mươi của mình chắc chắn sẽ theo hướng chán chường vô vị, chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng vài hôm sau, em gặp được anh.”
Còn Tạ Thành Văn đã gặp cậu từ trước đó rồi.
Dù bỏ lỡ rất lâu cũng chẳng quan trọng, tương lai còn dài thế kia mà.
Và trước khi ngày mai đến, họ ôm nhau, hôn nhau, làm tình, sau đó ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi đầy thỏa mãn, đến tận khi ánh bình minh ló dạng.
___________
Ôi cuối cùng lại thêm 1 bộ nữa đã hoàn =))))))))))
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ hihi
Beta: Snivy
- ----------------------
Sinh nhật ba mươi tuổi của Chu Độ trôi qua trong sự nhốn nháo.
Cậu vốn gần như quên mất chuyện này, nói cách khác là cố ý quên. Cậu rất giỏi tự lừa dối mình, cứ như cậu không đón sinh nhật thì sẽ luôn dừng lại ở một thời điểm vậy, không cần phải tiếp tục những ngày tháng sau này. Tiếc rằng fan của cậu lại không hề hiểu được suy nghĩ đó, họ ầm ĩ một trận, cảm thấy đã sắp đến ngày quan trọng như vậy rồi mà đến bây giờ phòng làm việc vẫn chẳng có phản ứng gì cả, đúng là tội không thể tha. Có người còn bắt đầu nhớ về quá khứ, nhớ đến Trần Cảnh Tồn, nói tuy đôi khi hắn không đáng tin, nhưng ít ra vẫn làm tốt chuyện nhỏ này. Không chỉ là ý kiến của fan, mà người trong nhà cũng rất không vui, bảo tại sao ngày quan trọng như thế mà không được đón thật thịnh soạn, vì cảm thấy ba mươi tuổi đã già rồi sao? Vậy anh cũng…
Thôi được, thôi được.
Việc phân phối vé vào cửa của buổi gặp mặt lại là vấn đề, dù sắp xếp thế nào chăng nữa cũng sẽ có người không hài lòng. Phòng làm việc thì không đến mức cả chuyện thế này cũng báo cáo cho Lâm Chu Độ, nhưng thi thoảng lên Weibo, Lâm Chu Độ luôn nhận được những tin nhắn riêng như luận văn ngắn dài lê thê dạy cậu phải làm thế nào. Vốn chỉ mở mục tin nhắn riêng để xóa thông báo thôi, nhưng bên kia cứ gửi mãi chẳng ngừng, Lâm Chu Độ hơi bực, bèn chặn luôn mấy fan cực đoan điên khùng hễ mở miệng ra là bảo: “Không nghe lời tôi nữa thì cậu sẽ chìm nghỉm hết thuốc chữa đấy, tôi thích cậu nên mới dạy cậu hãy biết điều đi.”.
Fan sự nghiệp luôn tự cho mình là đúng thật đáng sợ quá, Lâm Chu Độ sợ hãi nghĩ, may mà Tạ Thành Văn đã làm người lại rồi.
Tạ Thành Văn cũng chẳng rảnh rỗi, đừng nói gửi tin nhắn riêng, cả tin tức cũng ít, anh còn nhiều việc phải làm lắm. Lúc Lâm Chu Độ xem thời sự lại thấy cái tên Tạ Thành Văn, bên trên viết công ty phim ảnh Phù Đồ tuyên bố lấy Tạ Thành Văn và đạo diễn lớn Khưu Văn Lễ làm người khởi xướng, đưa ra “kế hoạch nền tảng” nhằm đào tạo các đạo diễn trẻ, hợp tác nhau tạo ra nhiều bộ phim điện ảnh chất lượng cao hơn.
Cậu hỏi Khưu Văn Lễ vì sao lại hợp tác với Tạ Thành Văn nữa, ban đầu Khưu Văn Lễ còn tìm cớ: “Tôi bất đắc dĩ bị ép thôi, bây giờ có bao nhiêu dự án bị dừng quay, số lượng khởi công ngày càng ít. Loại người ngu ngốc nhiều tiền như Tạ Thành Văn, không tìm anh ta thì tìm ai chứ!”
Lâm Chu Độ bèn im lặng nghe đạo diễn lớn mắng mỏ Tạ Thành Văn.
Nhưng Khưu Văn Lễ nói một lúc thì bắt đầu trò chuyện với Lâm Chu Độ: “Vả lại Tiểu Lâm này, chất lượng điện ảnh bây giờ cũng tầm thường quá. Chắc cậu không chú ý những bộ phim tệ hại kia, chẳng hay chút nào mà lại đang làm mưa làm gió trên thị trường, có thể vì rửa tiền, có thể chỉ là việc làm lung tung của kẻ ngoài ngành muốn kiếm tiền. Những bộ phim hay có thể quay lại không có vốn không có cửa, còn chẳng công chiếu được, dù được chiếu ở rạp thì cũng chẳng được xếp lịch.”
“Tạ Thành Văn nói với tôi, muốn làm chuyện này, không thể chỉ từ một phía. Nếu muốn dìu dắt một đạo diễn trẻ cũng phải đào tạo khán giả. Bây giờ Phù Đồ đang tranh thủ cơ hội mở rạp chiếu ở những thành phố loại hai, ba. Sau này, rạp chiếu phim của Phù Đồ sẽ xếp nhiều giờ chiếu hơn cho những bộ phim có giá trị, chứ không gặp trúng mấy bộ phim thương nghiệp lớn là toi đời…”
Nhắc đến điện ảnh, Khưu Văn Lễ cũng có xu hướng thao thao bất tuyệt, càng nói về sau, hắn quên béng luôn mấy câu nói dối mà ban đầu mình đã bịa, bảo với Lâm Chu Độ: “Tiểu Lâm, con người Tạ Thành Văn này lắm tật quá, tôi thường không chịu nổi anh ta. Nhưng đôi khi tiền bạc thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, huống chi anh ta cũng nhiệt tình. Lúc trước Tạ Thành Văn từng nói với tôi cậu là nhân tài có thể đào tạo, khi ấy tôi không tin, bây giờ cũng lo lắng lắm. Cậu phải đóng phim cho tốt, làm một diễn viên giỏi.”
Lâm Chu Độ và Khưu Văn Lễ trò chuyện xong, nhìn giờ, chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu buổi gặp mặt sinh nhật cậu, cậu bèn đến phòng trang điểm chuẩn bị.
Thợ trang điểm khen da cậu đẹp, không cần trang điểm quá đậm. Chỉ bảo cậu nhắm mắt lại, nói rằng phải thêm sự sắc sảo cho mắt.
Lâm Chu Độ vâng lời nhắm mắt để thợ trang điểm làm việc. Chiếc cọ phất qua mặt, cậu nghe thợ trang điểm hỏi với giọng chần chừ: “Cậu đang khóc à?”
Thật ra chẳng có nhiều nước mắt, chỉ có khóe mắt là hơi ướt thôi, nên thợ trang điểm mới không chắc chắn. Lâm Chu Độ nâng tay lau đi một cách thô bạo, cười đáp: “Nghĩ đến việc sau này phải chạy vạy khắp nơi nên đau lòng quá đó mà.”
Nói dối thì không giỏi, nhưng nước mắt là thật.
Bây giờ cậu rất rất muốn về, muốn nói với Tạ Thành Văn rằng những lời cậu nói hôm ấy là giả cả, anh không những là một nhà đầu tư chỉ phụ trách cho em tiền, mà có lẽ anh còn yêu thích ngành nghề này hơn cả em.
Là một diễn viên, mỗi một bước đi của Lâm Chu Độ đều vô cùng khó khăn, nhưng chí ít cậu còn có nhiều fan, mọi nỗ lực của cậu sẽ nhận lại những lời đánh giá trực tiếp. Nhưng Tạ Thành Văn còn khó hơn cậu, người khác lại nghĩ là lẽ đương nhiên thôi, chẳng qua chỉ là ván cờ thương mại, lời hay lỗ đều do anh tự chuốc lấy. Khi ấy, Tạ Thành Văn có đau lòng khi nghe cậu nói thế không? Lâm Chu Độ không chắc lắm. Đến tận bây giờ, cậu mới cảm thấy buồn lòng một cách muộn màng.
Nhưng lại chẳng có thời gian để những cảm xúc tiêu cực “lên men”, sắp ra sân khấu rồi, có nhiều người lặn lội nghìn dặm đến như thế chỉ để nói câu sinh nhật vui vẻ với cậu, cậu cần phải quý trọng.
Phòng làm việc chuẩn bị cũng chu đáo, fan rất hài lòng trong suốt buổi. Chỗ duy nhất chưa đủ hoàn hảo đó là khách mời bí ẩn của tiệc sinh nhật là Tiền Lạc Thiên, họ nhìn thấy Tiền Lạc Thiên chỉ có mỗi cảm xúc đó là cực kỳ căm hận như gặp phải kẻ thù vậy, nhưng nể mặt Lâm Chu Độ mới không cáu giận cũng chẳng la ó. Hôm nay, Tiền Lạc Thiên vẫn đến hát, đứng trên sân khấu nói có một bài hát muốn dành tặng cho người bạn thân lâu năm Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ nghĩ, trời ơi, đừng nói là muốn hát bài tự sáng tác nhé, vậy thì fan của mình sẽ đáng thương lắm, bản thân cũng thảm nữa, đây là tai nạn lao động đấy.
May mà không phải.
Tiền Lạc Thiên nói, bài hát này mang tên “Thời đại vui vẻ của tôi”.
Fan dưới sân khấu vẫn không có phản ứng gì, chỉ mỗi mình Tiền Lạc Thiên hát hò sôi động. Đến tận sau buổi gặp mặt vẫn đang hỏi Lâm Chu Độ cậu ta hát thế nào, có cảm động không.
Lâm Chu Độ đáp không chút khách sáo rằng chẳng ra sao cả.
“Sao lại chẳng ra sao.” Tiền Lạc Thiên vẫn hỏi mãi không biết mệt: “Đây là lời chúc của tôi với cậu đó, hát bài ca hạnh phúc nhất mà chẳng cần trả giá điều gì, lãng mạn biết mấy!”
“Tôi không làm được.” Lâm Chu Độ nói: “Cái này lý tưởng hóa quá.”
“Cậu làm được.” Tiền Lạc Thiên không đồng ý với kết luận này: “Rồi sẽ có một ngày cậu làm được thôi.”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tiền Lạc Thiên làm bạn của cậu lâu như thế.
Sau khi về nhà, quả nhiên Tạ Thành Văn đang chờ Lâm Chu Độ.
Bấy giờ quá giờ ăn cơm lâu rồi, Tạ Thành Văn khui chai rượu, rót vào ly uống cùng Lâm Chu Độ.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh nói với Lâm Chu Độ, trông không khí thế bằng mấy tiếng đồng hồ trước, chỉ có hai người họ thôi.
Cảm giác hổ thẹn lại dâng lên. Lâm Chu Độ nghĩ Tạ Thành Văn vốn không cần phải làm vậy, nếu anh tìm người khác, ví dụ như bất kỳ một nữ minh tinh nào trong lời đồn, thì anh đều có thể xuất hiện ở những tình huống công cộng một cách đường hoàng, cùng những người khác nói câu này với người yêu mình.
Đây đều do Lâm Chu Độ hại cả, ấy vậy mà Lâm Chu Độ vẫn chẳng muốn buông tay. Cậu và Tạ Thành Văn hôn nhau, cắn lên cổ Tạ Thành Văn, dùng sức hơi mạnh khiến Tạ Thành Văn “shh” một tiếng nhưng vẫn không dừng lại. Cậu tựa lên vai Tạ Thành Văn, trên người anh có một mùi hương rất thơm, vẫn là loại sữa tắm dành cho nam kia, nhưng không chỉ mỗi nó. Lâm Chu Độ đã không còn nhớ thứ mà mình làm đại diện phát ngôn vào mười mấy năm trước có mùi như thế nào, nhưng cậu sẽ nhớ rõ mùi hương của Tạ Thành Văn, không đủ nồng, không có tính chiếm hữu, nhưng lại bao trọn lấy cậu một cách dịu dàng.
“Lúc em đón sinh nhật hai mươi bảy tuổi, đột nhiên nhận ra em đã không còn trẻ nữa, làm ngành này gần mười năm, sắp bước sang tuổi ba mươi rồi.” Lâm Chu Độ nói: “Khi ấy em tưởng tuổi ba mươi của mình chắc chắn sẽ theo hướng chán chường vô vị, chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng vài hôm sau, em gặp được anh.”
Còn Tạ Thành Văn đã gặp cậu từ trước đó rồi.
Dù bỏ lỡ rất lâu cũng chẳng quan trọng, tương lai còn dài thế kia mà.
Và trước khi ngày mai đến, họ ôm nhau, hôn nhau, làm tình, sau đó ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi đầy thỏa mãn, đến tận khi ánh bình minh ló dạng.
___________
Ôi cuối cùng lại thêm 1 bộ nữa đã hoàn =))))))))))
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.