Chương 14
Phản Thiệt Điểu
11/01/2021
Edit + Beta: Vịt
Tạ Thành Văn khiến Lâm Chu Độ rất bất ngờ.
Hắn giống như là cải trang một phen tới đây, dù sao Lâm Chu Độ chưa từng thấy hắn mặc sweater đeo kính râm khẩu trang. Tạ Thành Văn nói: "Tôi tới thăm cậu chút."
Lâm Chu Độ có chút sững sờ, ngượng ngùng nói: "À."
Cậu nghĩ, có phải nên nói cái gì biểu thị cảm ơn của mình hay không, hoặc là hỏi Tạ Thành Văn có phải đang lo lắng cậu hay không. Nhưng lại lộ vẻ rất dư thừa, hơn nữa lúc này Lâm Chu Độ cái gì cũng không muốn nói, cậu thậm chí không muốn đi ra ngoài quay phim.
Cậu từ trong vali lục ra cho Tạ Thành Văn bánh quy và nước làm điểm tâm, Tạ Thành Văn cầm tới, hỏi cậu còn đi quay phim không. Lâm Chu Độ nói lập tức đi, lại hỏi Tạ Thành Văn vậy còn anh.
Tạ Thành Văn nói, tôi chờ cậu.
Gian phòng này cũng không lớn, cũng không có phương tiện giải trí nào, nếu quả thật muốn đợi 1 ngày, đó là khá nhàm chán. Lâm Chu Độ cũng không biết Tạ Thành Văn tại sao lại muốn tới, cũng không biết Tạ Thành Văn tại sao muốn đợi. Còn là không nói với bất kỳ ai, lúc trời vừa sáng tới đây.
Lúc chạy đi leo giường Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ đương nhiên từng nghĩ, tại sao mình sẽ làm như vậy. Dường như luôn cần một cơ hội, mới có thể cho ra một lý do để thuyết phục bản thân. Có thể là người khác càng thêm xem thường, có thể lần lượt nhìn cơ hội lướt qua, có thể là không chịu nổi tịch mịch lâu dài, những thứ này đều có thể là lý do. Cũng có khả năng, mỗi người đều có cơ hội rơi xuống, tỷ như không còn sa vào sợ hãi không biết nữa. Lâm Chu Độ từng lần nghĩ, nghĩ mình có lẽ sẽ hối hận.
Nhưng nhìn Tạ Thành Văn, cậu đột nhiên cảm thấy.
Cứ như vậy đi.
Có lẽ làm người trưởng thành, không nên nghĩ quá nhiều. Nếu như đây là phương thức Tạ Thành Văn đối đãi tình nhân, không cần bất kỳ so sánh này, Lâm Chu Độ cũng biết Tạ Thành Văn đủ tiêu chuẩn.
Hắn tôn trọng suy nghĩ của Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ không muốn để hắn ra ngoài hộ giá hộ tống, hắn cũng không gióng trống khua chiêng xuất hiện, nhưng hắn vẫn muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến, bởi vì muốn xác nhận Lâm Chu Độ ổn không......
Nếu như đây là phương thức đối với người yêu của hắn......
Lâm Chu Độ vỗ vỗ đầu, tới phòng rửa tay xối mặt, trở nên thanh tỉnh chút, nên đi quay phim rồi.
Phương Hữu tựa hồ giận không nhẹ, cả ngày cũng không nói chuyện với Lâm Chu Độ, nhu cầu của hắn là Trần Cảnh Tồn ngoài ngàn dặm dùng điện thoại để nói với Lâm Chu Độ.
Nói trắng ra chỉ là nói xin lỗi, muốn ngay mặt nói xin lỗi, trên weibo nói xin lỗi, thành tâm thành ý nói xin lỗi. Cơm hộp hôm nay của tổ phim khó ăn tới tầm cao mới, Lâm Chu Độ một bên nhận điện thoại của Trần Cảnh Tồn, một bên bị rau xanh kỳ lạ trong hộp cơm làm buồn nôn khẩu vị. Trần Cảnh Tồn nói: "Cậu cũng không nhất định phải đáp ứng, dù sao Tạ tổng......"
"Tôi đáp ứng." Lâm Chu Độ cắn một miếng rau cải thìa ngọt, "Nói xin lỗi mà, đừng phiền phức như vậy."
Lâm Chu Độ hôm nay tỉnh táo không ít, cậu cảm thấy đổi lại trước kia, mình cũng sẽ không đi lên xung đột với người như Phương Hữu, cậu sở dĩ trở nên ăn no rỗi việc như vậy, truy cứu nguyên nhân, có lẽ, khả năng, đại khái, hẳn là, có nhân tố Tạ Thành Văn. Tạ Thành Văn cái gì cũng không làm, vẫn như cũ ảnh hưởng cậu, làm cho mình giống như một gian phi ỷ vào sủng mà kiêu. Nếu thật sự gây chuyện còn để cho Tạ Thành Văn tới thu dọn, vậy quả thực tội thêm một bậc biến thành yêu phi.
("phi" ở đây là phi tần)
Thôi vậy, không so đo với tên ngốc, Lâm Chu Độ nghĩ, trở về tìm Phương Hữu nói xin lỗi.
Nếu như không có tạt qua phòng mình trước, kế hoạch này vốn có thể thuận lợi áp dụng.
Cách cửa cũng có thể nghe thấy gào thét bên trong, không hiếu kỳ thật sự rất khó, Lâm Chu Độ cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy Tạ Thành Văn dùng âm lượng này nói chuyện. Mở cửa phòng mình ra nghĩ thế nào cũng không phải sai, Lâm Chu Độ động tác vô cùng nhẹ mà mở cửa, Tạ Thành Văn đưa lưng về phía cậu gọi điện thoại, không có phát hiện Lâm Chu Độ: "Tôi cái con mẹ nó nói xin lỗi, Trần Cảnh Tồn cậu chỉ có chút năng lực này?! Đừng làm người đại diện nữa cậu đi ăn mày đi. Xã hội đen cái quỷ, marketing cậu cũng tin, sao cậu không điều tra thêm quốc tịch, xã hội đen Malaysia cũng tới tỏ vẻ ta đây, có phải ngày mai bọn côn đồ Indonesia cũng muốn tới thu phí bảo vệ hay không hả. Lâm Chu Độ đáp ứng cũng không được! Cậu ấy không thể nào nói xin lỗi, cậu sao lại gọi điện thoại cho cậu ấy trước, Trần Cảnh Tồn con mẹ cậu......"
Lâm Chu Độ quyết định đóng cửa thật nhanh, đưa lưng về phía cửa phòng cậu cảm thấy nhịp tim đang tăng.
Nhưng đầu óc giống như một thùng keo dính, làm sao cũng không rõ. Qua một lúc lâu, Lâm Chu Độ cũng chỉ cho ra một kết luận.
Hóa ra Tạ Thành Văn cũng không có tố chất như vậy, kỳ thực rất xứng với cậu.
Tạ Thành Văn khiến Lâm Chu Độ rất bất ngờ.
Hắn giống như là cải trang một phen tới đây, dù sao Lâm Chu Độ chưa từng thấy hắn mặc sweater đeo kính râm khẩu trang. Tạ Thành Văn nói: "Tôi tới thăm cậu chút."
Lâm Chu Độ có chút sững sờ, ngượng ngùng nói: "À."
Cậu nghĩ, có phải nên nói cái gì biểu thị cảm ơn của mình hay không, hoặc là hỏi Tạ Thành Văn có phải đang lo lắng cậu hay không. Nhưng lại lộ vẻ rất dư thừa, hơn nữa lúc này Lâm Chu Độ cái gì cũng không muốn nói, cậu thậm chí không muốn đi ra ngoài quay phim.
Cậu từ trong vali lục ra cho Tạ Thành Văn bánh quy và nước làm điểm tâm, Tạ Thành Văn cầm tới, hỏi cậu còn đi quay phim không. Lâm Chu Độ nói lập tức đi, lại hỏi Tạ Thành Văn vậy còn anh.
Tạ Thành Văn nói, tôi chờ cậu.
Gian phòng này cũng không lớn, cũng không có phương tiện giải trí nào, nếu quả thật muốn đợi 1 ngày, đó là khá nhàm chán. Lâm Chu Độ cũng không biết Tạ Thành Văn tại sao lại muốn tới, cũng không biết Tạ Thành Văn tại sao muốn đợi. Còn là không nói với bất kỳ ai, lúc trời vừa sáng tới đây.
Lúc chạy đi leo giường Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ đương nhiên từng nghĩ, tại sao mình sẽ làm như vậy. Dường như luôn cần một cơ hội, mới có thể cho ra một lý do để thuyết phục bản thân. Có thể là người khác càng thêm xem thường, có thể lần lượt nhìn cơ hội lướt qua, có thể là không chịu nổi tịch mịch lâu dài, những thứ này đều có thể là lý do. Cũng có khả năng, mỗi người đều có cơ hội rơi xuống, tỷ như không còn sa vào sợ hãi không biết nữa. Lâm Chu Độ từng lần nghĩ, nghĩ mình có lẽ sẽ hối hận.
Nhưng nhìn Tạ Thành Văn, cậu đột nhiên cảm thấy.
Cứ như vậy đi.
Có lẽ làm người trưởng thành, không nên nghĩ quá nhiều. Nếu như đây là phương thức Tạ Thành Văn đối đãi tình nhân, không cần bất kỳ so sánh này, Lâm Chu Độ cũng biết Tạ Thành Văn đủ tiêu chuẩn.
Hắn tôn trọng suy nghĩ của Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ không muốn để hắn ra ngoài hộ giá hộ tống, hắn cũng không gióng trống khua chiêng xuất hiện, nhưng hắn vẫn muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến, bởi vì muốn xác nhận Lâm Chu Độ ổn không......
Nếu như đây là phương thức đối với người yêu của hắn......
Lâm Chu Độ vỗ vỗ đầu, tới phòng rửa tay xối mặt, trở nên thanh tỉnh chút, nên đi quay phim rồi.
Phương Hữu tựa hồ giận không nhẹ, cả ngày cũng không nói chuyện với Lâm Chu Độ, nhu cầu của hắn là Trần Cảnh Tồn ngoài ngàn dặm dùng điện thoại để nói với Lâm Chu Độ.
Nói trắng ra chỉ là nói xin lỗi, muốn ngay mặt nói xin lỗi, trên weibo nói xin lỗi, thành tâm thành ý nói xin lỗi. Cơm hộp hôm nay của tổ phim khó ăn tới tầm cao mới, Lâm Chu Độ một bên nhận điện thoại của Trần Cảnh Tồn, một bên bị rau xanh kỳ lạ trong hộp cơm làm buồn nôn khẩu vị. Trần Cảnh Tồn nói: "Cậu cũng không nhất định phải đáp ứng, dù sao Tạ tổng......"
"Tôi đáp ứng." Lâm Chu Độ cắn một miếng rau cải thìa ngọt, "Nói xin lỗi mà, đừng phiền phức như vậy."
Lâm Chu Độ hôm nay tỉnh táo không ít, cậu cảm thấy đổi lại trước kia, mình cũng sẽ không đi lên xung đột với người như Phương Hữu, cậu sở dĩ trở nên ăn no rỗi việc như vậy, truy cứu nguyên nhân, có lẽ, khả năng, đại khái, hẳn là, có nhân tố Tạ Thành Văn. Tạ Thành Văn cái gì cũng không làm, vẫn như cũ ảnh hưởng cậu, làm cho mình giống như một gian phi ỷ vào sủng mà kiêu. Nếu thật sự gây chuyện còn để cho Tạ Thành Văn tới thu dọn, vậy quả thực tội thêm một bậc biến thành yêu phi.
("phi" ở đây là phi tần)
Thôi vậy, không so đo với tên ngốc, Lâm Chu Độ nghĩ, trở về tìm Phương Hữu nói xin lỗi.
Nếu như không có tạt qua phòng mình trước, kế hoạch này vốn có thể thuận lợi áp dụng.
Cách cửa cũng có thể nghe thấy gào thét bên trong, không hiếu kỳ thật sự rất khó, Lâm Chu Độ cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy Tạ Thành Văn dùng âm lượng này nói chuyện. Mở cửa phòng mình ra nghĩ thế nào cũng không phải sai, Lâm Chu Độ động tác vô cùng nhẹ mà mở cửa, Tạ Thành Văn đưa lưng về phía cậu gọi điện thoại, không có phát hiện Lâm Chu Độ: "Tôi cái con mẹ nó nói xin lỗi, Trần Cảnh Tồn cậu chỉ có chút năng lực này?! Đừng làm người đại diện nữa cậu đi ăn mày đi. Xã hội đen cái quỷ, marketing cậu cũng tin, sao cậu không điều tra thêm quốc tịch, xã hội đen Malaysia cũng tới tỏ vẻ ta đây, có phải ngày mai bọn côn đồ Indonesia cũng muốn tới thu phí bảo vệ hay không hả. Lâm Chu Độ đáp ứng cũng không được! Cậu ấy không thể nào nói xin lỗi, cậu sao lại gọi điện thoại cho cậu ấy trước, Trần Cảnh Tồn con mẹ cậu......"
Lâm Chu Độ quyết định đóng cửa thật nhanh, đưa lưng về phía cửa phòng cậu cảm thấy nhịp tim đang tăng.
Nhưng đầu óc giống như một thùng keo dính, làm sao cũng không rõ. Qua một lúc lâu, Lâm Chu Độ cũng chỉ cho ra một kết luận.
Hóa ra Tạ Thành Văn cũng không có tố chất như vậy, kỳ thực rất xứng với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.