Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau
Chương 15
Nguyễn Nhật Thương
09/03/2020
Yến lúc này nhìn sang Dương nói:
- Dương à, tôi đưa dì ấy đến để bảo cậu về nhà 1 chuyến. Bác trai dạo này sức khoẻ yếu đi rồi, cậu không định về thăm sao?
- Ông ấy chưa chết là được rồi.
Người phụ nữ kia nghe vậy liền nói:
- Dương, sao con lại nói vậy, dù gì ông ấy cũng là bố con. Mấy năm nay con không về nhà, ông ấy cũng rất buồn.
- Không phải là đã có bà rồi sao? Tôi tưởng 2 người phải sống rất hạnh phúc chứ.
- Dương!
Yến lúc này khẽ giật nhẹ tay anh:
- Dương, bác trai thật sự rất muốn gặp cậu đấy.
Tôi mặc dù không hiểu được chuyện gia đình của họ, nhưng dù sao phận làm con cũng không thể bỏ mặc bố mẹ được. Tôi đi lại phía anh:
- Bác ấy đã nói thế, anh cũng nên về nhà 1 lần đi. Em nghĩ 1 ngừoi bố nào cũng mong con về nhà thăm mình lúc tuổi già.
Dương nghe vậy lại nhìn sang tôi, 1 hồi rất lâu rồi mới lên tiếng:
- Nếu em đi cùng tôi thì tôi sẽ về.
- Tôi?
Yến lúc này cũng vội xen vào:
- Dương, cậu làm vậy không được đâu.
- Tại sao lại không được.
- Cậu dẫn cô ấy về là có ý gì?
- Không cần phải hỏi nhiều như vậy. Cô ấy về thì tôi về.
Tôi nghe vậy nhìn anh có chút ái ngại, cod cần thiết phải nghiêm trọng vậy không:
- Dương, tại sao nhất định phải là tôi đi cùng.
- Là em bảo tôi về, thì tất nhiên em phải đi cùng tôi.
- Vậy sao anh không đi với Yến?
- Tôi không thích.
Câu nói quá thẳng của Dương khiến nét mặt Yến có phần thay đổi. Cô ta siết chặt bàn tay lại rồi nhìn sang tôi, trông dáng vẻ thân thiện mà nói:
- Vy, cô về cùng với Dương đi. Bác trai từ lâu rồi không có gặp cậu ấy.
Lúc này, người phụ nữ kia cũng nhìn tôi nói:
- Phải đấy cháu, coi như bác nhờ cháu vậy.
Bọn họ như vậy, tôi càng trở nên khó sử, đắn đo 1 hồi rồi cũng đành đồng ý.
Dương lúc này nhìn tôi cười 1 cái rồi nói:
- Vậy chiều mai, tôi với em cùng đi.
Bà nghe vậy, nét mặt mừng hơn hẳn, nhìn chúng tôi mà cười nói:
- Tốt quá, để ta về nói chuyện lại với bố con. Ta về đây.
Nói rồi bà cũng quay người rời đi, Yến nhìn chằm chằm vào tôi bằng 1 sự bất mãn, sau đấy cũng theo sau người phụ nữ kia mà đi mất.
Dương lúc này đóng cửa lại rồi quay người đi vào trong, tôi có chút tò mò mà lên tiếng:
- Tôi thấy bác ấy rất thật lòng với anh, tại sao anh lại có thái độ như vậy? Dù sao họ cũng là bố mẹ anh.
- Bà ấy không phải là mẹ tôi.
Tôi nghe vậy chợt sững người lại:
- Vậy....
- Bà ấy là vợ 2 của bố tôi. Mẹ tôi...đã mất lâu rồi.
Câu sau giọng nói của anh có phần trùng xuống, tôi thấy vậy cũng ái ngại lên tiếng:
- Xin lỗi!
- Không sao. Lại canh đi không nguội.
Tôi đi lại phía bàn, cầm bát canh lên uống 1 ngụm, sau đấy nhìn anh nói:
- Cảm ơn anh cho tôi ở nhờ 1 đêm. Lần sau tôi sẽ mời anh bữa cơm để cảm ơn, giờ thì tôi cần phải đi sớm để tìm thuê phòng trọ, không biết vali của tôi, anh để đâu?
- Em định đi đâu?
- Chắc là tìm quanh quanh đây xem có phòng trọ nào ở được không thì thuê.
- Mất công như vậy không bằng ở lại đây đi. Bên kia còn 1 phòng, dọn dẹp qua là được, tôi cho em thuê giá rẻ.
Tôi thật sự không hiểu sao anh có thể mở lời như vậy. 1 nam 1 nữ ở cùng 1 nhà thật sự khó coi lắm. Tôi gượng cười mà nói:
- Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên ra ngoài thuê thì hơn.
- Em sợ ở cùng tôi sẽ làm gì em sao?
Tôi nghe vậy cười nhạt:
- Nếu anh muốn làm gì thì sẽ không đợi đến bây giờ đâu. Chỉ là tôi cảm thấy có chút bất tiện.
Dương nghe vậy cũng gàn thêm nữa:
- Vậy để tôi đưa em đi.
- Không cần đâu, như vậy phiền anh quá.
- Thế em định đi bằng gì. Tìm nhà đâu phải cứ bước chân ra là tìm luôn được đâu.
Nghĩ cũng đúng, tôi thuê xe ôm đi đảo mấy phố cũng tốn khoản tiền rồi.
- Vậy cảm ơn anh trước!
- Đợi tôi 1 lát.
Nói rồi anh quay vào phòng, 1 lúc sau trở ra trong bộ quần áo mới, sau đó kéo theo cái vali của tôi:
- Đi nào!
Chúng tôi đi ra xe ngồi vào, Dương cũng nổ máy lái đi, anh lúc này lên tiếng:
- Ở gần đây có 1 trường đại học, lại đó xem chắc sẽ có phòng trọ cho thuê.
Tôi nghe vậy cũng chỉ gật đầu 1 cái rồi quay ra phía cửa nhìn đường.
Bất chợt lúc này, vô tình nhìn thấy con Thư bước ra từ trong 1 phòng khám thai tư nhân, nhưng đi bên cạnh nó không phải là Hiếu mà là thằng Quân.
Không hiểu sao lúc này tự nhiên trong đầu tôi lại loé lên 1 suy nghĩ lệch lạc, nhưng rồi ngay sau đó cũng gạt sang 1 bên.
Dương đưa tôi đi xem 1 số nhà, cuối cùng lại thuê được 1 phòng trọ gần ngay cái phòng khám mà khi nãy tôi nhìn thấy con Thư và thằng Quân.
Căn phòng cũng khá đầy đủ, nói chung vừa đúng ý yêu cầu của tôi, chỉ mang đồ cá nhân đến và ở thôi.
Dương ở lại giúp tôi dọn dẹp 1 lúc rồi mới ra về:
- Tôi còn việc phải đi, em nghỉ ngơi, tối tôi qua đón đi ăn.
Tôi nghe vậy liền đưa tay lên xua:
- Không cần đâu. Tôi còn phải đi mua thêm ít đồ nữa, sợ tối bận không đi được. Dù sao ngày mai cũng cùng anh đi về nhà, để hẹn hôm khác đi.
Dương nghe vậy cũng khẽ cười 1 cái:
- Vậy được! Ngày mai tôi quá đón em!
Anh quay người rời đi tôi cũng trở vào dọn dẹp nốt, xong xuôi ra mua tạm gói mì tôm để ăn rồi nghỉ ngơi 1 lúc.
Buổi chiều tỉnh dậy, tôi định đi ra mua ít đồ dùng sinh hoạt, cũng may nhà gần chợ, đi bộ 1 đoanj là có thể tới.
Khoá cửa phòng cẩn thận rồi đi đầu ngõ, bất chợt lúc này vang lên giọng nói của con Thư, phải nói là tôi thuộc in giọng của nó ấy:
- Thai được hơn 22 tuần rồi, nếu tính ra thì vẫn lệch 1 ít.
Tôi nghe vậy liền nhìn sang, thấy con Thư với thằng Quân đang đứng trước phòng khám, thằng Quân lúc này lên tiếng:
- Ôi giời, lệch ít thì nó đéo để ý đâu. Em cứ yên tâm làm con dâu nhà giàu đi.
- Cái em lo là sinh ra, có khi nào nhà người ta nhìn thấy không giống rồi bắt đi xét nghiệm không?
- Ui giời, con nít mới sinh ra nhìn đứa nào chẳng như đứa nào, làm sao mà phát hiện được giống hay không giống. Nói tóm lại thời gian còn ở nhà đấy, em vơ được cái gì thì cứ vơ đi. Đến khi nào chuyện lộ ra thì ta cũng có cái vốn mà bỏ trốn. Nhưng mà hôm đó không lẽ em với thằng kia không xảy ra chuyện gì thật.
- Nó uống rượu xong ngủ say như chết chương thì làm được gì.
- Thằng đấy cũng ngu thật, nói là con nó mà nó cũng tin.
Con Thư nghe vậy đánh vào người thằng Quân:
- Vừa vừa cái mồm thôi. Đi về nào!
Nói rồi chúng nó đi lại phía xe, lúc này 2 đứa nó quay người lại mới phát hiện ra tôi đang đứng ở đấy, gương mặt con Thư liền chuyển sắc.
Tôi biết nó đang lo cái gì, và nói thật lúc này tôi chẳng mấy quan tâm, quay mặt mà lờ đi thẳng.
Tôi đi ra chợ mua 1 ít đồ đem về sắp xếp, khi mọi thứ đã ổn thì trời cũng tối. Vào tắm rửa rồi đi ra phố tìm quán ăn tối.
Ăn xong, tôi đi bộ mấy shop quần áo quanh quanh đấy ngắm đồ. Dù sao mai cũng không phải đi làm, lượn lờ tí coi như giải khuây vậy.
Lúc này mới chợt nhớ đến bộ quần áo tôi mua cho Nhung hôm qua, lôi điện thoại ra định nhắn tin nói nó nhưng lại chần chừ rồi thôi.
Trên màn hình điện thoại, tôi vẫn còn để ảnh 2 đứa, trong lòng thật sự vẫn còn buồn khủng khiếp, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng thay ảnh nền.
Loanh quanh 1 hồi thấy muộn tôi quay trở về phòng trọ. Đi sâu vào trong ngõ, trời thì tối, ngõ lại không có điện, tôi phải bật điện thoại mới thấy đường.
Lúc đi gần đến căn phòng tôi thuê, thì qua ánh đèn flash của chiếc điện thoại tôi thấy có 1 bóng người đứng trước cửa phòng liền lên tiếng:
- Ai đấy?
Tên đấy nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện trên tay hắn ta còn cầm 1 con dao. Ám ảnh hay từ đêm hôm đấy, tôi kinh sợ quay đầu bỏ chạy, tên đấy cũng lùa theo.
Hắn nhanh chân hơn tôi, sức cũng khoẻ hơn tôi, chẳng mấy bước đã túm được tóc tôi giật lại, tôi lúc này la lớn lên:
- Cứu tôi với...!
- Dương à, tôi đưa dì ấy đến để bảo cậu về nhà 1 chuyến. Bác trai dạo này sức khoẻ yếu đi rồi, cậu không định về thăm sao?
- Ông ấy chưa chết là được rồi.
Người phụ nữ kia nghe vậy liền nói:
- Dương, sao con lại nói vậy, dù gì ông ấy cũng là bố con. Mấy năm nay con không về nhà, ông ấy cũng rất buồn.
- Không phải là đã có bà rồi sao? Tôi tưởng 2 người phải sống rất hạnh phúc chứ.
- Dương!
Yến lúc này khẽ giật nhẹ tay anh:
- Dương, bác trai thật sự rất muốn gặp cậu đấy.
Tôi mặc dù không hiểu được chuyện gia đình của họ, nhưng dù sao phận làm con cũng không thể bỏ mặc bố mẹ được. Tôi đi lại phía anh:
- Bác ấy đã nói thế, anh cũng nên về nhà 1 lần đi. Em nghĩ 1 ngừoi bố nào cũng mong con về nhà thăm mình lúc tuổi già.
Dương nghe vậy lại nhìn sang tôi, 1 hồi rất lâu rồi mới lên tiếng:
- Nếu em đi cùng tôi thì tôi sẽ về.
- Tôi?
Yến lúc này cũng vội xen vào:
- Dương, cậu làm vậy không được đâu.
- Tại sao lại không được.
- Cậu dẫn cô ấy về là có ý gì?
- Không cần phải hỏi nhiều như vậy. Cô ấy về thì tôi về.
Tôi nghe vậy nhìn anh có chút ái ngại, cod cần thiết phải nghiêm trọng vậy không:
- Dương, tại sao nhất định phải là tôi đi cùng.
- Là em bảo tôi về, thì tất nhiên em phải đi cùng tôi.
- Vậy sao anh không đi với Yến?
- Tôi không thích.
Câu nói quá thẳng của Dương khiến nét mặt Yến có phần thay đổi. Cô ta siết chặt bàn tay lại rồi nhìn sang tôi, trông dáng vẻ thân thiện mà nói:
- Vy, cô về cùng với Dương đi. Bác trai từ lâu rồi không có gặp cậu ấy.
Lúc này, người phụ nữ kia cũng nhìn tôi nói:
- Phải đấy cháu, coi như bác nhờ cháu vậy.
Bọn họ như vậy, tôi càng trở nên khó sử, đắn đo 1 hồi rồi cũng đành đồng ý.
Dương lúc này nhìn tôi cười 1 cái rồi nói:
- Vậy chiều mai, tôi với em cùng đi.
Bà nghe vậy, nét mặt mừng hơn hẳn, nhìn chúng tôi mà cười nói:
- Tốt quá, để ta về nói chuyện lại với bố con. Ta về đây.
Nói rồi bà cũng quay người rời đi, Yến nhìn chằm chằm vào tôi bằng 1 sự bất mãn, sau đấy cũng theo sau người phụ nữ kia mà đi mất.
Dương lúc này đóng cửa lại rồi quay người đi vào trong, tôi có chút tò mò mà lên tiếng:
- Tôi thấy bác ấy rất thật lòng với anh, tại sao anh lại có thái độ như vậy? Dù sao họ cũng là bố mẹ anh.
- Bà ấy không phải là mẹ tôi.
Tôi nghe vậy chợt sững người lại:
- Vậy....
- Bà ấy là vợ 2 của bố tôi. Mẹ tôi...đã mất lâu rồi.
Câu sau giọng nói của anh có phần trùng xuống, tôi thấy vậy cũng ái ngại lên tiếng:
- Xin lỗi!
- Không sao. Lại canh đi không nguội.
Tôi đi lại phía bàn, cầm bát canh lên uống 1 ngụm, sau đấy nhìn anh nói:
- Cảm ơn anh cho tôi ở nhờ 1 đêm. Lần sau tôi sẽ mời anh bữa cơm để cảm ơn, giờ thì tôi cần phải đi sớm để tìm thuê phòng trọ, không biết vali của tôi, anh để đâu?
- Em định đi đâu?
- Chắc là tìm quanh quanh đây xem có phòng trọ nào ở được không thì thuê.
- Mất công như vậy không bằng ở lại đây đi. Bên kia còn 1 phòng, dọn dẹp qua là được, tôi cho em thuê giá rẻ.
Tôi thật sự không hiểu sao anh có thể mở lời như vậy. 1 nam 1 nữ ở cùng 1 nhà thật sự khó coi lắm. Tôi gượng cười mà nói:
- Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên ra ngoài thuê thì hơn.
- Em sợ ở cùng tôi sẽ làm gì em sao?
Tôi nghe vậy cười nhạt:
- Nếu anh muốn làm gì thì sẽ không đợi đến bây giờ đâu. Chỉ là tôi cảm thấy có chút bất tiện.
Dương nghe vậy cũng gàn thêm nữa:
- Vậy để tôi đưa em đi.
- Không cần đâu, như vậy phiền anh quá.
- Thế em định đi bằng gì. Tìm nhà đâu phải cứ bước chân ra là tìm luôn được đâu.
Nghĩ cũng đúng, tôi thuê xe ôm đi đảo mấy phố cũng tốn khoản tiền rồi.
- Vậy cảm ơn anh trước!
- Đợi tôi 1 lát.
Nói rồi anh quay vào phòng, 1 lúc sau trở ra trong bộ quần áo mới, sau đó kéo theo cái vali của tôi:
- Đi nào!
Chúng tôi đi ra xe ngồi vào, Dương cũng nổ máy lái đi, anh lúc này lên tiếng:
- Ở gần đây có 1 trường đại học, lại đó xem chắc sẽ có phòng trọ cho thuê.
Tôi nghe vậy cũng chỉ gật đầu 1 cái rồi quay ra phía cửa nhìn đường.
Bất chợt lúc này, vô tình nhìn thấy con Thư bước ra từ trong 1 phòng khám thai tư nhân, nhưng đi bên cạnh nó không phải là Hiếu mà là thằng Quân.
Không hiểu sao lúc này tự nhiên trong đầu tôi lại loé lên 1 suy nghĩ lệch lạc, nhưng rồi ngay sau đó cũng gạt sang 1 bên.
Dương đưa tôi đi xem 1 số nhà, cuối cùng lại thuê được 1 phòng trọ gần ngay cái phòng khám mà khi nãy tôi nhìn thấy con Thư và thằng Quân.
Căn phòng cũng khá đầy đủ, nói chung vừa đúng ý yêu cầu của tôi, chỉ mang đồ cá nhân đến và ở thôi.
Dương ở lại giúp tôi dọn dẹp 1 lúc rồi mới ra về:
- Tôi còn việc phải đi, em nghỉ ngơi, tối tôi qua đón đi ăn.
Tôi nghe vậy liền đưa tay lên xua:
- Không cần đâu. Tôi còn phải đi mua thêm ít đồ nữa, sợ tối bận không đi được. Dù sao ngày mai cũng cùng anh đi về nhà, để hẹn hôm khác đi.
Dương nghe vậy cũng khẽ cười 1 cái:
- Vậy được! Ngày mai tôi quá đón em!
Anh quay người rời đi tôi cũng trở vào dọn dẹp nốt, xong xuôi ra mua tạm gói mì tôm để ăn rồi nghỉ ngơi 1 lúc.
Buổi chiều tỉnh dậy, tôi định đi ra mua ít đồ dùng sinh hoạt, cũng may nhà gần chợ, đi bộ 1 đoanj là có thể tới.
Khoá cửa phòng cẩn thận rồi đi đầu ngõ, bất chợt lúc này vang lên giọng nói của con Thư, phải nói là tôi thuộc in giọng của nó ấy:
- Thai được hơn 22 tuần rồi, nếu tính ra thì vẫn lệch 1 ít.
Tôi nghe vậy liền nhìn sang, thấy con Thư với thằng Quân đang đứng trước phòng khám, thằng Quân lúc này lên tiếng:
- Ôi giời, lệch ít thì nó đéo để ý đâu. Em cứ yên tâm làm con dâu nhà giàu đi.
- Cái em lo là sinh ra, có khi nào nhà người ta nhìn thấy không giống rồi bắt đi xét nghiệm không?
- Ui giời, con nít mới sinh ra nhìn đứa nào chẳng như đứa nào, làm sao mà phát hiện được giống hay không giống. Nói tóm lại thời gian còn ở nhà đấy, em vơ được cái gì thì cứ vơ đi. Đến khi nào chuyện lộ ra thì ta cũng có cái vốn mà bỏ trốn. Nhưng mà hôm đó không lẽ em với thằng kia không xảy ra chuyện gì thật.
- Nó uống rượu xong ngủ say như chết chương thì làm được gì.
- Thằng đấy cũng ngu thật, nói là con nó mà nó cũng tin.
Con Thư nghe vậy đánh vào người thằng Quân:
- Vừa vừa cái mồm thôi. Đi về nào!
Nói rồi chúng nó đi lại phía xe, lúc này 2 đứa nó quay người lại mới phát hiện ra tôi đang đứng ở đấy, gương mặt con Thư liền chuyển sắc.
Tôi biết nó đang lo cái gì, và nói thật lúc này tôi chẳng mấy quan tâm, quay mặt mà lờ đi thẳng.
Tôi đi ra chợ mua 1 ít đồ đem về sắp xếp, khi mọi thứ đã ổn thì trời cũng tối. Vào tắm rửa rồi đi ra phố tìm quán ăn tối.
Ăn xong, tôi đi bộ mấy shop quần áo quanh quanh đấy ngắm đồ. Dù sao mai cũng không phải đi làm, lượn lờ tí coi như giải khuây vậy.
Lúc này mới chợt nhớ đến bộ quần áo tôi mua cho Nhung hôm qua, lôi điện thoại ra định nhắn tin nói nó nhưng lại chần chừ rồi thôi.
Trên màn hình điện thoại, tôi vẫn còn để ảnh 2 đứa, trong lòng thật sự vẫn còn buồn khủng khiếp, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng thay ảnh nền.
Loanh quanh 1 hồi thấy muộn tôi quay trở về phòng trọ. Đi sâu vào trong ngõ, trời thì tối, ngõ lại không có điện, tôi phải bật điện thoại mới thấy đường.
Lúc đi gần đến căn phòng tôi thuê, thì qua ánh đèn flash của chiếc điện thoại tôi thấy có 1 bóng người đứng trước cửa phòng liền lên tiếng:
- Ai đấy?
Tên đấy nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện trên tay hắn ta còn cầm 1 con dao. Ám ảnh hay từ đêm hôm đấy, tôi kinh sợ quay đầu bỏ chạy, tên đấy cũng lùa theo.
Hắn nhanh chân hơn tôi, sức cũng khoẻ hơn tôi, chẳng mấy bước đã túm được tóc tôi giật lại, tôi lúc này la lớn lên:
- Cứu tôi với...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.