Quyển 1 - Chương 90: Ngày Này Năm Sau
Đinh Mặc
12/05/2015
Lúc tỉnh lại, Lải Nhải nhìn thấy ánh lửa ở xung quanh và mùi khói nồng nặc. Anh ta ho khan hai tiếng, đẩy mảnh vụn của chiếc ghế trên người mình rồi ngồi dậy. Mình vẫn chưa chết! Trong lòng Lải Nhải vô cùng mừng rỡ.
Lại một tiếng “ầm” lớn vang lên, khiến Lải Nhải bị ù tai trong giây lát. Anh ta quay đầu, phát hiện một tòa nhà vừa nổ tung. Anh ta sợ hãi đứng dậy. Vụ nổ vẫn đang tiếp tục, phút giây này không chết, nhưng thời khắc tiếp theo cũng chưa biết thế nào. Vừa ngẩng đầu, Lải Nhải liền nhìn thấy Mặt Lạnh nằm sấp trên bàn điều khiển, toàn thân bất động, đầu chảy đầy máu. Lải Nhải vẫn còn nhớ, vào thời khắc anh ta ngã xuống, Mặt Lạnh vẫn kiên cường điều khiển con tàu. Anh vội lao đến đỡ Mặt Lạnh.
Buồng lái đã bị bẹp đến biến dạng, chỉ còn lại khe cửa nhỏ. Lải Nhải lách ra ngoài trước rồi mới kéo Mặt Lạnh theo nhưng nửa thân dưới bị kẹ cứng, không thể nhúc nhích. Lải Nhải vô cùng sốt ruột, lập tức gọi đồng nghiệp, “Mặt Lạnh, anh mau tỉnh lại đi! Tôi không thể bỏ rơi anh! Anh tỉnh lại đi!”
Lải Nhải không thể xác định Mặt Lạnh bị thương nặng đến mức nào, chỉ thấy sắc mặt đồng nghiệp tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tay lạnh như đá.
“Aaaa…” Lải Nhải gần như phát điên, gào lên một tiếng thê lương, đồng thời cố gắng hết sức lôi Mặt Lạnh.
“Lải Nhải! Mặt Lạnh!” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới. Lải Nhải quay đầu, nhìn thấy Châu Tiểu Triện cùng mấy người cảnh sát hình sự đang từ một ô cửa nhỏ bên đường hầm chạy tới.
“Nhanh lên!” Lải Nhải hét lớn, “Mặt Lạnh bị mắc kẹt rồi.”
Mọi người chạy vội lên tàu. Hai cảnh sát đập vỡ cửa, mới lôi được Mặt Lạnh ra ngoài. Bắt gặp những gương mặt trẻ trung, đầy nghiêm túc của các đồng nghiệp, Lải Nhải cảm thấy, hôm nay dù thiệt mạng cũng chẳng có gì nuối tiếc, bởi nơi này có thể bị nổ bất cứ lúc nào, vậy mà Châu Tiểu Triện và bọn họ vẫn không từ bỏ tia hy vọng cuối cùng, mạo hiểm xông vào ứng cứu.
Lải Nhải sớm đã kiệt sức. Bây giờ thấy Mặt Lạnh đã được cứu thoát, anh ta liền ngất lịm đi, Châu Tiểu Triện và một cảnh sát vội vàng cõng hai người, chạy về ô cửa nhỏ bên vách đường hầm, vào tầng ngầm của khu khách sạn. Cánh cửa vừa khép lại, họ nghe thấy tiếng nổ cực lớn. Mặt đất rung chuyển khiến họ loạng choạng suýt ngã, mành nhĩ đau buốt.
Người cảnh sát cao lớn cõng Mặt Lạnh, còn Châu Tiểu Triện cõng Lải Nhải. Mặt Lạnh đã chìm vào cơn hôn mê nên không hề có cảm giác. Lải Nhải chỉ bị ngất đi. Lúc này bị tiếng nổ đánh thức, anh ta hỏi nhỏ bên tai Châu Tiểu Triện, “Tòa nhà không sao đấy chứ?”
Châu Tiểu Triện vừa chạy vừa ủ rũ trả lời, “Tuy các anh không đâm thẳng, làm giảm đi lực va chạm nhưng tòa nhà vẫn sẽ từ từ sụp đổ.”
“Khỉ thật!” Lải Nhải tỏ ra buồn bực.
“Chất lượng công trình quá kém.” Châu Tiểu Triện nói, “May mà người dân đã được sơ tán hết, không ai bị chết hoặc thương nặng.”
“Thế thì tốt.” Lải Nhải lại hỏi, “Lão đại và Tiểu Bạch không sao đấy chứ?”
Nước mắt đột nhiên chảy dài xuống gò má Châu Tiểu Triện. Cậu ta cõng Lải Nhải, vừa chạy vừa khóc.
“Không sao đâu!” Cậu ta cấy giọng kiên định, “Họ nhất định sẽ không sao. Tuy nhà sụp nhưng cây cầu không bị nổ. Đội trưởng Tần nói, cầu không bị nổ chứng tỏ lão đại và Tiểu Bạch đã thành công. Lão đại rất lợi hại, họ chắc chắn không sao, nhất định… sẽ trở về.”
Dưới lòng đất. Tất cả đang sụp đổ, bị chôn vùi trong một ngôi mộ khổng lồ. Trên mặt đất không bằng phẳng có hai người nằm bất động. Hàn Trầm nằm ở đó, cố gắng mở mắt. Đầu tiên, anh nhìn thấy một đống hoang tàn, gạch đá vẫn tiếp tục rơi xuống. Mắt anh toàn là máu, gần che hết tầm nhìn. R nằm cách anh không xa. Lồng ngực hắn ngoài thanh gỗ do Tô Miên đâm vào còn có một viên đạn từ khẩu súng của anh. Hắn đã tắt thở, còn chiếc điều khiển nằm lăn lóc ở giữa hai người.
Hàn Trầm không nhúc nhích. Ý thức của anh dần trở nên mơ hồ. Anh dường như nhìn thấy Tô Miên của nhiều năm trước. Cô đứng dưới bóng cây xanh trước tòa nhà ký túc xa, mỉm cười với anh.
Khóe miệng Hàn Trầm cong lên. Anh đột nhiên nhớ tới một câu Tô Miên từng hỏi anh, “Hàn Trầm, sao anh lại thích em đến thế?”
Lúc đó, anh trả lời thế nào nhỉ? Anh nói, “Còn phải hỏi nữa? Anh thích em như vậy đấy.”
Anh thích em từ những ngày trẻ tuổi sôi nổi. Tình yêu thực sự của người đàn ông nóng bỏng như ngọn lửa, em bảo anh làm sao có thể dừng lại?
Trong lúc mê man, anh chợt nhớ tới hôm ở thành phố Giang, tại căn phòng ở hộp đêm, anh ngồi sau tấm bình phong, buồn bực hút thuốc. Anh đã tìm người phụ nữ trong giấc mơ suốt 1892 ngày, tại sao vẫn chưa tìm thấy? Tại sao cô vẫn chưa xuất hiện?
Đúng lúc này, Tô Miên xuất hiện trước mặt anh, giống một người xa lạ, nhưng cũng như từng quen biết. Sau đó, anh mới hiểu, đây chính là người duy nhất anh yêu.
Toàn thân mệt mỏi rã rời, đến mức Hàn Trầm không thể động đậy. Anh thậm chí cảm thấy sinh mệnh đang dần rời xa bản thân. Anh nhắm nghiền hai mắt, lặng lẽ nhớ đến cô, nhớ đến từng phút giây của hai người. Dù đã không còn tương lại, nhưng anh chưa bao giờ mất đi những gì thuộc về hai người.
Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng còi khe khẽ. Tiếng còi như có linh hồn, chui vào tai Hàn Trầm. Tiếng còi rất nhỏ, rất yếu ớt. Anh đã không thể phân biệt, đó chỉ là ảo giác hay hiện thực.
“Tuýt! Tuýt! Tuýt!” Từng hồi còi lại vang vọng trong không gian tối tăm dưới lòng đất. Giọt lệ đột nhiên chảy ra khỏi khóe mắt Hàn Trầm. Sau đó, anh từ từ mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng bò về hướng phát ra tiếng còi.
Tiếng còi đó cũng xuyên qua bóng tối, đánh thức một người khác, một người đàn ông đang thoi thóp. Anh nằm dưới chân móng, toàn thân đầy máu. Anh đã chìm vào cơn hôn mê, sinh mệnh dần mất đi. Cho đến khi nghe thấy tiếng còi của cô, anh mới từ từ mở mắt.
Cầu chết hay cầu sinh tồn chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi. Anh nằm bất động, lắng nghe tiếng còi. Sau đó, anh lại khép chặt mi mắt.
Người con gái tôi yêu! Tiếng còi của em là dũng khí để anh ta sống, cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi.
Tô Miên tựa vào cánh cửa lạnh lẽo. Xung quanh không một tiếng động, cô không rõ mình đang ở đâu, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Cô chỉ biết cầm chiếc còi, thổi hết hồi này đến hồi khác. Cổ họng cô đau rát, một cánh tay đã tê liệt. Tuy nhiên, cô gần như chẳng có cảm giác gì, chỉ biết ra sức thổi còi, thổi cho đến khi không còn sức lực mới thôi.
Tô Miên dõi mắt vào khoảng không tối đen, nước mắt đã khô cạn. Cô nghĩ, nếu cả hai bị chôn vùi ở đây, cô cũng chỉ muốn ở gần bên Hàn Trầm một chút.
Trong lúc đờ đẫn, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động ở sau lưng. Tiếng động từ ngoài cửa truyền tới. Tô Miên không dám tin vào tai mình, chiếc còi tuột ra khỏi miệng. Cô chậm rãi quay người, im lặng lắng nghe. Trong bóng tối vang lên tiếng lần mò chạm vào cánh cửa, tìm ổ khóa. Thế giới của Tô Miên tựa như dừng lại trong giây lát. Sau đó, cô nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, rồi cánh cửa mở toang.
Tô Miên không nhìn rõ mặt người ở bên ngoài, anh cũng không thấy cô. Cô chỉ nghe thấy âm thanh khản đặc, “Tô Miên, anh đến rồi!” Tiếp theo vang lên tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống đất.
Giọt lệ trào khóe mi, Tô Miên lập tức quỳ xuống, ôm lấy người Hàn Trầm.
“Hàn Trầm!” Cô ôm anh, khóc nức nở.
Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, anh đã yêu một người con gái tuyệt vời nhất.
Dù tận nơi chân trời góc bể, dù có sinh ly tử biệt, anh cũng sẽ đến bên em, đưa em trở về.
Một năm sau, tại thành phố Giang. Tô Miên đứng trong văn phòng, ngắm nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ. Bây giờ đã vào mùa thu. Gần đây thường xuất hiện những cơn mưa như thế này, giống tấm màn bàng bạc bao phủ lên thành phố.
Tay trái có chút đau nhức nên Tô Miên dùng tay phải xoa bóp. Khóe miệng cô giật giật, đúng là đau thật đấy. Cảm giác này luôn đánh thức một phần ký ức nào đó, tựa như nhọt độc, không thể dứt bỏ mà chỉ có thể vùi lấp.
Thẫn thờ một lúc, đằng sau vang lên giọng nói sang sảng, “Tiểu Bạch! Mau lại đây sắp xếp hồ sơ mới đi!”
“Vâng ạ!” Tô Miên đáp, đồng thời quay người đi qua bên đó.
Mấy tháng trước, cô đã khôi phục thân phận của mình. Cảnh sát cũng xác minh, thủ phạm của một số vụ án năm xưa là do “Bạch Cẩm Hi” thật sự gây ra. Tô Miên đã nhận được chứng minh thư mới. Tuy nhiên, một số đồng nghiệp, ví dụ ông già họ Châu ở phòng Hồ sơ của thành phố Giang vẫn quen gọi cô là “Tiểu Bạch”.
Hai người bê chồng hồ sơ đặt lên bàn, bắt đầu phân loại. Bận rộn một lúc, ông Châu cảm thán, “Gần đây có khá nhiều vụ mất tích, mấy cô bé này đều là sinh viên đại học.”
Tô Miên cũng thở dài. Hai người một già một trẻ lại dùng phương ngữ của thành phố Giang mắng chửi tội phạm, trong lòng mới thấy thoải mái hơn. Ông Châu suốt ngày quanh quẩn trong phòng làm việc khép kín, không nắm được thông tin về quá khứ của cô cũng là lẽ thường tình. Cô thường khoe khoang bạn trai của mình đẹp trai thế nào, giỏi giang ra sao, chu đáo và chung thủy thế nào trước mặt ông Châu, nhưng cũng không tiết lộ, cô và anh đã từng đến đây.
“Cháu nhỏ.” Cô từ tốn đáp, “Anh ấy tên là Hàn Trầm. Sao thế ạ?”
Ông Châu thở dài, “Hôm đó, cháu ngủ say như chết nên không biết chuyện cậu ấy tìm người.” Ông kể lại một lượt rôid cảm thán, “Cậu ấy bảo tìm vị hôn thê, nhưng lại không biết tên, không biết mặt, không biết sống chết thế nào. Chú nghe mà mủi lòng quá. Chẳng hiểu bây giờ cậu ấy đã tìm được chưa?”
Trong đầu Tô Miên bất giác hiện ra hình ảnh lúc mới gặp Hàn Trầm. Anh luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến ai. Cô lại tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi kể chuyện với ông Châu. Tô Miên trầm tư một lúc rồi cầm tập tài liệu đập vào người ông, “Lão Châu, chú không có chút khả năng suy đoán nào sao? Anh ấy đã tìm thấy vị hôn thê rồi.”
“Hả?”
Tô Miên phì cười, cúi xuống xem đồng hồ, phát hiện sắp đến giờ hẹn Hàn Trầm. Thế là cô cầm túi xách, nói với ông Châu, “Cháu về đây. Chú thử đoán đi! Nếu đoán trúng, cháu sẽ thưởng chú một bao thuốc lá.”
Ông Châu hết sức ngạc nhiên, lờ mờ hiểu ra vấn đề, nhưng Tô Miên đã nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Tô Miên cầm ô, vừa đi tới cổng tòa nhà liền bắt gặp xe của Hàn Trầm đỗ bên đường. Thấy cô đi ra ngoài, anh liền hạ kính xe, nhìn cô chăm chú. Chẳng biết có phải là ảo giác của Tô Miên hay không, dù hai người đã ở bên nhau lâu ngày nhưng cô luôn cảm thấy mỗi ánh mắt của anh đều có ý vị si mê, tựa như ngắm mãi không chán?
Vừa định lên ô tô, Tô Miên chợt phát hiện thân xe có mấy vết xước, cô liền mở miệng hỏi, “Xe anh làm sao thế?”
Hàn Trầm nhoài người mở cửa bên ghế lái phụ cho cô, “Vừa rồi trên đường đến đây bị va chạm ấy mà.”
“Hả? Khoan đã!” Tô Miên nghiêm mặt, giơ tay véo mũi anh, “Không phải anh lại đua xe với người ta đấy chứ?”
Cũng không thể trách Tô Miên tỏ ra khẩn trương như vậy. Sau khi vụ án kết thúc, hai người xin nghỉ không lương. Hàn Trầm mất một thời gian dưỡng thương, cô ở bên cạnh chăm sóc anh. Cô thì vẫn chẳng có gì thay đổi, còn người nào đó về mặt cơ bản vẫn chững chạc, trầm ổn nhưng một số phương diện trong cuộc sống tự dưng bộc lộ bản tính công tử của mình. Ví dụ, ăn cá thì bắt cô gỡ xương, còn anh nhàn rỗi ngồi bên cạnh. Uống café nhất định đòi đặt mua loại café hạt nhập khẩu trên mạng. Cô không biết xay, anh sẽ tự làm, còn không quên đả kích cô, “Xay café còn không biết? Chả hiểu năm xưa, em lừa anh kiểu gì nữa?”
Về vụ đua xe, có lẽ mấy người đàn ông đều thích trò này, bất kể ở độ tuổi nào cũng không quên sở thích đó. Hơn nữa, anh mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi. Sau khi hai người ổn định, có mấy buổi tối anh ra ngoài, cũng không nói với Tô Miên đi đâu. Lúc về, tâm trạng của anh có vẻ rất phấn khởi.
Vài hôm sau, nhà nhận được mấy tờ giấy phạt vượt tốc độ. Vì không còn khoác bộ đồng phục cảnh sát, nên thỉnh thoảng Hàn Trầm có những hành vi phóng túng. Tô Miên quyết định bỏ qua cho anh.
Ngoài ra, tuy anh không nhiều lời, nhưng giọng điệu vô lại và ngang ngược của thanh niên gốc Bắc Kinh ngày càng bộc lộ rõ, Ví dụ vào thời khắc này, trước những lời phê bình của Tô Miên, anh bình thản đáp, “Anh không có mắt ư? Trời mưa phóng xe nhanh làm ách tắc giao thông hay sao? Lỗi tại thằng đó kỹ thuật quá tệ, va vào xe của anh.”
Tô Miên hết nói nổi. Hai người thong thả lái xe về nhà.
“Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, buổi trưa em mua ít thịt dê, tối làm món lẩu cho ấm người.” Tô Miên nói.
“Ừ.”
“Anh phụ trách rửa rau nhé!”
Hàn Trầm liếc cô một cái, “OK! Đừng bắt anh làm không công là được!”
Tô Miên hiểu ý, mắng anh, “Lưu manh.”
Hàn Trầm cười tủm tỉm.
Hiện tại, hai người sống ở căn hộ của Tô Miên trước kia, tuy hơi cũ kỹ nhưng rất ấm cũng. Vừa đi về đến khu chung cư, Tô Miên bất ngờ gặp ba hình bóng quen thuộc đang đứng dưới mái hiên trú mưa. Nhìn thấy xe của Hàn Trầm, hai người đàn ông lập tức giơ tay vẫy vẫy.
Tô Miên rất vui mừng, Hàn Trầm cũng mỉm cười. Sau khi đỗ xe, anh cầm ô, khoác vai Tô Miên đi về phía bọn họ.
“Ôi! Khách quý đến nhà.” Tô Miên bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Ngọn gió nào đưa ba vị đến đây thế?” Nói xong, cô liền phì cười.
Châu Tiểu Triện lập tức phối hợp cùng Tô Miên, thở dài một hơi, “Sau khi chia tay ở thành phố Lam, bọn em rất nhớ hai người nên hôm nay đích thân tới đây thăm anh chị.”
Vừa dứt lời, cậu ta liền bị Lải Nhải gõ đầu, “Chú mày sến quá đi!” Anh ta quay sang Tô Miên và Hàn Trầm, “Sao bây giờ hai người mới về? Mặt Lạnh nói không cần đón nên chúng tôi đợi ở đây lâu rồi, giờ đói chết đi được.”
Tô Miên bật cười. Mặt Lạnh cũng tủm tỉm, gật đầu chào hỏi Hàn Trầm. Mọi người cùng đi lên nhà, Tô Miên bất giác liếc Mặt Lạnh một cái, “Mặt Lạnh, hình như gần đây mặt anh béo hơn thì phải?”
Mặt Lạnh còn chưa trả lời, Châu Tiểu Triện đã nói xen ngang, “Anh ấy ngày nào mà chẳng nấu canh cho bạn gái, bản thân cũng uống nên mới thế.”
Lải Nhải liền kể khổ, “Hai người không biết đâu. Gần đây, chúng tôi chẳng được uống canh gì cả.”
Mặt Lạnh nghiêm giọng, “Nói nhảm!”
Câu này thể hiện rõ sự trọng sắc khinh bạn, khiến Lải Nhải và Châu Tiểu Triện than ngắn thở dài. Hàn Trầm chỉ mỉm cười mà không phát biểu ý kiến. Về phương diện bạn gái, Mặt Lạnh và Hàn Trầm đều ở một ngưỡng khác với hai đồng chí còn lại nên không thể giao lưu sâu hơn.
Nồi lẩu được bê lên, căn phòng càng trở nên ấm cùng. Bầu trời bên ngoài cửa sổ được phủ một lớp sương mù khiến cảnh sắc mơ hồ. Trong ngày đông giá lạnh dường như chỉ có căn phòng này là ấm áp.
Năm người ngồi quanh một chiếc bàn vuông nhỏ. Mặc dù hơi chật chội nhưng chẳng ai bận tâm. Lải Nhải nhận bát thịt dê nóng hổi từ tay Tô Miên, xuýt xoa, “Chậc chậc… Đúng là em gái thương lão đại thật đấy. Biết lão đại là người phương Bắc, thích ăn thịt dê nên làm món này. Nhìn ngon quá đi thôi!”
Tô Miên đáp, “Tất nhiên rồi! Người chưa có vợ như anh sẽ không hiểu đâu.”
Lải Nhải, “…” Anh ta chợt phát hiện ra một sự thật đáng buồn, mỗi khi cả tổ tụ tập cùng nhau, người bị “nằm trúng đạn”[1] luôn là anh ta.
[1] Là một ngôn ngữ internet, chỉ một người chẳng làm gì, không gây chuyện với ai nhưng lại bị người khác công kích về mặt ngôn ngữ.
Cả nhóm ăn uống, cười nói vui vẻ. Sau khi đã no bụng, Lải Nhải đưa mắt ra hiệu cho Mặt Lạnh, Châu Tiểu Triện cũng buông đũa.
Bọn họ đến đây không chỉ đơn thuần là thăm Hàn Trầm và Tô Miên mà có việc cần báo cáo.
Mặt Lạnh uống hớp rượu cuối cùng, đặt chén xuống bàn rồi mở miệng, “Đã tìm thấy thi thể rồi.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Tô Miên buông đũa, ngẩng đầu nhìn anh ta. Hàn Trầm cất giọng trầm trầm, “Cậu cứ nói đi!”
Công trình kiến trúc ở bán đảo bị sụp đổ trên diện rộng và rất sâu. Sau khi vụ án kết thúc, công tác đào xới vẫn tiếp tục tiến hành.
Mặt Lạnh nói ngắn gọn, “Mấy hôm trước đào được vài bộ phận người, kết quả giám định DNA phù hợp với Từ Tư Bạch. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa tìm thấy các bộ phận khác của anh ta. Ngoài ra, Tiểu Diêu vẫn biệt tăm biệt tích, cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc.”
Mọi người đều im lặng. Tô Miên ngồi bất động.
“Tôi biết rồi.” Hàn Trầm nói.
Đúng lúc này, Lải Nhải đột nhiên chuyển đề tài, “Lão đại, Tô Miên! Bao giờ hai người mới quay về đội thế? Cục trưởng và Đội trưởng Tần ngày nào cũng nhắc đến hai người.” Anh ta vừa dứt lời, Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đều nhìn Hàn Trầm và Tô Miên bằng ánh mắt mong chờ.
Hàn Trầm cười cười, cầm chén rượu uống một ngum. Tô Miên nhướng mày nhìn anh.
“Tùy cô ấy!”
“Tùy anh ấy!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên. Ba người đàn ông lập tức trêu chọc:
“Ôi trời! Đúng là phu xướng phụ tùy.”
“Buồn nôn quá đi!”
“Thế thì hai người mau quay về đi!”
Lúc ba người đàn ông ra về, trời đã chạng vạng tối. Hàn Trầm lái xe đưa bọn họ về khách sạn, còn hẹn ngày mai sẽ dẫn bọn họ đi ăn chơi thỏa thích. Tô Miên thu dọn bát đĩa, cất bếp từ rồi ra ngoài ban công.
Ánh chiều tà bao phủ toàn bộ tầm nhìn của cô. Các ngôi nhà đã bắt đầu sáng đèn, khói bếp lan tỏa. Trong những con ngõ nhỏ vòng vèo ở bên dưới, có người đi lại vội vàng, có người chào hỏi, hàn huyên với người xung quanh. Đâu đâu cũng là bầu không khí yên tĩnh.
Tô Miên lại dõi mắt về phía xa xa, bất động hồi lâu. Giọt lệ dần trào khóe mắt.
Hàn Trầm về đến nhà. Anh chẳng nói một lời, đi thẳng ra ngoài ban công rồi ôm cô từ phía sau. Tô Miên nắm tay anh. Hai người yên lặng hồi lâu. Vì có anh nên thân thể cô cuối cùng cũng trở nên ấm áp.
Cơn mưa bụi không chỉ rơi xuống thành phố Giang mà còn bao trùm cả một thị trấn nhỏ ở thượng nguồn sông Trường Giang cách đó nghìn dặm.
Thị trấn ít được biết đến, đa phần là người bản địa sinh sống. Mỗi khi trời mưa, đường phố thưa thớt người qua lại. Buổi tối rét căm căm, bên ngoài chẳng thấy một bóng người.
Mấy ngày trước, ở một góc phố mới mở một cửa hàng bán hoa tươi. Đây là điều hiếm thấy trong thị trấn nhưng người dân cũng chẳng thắc mắc. Cửa hàng không có tên, nhưng hoa rất tươi và thơm ngát. Cách cửa hàng một đoạn đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trẻ tuổi, kiệm lời, nhã nhặn và lễ phép. Người dân trong thị trấn đều có ấn tượng rất tốt về anh ta.
Khi màn đêm buông xuống, mưa rơi lác đác, cửa hàng vẫn sáng đèn. Người an ông cầm kéo, chăm chú cắt tỉa cành hoa.
“Anh ơi! Cho em mua hoa cẩm chướng với.” Một thiếu nữ có vẻ là học sinh cấp ba chạy vào, “Chỉ một bông thôi.” Cô mặc bộ đồ và đi đôi giày cũ kỹ, ba lô cũng bạc màu, có thể thấy gia cảnh rất bình thường.
“Được.” Ông chủ cửa hàng buông chiếc kéo, chọn bông hoa đẹp nhất đưa cho cô gái.
Cô gái ngắm nghía bông hoa, hai má hơi ửng đỏ, miệng mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Em tặng mẹ hoa cẩm chướng là được đúng không ạ? Bao nhiêu tiền hả anh?”
Ông chủ nở nụ cười ôn hòa, “Có một bông hoa, coi như tặng mẹ em, em không cần trả tiền.”
Cô gái mừng rỡ chắp tay trước ngực, “Anh tốt quá! Cảm ơn anh nhiều! Em không cần phải tiết kiệm tiền ăn sáng ngày mai nữa. Lần sau lớp em có ai muốn mua hoa, em sẽ kéo các bạn đến đây. Anh cứ yên tâm!”
Ông chủ mỉm cười, “Cảm ơn em! Đi đường chú ý an toàn nhé!”
“Vâng ạ.” Cô gái quay người định ra về, nhưng cô bị một bó hoa màu tím rất lớn dựng ở cạnh cửa thu hút, “Anh ơi! Đây là hoa gì thế? Đẹp quá!”
Ông chủ trầm ngâm vài giây mới đáp, “Thất sắc cẩn.”[2]
[2] “Thất sắc cẩn” hay còn gọi là hoa bảy sắc. Thất sắc cẩn trong truyền thuyết là đóa hoa vốn có bảy cánh, mỗi cánh hoa là một màu khác nhau. Trong tự nhiên vốn không tồn tại hoa thất sắc cẩn chân chính, vì hoa vốn là cơ quan sinh sản của thực vật, nếu màu sắc quá loạn sẽ khiến côn trùng bị rối mắt, làm tỉ lệ thụ phấn của hoa bị giảm. Xét từ điểm này có thể thấy, thất sắc cẩn là sự tồn tại trái tự nhiên.
Cô thiếu nữ tinh nghịch hỏi, “Anh thích loài hoa này sao? Nhiều như thế, có đắt không ạ?”
“Không đâu, cũng không hẳn anh thích loài hoa này.” Ông chủ đáp.
Cô gái “dạ” một tiếng, chào tạm biệt ông chủ rồi ra về. Người đàn ông dõi mắt ra ngoài cửa. Muộn như vậy rồi, chắc cũng không còn khác, anh ta tiền đóng cửa tiệm. Vô tình quay đầu, anh ta lại nhìn thấy bó hoa violet đó.
Đúng là anh ta không đặc biệt thích, nhưng có một số chuyện, chỉ có thể tưởng niệm bằng cách này. Hoặc là, không cần tưởng nhớ nữa.
Khóe mắt người đàn ông bỗng ươn ướt.
Bị chôn sâu dưới lòng đất, trở thành đống hài cốt lạnh lẽo mới là kết cục mà bọn họ đáng nhận được, là sự trừng phạt mà bọn họ nên gánh vác.
…
Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ.
Giao thoa xen kẽ.
Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh.
Sáng mất tối được.
Cuộc đời của mỗi con người đều không giống nhau, nhưng khác ở điểm nào?
Khi em ngẩng đầu ngắm bầu trời, khi em dõi mắt xuống mặt đất, có bao giờ em nhìn thấy tôi?
Tôi bình thường như vậy, có lẽ cũng sẽ sống hết cuộc đời tầm thường như mọi người.
Nhưng đó cũng là tôi, người sợ hãi bị phụ lòng, người khao khát được trân trọng.
Em có từng mơ thấy đôi mắt tôi? Em có từng nhớ tới đôi câu vài lời, nhớ tới đường nét mơ hồ của tôi?
Em có từng chìm đắm trong giấc mộng đẹp, đến mức không muốn tỉnh dậy, không nỡ quay đầu như tôi?
Em có biết, tôi đã từng trao cả tấm chân tình cho em? Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em, hạnh phúc đã rời xa tôi mãi mãi.
--- Hết ---
Lại một tiếng “ầm” lớn vang lên, khiến Lải Nhải bị ù tai trong giây lát. Anh ta quay đầu, phát hiện một tòa nhà vừa nổ tung. Anh ta sợ hãi đứng dậy. Vụ nổ vẫn đang tiếp tục, phút giây này không chết, nhưng thời khắc tiếp theo cũng chưa biết thế nào. Vừa ngẩng đầu, Lải Nhải liền nhìn thấy Mặt Lạnh nằm sấp trên bàn điều khiển, toàn thân bất động, đầu chảy đầy máu. Lải Nhải vẫn còn nhớ, vào thời khắc anh ta ngã xuống, Mặt Lạnh vẫn kiên cường điều khiển con tàu. Anh vội lao đến đỡ Mặt Lạnh.
Buồng lái đã bị bẹp đến biến dạng, chỉ còn lại khe cửa nhỏ. Lải Nhải lách ra ngoài trước rồi mới kéo Mặt Lạnh theo nhưng nửa thân dưới bị kẹ cứng, không thể nhúc nhích. Lải Nhải vô cùng sốt ruột, lập tức gọi đồng nghiệp, “Mặt Lạnh, anh mau tỉnh lại đi! Tôi không thể bỏ rơi anh! Anh tỉnh lại đi!”
Lải Nhải không thể xác định Mặt Lạnh bị thương nặng đến mức nào, chỉ thấy sắc mặt đồng nghiệp tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tay lạnh như đá.
“Aaaa…” Lải Nhải gần như phát điên, gào lên một tiếng thê lương, đồng thời cố gắng hết sức lôi Mặt Lạnh.
“Lải Nhải! Mặt Lạnh!” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới. Lải Nhải quay đầu, nhìn thấy Châu Tiểu Triện cùng mấy người cảnh sát hình sự đang từ một ô cửa nhỏ bên đường hầm chạy tới.
“Nhanh lên!” Lải Nhải hét lớn, “Mặt Lạnh bị mắc kẹt rồi.”
Mọi người chạy vội lên tàu. Hai cảnh sát đập vỡ cửa, mới lôi được Mặt Lạnh ra ngoài. Bắt gặp những gương mặt trẻ trung, đầy nghiêm túc của các đồng nghiệp, Lải Nhải cảm thấy, hôm nay dù thiệt mạng cũng chẳng có gì nuối tiếc, bởi nơi này có thể bị nổ bất cứ lúc nào, vậy mà Châu Tiểu Triện và bọn họ vẫn không từ bỏ tia hy vọng cuối cùng, mạo hiểm xông vào ứng cứu.
Lải Nhải sớm đã kiệt sức. Bây giờ thấy Mặt Lạnh đã được cứu thoát, anh ta liền ngất lịm đi, Châu Tiểu Triện và một cảnh sát vội vàng cõng hai người, chạy về ô cửa nhỏ bên vách đường hầm, vào tầng ngầm của khu khách sạn. Cánh cửa vừa khép lại, họ nghe thấy tiếng nổ cực lớn. Mặt đất rung chuyển khiến họ loạng choạng suýt ngã, mành nhĩ đau buốt.
Người cảnh sát cao lớn cõng Mặt Lạnh, còn Châu Tiểu Triện cõng Lải Nhải. Mặt Lạnh đã chìm vào cơn hôn mê nên không hề có cảm giác. Lải Nhải chỉ bị ngất đi. Lúc này bị tiếng nổ đánh thức, anh ta hỏi nhỏ bên tai Châu Tiểu Triện, “Tòa nhà không sao đấy chứ?”
Châu Tiểu Triện vừa chạy vừa ủ rũ trả lời, “Tuy các anh không đâm thẳng, làm giảm đi lực va chạm nhưng tòa nhà vẫn sẽ từ từ sụp đổ.”
“Khỉ thật!” Lải Nhải tỏ ra buồn bực.
“Chất lượng công trình quá kém.” Châu Tiểu Triện nói, “May mà người dân đã được sơ tán hết, không ai bị chết hoặc thương nặng.”
“Thế thì tốt.” Lải Nhải lại hỏi, “Lão đại và Tiểu Bạch không sao đấy chứ?”
Nước mắt đột nhiên chảy dài xuống gò má Châu Tiểu Triện. Cậu ta cõng Lải Nhải, vừa chạy vừa khóc.
“Không sao đâu!” Cậu ta cấy giọng kiên định, “Họ nhất định sẽ không sao. Tuy nhà sụp nhưng cây cầu không bị nổ. Đội trưởng Tần nói, cầu không bị nổ chứng tỏ lão đại và Tiểu Bạch đã thành công. Lão đại rất lợi hại, họ chắc chắn không sao, nhất định… sẽ trở về.”
Dưới lòng đất. Tất cả đang sụp đổ, bị chôn vùi trong một ngôi mộ khổng lồ. Trên mặt đất không bằng phẳng có hai người nằm bất động. Hàn Trầm nằm ở đó, cố gắng mở mắt. Đầu tiên, anh nhìn thấy một đống hoang tàn, gạch đá vẫn tiếp tục rơi xuống. Mắt anh toàn là máu, gần che hết tầm nhìn. R nằm cách anh không xa. Lồng ngực hắn ngoài thanh gỗ do Tô Miên đâm vào còn có một viên đạn từ khẩu súng của anh. Hắn đã tắt thở, còn chiếc điều khiển nằm lăn lóc ở giữa hai người.
Hàn Trầm không nhúc nhích. Ý thức của anh dần trở nên mơ hồ. Anh dường như nhìn thấy Tô Miên của nhiều năm trước. Cô đứng dưới bóng cây xanh trước tòa nhà ký túc xa, mỉm cười với anh.
Khóe miệng Hàn Trầm cong lên. Anh đột nhiên nhớ tới một câu Tô Miên từng hỏi anh, “Hàn Trầm, sao anh lại thích em đến thế?”
Lúc đó, anh trả lời thế nào nhỉ? Anh nói, “Còn phải hỏi nữa? Anh thích em như vậy đấy.”
Anh thích em từ những ngày trẻ tuổi sôi nổi. Tình yêu thực sự của người đàn ông nóng bỏng như ngọn lửa, em bảo anh làm sao có thể dừng lại?
Trong lúc mê man, anh chợt nhớ tới hôm ở thành phố Giang, tại căn phòng ở hộp đêm, anh ngồi sau tấm bình phong, buồn bực hút thuốc. Anh đã tìm người phụ nữ trong giấc mơ suốt 1892 ngày, tại sao vẫn chưa tìm thấy? Tại sao cô vẫn chưa xuất hiện?
Đúng lúc này, Tô Miên xuất hiện trước mặt anh, giống một người xa lạ, nhưng cũng như từng quen biết. Sau đó, anh mới hiểu, đây chính là người duy nhất anh yêu.
Toàn thân mệt mỏi rã rời, đến mức Hàn Trầm không thể động đậy. Anh thậm chí cảm thấy sinh mệnh đang dần rời xa bản thân. Anh nhắm nghiền hai mắt, lặng lẽ nhớ đến cô, nhớ đến từng phút giây của hai người. Dù đã không còn tương lại, nhưng anh chưa bao giờ mất đi những gì thuộc về hai người.
Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng còi khe khẽ. Tiếng còi như có linh hồn, chui vào tai Hàn Trầm. Tiếng còi rất nhỏ, rất yếu ớt. Anh đã không thể phân biệt, đó chỉ là ảo giác hay hiện thực.
“Tuýt! Tuýt! Tuýt!” Từng hồi còi lại vang vọng trong không gian tối tăm dưới lòng đất. Giọt lệ đột nhiên chảy ra khỏi khóe mắt Hàn Trầm. Sau đó, anh từ từ mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng bò về hướng phát ra tiếng còi.
Tiếng còi đó cũng xuyên qua bóng tối, đánh thức một người khác, một người đàn ông đang thoi thóp. Anh nằm dưới chân móng, toàn thân đầy máu. Anh đã chìm vào cơn hôn mê, sinh mệnh dần mất đi. Cho đến khi nghe thấy tiếng còi của cô, anh mới từ từ mở mắt.
Cầu chết hay cầu sinh tồn chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi. Anh nằm bất động, lắng nghe tiếng còi. Sau đó, anh lại khép chặt mi mắt.
Người con gái tôi yêu! Tiếng còi của em là dũng khí để anh ta sống, cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi.
Tô Miên tựa vào cánh cửa lạnh lẽo. Xung quanh không một tiếng động, cô không rõ mình đang ở đâu, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Cô chỉ biết cầm chiếc còi, thổi hết hồi này đến hồi khác. Cổ họng cô đau rát, một cánh tay đã tê liệt. Tuy nhiên, cô gần như chẳng có cảm giác gì, chỉ biết ra sức thổi còi, thổi cho đến khi không còn sức lực mới thôi.
Tô Miên dõi mắt vào khoảng không tối đen, nước mắt đã khô cạn. Cô nghĩ, nếu cả hai bị chôn vùi ở đây, cô cũng chỉ muốn ở gần bên Hàn Trầm một chút.
Trong lúc đờ đẫn, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động ở sau lưng. Tiếng động từ ngoài cửa truyền tới. Tô Miên không dám tin vào tai mình, chiếc còi tuột ra khỏi miệng. Cô chậm rãi quay người, im lặng lắng nghe. Trong bóng tối vang lên tiếng lần mò chạm vào cánh cửa, tìm ổ khóa. Thế giới của Tô Miên tựa như dừng lại trong giây lát. Sau đó, cô nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, rồi cánh cửa mở toang.
Tô Miên không nhìn rõ mặt người ở bên ngoài, anh cũng không thấy cô. Cô chỉ nghe thấy âm thanh khản đặc, “Tô Miên, anh đến rồi!” Tiếp theo vang lên tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống đất.
Giọt lệ trào khóe mi, Tô Miên lập tức quỳ xuống, ôm lấy người Hàn Trầm.
“Hàn Trầm!” Cô ôm anh, khóc nức nở.
Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời, anh đã yêu một người con gái tuyệt vời nhất.
Dù tận nơi chân trời góc bể, dù có sinh ly tử biệt, anh cũng sẽ đến bên em, đưa em trở về.
Một năm sau, tại thành phố Giang. Tô Miên đứng trong văn phòng, ngắm nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ. Bây giờ đã vào mùa thu. Gần đây thường xuất hiện những cơn mưa như thế này, giống tấm màn bàng bạc bao phủ lên thành phố.
Tay trái có chút đau nhức nên Tô Miên dùng tay phải xoa bóp. Khóe miệng cô giật giật, đúng là đau thật đấy. Cảm giác này luôn đánh thức một phần ký ức nào đó, tựa như nhọt độc, không thể dứt bỏ mà chỉ có thể vùi lấp.
Thẫn thờ một lúc, đằng sau vang lên giọng nói sang sảng, “Tiểu Bạch! Mau lại đây sắp xếp hồ sơ mới đi!”
“Vâng ạ!” Tô Miên đáp, đồng thời quay người đi qua bên đó.
Mấy tháng trước, cô đã khôi phục thân phận của mình. Cảnh sát cũng xác minh, thủ phạm của một số vụ án năm xưa là do “Bạch Cẩm Hi” thật sự gây ra. Tô Miên đã nhận được chứng minh thư mới. Tuy nhiên, một số đồng nghiệp, ví dụ ông già họ Châu ở phòng Hồ sơ của thành phố Giang vẫn quen gọi cô là “Tiểu Bạch”.
Hai người bê chồng hồ sơ đặt lên bàn, bắt đầu phân loại. Bận rộn một lúc, ông Châu cảm thán, “Gần đây có khá nhiều vụ mất tích, mấy cô bé này đều là sinh viên đại học.”
Tô Miên cũng thở dài. Hai người một già một trẻ lại dùng phương ngữ của thành phố Giang mắng chửi tội phạm, trong lòng mới thấy thoải mái hơn. Ông Châu suốt ngày quanh quẩn trong phòng làm việc khép kín, không nắm được thông tin về quá khứ của cô cũng là lẽ thường tình. Cô thường khoe khoang bạn trai của mình đẹp trai thế nào, giỏi giang ra sao, chu đáo và chung thủy thế nào trước mặt ông Châu, nhưng cũng không tiết lộ, cô và anh đã từng đến đây.
“Cháu nhỏ.” Cô từ tốn đáp, “Anh ấy tên là Hàn Trầm. Sao thế ạ?”
Ông Châu thở dài, “Hôm đó, cháu ngủ say như chết nên không biết chuyện cậu ấy tìm người.” Ông kể lại một lượt rôid cảm thán, “Cậu ấy bảo tìm vị hôn thê, nhưng lại không biết tên, không biết mặt, không biết sống chết thế nào. Chú nghe mà mủi lòng quá. Chẳng hiểu bây giờ cậu ấy đã tìm được chưa?”
Trong đầu Tô Miên bất giác hiện ra hình ảnh lúc mới gặp Hàn Trầm. Anh luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến ai. Cô lại tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi kể chuyện với ông Châu. Tô Miên trầm tư một lúc rồi cầm tập tài liệu đập vào người ông, “Lão Châu, chú không có chút khả năng suy đoán nào sao? Anh ấy đã tìm thấy vị hôn thê rồi.”
“Hả?”
Tô Miên phì cười, cúi xuống xem đồng hồ, phát hiện sắp đến giờ hẹn Hàn Trầm. Thế là cô cầm túi xách, nói với ông Châu, “Cháu về đây. Chú thử đoán đi! Nếu đoán trúng, cháu sẽ thưởng chú một bao thuốc lá.”
Ông Châu hết sức ngạc nhiên, lờ mờ hiểu ra vấn đề, nhưng Tô Miên đã nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn. Tô Miên cầm ô, vừa đi tới cổng tòa nhà liền bắt gặp xe của Hàn Trầm đỗ bên đường. Thấy cô đi ra ngoài, anh liền hạ kính xe, nhìn cô chăm chú. Chẳng biết có phải là ảo giác của Tô Miên hay không, dù hai người đã ở bên nhau lâu ngày nhưng cô luôn cảm thấy mỗi ánh mắt của anh đều có ý vị si mê, tựa như ngắm mãi không chán?
Vừa định lên ô tô, Tô Miên chợt phát hiện thân xe có mấy vết xước, cô liền mở miệng hỏi, “Xe anh làm sao thế?”
Hàn Trầm nhoài người mở cửa bên ghế lái phụ cho cô, “Vừa rồi trên đường đến đây bị va chạm ấy mà.”
“Hả? Khoan đã!” Tô Miên nghiêm mặt, giơ tay véo mũi anh, “Không phải anh lại đua xe với người ta đấy chứ?”
Cũng không thể trách Tô Miên tỏ ra khẩn trương như vậy. Sau khi vụ án kết thúc, hai người xin nghỉ không lương. Hàn Trầm mất một thời gian dưỡng thương, cô ở bên cạnh chăm sóc anh. Cô thì vẫn chẳng có gì thay đổi, còn người nào đó về mặt cơ bản vẫn chững chạc, trầm ổn nhưng một số phương diện trong cuộc sống tự dưng bộc lộ bản tính công tử của mình. Ví dụ, ăn cá thì bắt cô gỡ xương, còn anh nhàn rỗi ngồi bên cạnh. Uống café nhất định đòi đặt mua loại café hạt nhập khẩu trên mạng. Cô không biết xay, anh sẽ tự làm, còn không quên đả kích cô, “Xay café còn không biết? Chả hiểu năm xưa, em lừa anh kiểu gì nữa?”
Về vụ đua xe, có lẽ mấy người đàn ông đều thích trò này, bất kể ở độ tuổi nào cũng không quên sở thích đó. Hơn nữa, anh mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi. Sau khi hai người ổn định, có mấy buổi tối anh ra ngoài, cũng không nói với Tô Miên đi đâu. Lúc về, tâm trạng của anh có vẻ rất phấn khởi.
Vài hôm sau, nhà nhận được mấy tờ giấy phạt vượt tốc độ. Vì không còn khoác bộ đồng phục cảnh sát, nên thỉnh thoảng Hàn Trầm có những hành vi phóng túng. Tô Miên quyết định bỏ qua cho anh.
Ngoài ra, tuy anh không nhiều lời, nhưng giọng điệu vô lại và ngang ngược của thanh niên gốc Bắc Kinh ngày càng bộc lộ rõ, Ví dụ vào thời khắc này, trước những lời phê bình của Tô Miên, anh bình thản đáp, “Anh không có mắt ư? Trời mưa phóng xe nhanh làm ách tắc giao thông hay sao? Lỗi tại thằng đó kỹ thuật quá tệ, va vào xe của anh.”
Tô Miên hết nói nổi. Hai người thong thả lái xe về nhà.
“Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, buổi trưa em mua ít thịt dê, tối làm món lẩu cho ấm người.” Tô Miên nói.
“Ừ.”
“Anh phụ trách rửa rau nhé!”
Hàn Trầm liếc cô một cái, “OK! Đừng bắt anh làm không công là được!”
Tô Miên hiểu ý, mắng anh, “Lưu manh.”
Hàn Trầm cười tủm tỉm.
Hiện tại, hai người sống ở căn hộ của Tô Miên trước kia, tuy hơi cũ kỹ nhưng rất ấm cũng. Vừa đi về đến khu chung cư, Tô Miên bất ngờ gặp ba hình bóng quen thuộc đang đứng dưới mái hiên trú mưa. Nhìn thấy xe của Hàn Trầm, hai người đàn ông lập tức giơ tay vẫy vẫy.
Tô Miên rất vui mừng, Hàn Trầm cũng mỉm cười. Sau khi đỗ xe, anh cầm ô, khoác vai Tô Miên đi về phía bọn họ.
“Ôi! Khách quý đến nhà.” Tô Miên bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Ngọn gió nào đưa ba vị đến đây thế?” Nói xong, cô liền phì cười.
Châu Tiểu Triện lập tức phối hợp cùng Tô Miên, thở dài một hơi, “Sau khi chia tay ở thành phố Lam, bọn em rất nhớ hai người nên hôm nay đích thân tới đây thăm anh chị.”
Vừa dứt lời, cậu ta liền bị Lải Nhải gõ đầu, “Chú mày sến quá đi!” Anh ta quay sang Tô Miên và Hàn Trầm, “Sao bây giờ hai người mới về? Mặt Lạnh nói không cần đón nên chúng tôi đợi ở đây lâu rồi, giờ đói chết đi được.”
Tô Miên bật cười. Mặt Lạnh cũng tủm tỉm, gật đầu chào hỏi Hàn Trầm. Mọi người cùng đi lên nhà, Tô Miên bất giác liếc Mặt Lạnh một cái, “Mặt Lạnh, hình như gần đây mặt anh béo hơn thì phải?”
Mặt Lạnh còn chưa trả lời, Châu Tiểu Triện đã nói xen ngang, “Anh ấy ngày nào mà chẳng nấu canh cho bạn gái, bản thân cũng uống nên mới thế.”
Lải Nhải liền kể khổ, “Hai người không biết đâu. Gần đây, chúng tôi chẳng được uống canh gì cả.”
Mặt Lạnh nghiêm giọng, “Nói nhảm!”
Câu này thể hiện rõ sự trọng sắc khinh bạn, khiến Lải Nhải và Châu Tiểu Triện than ngắn thở dài. Hàn Trầm chỉ mỉm cười mà không phát biểu ý kiến. Về phương diện bạn gái, Mặt Lạnh và Hàn Trầm đều ở một ngưỡng khác với hai đồng chí còn lại nên không thể giao lưu sâu hơn.
Nồi lẩu được bê lên, căn phòng càng trở nên ấm cùng. Bầu trời bên ngoài cửa sổ được phủ một lớp sương mù khiến cảnh sắc mơ hồ. Trong ngày đông giá lạnh dường như chỉ có căn phòng này là ấm áp.
Năm người ngồi quanh một chiếc bàn vuông nhỏ. Mặc dù hơi chật chội nhưng chẳng ai bận tâm. Lải Nhải nhận bát thịt dê nóng hổi từ tay Tô Miên, xuýt xoa, “Chậc chậc… Đúng là em gái thương lão đại thật đấy. Biết lão đại là người phương Bắc, thích ăn thịt dê nên làm món này. Nhìn ngon quá đi thôi!”
Tô Miên đáp, “Tất nhiên rồi! Người chưa có vợ như anh sẽ không hiểu đâu.”
Lải Nhải, “…” Anh ta chợt phát hiện ra một sự thật đáng buồn, mỗi khi cả tổ tụ tập cùng nhau, người bị “nằm trúng đạn”[1] luôn là anh ta.
[1] Là một ngôn ngữ internet, chỉ một người chẳng làm gì, không gây chuyện với ai nhưng lại bị người khác công kích về mặt ngôn ngữ.
Cả nhóm ăn uống, cười nói vui vẻ. Sau khi đã no bụng, Lải Nhải đưa mắt ra hiệu cho Mặt Lạnh, Châu Tiểu Triện cũng buông đũa.
Bọn họ đến đây không chỉ đơn thuần là thăm Hàn Trầm và Tô Miên mà có việc cần báo cáo.
Mặt Lạnh uống hớp rượu cuối cùng, đặt chén xuống bàn rồi mở miệng, “Đã tìm thấy thi thể rồi.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Tô Miên buông đũa, ngẩng đầu nhìn anh ta. Hàn Trầm cất giọng trầm trầm, “Cậu cứ nói đi!”
Công trình kiến trúc ở bán đảo bị sụp đổ trên diện rộng và rất sâu. Sau khi vụ án kết thúc, công tác đào xới vẫn tiếp tục tiến hành.
Mặt Lạnh nói ngắn gọn, “Mấy hôm trước đào được vài bộ phận người, kết quả giám định DNA phù hợp với Từ Tư Bạch. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa tìm thấy các bộ phận khác của anh ta. Ngoài ra, Tiểu Diêu vẫn biệt tăm biệt tích, cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc.”
Mọi người đều im lặng. Tô Miên ngồi bất động.
“Tôi biết rồi.” Hàn Trầm nói.
Đúng lúc này, Lải Nhải đột nhiên chuyển đề tài, “Lão đại, Tô Miên! Bao giờ hai người mới quay về đội thế? Cục trưởng và Đội trưởng Tần ngày nào cũng nhắc đến hai người.” Anh ta vừa dứt lời, Châu Tiểu Triện và Mặt Lạnh đều nhìn Hàn Trầm và Tô Miên bằng ánh mắt mong chờ.
Hàn Trầm cười cười, cầm chén rượu uống một ngum. Tô Miên nhướng mày nhìn anh.
“Tùy cô ấy!”
“Tùy anh ấy!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên. Ba người đàn ông lập tức trêu chọc:
“Ôi trời! Đúng là phu xướng phụ tùy.”
“Buồn nôn quá đi!”
“Thế thì hai người mau quay về đi!”
Lúc ba người đàn ông ra về, trời đã chạng vạng tối. Hàn Trầm lái xe đưa bọn họ về khách sạn, còn hẹn ngày mai sẽ dẫn bọn họ đi ăn chơi thỏa thích. Tô Miên thu dọn bát đĩa, cất bếp từ rồi ra ngoài ban công.
Ánh chiều tà bao phủ toàn bộ tầm nhìn của cô. Các ngôi nhà đã bắt đầu sáng đèn, khói bếp lan tỏa. Trong những con ngõ nhỏ vòng vèo ở bên dưới, có người đi lại vội vàng, có người chào hỏi, hàn huyên với người xung quanh. Đâu đâu cũng là bầu không khí yên tĩnh.
Tô Miên lại dõi mắt về phía xa xa, bất động hồi lâu. Giọt lệ dần trào khóe mắt.
Hàn Trầm về đến nhà. Anh chẳng nói một lời, đi thẳng ra ngoài ban công rồi ôm cô từ phía sau. Tô Miên nắm tay anh. Hai người yên lặng hồi lâu. Vì có anh nên thân thể cô cuối cùng cũng trở nên ấm áp.
Cơn mưa bụi không chỉ rơi xuống thành phố Giang mà còn bao trùm cả một thị trấn nhỏ ở thượng nguồn sông Trường Giang cách đó nghìn dặm.
Thị trấn ít được biết đến, đa phần là người bản địa sinh sống. Mỗi khi trời mưa, đường phố thưa thớt người qua lại. Buổi tối rét căm căm, bên ngoài chẳng thấy một bóng người.
Mấy ngày trước, ở một góc phố mới mở một cửa hàng bán hoa tươi. Đây là điều hiếm thấy trong thị trấn nhưng người dân cũng chẳng thắc mắc. Cửa hàng không có tên, nhưng hoa rất tươi và thơm ngát. Cách cửa hàng một đoạn đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trẻ tuổi, kiệm lời, nhã nhặn và lễ phép. Người dân trong thị trấn đều có ấn tượng rất tốt về anh ta.
Khi màn đêm buông xuống, mưa rơi lác đác, cửa hàng vẫn sáng đèn. Người an ông cầm kéo, chăm chú cắt tỉa cành hoa.
“Anh ơi! Cho em mua hoa cẩm chướng với.” Một thiếu nữ có vẻ là học sinh cấp ba chạy vào, “Chỉ một bông thôi.” Cô mặc bộ đồ và đi đôi giày cũ kỹ, ba lô cũng bạc màu, có thể thấy gia cảnh rất bình thường.
“Được.” Ông chủ cửa hàng buông chiếc kéo, chọn bông hoa đẹp nhất đưa cho cô gái.
Cô gái ngắm nghía bông hoa, hai má hơi ửng đỏ, miệng mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Em tặng mẹ hoa cẩm chướng là được đúng không ạ? Bao nhiêu tiền hả anh?”
Ông chủ nở nụ cười ôn hòa, “Có một bông hoa, coi như tặng mẹ em, em không cần trả tiền.”
Cô gái mừng rỡ chắp tay trước ngực, “Anh tốt quá! Cảm ơn anh nhiều! Em không cần phải tiết kiệm tiền ăn sáng ngày mai nữa. Lần sau lớp em có ai muốn mua hoa, em sẽ kéo các bạn đến đây. Anh cứ yên tâm!”
Ông chủ mỉm cười, “Cảm ơn em! Đi đường chú ý an toàn nhé!”
“Vâng ạ.” Cô gái quay người định ra về, nhưng cô bị một bó hoa màu tím rất lớn dựng ở cạnh cửa thu hút, “Anh ơi! Đây là hoa gì thế? Đẹp quá!”
Ông chủ trầm ngâm vài giây mới đáp, “Thất sắc cẩn.”[2]
[2] “Thất sắc cẩn” hay còn gọi là hoa bảy sắc. Thất sắc cẩn trong truyền thuyết là đóa hoa vốn có bảy cánh, mỗi cánh hoa là một màu khác nhau. Trong tự nhiên vốn không tồn tại hoa thất sắc cẩn chân chính, vì hoa vốn là cơ quan sinh sản của thực vật, nếu màu sắc quá loạn sẽ khiến côn trùng bị rối mắt, làm tỉ lệ thụ phấn của hoa bị giảm. Xét từ điểm này có thể thấy, thất sắc cẩn là sự tồn tại trái tự nhiên.
Cô thiếu nữ tinh nghịch hỏi, “Anh thích loài hoa này sao? Nhiều như thế, có đắt không ạ?”
“Không đâu, cũng không hẳn anh thích loài hoa này.” Ông chủ đáp.
Cô gái “dạ” một tiếng, chào tạm biệt ông chủ rồi ra về. Người đàn ông dõi mắt ra ngoài cửa. Muộn như vậy rồi, chắc cũng không còn khác, anh ta tiền đóng cửa tiệm. Vô tình quay đầu, anh ta lại nhìn thấy bó hoa violet đó.
Đúng là anh ta không đặc biệt thích, nhưng có một số chuyện, chỉ có thể tưởng niệm bằng cách này. Hoặc là, không cần tưởng nhớ nữa.
Khóe mắt người đàn ông bỗng ươn ướt.
Bị chôn sâu dưới lòng đất, trở thành đống hài cốt lạnh lẽo mới là kết cục mà bọn họ đáng nhận được, là sự trừng phạt mà bọn họ nên gánh vác.
…
Sự tồn tại đơn giản nhất của vũ trụ.
Giao thoa xen kẽ.
Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh.
Sáng mất tối được.
Cuộc đời của mỗi con người đều không giống nhau, nhưng khác ở điểm nào?
Khi em ngẩng đầu ngắm bầu trời, khi em dõi mắt xuống mặt đất, có bao giờ em nhìn thấy tôi?
Tôi bình thường như vậy, có lẽ cũng sẽ sống hết cuộc đời tầm thường như mọi người.
Nhưng đó cũng là tôi, người sợ hãi bị phụ lòng, người khao khát được trân trọng.
Em có từng mơ thấy đôi mắt tôi? Em có từng nhớ tới đôi câu vài lời, nhớ tới đường nét mơ hồ của tôi?
Em có từng chìm đắm trong giấc mộng đẹp, đến mức không muốn tỉnh dậy, không nỡ quay đầu như tôi?
Em có biết, tôi đã từng trao cả tấm chân tình cho em? Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em, hạnh phúc đã rời xa tôi mãi mãi.
--- Hết ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.