Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 35: (Là không đi cùng nhau)

Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

17/02/2024

Một tiếng sấm lớn xé tan màn sương mù.

Khi Cù Tân Cương nhìn thấy tin nhắn của Lâm Trân Trân, hoảng sợ nắm chặt điện thoại.

Cô lo lắng đến mức muốn tìm một cái cớ để giải thích cho hành vi nhút nhát của mình, đồng thời cố gắng đổ lỗi cho Phó Bá Đông về mọi lý do, tuy nhiên, cô chợt nhận ra rằng càng đề cao Phó Bá Đông thì cô càng trở nên tự ti.

Lâm Trân Trân không đợi câu trả lời, sau khi gõ một lúc lâu, cô lại gửi một dòng văn bản khác.

"Đừng lúc nào cũng so sánh Phó Bá Đông với chính mình, Phó Bá Đông đã khác, cô ấy đã chạm đến rất cao, liền như vậy khởi đầu đã không giống."

Giống như xác thật đúng như vậy, Phó Bá Đông luôn luôn... đều luôn đi một mình.

Không tự chủ được, tất cả những so sánh của Cù Tân Cương đều trở thành Phó Bá Đông, cái tên Phó Bá Đông từ xưa như một tảng đá, đè chặt vào trái tim cô, khiến cô khó thở.

Cho nên cô trước mặt Phó Bá Đông đã phạm sai lầm, Phó Bá Đông không tha thứ, cô cũng không thể tha thứ chính mình.

Mọi người đều quá coi trọng Phó Bá Đông, bất luận đó là Đàm Tiểu Lục, ông bà ngoại và tất cả những người trong giới đều quan tâm đến cô ấy.

Đôi khi cô mong được nghe một lời khen từ Đàm Tiểu Lục, nhưng Đàm Tiểu Lục sẽ chỉ tập trung phần lớn sự chú ý vào Cù Trúc, sau đó lại giúp cô một việc ---- "Nếu bằng một nửa Phó Bá Đông thì tốt rồi."

"Nên học hỏi nhiều từ Phó tỷ."

"Con gái của Văn Vịnh, thật sự rất thông minh."

"Đứa bé kia tựa hồ thực làm người khác yên tâm."

Vì vậy cô ghen tị với Phó Bá Đông, càng ngày càng ghen tị với Phó Bá Đông.

Lâm Trân Trân đã gửi một tin nhắn thoại.

"Đừng nghĩ tới, cũng đừng so sánh với Phó Bá Đông, nếu không... cậu cùng tớ so sánh đi? Cậu xem, hiện tại cậu kiếm được nhiều hơn tớ, về sau cậu sẽ càng ngày càng tốt."

Cù Tân Cương càng nghĩ càng thấy khổ sở, giật giật ngón tay.

"Tôi chỉ là nhớ đến trước kia cao trung sự tình, con nhỏ thời điểm, cậu cho rằng tớ lãng phí rất nhiều cơ hội, lãng phí rất nhiều thời gian sao?"

Lâm Trân Trân im lặng một lúc lâu trước khi gõ phím.

" Cơ hội vẫn sẽ có."

Cù Tân Cương ôm chăn.

"Nếu lúc đó tớ nghiêm túc như Phó Bá Đông, liệu có thể bằng một nửa cô ấy không?"

Trong lúc đánh máy, cô lại nghĩ tới Đàm Tiểu Lục, cô cảm thấy Đàm Tiểu Lục hẳn là có chút trách móc cô, cô không có cùng Phó Bá Đông tranh đua, cho nên Cù Trúc không coi trọng cô như vậy, không được coi trong, trong mắt người ngoài lại nhìn ra là sự nuông chiều.

Đàm Tiểu Lục yêu Cù Trúc rất nhiều, và cũng bị Cù Trúc lừa dối, khiến bà rất tổn thương, thời điểm bà nhảy từ tầng thượng tòa nhà xuống, ai cũng không có xem xét.

Cù Tân Cương lúc đó cảm thấy việc sinh ra của mình là một sai lầm.

Cô hạ ngón tay treo xuống, gõ vào màn hình thêm vài lần nữa.

"Có vẻ như không thể, Phó Bá Đông quá lợi hại, một nửa của cô ấy cũng khó đạt đến."

Lâm Trân Trân gửi đến một biểu tình phẩn nộ, tiêp thêm một câu sau đó.

"Chúng ta đừng nói về cô ấy nữa."

"Nhưng tớ muốn nói."

"..."

"Cậu có phải hay không từ trước kia đã suy nghĩ như vậy rồi?"

"Gần đây tớ mới ý thức được."

" Chẳng lẽ Phó Bá Đông là người duy nhất đối tượng tham chiếu của cậu sao?"

Cù Tân Cương không biết.

"Vậy là trước đây... cậu không phải vì cảm thấy mình không bằng Phó Bá Đông, nên cái gì cũng không làm sao?"

"Trong cuộc thi piano lần trước, lão sư nói rõ ràng rằng cậu có thể đoạt giải, nhưng cậu lại không tham gia, chỉ là đi nhìn thoáng qua chiếc cúp Phó Bá Đông lưu lại."

"Cũng có một số cuộc thi cậu chưa bao giờ đăng ký, nhưng tớ thấy cậu thực sự quan tâm đến chúng, nếu không cậu sẽ không hỏi lão sư về kết quả thi đấu trước đây của Phó Bá Đông."

Người ngoài cuộc luôn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cù Tân Cương mím môi, kéo chăn trong tay lên che cằm.

Lâm Trân Trân vẫn đang gõ phím.

"Trong trường hợp đó, tớ dường như đã phát hiện ra rằng cậu sẽ không thử bất cứ thứ gì cô ấy đã giành được, cậu đang... từ bỏ chính mình sao?"

Cù Tân Cương sửng sốt một lát, nghĩ thầm, là như vậy sao?



"Cậu không nhận thấy rằng Phó Bá Đông đã ảnh hưởng đến cậu một cách vô hình sao."

Cù Tân Cương đột nhiên cảm thấy đau đầu, như thể vừa lên cơn sốt rồi lại đổ bệnh.

"Như vậy quá rõ ràng."

"Không nhất định là đúng như vậy, chỉ là tớ đoán thôi, bởi vì tớ đã từng ghen tị với cuộc sống của cậu, khi đó cậu luôn có vẻ rất vui vẻ, không cần phải suy nghĩ về việc kiếm tiền như thế nào".

"Sau này cậu ra nước ngoài, cơ hồ không bỏ lỡ các trò vui, Phó Bá Đông cũng không tham gia, tớ còn tưởng rằng cậu chỉ là muốn tránh xa Phó Bá Đông, giờ nghĩ lại, là bởi vì như vậy không cần phải cùng Phó Bá Đông so sánh sao?"

Lâm Trân Trân sau đó gửi một biểu tình khóc khóc, cho rằng cô chỉ đoán mò, nếu cô đoán sai, xin đừng tức giận.

Cù Tân Cương làm sao có thể tức giận, cô vừa mới chợt hiểu ra.

Cô còn tưởng rằng mình đi uống rượu nhảy múa, chỉ để tránh mặt Phó Bá Đông, nhưng cô và Phó Bá Đông rõ ràng đã bị biển ngăn cách, thứ cô muốn tránh không phải Phó Bá Đông mà là sự so sánh với Phó Bá Đông.

Không có sự tương phản thì không có hại gì, nhưng cô quên mất rằng sự tương phản sẽ không bao giờ bị xóa bỏ vì khoảng cách.

"Chúng ta đừng nói về cô ấy."

Lâm Trân Trân nói.

Cù Tân Cương không muốn nói về Phó Bá Đông nữa nên trả lời.

"Chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa, Phó thúc thúc đang ốm, cô ấy rất buồn, nói về cô ấy vào lúc này không tốt đâu."

"Cậu vẫn thế vẫn nói đến cô ấy."

"Ah."

"Đừng so sánh mình với cô ấy, Nếu ai cũng giống nhau thì chẳng phải thế giới này sẽ đầy rẫy những bản sao sao?"

Cù Tân Cương cảm thấy những gì Lâm Trân Trân nói là có lý nên cô được an ủi trong chốc lát.

Vốn dĩ cô muốn đợi Minh Tinh về, nhưng hôm nay Minh Tinh hình như không về, gần mười một giờ cũng không có về nhà.

Phó Bá Đông dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để gửi tin nhắn cho cô.

"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi hy vọng ngày mai sẽ đưa em đến thăm baba của tôi, chứ không hy vọng là đưa em đến bác sĩ một lần nữa."

Cù Tân Cương đành phải xỏ dép vào, chậm rãi đi lên lầu, tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, có dấu vết Minh Tinh trở lại trên ghế sofa trong đại sảnh, vì Minh Tinh không lấy len đi nên cuộn len lại nhỏ đi, trên áo len đã dệt rất nhiều hoa văn.

Nhưng Minh Tinh vẫn ra ngoài sớm, Cù Tân Cương cũng không gặp được bà.

Trên bàn ăn có hai bữa sáng khác nhau, một là của Phó Bá Đông, một cái nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều, hiển nhiên là của Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương ăn xong nửa bữa, Phó Bá Đông từ trên lầu đi xuống, cô vẫn ăn mặc đơn giản đến mức có thể gọi là giản dị, tóc được buộc tùy tiện, khuôn mặt cũng không trang điểm nhiều, chỉ để làm cho nước da trông đẹp hơn, cô thoa một ít Thoa một lớp son mỏng.

Tối qua vừa nói chuyện với Lâm Trân Trân về Phó Bá Đông, Cù Tân Cương làm sao dám nhìn cô ấy, cô cúi đầu chỉ nhìn chằm chằm vào bát phở trong suốt.

Phó Bá Đông kéo ghế ra, đột nhiên nhìn Cù Tân Cương: "Không thoải mái?"

Cù Tân Cương ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt thật nhanh: "Không có, đã ổn rồi."

Dừng một chút, cô lại nói: "Nếu chị không tin, tôi có thể lấy nhiệt kế đo lại lần nữa."

Nhìn bộ dáng, giống như thật sợ Phó Bá Đông không đưa cô đến bệnh viện thăm Phó Văn Vịnh.

Phó Bá Đông cười nói: "Vậy em vẫn là nên đo nhiệt độ cơ thể lại, cho tôi nhìn xem."

Trần a di mang nhiệt kế ra, bảo Cù Tân Cương đo lại sau khi ăn xong.

Đúng như dự đoán, nhiệt độ cơ thể đã ổn định, Cù Tân Cương thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng không, thật sự đã tốt rồi."

Phó Bá Đông ăn xong lau môi, tô chút son, "Đi thôi, sớm một chút ra ngoài."

Cù Tân Cương gật đầu, đi theo Phó Bá Đông vào gara, cô ngồi ở ghế phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, qua kính chiếu hậu, cô thấy ngôi nhà cũ ngày càng xa.

Lần này đến bệnh viện, cô bỏ qua việc chờ đợi ở tầng dưới, Phó Bá Đông trực tiếp đưa cô vào phòng bệnh.

Phó Văn Vịnh đang nằm trên giường nói chuyện với Minh Tinh, nhìn thấy Cù Tân Cương cùng Phó Bá Đông đi tới, ông ấy mỉm cười một chút.

Cù Tân Cương nhìn thấy Minh Tinh đang di chuyển ghế cho mình, cô nhanh chóng chuyển ghế sang đầu giường, cô không dám nhìn Phó Văn Tịnh vì lúc này Phó Văn Vịnh trông quá yếu và gầy gò, điều này khiến cô hơi sốc.

Phó Văn Vịnh nhìn cô, yếu ớt như vậy vẫn nói đùa: "Ở đó sống thế nào? Thúc cùng Minh Tinh không có ở nhà, không biết người hầu ở nhà có lười biếng không."

"Sẽ không, mọi người đều thật sự tốt." Cù Tân Cương nhẹ nhàng nói.

Phó Văn Vịnh ánh mắt ôn nhu, "Vậy thì tốt, nếu con đã quen với cuộc sống ở đó thì hãy ở lại thêm vài ngày nữa để Tiểu Lương đưa con đi tham quan."

Minh Tinh cũng gật đầu: "Con thật là nhiều năm không có đến, Hạnh An vẫn là nơi khá đẹp, đồ ăn cũng rất ngon, hai con còn trẻ không phải thích đi dạo ăn uống hay sao?"



Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông, bởi vì thời gian của cô đã được Phó Bá Đông sắp xếp, việc vui chơi ở Hạnh An không nằm trong kế hoạch.

Phó Bá Đông ngồi ở bên cạnh, "Em ấy còn có chút việc phải làm, hôm nay con sẽ bảo tài xế đưa em ấy về Liêm Thành. Sau khi xong việc, con sẽ đưa em ấy đi dạo một vòng."

"Ân, còn có việc phải làm." Cù Tân Cương nói.

Thực ra cô có chút xấu hổ, không biết mình có phải làm việc như thế này không.

Phó Văn Vịnh nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, "Được rồi, công việc phải thật nghiêm túc, nghe nói con học âm nhạc, cũng tốt, Đàm cùng Phó gia không tham gia nghệ thuật, con có sở thích riêng của mình, thật tốt, con phải cố gắng kiên trì. "

"Con sẽ." Cù Tân Cương cụp mắt xuống, lông mi dày run rẩy, giống như trái tim cô.

Minh Tinh cười nói: "Trước kia Tiểu Lương cũng thích, đáng tiếc gia nghiệp liên lụy con bé."

"Không có, con đều thích." Phó Bá Đông nói, cô nhìn Phó Văn Vịnh, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Nếu Khương Khương cần, còn sẽ tìm mọi cách hỗ trợ, baba đừng lo lắng."

Phó Văn Vịnh lại hỏi: "Khi nào thì con trở lại Liên Thành?"

Cù Tân Cương liếc nhìn Phó Bá Đông, cô không biết Phó Bá Đông đã sắp xếp thời gian cho mình nên có chút lo lắng, giống như bị gọi vào lớp vậy.

Phó Bá Đông hơi nghiêng người, tựa hồ lo lắng Phó Văn Vịnh nghe không rõ, "Đến gặp baba liền quay về, con đã thu xếp hành lý."

"Hảo hài tử." Phó Văn Vịnh khẽ thở dài một tiếng, "Lần sau không cần phải đi xa chỉ để gặp thúc, nhiều phiền phức."

Nghe được "lần sau" này, khiến Cù Tân Cương trong lòng run lên, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

Phó Bá Đông cùng Minh Tinh dường như đã quen với điều đó và vẻ mặt của họ không thay đổi nhiều.

Minh Tinh đưa tay vỗ vỗ Cù Tân Cương mu bàn tay, "Như vậy, tốt nhất là nên về Liên Thành sớm một chút. Đừng trì hoãn công việc của con, về sau..... có thời gian lại đến."

Trò chuyện một hồi, Phó Bá Đông đưa Cù Tân Cương xuống lầu, vừa rời khỏi phòng bệnh, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi khó giấu.

Cù Tân Cương dừng lại, không biết có phải mình đã vượt quá khoảng cách hay không, hỏi: "Khi nào chị mới trở về Liêm?"

"Qua thêm một trận." Phó Bá Đông lần đầu tiên không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, cô nhìn Cù Tân Cương, bất đắc dĩ cười: "Phúc thúc em cũng đã gặp rồi, em nên hiểu rằng thời gian không còn nhiều nữa."

Thời gian không còn nhiều nữa, Cù Tân Cương biết rất rõ điều này ám chỉ thời gian là gì.

Cù Tân Cương mím môi, cảm thấy mắt mình lại ươn ướt, cô ngước đôi mắt ướt lên chớp chớp hai cái, vì Phó Văn Vịnh bị bệnh, cũng vì Phó Bá Đông hiếm khi lộ ra sự yếu đuối nên cảm thấy sợ hãi.

Phó Bá Đông cụp mắt, khoanh tay, bờ vai trông cực kỳ gầy, khi cô ngước mắt lên lần nữa, vẻ chán nản trong mắt đã biến mất.

"Đi thôi, trong khoảng thời gian này Lưu a di sẽ chăm sóc tốt cho em, không có tôi ở nhà, em đừng đem người ngoài "

"Tôi như thế nào sẽ mang người ngoài về?" Cù Tân Cương bình tĩnh nói.

Cửa thang máy mở ra đóng lại, khi kêu leng keng thì đã ở bãi đậu xe ngầm.

Ánh đèn trong bãi đậu xe cực kỳ mờ mịt và yên tĩnh, bầu không khí có phần buồn bã.

Phó Bá Đông không rời đi ngay mà đứng tại chỗ chờ tài xế cùng Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương quay đầu lại nhìn người bên cạnh, lúc này trên mặt Phó Bá Đông không hề có vẻ khó chịu hay buồn bã, bình tĩnh đến mức dường như có thể làm bất cứ việc gì một cách dễ dàng. Nhưng cô biết chứng nghiện của Phó Bá Đông và việc Phó Bá Đông đã mất kiểm soát như thế nào khi bị tra tấn.

Nhưng Phó Bá Đông đã không giữ cô lại.

Cù Tân Cương cảm thấy lòng tốt của mình quá độ, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chị làm sao bây giờ?"

Phó Bá Đông nhìn sang, vẻ mặt không lạnh cũng không nóng, rất bình tĩnh thực thong dong.

"Tôi không có ở đây, chị phải làm sao?" Cù Tân Cương trong lòng cảnh giác giải thích.

Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng nói: "Tôi cho rằng em sẽ thật vui vẻ."

Cù Tân Cương không vui, cô cảm thấy Phó Bá Đông đã hiểu lầm mình, cau mày.

"Đây là trường hợp bất khả kháng, cho dù mấy ngày nay em không đáp ứng yêu cầu của hợp đồng, tôi cũng sẽ không bắt em chịu trách nhiệm." Phó Bá Đông từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi.

Cù Tân Cương nghĩ, sau đó đừng làm bộ dáng gây nghiện đó nữa.

Tài xế rất nhanh đã đến, sau khi lên xe, Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông qua cửa sổ xe, cô luôn cảm thấy người đứng ở cầu thang có chút cô đơn.

Trở lại Liêm Thành, trợ lý của Phó Bá Đông gọi điện cho cô, đưa cho cô một bản phác thảo sơ bộ về lịch trình, sau đó thêm cô làm bạn bè, gửi quy trình chi tiết, chi tiết đến mức cô không cần phải lo lắng gì cả.

Cù Tân Cương dành dụm một lúc, ăn bữa trưa do Lưu a di huẩn bị trước nhưng vẫn cảm thấy nhàm chán.

Lưu a di nói: "Tôi tưởng tiểu thư sẽ cùng cô trở về"

Cù Tân Cương sửng sốt, có chút lúng túng nói: "Không có, chị ấy vẫn còn chưa xác định thời gian trở về."

Loại tình huống không chắc chắn này hiếm khi xảy ra với Phó Bá Đông, cho nên Lưu a di đoán được điều gì đó, không khỏi im lặng.

Một lúc sau, Lưu a di mới nói: "Tiểu thư, đặc biệt nhờ tài xế đưa cô về, xem ra vẫn chưa bỏ được xuống sự tình bên kia, cũng không thể bỏ xuống được cô, muộn một chút đại khái sẽ gọi về."

Cù Tân Cương cắn thìa, nghĩ thầm nếu Phó Bá Đông gọi điện thoại cho cô, kia trong điện thoại Phó Bá Đông sẽ nói cái gì. Mà cô cùng Phó Bá Đông nói chuyện, có thể giúp cô ấy ngăn chặn cơn nghiện sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đẹp Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook