Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 10

Cúc Tử

30/01/2014

Chương 18

Một tháng sau, Vệ Tử và mẹ cô cùng lên chuyến tàu đi tới Bắc Kinh, nhìn đoàn tàu từ từ rời sân ga, kéo tấm rèm cửa lại, Vệ Tử ngẩng lên nhìn vào đôi mắt có vẻ đã hiểu tất cả của mẹ, rồi không nén được khẽ gọi một tiếng “Mẹ” với vẻ sợ sệt.

Hà Linh Tố mỉm cười, nói: “Thực ra, con có thể đồng ý để ông ấy đến tiễn con, cho dù quan hệ giữa mẹ và bọn họ như thế nào thì bố con đối xử với con vẫn luôn rất tốt”.

Vệ Tử xịu mặt xuống: “Con không cần, bây giờ ông ấy đã có con trai rồi, đâu còn thời gian nhớ đến con”. Nghĩ đến chuyện mình đã hai mươi hai tuổi, thế mà bỗng dưng lại có một “đứa em trai” vừa tròn một tháng, trong lòng Vệ Tử cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, cô cũng không muốn mẹ lại bị tổn thương, nên đã từ chối đề nghị ra tiễn của bố, ngay cả đồ đạc ông mua cho cô cũng không nhận.

Buổi chiều tối hôm ấy, trong khoảnh khắc quay người đi, bố gọi cô đứng lại, Vệ Tử vênh mặt lên, quay lại xong, bỗng phát hiện ra rằng, trong bộ dạng hai tay xách hai túi đồ, trông bố cô mới thảm hại và đáng thương làm sao.

Mái tóc của bố có lẽ đã lâu rồi không nhuộm, nên lốm đốm bạc, cổ áo cũng không sạch sẽ gọn gàng như trước đây, thậm chí còn cáu bẩn, đen đúa. Sắc mặt bố cũng không tốt, nó xám xịt như đất, tuy vết nhăn không nhiều nhưng gò má xệ xuống chứng tỏ rằng chủ nhân của nó đã qua tuổi trung niên, trong đôi mắt vằn lên những tia đỏ đang ẩn giấu những giọt lệ. Không rời mắt khỏi bố, Vệ Tử lại nhìn những túi đồ trong tay ông, dường như rất nặng, ông đứng đó lưng còng xuống, trông thật tội nghiệp.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vệ Tử lại có chút mềm lòng.

Mấy năm trước, hình như là hồi cô học trung học thì phải, bố cũng đến trường tìm gặp cô, sau khi bố về, các bạn cùng lớp vây chặt lấy Vệ Tử, nhao nhao hỏi: “Vệ Tử, ông ấy là bố cậu thật à? Trông ông ấy trẻ và đẹp trai quá!”.

“Đúng vậy, mình tưởng ông ấy là…” Một cô bạn khác đang định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Là gì?” Vì những dịp Vệ Tử nói chuyện với các bạn không nhiều, nhìn những ánh mắt các bạn đưa sang nhau, Vệ Tử không khỏi thấy hoài nghi.

“Không có gì, là chú, mình cứ tưởng ông ấy là chú!” Cô bạn kia cười chớp chớp mắt.

Có người còn thở dài: “Chả trách mà người ta xinh đẹp như vậy. Bố đẹp trai thế thì tất nhiên là gen tốt rồi!”.



Tất cả những cảnh tượng ấy dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, nhưng bây giờ vật vẫn còn mà người đã đổi thay, nếu mấy người bạn ấy mà nhìn thấy bố cô lúc này, không biết họ còn bình luận như thế nữa không?

“Bố, sau khi mẹ và con đi rồi, bố cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.” Nghĩ một lúc Vệ Tử chỉ có thể nói ra được lời an ủi như vậy. Mẹ nói cũng có lý, ly hôn rồi, bố không còn là chồng của mẹ nữa, mà chỉ như người qua đường, nhưng mình thì vẫn là con gái của bố, đây là sự thật không thể thay đổi được, nếu cuộc sống của bố không dễ chịu thì cô cũng chẳng thể nào sống vui vẻ.

Nói xong câu đó, Vệ Tử lập tức bỏ chạy, không cần quay đầu lại cô cũng có thể hình dung ra những giọt lệ mà bố cố kìm giữ trong mắt lúc này chắc hẳn đang lăn xuống, nếu không đi, cô cũng sẽ không thể nào kìm được.

Hạt cát trong vết thương, sau mấy năm có thế phát triển cùng với da thịt, nếu lấy ra nhất định phải trả bằng cái giá máu me đầm đìa, huống hồ tình máu mủ cùng sống với nhau hai mươi năm? Lần ra đi này năm nối năm, chẳng biết khi nào mới quay trở về thành phố này.

Vào giây phút vừa mới đây, khi con tàu bắt đầu lăn bánh, đứng trên sân ga, dù mắt nhòe lệ nhưng Vệ Tử vẫn phát hiện ra một bóng hình thân quen, cô không biết mẹ mình có nhìn thấy hay không nhưng trực giác của cô cảm thấy rằng, bố nhất định đến để nhìn qua một chút, chưa hẳn chỉ vì bố không muốn xa cô.

Nhưng như thế thì sao nào, chuyện đã xảy ra tới mức không thể nào cứu vãn được, cho dù là thần tiên cũng không thể giúp được họ. Kể từ khi lớn lên, lần đầu tiên Vệ Tử có cảm giác bất lực, đó là sự bất lực trước số phận. Trước đó, cô thường được nhắc nhở rằng “có chí thì nên”, “không có việc gì mà con người không thể làm được”.

May nhờ có hệ thống giao thông hiện đại mà sau một đêm ngủ hoặc không ngủ, ngày hôm sau hai mẹ con đã tới thủ đô, ánh nắng sớm đầu tiên đã bắt đầu cho cuộc phiêu bạt sinh nhai ở Bắc Kinh của hai mẹ con.

Vấn đề trước nhất mà những người tới sinh nhai ở Bắc Kinh phải giải quyết đó là tìm nhà ở, về chuyện này hai mẹ con họ rất may mắn. Sau khi Vệ Tử đến cơ quan nộp giấy tờ thì cơ quan đã dành cho một suất trong khu nhà tập thể, còn mẹ cô thì được viện trưởng bệnh viện cũ giới thiệu tới làm trong một bệnh viện tư nhân mới mở của một người bạn của bà ấy, thế là hai mẹ con không còn phải lo đến chuyện ăn ở nữa.

Vệ Tử thở dài: “Thế là cảnh sau khi đi làm về được ăn cơm mẹ nấu trong tưởng tượng tạm thời không trở thành hiện thực rồi”. Nhưng ngay sau đó cô nhìn mẹ bằng ánh mắt sáng rực: “Mẹ, con sẽ cố gắng kiếm tiền để mua nhà!”

Bốn, năm mươi tuổi rồi mới phải phiêu dạt sinh nhai, nên cảm giác ấy với Hà Linh Tố rất lạ, bận rộn và cũng đầy sức sống, ở đây chẳng ai để ý đến chuyện bà có phải là người đã ly hôn hay chưa, có sinh được con trai hay không, có phải là một người mẹ hiền vợ thảo hay không, cuộc sống ở nơi đây sẽ là một sự bắt đầu đầy mới mẻ với bà.

Nhìn đứa con gái trẻ trung tràn trề sức sống bên cạnh, dường như Hà Linh Tố cũng trẻ lại, rồi bà cũng nói bằng giọng hào sảng như con gái: “Được rồi, chúng ta sẽ cùng cố gắng!”. Ông trời cũng có mắt, cho dù Vệ Tử có ngốc, có vụng về, có vô duyên đến mấy thì vẫn có một trái tim lạc quan và vươn lên, điểm này trong thời buổi ngày nay rất quan trọng.

Thiệu Dịch Tân được tin hai mẹ con tới Bắc Kinh, lập tức sai lái xe đến đón, tiện thể mang luôn đồ đạc của Vệ Tử qua, người lái xe chuyển lời của chú họ tới Vệ Tử: “Giám đốc Thiệu rất bận, nói không thể đích thân tới đón chị dâu được, có cơ hội ông ấy sẽ mời cơm đón tiếp hai người”.

Hà Linh Tố vội cảm ơn: “Giám đốc Thiệu khách sáo quá, nói thực lòng tôi không còn là chị dâu của ông ấy nữa rồi”. Nhưng chuyện Thiệu Dịch Tân biết thời gian tàu tới ga rồi còn sai người ra đón, tình cảm này dù thế nào thì Hà Linh Tố cũng xin nhận.

Đầu tiên hai mẹ con chuyển đồ của Vệ Tử vào khu tập thể, rồi sau đó cầm giấy thông báo tới phòng vật chất lấy chìa khóa để mở cửa. Đó là một căn hộ nhỏ có khu vệ sinh riêng, đồ đạc trong phòng khá đầy đủ, gồm hai chiếc giường, trên giường cạnh cửa sổ đã thấy có hành lý của một người nào đó để ở đấy. Vệ Tử quay lại cười, nói với mẹ: “Phòng của hai người, đúng là tốt hơn hồi còn đi học”.

Hà Linh Tố nhìn quanh quất trong ngoài một lượt, sau khi xác định không thiếu đồ dùng cần thiết nào xong mới gật đầu: “Cũng được, có điều không có bếp ga, nên khi dùng điện các con phải cẩn thận”. Chỗ ở của con gái khó tránh khỏi chuyện bếp núc, những ngày trời khô hanh các tòa nhà cao tầng, sợ nhất là hỏa hoạn.

Vệ Tử cười khúc khích đứng bên mẹ không nói gì, Hà Linh Tố quay đầu lại nhìn, cảm thấy hơi bối rối: “Cũng phải, dưới cầu thang phòng ở của các con là nhà ăn, con là đứa lười quen rồi, sẽ không tự nấu cơm đâu”. Con gái bà được mẹ nuôi quen rồi, không kén ăn.

Theo ý của Hà Linh Tố, đợi người bạn cùng phòng về, mọi người làm quen một chút, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy ai, thấy để lái xe đợi mãi cũng không tiện, vì thế họ đành đi trước.

Trên đường tới bệnh viện, Hà Linh Tố cứ dặn di dặn lại: “Hai người ở cùng một phòng, nhất định sẽ có lúc xảy ra mâu thuẫn, phải cố gắng nhường nhịn một chút, nhưng cũng không nên nhu nhược quá, kẻo không sẽ bị người ta bắt nạt”. Bà định gặp mặt bạn cùng phòng với Vệ Tử một cái, tiện thể quan sát xem đó là loại người nào, có phải kiểu dễ sống chung hay không, nhưng lúc này đã bỏ lỡ cơ hội, đành phải chờ đến lần sau.

Vệ Tử cứ gật đầu, nghe đến câu sau cũng không nín được bật cười: “Mẹ, mười lăm tuổi con đã ở trong ký túc xá trường học, quá quen với cuộc sống tập thể, những điều đó con hiểu mà!”. Không hiểu mẹ cô trở nên nhiều lời như thế từ bao giờ, trước đây mẹ luôn quản lý cô rất chặt, chẳng khác gì quản lý một cô bé đã lớn, bây giờ trưởng thành, đi làm rồi mà mẹ vẫn coi cô như trẻ con, lo những chuyện vặt vãnh, mẹ đúng là kỳ lạ.

Hà Linh Tố mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nghĩ một hồi lâu về những việc mình đã làm, bà cũng cảm thấy buồn cười, thì ra cơ hội đã qua là qua, muốn bù đắp cũng không thể được.

Nhìn Vệ Tử vẫn hồn nhiên không hay biết gì, thò đầu ra ngắm cảnh vật bên ngoài, ánh mắt của Hà Linh Tố nhìn con càng trở nên dịu dàng hơn, có lẽ sau này khi con gái đã làm mẹ mới hiểu được tâm trạng của bà lúc này, không, có thể sẽ không đâu, A Tử bản tính lương thiện, chứ không cực đoan như bà, cũng không hiếu thắng như bà, hẳn là sẽ không làm sai nhiều chuyện như bà.

Xe chạy gần một tiếng đồng hồ mới tới bệnh viện mà Hà Linh Tố sẽ làm việc, hai mẹ con cùng nhìn nhau mỉm cười, ở quê, đi sang thành phố bên cạnh cũng không đến một tiếng đồng hồ, giờ đối mặt với hoàn cảnh này, ngoài việc phải thốt lên một câu rằng quy hoạch thành phố của Bắc Kinh như chiếc bánh khổng lồ trải rộng, hai người chẳng còn cách nào khác.

Vì còn việc khác phải làm, nên sau khi đưa hai mẹ con tới nơi, người lái xe chào tạm biệt rồi quay về, hai mẹ con cảm ơn rối rít xong, tay cầm hành lý đứng ngây ra nhìn cánh cổng của bệnh viện.



“Mẹ, viện trưởng Doãn nói bệnh viện này là của bạn bà ấy mở, con tưởng rằng đó là bệnh viện vật lý trị liệu tư nhân, nhưng sao nhìn lại chẳng thấy giống như vậy!” Vệ Tử thốt lên vẻ nghi ngờ, tòa nhà to tướng trông rất hiện đại chẳng có vẻ gì là của một bệnh viện!

Hà Linh Tố không nói gì, nhưng cũng nghĩ như Vệ Tử, vì thế vội gọi điện cho viện trưởng Doãn để xác định lại.

“Linh Tố à, chị đến nơi rồi hả? Không sai đâu, đúng là bệnh viện đó đấy! Người bạn ấy của tôi rất giỏi, cô ấy là một trong những người đầu tiên về nước sau khi mở cửa, đúng là không phải bệnh viện Đông y, là bệnh viện quý tộc tư nhân, khách hàng thường là những người có thu nhập cao trong xã hội và người nước ngoài”, viện trưởng Doãn Nhã giải thích qua điện thoại.

Hà Linh Tố nói với vẻ khó xử: “Viện trưởng Doãn, chị đã nhọc lòng vì tôi rồi, chị vì tôi mà phải nhờ vả đến người khác. Hơn nữa không hẳn là tôi không tìm được chỗ nào”.

Doãn Nhã kêu lên: “Tất nhiên là chị sẽ không như thế rồi, là vì bạn học của tôi thường xuyên nhắc với tôi rằng, gần đây khách nước ngoài có vẻ rất thích các biện pháp chữa trị bằng châm cứu và giác hơi, cô ấy cứ nhờ tôi giới thiệu cho một bác sĩ giỏi, vừa hay chị cứ nhất định phải tới Bắc Kinh nên tôi mới giúp cho cô ấy, nếu không thì tôi đời nào lại để chị đi. Vì vậy trong việc này là cô ấy nợ tôi đấy chứ. Chị cứ chờ ở cổng, tôi sẽ gọi điện cho bạn tôi bảo cô ấy ra đón ngay!”. Nói xong, viện trưởng Doãn gọi ngay một cú điện thoại khác.

Một lúc sau giọng của Doãn Nhã lại vang lên: “Hai phút nữa cô ấy sẽ sai người ra đón chị, cô ấy cũng chuẩn bị phòng cho chị rồi”.

Quả nhiên không lâu sau, một người trung tuổi đưa một thanh niên dáng vẻ như bảo vệ đi tới, nhìn thấy hai mẹ con họ bèn mỉm cười chào trước, rồi nói với Hà Linh Tố: “Bác sĩ Hà, tôi là Vương Cường, chủ nhiệm phòng Hậu cần, viện trưởng Đồng đi họp ở ngoài, chị đi theo tôi, trước hết sắp xếp chỗ để hành lý đã”.

Phòng dành cho Hà Linh Tố được xếp ở tòa nhà phía sau bệnh viện, là một căn phòng riêng có nhà vệ sinh khép kín, Vệ Tử cười, nói: “Mẹ, mẹ được đãi ngộ tốt hơn con rồi”.

Chờ cho người phục vụ đi khỏi, Hà Linh Tố thở phào một cái, nói: “Chính vì đãi ngộ quá tốt nên mẹ mới thấy không yên tâm”.

Loáng một cái đã đến chiều tối, thu dọn đồ đạc xong, Hà Linh Tố giục Vệ Tử quay về, bà cho rằng con gái đi một mình vào lúc trời tối không an toàn, bà định đích thân tiễn con về nhưng ra tới cổng bệnh viện, Vệ Tử cứ giục mẹ quay vào: “Mẹ cũng chưa quen ở đây, đừng để khi quay về con lại phải tiễn mẹ, cứ thế thì hai mẹ con mình tiễn nhau cả đêm mất”.

Hà Linh Tố ngây người trước những lời ấy của Vệ Tử, lập tức mỉm cười, nói: “A Tử cũng trưởng thành rồi đấy nhỉ, biết dạy mẹ rồi đấy!”. Có lẽ vì mới tới nơi xa lạ, nên bà giống như “hổ về đồng bằng”?

Vệ Tử cười khúc khích, nhìn người mẹ chỉ cao đến ngang mắt mình, rồi đẩy lưng bà: “Mẹ quay vào đi mà, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sau khi con báo danh xong, có thể phải nhận việc ngay nên con sẽ không tới đâu”.

Hai mẹ con lôi lôi kéo kéo như đang đùa ở cổng bệnh viện thì một chiếc xe SportsCar màu xanh bạc lộng lẫy đi tới rồi từ từ dừng lại.

Tiếng phanh xe khiến hai mẹ con giật mình, có chút tò mò nhìn về phía đó, thấy cánh cửa xe mở ra, một chàng trai trẻ từ ghế lái bước xuống, nhìn Vệ Tử rồi nói với vẻ ngạc nhiên: “Vệ Tử? Sao cô lại ở đây?”.

“Nhìn thấy con gái đẹp là quên ngay mẹ sao?” Một giọng nói của phụ nữ vang lên, tiếp sau đó cánh cửa ở phía sau cũng mở ra, người bước ra là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất lịch sự, trang nhã.

Nói là trung niên dường như hơi quá, vì người phụ nữ ấy có thân hình mềm mại, mặt không một vết nhăn, mái tóc ngắn cắt rất vừa càng làm tăng thêm vẻ tươi trẻ của bà, duy chỉ có ánh mắt sắc sảo và cử chỉ tỏ ra rất điềm tĩnh.

Cả hai mẹ con Vệ Tử đều đứng ngây người ra nhìn người phụ nữ ấy, người phụ nữ tóc ngắn cũng ngây ra quan sát hai mẹ con, một lát sau, bà mỉm cười, đột nhiên nhìn Hà Linh Tố, nói: “Tôi biết chị là ai, chắc hẳn chị là bác sĩ Hà mà Doãn Nhã giới thiệu cho tôi”.

Chương 19

Hà Linh Tố có vẻ ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn giữ thái độ bình thản: “Thì ra chị là viện trưởng Đồng”. Doãn Nhã lớn hơn mình mấy tuổi, nên bạn của chị ấy chắc cũng không còn trẻ, nhưng sao người phụ nữ này nhìn thấy khó mà tin được đã qua năm mươi tuổi.

“Tôi là Đồng Hạ, rất vui vì bác sĩ Hà đã tới. Xin giới thiệu với chị, đây là con trai tôi, Thời Viễn. Thời Viễn, vừa rồi mẹ nghe giọng con thì con quen với cô gái này?” Đồng Hạ nhìn Thời Viễn rồi lại nhìn Vệ Tử.

Vệ Tử không giữ được bình tĩnh như mẹ, lúc đầu vì sự xuất hiện của Thời Viễn, sau đó vì nghe nói người phụ nữ giỏi giang trông chỉ mới hơn ba mươi tuổi này là mẹ của anh, vẻ mặt cô càng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Ánh mắt chăm chú lúc này của Đồng Hạ khiến cô có phần căng thẳng, cô cứ há miệng ra mà không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu. May mà Thời Viễn lên tiếng trước: “Đúng vậy, Vệ Tử là sinh viên mới vào làm ở bộ S, cô ấy tới bệnh viện nơi con làm để kiểm tra sức khỏe, thế là chúng con quen nhau”. Nói xong, anh quay sang chào Hà Linh Tố: “Cháu chào cô”.

Gọi là “cô” chứ không phải là “bác sĩ Hà”, cách xưng hô ấy khiến Hà Linh Tố lại nhìn Thời Viễn một lần nữa, bà cũng thấy ấn tượng với cái tên này.

Đồng Hạ có vẻ rất yêu nghề, lập tức nói với Hà Linh Tố về quy hoạch, sắp xếp của bệnh viện và ý định mở khoa Đông y. Nói đến công việc, Hà Linh Tố lập tức thấy tự tin hẳn, cũng nói hết những gì mình biết, mình học và cả quan điểm của mình ra.

“Chuyện thật tình cờ, thì ra mẹ cô cũng là bác sĩ, lại sắp tới đây làm việc.” Thời Viễn cười nhìn về phía Vệ Tử.

Thấy hai người nói chuyện rất sôi nổi, Vệ Tử thoải mái hơn khi không bị ai chú ý: “Đúng thế, hóa ra nhà anh có bệnh viện riêng, nhưng sao anh không làm việc cho bệnh viện của nhà mình?”.

“Tôi vẫn đang trong thời kỳ thực tập, y thuật vẫn chưa đạt mà trị sai cho bệnh nhân chẳng phải sẽ mang phiền phức đến cho nhà mình sao?” Đầu tiên thì Thời Viễn dường như cân nhắc một chút, sau đó đáp với vẻ thật thà.

“Sao cơ? Thì ra anh thực tập trong bệnh viện nhà nước là để luyện tay nghề, anh thật là…” Khuôn mặt Vệ Tử hơi đỏ, thật là bó tay, thế mà anh ấy có khuôn mặt của một thiên sứ cơ đấy! Sao lại có thể ích kỷ như vậy nhỉ?

Nhìn vẻ mặt tức giận không thể thốt thành lời của Vệ Tử, Thời Viễn cười ha ha: “Đùa cô thế thôi, tôi vẫn chưa đủ điều kiện để đứng mổ, hiện giờ còn đang học, Bệnh viện H là đầu ngành toàn quốc về tim mạch”.

Tiếng cười sảng khoái của con trai khiến Đồng Hạ đang phân vân cũng phải quay đầu lại, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang nói chuyện với nhau, mới hiểu ra, nói với vẻ xin lỗi: “Chị thấy tôi đấy, một khi nói chuyện là quên mất thời gian hoàn cảnh, cứ đứng nói chuyện mãi nên cũng bắt hai đứa đứng theo. Bác sĩ Hà, chị vào trong này cùng tôi, để tôi bảo nhà bếp làm mấy món, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Đây là con gái của chị à, Vệ Tử phải không? Hay cháu cũng vào cùng đi?”.

Vệ Tử vội đáp: “Thôi ạ, cháu còn phải về cơ quan để sáng mai còn làm thủ tục sớm”. Từ đây tới chỗ cơ quan cô khá xa không thể về quá muộn được, mà để sáng mai về thì lại không kịp.

“Mẹ, mẹ và cô cứ nói chuyện đi nhé, để con đưa Vệ Tử về.” Sau khi chào Hà Linh Tố xong, Thời Viễn đưa Vệ Tử tới chỗ chiếc xe của mình.

Đồng Hạ ngây người ra một lúc rồi cười không thành tiếng: “Thằng bé này, tôi chưa bao giờ thấy nó nhanh nhẹn như vậy. Con phải đưa con gái người ta về đến nơi an toàn đấy nhé!”, câu nói sau cùng kết thúc khi Thời Viễn đã lên xe.

“Cô vẫn chưa ăn cơm phải không, chúng ta ăn cơm trước đã nhé? Mẹ tôi mà nói chuyện thì câu nào cũng là công việc, xem ra bữa cơm này mẹ cô sẽ không được ăn một cách nhàn nhã đâu.” Vừa nhanh chóng đánh vô lăng sang bên, Thời Viễn vừa “kể xấu” mẹ mình.

“Thực ra mẹ tôi cũng là người cuồng công việc.” Vệ Tử cắn môi cười, mượn ánh đèn đường nhìn vào Thời Viễn ở phía trước: Lúc mới gặp thì anh là một bác sĩ trẻ nhiệt tình giúp đỡ người khác, lần thứ hai gặp lại anh là một chàng quý tộc lịch lãm, nhã nhặn, còn lúc này thì giống như một đứa trẻ tinh nghịch, sự thay đổi đa dạng về hình tượng ấy khiến cô có phần thấy hoang mang.

Bận rộn suốt một ngày, lúc này cũng thấy đói, hơn nữa nhà hàng mà Thời Viễn chọn rất tinh tế, món ăn rất ngon nên Vệ Tử ăn ngấu nghiến.

Thời Viễn thấy Vệ Tử nhai sủi cảo nhân tôm, nhưng mắt vẫn nhìn về phía món sườn hấp, không kìm được kinh ngạc: Miệng Vệ Tử nhỏ như một trái anh đào, tuy không hẳn như thế nhưng cũng chẳng thể nói là rộng, vậy mà cái miệng nhỏ nhắn ấy đã ngốn hết sạch những món ăn trước mặt trong một khoảng thời gian ngắn, tốc độ không kém hổ sói, nhưng lại không hề cảm thấy khó coi, ngay cả phần xương bỏ lại cũng được để rất ngay ngắn.



Lần đầu tiên Thời Viễn phát hiện ra rằng: Nhìn người khác ăn cũng là một việc rất thú vị.

Một lúc sau, Vệ Tử ôm bụng, nói: “Nếu anh không ăn thì đừng gọi món nữa được không?”.

“Sao cơ?” Thời Viễn ngây người ra. “Cô ăn no chưa?”, rồi chợt nhớ đến chuyện lần trước Vệ Tử nói sẽ mời mình ăn cơm, bèn cười, nói: “Cô yên tâm, hôm nay tôi mang đủ tiền thanh toán”.

Vệ Tử lắc đầu bằng vẻ mặt nhăn nhó: “Anh gọi nhiều món như vậy mà không ăn, hại tôi phải ăn hết, bây giờ tôi đến bội thực mất thôi!”. Ôi ôi, cô là người có tật hay cố mà lại, cô cực kỳ không thích để thừa thức ăn, bữa nào cũng phải ăn bằng sạch bát đũa mới thôi.

Mỗi lần gặp cảnh tương tự, Dương Sương và các bạn đều mắng cô: “Nhất định cậu sẽ biến thành một người béo ú cho mà xem, có khi đến bảy mươi nhăm cân vẫn chưa dừng lại”. Nhưng đáng tiếc, ông trời không chiều theo lòng người, bố mẹ đã để lại cho cô cái gen ăn mãi mà không béo. Kể từ khi sinh đến nay, chưa bao giờ cô vượt qua năm mươi hai cân, đồng thời chứng minh một cách trọn vẹn một chân lý: Khi sinh ra con người, ông trời đều đã có sự sắp đặt.

Thời Viễn dở khóc dở cười, thu ánh mắt với vẻ lưu luyến đón lấy tờ hóa đơn thanh toán. Vệ Tử ngồi bên vừa lau miệng vừa kêu lên “ôi, ôi”. Thời Viễn biết cô lại định nhắc đến lời hứa ấy, bèn xua tay, nói: “Làm gì có chuyện để cho khách từ xa đến mời cơm bao giờ! Để lần sau hãy tính”. Còn về chuyện “lần sau” là lần nào thì chưa biết.

Vệ Tử bất lực, đành cho ví tiền vào trong túi rồi đi theo Thời Viễn ra khỏi nhà hàng. Vừa ra đến cửa, một làn gió thu ào tới mát rượi, được ăn uống no đủ, nhất thời Vệ Tử cảm thấy rất hạnh phúc. Trong lúc chờ Thời Viễn lấy xe ra, cô thong thả đi bộ để cho tiêu bớt cơm.

Quay người thì thấy phía đông là một quán karaoke đèn sáng rực rỡ, thấp thoáng bóng mấy cô nhân viên phục vụ váy ngắn đang bắt chuyện với khách, quay người sang phía khác thì thấy một nhà hàng hải sản, đám tôm cua đang tung tăng bơi lội dưới ánh đèn neon màu sắc sặc sỡ, quay người nhìn tiếp là một tòa nhà văn phòng rất hoành tráng, chốc chốc lại thấy bóng những chàng trai, cô gái mặc vest bước ra khỏi cửa, có lẽ họ làm thêm giờ đang đi ăn bữa tối; quay người sang một hướng khác, Vệ Tử nghe thấy một tiếng gọi thất thanh: “Cô gái ngốc nghếch, cô đang làm gì ở đây vậy?”.

Nghe câu gọi đó, Vệ Tử lập tức hiểu rằng mình lại không gặp may rồi, lại gặp phải người ấy rồi, đang định lấy lại trạng thái để quay đầu thì một bóng người lướt qua va vào cô, khiến Vệ Tử loạng choạng.

Đầu tiên Vệ Tử cố đứng vững, tiếp sau đó nhìn xuống bàn tay phải trống không của mình, mấy giây sau cô mới kêu lên: “Ví của tôi!”, trong túi có giấy thông báo và tất cả giấy tờ cần thiết cho buổi trình diện cơ quan của cô ngày mai, cả chiếc chìa khóa phòng vừa mới nhận hôm nay nữa!

Cô co cẳng đang định đuổi theo thì nghe thấy một tiếng quát quen thuộc: “Hãy chờ ở nhà hàng!”. Vừa dứt lời đã chẳng thấy người đâu nữa.

Đúng lúc đó Thời Viễn lái xe đỗ ở ven đường, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Vệ Tử, vội chạy tới hỏi. Vệ Tử chỉ về phía hai người vừa khuất ở đằng xa, lắp bắp: “Túi, túi… của tôi… đang đuổi theo…”, chưa nói xong Thời Viễn cũng không thấy đâu nữa.

Chiếc xe vẫn đang nổ máy, cho dù Vệ Tử có cuống đến mấy cũng không thể rời khỏi đây, nên chỉ còn biết đứng đó chờ. Một cô gái bồn chồn tại chỗ và một chiếc SportsCar bóng nhoáng đèn bật sáng trưng, vô tình trở thành điểm thu hút của hầu hết những người đi qua.

Khoảng chừng mười phút sau, khi Vệ Tử đang đấu tranh mãi với ý định rời bỏ chiếc xe để đuổi theo tìm lại cái túi bị cướp, thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người càng tới gần trông càng quen thuộc.

Một bóng người mặc bộ com lê màu đen gần như hòa lẫn vào bóng tối, đó chính là Nhiệm Nam Hoa, một bóng người mặc bộ đồ rộng rãi màu sáng, đó chính là Thời Viễn. Nhìn thấy trong tay Thời Viễn cầm chiếc túi của mình, Vệ Tử vội chạy tới đón lấy, vui mừng nói: “Rất cảm ơn anh!”.

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng hừ đầy lạnh lùng của người còn lại, đang định quay người thì Thời Viễn đã lên tiếng trước: “Thực ra, cô phải cảm ơn anh ấy, chính anh ấy đã giơ chân đạp ngã tên cướp, cũng là người chế ngự được tên mai phục sẵn, bọn chúng là đồng bọn của nhau”.

Nhớ đến chuyện bắt yêu râu xanh ở trường hồi trước, Vệ Tử biết rằng những lời Thời Viễn vừa nói là sự thật, cho dù nhân phẩm của người ấy thế nào, thì anh ta vẫn là người đã giúp đỡ mình, nên Vệ Tử quay sang trịnh trọng cảm ơn Nhiệm Nam Hoa, rồi hỏi: “Thế còn bọn cướp ấy đâu?”. Nếu không phải chỉ có một tên, thì việc dùng từ “bọn” cũng không sai, nhưng sao ánh mắt của Nhiệm Nam Hoa nhìn cô cứ như đang nói: Cô đúng là đồ ngốc!

Tuy ánh mắt thì như vậy, nhưng Nhiệm Nam Hoa vẫn trả lời cô: “Đã giao cho bảo vệ của tòa nhà rồi”.

Sao cơ? Như thế cũng được à? Nhưng Vệ Tử quyết định không hỏi thêm nữa, lấy lại được cái túi là chuyện quá may mắn rồi, nếu cứ tiếp tục hỏi này hỏi nọ với con người kiêu ngạo đó thì tuyệt đối không thông minh chút nào.

Đang định cùng Thời Viễn chào tạm biệt anh ta thì Nhiệm Nam Hoa lại lên tiếng: “Hãy để lại địa chỉ liên lạc của cô, để cảnh sát điều tra còn tiện liên lạc, vì người bị cướp không phải là tôi, tôi không muốn bị quấy rầy”.

Vậy cũng đúng, cần phải phối hợp với cảnh sát, Vệ Tử lấy giấy bút từ trong túi, rồi mượn ánh đèn xe, viết địa chỉ lên tờ giấy xong, đưa cho Nhiệm Nam Hoa: “Đưa cho anh là xong chứ gì?”.

Không ngờ, sau khi nhận mảnh giấy ấy, Nhiệm Nam Hoa không nói năng gì, quay lưng đi thẳng, Vệ Tử bị bỏ lại phía sau như vậy, không nén được lẩm bẩm: “Sao nhiều năm như vậy mà chẳng có chút thay đổi nào chứ”.

Chứng kiến cảnh tượng ấy từ đầu chí cuối, cho mãi tới khi Nhiệm Nam Hoa đi khỏi rồi, Thời Viễn mới lên tiếng, vì đột ngột, khiến cho Vệ Tử giật nảy người. Thời Viễn hỏi: “Anh ta từng theo đuổi cô, đúng không?”.

Vệ Tử mở to mắt nhìn Thời Viễn: “Không có, nhất định không có!”. Nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm đến câu trả lời của Thời Viễn, cô bèn bổ sung một câu với vẻ lo lắng: “Anh ta chỉ ra lệnh cho tôi hãy làm bạn gái của anh ta, nhưng tôi không chấp nhận!”. Nửa câu sau mới là quan trọng, đúng không, nhưng sao vẻ mặt của Thời Viễn lại trầm ngâm thế kia?

“Thôi muộn rồi, để tôi đưa cô về, chẳng phải sáng mai cô phải dậy sớm đó sao?” Thời Viễn nói, khuôn mặt lại tươi tỉnh như thường.

Xem ra cô quá đa nghi rồi, nghĩ vậy, Vệ Tử thả lỏng người dựa vào ghế, đến lúc này bụng cô cũng đã bớt hẳn cảm giác no căng, cơn mệt mỏi ùa đến, tối nay nhất định sẽ ngủ một giấc thật ngon!

Nhưng dường như ông trời không muốn Vệ Tử được ăn ngon ngủ yên, nên sau sự việc bị cướp ví tiền lại tiếp tục mang đến cho cô nỗi phiền phức lớn hơn.

Đúng lúc về tới ký túc xá, cô đang định đi tắm một cái thì điện thoại đổ chuông, ở đầy dây bên kia là giọng dọa dẫm quen thuộc: “Xuống ngay, tôi chờ cô ở dưới lầu, nếu không tôi sẽ lên đó tìm cô!”.

Trời, chẳng phải đã nói đưa địa chỉ cho cảnh sát rồi còn gì? Sao anh ta lại tự mình đến như thế này! Nhìn người bạn cùng phòng Cao Đình Đình mặc bộ đồ ngủ đang đắp mặt nạ, Vệ Tử lập tức quyết định ngoan ngoãn xuống gác mới là việc làm sáng suốt.

Khi xuống tới sân khu ký túc xá, Vệ Tử mới phát hiện ra rằng Nhiệm Nam Hoa đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, có điều vẫn là màu tối, đang đứng dựa vào chiế xe của anh ta mà Vệ Tử không biết tên nhưng chắc hẳn là một chiếc xe rất thời thượng, rất phong cách mà trước đây nếu các bóng hồng trong trường nhìn thấy ắt hẳn sẽ phải kêu ré lên.

Vệ Tử cũng suýt kêu lên, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, một lượng máu lớn dồn về dạ dày khiến đầu cô phát đau vì thiếu ôxy. Cô cố gắng nói bằng giọng hòa nhã: “Còn chuyện gì nữa thế?”.

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô có quan hệ như thế nào với người đàn ông đi cùng cô tối nay?” Nhiệm Nam Hoa hơi nghiêng người, rời khỏi chiếc xe, đứng thẳng lên, hỏi.

“Cái gì cơ?” Vệ Tử cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời rất thật thà: “Anh muốn nói tới Thời Viễn chứ gì, anh ấy là bác sĩ thực tập của Bệnh viện H, tôi quen anh ấy trong lần đến kiểm tra sức khỏe, anh ấy là con trai viện trưởng của mẹ tôi”. Cô cố gắng nói rõ tình hình hơn một chút, hy vọng sau khi thỏa mãn sự tò mò của anh ta xong, cô có thể được đi ngủ sớm.

“Không còn quan hệ gì nữa à?” Vẻ mặt Nhiệm Nam Hoa vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng nói có phần mềm hơn hẳn.

“Không.” Vệ Tử lắc đầu, ít nhất thì cho đến lúc này là không có.

“Thế thì tốt, đồ… Vệ Tử, cô nghe cho rõ đây, kể từ ngày mai tôi sẽ theo đuổi cô!” Nhiệm thiếu gia đưa ra một thông báo mà Vệ Tử nghe xong như sấm nổ bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook