Chương 24
Cúc Tử
30/01/2014
Chương 40
Cùng với dòng người xuống máy bay, rồi lại theo mọi người trong cùng chuyến bay đi lấy hành lý, sự lo lắng của lần đầu tiên đến một nơi xa lạ đã xua tan mọi buồn rầu và nhớ nhung trong suốt hành trình, thay vào đó là sự ngỡ ngàng không biết rời khỏi sân bay rồi đi đâu.
Khi đi quả thật quá vội vàng, vội vàng đến mức cô chỉ biết sẽ có người đón mình, song không biết người đó là ai, nam hay nữ.
Kéo cái va li hành lý nặng cồng kềnh, làm thủ tục nhập cảnh xong, Vệ Tử nhìn thấy khắp nơi trong đại sảnh tiếp đón loáng thoáng những tấm bảng đón người đang giơ cao, trên đó đủ các loại ngôn ngữ, cũng không thiếu tiếng Trung, nhưng cho dù cô mở to mắt đến đâu cũng không nhìn thấy có chữ nào liên quan đến mình.
Thấy mọi người cứ lần lượt làm xong thủ tục và rời đi, sự sốt ruột trong lòng Vệ Tử tăng theo từng phút, không, thậm chí là tăng theo từng giây! Cô cố gắng đứng ở chỗ mà người khác dễ nhìn thấy để thuận tiện cho người đi tìm, cứ chỗ nào dễ thấy là cô lại đến gần -nếu không tìm được người đón cô, không những không có nơi đi, đến việc rời khỏi sân bay thế nào cô cũng không biết.
Đúng lúc sự lo lắng của Vệ Tử chuẩn bị chuyển thành tuyệt vọng thì một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Xin hỏi, cô có phải là Vệ Tử không?”
Giọng nói thật dễ nghe, một cô gái có vẻ đẹp làm rung động lòng người xuất hiện trước mặt, Vệ Tử nhìn thấy vui mừng phát khóc! Mà lúc này, cho dù cô ấy có là một con lợn thì Vệ Tử cũng muốn ôm lấy mà hôn mấy cái, huống hồ xuất hiện trước mặt cô lại đúng là một mỹ nhân!
“Vâng, tôi đúng là Vệ Tử, xin hỏi chị là người đến đón tôi sao?” Cô gái ở trước mặt xem ra chỉ hơn cô chừng vài tuổi, vóc người nhỏ nhắn hơn một chút, làn da trắng sáng, mái tóc dài đen nhánh được vấn cao, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Xem ra cô ấy rất dịu dàng điềm đạm, lịch sự tao nhã, Vệ Tử vừa mới nhìn đã thấy thích, suýt nữa thì hét lên: Chắc chắn là đúng vậy rồi!
“Tốt quá rồi, cuối cùng tìm thấy cô rồi, anh Hoa, chính là Ngụy Hoa Tịnh bảo tôi đến đón một đại mỹ nữ siêu cấp, tôi tìm mãi, không ngờ...” Cô gái dường như ý thức được đã lỡ lời, vội xin lỗi: “Trên đường đi chắc vất vả lắm nhỉ, mau đi với tôi, về nghỉ ngơi cái đã”. Nói xong cô gái liền đỡ lấy hành lý của Vệ Tử đặt lên xe đẩy ở bên cạnh.
Thấy cô gái kia nói như vậy, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bối rối đẩy hành lý đi ra ngoài, khi đi đến cửa,Vệ Tử vô tình ngoảnh lại nhìn thấy mình ở trong một cái gương lớn mới lập tức hiểu rõ tại sao người ta không tìm thấy cô!
Nhìn hình ảnh của cô lúc này đi: Trước khi đi mẹ Vệ Tử nói là để không bị người khác chú ý, bà đội cho cô một cái mũ lưỡi trai, toàn bộ tóc cho vào bên trong áo, trên người mặc một cái áo khoác rộng thùng thình như bao tải, do ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên giờ đây cái áo trở nên nhàu nhĩ chẳng khác gì áo của kẻ ăn mày.
Trên mặt Vệ Tử còn sót lại vệt nước mắt của đêm hôm qua, hai mắt cô vẫn sưng mọng, một đêm không ngủ cộng thêm tâm trạng quá lo lắng khiến sắc mặt cô phờ phạc trông phát sợ, lại còn túi to túi nhỏ trên người, trông chẳng khác gì dân lang thang chạy trên đường phố Thượng Hải trước đây, trong khi Ngụy Hoa Tịnh lại miêu tả cô là mỹ nữ siêu cấp, chả trách người ta tìm mãi không thấy cô!
Giúp Vệ Tử xếp hành lý lên xe, thấy điệu bộ uể oải của cô, cô gái mỉm cười nói: “Chào mừng cô đã đến với thành phố P, tôi là Lý Bối Bối, từ giờ trở đi sẽ hết lòng phục vụ cô”.
Vệ Tử đột nhiên bị giọng nói tiêu chuẩn hóa của cô gái làm giật mình, từ từ nở một nụ cười mỉm thẹn thùng: “Xin chào, tôi là Vệ Tử”. Sau khi nói xong Vệ Tử lập tức muốn rút lại lời nói của mình, vừa nãy rõ ràng người ta đã gọi tên của mình rồi!
Vẻ mặt của Lý Bối Bối không hề biến sắc, vẫn dịu dàng, lễ phép cười: “Vệ Tử, thật là một cái tên đẹp, anh Hoa nói cô đến đây tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn, ban đầu phía đứng ra tổ chức khóa đào tạo có thể sẽ giúp cô liên hệ với gia đình người bản địa cho thuê trọ, nhưng bây giờ chưa kịp tìm, thủ tục giấy tờ cũng tương đối phức tạp, cô trước mắt cứ ở cùng với gia đình tôi một thời gian đã nhé?”.
Vệ Tử nghi ngờ: “Gia đình của chị?”.
Lý Bối Bối gật gật đầu, vội nói: “Hì hì, cũng không thể coi là một gia đình, đó chỉ là một căn nhà, hiện chỉ có anh Hoa và tôi ở, anh Hoa có một số việc phải giải quyết ở trong nước vẫn chưa sang, hiện tại chỉ có mình tôi ở đó, cô đến ở làm bạn với tôi luôn!”.
Nhìn cô gái xinh đẹp với phong thái khuê các trước mắt, lại nghĩ đến sự miêu tả của Vu Vi đối với Ngụy Hoa Tịnh, Vệ Tử thầm nghĩ, thì ra bạn gái đích thực của Ngụy Hoa Tịnh ở đây, họ đã sống chung với nhau rồi cơ đấy! Nghĩ vậy cô thấy hơi tức giận - Ngụy Hoa Tịnh đã có bạn đời xinh đẹp thế này, tại sao còn đi quyến rũ những cô gái khác ở khắp mọi nơi?!
Lý Bối Bối lái xe đến bên cạnh một căn nhà nhỏ ba tầng màu trắng, dừng xe ở bên đường, rồi hai người cùng nhau dỡ hành lý xuống xe. Lý Bối Bối trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi động chân tay cũng rất mạnh mẽ, cô ấy đưa cánh tay nhỏ bé định xách cái hòm xuống dưới, nhưng Vệ Tử làm sao có thể để mặc Lý Bối Bối làm việc đó được, vì vậy, cô giành lấy, dùng sức của hai tay xê dịch cái hòm lớn ra khỏi cốp xe.
“Cô thật lợi hại! Chắc cô khỏe lắm nhỉ”, Lý Bối Bối tấm tắc khen.
Từ nhỏ đến lớn, cái tốt nhất của cô chính là sức khỏe, Vệ Tử mỉm cười rồi cùng Lý Bối Bối đi vào trong nhà.
Đây là một căn nhà theo lối kiến trúc phương Tây điển hình, phòng khách rộng rãi sáng sủa, bên cạnh tường có lò sưởi, trên nền nhà trải một tấm thảm mềm mại, nhìn xuyên qua cửa sổ cao rộng sáng sủa có thể nhìn thấy phía trước phòng khách trồng đủ các loại cây cối hoa cỏ, vườn sau là một thảm cỏ bằng phẳng, ngoài ra còn có cái giá treo dùng để nướng thịt.
Cùng Lý Bối Bối lên lầu, đi đến một gian phòng quay mặt về hướng mặt trời, gian phòng không rộng, nhưng có nhà vệ sinh riêng, đầy đủ tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt, trên giường là bộ chăn màn gối đệm mới tinh, nhìn rất thoải mái, dễ chịu. Nói thật, Vệ Tử lớn từng này nhưng vẫn chưa từng được sống trong gian phòng tốt như thế, nghĩ vậy, trên mặt cô thoáng chút sững sờ.
Một tay cất từng con búp bê màu hồng nhạt ở trên giường đi, Lý Bối Bối nói với vẻ hơi ngượng: “Gian phòng này có vẻ được bày biện rất trẻ con phải không? Không có cách nào khác, đấy là con mắt thẩm mỹ của mẹ tôi, từ khi mua cái nhà này, mẹ tôi đã bỏ ra một tháng để mua đồ về bày biện, còn tôi thì chưa ở đây một ngày nào, quả thật không biết thế nào cả”.
Nghe thấy cái nhà là do nhà Lý Bối Bối mua, Vệ Tử càng thấy ngạc nhiên, những người mà cô gặp đều là người như thế nào! Đầu tiên là Nhiệm Nam Hoa và Ngụy Hoa Tịnh, nay lại xuất hiện một cô công chúa đi du học mà có nhà riêng để ở. Trời ạ, còn muốn để người ta sống nữa không!
Chỉ có điều Ngụy Hoa Tịnh đã có cô bạn gái hoàn hảo như thế này ở đây, vậy mà còn tận tình giúp đỡ Vệ Tử, cô có nên hiểu điểm xuất phát của anh ta là từ tinh thần cao thượng của chủ nghĩa nhân đạo không nhỉ? Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay đã giúp cho Vệ Tử có thời gian để lọc lại tất cả những sự việc xảy ra gần đây, và cuối cùng xác định được rằng: Người đứng ra giúp cô chỉ có thể là Ngụy Hoa Tịnh, nhưng anh ta chỉ là một lưu học sinh, vậy thì rốt cuộc đã phải trả cái giá như thế nào mà lại còn lớn hơn cả cán bộ mất chức vị...
Đặc điểm lớn nhất của Vệ Tử là trong cùng một thời điểm chỉ có thể tập trung vào một việc, mẹ cô nói cô là “đồ bướng bỉnh, bảo thủ”, Sương lại nói do dung lượng của bộ não quá nhỏ nên Vệ Tử không thể đồng thời thực hiện từ hai việc trở lên, giống như cấu hình của máy tính quá thấp không thể đồng thời tiến hành nhiều thao tác được.
Thế nhưng sau khi đến thành phố P, Vệ Tử lần đầu tiên được hưởng thụ những điều có lợi mà sự “bướng bỉnh, bảo thủ” mang lại. Từ việc nhận được thư mời rồi liên hệ với phía trường học, làm thủ tục đi học, đến việc chọn chương trình học, rồi đến việc hiểu rõ môi trường học tập của nhà trường, hàng loạt những việc ấy đều là lần đầu tiên trong đời Vệ Tử trải qua. Quá trình giải quyết từng việc đều đòi hỏi Vệ Tử phải dành hết tâm sức vào, đến lúc sức cùng lực kiệt, thậm chí là quên cả việc suy nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả.
Tới khi bắt đầu vào học, hằng ngày phải dồn gần như toàn bộ tinh thần và sức lực cho bài học ở trên lớp, tới khi cuộc sống dần dần đi vào nề nếp, Vệ Tử dường như lại cảm thấy cuộc sống vốn phải là như vậy, những việc lo lắng buồn phiền ở trong nước sớm đã bị bỏ ra khỏi bộ não của cô.
Những ngày đầu, Lý Bối Bối đều cố gắng dành thời gian dẫn Vệ Tử đi chỗ nọ chỗ kia, đồng thời còn giúp Vệ Tử khi tiếp xúc với mọi người vì kỹ năng nói của cô có nhiều chỗ thiếu hụt. Nhưng sau đó Vệ Tử phát hiện ra rằng Lý Bối Bối thực ra cũng là một người rất bận rộn, hằng ngày ngoài việc bài vở, Lý Bối Bối còn có không ít các mối quan hệ xã giao, dành thời gian giúp Vệ Tử giải quyết những việc vụn vặt này cũng chỉ bởi vì Lý Bối Bối là người tốt bụng.
Ý thức được điều đó, Vệ Tử dần dần khéo léo từ chối việc Lý Bối Bối đi cùng cô, cho dù Lý Bối Bối có nhiệt tình như thế nào chăng nữa thì giữa hai người cũng chỉ là duyên tình cờ. Lý Bối Bối không có lý do và nghĩa vụ để ngoài việc cung cấp chỗ ăn ở cho Vệ Tử ra, còn phải bỏ thời gian quý báu của mình để giúp Vệ Tử, cho dù như thế, ơn huệ mà Vệ Tử mắc nợ Lý Bối Bối cũng quá nhiều rồi.
Đối với mẹ, Vệ Tử luôn giữ nguyên tắc chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn. Cho dù hôm ở vườn trường bị lạc đường đi đến nỗi chân bị chuột rút, hay là hôm ở cửa hàng ăn nhanh bị một thằng bé da đen móc túi lấy trộm hết tiền mang theo người, hoặc là hôm trên đường về nhà lúc trời tối bị một kẻ say rượu dùng gậy đánh vào cẳng chân phải đi tập tễnh…, khi gọi điện thoại cho mẹ Vệ Tử đều tươi cười nói là tình hình ở bên này rất tốt rất tốt.
Một buổi tối sau khi mọi việc đã được thu xếp ổn thoả, Vệ Tử chủ định về sớm nấu một bữa tối được coi là thịnh soạn.
Những ngày hai người ở với nhau, Vệ Tử vốn muốn làm việc này việc nọ để bù lại cho việc ăn không ở không của mình, nhưng sau đó cô mới phát hiện ra rằng ở đây có người chuyên trách quét dọn vệ sinh, cây cối ở trước cổng và sau nhà cũng có người cắt tỉa. Buổi tối hằng ngày còn có một phụ nữ trung niên gốc Hoa mua thức ăn mang đến làm cơm, chỉ có điều mỗi lần sau khi người phụ nữ ấy về rồi, nhìn thức ăn ở trên bàn, Lý Bối Bối đều tỏ ra không hứng thú: “Cô ấy là người miền Nam, nấu cái gì cũng cho đường, nói bao nhiêu lần rồi mà không được”. Thế nhưng ở nơi đất khách quê người có thể tìm được một người nhận lời hằng ngày đến nấu cơm không phải là việc dễ dàng, do đó nếu còn đòi lựa chọn khẩu vị miền Nam miền Bắc, hoặc phàn nàn ca cẩm thì bị người khác mắng điệu đà là cái chắc. Thêm vào đó tính cách của người phụ nữ gốc Hoa kia cũng hiền lành, cho nên mới duy trì đến tận bây giờ.
Nghe xong trong lòng Vệ Tử thấy xúc động, đột nhiên cô rất muốn thử: “Hay là, để tôi thử nấu ăn xem sao?”.
Thấy các ngón tay của Vệ Tử mềm mại như búp măng, Lý Bối Bối cười ha ha: “Thế thì phiền phức quá, thực ra tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, bữa tối tôi cũng không ăn nhiều”. Lý Bối Bối tập múa từ nhỏ, mặc dù đã có được một vóc dáng cân đối, trong con mắt của người khác cô nàng này cũng là một người con gái khuê các với phong cách hơn người, nhưng sau khi ngừng tập múa, hậu quả của việc đột ngột giảm cường độ vận động rất dễ làm cho người ta phát phì, để giữ gìn vóc dáng của mình, Lý Bối Bối đặc biệt chú ý đến việc ăn uống.
Chương 41
Suy nghĩ tự mình làm cơm một khi đã nảy sinh trong đầu của Vệ Tử thì lập tức càng như nấm sau mưa bám riết lấy cô. Sau khi đã thu xếp ổn thoả mọi việc, cô cũng có thời gian để cân nhắc cho bữa tối.
Hôm nay Vệ Tử tan học sớm, cô đến một siêu thị Trung Quốc lớn nhất trong vùng để mua các thực phẩm cần thiết, trở về nhà cô lại khiêm tốn học cách sử dụng tất cả các dụng cụ làm bếp từ người phụ nữ miền Nam kia, sau đó miệng không ngớt nói lời cảm ơn rồi tiễn người phụ nữ miền Nam kia ra về, bụng thầm cảm kích vì người phụ nữ ấy đã dành cho cô cơ hội được thể hiện.
Thực ra nấu nướng mấy món ăn đối với Vệ Tử không phải là việc khó, nhưng đã lâu rồi cô không động đến, vả lại đối tượng phục vụ của cô là Lý Bối Bối quen ăn những món sơn hào hải vị, lần đầu tiên thể hiện trước Lý Bối Bối, ít nhiều Vệ Tử cũng thấy hơi căng thẳng.
Do đó Vệ Tử phải tốn khá nhiều thời gian và công sức, ví dụ như: Các loại thịt ở đây do trong quá trình giết mổ không cắt tiết, dùng để rán hoặc nướng thì không sao, nếu để nấu canh thì dễ bị tanh, do đó trước một ngày Vệ Tử đã bắt đầu tiến hành xử lý các loại thịt, rửa đi rửa lại nhiều lần, rồi ngâm đi ngâm lại, khi nấu còn thay nước sôi nhiều lần.
Bận rộn cả một buổi tối, sau khi kiểm tra tất cả các món ăn một lượt, Vệ Tử nở nụ cười thoả mãn, Lý Bối Bối sắp về nhà, Vệ Tử đặt nồi canh đã nấu gần xong lên bếp, để nhỏ lửa, còn cô lên lầu tắm rửa cho sạch mùi thức ăn bám trên người.
Trong khi tắm, Vệ Tử nghe thấy có tiếng xe ô tô đi vào gara, trong bụng nghĩ thầm, khi bước vào nhà phát hiện thấy các món ăn xếp đầy ở trên bàn, Lý Bối Bối nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Bình thường khi nói chuyện Vệ Tử hay để ý đến nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, do đó hôm nay những món ăn được làm đều là những thứ Lý Bối Bối thích ăn mà ở nước ngoài lại rất ít có. Lý Bối Bối rất ít khi vì chuyện gì đó mà lộ cảm xúc, cô ấy thường chỉ hơi cười mỉm, tao nhã và lịch sự, song Vệ Tử hy vọng hôm nay có thể nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Lý Bối Bối, đó là sự thích thú từ đáy lòng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Vệ Tử xúc động dạt dào, cô vội vàng lau tóc, rồi choàng áo tắm đi ra ngoài.
“Chị về rồi à, mau nếm thử thức ăn tôi nấu xem có ngon hơn của cô người miền Nam kia không.” Đi đến chỗ rẽ cầu thang, mặc dù chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Bối Bối, song Vệ Tử đã lên tiếng mời trước.
“Ừm, không tệ lắm, nhất là món sườn này, hình như giống món mà anh đã ăn ở Bắc Kinh nửa tháng trước.”
Lời nói không có vấn đề gì, trong ngữ điệu thì chỉ thấy khen ngợi, trong miệng người kia rõ ràng còn đang nhai đồ ăn, lẽ ra Vệ Tử nghe thấy những lời khen như thế thì nên vui mừng mới đúng, song cô sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thế rồi bước hụt ngã lăn theo bậc cầu thang xuống dưới.
“Cẩn thận!” Giọng nói trong trẻo của đàn ông và lời nói vừa rồi rõ ràng phát ra từ miệng cùng một người, điểm khác nhau là lần này còn kèm theo cả một chút lo lắng, đồng thời, một bóng người khoẻ mạng lao đến, chỉ chậm hơn giọng nói một bước.
Thế nhưng bước chân chậm chạp đó không thể ngăn cản được Vệ Tử ngã lăn từ trên cầu thang xuống dưới, việc mà người vừa mới đến chỉ có thể làm được là bị Vệ Tử đè lên người ở cửa cầu thang.
“Ai da, tại sao lại là cánh tay phải!” Lần này trong giọng nói ấy còn có cả sự đau đớn.
Vệ Tử luống cuống nâng người dậy, cuối cùng nhìn rõ người nằm ở phía dưới mình, người có khuôn mặt khôi ngô kia chính là Nguỵ Hoa Tịnh!
“Ối, tôi xin lỗi, anh không sao chứ!” Vệ Tử vô cùng hoang mang lo sợ, Nguỵ Hoa Tịnh đã giúp đỡ cô nhiều như thế, mà cô vẫn chưa kịp cảm ơn anh, lần đầu gặp lại nếu làm anh bị thương thì gay go to rồi!
“Không có chuyện gì lớn, song nếu em cứ đè lên người anh, khó đảm bảo là không có chuyện.” Vệ Tử để ý thấy sự đau đớn trong giọng nói của Nguỵ Hoa Tịnh đã giảm đi rất nhiều, khuôn mặt khôi ngô hơi ửng đỏ, ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc, song không nhìn vào Vệ Tử.
Vệ Tử nghĩ rằng Nguỵ Hoa Tịnh bị cô đè lên làm đau, vội vàng cúi xuống định dùng tay nâng hắn dậy, ai ngờ vừa mới cúi xuống, cô lập tức “a!” lên một tiếng, khuôn mặt thoắt đỏ ửng còn hơn cả con tôm chiên đặt trên bàn ăn!
Hoá ra lúc cô tắm xong do vội quá không mặc áo lót, cả người chỉ khoác một cái áo choàng tắm, tiếp đó lại lăn mấy vòng, dây lưng của áo tắm bị nới lỏng ra khá nhiều, vừa cúi đầu Vệ Tử liền phát hiện thấy có chút bất thường, tất cả mọi thứ ở bên trong áo tắm của cô cơ bản đã nhìn thấy hết, vậy thì, ánh mắt người nằm kề sát cô - Nguỵ Hoa Tịnh chắc sẽ…
Bình thường trong phòng chỉ có hai người là Vệ Tử và Lý Bối Bối, không cần phải quá giữ ý giữ tứ, ai ngờ tới hôm nay lại bẽ mặt đến thế! Theo bản năng, Vệ Tử đưa tay ra nắm chặt lấy cổ áo tắm, nhưng như thế, cơ thể của cô lại bị mất cái chống đỡ, liền đổ lên người của Nguỵ Hoa Tịnh.
Trong vòng tay là một cơ thể mềm mại thơm tho, trong mũi nồng nàn là mùi thơm ngát toả ra từ mái tóc còn ướt, trong đầu hiện lên những thứ mà vừa xong bất chợt nhìn thấy, không biết tại sao Nguỵ Hoa Tịnh dường như quên mất cơn đau nhức ở cánh tay - mặc dù lần này bị thương không nhẹ như lần dẫn Đinh Dật trượt pa tanh hơn mười năm về trước.
“A, A Tử?”, giọng nói ngập ngừng ở ngoài cửa làm hai người bừng tỉnh, Vệ Tử nghe thấy giọng nói của Lý Bối Bối, một dòng máu nóng chảy ngược lên đầu, cô vội vàng đứng dậy với tốc độ nhanh nhất, không để ý đến Nguỵ Hoa Tịnh đang nhăn mặt đau đớn cố gắng ngồi dậy. Cô vội nhìn về phía Lý Bối Bối, đúng lúc Vệ Tử định mở miệng cuống quýt giải thích thì Lý Bối Bối đã lên tiếng trước, trong giọng nói có hàm ý quở trách: “Anh Hoa, tại sao anh ngày càng lấn tới vậy, tại sao anh có thể làm thế với A Tử, ở trên sàn nhà mà…”.
Nguỵ Hoa Tịnh vẫn đang ôm cánh tay kêu đau, nghe thấy Lý Bối Bối nói như vậy liền ngây người, đang định mở miệng giải thích thì Vệ Tử đã vội vàng chạy đến trước mặt Lý Bối Bối, phân bua: “Việc đó, xin lỗi, Bối Bối, chị đừng hiểu lầm anh ấy, là do tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi!”. Thấy cả hai người đều nhìn về phía mình, Vệ Tử liền bổ sung thêm một câu: “Thực ra con người của Nguỵ Hoa Tịnh rất tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện quyến rũ lăng nhăng!”. Nói xong câu đó, sắc mặt Vệ Tử lại càng đỏ thêm, trời, câu nói này liệu có thể được coi là “lời nói dối có thiện ý” hay không nhỉ? Nhưng con người Lý Bối Bối tốt như thế, Vệ Tử quả thực không nhẫn tâm thấy giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn, nhưng sao lời khen ngợi của cô nghe có vẻ kỳ quặc lạ lùng như vậy chứ…
Mà phản ứng của Nguỵ Hoa Tịnh và Lý Bối Bối càng kỳ lạ hơn, hai người cứ nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Lý Bối Bối quan sát tất cả mọi thứ trước mắt với ánh mắt không hiểu, trong ánh mắt ấy có tất cả, chỉ không thấy đâu sự giận dữ và ghen tuông mà cô lo sợ phải nhìn thấy. Còn Nguỵ Hoa Tịnh không những không sốt ruột làm sang tỏ sự thật với “bạn gái” của mình, mà còn tỏ ra thích thú nhìn Vệ Tử, dường như còn có vẻ cảm động trước lời “khen ngợi” của cô. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vệ Tử thấy mơ hồ khó hiểu.
“Hai người nhân lúc cơm còn nóng ăn trước đi, tôi, tôi lên lầu thay quần áo đây!”. Nếu đã không làm rõ được mọi chuyện, Vệ Tử quyết định không làm cho mình mệt óc nữa.
Thế nhưng, sau khi đi vào phòng đóng cửa lại. Vệ Tử lập tức dùng hai tay ôm mặt rồi quăng mình lên chiếc giường có đệm êm, miệng khẽ kêu lên mấy tiếng “ôi, ôi” - lần này thiệt thòi lớn rồi, bị người ta nhìn thấy hết rồi…
“Có cần gọi bác sĩ đến khám không?” Lý Bối Bối hỏi hơi ngập ngừng, thấy cánh tay của Nguỵ Hoa Tịnh rũ xuống, chắc hẳn ngã không phải là nhẹ, nhưng cùng lúc hắn lại dùng tay trái cố gắng với lấy thức ăn trên bàn đưa lên miệng, trông chẳng khác gì ma đói, khiến cho Lý Bối Bối quả thực không đánh giá được vết thương của Nguỵ Hoa Tịnh rốt cuộc ra sao, chí ít không biết được giữa sự đau đớn của cánh tay và “đói” thì cái nào quan trọng hơn.
“Không cần đâu, đây không phải là lần đầu tiên bị thương, anh biết phải xử lý như thế nào”, Nguỵ Hoa Tịnh tranh thủ lúc giành thức ăn trả lời Lý Bối Bối.
“Tay nghề nấu ăn của A Tử giỏi đến thế sao?” Lý Bối Bối bị kích động trước cảnh tượng ăn như ma đói của Nguỵ Hoa Tịnh, nuốt nước miếng, từ bỏ suy nghĩ buổi tối chỉ định ăn một ít hoa quả.
“Oa, quả thực rất ngon, anh không nên ăn nhanh như thế! Những thứ này là A Tử làm cho em mà!” Sau khi nếm thử thức ăn Lý Bối Bối bắt đầu kháng nghị.
“Làm cho em ăn? Đến một ngày nào đó anh lấy cô ấy về làm vợ, xem làm thế nào nấu cho em ăn!” Nguỵ Hoa Tịnh không suy nghĩ gì, phản bác lại bằng một câu chế giễu.
Sau một hồi im lặng, Lý Bối Bối lên tiếng: “A Tử là một cô gái tốt, anh khẳng định lần này nghiêm túc chứ?”.
Nguỵ Hoa Tịnh liếc nhìn Lý Bối Bối một cái rồi rời ánh mắt, lầu bầu rằng: “Có lần nào anh không nghiêm túc đâu”.
Chỉ nghe thấy tiếng “bộp” một cái, Lý Bối Bối đập đũa xuống bàn, khiến cho Nguỵ Hoa Tịnh hoảng sợ suýt nhảy dựng lên. Con nha đầu này được dạy dỗ để làm một người con gái thuỳ mị nết na trong hơn hai mươi năm, từ trước đến nay chưa bao giờ nổi giận, hôm nay không lẽ đã uống nhầm thuốc!
“A Tử không giống như những cô gái lăng nhăng của anh trước đây, từ trước giờ em chưa gặp một cô gái nào lại hiền lành trong sáng như thế. Nếu anh dám đùa giỡn với tình cảm của cô ấy, đừng nói là em không tha cho anh, Đinh Dật cũng sẽ liều mạng với anh!” Khi nói chuyện với Đinh Dật, Lý Bối Bối mới biết được Vệ Tử chính là ân nhân cứu mạng cậu con quý tử của cô nàng, nữ quái ấy lần đầu tiên mở miệng cầu xin người khác, đó là cầu xin chăm sóc tốt cho Vệ Tử, nói rằng cô nàng đã nợ Vệ Tử một món nợ ân tình.
“Cái này anh biết.” Cuối cùng cũng ăn xong, Nguỵ Hoa Tịnh nhắm mắt lại, dựa vào ghế với bộ dạng lười biếng, “A Tử nhà tôi ngốc nghếch nhưng có cái phúc của ngốc nghếch, rất nhiều người muốn bảo vệ cô ấy đấy”. Khi nói câu này, khoé miệng hắn hiện ra một nét cười thoả mãn, không biết là mãn nguyện sau khi ăn uống no say, hay là nghĩ đến việc gì vui.
Thấy Nguỵ Hoa Tịnh vẫn giữ vẻ không nghiêm túc, Lý Bối Bối không chịu được liền chau mày lại, rồi chợt nhớ đến một việc, cô vội vàng hỏi: “Tại sao anh không nói với A Tử em là em họ của anh?”.
Nguỵ Hoa Tịnh sững sờ: “Tại sao muốn anh nói, lẽ nào em chưa tự giới thiệu với cô ấy sao?”.
Lý Bối Bối không chịu được liền làm một động tác rất không thuỳ mị, cô bĩu môi: “Làm em họ của anh không phải việc đáng vui mừng gì, tại sao em phải nói với cô ấy chứ”. Mà mình lại không có bản lĩnh như Đinh Dật, ngộ nhỡ cô gái nào đó do bị anh ta làm tổn thương mà oán hận, rồi trả thù mình thì làm thế nào? Chi bằng vứt bỏ mối quan hệ, quân tử biết phòng thân vẫn tốt hơn!
Nguỵ Hoa Tịnh bực mình: “Anh nói là cô bé kia tại sao lại có phản ứng như thế…”, song một giây sau hắn lập tức lắc đầu, tỏ ra không để ý gì đến sự “ghét bỏ” của Lý Bối Bối, đồng thời thay bằng một điệu cười nịnh bợ: “Này, Bối Bối, có thể châm chước, cho anh vay tạm một ít tiền không”.
Hình ảnh người con gái thuỳ mị Lý Bối Bối tiếp tục bị phá huỷ, cô nàng trừng mắt nói: “Tiền của anh đâu?”. Anh ta đi học được học bổng toàn phần, lại vì là con trưởng cháu trưởng của nhà họ Nguỵ nên mỗi lần về nước các bác các cô các chú lại đua nhau cho anh ta một ít tiền tiêu vặt (mẹ của mình chính là một trong số đó), chưa kể bản thân Nguỵ Hoa Tịnh cũng có cách kiếm ra tiền. Do đó từ trước tới giờ anh ta luôn là đối tượng để các em trai, em gái trong gia đình xin xỏ, tại sao hôm nay lại quay ngoắt ra mượn tiền của mình?! Chuyện này khiến cô ngạc nhiên còn hơn cả khi nghe nói thành phố Las Vegas của Mỹ bị lũ lụt.
“Ừm, anh đang học nghề, học phí hơi cao”, Nguỵ Hoa Tịnh giải thích qua loa.
“Bác nói nửa tháng trước anh xuất cảnh, nói như vậy là anh học nghề chỉ trong vòng nửa tháng thôi sao? Nghề gì mà đắt vậy! Là nghề biến các bon thành kim cương ư?” Bởi vì quá ngạc nhiên, Lý Bối Bối bắt đầu bỏ qua tất cả những gì nghĩ trong đầu.
“Anh đi vào thành phố đánh bạc, tiền mặt trong tay đều thua sạch rồi”, Nguỵ Hoa Tịnh thành thật trả lời, nét mặt tỏ ra vô tội.
Trời, Nguỵ Hoa Tịnh vốn đã là kẻ phong lưu, bây giờ lại thêm tật xấu đánh bạc, lại còn là con bạc chơi lớn, quai hàm của Lý Bối Bối suýt nữa rơi xuống đất.
Chúa ơi, Phật Tổ Như Lai ơi, cô có tội, cô ân hận -tại sao vừa nãy cô lại lấy Las Vegas ra làm ví dụ chứ?!
Cùng với dòng người xuống máy bay, rồi lại theo mọi người trong cùng chuyến bay đi lấy hành lý, sự lo lắng của lần đầu tiên đến một nơi xa lạ đã xua tan mọi buồn rầu và nhớ nhung trong suốt hành trình, thay vào đó là sự ngỡ ngàng không biết rời khỏi sân bay rồi đi đâu.
Khi đi quả thật quá vội vàng, vội vàng đến mức cô chỉ biết sẽ có người đón mình, song không biết người đó là ai, nam hay nữ.
Kéo cái va li hành lý nặng cồng kềnh, làm thủ tục nhập cảnh xong, Vệ Tử nhìn thấy khắp nơi trong đại sảnh tiếp đón loáng thoáng những tấm bảng đón người đang giơ cao, trên đó đủ các loại ngôn ngữ, cũng không thiếu tiếng Trung, nhưng cho dù cô mở to mắt đến đâu cũng không nhìn thấy có chữ nào liên quan đến mình.
Thấy mọi người cứ lần lượt làm xong thủ tục và rời đi, sự sốt ruột trong lòng Vệ Tử tăng theo từng phút, không, thậm chí là tăng theo từng giây! Cô cố gắng đứng ở chỗ mà người khác dễ nhìn thấy để thuận tiện cho người đi tìm, cứ chỗ nào dễ thấy là cô lại đến gần -nếu không tìm được người đón cô, không những không có nơi đi, đến việc rời khỏi sân bay thế nào cô cũng không biết.
Đúng lúc sự lo lắng của Vệ Tử chuẩn bị chuyển thành tuyệt vọng thì một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Xin hỏi, cô có phải là Vệ Tử không?”
Giọng nói thật dễ nghe, một cô gái có vẻ đẹp làm rung động lòng người xuất hiện trước mặt, Vệ Tử nhìn thấy vui mừng phát khóc! Mà lúc này, cho dù cô ấy có là một con lợn thì Vệ Tử cũng muốn ôm lấy mà hôn mấy cái, huống hồ xuất hiện trước mặt cô lại đúng là một mỹ nhân!
“Vâng, tôi đúng là Vệ Tử, xin hỏi chị là người đến đón tôi sao?” Cô gái ở trước mặt xem ra chỉ hơn cô chừng vài tuổi, vóc người nhỏ nhắn hơn một chút, làn da trắng sáng, mái tóc dài đen nhánh được vấn cao, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Xem ra cô ấy rất dịu dàng điềm đạm, lịch sự tao nhã, Vệ Tử vừa mới nhìn đã thấy thích, suýt nữa thì hét lên: Chắc chắn là đúng vậy rồi!
“Tốt quá rồi, cuối cùng tìm thấy cô rồi, anh Hoa, chính là Ngụy Hoa Tịnh bảo tôi đến đón một đại mỹ nữ siêu cấp, tôi tìm mãi, không ngờ...” Cô gái dường như ý thức được đã lỡ lời, vội xin lỗi: “Trên đường đi chắc vất vả lắm nhỉ, mau đi với tôi, về nghỉ ngơi cái đã”. Nói xong cô gái liền đỡ lấy hành lý của Vệ Tử đặt lên xe đẩy ở bên cạnh.
Thấy cô gái kia nói như vậy, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bối rối đẩy hành lý đi ra ngoài, khi đi đến cửa,Vệ Tử vô tình ngoảnh lại nhìn thấy mình ở trong một cái gương lớn mới lập tức hiểu rõ tại sao người ta không tìm thấy cô!
Nhìn hình ảnh của cô lúc này đi: Trước khi đi mẹ Vệ Tử nói là để không bị người khác chú ý, bà đội cho cô một cái mũ lưỡi trai, toàn bộ tóc cho vào bên trong áo, trên người mặc một cái áo khoác rộng thùng thình như bao tải, do ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên giờ đây cái áo trở nên nhàu nhĩ chẳng khác gì áo của kẻ ăn mày.
Trên mặt Vệ Tử còn sót lại vệt nước mắt của đêm hôm qua, hai mắt cô vẫn sưng mọng, một đêm không ngủ cộng thêm tâm trạng quá lo lắng khiến sắc mặt cô phờ phạc trông phát sợ, lại còn túi to túi nhỏ trên người, trông chẳng khác gì dân lang thang chạy trên đường phố Thượng Hải trước đây, trong khi Ngụy Hoa Tịnh lại miêu tả cô là mỹ nữ siêu cấp, chả trách người ta tìm mãi không thấy cô!
Giúp Vệ Tử xếp hành lý lên xe, thấy điệu bộ uể oải của cô, cô gái mỉm cười nói: “Chào mừng cô đã đến với thành phố P, tôi là Lý Bối Bối, từ giờ trở đi sẽ hết lòng phục vụ cô”.
Vệ Tử đột nhiên bị giọng nói tiêu chuẩn hóa của cô gái làm giật mình, từ từ nở một nụ cười mỉm thẹn thùng: “Xin chào, tôi là Vệ Tử”. Sau khi nói xong Vệ Tử lập tức muốn rút lại lời nói của mình, vừa nãy rõ ràng người ta đã gọi tên của mình rồi!
Vẻ mặt của Lý Bối Bối không hề biến sắc, vẫn dịu dàng, lễ phép cười: “Vệ Tử, thật là một cái tên đẹp, anh Hoa nói cô đến đây tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn, ban đầu phía đứng ra tổ chức khóa đào tạo có thể sẽ giúp cô liên hệ với gia đình người bản địa cho thuê trọ, nhưng bây giờ chưa kịp tìm, thủ tục giấy tờ cũng tương đối phức tạp, cô trước mắt cứ ở cùng với gia đình tôi một thời gian đã nhé?”.
Vệ Tử nghi ngờ: “Gia đình của chị?”.
Lý Bối Bối gật gật đầu, vội nói: “Hì hì, cũng không thể coi là một gia đình, đó chỉ là một căn nhà, hiện chỉ có anh Hoa và tôi ở, anh Hoa có một số việc phải giải quyết ở trong nước vẫn chưa sang, hiện tại chỉ có mình tôi ở đó, cô đến ở làm bạn với tôi luôn!”.
Nhìn cô gái xinh đẹp với phong thái khuê các trước mắt, lại nghĩ đến sự miêu tả của Vu Vi đối với Ngụy Hoa Tịnh, Vệ Tử thầm nghĩ, thì ra bạn gái đích thực của Ngụy Hoa Tịnh ở đây, họ đã sống chung với nhau rồi cơ đấy! Nghĩ vậy cô thấy hơi tức giận - Ngụy Hoa Tịnh đã có bạn đời xinh đẹp thế này, tại sao còn đi quyến rũ những cô gái khác ở khắp mọi nơi?!
Lý Bối Bối lái xe đến bên cạnh một căn nhà nhỏ ba tầng màu trắng, dừng xe ở bên đường, rồi hai người cùng nhau dỡ hành lý xuống xe. Lý Bối Bối trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi động chân tay cũng rất mạnh mẽ, cô ấy đưa cánh tay nhỏ bé định xách cái hòm xuống dưới, nhưng Vệ Tử làm sao có thể để mặc Lý Bối Bối làm việc đó được, vì vậy, cô giành lấy, dùng sức của hai tay xê dịch cái hòm lớn ra khỏi cốp xe.
“Cô thật lợi hại! Chắc cô khỏe lắm nhỉ”, Lý Bối Bối tấm tắc khen.
Từ nhỏ đến lớn, cái tốt nhất của cô chính là sức khỏe, Vệ Tử mỉm cười rồi cùng Lý Bối Bối đi vào trong nhà.
Đây là một căn nhà theo lối kiến trúc phương Tây điển hình, phòng khách rộng rãi sáng sủa, bên cạnh tường có lò sưởi, trên nền nhà trải một tấm thảm mềm mại, nhìn xuyên qua cửa sổ cao rộng sáng sủa có thể nhìn thấy phía trước phòng khách trồng đủ các loại cây cối hoa cỏ, vườn sau là một thảm cỏ bằng phẳng, ngoài ra còn có cái giá treo dùng để nướng thịt.
Cùng Lý Bối Bối lên lầu, đi đến một gian phòng quay mặt về hướng mặt trời, gian phòng không rộng, nhưng có nhà vệ sinh riêng, đầy đủ tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt, trên giường là bộ chăn màn gối đệm mới tinh, nhìn rất thoải mái, dễ chịu. Nói thật, Vệ Tử lớn từng này nhưng vẫn chưa từng được sống trong gian phòng tốt như thế, nghĩ vậy, trên mặt cô thoáng chút sững sờ.
Một tay cất từng con búp bê màu hồng nhạt ở trên giường đi, Lý Bối Bối nói với vẻ hơi ngượng: “Gian phòng này có vẻ được bày biện rất trẻ con phải không? Không có cách nào khác, đấy là con mắt thẩm mỹ của mẹ tôi, từ khi mua cái nhà này, mẹ tôi đã bỏ ra một tháng để mua đồ về bày biện, còn tôi thì chưa ở đây một ngày nào, quả thật không biết thế nào cả”.
Nghe thấy cái nhà là do nhà Lý Bối Bối mua, Vệ Tử càng thấy ngạc nhiên, những người mà cô gặp đều là người như thế nào! Đầu tiên là Nhiệm Nam Hoa và Ngụy Hoa Tịnh, nay lại xuất hiện một cô công chúa đi du học mà có nhà riêng để ở. Trời ạ, còn muốn để người ta sống nữa không!
Chỉ có điều Ngụy Hoa Tịnh đã có cô bạn gái hoàn hảo như thế này ở đây, vậy mà còn tận tình giúp đỡ Vệ Tử, cô có nên hiểu điểm xuất phát của anh ta là từ tinh thần cao thượng của chủ nghĩa nhân đạo không nhỉ? Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay đã giúp cho Vệ Tử có thời gian để lọc lại tất cả những sự việc xảy ra gần đây, và cuối cùng xác định được rằng: Người đứng ra giúp cô chỉ có thể là Ngụy Hoa Tịnh, nhưng anh ta chỉ là một lưu học sinh, vậy thì rốt cuộc đã phải trả cái giá như thế nào mà lại còn lớn hơn cả cán bộ mất chức vị...
Đặc điểm lớn nhất của Vệ Tử là trong cùng một thời điểm chỉ có thể tập trung vào một việc, mẹ cô nói cô là “đồ bướng bỉnh, bảo thủ”, Sương lại nói do dung lượng của bộ não quá nhỏ nên Vệ Tử không thể đồng thời thực hiện từ hai việc trở lên, giống như cấu hình của máy tính quá thấp không thể đồng thời tiến hành nhiều thao tác được.
Thế nhưng sau khi đến thành phố P, Vệ Tử lần đầu tiên được hưởng thụ những điều có lợi mà sự “bướng bỉnh, bảo thủ” mang lại. Từ việc nhận được thư mời rồi liên hệ với phía trường học, làm thủ tục đi học, đến việc chọn chương trình học, rồi đến việc hiểu rõ môi trường học tập của nhà trường, hàng loạt những việc ấy đều là lần đầu tiên trong đời Vệ Tử trải qua. Quá trình giải quyết từng việc đều đòi hỏi Vệ Tử phải dành hết tâm sức vào, đến lúc sức cùng lực kiệt, thậm chí là quên cả việc suy nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả.
Tới khi bắt đầu vào học, hằng ngày phải dồn gần như toàn bộ tinh thần và sức lực cho bài học ở trên lớp, tới khi cuộc sống dần dần đi vào nề nếp, Vệ Tử dường như lại cảm thấy cuộc sống vốn phải là như vậy, những việc lo lắng buồn phiền ở trong nước sớm đã bị bỏ ra khỏi bộ não của cô.
Những ngày đầu, Lý Bối Bối đều cố gắng dành thời gian dẫn Vệ Tử đi chỗ nọ chỗ kia, đồng thời còn giúp Vệ Tử khi tiếp xúc với mọi người vì kỹ năng nói của cô có nhiều chỗ thiếu hụt. Nhưng sau đó Vệ Tử phát hiện ra rằng Lý Bối Bối thực ra cũng là một người rất bận rộn, hằng ngày ngoài việc bài vở, Lý Bối Bối còn có không ít các mối quan hệ xã giao, dành thời gian giúp Vệ Tử giải quyết những việc vụn vặt này cũng chỉ bởi vì Lý Bối Bối là người tốt bụng.
Ý thức được điều đó, Vệ Tử dần dần khéo léo từ chối việc Lý Bối Bối đi cùng cô, cho dù Lý Bối Bối có nhiệt tình như thế nào chăng nữa thì giữa hai người cũng chỉ là duyên tình cờ. Lý Bối Bối không có lý do và nghĩa vụ để ngoài việc cung cấp chỗ ăn ở cho Vệ Tử ra, còn phải bỏ thời gian quý báu của mình để giúp Vệ Tử, cho dù như thế, ơn huệ mà Vệ Tử mắc nợ Lý Bối Bối cũng quá nhiều rồi.
Đối với mẹ, Vệ Tử luôn giữ nguyên tắc chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn. Cho dù hôm ở vườn trường bị lạc đường đi đến nỗi chân bị chuột rút, hay là hôm ở cửa hàng ăn nhanh bị một thằng bé da đen móc túi lấy trộm hết tiền mang theo người, hoặc là hôm trên đường về nhà lúc trời tối bị một kẻ say rượu dùng gậy đánh vào cẳng chân phải đi tập tễnh…, khi gọi điện thoại cho mẹ Vệ Tử đều tươi cười nói là tình hình ở bên này rất tốt rất tốt.
Một buổi tối sau khi mọi việc đã được thu xếp ổn thoả, Vệ Tử chủ định về sớm nấu một bữa tối được coi là thịnh soạn.
Những ngày hai người ở với nhau, Vệ Tử vốn muốn làm việc này việc nọ để bù lại cho việc ăn không ở không của mình, nhưng sau đó cô mới phát hiện ra rằng ở đây có người chuyên trách quét dọn vệ sinh, cây cối ở trước cổng và sau nhà cũng có người cắt tỉa. Buổi tối hằng ngày còn có một phụ nữ trung niên gốc Hoa mua thức ăn mang đến làm cơm, chỉ có điều mỗi lần sau khi người phụ nữ ấy về rồi, nhìn thức ăn ở trên bàn, Lý Bối Bối đều tỏ ra không hứng thú: “Cô ấy là người miền Nam, nấu cái gì cũng cho đường, nói bao nhiêu lần rồi mà không được”. Thế nhưng ở nơi đất khách quê người có thể tìm được một người nhận lời hằng ngày đến nấu cơm không phải là việc dễ dàng, do đó nếu còn đòi lựa chọn khẩu vị miền Nam miền Bắc, hoặc phàn nàn ca cẩm thì bị người khác mắng điệu đà là cái chắc. Thêm vào đó tính cách của người phụ nữ gốc Hoa kia cũng hiền lành, cho nên mới duy trì đến tận bây giờ.
Nghe xong trong lòng Vệ Tử thấy xúc động, đột nhiên cô rất muốn thử: “Hay là, để tôi thử nấu ăn xem sao?”.
Thấy các ngón tay của Vệ Tử mềm mại như búp măng, Lý Bối Bối cười ha ha: “Thế thì phiền phức quá, thực ra tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, bữa tối tôi cũng không ăn nhiều”. Lý Bối Bối tập múa từ nhỏ, mặc dù đã có được một vóc dáng cân đối, trong con mắt của người khác cô nàng này cũng là một người con gái khuê các với phong cách hơn người, nhưng sau khi ngừng tập múa, hậu quả của việc đột ngột giảm cường độ vận động rất dễ làm cho người ta phát phì, để giữ gìn vóc dáng của mình, Lý Bối Bối đặc biệt chú ý đến việc ăn uống.
Chương 41
Suy nghĩ tự mình làm cơm một khi đã nảy sinh trong đầu của Vệ Tử thì lập tức càng như nấm sau mưa bám riết lấy cô. Sau khi đã thu xếp ổn thoả mọi việc, cô cũng có thời gian để cân nhắc cho bữa tối.
Hôm nay Vệ Tử tan học sớm, cô đến một siêu thị Trung Quốc lớn nhất trong vùng để mua các thực phẩm cần thiết, trở về nhà cô lại khiêm tốn học cách sử dụng tất cả các dụng cụ làm bếp từ người phụ nữ miền Nam kia, sau đó miệng không ngớt nói lời cảm ơn rồi tiễn người phụ nữ miền Nam kia ra về, bụng thầm cảm kích vì người phụ nữ ấy đã dành cho cô cơ hội được thể hiện.
Thực ra nấu nướng mấy món ăn đối với Vệ Tử không phải là việc khó, nhưng đã lâu rồi cô không động đến, vả lại đối tượng phục vụ của cô là Lý Bối Bối quen ăn những món sơn hào hải vị, lần đầu tiên thể hiện trước Lý Bối Bối, ít nhiều Vệ Tử cũng thấy hơi căng thẳng.
Do đó Vệ Tử phải tốn khá nhiều thời gian và công sức, ví dụ như: Các loại thịt ở đây do trong quá trình giết mổ không cắt tiết, dùng để rán hoặc nướng thì không sao, nếu để nấu canh thì dễ bị tanh, do đó trước một ngày Vệ Tử đã bắt đầu tiến hành xử lý các loại thịt, rửa đi rửa lại nhiều lần, rồi ngâm đi ngâm lại, khi nấu còn thay nước sôi nhiều lần.
Bận rộn cả một buổi tối, sau khi kiểm tra tất cả các món ăn một lượt, Vệ Tử nở nụ cười thoả mãn, Lý Bối Bối sắp về nhà, Vệ Tử đặt nồi canh đã nấu gần xong lên bếp, để nhỏ lửa, còn cô lên lầu tắm rửa cho sạch mùi thức ăn bám trên người.
Trong khi tắm, Vệ Tử nghe thấy có tiếng xe ô tô đi vào gara, trong bụng nghĩ thầm, khi bước vào nhà phát hiện thấy các món ăn xếp đầy ở trên bàn, Lý Bối Bối nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Bình thường khi nói chuyện Vệ Tử hay để ý đến nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, do đó hôm nay những món ăn được làm đều là những thứ Lý Bối Bối thích ăn mà ở nước ngoài lại rất ít có. Lý Bối Bối rất ít khi vì chuyện gì đó mà lộ cảm xúc, cô ấy thường chỉ hơi cười mỉm, tao nhã và lịch sự, song Vệ Tử hy vọng hôm nay có thể nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Lý Bối Bối, đó là sự thích thú từ đáy lòng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Vệ Tử xúc động dạt dào, cô vội vàng lau tóc, rồi choàng áo tắm đi ra ngoài.
“Chị về rồi à, mau nếm thử thức ăn tôi nấu xem có ngon hơn của cô người miền Nam kia không.” Đi đến chỗ rẽ cầu thang, mặc dù chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Bối Bối, song Vệ Tử đã lên tiếng mời trước.
“Ừm, không tệ lắm, nhất là món sườn này, hình như giống món mà anh đã ăn ở Bắc Kinh nửa tháng trước.”
Lời nói không có vấn đề gì, trong ngữ điệu thì chỉ thấy khen ngợi, trong miệng người kia rõ ràng còn đang nhai đồ ăn, lẽ ra Vệ Tử nghe thấy những lời khen như thế thì nên vui mừng mới đúng, song cô sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thế rồi bước hụt ngã lăn theo bậc cầu thang xuống dưới.
“Cẩn thận!” Giọng nói trong trẻo của đàn ông và lời nói vừa rồi rõ ràng phát ra từ miệng cùng một người, điểm khác nhau là lần này còn kèm theo cả một chút lo lắng, đồng thời, một bóng người khoẻ mạng lao đến, chỉ chậm hơn giọng nói một bước.
Thế nhưng bước chân chậm chạp đó không thể ngăn cản được Vệ Tử ngã lăn từ trên cầu thang xuống dưới, việc mà người vừa mới đến chỉ có thể làm được là bị Vệ Tử đè lên người ở cửa cầu thang.
“Ai da, tại sao lại là cánh tay phải!” Lần này trong giọng nói ấy còn có cả sự đau đớn.
Vệ Tử luống cuống nâng người dậy, cuối cùng nhìn rõ người nằm ở phía dưới mình, người có khuôn mặt khôi ngô kia chính là Nguỵ Hoa Tịnh!
“Ối, tôi xin lỗi, anh không sao chứ!” Vệ Tử vô cùng hoang mang lo sợ, Nguỵ Hoa Tịnh đã giúp đỡ cô nhiều như thế, mà cô vẫn chưa kịp cảm ơn anh, lần đầu gặp lại nếu làm anh bị thương thì gay go to rồi!
“Không có chuyện gì lớn, song nếu em cứ đè lên người anh, khó đảm bảo là không có chuyện.” Vệ Tử để ý thấy sự đau đớn trong giọng nói của Nguỵ Hoa Tịnh đã giảm đi rất nhiều, khuôn mặt khôi ngô hơi ửng đỏ, ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc, song không nhìn vào Vệ Tử.
Vệ Tử nghĩ rằng Nguỵ Hoa Tịnh bị cô đè lên làm đau, vội vàng cúi xuống định dùng tay nâng hắn dậy, ai ngờ vừa mới cúi xuống, cô lập tức “a!” lên một tiếng, khuôn mặt thoắt đỏ ửng còn hơn cả con tôm chiên đặt trên bàn ăn!
Hoá ra lúc cô tắm xong do vội quá không mặc áo lót, cả người chỉ khoác một cái áo choàng tắm, tiếp đó lại lăn mấy vòng, dây lưng của áo tắm bị nới lỏng ra khá nhiều, vừa cúi đầu Vệ Tử liền phát hiện thấy có chút bất thường, tất cả mọi thứ ở bên trong áo tắm của cô cơ bản đã nhìn thấy hết, vậy thì, ánh mắt người nằm kề sát cô - Nguỵ Hoa Tịnh chắc sẽ…
Bình thường trong phòng chỉ có hai người là Vệ Tử và Lý Bối Bối, không cần phải quá giữ ý giữ tứ, ai ngờ tới hôm nay lại bẽ mặt đến thế! Theo bản năng, Vệ Tử đưa tay ra nắm chặt lấy cổ áo tắm, nhưng như thế, cơ thể của cô lại bị mất cái chống đỡ, liền đổ lên người của Nguỵ Hoa Tịnh.
Trong vòng tay là một cơ thể mềm mại thơm tho, trong mũi nồng nàn là mùi thơm ngát toả ra từ mái tóc còn ướt, trong đầu hiện lên những thứ mà vừa xong bất chợt nhìn thấy, không biết tại sao Nguỵ Hoa Tịnh dường như quên mất cơn đau nhức ở cánh tay - mặc dù lần này bị thương không nhẹ như lần dẫn Đinh Dật trượt pa tanh hơn mười năm về trước.
“A, A Tử?”, giọng nói ngập ngừng ở ngoài cửa làm hai người bừng tỉnh, Vệ Tử nghe thấy giọng nói của Lý Bối Bối, một dòng máu nóng chảy ngược lên đầu, cô vội vàng đứng dậy với tốc độ nhanh nhất, không để ý đến Nguỵ Hoa Tịnh đang nhăn mặt đau đớn cố gắng ngồi dậy. Cô vội nhìn về phía Lý Bối Bối, đúng lúc Vệ Tử định mở miệng cuống quýt giải thích thì Lý Bối Bối đã lên tiếng trước, trong giọng nói có hàm ý quở trách: “Anh Hoa, tại sao anh ngày càng lấn tới vậy, tại sao anh có thể làm thế với A Tử, ở trên sàn nhà mà…”.
Nguỵ Hoa Tịnh vẫn đang ôm cánh tay kêu đau, nghe thấy Lý Bối Bối nói như vậy liền ngây người, đang định mở miệng giải thích thì Vệ Tử đã vội vàng chạy đến trước mặt Lý Bối Bối, phân bua: “Việc đó, xin lỗi, Bối Bối, chị đừng hiểu lầm anh ấy, là do tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi!”. Thấy cả hai người đều nhìn về phía mình, Vệ Tử liền bổ sung thêm một câu: “Thực ra con người của Nguỵ Hoa Tịnh rất tốt, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện quyến rũ lăng nhăng!”. Nói xong câu đó, sắc mặt Vệ Tử lại càng đỏ thêm, trời, câu nói này liệu có thể được coi là “lời nói dối có thiện ý” hay không nhỉ? Nhưng con người Lý Bối Bối tốt như thế, Vệ Tử quả thực không nhẫn tâm thấy giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn, nhưng sao lời khen ngợi của cô nghe có vẻ kỳ quặc lạ lùng như vậy chứ…
Mà phản ứng của Nguỵ Hoa Tịnh và Lý Bối Bối càng kỳ lạ hơn, hai người cứ nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Lý Bối Bối quan sát tất cả mọi thứ trước mắt với ánh mắt không hiểu, trong ánh mắt ấy có tất cả, chỉ không thấy đâu sự giận dữ và ghen tuông mà cô lo sợ phải nhìn thấy. Còn Nguỵ Hoa Tịnh không những không sốt ruột làm sang tỏ sự thật với “bạn gái” của mình, mà còn tỏ ra thích thú nhìn Vệ Tử, dường như còn có vẻ cảm động trước lời “khen ngợi” của cô. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vệ Tử thấy mơ hồ khó hiểu.
“Hai người nhân lúc cơm còn nóng ăn trước đi, tôi, tôi lên lầu thay quần áo đây!”. Nếu đã không làm rõ được mọi chuyện, Vệ Tử quyết định không làm cho mình mệt óc nữa.
Thế nhưng, sau khi đi vào phòng đóng cửa lại. Vệ Tử lập tức dùng hai tay ôm mặt rồi quăng mình lên chiếc giường có đệm êm, miệng khẽ kêu lên mấy tiếng “ôi, ôi” - lần này thiệt thòi lớn rồi, bị người ta nhìn thấy hết rồi…
“Có cần gọi bác sĩ đến khám không?” Lý Bối Bối hỏi hơi ngập ngừng, thấy cánh tay của Nguỵ Hoa Tịnh rũ xuống, chắc hẳn ngã không phải là nhẹ, nhưng cùng lúc hắn lại dùng tay trái cố gắng với lấy thức ăn trên bàn đưa lên miệng, trông chẳng khác gì ma đói, khiến cho Lý Bối Bối quả thực không đánh giá được vết thương của Nguỵ Hoa Tịnh rốt cuộc ra sao, chí ít không biết được giữa sự đau đớn của cánh tay và “đói” thì cái nào quan trọng hơn.
“Không cần đâu, đây không phải là lần đầu tiên bị thương, anh biết phải xử lý như thế nào”, Nguỵ Hoa Tịnh tranh thủ lúc giành thức ăn trả lời Lý Bối Bối.
“Tay nghề nấu ăn của A Tử giỏi đến thế sao?” Lý Bối Bối bị kích động trước cảnh tượng ăn như ma đói của Nguỵ Hoa Tịnh, nuốt nước miếng, từ bỏ suy nghĩ buổi tối chỉ định ăn một ít hoa quả.
“Oa, quả thực rất ngon, anh không nên ăn nhanh như thế! Những thứ này là A Tử làm cho em mà!” Sau khi nếm thử thức ăn Lý Bối Bối bắt đầu kháng nghị.
“Làm cho em ăn? Đến một ngày nào đó anh lấy cô ấy về làm vợ, xem làm thế nào nấu cho em ăn!” Nguỵ Hoa Tịnh không suy nghĩ gì, phản bác lại bằng một câu chế giễu.
Sau một hồi im lặng, Lý Bối Bối lên tiếng: “A Tử là một cô gái tốt, anh khẳng định lần này nghiêm túc chứ?”.
Nguỵ Hoa Tịnh liếc nhìn Lý Bối Bối một cái rồi rời ánh mắt, lầu bầu rằng: “Có lần nào anh không nghiêm túc đâu”.
Chỉ nghe thấy tiếng “bộp” một cái, Lý Bối Bối đập đũa xuống bàn, khiến cho Nguỵ Hoa Tịnh hoảng sợ suýt nhảy dựng lên. Con nha đầu này được dạy dỗ để làm một người con gái thuỳ mị nết na trong hơn hai mươi năm, từ trước đến nay chưa bao giờ nổi giận, hôm nay không lẽ đã uống nhầm thuốc!
“A Tử không giống như những cô gái lăng nhăng của anh trước đây, từ trước giờ em chưa gặp một cô gái nào lại hiền lành trong sáng như thế. Nếu anh dám đùa giỡn với tình cảm của cô ấy, đừng nói là em không tha cho anh, Đinh Dật cũng sẽ liều mạng với anh!” Khi nói chuyện với Đinh Dật, Lý Bối Bối mới biết được Vệ Tử chính là ân nhân cứu mạng cậu con quý tử của cô nàng, nữ quái ấy lần đầu tiên mở miệng cầu xin người khác, đó là cầu xin chăm sóc tốt cho Vệ Tử, nói rằng cô nàng đã nợ Vệ Tử một món nợ ân tình.
“Cái này anh biết.” Cuối cùng cũng ăn xong, Nguỵ Hoa Tịnh nhắm mắt lại, dựa vào ghế với bộ dạng lười biếng, “A Tử nhà tôi ngốc nghếch nhưng có cái phúc của ngốc nghếch, rất nhiều người muốn bảo vệ cô ấy đấy”. Khi nói câu này, khoé miệng hắn hiện ra một nét cười thoả mãn, không biết là mãn nguyện sau khi ăn uống no say, hay là nghĩ đến việc gì vui.
Thấy Nguỵ Hoa Tịnh vẫn giữ vẻ không nghiêm túc, Lý Bối Bối không chịu được liền chau mày lại, rồi chợt nhớ đến một việc, cô vội vàng hỏi: “Tại sao anh không nói với A Tử em là em họ của anh?”.
Nguỵ Hoa Tịnh sững sờ: “Tại sao muốn anh nói, lẽ nào em chưa tự giới thiệu với cô ấy sao?”.
Lý Bối Bối không chịu được liền làm một động tác rất không thuỳ mị, cô bĩu môi: “Làm em họ của anh không phải việc đáng vui mừng gì, tại sao em phải nói với cô ấy chứ”. Mà mình lại không có bản lĩnh như Đinh Dật, ngộ nhỡ cô gái nào đó do bị anh ta làm tổn thương mà oán hận, rồi trả thù mình thì làm thế nào? Chi bằng vứt bỏ mối quan hệ, quân tử biết phòng thân vẫn tốt hơn!
Nguỵ Hoa Tịnh bực mình: “Anh nói là cô bé kia tại sao lại có phản ứng như thế…”, song một giây sau hắn lập tức lắc đầu, tỏ ra không để ý gì đến sự “ghét bỏ” của Lý Bối Bối, đồng thời thay bằng một điệu cười nịnh bợ: “Này, Bối Bối, có thể châm chước, cho anh vay tạm một ít tiền không”.
Hình ảnh người con gái thuỳ mị Lý Bối Bối tiếp tục bị phá huỷ, cô nàng trừng mắt nói: “Tiền của anh đâu?”. Anh ta đi học được học bổng toàn phần, lại vì là con trưởng cháu trưởng của nhà họ Nguỵ nên mỗi lần về nước các bác các cô các chú lại đua nhau cho anh ta một ít tiền tiêu vặt (mẹ của mình chính là một trong số đó), chưa kể bản thân Nguỵ Hoa Tịnh cũng có cách kiếm ra tiền. Do đó từ trước tới giờ anh ta luôn là đối tượng để các em trai, em gái trong gia đình xin xỏ, tại sao hôm nay lại quay ngoắt ra mượn tiền của mình?! Chuyện này khiến cô ngạc nhiên còn hơn cả khi nghe nói thành phố Las Vegas của Mỹ bị lũ lụt.
“Ừm, anh đang học nghề, học phí hơi cao”, Nguỵ Hoa Tịnh giải thích qua loa.
“Bác nói nửa tháng trước anh xuất cảnh, nói như vậy là anh học nghề chỉ trong vòng nửa tháng thôi sao? Nghề gì mà đắt vậy! Là nghề biến các bon thành kim cương ư?” Bởi vì quá ngạc nhiên, Lý Bối Bối bắt đầu bỏ qua tất cả những gì nghĩ trong đầu.
“Anh đi vào thành phố đánh bạc, tiền mặt trong tay đều thua sạch rồi”, Nguỵ Hoa Tịnh thành thật trả lời, nét mặt tỏ ra vô tội.
Trời, Nguỵ Hoa Tịnh vốn đã là kẻ phong lưu, bây giờ lại thêm tật xấu đánh bạc, lại còn là con bạc chơi lớn, quai hàm của Lý Bối Bối suýt nữa rơi xuống đất.
Chúa ơi, Phật Tổ Như Lai ơi, cô có tội, cô ân hận -tại sao vừa nãy cô lại lấy Las Vegas ra làm ví dụ chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.