Chương 27
Cúc Tử
30/01/2014
Trong lòng đã có ý xấu, lại nhìn Ngụy Hoa Tịnh ở trước mặt, không hiểu sao càng nhìn càng thấy đen tối. Lúc này, Ngụy Hoa Tịnh tiện tay cởi áo khoác ném trên ghế sô pha, một chiếc khuy áo sơ mi cũng được cởi bớt, vẻ mệt mỏi khiến khuôn mặt hắn trở nên lười biếng, ánh mắt cũng không còn sắc bén, mà là say đắm và... rất quyến rũ, gợi cảm. Hắn từ từ đi đến bên cạnh tủ rượu, khom lưng kiểm tra các loại rượu, đập vào tầm mắt Vệ Tử là cặp mông chắc nịch và hai chân thon dài thẳng tắp.
“Thôi, muộn rồi, hay anh quay về đi nghỉ đi!” Vệ Tử bắt đầu lớn tiếng đuổi khách, thái độ rất kiên quyết.
Ngụy Hoa Tịnh ngược lại không thèm quan tâm, tự ý chọn lấy một chai rượu nho đỏ trong số mười mấy loại rượu khác nhau, tìm thấy dụng cụ bắt đầu mở nút chai, tự ý lấy xuống một cái ly đế cao mỏng manh từ trên giá treo, chậm rãi rót rượu vào ly, đưa cho Vệ Tử: “Hãy thả lỏng một chút, cho em nửa tiếng để đưa ra câu hỏi, sau đó, anh phải đi”.
Vệ Tử ngơ ngác, Ngụy Hoa Tịnh nói “Anh phải đi”, chứ không nói “Chúng ta”.
“Thế còn em?” Vệ Tử không hề ý thức được rằng, câu hỏi đó của cô đưa ra khẩn thiết và đầy vẻ tủi thân thế nào, chẳng khác gì người phụ nữ hay oán giận sợ bị bỏ rơi.
“Đương nhiên là em ngủ lại trong phòng, hay em muốn đến phòng anh?” Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ nghi hoặc nghiêm túc.
Vệ Tử tức đến mức lỗ mũi dường như cũng bốc khói, cô tức giận dốc cạn ly rượu trong tay, chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, khiến cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
“Anh hãy nói cho em biết, dạo này rốt cuộc anh đang bận việc gì? Ông Hình kia là người như thế nào? Chính xác anh đã thắng ông ta mấy triệu? Có đúng là định trả cho ông ta không? Còn nữa, tất cả những thứ này - có phải có liên quan đến em?” Được rồi, cứ cho cô tự nhận mình là kẻ nhiều chuyện, thì cô cũng phải hỏi rõ sự việc, mấy triệu đô la, nếu đúng là thật, thì cô không biết làm thế nào để trả được món nợ này?!
Thấy Ngụy Hoa Tịnh chỉ im lặng nhìn cô không trả lời, Vệ Tử có chút lo lắng, cô tiến lên một bước giục: “Anh mau trả lời em đi, chủ nhiệm Cát nói có người vì em mà phải trả một cái giá rất lớn, em biết người đó là anh, lúc này em chỉ muốn biết, cái giá kia rốt cuộc là cái gì? Còn nữa... ôi...”.
Vệ Tử chưa bao giờ có cảm giác như thế, trời đất quay cuồng có lẽ cũng chỉ như thế này, khi đôi môi của Ngụy Hoa Tịnh phủ xuống, đầu óc cô như ở trạng thái chân không.
Nụ hôn này lúc bắt đầu nhẹ nhàng, lướt qua môi cô như lông vũ, khi cô mở miệng định kêu thì đột nhiên nó mạnh dần, sau đó bám riết lấy bờ môi cô, lặp đi lặp lại nhiều lần, không tiến công, song cũng không có ý chùn bước.
Khi Vệ Tử cảm thấy hơi thiếu ôxy, vùng vẫy muốn thở thì trước mắt đột nhiên sáng lên, người ở trước mặt buông cô ra, tạo thành một khoảng giữa hai người.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của cô, giọng Ngụy Hoa Tịnh hơi nhỏ hơn bình thường: “Quả thật muộn rồi, em mau đi nghỉ đi”. Sau đó đóng cửa lại, rời đi, chỉ còn một mình Vệ Tử đờ người ra với khuôn mặt nóng bừng.
Có lẽ là do rượu, đêm nay Vệ Tử mặc dù ngủ không ngon giấc, toàn nằm mơ, song thời gian ngủ quả thật không ngắn, khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.
Vệ Tử ngồi trên giường nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, khi đánh răng rửa mặt xong định ra ngoài tìm Ngụy Hoa Tịnh thì cô nhìn thấy một mẩu giấy hắn để lại cho cô.
Đồ khốn, anh ta quả thật lại bỏ mặc mình ở trong khách sạn không thèm lo!
Hơn nữa hành vi lần này của hắn càng xấu xa hơn, hắn nói thẳng với cô: “Lần đánh bạc này giúp chúng ta trong mấy năm tới có thể ăn uống vui chơi thoải mái trong khách sạn này, em có quyền được nghỉ ngơi, nhất định đừng bỏ phí”.
Thì ra để thu hút khách chơi bạc, khách sạn cho người chơi bạc rất nhiều lợi ích, những lợi ích này không liên quan gì đến người thắng kẻ thua, chỉ quan trọng là số tiền bạn đánh là bao nhiêu, do đó dù Ngụy Hoa Tịnh đã thắng mấy triệu đô la, nhưng vẫn có được rất nhiều “tặng phẩm”.
Cũng có nghĩa là, lần này hắn gửi cô - món “hành lý to đùng” này trong khách sạn không phải mất tiền!
Chương 46
Thực tâm mà nói, nếu Vệ Tử theo sự sắp xếp của Ngụy Hoa Tịnh ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi cũng rất hài lòng. Ở đây, bạn có thể hưởng thụ tất cả những gì trong trí tưởng tượng của bạn, và theo cách nói của Ngụy Hoa Tịnh, ở đây còn rất an toàn.
Có lẽ có người cho rằng thành phố cờ bạc là nơi xa hoa đồi trụy, cũng là tội ác, là thiên đường để tội phạm ẩn náu, thực ra không phải như vậy, nghe nói có rất nhiều tội phạm chạy trốn nhiều năm vừa bước vào thành phố này đã bị sa lưới ngay. Ở đây có hệ thống bảo đảm an toàn hiện đại nhất trên thế giới, bởi vì thành phố cờ bạc muốn duy trì lâu dài không bị suy yếu, trước hết cần đảm bảo vấn đề an toàn cho khách chơi bạc - những khách chơi bạc tiêu tiền như nước kia là thượng đế của nơi này.
Ăn bữa sáng và bữa trưa ở khách sạn xong, lại theo lời đề nghị của Ngụy Hoa Tịnh đi đến tiệm Spa mát xa, tiếp đến đi dạo quanh hồ nhân tạo trong khách sạn, sau cả ngày hôm qua căng thẳng, một ngày thảnh thơi đã lại đến.
Có thể người khác cảm thấy như vậy là hưởng thụ, nhưng Vệ Tử lại cảm thấy cô không thể chịu đựng được nữa. Cô đến đây vốn để tham gia đào tạo, kết quả là chỉ vì nhân từ mà biến mình trở thành món “hành lý”, cô quyết định phải thay đổi số phận bị “ký gửi” này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vệ Tử liền phát hiện đó không phải là một việc dễ dàng.
Cô mở ví tiền ra thì phát hiện bị thiếu rất nhiều tiền, và có thêm một tờ giấy vay nợ nữa, phía sau có một dòng chữ rắn rỏi đề tên: Ngụy Hoa Tịnh! Trời ạ, anh ta ngoài là tên cờ bạc bịp, đồng thời còn kiêm luôn chức kẻ trộm!
Số tiền mặt còn lại dùng để trả tiền boa không dư dật gì, mà cô lại không có thẻ tín dụng, như thế này thì làm sao mua vé máy bay quay về thành phố P được? (Rất lâu sau đó, Vệ Tử mới biết khách sạn còn tặng cho khách hàng VIP vé máy bay khứ hồi, nhưng Ngụy Hoa Tịnh “rõ ràng” lại quên nói với Vệ Tử điều này.)
Ở trong khách sạn mấy ngày với tâm trạng vô cùng buồn chán, Vệ Tử hoàn toàn không có hứng thú vui chơi. Nào là những quán bar náo nhiệt, các tiết mục biểu diễn đặc sắc, những món ăn ngon đến từ khắp nơi trên thế giới, cho đến các hoạt động thể thao gồm cả đánh golf, đối với cô đều không có gì hấp dẫn cả. Trong suốt một tháng không lâu trước đó, cô đều có thể ngoan ngoãn sống qua ngày trong khách sạn, khi đó thậm chí chưa có nhiều trò giải trí như thế này, nhưng lần này cả ngày trong lòng cô như có lửa đốt, chẳng có cách nào để yên tâm được.
Ngày hôm đó, Vệ Tử ở trong khách sạn với tâm trạng rối bời, vô tình cô lại đi đến khu vực sòng bạc, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên.
Cô tự chuẩn bị tâm lý cho bản thân một hồi, cuối cùng tiến vào cửa chính của sòng bạc. Cô tò mò quan sát một lúc, nhìn thấy mọi người ở bàn đánh bạc hoặc là vui mừng phấn khởi hoặc là mặt mày ủ rũ, Vệ Tử thấy hơi sợ, khi nhân viên phát bài mỉm cười hỏi cô có phải muốn chơi bài không thì hai má cô xấu hổ đỏ ửng lên rồi bỏ đi.
Khi đi đến cửa chính thấy mọi người đang xếp thành từng hàng, Vệ Tử liền dừng bước. Lúc này ở bên cạnh cô có mấy ông già khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi đang chơi, không xa chỗ đó có một bà lão xem ra còn lớn tuổi hơn, cũng đang đánh bạc rất vui vẻ.
Vệ Tử đi đến khoảng trống bên cạnh máy chơi xèng của bọn họ, quan sát nghiên cứu mãi cũng không biết chơi thế nào. Nhìn xung quanh một lúc, đúng lúc một ông già da trắng ở bên cạnh chơi xong, thấy mặt Vệ Tử có vẻ ngơ ngác liền nhiệt tình hỏi: “Cô gái trẻ, có cần giúp đỡ không?”.
“Dạ, à vâng, có thể nói cho cháu biết cái này phải chơi thế nào không ạ?”
Ông già kia hiển nhiên rất sẵn lòng giúp đỡ, theo sự chỉ dẫn của ông, Vệ Tử bỏ tiền, ấn nút, nhìn màn hình lập lòe, lúc đang muốn cố gắng nhớ các thao tác cụ thể thì một tiếng nhạc du dương vang lên, Vệ Tử suýt nữa giật mình.
“Ôi, Thượng đế ơi!” Ông trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin được, dán mắt vào màn hình rất lâu, lúc quay đầu lại nhìn Vệ Tử thì vui mừng đến nỗi vành mắt đỏ lên, cơ mặt chảy xệ bắt đầu run rẩy, ông hét to: “Hôm nay có phải tôi đã gặp được nữ thần may mắn?!”.
Vệ Tử được báo cho biết là mình đã thắng một số tiền lớn, mà tiền đánh bạc của cô chỉ có một đồng tiền bằng kim loại. Bỗng nhiên, Vệ Tử hiểu được tâm trạng của dân cờ bạc, biết được bọn họ tại sao lại điên khùng như thế - cảm giác của cải từ trên trời rơi xuống quả thực rất tuyệt!
“Ừm, số tiền này chắc là đủ mua vé máy bay bay về thành phố P đây.” Vệ Tử chưa rõ rút cuộc đã thắng bao nhiêu tiền, cô hy vọng mong muốn của mình có thể đạt được. Ông già kia nhìn cô với ánh mắt càng không thể tin được: “Cô gái, cô có thể dùng số tiền nà để đi du lịch khắp thế giới đấy!”. Tiếp đến ông nói ra một dãy số với cách đọc rõ từng chữ số một, khi Vệ Tử cố gắng động não để chuyển con số kia sang tiếng Trung, cô hoàn toàn choáng váng.
Ông lão phấn khích khác thường, nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, dẫn Vệ Tử đến chỗ nọ chỗ kia làm thủ tục, khi số tiền cô thắng được sòng bạc chuyển sang các tấm séc, cô muốn cảm ơn nên chia cho ông một phần tiền thì gặp phải sự từ chối cương quyết của ông: “Cô gái xinh đẹp, chính cô đã khiến tôi hiểu được thời khắc xảy ra kỳ tích, đây là giá trị của cuộc đời tôi, tôi vô cùng cảm ơn cô”. Sau đó ông liền tạm biệt.
Đến khi ngồi trên máy bay quay về thành phố P, Vệ Tử vẫn như đang nằm mơ, cô nghĩ đến ông lão tóc bạc đầy đầu kia, nếu như ông mắt không xanh mũi không cao, Vệ Tử thậm chí còn nghi ngờ ông là thần tiên đến giúp đỡ cô, giống hệt như vị thần mà thần bút Mã Lương[1] đã gặp được.
[1] Thần bút Mã Lương: Tác phẩm văn học kinh điển Trung Quốc nổi tiếng thế giới.
Có tiền rồi thì mọi chuyện tiếp theo tương đối thuận lợi, Vệ Tử đã ghi lại địa chỉ nơi ở của Lý Bối Bối, sau khi ra khỏi sân bay cô liền đưa thẳng cho tài xế taxi, để đến nhà họ Lý ở thành phố P. Sau khi xuống xe, Vệ Tử thấy gara của nhà họ Lý mở toang, xe ô tô của Lý Bối Bối Bối đậu ở trong, bên cạnh còn có một chiếc ô tô khác, trong lòng cô đột nhiên thấy hoang mang, máu bỗng chốc dồn lên mặt: “Lẽ nào anh ta cũng về rồi?”.
Thấp thỏm đi đến cổng, khi Vệ Tử đắn đo nên bấm chuông gọi cổng hay dùng chìa khóa để mở cổng thì bên trong vọng lại một tràng âm thanh. Là tiếng của Lý Bối Bối, cô ấy đang cãi nhau với người nào đó, bởi vì Vệ Tử chưa từng nghe thấy cô nàng này nói chuyện bằng giọng cao vút như thế bao giờ.
“Anh đừng không biết phân biệt phải trái như vậy được không? Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu, anh cứ ở lì chỗ tôi cũng không có ích gì!”
“Anh thích ở đây đợi thì cứ đợi đi, dù sao tôi cũng phải ra ngoài!”
“Anh là tên vô lại! Anh không thể ngăn cản sự tự do của tôi.” Sau khi nói xong, Lý Bối Bối đột nhiên rít lên.
Không suy nghĩ gì nữa, Vệ Tử lập tức lấy chìa khóa ra mở cổng, bỗng chốc, ba người ở trong phòng đồng thời đều sững sờ.
“A Tử, sao cô có thể quay về được?” Lý Bối Bối đưa ra phản ứng trước tiên mặc dù tay áo vẫn đang bị người kia túm lấy.
Người kia không mở miệng nói, song hành động lại nhanh hơn Lý Bối Bối nhiều, anh ta lập tức buông tay ra, sải mấy bước dài đến cửa, một giây sau, Vệ Tử đã bị anh ta nắm chặt lấy bả vai: “Đồ con gái ngu xuẩn, cô chết giẫm ở đâu thế!”.
Trời ạ, lại là Nhiệm Nam Hoa! Chuyến đi Mỹ của cô sao lại sôi động đến thế?
Lý Bối Bối cũng tiến đến: “Nhiệm Nam Hoa anh là đồ dã man, mau chóng buông Vệ Tử ra, không thấy cô ấy sắp ngã quỵ sao? Có gì vào trong từ từ rồi nói”.
Tâm trạng của Vệ Tử lúc này vô cùng phức tạp, đối mặt với Nhiệm Nam Hoa một hồi lâu cũng không biết nói gì, cuối cùng chọn ra một việc quan tâm nhất để hỏi: “Anh không sao chứ, chủ nhiệm Mã có làm khó anh nữa không?” Đây có thể nói là lần cô có lỗi với người ta nhất trong cuộc đời, làm hại anh ta - một người vốn rất cao ngạo, lại bị cảnh sát dẫn đi, rồi sau đó vì đến bản thân cô cũng khó bảo toàn, nên dù chỉ một lời hỏi thăm cô cũng không kịp nói với anh ta.
“Đừng có nhắc đến tên chủ nhiệm Mã đáng chết kia, tôi hỏi cô, sau đó tại sao không liên lạc với tôi? Còn lén lút chạy sang Mỹ!” Nhiệm Nam Hoa lớn tiếng chất vấn.
“Tôi”, Vệ Tử vốn suýt buột miệng nói ra là mình đã liên lạc với anh ta, nhưng nghĩ đến giọng nói lạnh nhạt khi nghe điện thoại của mẹ Nhiệm Nam Hoa, trong lòng cô nghĩ người ta cũng có trái tim của một người mẹ hiền, hà tất vì cô mà gây ra chuyện hiểu lầm, nên Vệ Tử lập tức đổi giọng nói: “Tôi quên mất”.
Ngẩng lên nhìn thấy cơn thịnh nộ đã bắt đầu làm mắt anh ta đỏ lên, cho thấy dấu hiệu của một cơn bão tố, Vệ Tử sợ quá vội cúi xuống, không dám nhìn anh ta nữa.
Nhắm mắt lại đợi một hồi lâu, mãi đến khi trái tim nơm nớp lo sợ của cô vì tác dụng của trọng lực mà suýt nữa như sa xuống, Vệ Tử cũng không nghe thấy tiếng gào thét đặc trưng của Nhiệm Nam Hoa.
Len lén mở một mắt ra, Vệ Tử nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Trong mắt Nhiệm Nam Hoa rõ ràng có ngấn nước, song ánh mắt lại cực kỳ phức tạp, thấy Vệ Tử ngẩng đầu, anh ta lập tức thay đổi nét mặt, yết hầu lên xuống ở cổ, anh ta lên tiếng nói: “Được rồi, cô bình an vô sự là tốt rồi”.
“Đúng rồi, sau đó tôi đã gặp mẹ cô.” Giọng điệu của Nhiệm Nam Hoa trở lại bình thường, ba người đi đến ngồi xuống ghế sô pha, Lý Bối Bối rót đồ uống cho ba người.
“Mẹ tôi làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này người lo lắng lại là Vệ Tử, cô đột nhiên đứng phắt dậy, suýt nữa làm đổ cốc cà phê trong tay Lý Bối Bối. Hơn một tháng trước cô và mẹ nói chuyện điện thoại với nhau được một lần, bà nói bà đã đến miền Tây, nơi đó nghèo đói và lạc hậu, thông tin liên lạc không thuận tiện, bà bảo cô không phải lo lắng, có cơ hội sẽ điện thoại ngay cho cô. Sau đó, cô bắt đầu những ngày phiêu bạt cùng Ngụy Hoa Tịnh, còn mẹ cô quả thật không liên lạc được.
Nhiệm Nam Hoa nhìn Vệ Tử, chậm rãi nói: “Bác ấy trông vẫn khỏe mạnh, song không nói với tôi cô ở nơi nào”.
Vệ Tử nghi ngờ hỏi, giọng gấp gáp: “Sau đó thì thế nào? Anh không gây khó dễ cho mẹ tôi đấy chứ!”. Theo tính cách ngang ngạnh của Nhiệm Nam Hoa, cô thực sự lo lắng anh ta sẽ làm việc gì đó mất lý trí.
Một chút buồn thoáng hiện lên trong ánh mắt, Nhiệm Nam Hoa nói với giọng lạnh lùng: “Tôi có thể gây khó dễ gì cho bà ấy? Vệ Tử, trong suy nghĩ của cô, tôi thực sự ngang ngược bất chấp phải trái, không có cái gì đúng vậy sao?”.
Vệ Tử mở miệng, làm một động tác nuốt chứ không nói gì, trong lòng nghĩ anh ta chẳng phải là con người như vậy sao? Thế nhưng thứ nhất cô cảm thấy mắc nợ anh ta, thứ hai bộ dạng của anh ta lần này xem ra đau lòng thực sự, hơn nữa nghe Nhiệm Nam Hoa nói như thế nghĩa là anh ta chưa xúc phạm đến mẹ cô, Vệ Tử quyết định không mở miệng quở trách anh ta, liền cúi đầu không nói gì.
Không khí trở nên trầm lắng hẳn, vẫn là Lý Bối Bối mở miệng phá tan bầu không khí căng thẳng: “Tại sao hai người nói chuyện mãi mà cũng chưa nói đến điều cốt lõi, sao không mau nói với Vệ Tử tin vui đi. Vệ Tử, cô có biết không? Chủ nhiệm Mã mất chức rồi!”.
Vệ Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thật thế ư? Vì sao?”.
Lý Bối Bối mỉm cười: “Cô muốn nghe lời giải thích của phía Chính phủ hay là thông tin nội bộ?”. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vệ Tử, Lý Bối Bối liền nhấp một ngụm cà phê, từ từ kể đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra mấy hôm trước, Đài truyền hình Quốc gia đưa một thông tin quan trọng: Nhân vật chính trong vụ án tham nhũng làm chấn động cả nước bảy năm về trước là Hình Mãn Tinh đã quy án nhận tội. Hình Mãn Tinh từng là chủ tịch của một tập đoàn xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, do can dự trong nhiều vụ án tham nhũng lớn nên bị phát lệnh truy nã. Song ông ta mang theo tình nhân chạy trốn ra nước ngoài, nhà nước đã mấy lần yêu cầu dẫn độ về nước nhưng đều bị chính quyền nhà nước nơi ông ta lẩn trốn từ chối, lần này Hình Mãn Tinh đã chủ động yêu cầu về nước nhận tội, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.
Còn tin chủ nhiệm Mã của Ban F bị bắt thì mới được đưa vào sáng sớm hôm nay theo giờ Bắc Kinh, theo tin chủ nhiệm Mã có liên quan đến việc về nước của Hình Mãn Tinh, một số nhân chứng vật chứng đã chứng minh, chủ nhiệm Mã có liên quan trực tiếp đến vụ án tham nhũng lớn bảy năm về trước.
Thông tin nội bộ chính là, việc nhận tội của Hình Mãn Tinh lần này có liên quan đến rất nhiều người, công tác điều tra vẫn đang được tiến hành, không chỉ dừng lại ở chủ nhiệm Mã. Có người cho rằng, việc này không phải là ngẫu nhiên, mà là một tập đoàn quyền lực sắp bị sụp đổ, tầng lớp nhân sĩ tối cao kia đều có thể vì thế mà bị thay đổi cơ cấu.
Trống ngực Vệ Tử đập thình thịch, Hình Mãn Tinh, Hình Mãn Tinh! Cô nín thở hỏi Lý Bối Bối: “Chị có biết tình nhân của Hình Mãn Tinh mang họ gì không?”.
Lý Bối Bối vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ câu hỏi đầu tiên của Vệ Tử lại là câu này, lẽ nào tài suy đoán của Vệ Tử giấu kỹ đến thế, kỹ đến mức tới hôm nay mới lộ ra ngoài? Thế nhưng Lý Bối Bối vẫn trả lời câu hỏi của Vệ Tử: “Điều này tôi cũng vừa mới biết, cô ấy tên là Mễ Lệ”. Vệ Tử không biết rằng Lý Bối Bối cũng rất tò mò, liền vội vàng bổ sung: “Bởi vì khi xảy ra chuyện cô ấy vẫn đang là diễn viên múa trong đoàn XX, mà giáo viên hướng dẫn của tôi cũng làm trong đoàn XX, bảy tám năm về trước tôi từng gặp bọn họ”.
Ông Hình, cô Mễ… Vệ Tử thấy trong lòng vô cùng rối ren. Mãi một lúc sau mới sực nhớ, bèn hỏi: “Thế mọi người có tin tức gì của Ngụy Hoa Tịnh không?”.
Nhiệm Nam Hoa nghe thấy thế liền nhìn về phía Vệ Tử, Lý Bối Bối lại phẫn nộ: “Đừng nhắc tới con người đó nữa, tôi đã nghĩ rằng mặc dù con người anh ấy không đáng tin lắm, nhưng ít nhất cũng có thể coi là có tinh thần trách nhiệm, không ngờ anh ấy lại bỏ mặc cô và một mình về nước!”.
Vệ Tử trợn trừng mắt: “Anh ấy về nước rồi ư?”.
“Đúng vậy, tôi liên lạc với mọi người trong gia đình mới biết được, lập tức muốn tìm anh ấy để hỏi tung tích của cô, kết quả được báo cho biết anh ấy lại quay sang rồi”. Lý Bối Bối lắc đầu: “Tôi thực sự ngày càng không hiểu con người anh ấy”.
Vệ Tử đột nhiên đứng phắt dậy: “Cô nói anh ấy lại quay sang nước Mỹ rồi ư?”.
Lý Bối Bối gật đầu: “Vâng, anh ấy vừa đi xong, cũng sắp đến đây rồi, thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa. Thôi, tôi thấy anh ấy tự do tự tại quá rồi, uổng công tôi đã lo lắng cho anh ấy!”.
“Thôi, muộn rồi, hay anh quay về đi nghỉ đi!” Vệ Tử bắt đầu lớn tiếng đuổi khách, thái độ rất kiên quyết.
Ngụy Hoa Tịnh ngược lại không thèm quan tâm, tự ý chọn lấy một chai rượu nho đỏ trong số mười mấy loại rượu khác nhau, tìm thấy dụng cụ bắt đầu mở nút chai, tự ý lấy xuống một cái ly đế cao mỏng manh từ trên giá treo, chậm rãi rót rượu vào ly, đưa cho Vệ Tử: “Hãy thả lỏng một chút, cho em nửa tiếng để đưa ra câu hỏi, sau đó, anh phải đi”.
Vệ Tử ngơ ngác, Ngụy Hoa Tịnh nói “Anh phải đi”, chứ không nói “Chúng ta”.
“Thế còn em?” Vệ Tử không hề ý thức được rằng, câu hỏi đó của cô đưa ra khẩn thiết và đầy vẻ tủi thân thế nào, chẳng khác gì người phụ nữ hay oán giận sợ bị bỏ rơi.
“Đương nhiên là em ngủ lại trong phòng, hay em muốn đến phòng anh?” Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ nghi hoặc nghiêm túc.
Vệ Tử tức đến mức lỗ mũi dường như cũng bốc khói, cô tức giận dốc cạn ly rượu trong tay, chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, khiến cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
“Anh hãy nói cho em biết, dạo này rốt cuộc anh đang bận việc gì? Ông Hình kia là người như thế nào? Chính xác anh đã thắng ông ta mấy triệu? Có đúng là định trả cho ông ta không? Còn nữa, tất cả những thứ này - có phải có liên quan đến em?” Được rồi, cứ cho cô tự nhận mình là kẻ nhiều chuyện, thì cô cũng phải hỏi rõ sự việc, mấy triệu đô la, nếu đúng là thật, thì cô không biết làm thế nào để trả được món nợ này?!
Thấy Ngụy Hoa Tịnh chỉ im lặng nhìn cô không trả lời, Vệ Tử có chút lo lắng, cô tiến lên một bước giục: “Anh mau trả lời em đi, chủ nhiệm Cát nói có người vì em mà phải trả một cái giá rất lớn, em biết người đó là anh, lúc này em chỉ muốn biết, cái giá kia rốt cuộc là cái gì? Còn nữa... ôi...”.
Vệ Tử chưa bao giờ có cảm giác như thế, trời đất quay cuồng có lẽ cũng chỉ như thế này, khi đôi môi của Ngụy Hoa Tịnh phủ xuống, đầu óc cô như ở trạng thái chân không.
Nụ hôn này lúc bắt đầu nhẹ nhàng, lướt qua môi cô như lông vũ, khi cô mở miệng định kêu thì đột nhiên nó mạnh dần, sau đó bám riết lấy bờ môi cô, lặp đi lặp lại nhiều lần, không tiến công, song cũng không có ý chùn bước.
Khi Vệ Tử cảm thấy hơi thiếu ôxy, vùng vẫy muốn thở thì trước mắt đột nhiên sáng lên, người ở trước mặt buông cô ra, tạo thành một khoảng giữa hai người.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của cô, giọng Ngụy Hoa Tịnh hơi nhỏ hơn bình thường: “Quả thật muộn rồi, em mau đi nghỉ đi”. Sau đó đóng cửa lại, rời đi, chỉ còn một mình Vệ Tử đờ người ra với khuôn mặt nóng bừng.
Có lẽ là do rượu, đêm nay Vệ Tử mặc dù ngủ không ngon giấc, toàn nằm mơ, song thời gian ngủ quả thật không ngắn, khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.
Vệ Tử ngồi trên giường nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, khi đánh răng rửa mặt xong định ra ngoài tìm Ngụy Hoa Tịnh thì cô nhìn thấy một mẩu giấy hắn để lại cho cô.
Đồ khốn, anh ta quả thật lại bỏ mặc mình ở trong khách sạn không thèm lo!
Hơn nữa hành vi lần này của hắn càng xấu xa hơn, hắn nói thẳng với cô: “Lần đánh bạc này giúp chúng ta trong mấy năm tới có thể ăn uống vui chơi thoải mái trong khách sạn này, em có quyền được nghỉ ngơi, nhất định đừng bỏ phí”.
Thì ra để thu hút khách chơi bạc, khách sạn cho người chơi bạc rất nhiều lợi ích, những lợi ích này không liên quan gì đến người thắng kẻ thua, chỉ quan trọng là số tiền bạn đánh là bao nhiêu, do đó dù Ngụy Hoa Tịnh đã thắng mấy triệu đô la, nhưng vẫn có được rất nhiều “tặng phẩm”.
Cũng có nghĩa là, lần này hắn gửi cô - món “hành lý to đùng” này trong khách sạn không phải mất tiền!
Chương 46
Thực tâm mà nói, nếu Vệ Tử theo sự sắp xếp của Ngụy Hoa Tịnh ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi cũng rất hài lòng. Ở đây, bạn có thể hưởng thụ tất cả những gì trong trí tưởng tượng của bạn, và theo cách nói của Ngụy Hoa Tịnh, ở đây còn rất an toàn.
Có lẽ có người cho rằng thành phố cờ bạc là nơi xa hoa đồi trụy, cũng là tội ác, là thiên đường để tội phạm ẩn náu, thực ra không phải như vậy, nghe nói có rất nhiều tội phạm chạy trốn nhiều năm vừa bước vào thành phố này đã bị sa lưới ngay. Ở đây có hệ thống bảo đảm an toàn hiện đại nhất trên thế giới, bởi vì thành phố cờ bạc muốn duy trì lâu dài không bị suy yếu, trước hết cần đảm bảo vấn đề an toàn cho khách chơi bạc - những khách chơi bạc tiêu tiền như nước kia là thượng đế của nơi này.
Ăn bữa sáng và bữa trưa ở khách sạn xong, lại theo lời đề nghị của Ngụy Hoa Tịnh đi đến tiệm Spa mát xa, tiếp đến đi dạo quanh hồ nhân tạo trong khách sạn, sau cả ngày hôm qua căng thẳng, một ngày thảnh thơi đã lại đến.
Có thể người khác cảm thấy như vậy là hưởng thụ, nhưng Vệ Tử lại cảm thấy cô không thể chịu đựng được nữa. Cô đến đây vốn để tham gia đào tạo, kết quả là chỉ vì nhân từ mà biến mình trở thành món “hành lý”, cô quyết định phải thay đổi số phận bị “ký gửi” này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vệ Tử liền phát hiện đó không phải là một việc dễ dàng.
Cô mở ví tiền ra thì phát hiện bị thiếu rất nhiều tiền, và có thêm một tờ giấy vay nợ nữa, phía sau có một dòng chữ rắn rỏi đề tên: Ngụy Hoa Tịnh! Trời ạ, anh ta ngoài là tên cờ bạc bịp, đồng thời còn kiêm luôn chức kẻ trộm!
Số tiền mặt còn lại dùng để trả tiền boa không dư dật gì, mà cô lại không có thẻ tín dụng, như thế này thì làm sao mua vé máy bay quay về thành phố P được? (Rất lâu sau đó, Vệ Tử mới biết khách sạn còn tặng cho khách hàng VIP vé máy bay khứ hồi, nhưng Ngụy Hoa Tịnh “rõ ràng” lại quên nói với Vệ Tử điều này.)
Ở trong khách sạn mấy ngày với tâm trạng vô cùng buồn chán, Vệ Tử hoàn toàn không có hứng thú vui chơi. Nào là những quán bar náo nhiệt, các tiết mục biểu diễn đặc sắc, những món ăn ngon đến từ khắp nơi trên thế giới, cho đến các hoạt động thể thao gồm cả đánh golf, đối với cô đều không có gì hấp dẫn cả. Trong suốt một tháng không lâu trước đó, cô đều có thể ngoan ngoãn sống qua ngày trong khách sạn, khi đó thậm chí chưa có nhiều trò giải trí như thế này, nhưng lần này cả ngày trong lòng cô như có lửa đốt, chẳng có cách nào để yên tâm được.
Ngày hôm đó, Vệ Tử ở trong khách sạn với tâm trạng rối bời, vô tình cô lại đi đến khu vực sòng bạc, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên.
Cô tự chuẩn bị tâm lý cho bản thân một hồi, cuối cùng tiến vào cửa chính của sòng bạc. Cô tò mò quan sát một lúc, nhìn thấy mọi người ở bàn đánh bạc hoặc là vui mừng phấn khởi hoặc là mặt mày ủ rũ, Vệ Tử thấy hơi sợ, khi nhân viên phát bài mỉm cười hỏi cô có phải muốn chơi bài không thì hai má cô xấu hổ đỏ ửng lên rồi bỏ đi.
Khi đi đến cửa chính thấy mọi người đang xếp thành từng hàng, Vệ Tử liền dừng bước. Lúc này ở bên cạnh cô có mấy ông già khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi đang chơi, không xa chỗ đó có một bà lão xem ra còn lớn tuổi hơn, cũng đang đánh bạc rất vui vẻ.
Vệ Tử đi đến khoảng trống bên cạnh máy chơi xèng của bọn họ, quan sát nghiên cứu mãi cũng không biết chơi thế nào. Nhìn xung quanh một lúc, đúng lúc một ông già da trắng ở bên cạnh chơi xong, thấy mặt Vệ Tử có vẻ ngơ ngác liền nhiệt tình hỏi: “Cô gái trẻ, có cần giúp đỡ không?”.
“Dạ, à vâng, có thể nói cho cháu biết cái này phải chơi thế nào không ạ?”
Ông già kia hiển nhiên rất sẵn lòng giúp đỡ, theo sự chỉ dẫn của ông, Vệ Tử bỏ tiền, ấn nút, nhìn màn hình lập lòe, lúc đang muốn cố gắng nhớ các thao tác cụ thể thì một tiếng nhạc du dương vang lên, Vệ Tử suýt nữa giật mình.
“Ôi, Thượng đế ơi!” Ông trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin được, dán mắt vào màn hình rất lâu, lúc quay đầu lại nhìn Vệ Tử thì vui mừng đến nỗi vành mắt đỏ lên, cơ mặt chảy xệ bắt đầu run rẩy, ông hét to: “Hôm nay có phải tôi đã gặp được nữ thần may mắn?!”.
Vệ Tử được báo cho biết là mình đã thắng một số tiền lớn, mà tiền đánh bạc của cô chỉ có một đồng tiền bằng kim loại. Bỗng nhiên, Vệ Tử hiểu được tâm trạng của dân cờ bạc, biết được bọn họ tại sao lại điên khùng như thế - cảm giác của cải từ trên trời rơi xuống quả thực rất tuyệt!
“Ừm, số tiền này chắc là đủ mua vé máy bay bay về thành phố P đây.” Vệ Tử chưa rõ rút cuộc đã thắng bao nhiêu tiền, cô hy vọng mong muốn của mình có thể đạt được. Ông già kia nhìn cô với ánh mắt càng không thể tin được: “Cô gái, cô có thể dùng số tiền nà để đi du lịch khắp thế giới đấy!”. Tiếp đến ông nói ra một dãy số với cách đọc rõ từng chữ số một, khi Vệ Tử cố gắng động não để chuyển con số kia sang tiếng Trung, cô hoàn toàn choáng váng.
Ông lão phấn khích khác thường, nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, dẫn Vệ Tử đến chỗ nọ chỗ kia làm thủ tục, khi số tiền cô thắng được sòng bạc chuyển sang các tấm séc, cô muốn cảm ơn nên chia cho ông một phần tiền thì gặp phải sự từ chối cương quyết của ông: “Cô gái xinh đẹp, chính cô đã khiến tôi hiểu được thời khắc xảy ra kỳ tích, đây là giá trị của cuộc đời tôi, tôi vô cùng cảm ơn cô”. Sau đó ông liền tạm biệt.
Đến khi ngồi trên máy bay quay về thành phố P, Vệ Tử vẫn như đang nằm mơ, cô nghĩ đến ông lão tóc bạc đầy đầu kia, nếu như ông mắt không xanh mũi không cao, Vệ Tử thậm chí còn nghi ngờ ông là thần tiên đến giúp đỡ cô, giống hệt như vị thần mà thần bút Mã Lương[1] đã gặp được.
[1] Thần bút Mã Lương: Tác phẩm văn học kinh điển Trung Quốc nổi tiếng thế giới.
Có tiền rồi thì mọi chuyện tiếp theo tương đối thuận lợi, Vệ Tử đã ghi lại địa chỉ nơi ở của Lý Bối Bối, sau khi ra khỏi sân bay cô liền đưa thẳng cho tài xế taxi, để đến nhà họ Lý ở thành phố P. Sau khi xuống xe, Vệ Tử thấy gara của nhà họ Lý mở toang, xe ô tô của Lý Bối Bối Bối đậu ở trong, bên cạnh còn có một chiếc ô tô khác, trong lòng cô đột nhiên thấy hoang mang, máu bỗng chốc dồn lên mặt: “Lẽ nào anh ta cũng về rồi?”.
Thấp thỏm đi đến cổng, khi Vệ Tử đắn đo nên bấm chuông gọi cổng hay dùng chìa khóa để mở cổng thì bên trong vọng lại một tràng âm thanh. Là tiếng của Lý Bối Bối, cô ấy đang cãi nhau với người nào đó, bởi vì Vệ Tử chưa từng nghe thấy cô nàng này nói chuyện bằng giọng cao vút như thế bao giờ.
“Anh đừng không biết phân biệt phải trái như vậy được không? Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu, anh cứ ở lì chỗ tôi cũng không có ích gì!”
“Anh thích ở đây đợi thì cứ đợi đi, dù sao tôi cũng phải ra ngoài!”
“Anh là tên vô lại! Anh không thể ngăn cản sự tự do của tôi.” Sau khi nói xong, Lý Bối Bối đột nhiên rít lên.
Không suy nghĩ gì nữa, Vệ Tử lập tức lấy chìa khóa ra mở cổng, bỗng chốc, ba người ở trong phòng đồng thời đều sững sờ.
“A Tử, sao cô có thể quay về được?” Lý Bối Bối đưa ra phản ứng trước tiên mặc dù tay áo vẫn đang bị người kia túm lấy.
Người kia không mở miệng nói, song hành động lại nhanh hơn Lý Bối Bối nhiều, anh ta lập tức buông tay ra, sải mấy bước dài đến cửa, một giây sau, Vệ Tử đã bị anh ta nắm chặt lấy bả vai: “Đồ con gái ngu xuẩn, cô chết giẫm ở đâu thế!”.
Trời ạ, lại là Nhiệm Nam Hoa! Chuyến đi Mỹ của cô sao lại sôi động đến thế?
Lý Bối Bối cũng tiến đến: “Nhiệm Nam Hoa anh là đồ dã man, mau chóng buông Vệ Tử ra, không thấy cô ấy sắp ngã quỵ sao? Có gì vào trong từ từ rồi nói”.
Tâm trạng của Vệ Tử lúc này vô cùng phức tạp, đối mặt với Nhiệm Nam Hoa một hồi lâu cũng không biết nói gì, cuối cùng chọn ra một việc quan tâm nhất để hỏi: “Anh không sao chứ, chủ nhiệm Mã có làm khó anh nữa không?” Đây có thể nói là lần cô có lỗi với người ta nhất trong cuộc đời, làm hại anh ta - một người vốn rất cao ngạo, lại bị cảnh sát dẫn đi, rồi sau đó vì đến bản thân cô cũng khó bảo toàn, nên dù chỉ một lời hỏi thăm cô cũng không kịp nói với anh ta.
“Đừng có nhắc đến tên chủ nhiệm Mã đáng chết kia, tôi hỏi cô, sau đó tại sao không liên lạc với tôi? Còn lén lút chạy sang Mỹ!” Nhiệm Nam Hoa lớn tiếng chất vấn.
“Tôi”, Vệ Tử vốn suýt buột miệng nói ra là mình đã liên lạc với anh ta, nhưng nghĩ đến giọng nói lạnh nhạt khi nghe điện thoại của mẹ Nhiệm Nam Hoa, trong lòng cô nghĩ người ta cũng có trái tim của một người mẹ hiền, hà tất vì cô mà gây ra chuyện hiểu lầm, nên Vệ Tử lập tức đổi giọng nói: “Tôi quên mất”.
Ngẩng lên nhìn thấy cơn thịnh nộ đã bắt đầu làm mắt anh ta đỏ lên, cho thấy dấu hiệu của một cơn bão tố, Vệ Tử sợ quá vội cúi xuống, không dám nhìn anh ta nữa.
Nhắm mắt lại đợi một hồi lâu, mãi đến khi trái tim nơm nớp lo sợ của cô vì tác dụng của trọng lực mà suýt nữa như sa xuống, Vệ Tử cũng không nghe thấy tiếng gào thét đặc trưng của Nhiệm Nam Hoa.
Len lén mở một mắt ra, Vệ Tử nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Trong mắt Nhiệm Nam Hoa rõ ràng có ngấn nước, song ánh mắt lại cực kỳ phức tạp, thấy Vệ Tử ngẩng đầu, anh ta lập tức thay đổi nét mặt, yết hầu lên xuống ở cổ, anh ta lên tiếng nói: “Được rồi, cô bình an vô sự là tốt rồi”.
“Đúng rồi, sau đó tôi đã gặp mẹ cô.” Giọng điệu của Nhiệm Nam Hoa trở lại bình thường, ba người đi đến ngồi xuống ghế sô pha, Lý Bối Bối rót đồ uống cho ba người.
“Mẹ tôi làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này người lo lắng lại là Vệ Tử, cô đột nhiên đứng phắt dậy, suýt nữa làm đổ cốc cà phê trong tay Lý Bối Bối. Hơn một tháng trước cô và mẹ nói chuyện điện thoại với nhau được một lần, bà nói bà đã đến miền Tây, nơi đó nghèo đói và lạc hậu, thông tin liên lạc không thuận tiện, bà bảo cô không phải lo lắng, có cơ hội sẽ điện thoại ngay cho cô. Sau đó, cô bắt đầu những ngày phiêu bạt cùng Ngụy Hoa Tịnh, còn mẹ cô quả thật không liên lạc được.
Nhiệm Nam Hoa nhìn Vệ Tử, chậm rãi nói: “Bác ấy trông vẫn khỏe mạnh, song không nói với tôi cô ở nơi nào”.
Vệ Tử nghi ngờ hỏi, giọng gấp gáp: “Sau đó thì thế nào? Anh không gây khó dễ cho mẹ tôi đấy chứ!”. Theo tính cách ngang ngạnh của Nhiệm Nam Hoa, cô thực sự lo lắng anh ta sẽ làm việc gì đó mất lý trí.
Một chút buồn thoáng hiện lên trong ánh mắt, Nhiệm Nam Hoa nói với giọng lạnh lùng: “Tôi có thể gây khó dễ gì cho bà ấy? Vệ Tử, trong suy nghĩ của cô, tôi thực sự ngang ngược bất chấp phải trái, không có cái gì đúng vậy sao?”.
Vệ Tử mở miệng, làm một động tác nuốt chứ không nói gì, trong lòng nghĩ anh ta chẳng phải là con người như vậy sao? Thế nhưng thứ nhất cô cảm thấy mắc nợ anh ta, thứ hai bộ dạng của anh ta lần này xem ra đau lòng thực sự, hơn nữa nghe Nhiệm Nam Hoa nói như thế nghĩa là anh ta chưa xúc phạm đến mẹ cô, Vệ Tử quyết định không mở miệng quở trách anh ta, liền cúi đầu không nói gì.
Không khí trở nên trầm lắng hẳn, vẫn là Lý Bối Bối mở miệng phá tan bầu không khí căng thẳng: “Tại sao hai người nói chuyện mãi mà cũng chưa nói đến điều cốt lõi, sao không mau nói với Vệ Tử tin vui đi. Vệ Tử, cô có biết không? Chủ nhiệm Mã mất chức rồi!”.
Vệ Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thật thế ư? Vì sao?”.
Lý Bối Bối mỉm cười: “Cô muốn nghe lời giải thích của phía Chính phủ hay là thông tin nội bộ?”. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vệ Tử, Lý Bối Bối liền nhấp một ngụm cà phê, từ từ kể đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra mấy hôm trước, Đài truyền hình Quốc gia đưa một thông tin quan trọng: Nhân vật chính trong vụ án tham nhũng làm chấn động cả nước bảy năm về trước là Hình Mãn Tinh đã quy án nhận tội. Hình Mãn Tinh từng là chủ tịch của một tập đoàn xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, do can dự trong nhiều vụ án tham nhũng lớn nên bị phát lệnh truy nã. Song ông ta mang theo tình nhân chạy trốn ra nước ngoài, nhà nước đã mấy lần yêu cầu dẫn độ về nước nhưng đều bị chính quyền nhà nước nơi ông ta lẩn trốn từ chối, lần này Hình Mãn Tinh đã chủ động yêu cầu về nước nhận tội, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.
Còn tin chủ nhiệm Mã của Ban F bị bắt thì mới được đưa vào sáng sớm hôm nay theo giờ Bắc Kinh, theo tin chủ nhiệm Mã có liên quan đến việc về nước của Hình Mãn Tinh, một số nhân chứng vật chứng đã chứng minh, chủ nhiệm Mã có liên quan trực tiếp đến vụ án tham nhũng lớn bảy năm về trước.
Thông tin nội bộ chính là, việc nhận tội của Hình Mãn Tinh lần này có liên quan đến rất nhiều người, công tác điều tra vẫn đang được tiến hành, không chỉ dừng lại ở chủ nhiệm Mã. Có người cho rằng, việc này không phải là ngẫu nhiên, mà là một tập đoàn quyền lực sắp bị sụp đổ, tầng lớp nhân sĩ tối cao kia đều có thể vì thế mà bị thay đổi cơ cấu.
Trống ngực Vệ Tử đập thình thịch, Hình Mãn Tinh, Hình Mãn Tinh! Cô nín thở hỏi Lý Bối Bối: “Chị có biết tình nhân của Hình Mãn Tinh mang họ gì không?”.
Lý Bối Bối vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ câu hỏi đầu tiên của Vệ Tử lại là câu này, lẽ nào tài suy đoán của Vệ Tử giấu kỹ đến thế, kỹ đến mức tới hôm nay mới lộ ra ngoài? Thế nhưng Lý Bối Bối vẫn trả lời câu hỏi của Vệ Tử: “Điều này tôi cũng vừa mới biết, cô ấy tên là Mễ Lệ”. Vệ Tử không biết rằng Lý Bối Bối cũng rất tò mò, liền vội vàng bổ sung: “Bởi vì khi xảy ra chuyện cô ấy vẫn đang là diễn viên múa trong đoàn XX, mà giáo viên hướng dẫn của tôi cũng làm trong đoàn XX, bảy tám năm về trước tôi từng gặp bọn họ”.
Ông Hình, cô Mễ… Vệ Tử thấy trong lòng vô cùng rối ren. Mãi một lúc sau mới sực nhớ, bèn hỏi: “Thế mọi người có tin tức gì của Ngụy Hoa Tịnh không?”.
Nhiệm Nam Hoa nghe thấy thế liền nhìn về phía Vệ Tử, Lý Bối Bối lại phẫn nộ: “Đừng nhắc tới con người đó nữa, tôi đã nghĩ rằng mặc dù con người anh ấy không đáng tin lắm, nhưng ít nhất cũng có thể coi là có tinh thần trách nhiệm, không ngờ anh ấy lại bỏ mặc cô và một mình về nước!”.
Vệ Tử trợn trừng mắt: “Anh ấy về nước rồi ư?”.
“Đúng vậy, tôi liên lạc với mọi người trong gia đình mới biết được, lập tức muốn tìm anh ấy để hỏi tung tích của cô, kết quả được báo cho biết anh ấy lại quay sang rồi”. Lý Bối Bối lắc đầu: “Tôi thực sự ngày càng không hiểu con người anh ấy”.
Vệ Tử đột nhiên đứng phắt dậy: “Cô nói anh ấy lại quay sang nước Mỹ rồi ư?”.
Lý Bối Bối gật đầu: “Vâng, anh ấy vừa đi xong, cũng sắp đến đây rồi, thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa. Thôi, tôi thấy anh ấy tự do tự tại quá rồi, uổng công tôi đã lo lắng cho anh ấy!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.