Chương 53
Su Monster
02/02/2017
Theo cái tung chăn mạnh bạo ấy, boss Thần vốn đang khó chịu nằm một góc
cũng tỉnh dậy. Khuôn mặt đẹp của anh ta không còn anh khí ngời ngời nữa, thay vào đó là sự khó chịu kì lạ. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, trên trán
mái tóc đen ngắn có chút rối, toán loạn rơi rơi. Mồ hôi từng giọt long
lanh lăn dài trên gò má xương xương góc cạnh..
Cô lấy hết can đảm lại gần, quái quỷ, bạn Thần hết tiền thuê phòng hay sao mà nhét cả hai vào một chỗ thế này? Hay là do tết nhất đông người thuê quá nên phòng full sạch? Nhưng giờ này vẫn sớm như vậy tại sao anh ta không đi cùng đám bạn chung lớp kia đi họp đi? Tiểu Ngọc lại để cho anh ta về dễ dàng như vậy? Ánh mắt cô ta hừng hực lửa với nam chính nhà mình như thế lấy đâu ra chuyện thả hổ về rừng???
Hay anh ta có bệnh?
Nhìn mặt đau đớn thế này dễ bệnh lắm nha.. Nhưng bệnh không đi viện đi, tự dưng mò vào phòng cô nằm cò quăm một góc là ý gì? Lẽ nào định để đổ tội giết người cho Tịnh Nhi này??? Không đến mức như thế chứ..
Đưa tay lay nhẹ vai Đại boss, anh ta lơ mở mở mắt, đôi mắt nâu sáng xinh đẹp nhuốm một tầng hơi nước câu nhân vô cùng. Tịnh Nhi nuốt nước bọt khan, tĩnh tâm bằng cách niệm kinh boss làtổngcông, bosslàtổngcông, boss..
"Đại Thần, anh có sao không?"
"Vi Ái Nhi.." Đại Thần run run mở miệng, giọng nói có chút hơi gió gần như rên rỉ. Nghe đến đây Tịnh Nhi lạnh gáy luôn, mê hoặc quá mức! Nếu như giờ này bạn Thần thoát y sau đó gọi cô một tiếng này nhất định cô sẽ bất chấp lao đến ôm chân bạn ấy!
Ây.. Lại nghĩ bậy!
Mình là con gái nhà lành, lại có gia giáo làm sao vô liêm sỉ thế chứ? Nếu có là ôm chân cũng phải để tên boss này tới ôm chân mình đi!
"Tôi ở đây!" Rõ ràng có vấn đề rồi! Không phải anh ta uống rượu đểu bị ngộ độc đấy chứ? Ui giời, dạo này tết nhất thực phẩm bẩm vô cùng nhiều, rượu giả cũng tương tự, bạt ngàn luôn!
Hình như hôm trước Tịnh Nhi còn đọc được mấy bài báo nói về vụ uống rượu giả sau đó vào viện hàng loạt, thậm chí có người còn mất mạng nữa chứ. Êu, chả lẽ cái khách sạn to tổ bố thế này lại dùng rượu giả? Dễ lắm, giờ này bọn họ bán lương tâm để thu lợi, làm gì có chuyện để ý đến sống chết người khác chứ?
Boss Thần, anh đừng thảm vậy chứ.. Nam chính còn chưa được làm miếng nào đã tính thăng là sao???
"Vi Ái Nhi!" Đại Thần thều thào nghiến răng, thấy tay cô để ngay gần đó liền ra sức nắm lấy. Quái nhỉ, cô sắp làm ân nhân cứu mạng đưa anh ta tới bệnh viện đó, anh ta bày ra vẻ mặt trách cứ vô hạn này với cô là ý gì? "Trưa nay cô đã cho tôi ăn gì???"
"Cá.." Tịnh Nhi nhíu mày đáp lời, ai dè chưa nói xong câu bàn tay lớn đang nắm tay cô đã buông lỏng, Đại Thần đã anh dũng hi sinh!! "Đại Thần, Đại Thần sama, Đại Thần... Anh sao vậy?? Trời ơi! Đừng chết!! Đại Thần!!!"
Không! Không được hoảng!!
Cô phải gọi cấp cứu mới được!!
Đừng bảo anh ta vì bữa trưa nay của cô mà chết nhé.. Đùa cũng không cần đùa ác như vậy, cô đây cũng ăn một đống chứ kém gì đâu. Thế mà giờ cô vẫn khỏe mạnh tung tăng như vậy, anh ta đã gục ngã là thế nào??
Không thể hiểu nổi!!Tịnh Nhi vỗ vỗ mặt Đại boss, sau đó lôi điện thoại lên goo*le tìm số điện thoại cứu thương đrẻ gọi. Ai ngờ số bạn Thần quá khổ, điện thoại Tịnh Nhi hết tiền!!
Bi đát quá thể.. Làm thế nào bây giờ??
Phải rồi!
Điện thoại của boss!
Anh ta luôn nhét điện thoại ở túi trong của áo vest..
Tịnh Nhi cắn môi ngượng ngùng diễn sâu, sau đó tự thấy bạn boss nhà mình nguy kịch lắm rồi liền xắn tay áo tiến tới. Vừa nắn được vào chiếc điện thoại sang choảnh nóng xịch liền thấy nó rung nhè nhẹ. Tịnh Nhi nhíu mày nhìn xem, chỉ thấy màn hình xuất hiện hai chứ "Tiểu Ngọc".
Hừ, Tiểu Ngọc nữa cơ đây!
Số điện thoại của cô anh ta còn không có vậy mà lại lưu số điện thoại của chị ta thân mật đến thế!
Tịnh Nhi bĩu môi xong mới thấy bản thân quá mức vô lí, kì quái, mình ích kỉ thế từ bao giờ? Anh ta cũng chẳng phải là gì của cô mà cô có quyền ghen như thế!
Hừ, không là gì của cô thì việc quái gì cô phải lo lắng?
"Alo?" Tịnh Nhi đường hoàng nhấc máy, giọng nói tỏ rõ quyết tâm muốn chối bỏ trách nhiệm, trả boss về nơi boss thuộc về.
"Thần, sao anh còn chưa xuống?" Giọng nói ở đầu dây bên kia ngọt ngào mà nhỏ nhẹ, sự trách cứ dịu dàng thể như muốn cào vào lòng người "Ơ, alo? Cô là ai?"
"Tôi là Vi Ái Nhi!" Tịnh Nhi cứng miệng "Chị đang ở đâu?"
"Vi Ái Nhi?" Tiểu Ngọc nghe thấy cái tên này miệng lập tức cứng đờ. Thần ôm cô ta về phòng đã lâu như vậy còn chưa xuống, giờ lại để cô ta nghe điện thoại của anh ấy?
Hơn nữa con mén này không phải say rượu sao?
Chả lẽ nó giả bộ say để được anh ấy ôm về, sau đó lập tức lôi kéo, quyến rũ Thần.. Giờ này đã xong việc nên Thần bỏ điện thoại ở ngoài đi tắm và nó cầm máy nghe để dằn mặt mình?
Chi tiết giống hệt ngôn lù kiểu cũ xẹt ngang qua trí óc của Tiểu Ngọc. Và với IQ 200, cô nhanh chóng kết luận giả thiết mình đưa ra chắc chắn là chính xác 100% rồi!
Mẹ nó!
Thần đã bị con mén ngu ngốc ấy vấy bẩn rồi!
Phí công sức cô mấy chục năm nay vẫn thủ thân như ngọc chờ anh ấy khai phá.. Thần ơi là Thần!! Không thể chấp nhận!
Vi Ái Nhi mày nhất định phải chết!!
"Chị mau lên phòng này đi, Đại Thần anh ta không xong rồi!" Còn ở đó mà chần chừ nhắc lại tên cô? Có phải "Cô dâu X tuổi" đâu mà sờ lâu mâu sừn lâu đến thế?
"Không xong.."
"..."
*
Vậy là chẳng đợi cô giải thích nhiều, Tiểu Ngọc đã phi thân lên tầng N. Vừa tầm cô ta tới cũng là lúc xe cứu thương hú cỏi inh ỏi, chỉ một lúc sau Đại boss đã yên vị trong bệnh viện lớn nhất thành phố.
Bác sĩ riêng của anh ta nói anh ta bị dị ứng với một số loại thực phẩm, nếu như lỡ ăn phải sẽ có phản ứng tiêu cực. Thậm chí nếu ăn loạn quá nhiều thì mất mạng là chuyện không thể tránh khỏi. Tịnh Nhi nuốt nước bọt, vậy chẳng phải Đại Thần dị ứng với cá sao? Bảo sao lâu như thế anh ta chẳng động vào miếng cá nào, cũng không hề nấu món gì liên quan đến cá.. Vấn đề dị ứng thức ăn đáng sợ như vậy mà không thèm nói gì với cô.
Lẽ nào boss xấu hổ?
Dễ lắm.. Giống như vụ boss sợ ma kìa, bí mật thầm kín này anh ta cũng đâu dám thổ lộ cùng ai chứ?Mấy ngày sau đó Đại Thần được bác sĩ riêng chuyển tuyến trở về nhà. Từ lúc anh ta phát bệnh đến giờ Tiểu Ngọc luôn ở bên cạnh chăm sóc, tất bật từ sáng đến tối giống như người vợ nhỏ. Tịnh Nhi là tội đồ, đầu sỏ gây chuyện nên cũng đành muối mặt ngồi bên cạnh để lỡ bạn Thần hoặc bạn Ngọc có gì sai bảo sẽ làm ngay để lập công chuộc tội.
Lưu Ngân Hà cũng có tới thăm Đại Thần, thế nhưng đôi mắt cô nàng khi nhìn thấy boss cũng không còn lấp lánh tựa sao nữa. Đồng dạng ánh mắt nhìn cô cũng không còn căm ghét giống như tình địch. Thay vào đó cái nhìn của Ngân Hà với Lương Thiện, người vẫn luôn đi chung với cô nàng lại có mấy phần ngọt ngào khó nói.
Theo ngu kiến của bạn Nhi thì hẳn là gió đã đổi chiều rồi đi, bạn Hà đã bỏ tiểu thuyết của cô và từ chối diễn vai phụ. Giờ đây cô nàng đang làm diễn viên chính trong một bộ hiện đại, đô thị, báo thù, ngược luyến.. rồi. Xem, đích xác là một đôi "cô chủ vs người hầu", đúng là quá hợp lí!
Nhưng không phải nữ phụ yêu nam chính hơn mạng sao hả? Giờ này lại quay ngoắt sang nam phụ bên cạnh là sao? Chả lẽ đồng chí nào đó xuyên thư? Xuyên không? Trọng sinh??..
Hay cuộc sống trong thế giới này thật ra cũng giống như đời thực, con người ở đây đích xác là con người chứ không phải bất kì nhân vật nào với tính cách đã được lập trình trước?
"Ừm.." Đại Thần ngồi dậy, chăn mỏng ngang người trễ xuống làm hiển lộ phần thân trên chỉ có chiếc sơ mi mỏng. Mái tóc ngắn của anh ta đen nhánh, tán loạn trên gò má sắc sảo không hiểu sao lại có chút phong vị khó nói. Rất đàn ông, rất cuốn hút.
Lúc này Tiểu Ngọc đã đi vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ có cô và Đại boss ngồi mà thôi. Anh ta đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó cúi mặt nói nhỏ: "Về sau muốn ăn cá thì tự làm phần mình không cần phần tôi!"
"Tôi biết rồi.." Tịnh Nhị cười lấy lòng, boss à, mấy ngày nay anh liệt giường như vậy, tết của tôi cũng qua mất rồi, sao tôi còn dám tái phạm chứ?
"Còn nữa.." Đại Thần hắng giọng "Chuyện này tuyệt đối không được nói với ai!"
"Nhưng bác sĩ cũng đã thông báo với mọi người anh bị dị ứng.." Tịnh Nhi vội vã, này, dù gì cô cũng không phải loại hay buôn chuyện, có cái gì anh ta cũng cấm không cho cô nói là sao?? "Mọi người đều đã biết cả rồi!"
"Chỉ thông báo với cô thôi!" Đại Thần lạnh giọng ngắt lời "Sau này nếu ai đó hỏi, cứ nói tôi làm việc quá độ!"
"..."
Tiếng xả nước ào ào trong nhà vệ sinh cắt ngang câu chuyện của hai người. Tiểu Ngọc vốn đang làm công việc cá nhân thì nghe thấy loáng thoáng đoạn đối thoại bên ngoài. Dù sao nhu cầu của cơ thể là bắt buộc phải giải quyết, nhưng chuyện bí mật kia cô cũng muốn nghe.. Vậy là đành phải dỏng tai lên thật cao..
Cái gì mà tựmìnhlàm, rồi còn khôngđượcnóichoaibiết, lại nữa.. Quáđộ? Quá độ là thế nào? Quá độ.. Quá độ..
IQ 200 của Tiểu Ngọc lập tức xẹt ngang bốn từ: MIỆT MÀI QUÁ ĐỘ!
Ôi, CMN, không đùa đấy chứ?
Chẳng lẽ Thần nhà mình không những đã xx với con mén đó lại còn bị nó vắt đến nỗi kiệt sức? Bọn họ chính là vì mấy ngày nghỉ này ở nhà thỏa sức tự do mà miệt mài phóng đãng quá độ hay sao?
Không!
Không thể nào!!
Thần của cô không thể là loại người đó được!!!
Nhất định Vi Ái Nhi kia câu dẫn anh ấy, buộc anh ấy vào con đường này!
Có thể chuyện đại khái thế này.. Đại Thần đi đường không may tông phải cô ta, thương tình cô ta nghèo rớt nên chữa trị rồi còn an bài công việc cho cô ta. Ai ngờ người này dã tâm lớn nên muốn hóa Phượng Hoàng, bỏ thuốc sau đó ép Thần lên giường. Thành công làm trợlícaocấpcủa anh ấy!
Chắc chắn là Thần chán ghét mối quan hệ thể xác này nhưng lại thương hại cô ta nên không dám đuổi thẳng tay. Ái Nhi này cũng biết nên lợi dụng kì nghỉ ép khô Thần hòng sử dụng thân thể hâm nóng tình cảm..
Xem, chính anh ấy cũng đã lớn tiếng cảnh cáo cô ta tự mình làm đi kìa! Ý hẳn là: Lầnsaucômuốnthìtựmìnhhành động, đừng bắt tôitốnsứcnữađi..
Không.. Hình như có gì đó sai sai.. Thế chẳng phải trong chuyện này Thần nhà mình.. yếu à? Các cụ hay gọi nôm na là yếu sinh lí đó? Ôi, đé* bao giờ có thể! Anh ấy mét chín có thừa, đẹp trai phong độ thế kia cơ mà..
Tiểu Ngọc vội vã mở cửa phòng, không khí nhất thời ngưng trọng. Hai người đó vẫn một kẻ trên giường, một kẻ trong góc ra sức bấm điện thoại, không nhìn nhau cũng không đối thoại, thế nhưng sự ám muội lại ngập tràn khắp nơi.
Tay chân Tiểu Ngọc rụng rời..
Cô biết mà, IQ 200 của cô đã đúng..
*Có nàng nào cũng IQ 200 không nà?? hí hí hí
Cô lấy hết can đảm lại gần, quái quỷ, bạn Thần hết tiền thuê phòng hay sao mà nhét cả hai vào một chỗ thế này? Hay là do tết nhất đông người thuê quá nên phòng full sạch? Nhưng giờ này vẫn sớm như vậy tại sao anh ta không đi cùng đám bạn chung lớp kia đi họp đi? Tiểu Ngọc lại để cho anh ta về dễ dàng như vậy? Ánh mắt cô ta hừng hực lửa với nam chính nhà mình như thế lấy đâu ra chuyện thả hổ về rừng???
Hay anh ta có bệnh?
Nhìn mặt đau đớn thế này dễ bệnh lắm nha.. Nhưng bệnh không đi viện đi, tự dưng mò vào phòng cô nằm cò quăm một góc là ý gì? Lẽ nào định để đổ tội giết người cho Tịnh Nhi này??? Không đến mức như thế chứ..
Đưa tay lay nhẹ vai Đại boss, anh ta lơ mở mở mắt, đôi mắt nâu sáng xinh đẹp nhuốm một tầng hơi nước câu nhân vô cùng. Tịnh Nhi nuốt nước bọt khan, tĩnh tâm bằng cách niệm kinh boss làtổngcông, bosslàtổngcông, boss..
"Đại Thần, anh có sao không?"
"Vi Ái Nhi.." Đại Thần run run mở miệng, giọng nói có chút hơi gió gần như rên rỉ. Nghe đến đây Tịnh Nhi lạnh gáy luôn, mê hoặc quá mức! Nếu như giờ này bạn Thần thoát y sau đó gọi cô một tiếng này nhất định cô sẽ bất chấp lao đến ôm chân bạn ấy!
Ây.. Lại nghĩ bậy!
Mình là con gái nhà lành, lại có gia giáo làm sao vô liêm sỉ thế chứ? Nếu có là ôm chân cũng phải để tên boss này tới ôm chân mình đi!
"Tôi ở đây!" Rõ ràng có vấn đề rồi! Không phải anh ta uống rượu đểu bị ngộ độc đấy chứ? Ui giời, dạo này tết nhất thực phẩm bẩm vô cùng nhiều, rượu giả cũng tương tự, bạt ngàn luôn!
Hình như hôm trước Tịnh Nhi còn đọc được mấy bài báo nói về vụ uống rượu giả sau đó vào viện hàng loạt, thậm chí có người còn mất mạng nữa chứ. Êu, chả lẽ cái khách sạn to tổ bố thế này lại dùng rượu giả? Dễ lắm, giờ này bọn họ bán lương tâm để thu lợi, làm gì có chuyện để ý đến sống chết người khác chứ?
Boss Thần, anh đừng thảm vậy chứ.. Nam chính còn chưa được làm miếng nào đã tính thăng là sao???
"Vi Ái Nhi!" Đại Thần thều thào nghiến răng, thấy tay cô để ngay gần đó liền ra sức nắm lấy. Quái nhỉ, cô sắp làm ân nhân cứu mạng đưa anh ta tới bệnh viện đó, anh ta bày ra vẻ mặt trách cứ vô hạn này với cô là ý gì? "Trưa nay cô đã cho tôi ăn gì???"
"Cá.." Tịnh Nhi nhíu mày đáp lời, ai dè chưa nói xong câu bàn tay lớn đang nắm tay cô đã buông lỏng, Đại Thần đã anh dũng hi sinh!! "Đại Thần, Đại Thần sama, Đại Thần... Anh sao vậy?? Trời ơi! Đừng chết!! Đại Thần!!!"
Không! Không được hoảng!!
Cô phải gọi cấp cứu mới được!!
Đừng bảo anh ta vì bữa trưa nay của cô mà chết nhé.. Đùa cũng không cần đùa ác như vậy, cô đây cũng ăn một đống chứ kém gì đâu. Thế mà giờ cô vẫn khỏe mạnh tung tăng như vậy, anh ta đã gục ngã là thế nào??
Không thể hiểu nổi!!Tịnh Nhi vỗ vỗ mặt Đại boss, sau đó lôi điện thoại lên goo*le tìm số điện thoại cứu thương đrẻ gọi. Ai ngờ số bạn Thần quá khổ, điện thoại Tịnh Nhi hết tiền!!
Bi đát quá thể.. Làm thế nào bây giờ??
Phải rồi!
Điện thoại của boss!
Anh ta luôn nhét điện thoại ở túi trong của áo vest..
Tịnh Nhi cắn môi ngượng ngùng diễn sâu, sau đó tự thấy bạn boss nhà mình nguy kịch lắm rồi liền xắn tay áo tiến tới. Vừa nắn được vào chiếc điện thoại sang choảnh nóng xịch liền thấy nó rung nhè nhẹ. Tịnh Nhi nhíu mày nhìn xem, chỉ thấy màn hình xuất hiện hai chứ "Tiểu Ngọc".
Hừ, Tiểu Ngọc nữa cơ đây!
Số điện thoại của cô anh ta còn không có vậy mà lại lưu số điện thoại của chị ta thân mật đến thế!
Tịnh Nhi bĩu môi xong mới thấy bản thân quá mức vô lí, kì quái, mình ích kỉ thế từ bao giờ? Anh ta cũng chẳng phải là gì của cô mà cô có quyền ghen như thế!
Hừ, không là gì của cô thì việc quái gì cô phải lo lắng?
"Alo?" Tịnh Nhi đường hoàng nhấc máy, giọng nói tỏ rõ quyết tâm muốn chối bỏ trách nhiệm, trả boss về nơi boss thuộc về.
"Thần, sao anh còn chưa xuống?" Giọng nói ở đầu dây bên kia ngọt ngào mà nhỏ nhẹ, sự trách cứ dịu dàng thể như muốn cào vào lòng người "Ơ, alo? Cô là ai?"
"Tôi là Vi Ái Nhi!" Tịnh Nhi cứng miệng "Chị đang ở đâu?"
"Vi Ái Nhi?" Tiểu Ngọc nghe thấy cái tên này miệng lập tức cứng đờ. Thần ôm cô ta về phòng đã lâu như vậy còn chưa xuống, giờ lại để cô ta nghe điện thoại của anh ấy?
Hơn nữa con mén này không phải say rượu sao?
Chả lẽ nó giả bộ say để được anh ấy ôm về, sau đó lập tức lôi kéo, quyến rũ Thần.. Giờ này đã xong việc nên Thần bỏ điện thoại ở ngoài đi tắm và nó cầm máy nghe để dằn mặt mình?
Chi tiết giống hệt ngôn lù kiểu cũ xẹt ngang qua trí óc của Tiểu Ngọc. Và với IQ 200, cô nhanh chóng kết luận giả thiết mình đưa ra chắc chắn là chính xác 100% rồi!
Mẹ nó!
Thần đã bị con mén ngu ngốc ấy vấy bẩn rồi!
Phí công sức cô mấy chục năm nay vẫn thủ thân như ngọc chờ anh ấy khai phá.. Thần ơi là Thần!! Không thể chấp nhận!
Vi Ái Nhi mày nhất định phải chết!!
"Chị mau lên phòng này đi, Đại Thần anh ta không xong rồi!" Còn ở đó mà chần chừ nhắc lại tên cô? Có phải "Cô dâu X tuổi" đâu mà sờ lâu mâu sừn lâu đến thế?
"Không xong.."
"..."
*
Vậy là chẳng đợi cô giải thích nhiều, Tiểu Ngọc đã phi thân lên tầng N. Vừa tầm cô ta tới cũng là lúc xe cứu thương hú cỏi inh ỏi, chỉ một lúc sau Đại boss đã yên vị trong bệnh viện lớn nhất thành phố.
Bác sĩ riêng của anh ta nói anh ta bị dị ứng với một số loại thực phẩm, nếu như lỡ ăn phải sẽ có phản ứng tiêu cực. Thậm chí nếu ăn loạn quá nhiều thì mất mạng là chuyện không thể tránh khỏi. Tịnh Nhi nuốt nước bọt, vậy chẳng phải Đại Thần dị ứng với cá sao? Bảo sao lâu như thế anh ta chẳng động vào miếng cá nào, cũng không hề nấu món gì liên quan đến cá.. Vấn đề dị ứng thức ăn đáng sợ như vậy mà không thèm nói gì với cô.
Lẽ nào boss xấu hổ?
Dễ lắm.. Giống như vụ boss sợ ma kìa, bí mật thầm kín này anh ta cũng đâu dám thổ lộ cùng ai chứ?Mấy ngày sau đó Đại Thần được bác sĩ riêng chuyển tuyến trở về nhà. Từ lúc anh ta phát bệnh đến giờ Tiểu Ngọc luôn ở bên cạnh chăm sóc, tất bật từ sáng đến tối giống như người vợ nhỏ. Tịnh Nhi là tội đồ, đầu sỏ gây chuyện nên cũng đành muối mặt ngồi bên cạnh để lỡ bạn Thần hoặc bạn Ngọc có gì sai bảo sẽ làm ngay để lập công chuộc tội.
Lưu Ngân Hà cũng có tới thăm Đại Thần, thế nhưng đôi mắt cô nàng khi nhìn thấy boss cũng không còn lấp lánh tựa sao nữa. Đồng dạng ánh mắt nhìn cô cũng không còn căm ghét giống như tình địch. Thay vào đó cái nhìn của Ngân Hà với Lương Thiện, người vẫn luôn đi chung với cô nàng lại có mấy phần ngọt ngào khó nói.
Theo ngu kiến của bạn Nhi thì hẳn là gió đã đổi chiều rồi đi, bạn Hà đã bỏ tiểu thuyết của cô và từ chối diễn vai phụ. Giờ đây cô nàng đang làm diễn viên chính trong một bộ hiện đại, đô thị, báo thù, ngược luyến.. rồi. Xem, đích xác là một đôi "cô chủ vs người hầu", đúng là quá hợp lí!
Nhưng không phải nữ phụ yêu nam chính hơn mạng sao hả? Giờ này lại quay ngoắt sang nam phụ bên cạnh là sao? Chả lẽ đồng chí nào đó xuyên thư? Xuyên không? Trọng sinh??..
Hay cuộc sống trong thế giới này thật ra cũng giống như đời thực, con người ở đây đích xác là con người chứ không phải bất kì nhân vật nào với tính cách đã được lập trình trước?
"Ừm.." Đại Thần ngồi dậy, chăn mỏng ngang người trễ xuống làm hiển lộ phần thân trên chỉ có chiếc sơ mi mỏng. Mái tóc ngắn của anh ta đen nhánh, tán loạn trên gò má sắc sảo không hiểu sao lại có chút phong vị khó nói. Rất đàn ông, rất cuốn hút.
Lúc này Tiểu Ngọc đã đi vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ có cô và Đại boss ngồi mà thôi. Anh ta đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó cúi mặt nói nhỏ: "Về sau muốn ăn cá thì tự làm phần mình không cần phần tôi!"
"Tôi biết rồi.." Tịnh Nhị cười lấy lòng, boss à, mấy ngày nay anh liệt giường như vậy, tết của tôi cũng qua mất rồi, sao tôi còn dám tái phạm chứ?
"Còn nữa.." Đại Thần hắng giọng "Chuyện này tuyệt đối không được nói với ai!"
"Nhưng bác sĩ cũng đã thông báo với mọi người anh bị dị ứng.." Tịnh Nhi vội vã, này, dù gì cô cũng không phải loại hay buôn chuyện, có cái gì anh ta cũng cấm không cho cô nói là sao?? "Mọi người đều đã biết cả rồi!"
"Chỉ thông báo với cô thôi!" Đại Thần lạnh giọng ngắt lời "Sau này nếu ai đó hỏi, cứ nói tôi làm việc quá độ!"
"..."
Tiếng xả nước ào ào trong nhà vệ sinh cắt ngang câu chuyện của hai người. Tiểu Ngọc vốn đang làm công việc cá nhân thì nghe thấy loáng thoáng đoạn đối thoại bên ngoài. Dù sao nhu cầu của cơ thể là bắt buộc phải giải quyết, nhưng chuyện bí mật kia cô cũng muốn nghe.. Vậy là đành phải dỏng tai lên thật cao..
Cái gì mà tựmìnhlàm, rồi còn khôngđượcnóichoaibiết, lại nữa.. Quáđộ? Quá độ là thế nào? Quá độ.. Quá độ..
IQ 200 của Tiểu Ngọc lập tức xẹt ngang bốn từ: MIỆT MÀI QUÁ ĐỘ!
Ôi, CMN, không đùa đấy chứ?
Chẳng lẽ Thần nhà mình không những đã xx với con mén đó lại còn bị nó vắt đến nỗi kiệt sức? Bọn họ chính là vì mấy ngày nghỉ này ở nhà thỏa sức tự do mà miệt mài phóng đãng quá độ hay sao?
Không!
Không thể nào!!
Thần của cô không thể là loại người đó được!!!
Nhất định Vi Ái Nhi kia câu dẫn anh ấy, buộc anh ấy vào con đường này!
Có thể chuyện đại khái thế này.. Đại Thần đi đường không may tông phải cô ta, thương tình cô ta nghèo rớt nên chữa trị rồi còn an bài công việc cho cô ta. Ai ngờ người này dã tâm lớn nên muốn hóa Phượng Hoàng, bỏ thuốc sau đó ép Thần lên giường. Thành công làm trợlícaocấpcủa anh ấy!
Chắc chắn là Thần chán ghét mối quan hệ thể xác này nhưng lại thương hại cô ta nên không dám đuổi thẳng tay. Ái Nhi này cũng biết nên lợi dụng kì nghỉ ép khô Thần hòng sử dụng thân thể hâm nóng tình cảm..
Xem, chính anh ấy cũng đã lớn tiếng cảnh cáo cô ta tự mình làm đi kìa! Ý hẳn là: Lầnsaucômuốnthìtựmìnhhành động, đừng bắt tôitốnsứcnữađi..
Không.. Hình như có gì đó sai sai.. Thế chẳng phải trong chuyện này Thần nhà mình.. yếu à? Các cụ hay gọi nôm na là yếu sinh lí đó? Ôi, đé* bao giờ có thể! Anh ấy mét chín có thừa, đẹp trai phong độ thế kia cơ mà..
Tiểu Ngọc vội vã mở cửa phòng, không khí nhất thời ngưng trọng. Hai người đó vẫn một kẻ trên giường, một kẻ trong góc ra sức bấm điện thoại, không nhìn nhau cũng không đối thoại, thế nhưng sự ám muội lại ngập tràn khắp nơi.
Tay chân Tiểu Ngọc rụng rời..
Cô biết mà, IQ 200 của cô đã đúng..
*Có nàng nào cũng IQ 200 không nà?? hí hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.