Chương 8
Su Monster
24/12/2016
Tất nhiên Tịnh Nhi đồng ý với cái đề nghị phẫu thuật thẩm mỹ kia. Dù sao ngoài cách đó ra cô cũng không thể tìm ra cách nào hay ho hơn để cứu
vãn khuôn mặt này cả. Vi Ái Nhi nguyên bản, cô đừng trách tôi tự ý sửa
mặt của cô, muốn trách, hãy trách ông trời để cô quá xấu..
Vậy là sau khi phác thảo sơ lược kế hoạch với cô trợ lý xinh đẹp, Tịnh Nhi yên tâm nằm xuống chuẩn bị ngủ. Từ nay cho đến khi cô phẫu thuật thẩm mỹ xong xuôi anh giám đốc gì đó kia sẽ giúp cô thanh toán toàn bộ viện phí và sinh hoạt phí!
Người này cũng tốt quá ha, dù gì việc đâm xe cũng có một phần lỗi do cô không cẩn thận. Vậy mà anh ta vẫn nguyện ý trả tiền cho cô điều trị, còn giúp cô tìm cách giải quyết tốt như vậy.. Mặc dù từ đầu đến cuối anh ta không xuất hiện tý nào, nhưng thế thôi cũng là ổn lắm rồi!
“Tổng giám đốc Đặng có người thân cũng đang nằm trong khoa này. Chắc sau khi thăm người thân của anh ấy xong sẽ sang bên này!” Trợ lý đã đi tới cửa còn cố gắng quay vào cảnh báo “Hi vọng lúc đó cô Ái Nhi không làm khó dễ tổng giám đốc của chúng tôi!”
“Tất nhiên..” Tôi đây nào dám! Tịnh Nhi thầm gào thét trong lòng, dại gì mà mắng mỏ túi tiền của mình chứ? Nhất là khi đó là tiền chùa, thích dùng bao nhiêu liền lấy ngần đó.. “Có điều.. Cô có thể giúp tôi tìm điện thoại không? Điện thoại của tôi đã biến mất rồi!”
“Điện thoại của cô đã hỏng trong quá trình tai nạn!” Trợ lý thông báo lạnh tanh, bàn tay thon xinh đẹp khẽ chỉ đến hướng chiếc bàn bên cạnh chỗ Tịnh Nhi nằm “Vì vậy nên tổng giám đốc đã giúp cô mua một chiếc mới!”
“...” Mẹ ơi! Anh giám đốc này là thần phương nào mà tâm lý dữ vậy trời?? Sống 15 năm trên đời Tịnh Nhi còn chưa gặp anh nào vừa giàu vừa chu đáo vậy đâu!
“Cô có thể test thử, nếu không ưng ý hãy gọi theo số điện thoại đã lưu trên máy, tôi sẽ quay lại đổi máy giúp cô!”
“Không! Không!!” Tịnh Nhi xua tay, dù con máy này không phải loại hiện đại nhất, song nó đã hơn cả vạn lần thứ đồ nồi đồng cối đá hôm qua cô dùng rồi “Cái này được lắm! Cảm ơn cô!”
“Tạm biệt cô Ái Nhi!”
“Tạm biệt...”
Tịnh Nhi không còn nghĩ đến chuyện mình gặp tai nạn kinh hoàng mà chỉ bị thương tí ở mặt nữa, vì cô đang mải mê test máy mới. Haha, tốt quá, cảm ứng hịn nên lướt vô cùng mượt, đó.. đó.. phải thế mới chuẩn chứ! Kiểu này gõ truyện mới hăng hái được!
Đúng rồi, dù sao bây giờ cũng rất rảnh, lại chưa phải lo lắng chuyện ăn mặc ở.. tốt nhất lên mạng viết thêm vài chương, update để các độc giả thân yêu đọc một lèo cho sung sướng.
Nghĩ là làm ngay, Tịnh Nhi bật trình duyệt định load, ai ngờ nó xoay mãi mà không thể kết nối được. Trời ơi, thì ra là thế! Điện thoại không có sim cũng không có kết nối wifi!!!
Ai nói cho cô biết đây là hiện trạng gì được hay không?
Tại sao lại cho cô lên thiên đường rồi nhanh chóng đạp cô xuống địa ngục thế này??
Phòng vip bệnh viện lại không có mạng? Thế là thế nào?? LÀ THẾ NÀO???
“A Vi tiểu thư!” Cô trợ lý đột ngột quay trở lại, khuôn mặt nghiêm trọng khi nãy đã thay đổi 180: tươi như hoa vừa được tưới! “Đây là sim điện thoại của cô! Còn nữa, đồ ăn trưa một chút nữa sẽ được đưa tới.”
“Vâng..” Đúng là trợ lí chuyên nghiệp có khác, luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu! Krẻ cả những chuyện cô chưa nói ra cũng có thể đón đầu đoán trước được!
Thế nhưng.. Vi Ái Nhi nghèo rớt mồng tơi này lấy đâu ra chuyện tài khoản có nhiều tiền? Wifi vẫn tốt hơn!
“Cô trợ lý, cô có biết wifi của bệnh viện là gì không?”
“Wifi chỉ có ở đoạn hành lang gần phòng của bác sĩ trưởng khoa.” Trợ lý vạn năng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đáp lời “Cách phòng bệnh của cô khoảng 3 dãy!”
“Vậy sao? Cảm ơn cô!”“Tạm biệt Vi tiểu thư!”
“Tạm biệt..”
Sau lần chào hỏi lịch sự thứ N này, Tịnh Nhi quyết định lê thân xuống sàn. Cô kinh hoàng phát hiện ra quả nhiên ngoài cái mông ê ẩm thì trên người cô hoàn toàn không có chỗ nào đau đớn!
Đúng là phản khoa học quá thể!
Lướt nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân qua cửa kính phía ngoài, hình ảnh dọa người còn đáng sợ hơn cả đêm qua. Thân thể gầy gò bọc trong bộ quần áo bệnh viện kẻ sọc xanh rộng thùng thình. Khuôn mặt bị bông băng trắng lốp hở mỗi hai con mắt, hai lỗ mũi và chừa ra cái miệng để ăn uống.
Giống hệt xác ướp Ai Cập mặc đồ bệnh nhân. Chẹp, Tịnh Nhi! Mày đủ khả năng đi đóng phim kinh dị rồi!!
Thở dài một tiếng, bàn tay vô thức xiết chặt điện thoại mới, đột nhiên một luồng sinh khí bừng bừng chảy vào thân thể nhỏ bé của Tịnh Nhi. Haha, đúng rồi, sao cô quên được chứ hả? Cô sắp sửa được phẫu thuật thành hót gơn rồi, xấu xí? Đừng có hòng!
Giữ suy nghĩ đó, Tịnh Nhi tự tin bước về phía trước để tìm ánh sáng wifi của cuộc đời mình. Trên đường đi không ít người hướng ánh mắt tò mò liếc về phía cô, nhưng với lớp bông dày trên mặt Tịnh Nhi tự tin rằng chẳng ai trong chỗ này biết cô là ai!
Cuối cùng cũng tìm thấy nơi có wifi, Tịnh Nhi mừng rơn, ngồi sụp xuống chiếc ghế trống gần đó mà kết nối. Ai ngờ mạng có rồi nhưng tài khoản của cô lại KHÔNG THỂ ĐĂNG NHẬP! Không! Không đúng! Trang web ấy báo là tài khoản không tồn tại mới đúng!
Thế này là thế nào??
Tài khoản của cô mới hôm qua vẫn còn dùng ngon lành, tự dưng hôm nay không được??
Tịnh Nhi không tin vào mắt mình, lao ra trang tìm kiếm lớn nhất thế giới, nhanh tay gõ tên truyện của cô vào. Tịnh Nhi đây thâm niên viết tiểu thuyết ngôn lù N năm, trung bình mỗi tháng một truyện, hầu như truyện nào cũng có lượt view cao ngất, search một phát là ra liền. Ấy vậy nhưng.. Không có!
Truyện A, không có!
Truyện B, cũng không có!
Truyện C đang update.. Cũng không có luôn!
Trời ơi!
Thế giới này không tồn tại một tác giả trẻ tài năng nào mang tên Tịnh Nhi hết!
Ơ, cái truyện này là truyện gì nè? Ừm ừm, chưa đọc bao giờ hết.. Hí hí, tải về máy đọc mới được! Ôi, cả truyện này nữa này! Giới thiệu hợp khẩu vị quá.. Cày luôn! Truyện này.. Truyện này.. Này.. Này..
Vậy là cô tác giả trẻ não cá vàng nào đó đã ném ngay nỗi đau vì bị mất tài khoản viết truyện nổi tiếng ra sau đầu.
Đôi khi.. Ngu ngốc cũng là một niềm hạnh phúc!
*Chương sau Đại Thần của chúng ta xuất hiện!!
Mời đón đọc!????????????
Vậy là sau khi phác thảo sơ lược kế hoạch với cô trợ lý xinh đẹp, Tịnh Nhi yên tâm nằm xuống chuẩn bị ngủ. Từ nay cho đến khi cô phẫu thuật thẩm mỹ xong xuôi anh giám đốc gì đó kia sẽ giúp cô thanh toán toàn bộ viện phí và sinh hoạt phí!
Người này cũng tốt quá ha, dù gì việc đâm xe cũng có một phần lỗi do cô không cẩn thận. Vậy mà anh ta vẫn nguyện ý trả tiền cho cô điều trị, còn giúp cô tìm cách giải quyết tốt như vậy.. Mặc dù từ đầu đến cuối anh ta không xuất hiện tý nào, nhưng thế thôi cũng là ổn lắm rồi!
“Tổng giám đốc Đặng có người thân cũng đang nằm trong khoa này. Chắc sau khi thăm người thân của anh ấy xong sẽ sang bên này!” Trợ lý đã đi tới cửa còn cố gắng quay vào cảnh báo “Hi vọng lúc đó cô Ái Nhi không làm khó dễ tổng giám đốc của chúng tôi!”
“Tất nhiên..” Tôi đây nào dám! Tịnh Nhi thầm gào thét trong lòng, dại gì mà mắng mỏ túi tiền của mình chứ? Nhất là khi đó là tiền chùa, thích dùng bao nhiêu liền lấy ngần đó.. “Có điều.. Cô có thể giúp tôi tìm điện thoại không? Điện thoại của tôi đã biến mất rồi!”
“Điện thoại của cô đã hỏng trong quá trình tai nạn!” Trợ lý thông báo lạnh tanh, bàn tay thon xinh đẹp khẽ chỉ đến hướng chiếc bàn bên cạnh chỗ Tịnh Nhi nằm “Vì vậy nên tổng giám đốc đã giúp cô mua một chiếc mới!”
“...” Mẹ ơi! Anh giám đốc này là thần phương nào mà tâm lý dữ vậy trời?? Sống 15 năm trên đời Tịnh Nhi còn chưa gặp anh nào vừa giàu vừa chu đáo vậy đâu!
“Cô có thể test thử, nếu không ưng ý hãy gọi theo số điện thoại đã lưu trên máy, tôi sẽ quay lại đổi máy giúp cô!”
“Không! Không!!” Tịnh Nhi xua tay, dù con máy này không phải loại hiện đại nhất, song nó đã hơn cả vạn lần thứ đồ nồi đồng cối đá hôm qua cô dùng rồi “Cái này được lắm! Cảm ơn cô!”
“Tạm biệt cô Ái Nhi!”
“Tạm biệt...”
Tịnh Nhi không còn nghĩ đến chuyện mình gặp tai nạn kinh hoàng mà chỉ bị thương tí ở mặt nữa, vì cô đang mải mê test máy mới. Haha, tốt quá, cảm ứng hịn nên lướt vô cùng mượt, đó.. đó.. phải thế mới chuẩn chứ! Kiểu này gõ truyện mới hăng hái được!
Đúng rồi, dù sao bây giờ cũng rất rảnh, lại chưa phải lo lắng chuyện ăn mặc ở.. tốt nhất lên mạng viết thêm vài chương, update để các độc giả thân yêu đọc một lèo cho sung sướng.
Nghĩ là làm ngay, Tịnh Nhi bật trình duyệt định load, ai ngờ nó xoay mãi mà không thể kết nối được. Trời ơi, thì ra là thế! Điện thoại không có sim cũng không có kết nối wifi!!!
Ai nói cho cô biết đây là hiện trạng gì được hay không?
Tại sao lại cho cô lên thiên đường rồi nhanh chóng đạp cô xuống địa ngục thế này??
Phòng vip bệnh viện lại không có mạng? Thế là thế nào?? LÀ THẾ NÀO???
“A Vi tiểu thư!” Cô trợ lý đột ngột quay trở lại, khuôn mặt nghiêm trọng khi nãy đã thay đổi 180: tươi như hoa vừa được tưới! “Đây là sim điện thoại của cô! Còn nữa, đồ ăn trưa một chút nữa sẽ được đưa tới.”
“Vâng..” Đúng là trợ lí chuyên nghiệp có khác, luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu! Krẻ cả những chuyện cô chưa nói ra cũng có thể đón đầu đoán trước được!
Thế nhưng.. Vi Ái Nhi nghèo rớt mồng tơi này lấy đâu ra chuyện tài khoản có nhiều tiền? Wifi vẫn tốt hơn!
“Cô trợ lý, cô có biết wifi của bệnh viện là gì không?”
“Wifi chỉ có ở đoạn hành lang gần phòng của bác sĩ trưởng khoa.” Trợ lý vạn năng suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đáp lời “Cách phòng bệnh của cô khoảng 3 dãy!”
“Vậy sao? Cảm ơn cô!”“Tạm biệt Vi tiểu thư!”
“Tạm biệt..”
Sau lần chào hỏi lịch sự thứ N này, Tịnh Nhi quyết định lê thân xuống sàn. Cô kinh hoàng phát hiện ra quả nhiên ngoài cái mông ê ẩm thì trên người cô hoàn toàn không có chỗ nào đau đớn!
Đúng là phản khoa học quá thể!
Lướt nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân qua cửa kính phía ngoài, hình ảnh dọa người còn đáng sợ hơn cả đêm qua. Thân thể gầy gò bọc trong bộ quần áo bệnh viện kẻ sọc xanh rộng thùng thình. Khuôn mặt bị bông băng trắng lốp hở mỗi hai con mắt, hai lỗ mũi và chừa ra cái miệng để ăn uống.
Giống hệt xác ướp Ai Cập mặc đồ bệnh nhân. Chẹp, Tịnh Nhi! Mày đủ khả năng đi đóng phim kinh dị rồi!!
Thở dài một tiếng, bàn tay vô thức xiết chặt điện thoại mới, đột nhiên một luồng sinh khí bừng bừng chảy vào thân thể nhỏ bé của Tịnh Nhi. Haha, đúng rồi, sao cô quên được chứ hả? Cô sắp sửa được phẫu thuật thành hót gơn rồi, xấu xí? Đừng có hòng!
Giữ suy nghĩ đó, Tịnh Nhi tự tin bước về phía trước để tìm ánh sáng wifi của cuộc đời mình. Trên đường đi không ít người hướng ánh mắt tò mò liếc về phía cô, nhưng với lớp bông dày trên mặt Tịnh Nhi tự tin rằng chẳng ai trong chỗ này biết cô là ai!
Cuối cùng cũng tìm thấy nơi có wifi, Tịnh Nhi mừng rơn, ngồi sụp xuống chiếc ghế trống gần đó mà kết nối. Ai ngờ mạng có rồi nhưng tài khoản của cô lại KHÔNG THỂ ĐĂNG NHẬP! Không! Không đúng! Trang web ấy báo là tài khoản không tồn tại mới đúng!
Thế này là thế nào??
Tài khoản của cô mới hôm qua vẫn còn dùng ngon lành, tự dưng hôm nay không được??
Tịnh Nhi không tin vào mắt mình, lao ra trang tìm kiếm lớn nhất thế giới, nhanh tay gõ tên truyện của cô vào. Tịnh Nhi đây thâm niên viết tiểu thuyết ngôn lù N năm, trung bình mỗi tháng một truyện, hầu như truyện nào cũng có lượt view cao ngất, search một phát là ra liền. Ấy vậy nhưng.. Không có!
Truyện A, không có!
Truyện B, cũng không có!
Truyện C đang update.. Cũng không có luôn!
Trời ơi!
Thế giới này không tồn tại một tác giả trẻ tài năng nào mang tên Tịnh Nhi hết!
Ơ, cái truyện này là truyện gì nè? Ừm ừm, chưa đọc bao giờ hết.. Hí hí, tải về máy đọc mới được! Ôi, cả truyện này nữa này! Giới thiệu hợp khẩu vị quá.. Cày luôn! Truyện này.. Truyện này.. Này.. Này..
Vậy là cô tác giả trẻ não cá vàng nào đó đã ném ngay nỗi đau vì bị mất tài khoản viết truyện nổi tiếng ra sau đầu.
Đôi khi.. Ngu ngốc cũng là một niềm hạnh phúc!
*Chương sau Đại Thần của chúng ta xuất hiện!!
Mời đón đọc!????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.