Chương 29:
Cửu Linh
24/04/2024
Giống như lúc này, dù cho có đoán ra lai lịch của Thẩm Đông Chí bất chính thì Thịnh Hoài Tuyên cũng không tài nào ghét cô được.
Sau một lúc trò chuyện ba người quyết định hợp tác, nửa tháng sau sẽ ký hợp đồng với Thụy Lâm.
“Cô Lâm, tôi biết cô và Hàn Thành ở Thành Dương là bạn bè tốt, chỉ là niêm yết thị trường lần này là hợp tác riêng giữa chúng tôi và cô, cô định ký hợp đồng dưới danh nghĩa gì?”
Không thể ký hợp đồng dưới danh nghĩa cá nhân được, nói cách khác Thẩm Đông Chí cần phải có công ty thuộc về chính mình.
“Chủ tịch Triệu yên tâm, tôi sẽ để cha tôi đăng ký một công ty riêng cho tôi.”
Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoài Tuyên, giọng nói trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc Thịnh đã từng nghe đến câu này chưa? Muốn nắm giữ trò chơi trước tiên phải nắm quyền.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đông Chí, cuối cùng Thịnh Hoài Tuyên đã nói ra câu đầu tiên từ lúc gặp mặt đến giờ ngoại trừ hai chữ xin chào, nội dung và giọng điệu không khác suy đoán của Thẩm Đông Chí là bao.
“Cô Lâm muốn có quyền gì?”
“Quyền được biết tài sản kinh doanh và quyền can thiệp vào nhân sự của Hoài Hưng.”
Hay lắm, hai thứ đều vô cùng quan trọng, trong lòng Triệu Đình Kiệt thầm khen hay.
Suy nghĩ một lát, Thịnh Hoài Tuyên bình tĩnh mở miệng: "Được.”
Giám đốc điều hành của Hoài Sâm đã đồng ý thì Thẩm Đông Chí cũng yên tâm rồi, cô giơ ly rượu lên nhìn về phía Thịnh Hoài Tuyên, đáy mắt thoáng qua chút khó hiểu, Thịnh Hoài Tuyên cũng nhìn cô không chớp mắt.
*
Cùng lúc đó, trên tầng 70 của khách sạn Mrocal ở Tân Kinh, Hàn Thành đang đứng ở trước cửa kính trong suốt trầm tư suy nghĩ.
Khác với loại tư bản gia tộc như Triệu Đình Kiệt và Thịnh Hoài Tuyên, Hàn Thành thuộc về loại gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Mẹ anh mất sớm, cha là luật sư, ông đã dốc hết tâm huyết của bản thân cho anh, mà anh cũng rất biết ganh đua, quyết tâm thi vào đại học Columbia chuyên ngành tài chính, có thể nói là gây được tiếng tăm khá lớn.
Chính lúc đó anh gặp được Thịnh Hoài Nhu, một người phụ nữ dịu dàng như nước, cô gái Trung Quốc này đã mở một phòng tranh ở New York, thường xuyên giúp đỡ một ít du học sinh nghèo.
Được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, thời thiếu niên Hàn Thành chính là một nam sinh rất đẹp trai, thậm chí còn có một ít bà cô có lòng tốt muốn “giúp đỡ” anh, nhưng đều bị anh từ chối, cho đến khi gặp Thịnh Hoài Nhu.
Khi đó cha của Hàn Thành lâm bệnh nặng, Hàn Thành đứng trước nguy cơ phải bỏ học, lúc đó chính Thịnh Hoài Nhu đã cứu anh, cô ta lấy danh nghĩa cá nhân để giúp anh hoàn thành việc học, hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi ở anh điều gì.
Sau khi học xong anh đã trở lại Trung Quốc, vào đêm nọ có một số điện thoại lạ đã gọi cho anh, anh nhấc máy với tâm tình thấp thỏm, đầu dây bên kia quả nhiên là âm thanh của Thịnh Hoài Nhu.
“A Thành, đến giúp chị Nhu một chút.”
Năm năm kể từ đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Hàn Thành, Thịnh Hoài Nhu cho anh tài chính, anh vừa là người vận hành vừa là chuyên viên giao dịch chứng khoán, chỉ ba năm ngắn ngủi đã biến Thành Dương trở thành ngôi sao mới trong giới tài chính.
Anh cùng Thịnh Hoài Nhu đến Thụy Sĩ trượt tuyết, đi xem cực quang ở Iceland, quấn lấy nhau đòi hỏi nhau trên giường, cô ta gọi anh là A Thành, anh gọi cô ta là chị Nhu , tuy rằng cô ta chỉ hơn anh có ba tuổi.
Sau một lúc trò chuyện ba người quyết định hợp tác, nửa tháng sau sẽ ký hợp đồng với Thụy Lâm.
“Cô Lâm, tôi biết cô và Hàn Thành ở Thành Dương là bạn bè tốt, chỉ là niêm yết thị trường lần này là hợp tác riêng giữa chúng tôi và cô, cô định ký hợp đồng dưới danh nghĩa gì?”
Không thể ký hợp đồng dưới danh nghĩa cá nhân được, nói cách khác Thẩm Đông Chí cần phải có công ty thuộc về chính mình.
“Chủ tịch Triệu yên tâm, tôi sẽ để cha tôi đăng ký một công ty riêng cho tôi.”
Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoài Tuyên, giọng nói trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc Thịnh đã từng nghe đến câu này chưa? Muốn nắm giữ trò chơi trước tiên phải nắm quyền.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đông Chí, cuối cùng Thịnh Hoài Tuyên đã nói ra câu đầu tiên từ lúc gặp mặt đến giờ ngoại trừ hai chữ xin chào, nội dung và giọng điệu không khác suy đoán của Thẩm Đông Chí là bao.
“Cô Lâm muốn có quyền gì?”
“Quyền được biết tài sản kinh doanh và quyền can thiệp vào nhân sự của Hoài Hưng.”
Hay lắm, hai thứ đều vô cùng quan trọng, trong lòng Triệu Đình Kiệt thầm khen hay.
Suy nghĩ một lát, Thịnh Hoài Tuyên bình tĩnh mở miệng: "Được.”
Giám đốc điều hành của Hoài Sâm đã đồng ý thì Thẩm Đông Chí cũng yên tâm rồi, cô giơ ly rượu lên nhìn về phía Thịnh Hoài Tuyên, đáy mắt thoáng qua chút khó hiểu, Thịnh Hoài Tuyên cũng nhìn cô không chớp mắt.
*
Cùng lúc đó, trên tầng 70 của khách sạn Mrocal ở Tân Kinh, Hàn Thành đang đứng ở trước cửa kính trong suốt trầm tư suy nghĩ.
Khác với loại tư bản gia tộc như Triệu Đình Kiệt và Thịnh Hoài Tuyên, Hàn Thành thuộc về loại gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Mẹ anh mất sớm, cha là luật sư, ông đã dốc hết tâm huyết của bản thân cho anh, mà anh cũng rất biết ganh đua, quyết tâm thi vào đại học Columbia chuyên ngành tài chính, có thể nói là gây được tiếng tăm khá lớn.
Chính lúc đó anh gặp được Thịnh Hoài Nhu, một người phụ nữ dịu dàng như nước, cô gái Trung Quốc này đã mở một phòng tranh ở New York, thường xuyên giúp đỡ một ít du học sinh nghèo.
Được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, thời thiếu niên Hàn Thành chính là một nam sinh rất đẹp trai, thậm chí còn có một ít bà cô có lòng tốt muốn “giúp đỡ” anh, nhưng đều bị anh từ chối, cho đến khi gặp Thịnh Hoài Nhu.
Khi đó cha của Hàn Thành lâm bệnh nặng, Hàn Thành đứng trước nguy cơ phải bỏ học, lúc đó chính Thịnh Hoài Nhu đã cứu anh, cô ta lấy danh nghĩa cá nhân để giúp anh hoàn thành việc học, hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi ở anh điều gì.
Sau khi học xong anh đã trở lại Trung Quốc, vào đêm nọ có một số điện thoại lạ đã gọi cho anh, anh nhấc máy với tâm tình thấp thỏm, đầu dây bên kia quả nhiên là âm thanh của Thịnh Hoài Nhu.
“A Thành, đến giúp chị Nhu một chút.”
Năm năm kể từ đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Hàn Thành, Thịnh Hoài Nhu cho anh tài chính, anh vừa là người vận hành vừa là chuyên viên giao dịch chứng khoán, chỉ ba năm ngắn ngủi đã biến Thành Dương trở thành ngôi sao mới trong giới tài chính.
Anh cùng Thịnh Hoài Nhu đến Thụy Sĩ trượt tuyết, đi xem cực quang ở Iceland, quấn lấy nhau đòi hỏi nhau trên giường, cô ta gọi anh là A Thành, anh gọi cô ta là chị Nhu , tuy rằng cô ta chỉ hơn anh có ba tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.