Chương 32:
Cửu Linh
24/04/2024
“Chị Nhu, rốt cuộc chị có ý gì?”
Hai tiếng "chị Nhu" này thật chân thành, Thịnh Hoài Nhu nghĩ.
“A Thành, chuyện này chúng ta có thể bàn lại sau, bây giờ em chỉ cần nói cho chị Nhu biết, em đi cùng chị Nhu hay không?”
Cổ họng Hàn Thành khẽ động, anh gật đầu.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp chị.”
“Được, cảm ơn em, A Thành.”
Nói xong Thịnh Hoài Nhu đặt tay lên tay Hàn Thành, Hàn Thành ngước mắt chăm chú nhìn Thịnh Hoài Nhu, hơi thở vẫn cứ dồn dập.
“Vậy nếu như thất bại bị phát hiện thì sao? Hai cha con nhà họ Thịnh sẽ tống chị vào tù.”
Giọng Hàn Thành trầm xuống, Thịnh Hoài Nhu nhoẻn miệng cười, giọng điệu giống như đang thảo luận về bữa tối hôm nay.
“Cho nên không phải chị đã nhờ A Thành tìm một người giúp chị sao?”
Dứt lời, đôi con ngươi của Hàn Thành co rút lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Hoài Nhu dịu dàng mang theo kiên định, nhưng sâu trong đáy mắt chính là dục vọng dày đặc.
“Chị muốn để Thẩm Đông Chí chịu tội thay cho chị?”
Thịnh Hoài Nhu cười khẽ.
“A Thành, em cũng đã nói, là nếu thất bại.”
Lúc này, Hàn Thành lại lần nữa cảm thấy mình giống như chưa từng hiểu Thịnh Hoài Nhu.
Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Hoài Tuyên, Thẩm Đông Chí lại đi đến Thành Dương một chuyến, không phải ai có bất động sản đều có thể có được một đống các tòa cao ốc trăm tầng, vị trí của Thành Dương nằm ở trung tâm khu vực CBD của Tân Kinh, nơi này nối tiếp san sát nhau những tòa nhà cao tầng, tập trung toàn những công ty tài chính cùng với những công ty chứng khoán, những ngân hàng nổi tiếng nhất cả nước.
Hàn Thành thuê ba tầng ở tòa cao ốc giữa trung tâm khu vực tạo thành tổng bộ của Quỹ đầu tư Thành Dương, đã là một dấu mốc đặc biệt lớn.
Một đoạn đường chào hỏi với các nhân viên của Thành Dương, Thẩm Đông Chí đẩy cửa văn phòng của Hàn Thành ra, Hàn Thành đang đứng hút thuốc ở trước cửa sổ sát đất, áo khoác cũng ném tùy tiện ở một gốc trên sô pha, không giống với tác phong bình thường của anh.
"Đã bàn bạc tốt với Thụy Lâm và nhà họ Thịnh , nửa tháng sau ký hợp đồng, chẳng qua là phải đăng ký một công ty mới."
Lời nói của Thẩm Đông Chí đã kéo suy nghĩ của Hàn Thành quay trở lại, anh theo bản năng trả lời được, còn thuận tiện hỏi thêm một câu.
"Pháp nhân (tổ chức độc lập) của công ty là ai?"
Pháp nhân? Vấn đề này lại khiến Thẩm Đông Chí phải suy ngẫm một hồi.
Thật ra pháp nhân là một chức vụ có nguy cơ rui ro cao, công ty xảy ra chuyện thì họ đến gánh trách nhiệm, người khác có thể ôm tiền bỏ trốn, họ lại chỉ có thể ở lại chỗ này ngồi tù, cho nên rất nhiều cổ đông lớn đều không muốn làm pháp nhân, đây cũng là một phương thức tránh bị tổn hại.
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh chỉ cần tập trung cùng bọn họ hợp tác là được."
Hàn Thành sẽ ôm đồm việc đăng ký công ty, chẳng qua Thẩm Đông Chí cũng chỉ hỏi cho có, Hàn Thành làm việc luôn luôn cẩn thận, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Anh xoay người đi đến bế ngang Thẩm Đông Chí lên, đi đến bên kia ngồi xuống bên trên ghế sô pha, Thẩm Đông Chí thuận theo tư thế này nghiêng người ngồi ở trên người anh, Hàn Thành vuốt ve eo cô, cảm xúc mềm mại khiến cho lông mày đang nhíu chặt lại của anh thả lỏng.
Thẩm Đông Chí cảm thấy hôm nay Hàn Thành có chút kỳ lạ, không đúng, cũng không phải là kỳ lạ, mà là mệt mỏi.
Hai tiếng "chị Nhu" này thật chân thành, Thịnh Hoài Nhu nghĩ.
“A Thành, chuyện này chúng ta có thể bàn lại sau, bây giờ em chỉ cần nói cho chị Nhu biết, em đi cùng chị Nhu hay không?”
Cổ họng Hàn Thành khẽ động, anh gật đầu.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp chị.”
“Được, cảm ơn em, A Thành.”
Nói xong Thịnh Hoài Nhu đặt tay lên tay Hàn Thành, Hàn Thành ngước mắt chăm chú nhìn Thịnh Hoài Nhu, hơi thở vẫn cứ dồn dập.
“Vậy nếu như thất bại bị phát hiện thì sao? Hai cha con nhà họ Thịnh sẽ tống chị vào tù.”
Giọng Hàn Thành trầm xuống, Thịnh Hoài Nhu nhoẻn miệng cười, giọng điệu giống như đang thảo luận về bữa tối hôm nay.
“Cho nên không phải chị đã nhờ A Thành tìm một người giúp chị sao?”
Dứt lời, đôi con ngươi của Hàn Thành co rút lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Hoài Nhu dịu dàng mang theo kiên định, nhưng sâu trong đáy mắt chính là dục vọng dày đặc.
“Chị muốn để Thẩm Đông Chí chịu tội thay cho chị?”
Thịnh Hoài Nhu cười khẽ.
“A Thành, em cũng đã nói, là nếu thất bại.”
Lúc này, Hàn Thành lại lần nữa cảm thấy mình giống như chưa từng hiểu Thịnh Hoài Nhu.
Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Hoài Tuyên, Thẩm Đông Chí lại đi đến Thành Dương một chuyến, không phải ai có bất động sản đều có thể có được một đống các tòa cao ốc trăm tầng, vị trí của Thành Dương nằm ở trung tâm khu vực CBD của Tân Kinh, nơi này nối tiếp san sát nhau những tòa nhà cao tầng, tập trung toàn những công ty tài chính cùng với những công ty chứng khoán, những ngân hàng nổi tiếng nhất cả nước.
Hàn Thành thuê ba tầng ở tòa cao ốc giữa trung tâm khu vực tạo thành tổng bộ của Quỹ đầu tư Thành Dương, đã là một dấu mốc đặc biệt lớn.
Một đoạn đường chào hỏi với các nhân viên của Thành Dương, Thẩm Đông Chí đẩy cửa văn phòng của Hàn Thành ra, Hàn Thành đang đứng hút thuốc ở trước cửa sổ sát đất, áo khoác cũng ném tùy tiện ở một gốc trên sô pha, không giống với tác phong bình thường của anh.
"Đã bàn bạc tốt với Thụy Lâm và nhà họ Thịnh , nửa tháng sau ký hợp đồng, chẳng qua là phải đăng ký một công ty mới."
Lời nói của Thẩm Đông Chí đã kéo suy nghĩ của Hàn Thành quay trở lại, anh theo bản năng trả lời được, còn thuận tiện hỏi thêm một câu.
"Pháp nhân (tổ chức độc lập) của công ty là ai?"
Pháp nhân? Vấn đề này lại khiến Thẩm Đông Chí phải suy ngẫm một hồi.
Thật ra pháp nhân là một chức vụ có nguy cơ rui ro cao, công ty xảy ra chuyện thì họ đến gánh trách nhiệm, người khác có thể ôm tiền bỏ trốn, họ lại chỉ có thể ở lại chỗ này ngồi tù, cho nên rất nhiều cổ đông lớn đều không muốn làm pháp nhân, đây cũng là một phương thức tránh bị tổn hại.
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh chỉ cần tập trung cùng bọn họ hợp tác là được."
Hàn Thành sẽ ôm đồm việc đăng ký công ty, chẳng qua Thẩm Đông Chí cũng chỉ hỏi cho có, Hàn Thành làm việc luôn luôn cẩn thận, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Anh xoay người đi đến bế ngang Thẩm Đông Chí lên, đi đến bên kia ngồi xuống bên trên ghế sô pha, Thẩm Đông Chí thuận theo tư thế này nghiêng người ngồi ở trên người anh, Hàn Thành vuốt ve eo cô, cảm xúc mềm mại khiến cho lông mày đang nhíu chặt lại của anh thả lỏng.
Thẩm Đông Chí cảm thấy hôm nay Hàn Thành có chút kỳ lạ, không đúng, cũng không phải là kỳ lạ, mà là mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.