Chương 53: [Khương Hiện: Ngủ ngon.]
Điềm Thố Ngư
11/02/2022
Khi Trần Điệp tỉnh lại còn có chút ngẩn ngơ, tựa hồ chưa thoát khỏi cảnh tượng trong mơ, câu nói “Linh Linh, ngủ ngon” văng vẳng bên tai.
Mở to mắt nhìn trần nhà, hai phút sau cô mới đưa tay vỗ lên mặt để tỉnh táo.
Cô lại xoay người, cầm điện thoại để bên cạnh gối lên xem giờ. Sau khi click mở, giao diện dừng lại ở khung chat với Văn Lương, video đã kết thúc.
Thời gian trò chuyện là 253 phút.
Trần Điệp sửng sốt, nhìn chằm chằm con số đó một hồi, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Ngủ một giấc, cổ họng vẫn còn hơi đau, nhưng may mắn là đầu không còn choáng như tối hôm qua.
Trần Điệp rửa mặt xong, tự rót cho mình một ly nước ấm mới ra cửa.
Tầng một của Công ty Giải trí Nhất Minh là phòng tập gym, đặc biệt dành cho những nghệ sĩ như họ sử dụng, tính riêng tư cũng tương đối tốt.
Trần Điệp không có vấn đề gì về phương diện dáng người, hôm nay vẫn là lần đầu đến phòng tập gym trong công ty, không nghĩ đến phòng tập lại náo nhiệt như vậy.
Ngoài những nghệ sĩ đã xuất đạo, còn có một số thực tập sinh đang được đào tạo.
Ngay khi Trần Điệp bước vào, lập tức có không ít người tiến đến chào hỏi.
Tuy rằng cô vừa xuất đạo không lâu, nhưng thành tích đã vượt xa nhiều người, nên bọn họ đối với cô cũng thân thiện hơn.
Nữ huấn luyện viên từ phòng tập đi đến bên cạnh, hỏi cô muốn luyện tập cái gì.
“Khoảng thời gian này tôi phải quay một bộ phim truyền hình, cần tăng cân, nhưng không thể quá béo, cân đối một chút, bởi vì tôi phải mặc sườn xám.” Trần Điệp tùy tiện miêu tả một phen.
Nữ huấn luyện viên nắm bắt đúng điểm mấu chốt, gật gật đầu: “Nếu vậy thì rèn luyện cơ mông và ngực.”
“…”
Được rồi.
Nói trắng ra, chính là ý tứ này.
Trần Điệp bất đắc dĩ gật đầu, sau khi huấn luyện viên giới thiệu một số dụng cụ tập gym và động tác thì bắt đầu kèm 1vs1.
“Đúng, đúng rồi, mở rộng vai, ưỡn ngực.”
“Ngồi xổm xuống chút nữa, giữ lưng thẳng, không cần cong mông, hạ xuống.”
…
Trần Điệp vừa xấu hổ vừa mệt mỏi, làm xong ba bài tập từ đầu đến cuối thì hoàn toàn không còn sức lực. Cuối cùng, cô đi đến thảm tập yoga, thở hổn hển, ngay cả động ngón tay cũng cảm thấy mệt.
Nữ huấn luyện viên cùng tập với cô lại rất nhàn nhã, tay cầm bình giữ nhiệt uống nước, trên người chỉ có một lớp mồ hôi mỏng.
“Thể lực của cô như thế này là không ổn đâu. Thực tập sinh đến đây đều là những cô gái 16, 17 tuổi, bọn họ tập liên tục 6, 7 động tác cũng không có việc gì.”
Từ nhỏ sức khỏe của Trần Điệp đã không tốt, thiếu tế bào vận động, nghĩ muốn phản bác lại nhưng căn bản đã quá mệt nên không mở miệng được, đành xua tay.
Lúc này điện thoại để bên cạnh rung lên, huấn luyện viên đưa cho cô.
Trần Điệp nằm ngửa trên đệm, là tin nhắn của Văn Lương.
[Văn Lương: Dậy chưa?]
[Trần Điệp: Dậy từ sớm rồi.]
Cô nằm xuống, chụp ảnh dụng cụ tập gym ở bên cạnh, gửi cho anh.
[Trần Điệp: Toàn thân đều khỏe hẳn ra, đổ gần 100 cân* mồ hôi, mệt muốn chết.]
*1 cân bên Trung Quốc = nửa kí bên Việt Nam.
[Văn Lương: Sao lại đi tập thể hình?]
[Trần Điệp: Có một vai diễn yêu cầu phải luyện tập một chút, bây giờ đã xong rồi.]
[Văn Lương: Ngày mai anh có thể trở về.]
Trần Điệp dừng lại, ngồi dậy.
[Trần Điệp: Không phải nói là mất vài ngày mới xử lý xong sao?]
[Văn Lương: Ừ, hoàn thành trước thời hạn.]
[Trần Điệp: Nhưng em phải đi quay chương trình.]
[Văn Lương: Anh đã mua vé máy bay thẳng đến địa điểm ghi hình của em.]
Trần Điệp nhìn tin nhắn kia, chớp mắt, sau đó gửi một gói biểu tượng cảm xúc, hình ảnh một bạn nhỏ thả tim.
[Văn Lương: Không bằng thưởng một cái hôn thật sự.]
A.
Lão nam nhân không hiểu phong tình.
Trần Điệp cùng anh hàn huyên một lúc, cảm giác mệt mỏi không thở nổi vừa rồi cũng qua đi. Cô vào phòng tắm rửa rồi thay quần áo, thu dọn đồ đạc xong xuôi liền chào hỏi huấn luyện viên, rời đi.
Hẹn gặp Phương Nguyễn ở công ty, chính thức ký hợp đồng kịch bản 《 A Tiêu 》 mà trước đó chưa kịp ký.
So với lúc mới vào nghề khi Trần Điệp ký ở bên 《 Trâm hoa 》, thì hợp đồng lần này rộng rãi hơn, nhiều điều khoản cũng đặc biệt nhân đạo.
***
Ở lại công ty một lát, đến tối Trần Điệp xuất phát đi ra sân bay.
Cố tình chuyến bay bị trì hoãn, cũng may là cô đã tính toán thời gian trước.
Trần Điệp một mình buồn chán, đè thấp mũ, ngồi trong phòng chờ sân bay chơi game. Sau khi chơi được nửa tiếng thì đi siêu thị gần đó mua một hộp kẹo cao su.
Cô rút ra một viên bỏ vào miệng, khi trở về thì phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình đã có người ngồi.
Ừm……
Dáng vẻ hơi quen mắt.
Này cũng quá trùng hợp rồi.
Trần Điệp đang do dự, Khương Hiện đã ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, ngay sau đó liền cười với cô: “Tiểu Điệp?”
“Khương Hiện ca ca.”
Nhờ phúc của Văn Lương, không hiểu vì sao cô mới chỉ gọi tên đã có cảm giác chột dạ từ tận đáy lòng. Trần Điệp nhai kẹo cao su ngồi xuống chỗ của mình, cũng chính là bên cạnh Khương Hiện.
Thời thơ ấu, quan hệ giữa cô và Khương Hiện rất tốt.
Khương Hiện xem như là anh trai hàng xóm của cô. Vào thời điểm đó, ngôi trường hai người theo học gồm chín lớp tiểu học và cấp hai, Khương Hiện hơn cô một lớp.
Khi Trần Điệp còn nhỏ, cha mẹ nuôi của cô bận rộn công việc, không có thời gian đưa đón cô tan học, vì vậy đã nhờ Khương Hiện dắt cô về nhà.
Mỗi khi đến giờ tan học, Khương Hiện sẽ đứng ở cửa lớp đợi Trần Điệp, cùng cô về nhà. Lúc ấy các bạn học còn bàn luận bát quái về hai người bọn họ.
Nhưng đó là chuyện trước đây, hiện giờ qua nhiều năm như vậy, bạn cũ lâu ngày tái ngộ cũng không thoải mái bằng những người bạn mới.
Huống chi, ký ức cuối cùng của Trần Điệp về thị trấn nhỏ đó không tính là tốt.
“Em cũng đi công tác sao?” Khương Hiện hỏi.
“Ừm, đi quay một chương trình.”
Khương Hiện nghĩ nghĩ, “Chúng ta đã gần bảy năm không gặp, mấy năm nay em thế nào?”
“Khá tốt.”
Trần Điệp ngừng một lát, lúc ấy người Trần gia tới tìm cô, một đoàn xe đến trước cửa nhà, làm trấn nhỏ nháo đến một trận hùng dũng như vậy.
Mặc dù mọi người trong trấn không nhận ra những người giàu có ở Yển Thành, nhưng việc này vẫn trở thành đề tài trà dư tửu hậu* của bọn họ, lan truyền rộng rãi.
(*Nguyên văn – 茶余饭后, ý chỉ những cuộc nói chuyện tầm phào lan man không có ý nghĩa.)
Trần Điệp nói thêm: “Nhưng về sau em cũng không sống cùng cha mẹ, dù khi đó bọn họ tới tìm em”.
Sau khi trưởng thành, Khương Hiện mới biết được những điều này. Đó là lúc giao thiệp với không ít người trong giới thương nhân, nói rằng con gái Trần gia tên là Trần Thư Viện.
Lúc đó, Khương Hiện đã hỏi: “Không phải tên là Trần Điệp ư?”
“Không phải, Trần Điệp là ai.” Vẻ mặt người bạn mờ mịt, sau đó mới phản ứng lại, “Hình như chim hoàng yến trong nhà tổng giám đốc Ôn Viễn cũng gọi bằng cái tên này, như thế nào, cậu quen sao?”
“Không, có lẽ tôi nhớ nhầm.” Khương Hiện nói.
…
Khi đó đã hơn một năm trước.
Đó là lần đầu tiên Khương Hiện nghe về Trần Điệp từ miệng người khác.
Về sau, Trần Điệp dần dần được người trong giới nhà giàu biết đến với tư cách là một diễn viên, Khương Hiện cũng để ý đến tin tức về cô, từ đó có thể đoán được đại khái chuyện giữa cô và Văn Lương.
“Thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt, cô bé 16 tuổi trong ấn tượng của anh bây giờ đã lớn thế này rồi. Năm nay em 23 tuổi phải không?”
Giọng nói của Khương Hiện rất êm tai, mang lại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Trần Điệp dần dần không cảm thấy xấu hổ nữa, thả lỏng người, cười cười: “Làm sao có thể hỏi tuổi của một cô gái chứ.”
Khương Hiện cũng cười: “Yêu đương rồi, Văn tổng là bạn trai của em?”
“À, đúng vậy.” Trần Điệp gật đầu.
Ánh mặt Khương Hiện ảm đạm đi một chút, mím môi dưới: “Rất tốt.”
Tuy rằng lần trước ở đám tang của Văn Hoài Viễn đã có thể xác định, nhưng tận mắt nghe Trần Điệp nói như vậy, cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Còn anh thì sao?”
“Công việc quá bận, không có thời gian yêu đương.” Khương Hiện nói, “Nhắc mới nhớ, năm nay anh về quê ăn tết với ông bà. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên khi xem bộ phim của em, còn khen em rất lợi hại. “
Trần Điệp dừng lại, đề tài đột nhiên thay đổi không kịp phòng bị.
Sau khi cô đến Yển Thành, không còn nghe ai nhắc tới chuyện ở trấn nhỏ nữa.
“Phải không?” Cô rũ mắt, hỏi đùa, “Không khen em xinh đẹp sao?”
“Lúc nhỏ, mọi người đều khen em rất xinh đẹp. Khi đó, cứ mỗi lần chú Trần và dì Trần mang em ra ngoài đều nghe mọi người khen ngợi em, không nhớ rõ hả?”
Trần Điệp không nói.
Khương Hiện cũng phản ứng lại, quay đầu nhìn cô: “Em chưa từng liên hệ với bọn họ?”
“Không.” Trần Điệp cúi đầu, bởi vì đụng đến chủ đề nhạy cảm này làm cô bất giác muốn cắn móng tay.
Nói đến cũng thật khéo, họ Trần của cô không phải là sau khi trở về Yển Thành, bởi vì cha mẹ ruột mà thay đổi, mà là cha nuôi của cô cũng mang họ Trần, từ nhỏ cô đã lấy cái tên này.
“Xin lỗi.” Khương Hiện nói.
“Không sao, bây giờ bọn họ thế nào?” Trần Điệp giả vờ thoải mái, ung dung nói.
“Đều khá tốt. Hai năm trước, nhà đã được sửa chữa lại, cơ thể cũng khỏe mạnh. Lúc em rời đi không lâu, dì Trần mang thai, là một bé trai. Bây giờ đứa trẻ đã được 6 tuổi, gần đây ở nhà đọc sách, còn rất ngoan.”
Trần Điệp há miệng thở dốc, thản nhiên “À” một tiếng, mới nói: “Như vậy khá tốt.”
“Tiểu Điệp, sự việc năm đó, anh luôn cảm thấy–-“
Khương Hiện tạm dừng, dường như đang tìm từ nói sao cho phải, “Chú Trần và dì Trần sẽ không nhẫn tâm như vậy, trong đó có khả năng còn có chuyện mà chúng ta không biết, em không nên cảm thấy mình là đứa trẻ bị bọn họ vứt bỏ.”
“Ừ.” Cô trả lời không chút cảm xúc, một lúc lâu sau, lại nhẹ giọng nói, “… nhưng sự thật, em chính là bị bọn họ vứt bỏ.”
Trần Điệp nói xong câu kia, trong phòng chờ vang lên thông báo chuyến bay đã sẵn sàng, có thể bắt đầu làm thủ tục.
Trần Điệp đứng dậy, không đợi Khương Hiện nói thêm, sau khi tạm biệt liền xách vali bước tới cửa soát vé.
***
Máy bay cất cánh.
Trần Điệp đeo bịt mắt, tắt bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu.
Ngủ một giấc trên máy bay, khi tỉnh lại là đến địa điểm quay chụp, chỉnh trang một lúc là có thể bắt đầu quay tập cuối 《 Một ngày ba bữa 》.
Nhưng mỗi lần muốn đi vào giấc ngủ thì chợt nhớ tới những lời Khương Hiện nói, trong đó có khả năng còn có chuyện mà chúng ta không biết.
Còn có thể là vì cái gì?
Thời điểm cô bị đưa đi, bọn họ chưa từng ngăn cản, cũng xác thật cầm tiền của Trần gia.
Trần Điệp không thể nhớ rõ chuyện ngày trước, có lẽ là do sau này cố tình không nghĩ tới, hiện tại xem ra những chi tiết trong ký ức như bị che lấp một tầng sương mù, không quá rõ ràng.
Mơ mơ màng màng ngủ suốt mấy tiếng, máy bay hạ cánh, đã là sáng sớm hôm sau.
Trần Điệp xuống máy bay, mở điện thoại, thông báo hiện tên Khương Hiện, người vừa được thêm vào đã gửi cho cô ba tin nhắn.
[Khương Hiện: Có một chuyện quên nói với em. Sau khi em rời đi không lâu, dì Trần đã trải qua một ca phẫu thuật rất nghiêm trọng, chi phí phẫu thuật rất cao. Anh đoán một phần trong đó là tiền của tập đoàn Trần thị chi trả.]
[Khương Hiện: Anh hiểu rõ, dù là vì trả phí phẫu thuật, bọn họ cũng không nên để em đi, nhưng đến bây giờ anh vẫn luôn nhớ rõ. Hồi nhỏ, lúc em đi học, bởi vì công việc mà dì Trần không có thời gian đưa em đến trường, dì ấy đã cố ý tới nhà tìm anh, nhờ anh chiếu cố em học. Lúc đó dì ấy còn nói, cô bé nhà dì xinh đẹp như vậy, lo lắng em đi một mình nên không yên tâm, sợ gặp phải người xấu.]
[Khương Hiện: Sao có thể để em rời đi như vậy chứ? ]
Trần Điệp đứng ở khu vực lấy hành lý, tay để trên cần gạt, cúi đầu đọc đi đọc lại ba tin nhắn mà anh ấy gửi tới.
Trong lòng có một cảm giác khác thường, nói không rõ là gì, tựa như một viên đá rơi xuống đầu quả tim.
Cẩn thận nhớ về quá khứ, trong ấn tượng của Trần Điệp, mặc dù cha mẹ nuôi chưa nói tới việc cưng chiều cô, nhưng bọn họ quả thực không xấu.
Trần Điệp đứng tại chỗ một lúc, không hiểu lại muốn tâm sự với Văn Lương.
Nhưng tin nhắn gửi đi không thấy phản hồi, gọi điện lại tắt máy.
A.
Tên đàn ông chết tiệt.
Tập cuối lấy bối cảnh ở nước ngoài, xung quanh sân bay đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Cuối cùng Trần Điệp cũng có thể cởi bỏ hết mũ và khẩu trang.
Trong đầu có chuyện suy nghĩ, cô ngồi trên xe mà ekip chương trình cử đến.
Bởi vì là tập cuối, cảnh quay lần này bắt đầu ngay khi cô vừa bước lên xe, phía trước lưng ghế dựa có một máy quay.
Ngay tức khắc nhận được một phong thư, bên trong là mười vấn đề cho phần hỏi nhanh đáp nhanh.
Trần Điệp nhanh chóng nhập tâm vào công việc, những chuyện phiền lòng ban nãy đều ném ra sau đầu.
Đến địa điểm quay chụp, ba người còn lại đã tới rồi.
Mọi người chào hỏi nhau xong, liền chính thức ghi hình.
Sau một hồi hàn huyên, người hỏi người đáp, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Đến khi trời nhá nhem tối cũng là lúc trận tranh giành phòng ngủ diễn ra.
Trò chơi lần này là đánh bài, quy tắc là một cuộc chiến cân não.
Câu hỏi từ tổ tiết mục: “Trần Điệp, mục tiêu lần này của cô là gì?”
Trần Điệp nâng má, giương mắt, giơ tay chỉ chỉ, “Đá Lâm Thanh Dã vào lều trại.”
Xung quanh lập tức cười phá lên.
Nháy mắt phá vỡ bầu không khí giật gân mà tổ tiết mục cố tình tạo ra.
Hỏi lại Nhiễm Lực Minh và Lý Tông, câu trả lời của bọn họ đều là “Giúp Điệp Muội một tay.”
Trải qua nhiều kỳ tiết mục, ngoại trừ Lâm Thanh Dã, ba người còn lại đã từng ở trong lều. Lần đó Trần Điệp bị anh ta đưa vào, ôm hận đã lâu.
Trò chơi dựa vào khả năng động não. Mặt khác, chỉ bằng một câu duy nhất mà Trần Điệp đã lôi kéo hai người còn lại. Sau đó, cuộc chơi suôn sẻ hơn nhiều.
Không biết Nhiễm Lực Minh và Lý Tông có dốc hết sức hay không. Cuối cùng Trần Điệp vẫn chiến thắng, đứng đầu, nên cô được ở trong phòng ngủ xa hoa nhất.
Mà Lâm Thanh Dã cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bị chính tay Trần Điệp đưa vào lều trại.
Nhiễm Lực Minh và Lý Tông cùng vỗ tay reo hò, vì nghe theo Trần Điệp mà quay súng bắn quân mình, không có một chút tình nghĩa anh em.
Kết thúc trò chơi, mọi người ở bên ngoài náo loạn một hồi, khi quay về phòng ngủ thì đã khuya.
Trần Điệp tẩy trang, quơ quơ tay về hướng camera trong phòng, trùm một mảnh vải rồi tắt máy.
Sau khi nằm trên giường, những gì Khương Hiện nói trước đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí.
Rất phiền muộn.
Lăn lộn trên giường một lúc, mới nhớ ra tin nhắn Khương Hiện gửi đến, cô chưa trả lời anh ấy.
Trần Điệp ngồi dậy, với lấy điện thoại, click mở khung chat.
Nhưng cô không biết phải trả lời thế nào, nhìn chằm chằm gần nửa ngày, từ gói biểu cảm tìm thấy gif con heo gật đầu, gửi qua.
Cùng lúc đó, vang lên tiếng đập cửa.
“Tới đây.”
Trần Điệp giẫm lên dép lê đi đến.
Cô tưởng là nhân viên công tác của ekip chương trình tới thông báo gì đó, kết quả vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Văn Lương, người đã mấy ngày không gặp.
Văn Lương, một thân phong trần mệt mỏi.
Hiếm khi thấy anh không mặc âu phục mà chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng manh. Ban đêm, vì bên ngoài có cơn mưa nhỏ nên đầu vai dính ướt một mảng.
Trần Điệp ngây ngốc nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải theo như em nói sao, tới tìm em.”
“A, em tưởng ngày mai anh mới đến.” Trần Điệp gãi gãi đầu.
Cô vẫn đứng trước cửa như cũ, không để Văn Lương vào phòng.
Văn Lương đột ngột xuất hiện khiến Trần Điệp hoàn toàn không còn tâm tư để suy nghĩ những chuyện buồn phiền kia.
Nhưng cô vừa mới tẩy trang, hiện tại xấu hay không xấu?
Hôm qua trên trán còn mọc một cục mụn nữa.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì Văn Lương cúi đầu, hôn lên môi cô: “Anh lén tới đây, vào phòng trước đã.”
Trần Điệp: “?”
Văn Lương không để cô kịp phản ứng, đẩy vai cô đi vào, đóng sầm cửa lại.
“Tổ tiết mục không có ai nhìn thấy anh đi lên chứ?”
“Không.”Văn Lương cởi áo gió, “Camera còn đang bật?”
“Vừa mới tắt.”
Văn Lương gật đầu, kéo cổ tay cô, vòng tay ôm lấy, áp người xuống giường, nâng cằm cô vội vàng hôn lên, đôi chân quỳ xuống hai bên người cô.
“Không được, đợi chút…” Trần Điệp đẩy anh, “Anh là quỷ chết đói đầu thai à?”
Văn Lương vỗ vỗ mặt cô, mập mờ không rõ nói: “Ngoan, không chạm vào em, cho anh hôn một chút.”
“…”
Được rồi.
Trần Điệp giật giật, đổi tư thế thoải mái cùng Văn Lương hôn môi.
Không thể không nói, Văn Lương này ở phương diện hôn môi quả thực không thầy dạy đã hiểu*. Khoảng thời gian trước, anh chỉ biết gặm cắn lung tung, nhưng bây giờ người này hôn đến mặt đỏ tim đập đắm chìm trong đó.
(*Nguyên văn: Vô sự tự thông [无师自通]: nghĩa là không có vấn đề gì, tự giải quyết được trôi chảy, không ai hướng dẫn, tự bản thân có thể hiểu được.)
Chẳng qua hôm nay Trần Điệp còn đang chìm đắm một nửa, di động ném ở một bên đột nhiên vang lên.
Văn Lương không để ý đến, lại hôn cô một cái rồi mới buông ra, ánh mắt liếc đến màn hình di động đang sáng lên, lúc này mới ngước mắt xem qua.
[Khương Hiện: Ngủ ngon.]
Văn Lương nhướng mày, nhìn Trần Điệp ngồi trên người mình, cầm lấy di động đưa cô xem.
Trần Điệp vừa bị hôn, còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, phải một lúc sau mới nhìn rõ nội dung trên đó.
Liếc nhìn vẻ mặt của Văn Lương lúc này, Trần Điệp chân thật cảm nhận được hai chữ.
GG*.
(Good game, nhưng mọi người hay hiểu là đầu hàng.)
Mở to mắt nhìn trần nhà, hai phút sau cô mới đưa tay vỗ lên mặt để tỉnh táo.
Cô lại xoay người, cầm điện thoại để bên cạnh gối lên xem giờ. Sau khi click mở, giao diện dừng lại ở khung chat với Văn Lương, video đã kết thúc.
Thời gian trò chuyện là 253 phút.
Trần Điệp sửng sốt, nhìn chằm chằm con số đó một hồi, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Ngủ một giấc, cổ họng vẫn còn hơi đau, nhưng may mắn là đầu không còn choáng như tối hôm qua.
Trần Điệp rửa mặt xong, tự rót cho mình một ly nước ấm mới ra cửa.
Tầng một của Công ty Giải trí Nhất Minh là phòng tập gym, đặc biệt dành cho những nghệ sĩ như họ sử dụng, tính riêng tư cũng tương đối tốt.
Trần Điệp không có vấn đề gì về phương diện dáng người, hôm nay vẫn là lần đầu đến phòng tập gym trong công ty, không nghĩ đến phòng tập lại náo nhiệt như vậy.
Ngoài những nghệ sĩ đã xuất đạo, còn có một số thực tập sinh đang được đào tạo.
Ngay khi Trần Điệp bước vào, lập tức có không ít người tiến đến chào hỏi.
Tuy rằng cô vừa xuất đạo không lâu, nhưng thành tích đã vượt xa nhiều người, nên bọn họ đối với cô cũng thân thiện hơn.
Nữ huấn luyện viên từ phòng tập đi đến bên cạnh, hỏi cô muốn luyện tập cái gì.
“Khoảng thời gian này tôi phải quay một bộ phim truyền hình, cần tăng cân, nhưng không thể quá béo, cân đối một chút, bởi vì tôi phải mặc sườn xám.” Trần Điệp tùy tiện miêu tả một phen.
Nữ huấn luyện viên nắm bắt đúng điểm mấu chốt, gật gật đầu: “Nếu vậy thì rèn luyện cơ mông và ngực.”
“…”
Được rồi.
Nói trắng ra, chính là ý tứ này.
Trần Điệp bất đắc dĩ gật đầu, sau khi huấn luyện viên giới thiệu một số dụng cụ tập gym và động tác thì bắt đầu kèm 1vs1.
“Đúng, đúng rồi, mở rộng vai, ưỡn ngực.”
“Ngồi xổm xuống chút nữa, giữ lưng thẳng, không cần cong mông, hạ xuống.”
…
Trần Điệp vừa xấu hổ vừa mệt mỏi, làm xong ba bài tập từ đầu đến cuối thì hoàn toàn không còn sức lực. Cuối cùng, cô đi đến thảm tập yoga, thở hổn hển, ngay cả động ngón tay cũng cảm thấy mệt.
Nữ huấn luyện viên cùng tập với cô lại rất nhàn nhã, tay cầm bình giữ nhiệt uống nước, trên người chỉ có một lớp mồ hôi mỏng.
“Thể lực của cô như thế này là không ổn đâu. Thực tập sinh đến đây đều là những cô gái 16, 17 tuổi, bọn họ tập liên tục 6, 7 động tác cũng không có việc gì.”
Từ nhỏ sức khỏe của Trần Điệp đã không tốt, thiếu tế bào vận động, nghĩ muốn phản bác lại nhưng căn bản đã quá mệt nên không mở miệng được, đành xua tay.
Lúc này điện thoại để bên cạnh rung lên, huấn luyện viên đưa cho cô.
Trần Điệp nằm ngửa trên đệm, là tin nhắn của Văn Lương.
[Văn Lương: Dậy chưa?]
[Trần Điệp: Dậy từ sớm rồi.]
Cô nằm xuống, chụp ảnh dụng cụ tập gym ở bên cạnh, gửi cho anh.
[Trần Điệp: Toàn thân đều khỏe hẳn ra, đổ gần 100 cân* mồ hôi, mệt muốn chết.]
*1 cân bên Trung Quốc = nửa kí bên Việt Nam.
[Văn Lương: Sao lại đi tập thể hình?]
[Trần Điệp: Có một vai diễn yêu cầu phải luyện tập một chút, bây giờ đã xong rồi.]
[Văn Lương: Ngày mai anh có thể trở về.]
Trần Điệp dừng lại, ngồi dậy.
[Trần Điệp: Không phải nói là mất vài ngày mới xử lý xong sao?]
[Văn Lương: Ừ, hoàn thành trước thời hạn.]
[Trần Điệp: Nhưng em phải đi quay chương trình.]
[Văn Lương: Anh đã mua vé máy bay thẳng đến địa điểm ghi hình của em.]
Trần Điệp nhìn tin nhắn kia, chớp mắt, sau đó gửi một gói biểu tượng cảm xúc, hình ảnh một bạn nhỏ thả tim.
[Văn Lương: Không bằng thưởng một cái hôn thật sự.]
A.
Lão nam nhân không hiểu phong tình.
Trần Điệp cùng anh hàn huyên một lúc, cảm giác mệt mỏi không thở nổi vừa rồi cũng qua đi. Cô vào phòng tắm rửa rồi thay quần áo, thu dọn đồ đạc xong xuôi liền chào hỏi huấn luyện viên, rời đi.
Hẹn gặp Phương Nguyễn ở công ty, chính thức ký hợp đồng kịch bản 《 A Tiêu 》 mà trước đó chưa kịp ký.
So với lúc mới vào nghề khi Trần Điệp ký ở bên 《 Trâm hoa 》, thì hợp đồng lần này rộng rãi hơn, nhiều điều khoản cũng đặc biệt nhân đạo.
***
Ở lại công ty một lát, đến tối Trần Điệp xuất phát đi ra sân bay.
Cố tình chuyến bay bị trì hoãn, cũng may là cô đã tính toán thời gian trước.
Trần Điệp một mình buồn chán, đè thấp mũ, ngồi trong phòng chờ sân bay chơi game. Sau khi chơi được nửa tiếng thì đi siêu thị gần đó mua một hộp kẹo cao su.
Cô rút ra một viên bỏ vào miệng, khi trở về thì phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình đã có người ngồi.
Ừm……
Dáng vẻ hơi quen mắt.
Này cũng quá trùng hợp rồi.
Trần Điệp đang do dự, Khương Hiện đã ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, ngay sau đó liền cười với cô: “Tiểu Điệp?”
“Khương Hiện ca ca.”
Nhờ phúc của Văn Lương, không hiểu vì sao cô mới chỉ gọi tên đã có cảm giác chột dạ từ tận đáy lòng. Trần Điệp nhai kẹo cao su ngồi xuống chỗ của mình, cũng chính là bên cạnh Khương Hiện.
Thời thơ ấu, quan hệ giữa cô và Khương Hiện rất tốt.
Khương Hiện xem như là anh trai hàng xóm của cô. Vào thời điểm đó, ngôi trường hai người theo học gồm chín lớp tiểu học và cấp hai, Khương Hiện hơn cô một lớp.
Khi Trần Điệp còn nhỏ, cha mẹ nuôi của cô bận rộn công việc, không có thời gian đưa đón cô tan học, vì vậy đã nhờ Khương Hiện dắt cô về nhà.
Mỗi khi đến giờ tan học, Khương Hiện sẽ đứng ở cửa lớp đợi Trần Điệp, cùng cô về nhà. Lúc ấy các bạn học còn bàn luận bát quái về hai người bọn họ.
Nhưng đó là chuyện trước đây, hiện giờ qua nhiều năm như vậy, bạn cũ lâu ngày tái ngộ cũng không thoải mái bằng những người bạn mới.
Huống chi, ký ức cuối cùng của Trần Điệp về thị trấn nhỏ đó không tính là tốt.
“Em cũng đi công tác sao?” Khương Hiện hỏi.
“Ừm, đi quay một chương trình.”
Khương Hiện nghĩ nghĩ, “Chúng ta đã gần bảy năm không gặp, mấy năm nay em thế nào?”
“Khá tốt.”
Trần Điệp ngừng một lát, lúc ấy người Trần gia tới tìm cô, một đoàn xe đến trước cửa nhà, làm trấn nhỏ nháo đến một trận hùng dũng như vậy.
Mặc dù mọi người trong trấn không nhận ra những người giàu có ở Yển Thành, nhưng việc này vẫn trở thành đề tài trà dư tửu hậu* của bọn họ, lan truyền rộng rãi.
(*Nguyên văn – 茶余饭后, ý chỉ những cuộc nói chuyện tầm phào lan man không có ý nghĩa.)
Trần Điệp nói thêm: “Nhưng về sau em cũng không sống cùng cha mẹ, dù khi đó bọn họ tới tìm em”.
Sau khi trưởng thành, Khương Hiện mới biết được những điều này. Đó là lúc giao thiệp với không ít người trong giới thương nhân, nói rằng con gái Trần gia tên là Trần Thư Viện.
Lúc đó, Khương Hiện đã hỏi: “Không phải tên là Trần Điệp ư?”
“Không phải, Trần Điệp là ai.” Vẻ mặt người bạn mờ mịt, sau đó mới phản ứng lại, “Hình như chim hoàng yến trong nhà tổng giám đốc Ôn Viễn cũng gọi bằng cái tên này, như thế nào, cậu quen sao?”
“Không, có lẽ tôi nhớ nhầm.” Khương Hiện nói.
…
Khi đó đã hơn một năm trước.
Đó là lần đầu tiên Khương Hiện nghe về Trần Điệp từ miệng người khác.
Về sau, Trần Điệp dần dần được người trong giới nhà giàu biết đến với tư cách là một diễn viên, Khương Hiện cũng để ý đến tin tức về cô, từ đó có thể đoán được đại khái chuyện giữa cô và Văn Lương.
“Thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt, cô bé 16 tuổi trong ấn tượng của anh bây giờ đã lớn thế này rồi. Năm nay em 23 tuổi phải không?”
Giọng nói của Khương Hiện rất êm tai, mang lại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Trần Điệp dần dần không cảm thấy xấu hổ nữa, thả lỏng người, cười cười: “Làm sao có thể hỏi tuổi của một cô gái chứ.”
Khương Hiện cũng cười: “Yêu đương rồi, Văn tổng là bạn trai của em?”
“À, đúng vậy.” Trần Điệp gật đầu.
Ánh mặt Khương Hiện ảm đạm đi một chút, mím môi dưới: “Rất tốt.”
Tuy rằng lần trước ở đám tang của Văn Hoài Viễn đã có thể xác định, nhưng tận mắt nghe Trần Điệp nói như vậy, cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Còn anh thì sao?”
“Công việc quá bận, không có thời gian yêu đương.” Khương Hiện nói, “Nhắc mới nhớ, năm nay anh về quê ăn tết với ông bà. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên khi xem bộ phim của em, còn khen em rất lợi hại. “
Trần Điệp dừng lại, đề tài đột nhiên thay đổi không kịp phòng bị.
Sau khi cô đến Yển Thành, không còn nghe ai nhắc tới chuyện ở trấn nhỏ nữa.
“Phải không?” Cô rũ mắt, hỏi đùa, “Không khen em xinh đẹp sao?”
“Lúc nhỏ, mọi người đều khen em rất xinh đẹp. Khi đó, cứ mỗi lần chú Trần và dì Trần mang em ra ngoài đều nghe mọi người khen ngợi em, không nhớ rõ hả?”
Trần Điệp không nói.
Khương Hiện cũng phản ứng lại, quay đầu nhìn cô: “Em chưa từng liên hệ với bọn họ?”
“Không.” Trần Điệp cúi đầu, bởi vì đụng đến chủ đề nhạy cảm này làm cô bất giác muốn cắn móng tay.
Nói đến cũng thật khéo, họ Trần của cô không phải là sau khi trở về Yển Thành, bởi vì cha mẹ ruột mà thay đổi, mà là cha nuôi của cô cũng mang họ Trần, từ nhỏ cô đã lấy cái tên này.
“Xin lỗi.” Khương Hiện nói.
“Không sao, bây giờ bọn họ thế nào?” Trần Điệp giả vờ thoải mái, ung dung nói.
“Đều khá tốt. Hai năm trước, nhà đã được sửa chữa lại, cơ thể cũng khỏe mạnh. Lúc em rời đi không lâu, dì Trần mang thai, là một bé trai. Bây giờ đứa trẻ đã được 6 tuổi, gần đây ở nhà đọc sách, còn rất ngoan.”
Trần Điệp há miệng thở dốc, thản nhiên “À” một tiếng, mới nói: “Như vậy khá tốt.”
“Tiểu Điệp, sự việc năm đó, anh luôn cảm thấy–-“
Khương Hiện tạm dừng, dường như đang tìm từ nói sao cho phải, “Chú Trần và dì Trần sẽ không nhẫn tâm như vậy, trong đó có khả năng còn có chuyện mà chúng ta không biết, em không nên cảm thấy mình là đứa trẻ bị bọn họ vứt bỏ.”
“Ừ.” Cô trả lời không chút cảm xúc, một lúc lâu sau, lại nhẹ giọng nói, “… nhưng sự thật, em chính là bị bọn họ vứt bỏ.”
Trần Điệp nói xong câu kia, trong phòng chờ vang lên thông báo chuyến bay đã sẵn sàng, có thể bắt đầu làm thủ tục.
Trần Điệp đứng dậy, không đợi Khương Hiện nói thêm, sau khi tạm biệt liền xách vali bước tới cửa soát vé.
***
Máy bay cất cánh.
Trần Điệp đeo bịt mắt, tắt bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu.
Ngủ một giấc trên máy bay, khi tỉnh lại là đến địa điểm quay chụp, chỉnh trang một lúc là có thể bắt đầu quay tập cuối 《 Một ngày ba bữa 》.
Nhưng mỗi lần muốn đi vào giấc ngủ thì chợt nhớ tới những lời Khương Hiện nói, trong đó có khả năng còn có chuyện mà chúng ta không biết.
Còn có thể là vì cái gì?
Thời điểm cô bị đưa đi, bọn họ chưa từng ngăn cản, cũng xác thật cầm tiền của Trần gia.
Trần Điệp không thể nhớ rõ chuyện ngày trước, có lẽ là do sau này cố tình không nghĩ tới, hiện tại xem ra những chi tiết trong ký ức như bị che lấp một tầng sương mù, không quá rõ ràng.
Mơ mơ màng màng ngủ suốt mấy tiếng, máy bay hạ cánh, đã là sáng sớm hôm sau.
Trần Điệp xuống máy bay, mở điện thoại, thông báo hiện tên Khương Hiện, người vừa được thêm vào đã gửi cho cô ba tin nhắn.
[Khương Hiện: Có một chuyện quên nói với em. Sau khi em rời đi không lâu, dì Trần đã trải qua một ca phẫu thuật rất nghiêm trọng, chi phí phẫu thuật rất cao. Anh đoán một phần trong đó là tiền của tập đoàn Trần thị chi trả.]
[Khương Hiện: Anh hiểu rõ, dù là vì trả phí phẫu thuật, bọn họ cũng không nên để em đi, nhưng đến bây giờ anh vẫn luôn nhớ rõ. Hồi nhỏ, lúc em đi học, bởi vì công việc mà dì Trần không có thời gian đưa em đến trường, dì ấy đã cố ý tới nhà tìm anh, nhờ anh chiếu cố em học. Lúc đó dì ấy còn nói, cô bé nhà dì xinh đẹp như vậy, lo lắng em đi một mình nên không yên tâm, sợ gặp phải người xấu.]
[Khương Hiện: Sao có thể để em rời đi như vậy chứ? ]
Trần Điệp đứng ở khu vực lấy hành lý, tay để trên cần gạt, cúi đầu đọc đi đọc lại ba tin nhắn mà anh ấy gửi tới.
Trong lòng có một cảm giác khác thường, nói không rõ là gì, tựa như một viên đá rơi xuống đầu quả tim.
Cẩn thận nhớ về quá khứ, trong ấn tượng của Trần Điệp, mặc dù cha mẹ nuôi chưa nói tới việc cưng chiều cô, nhưng bọn họ quả thực không xấu.
Trần Điệp đứng tại chỗ một lúc, không hiểu lại muốn tâm sự với Văn Lương.
Nhưng tin nhắn gửi đi không thấy phản hồi, gọi điện lại tắt máy.
A.
Tên đàn ông chết tiệt.
Tập cuối lấy bối cảnh ở nước ngoài, xung quanh sân bay đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Cuối cùng Trần Điệp cũng có thể cởi bỏ hết mũ và khẩu trang.
Trong đầu có chuyện suy nghĩ, cô ngồi trên xe mà ekip chương trình cử đến.
Bởi vì là tập cuối, cảnh quay lần này bắt đầu ngay khi cô vừa bước lên xe, phía trước lưng ghế dựa có một máy quay.
Ngay tức khắc nhận được một phong thư, bên trong là mười vấn đề cho phần hỏi nhanh đáp nhanh.
Trần Điệp nhanh chóng nhập tâm vào công việc, những chuyện phiền lòng ban nãy đều ném ra sau đầu.
Đến địa điểm quay chụp, ba người còn lại đã tới rồi.
Mọi người chào hỏi nhau xong, liền chính thức ghi hình.
Sau một hồi hàn huyên, người hỏi người đáp, làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Đến khi trời nhá nhem tối cũng là lúc trận tranh giành phòng ngủ diễn ra.
Trò chơi lần này là đánh bài, quy tắc là một cuộc chiến cân não.
Câu hỏi từ tổ tiết mục: “Trần Điệp, mục tiêu lần này của cô là gì?”
Trần Điệp nâng má, giương mắt, giơ tay chỉ chỉ, “Đá Lâm Thanh Dã vào lều trại.”
Xung quanh lập tức cười phá lên.
Nháy mắt phá vỡ bầu không khí giật gân mà tổ tiết mục cố tình tạo ra.
Hỏi lại Nhiễm Lực Minh và Lý Tông, câu trả lời của bọn họ đều là “Giúp Điệp Muội một tay.”
Trải qua nhiều kỳ tiết mục, ngoại trừ Lâm Thanh Dã, ba người còn lại đã từng ở trong lều. Lần đó Trần Điệp bị anh ta đưa vào, ôm hận đã lâu.
Trò chơi dựa vào khả năng động não. Mặt khác, chỉ bằng một câu duy nhất mà Trần Điệp đã lôi kéo hai người còn lại. Sau đó, cuộc chơi suôn sẻ hơn nhiều.
Không biết Nhiễm Lực Minh và Lý Tông có dốc hết sức hay không. Cuối cùng Trần Điệp vẫn chiến thắng, đứng đầu, nên cô được ở trong phòng ngủ xa hoa nhất.
Mà Lâm Thanh Dã cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bị chính tay Trần Điệp đưa vào lều trại.
Nhiễm Lực Minh và Lý Tông cùng vỗ tay reo hò, vì nghe theo Trần Điệp mà quay súng bắn quân mình, không có một chút tình nghĩa anh em.
Kết thúc trò chơi, mọi người ở bên ngoài náo loạn một hồi, khi quay về phòng ngủ thì đã khuya.
Trần Điệp tẩy trang, quơ quơ tay về hướng camera trong phòng, trùm một mảnh vải rồi tắt máy.
Sau khi nằm trên giường, những gì Khương Hiện nói trước đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí.
Rất phiền muộn.
Lăn lộn trên giường một lúc, mới nhớ ra tin nhắn Khương Hiện gửi đến, cô chưa trả lời anh ấy.
Trần Điệp ngồi dậy, với lấy điện thoại, click mở khung chat.
Nhưng cô không biết phải trả lời thế nào, nhìn chằm chằm gần nửa ngày, từ gói biểu cảm tìm thấy gif con heo gật đầu, gửi qua.
Cùng lúc đó, vang lên tiếng đập cửa.
“Tới đây.”
Trần Điệp giẫm lên dép lê đi đến.
Cô tưởng là nhân viên công tác của ekip chương trình tới thông báo gì đó, kết quả vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Văn Lương, người đã mấy ngày không gặp.
Văn Lương, một thân phong trần mệt mỏi.
Hiếm khi thấy anh không mặc âu phục mà chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng manh. Ban đêm, vì bên ngoài có cơn mưa nhỏ nên đầu vai dính ướt một mảng.
Trần Điệp ngây ngốc nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải theo như em nói sao, tới tìm em.”
“A, em tưởng ngày mai anh mới đến.” Trần Điệp gãi gãi đầu.
Cô vẫn đứng trước cửa như cũ, không để Văn Lương vào phòng.
Văn Lương đột ngột xuất hiện khiến Trần Điệp hoàn toàn không còn tâm tư để suy nghĩ những chuyện buồn phiền kia.
Nhưng cô vừa mới tẩy trang, hiện tại xấu hay không xấu?
Hôm qua trên trán còn mọc một cục mụn nữa.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì Văn Lương cúi đầu, hôn lên môi cô: “Anh lén tới đây, vào phòng trước đã.”
Trần Điệp: “?”
Văn Lương không để cô kịp phản ứng, đẩy vai cô đi vào, đóng sầm cửa lại.
“Tổ tiết mục không có ai nhìn thấy anh đi lên chứ?”
“Không.”Văn Lương cởi áo gió, “Camera còn đang bật?”
“Vừa mới tắt.”
Văn Lương gật đầu, kéo cổ tay cô, vòng tay ôm lấy, áp người xuống giường, nâng cằm cô vội vàng hôn lên, đôi chân quỳ xuống hai bên người cô.
“Không được, đợi chút…” Trần Điệp đẩy anh, “Anh là quỷ chết đói đầu thai à?”
Văn Lương vỗ vỗ mặt cô, mập mờ không rõ nói: “Ngoan, không chạm vào em, cho anh hôn một chút.”
“…”
Được rồi.
Trần Điệp giật giật, đổi tư thế thoải mái cùng Văn Lương hôn môi.
Không thể không nói, Văn Lương này ở phương diện hôn môi quả thực không thầy dạy đã hiểu*. Khoảng thời gian trước, anh chỉ biết gặm cắn lung tung, nhưng bây giờ người này hôn đến mặt đỏ tim đập đắm chìm trong đó.
(*Nguyên văn: Vô sự tự thông [无师自通]: nghĩa là không có vấn đề gì, tự giải quyết được trôi chảy, không ai hướng dẫn, tự bản thân có thể hiểu được.)
Chẳng qua hôm nay Trần Điệp còn đang chìm đắm một nửa, di động ném ở một bên đột nhiên vang lên.
Văn Lương không để ý đến, lại hôn cô một cái rồi mới buông ra, ánh mắt liếc đến màn hình di động đang sáng lên, lúc này mới ngước mắt xem qua.
[Khương Hiện: Ngủ ngon.]
Văn Lương nhướng mày, nhìn Trần Điệp ngồi trên người mình, cầm lấy di động đưa cô xem.
Trần Điệp vừa bị hôn, còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, phải một lúc sau mới nhìn rõ nội dung trên đó.
Liếc nhìn vẻ mặt của Văn Lương lúc này, Trần Điệp chân thật cảm nhận được hai chữ.
GG*.
(Good game, nhưng mọi người hay hiểu là đầu hàng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.