Chương 16
Công Tử Như Lan
28/08/2020
Editor: Libra moon.
Ăn sáng xong, Chử Diễm bắt đầu thu dọn bát đũa thì Diệp Chuẩn tới giành trước một bước : "Em làm để em làm, thầy mua thức ăn em rửa chén, chúng ta cùng nhau hợp tác chia ra làm."
Thấy cậu Chử Diễm hăng hái bừng rừng không ngăn cản nữa, thu tay về nhìn Diệp Chuẩn ra dáng chồng mấy cái đĩa trống không lên nhau bê vào bếp.
“Dầu rửa bát ở bên phải." Chử Diễm nhắc nhở cậu, còn đi bản thân chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Ngũ. Nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng "Choang" vang lên từ phía sau. Quay lại thì thấy tay Diệp Chuẩn vẫn đang cầm khăn rửa bát, những mảnh sứ vụn thì nằm rải rác trên măt đất.
Chử Diễm: ". . ."
"Khụ." Diệp Chuẩn lúng túng hai người nhìn nhau một hồi, cậu hơi xấu hổ ho khan giải thích, "Lỡ tay lỡ tay." Nói rồi Diệp Chuẩn ngồi xuống nhặt những mảnh vụn trên sàn nhà.
"Đừng nhặt nữa, để tôi đi lấy cái chổi." Chử Diễm nói rồi đi ra ban công.
Diệp Chuẩn nhặt những mảnh sứ lớn trên sàn, bỏ chúng vào thùng rác trong phòng bếp. Rồi đứng ngay sang một bên chờ Chử Diễm lấy chổi tới quét dọn.
Chử Diễm cầm cái chổi quay lại, cẩn thận quét sạch những mảnh vụn trên mặt đất. Tiếp đó dùng cây lau nhà lau qua lần nữa tránh để những mảnh vụn nhỏ sót lại dưới sàn đâm vào người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, anh cũng không cần Diệp Chuẩn rửa chén nữa, để cậu ra ngoài chơi với Tiểu Ngũ tự mình ra tay dọn dẹp
Diệp Chuẩn không đi, còn cảm thán một câu "Có một người đàn ông ở nhà thật tốt" rồi dừng lại đứng cạnh nhìn Chử Diễm làm việc. Dù sao không gian phòng bếp cũng khá lớn, chứa hai tên con trai 1m8 cũng không thấy chật chội.
Động tác rửa chén của Chử Diễm rất thành thục, hai ba cái đã xong, trong lúc đó tầm mắt Diệp Chuẩn luôn nhìn chằm chằm vào tay anh.
Chử Diễm ngón tay rất thon dài, không phải thon dài mà yếu ớt. Khớp xương ngón tay anh rõ ràng rất có lực, nhìn như có một sức mạnh đang bị kìm nén bên trong nó.
"Có cần lau khô nước để khử khuẩn không?" Diệp Chuẩn chỉ vào mấy cái đĩa vừa rửa sạch hỏi.
"Không cần, có mấy cái này thôi, trước tiên cứ để ráo nước tới tối nó sẽ tự khô ." Chử Diễm rửa tay lại bằng xà phòng, rút một tờ giấy sạch bên cạnh lau khô nước trên tay, rồi nói với Diệp Chuẩn, "Đừng đứng đây nữa, đi ra ngoài thôi."
"Vâng!"
Khi hai người đang ăn sáng Tiểu Ngũ đã tỉnh dậy rồi, Chử Diễm lấy đồ hộp của mèo qua cho nó. Diệp Chuẩn cũng bám theo, nhìn anh mở nắp hộp ra cho Tiểu Ngũ, bé con cọ vào bàn tay anh hai cái rồi mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Tiểu Chuẩn đã từng thấy một con mèo hoang nhỏ giành ăn giật ở góc phố, nó cực kì hung dữ. So với điệu bộ của con mèo nhà như Tiểu Ngũ chậm rãi nhấm nháp món ngon thì đúng là hai phong thái hoàn toành khác nhau. Diệp Chuẩn không khỏi cảm thấy hứng thú, cậu ngồi xổm xuống quan sát thói quen khi ăn của Tiểu Ngũ.
Khi mới ngồi xuống Tiểu Ngũ chẳng có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ăn. Diệp Chuẩn ngồi thêm nửa phút nữa, Tiểu Ngũ lập tức không vui, dùng vuốt kéo bát cơm cách xa Diệp Chuẩn một khoảng mới ăn tiếp.
". . . Ah?" Diệp Chuẩn khá kinh ngạc nhìn Tiểu Ngũ, rồi quay đầu lại nhìn Chử Diễm, "Cái này. . . . . . Nó đang bảo vệ thức ăn của mình sao?"
"Ừ." Chử Diễm gật đầu, "Đúng vậy."
Diệp Chuẩn không ngờ nhóc con sáng nay vẫn còn thân thiết gọi mình thức dậy, bỗng chỉ vì một hộp đồ ăn mà đề phòng mình thế này. Cậu không tin thử dịch về phía trước vài bước, ngồi xổm trước mặt Tiểu Ngũ lần nữa.
Lần này Tiểu Ngũ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, móng vuốt của nó kéo cả bát đồ ăn xê ra nửa mét. Diệp Chuẩn tiến lên trước lần nữa, nó lại dịch ra sau thêm một đoạn. Sau mấy lần mấy lần dịch qua dịch lại, Tiểu Ngũ không nhịn được nữa được vểnh tai xông tới trước Diệp Chuẩn rít lên một tiếng, thể hiện sự cáu kỉnh của mình, chẳng còn vẻ ngoan ngoãn lúc sáng sớm nữa.
Bị mèo cáu kỉnh Diệp Chuẩn có phần choáng váng, quay lại nhìn Chử Diễm: "Trông dáng vẻ của em giống kẻ giành đồ ăn với mèo lắm sao?"
Diệp Chuẩn nhìn anh kinh ngạc mặt bày ra "Em tổn thương rồi", Chử Diễm thấy hơi buồn cười nhất thời nhịn không được khóe môi dưới cong lên: "Ừ."
Nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng bởi khóe môi chỉ nhếch lên chút nên gần như chẳng có nụ cười nào cả. Đủ cho hơi thở lành lạnh quanh người anh cao lên vài độ, thêm vẻ gần gũi ôn hòa.
Nụ cười này chỉ xuất hiện thoáng chốc như hoa quỳnh(*) vậy, nếu không phải lúc đó Diệp Chuẩn nhìn thẳng vào Chử Diễm thì chắc chắn không thể phát hiện được.
____________________________
(*) Quỳnh trắng (Epiphyllum oxypetalum) là một loài quỳnh được nhiều người biết đến. Hoa quỳnh trắng này còn có tên gọi khác, xuất phát từ chữ Hán là đàm oa nhất hiện (昙花一现) nghĩa là hoa chỉ nở thoáng qua. Hoa có dạng hình giống kèn Trumpet, cuống phủ một màu đỏ cam, với những chiếc gai nhỏ, ngắn. Quỳnh trắng thường nở vào khoảng tháng 6, tháng 7 và chỉ nở duy nhất một đêm, từ 3-4 tháng sau có thể ra hoa một đợt nữa. Cánh hoa mỏng, mềm mại, bề mặt như phủ sáp trong sắc trắng với nhị vàng và hương thơm nhẹ nhàng. Khi hoa nở, cánh từ từ hé mở cho đến khi đạt kích thước tối đa (đường kính khoảng 10-20 cm), rồi cụp dần và tàn đi nhanh chóng (trong khoảng 1-2 giờ).
"Giáo sư, thầy vừa mỉm cười đúng không?" Diệp Chuẩn cho là mình nhìn lầm, chớp mắt xác nhận với anh.
"Không có." Khóe miệng Chử Diễm khẽ mím môi dưới, từ chối không nhận.
"Có mà!" Diệp Chuẩn phấn khích như khi mình phát hiện ra vùng đất mới vậy đó. Cậu chẳng thèm quan tâm việc Tiểu Ngũ vì hộp đồ ăn trở mặt với mình nữa, đứng dậy nhảy tới trước mặt Chử Diễm, "Em thấy hết rồi, lúc mỉm cười nhìn thầy soái sực."
"Em nhìn nhầm rồi." Chử Diễm lặp lại lần nữa, không để ý đến cậu xoay người rời đi.
"Giáo sư đừng đi!" Diệp Chuẩn đuổi theo, bổ nhào lên lưng anh, ôm lấy cổ anh từ phía sau, "Thầy cười lần nữa cho em nhìn đi."
". . . ." Chử Diễm bị cậu nhào lên hơi lảo đảo, đong đưa hai cái mới đứng thẳng được. Nghe câu này của cậu hệt lời mấy tên công tử con nhà giàu đùa giỡn con gái nhà lành, lại thấy bất lực, "Buông tôi ra trước."
Diệp Chuẩn chẳng những không buông mà còn ôm lấy cổ anh, tới gần lỗ tai Chử Diễm cười hì hì hỏi: "Em không muốn xuống thì phải làm sao?"
Khi nói chuyện hơi thở của cậu phả vào cổ và mang tai Chử Diễm, mang đến một trận ngứa ngáy ấm áp. Chử Diễm cúi đầu để né khỏi hơi thở mập mờ đó, anh trầm giọng nói: "Diệp Chuẩn, đừng nghịch ngợm."
Giọng nói của Chử Diễm hơi nghiêm nghị, nếu trên người anh lúc này là những học sinh khác hoặc Tần Miễn, không tránh khỏi sẽ lên tiếng nhận lỗi. Nhưng sau lưng anh lại là Diệp Chuẩn, dù Chử Diễm có bày ra vẻ mặt lạnh lùng thế nào thì cậu cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không những chẳng buông mà càng ôm chặt hơn.
"Giáo sư. . ." Diệp Chuẩn cúi đầu gọi anh một tiếng, môi cậu cách lỗ tai Chử Diễm càng ngày càng gần, lúc nói chuyện gần như đôi môi ấy lúc có lúc không đụng vào lỗ tai anh, "Nếu em không muốn xuống thì sao?"
Chử Diễm buông hai tay có hơi siết xuống, ý định kéo tay cậu ra. Nhưng tay còn chưa kịp hành động, thì bên kia Tiểu Ngũ chẳng biết từ khi nào chạy tới sau hai người, mượn đà từ ghế sa lon chỉ vài bước đã nhảy được lên trên lưng Diệp Chuẩn, học theo dáng Diệp Chuẩn bám lên lưng cậu.
Tiểu Ngũ: "Meo meow ~" cùng nhau chơi đùa đi.
Diệp Chuẩn: ". . . . . ." Tiểu bảo bối à đừng nghịch.
Diệp Chuẩn bám trên lưng Chử Diễm, Tiểu Ngũ bám trên lưng Diệp Chuẩn. Một người và một con mèo tư thế giống nhau đến kì lạ. Tiểu Ngũ nũng nịu kêu làm phá vỡ bầy không khí kiều diễm.
Diệp Chuẩn vừa bực lại thấy buồn cười, cậu cảm thấy con mèo coi trọng việc bảo vệ đồ ăn hơn con sen tương lai của mình, ngoài Chử Tiểu Ngũ hẳn chẳng có con nào như vậy.
Cậu buông ra đôi tay đang ôm Chử Diễm ra, vươn tay ra phía sau ôm Tiểu Ngữ đang bám trên lưng mình xuống. Muốn dạy dỗ nó một trận, nhưng nhìn dáng vẻ vô tội của nhóc này lại không nỡ, chỉ có thể oán hận ôm nó đi tới bên ghế salon.
Chử Diễm đứng im tại chỗ nhắm mắt lại. Hạ ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng xuống. Chờ mùi hương của Diệp Chuẩn quanh cơ thể tản ra, anh mới đi qua dọn bát cơm cho Tiểu Ngũ.
Chờ anh thu dọn đến sau Diệp Chuẩn, thì nghe tiếng Diệp Chuẩn đang xụ mặt dạy bảo Tiểu Ngũ: "Chử Tiểu Ngũ mày nói xem sáng sớm mày vẫn còn thắm thiết ngủ trên giường tao, thế mà mới rời giường một lúc đã không nhận ra nhau rồi ư. Dáng vẻ của tao giống kẻ giành bát cơm mày lắm à? Hả?"
Tiểu Ngũ không hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt bé chẳng hiểu gì: "Meo meo?"
Diệp Chuẩn không thèm để ý, xoa lỗ tai của nó tiếp tục thuyết giáo: "Còn nữa, nhớ lần sau nhìn thấy tao và Giáo sư bồi dưỡng tình cảm không được đến quấy rối nghe chưa, chuyện tình cảm của người lớn, trẻ nhỏ không nên dính vào?"
Chử Diễm: ". . ."
Tiểu Ngũ vẫn chẳng hiểu, vừa thấy Chử Diễm đã thoát khỏi tay Diệp Chuẩn, lướt qua cậu rồi nhào vào ngực Chử Diễm làm nũng, kêu hai tiếng.
"Tiểu Cẩu thối." Diệp Chuẩn cười mắng một câu, chợt nhớ đến bộ quần áo mình nhét vào máy giặt, mới nói với Chử Diễm: "Giáo sư, sáng nay lúc rửa mặt em phát hiện quần áo hôm qua mùi rượu nặng quá, nên đã mượn máy giặt của thầy. Giặt sạch rồi em có thể mượn giá phơi của thầy trước không?"
"Oke, bên ngoài sân thượng có mắc áo đó."
Lầu một có thêm cái sân thượng nhỏ, khi lắp đặt thiết bị có Chử Diễm làm thêm một lán thủy tinh để phơi quần áo ở ngoài cực kỳ tiện .
Đồ tạm thời giặt chưa xong, mười giờ rưỡi Chử Diễm phải tới dự hội thảo học thuật. Giờ đã chín giờ, lát nữa phải chuẩn bị ra ngoài. Chử Diễm đi còn mỗi mình Diệp Chuẩn mà cậu chẳng hứng thú với việc đợi ở nhà, nên đề nghị đi cùng luôn.
Chử Diễm đánh giá một lượt bộ quần áo ở nhà trên người cậu, không thể chấp nhận việc Diệp Chuẩn mặc trang phục giống mấy bộ đồ ngủ để ra ngoài. Anh trở về phòng mình tìm mộ bộ quần áo sạch cho cậu: "Nếu em không ngại đã đồ mặc qua thì thay cái này đi."
Diệp Chuẩn chẳng để tâm, nhận lấy bộ đồ rồi qua về phòng thay. Không giống với áo phông và quần jean cậu thường mặc. Chử Diễm đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi polo và một cái quần lửng ngang gối, mặc dù size hơi lớn nhưng thắt lưng thì có vẻ vừa vặn.
Quan trọng đây là quần áo của Chử Diễm.
Diệp Chuẩn kéo kéo cổ áo, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Chử Diễm cũng đã thay đồ xong, anh mặc áo sơ mi trắng quần Tây xám tro cà vạt chỉnh tề thắt ở cổ áo, trên cánh tay vắt áo gi-lê cùng màu với quần Tây, cả cơ thể anh lộ ra vẻ rắn rỏi xuất chúng.
Mặc dù bình thường khi lên lớp Chử Diễm cũng mặc quần tây áo sơ mi, nhưng anh không thắt cà vạt, chẳng trang trọng như bây giờ. Khí chất lạnh lùng nghiêm túc trên người Chử Diễm nặng thêm mấy phần, càng toát lên vẻ cấm dục nghiêm cẩn.
"Đi thôi." Chử Diễm cầm lên cái chìa khóa, đi trước ra cửa.
"Được ~" Diệp Chuẩn cười theo sau, trước khi rời đi còn vẫy tay với Tiểu Ngũ, " Gặp lại sau nhé, bảo bối."
"Meo meo." Tiểu Ngũ đứng bên cửa đưa mắt nhìn hai người đi khỏi.
Trước tiên Chử Diễm đưa Diệp Chuẩn về nhà tới cổng chung cư thì anh dừng lại: "Tới rồi."
"Vâng." Diệp Chuẩn cởi dây nịt an toàn ra, nghiêng đầu nhìn anh nói, "Cám ơn thầy, Giáo sư."
"Cám ơn tôi gì cơ?"
"Cám ơn vì tối qua thầy đã cho em ở lại." Diệp Chuẩn cười nói, "Trọng điểm phải cám ơn thầy đã chủ động tìm em, đây mới là điều quan trọng nhất."
Chử Diễm hiểu lời cậu nói, từ hôm qua tới nay, mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến hóa dù không nói ra nhưng trong lòng hai bên đều biết rõ.
"Không cần." Chử Diễm mở khóa cửa xe, "Về ngủ bù đi."
"Vâng, thầy lái xe cẩn thận." Diệp Chuẩn đang định đẩy cửa ra mà nửa đường lại dừng lại, cậu quay đầu lại hỏi Chử Diễm, "Buổi tối thầy còn có việc không?"
"Không, sao vậy?" Buổi sáng Chử Diễm dự hội nghị, buổi chiều thì đến nhà Giáo sư cũ thăm hỏi sức khỏe, sau đó không có kế hoạch nào nữa.
"Vậy tối em hẹn thầy ăn cơm được chứ ?"
"Hẹn tôi?" Chử Diễm nhíu mày.
"Đúng." Diệp Chuẩn gật đầu, mỉm nụ cười làm cho đôi mắt đào hoa của cậu cong lên thành vòng cung đẹp mắt, "Em đã hẹn rồi đó, tối nay gặp."
Nói xong không đợi Chử Diễm trả lời Diệp Chuẩn xuống xe ngay, đóng cửa lại vẫy tay với anh mới xoay người đi vào trong tiểu khu.
Trong xe Chử Diễm hạ cửa kính xuống, nhìn cậu hai tay đút vào trong túi quần, bóng lưng lười biếng bước vào trong, anh cười khẽ một tiếng đóng cửa xe lại mới khởi động xe rời đi.
Ăn sáng xong, Chử Diễm bắt đầu thu dọn bát đũa thì Diệp Chuẩn tới giành trước một bước : "Em làm để em làm, thầy mua thức ăn em rửa chén, chúng ta cùng nhau hợp tác chia ra làm."
Thấy cậu Chử Diễm hăng hái bừng rừng không ngăn cản nữa, thu tay về nhìn Diệp Chuẩn ra dáng chồng mấy cái đĩa trống không lên nhau bê vào bếp.
“Dầu rửa bát ở bên phải." Chử Diễm nhắc nhở cậu, còn đi bản thân chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Ngũ. Nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng "Choang" vang lên từ phía sau. Quay lại thì thấy tay Diệp Chuẩn vẫn đang cầm khăn rửa bát, những mảnh sứ vụn thì nằm rải rác trên măt đất.
Chử Diễm: ". . ."
"Khụ." Diệp Chuẩn lúng túng hai người nhìn nhau một hồi, cậu hơi xấu hổ ho khan giải thích, "Lỡ tay lỡ tay." Nói rồi Diệp Chuẩn ngồi xuống nhặt những mảnh vụn trên sàn nhà.
"Đừng nhặt nữa, để tôi đi lấy cái chổi." Chử Diễm nói rồi đi ra ban công.
Diệp Chuẩn nhặt những mảnh sứ lớn trên sàn, bỏ chúng vào thùng rác trong phòng bếp. Rồi đứng ngay sang một bên chờ Chử Diễm lấy chổi tới quét dọn.
Chử Diễm cầm cái chổi quay lại, cẩn thận quét sạch những mảnh vụn trên mặt đất. Tiếp đó dùng cây lau nhà lau qua lần nữa tránh để những mảnh vụn nhỏ sót lại dưới sàn đâm vào người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, anh cũng không cần Diệp Chuẩn rửa chén nữa, để cậu ra ngoài chơi với Tiểu Ngũ tự mình ra tay dọn dẹp
Diệp Chuẩn không đi, còn cảm thán một câu "Có một người đàn ông ở nhà thật tốt" rồi dừng lại đứng cạnh nhìn Chử Diễm làm việc. Dù sao không gian phòng bếp cũng khá lớn, chứa hai tên con trai 1m8 cũng không thấy chật chội.
Động tác rửa chén của Chử Diễm rất thành thục, hai ba cái đã xong, trong lúc đó tầm mắt Diệp Chuẩn luôn nhìn chằm chằm vào tay anh.
Chử Diễm ngón tay rất thon dài, không phải thon dài mà yếu ớt. Khớp xương ngón tay anh rõ ràng rất có lực, nhìn như có một sức mạnh đang bị kìm nén bên trong nó.
"Có cần lau khô nước để khử khuẩn không?" Diệp Chuẩn chỉ vào mấy cái đĩa vừa rửa sạch hỏi.
"Không cần, có mấy cái này thôi, trước tiên cứ để ráo nước tới tối nó sẽ tự khô ." Chử Diễm rửa tay lại bằng xà phòng, rút một tờ giấy sạch bên cạnh lau khô nước trên tay, rồi nói với Diệp Chuẩn, "Đừng đứng đây nữa, đi ra ngoài thôi."
"Vâng!"
Khi hai người đang ăn sáng Tiểu Ngũ đã tỉnh dậy rồi, Chử Diễm lấy đồ hộp của mèo qua cho nó. Diệp Chuẩn cũng bám theo, nhìn anh mở nắp hộp ra cho Tiểu Ngũ, bé con cọ vào bàn tay anh hai cái rồi mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Tiểu Chuẩn đã từng thấy một con mèo hoang nhỏ giành ăn giật ở góc phố, nó cực kì hung dữ. So với điệu bộ của con mèo nhà như Tiểu Ngũ chậm rãi nhấm nháp món ngon thì đúng là hai phong thái hoàn toành khác nhau. Diệp Chuẩn không khỏi cảm thấy hứng thú, cậu ngồi xổm xuống quan sát thói quen khi ăn của Tiểu Ngũ.
Khi mới ngồi xuống Tiểu Ngũ chẳng có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ăn. Diệp Chuẩn ngồi thêm nửa phút nữa, Tiểu Ngũ lập tức không vui, dùng vuốt kéo bát cơm cách xa Diệp Chuẩn một khoảng mới ăn tiếp.
". . . Ah?" Diệp Chuẩn khá kinh ngạc nhìn Tiểu Ngũ, rồi quay đầu lại nhìn Chử Diễm, "Cái này. . . . . . Nó đang bảo vệ thức ăn của mình sao?"
"Ừ." Chử Diễm gật đầu, "Đúng vậy."
Diệp Chuẩn không ngờ nhóc con sáng nay vẫn còn thân thiết gọi mình thức dậy, bỗng chỉ vì một hộp đồ ăn mà đề phòng mình thế này. Cậu không tin thử dịch về phía trước vài bước, ngồi xổm trước mặt Tiểu Ngũ lần nữa.
Lần này Tiểu Ngũ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, móng vuốt của nó kéo cả bát đồ ăn xê ra nửa mét. Diệp Chuẩn tiến lên trước lần nữa, nó lại dịch ra sau thêm một đoạn. Sau mấy lần mấy lần dịch qua dịch lại, Tiểu Ngũ không nhịn được nữa được vểnh tai xông tới trước Diệp Chuẩn rít lên một tiếng, thể hiện sự cáu kỉnh của mình, chẳng còn vẻ ngoan ngoãn lúc sáng sớm nữa.
Bị mèo cáu kỉnh Diệp Chuẩn có phần choáng váng, quay lại nhìn Chử Diễm: "Trông dáng vẻ của em giống kẻ giành đồ ăn với mèo lắm sao?"
Diệp Chuẩn nhìn anh kinh ngạc mặt bày ra "Em tổn thương rồi", Chử Diễm thấy hơi buồn cười nhất thời nhịn không được khóe môi dưới cong lên: "Ừ."
Nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng bởi khóe môi chỉ nhếch lên chút nên gần như chẳng có nụ cười nào cả. Đủ cho hơi thở lành lạnh quanh người anh cao lên vài độ, thêm vẻ gần gũi ôn hòa.
Nụ cười này chỉ xuất hiện thoáng chốc như hoa quỳnh(*) vậy, nếu không phải lúc đó Diệp Chuẩn nhìn thẳng vào Chử Diễm thì chắc chắn không thể phát hiện được.
____________________________
(*) Quỳnh trắng (Epiphyllum oxypetalum) là một loài quỳnh được nhiều người biết đến. Hoa quỳnh trắng này còn có tên gọi khác, xuất phát từ chữ Hán là đàm oa nhất hiện (昙花一现) nghĩa là hoa chỉ nở thoáng qua. Hoa có dạng hình giống kèn Trumpet, cuống phủ một màu đỏ cam, với những chiếc gai nhỏ, ngắn. Quỳnh trắng thường nở vào khoảng tháng 6, tháng 7 và chỉ nở duy nhất một đêm, từ 3-4 tháng sau có thể ra hoa một đợt nữa. Cánh hoa mỏng, mềm mại, bề mặt như phủ sáp trong sắc trắng với nhị vàng và hương thơm nhẹ nhàng. Khi hoa nở, cánh từ từ hé mở cho đến khi đạt kích thước tối đa (đường kính khoảng 10-20 cm), rồi cụp dần và tàn đi nhanh chóng (trong khoảng 1-2 giờ).
"Giáo sư, thầy vừa mỉm cười đúng không?" Diệp Chuẩn cho là mình nhìn lầm, chớp mắt xác nhận với anh.
"Không có." Khóe miệng Chử Diễm khẽ mím môi dưới, từ chối không nhận.
"Có mà!" Diệp Chuẩn phấn khích như khi mình phát hiện ra vùng đất mới vậy đó. Cậu chẳng thèm quan tâm việc Tiểu Ngũ vì hộp đồ ăn trở mặt với mình nữa, đứng dậy nhảy tới trước mặt Chử Diễm, "Em thấy hết rồi, lúc mỉm cười nhìn thầy soái sực."
"Em nhìn nhầm rồi." Chử Diễm lặp lại lần nữa, không để ý đến cậu xoay người rời đi.
"Giáo sư đừng đi!" Diệp Chuẩn đuổi theo, bổ nhào lên lưng anh, ôm lấy cổ anh từ phía sau, "Thầy cười lần nữa cho em nhìn đi."
". . . ." Chử Diễm bị cậu nhào lên hơi lảo đảo, đong đưa hai cái mới đứng thẳng được. Nghe câu này của cậu hệt lời mấy tên công tử con nhà giàu đùa giỡn con gái nhà lành, lại thấy bất lực, "Buông tôi ra trước."
Diệp Chuẩn chẳng những không buông mà còn ôm lấy cổ anh, tới gần lỗ tai Chử Diễm cười hì hì hỏi: "Em không muốn xuống thì phải làm sao?"
Khi nói chuyện hơi thở của cậu phả vào cổ và mang tai Chử Diễm, mang đến một trận ngứa ngáy ấm áp. Chử Diễm cúi đầu để né khỏi hơi thở mập mờ đó, anh trầm giọng nói: "Diệp Chuẩn, đừng nghịch ngợm."
Giọng nói của Chử Diễm hơi nghiêm nghị, nếu trên người anh lúc này là những học sinh khác hoặc Tần Miễn, không tránh khỏi sẽ lên tiếng nhận lỗi. Nhưng sau lưng anh lại là Diệp Chuẩn, dù Chử Diễm có bày ra vẻ mặt lạnh lùng thế nào thì cậu cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không những chẳng buông mà càng ôm chặt hơn.
"Giáo sư. . ." Diệp Chuẩn cúi đầu gọi anh một tiếng, môi cậu cách lỗ tai Chử Diễm càng ngày càng gần, lúc nói chuyện gần như đôi môi ấy lúc có lúc không đụng vào lỗ tai anh, "Nếu em không muốn xuống thì sao?"
Chử Diễm buông hai tay có hơi siết xuống, ý định kéo tay cậu ra. Nhưng tay còn chưa kịp hành động, thì bên kia Tiểu Ngũ chẳng biết từ khi nào chạy tới sau hai người, mượn đà từ ghế sa lon chỉ vài bước đã nhảy được lên trên lưng Diệp Chuẩn, học theo dáng Diệp Chuẩn bám lên lưng cậu.
Tiểu Ngũ: "Meo meow ~" cùng nhau chơi đùa đi.
Diệp Chuẩn: ". . . . . ." Tiểu bảo bối à đừng nghịch.
Diệp Chuẩn bám trên lưng Chử Diễm, Tiểu Ngũ bám trên lưng Diệp Chuẩn. Một người và một con mèo tư thế giống nhau đến kì lạ. Tiểu Ngũ nũng nịu kêu làm phá vỡ bầy không khí kiều diễm.
Diệp Chuẩn vừa bực lại thấy buồn cười, cậu cảm thấy con mèo coi trọng việc bảo vệ đồ ăn hơn con sen tương lai của mình, ngoài Chử Tiểu Ngũ hẳn chẳng có con nào như vậy.
Cậu buông ra đôi tay đang ôm Chử Diễm ra, vươn tay ra phía sau ôm Tiểu Ngữ đang bám trên lưng mình xuống. Muốn dạy dỗ nó một trận, nhưng nhìn dáng vẻ vô tội của nhóc này lại không nỡ, chỉ có thể oán hận ôm nó đi tới bên ghế salon.
Chử Diễm đứng im tại chỗ nhắm mắt lại. Hạ ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng xuống. Chờ mùi hương của Diệp Chuẩn quanh cơ thể tản ra, anh mới đi qua dọn bát cơm cho Tiểu Ngũ.
Chờ anh thu dọn đến sau Diệp Chuẩn, thì nghe tiếng Diệp Chuẩn đang xụ mặt dạy bảo Tiểu Ngũ: "Chử Tiểu Ngũ mày nói xem sáng sớm mày vẫn còn thắm thiết ngủ trên giường tao, thế mà mới rời giường một lúc đã không nhận ra nhau rồi ư. Dáng vẻ của tao giống kẻ giành bát cơm mày lắm à? Hả?"
Tiểu Ngũ không hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt bé chẳng hiểu gì: "Meo meo?"
Diệp Chuẩn không thèm để ý, xoa lỗ tai của nó tiếp tục thuyết giáo: "Còn nữa, nhớ lần sau nhìn thấy tao và Giáo sư bồi dưỡng tình cảm không được đến quấy rối nghe chưa, chuyện tình cảm của người lớn, trẻ nhỏ không nên dính vào?"
Chử Diễm: ". . ."
Tiểu Ngũ vẫn chẳng hiểu, vừa thấy Chử Diễm đã thoát khỏi tay Diệp Chuẩn, lướt qua cậu rồi nhào vào ngực Chử Diễm làm nũng, kêu hai tiếng.
"Tiểu Cẩu thối." Diệp Chuẩn cười mắng một câu, chợt nhớ đến bộ quần áo mình nhét vào máy giặt, mới nói với Chử Diễm: "Giáo sư, sáng nay lúc rửa mặt em phát hiện quần áo hôm qua mùi rượu nặng quá, nên đã mượn máy giặt của thầy. Giặt sạch rồi em có thể mượn giá phơi của thầy trước không?"
"Oke, bên ngoài sân thượng có mắc áo đó."
Lầu một có thêm cái sân thượng nhỏ, khi lắp đặt thiết bị có Chử Diễm làm thêm một lán thủy tinh để phơi quần áo ở ngoài cực kỳ tiện .
Đồ tạm thời giặt chưa xong, mười giờ rưỡi Chử Diễm phải tới dự hội thảo học thuật. Giờ đã chín giờ, lát nữa phải chuẩn bị ra ngoài. Chử Diễm đi còn mỗi mình Diệp Chuẩn mà cậu chẳng hứng thú với việc đợi ở nhà, nên đề nghị đi cùng luôn.
Chử Diễm đánh giá một lượt bộ quần áo ở nhà trên người cậu, không thể chấp nhận việc Diệp Chuẩn mặc trang phục giống mấy bộ đồ ngủ để ra ngoài. Anh trở về phòng mình tìm mộ bộ quần áo sạch cho cậu: "Nếu em không ngại đã đồ mặc qua thì thay cái này đi."
Diệp Chuẩn chẳng để tâm, nhận lấy bộ đồ rồi qua về phòng thay. Không giống với áo phông và quần jean cậu thường mặc. Chử Diễm đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi polo và một cái quần lửng ngang gối, mặc dù size hơi lớn nhưng thắt lưng thì có vẻ vừa vặn.
Quan trọng đây là quần áo của Chử Diễm.
Diệp Chuẩn kéo kéo cổ áo, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Chử Diễm cũng đã thay đồ xong, anh mặc áo sơ mi trắng quần Tây xám tro cà vạt chỉnh tề thắt ở cổ áo, trên cánh tay vắt áo gi-lê cùng màu với quần Tây, cả cơ thể anh lộ ra vẻ rắn rỏi xuất chúng.
Mặc dù bình thường khi lên lớp Chử Diễm cũng mặc quần tây áo sơ mi, nhưng anh không thắt cà vạt, chẳng trang trọng như bây giờ. Khí chất lạnh lùng nghiêm túc trên người Chử Diễm nặng thêm mấy phần, càng toát lên vẻ cấm dục nghiêm cẩn.
"Đi thôi." Chử Diễm cầm lên cái chìa khóa, đi trước ra cửa.
"Được ~" Diệp Chuẩn cười theo sau, trước khi rời đi còn vẫy tay với Tiểu Ngũ, " Gặp lại sau nhé, bảo bối."
"Meo meo." Tiểu Ngũ đứng bên cửa đưa mắt nhìn hai người đi khỏi.
Trước tiên Chử Diễm đưa Diệp Chuẩn về nhà tới cổng chung cư thì anh dừng lại: "Tới rồi."
"Vâng." Diệp Chuẩn cởi dây nịt an toàn ra, nghiêng đầu nhìn anh nói, "Cám ơn thầy, Giáo sư."
"Cám ơn tôi gì cơ?"
"Cám ơn vì tối qua thầy đã cho em ở lại." Diệp Chuẩn cười nói, "Trọng điểm phải cám ơn thầy đã chủ động tìm em, đây mới là điều quan trọng nhất."
Chử Diễm hiểu lời cậu nói, từ hôm qua tới nay, mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến hóa dù không nói ra nhưng trong lòng hai bên đều biết rõ.
"Không cần." Chử Diễm mở khóa cửa xe, "Về ngủ bù đi."
"Vâng, thầy lái xe cẩn thận." Diệp Chuẩn đang định đẩy cửa ra mà nửa đường lại dừng lại, cậu quay đầu lại hỏi Chử Diễm, "Buổi tối thầy còn có việc không?"
"Không, sao vậy?" Buổi sáng Chử Diễm dự hội nghị, buổi chiều thì đến nhà Giáo sư cũ thăm hỏi sức khỏe, sau đó không có kế hoạch nào nữa.
"Vậy tối em hẹn thầy ăn cơm được chứ ?"
"Hẹn tôi?" Chử Diễm nhíu mày.
"Đúng." Diệp Chuẩn gật đầu, mỉm nụ cười làm cho đôi mắt đào hoa của cậu cong lên thành vòng cung đẹp mắt, "Em đã hẹn rồi đó, tối nay gặp."
Nói xong không đợi Chử Diễm trả lời Diệp Chuẩn xuống xe ngay, đóng cửa lại vẫy tay với anh mới xoay người đi vào trong tiểu khu.
Trong xe Chử Diễm hạ cửa kính xuống, nhìn cậu hai tay đút vào trong túi quần, bóng lưng lười biếng bước vào trong, anh cười khẽ một tiếng đóng cửa xe lại mới khởi động xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.