Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết
Chương 32: Gặp bạn cũ
Kori Mustartchino
18/12/2023
Ngụy Hoắc Thần bước vào phòng khám
Cũng không hẳn là phòng khám, nó giống phòng trà hơn bởi vì được thiết kế bởi tông màu xám phối vàng kim loại. Anh bước vào căn phòng tràn ngập mùi đàn hương, cuối cùng dừng lại ở trước bàn làm việc Chung Hà, ngồi xuống
- Chào anh, đặt lịch trước rồi đúng không?
Chung Hà ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn anh, tay buông bút xuống đan vào nhau vui vẻ nhìn anh:
- Matthew, anh vẫn như vậy!
- Andrew, anh vẫn như xưa!
- Nếu không phải là có việc chắc chắn anh sẽ không mò đến đây gặp bạn cũ. Sao nào, đến tham vấn à? - Chung Hà mỉm cười trêu chọc
Ngụy Hoắc Thần đẩy hình trong điện thoại qua, đáp lại:
- Tôi muốn điều tra thông tin về bệnh nhân của anh, Ngô Liêu Song.
- Matthew, thông tin bệnh nhân là bảo mật. Vả lại, tiền tôi không thiếu!
Ý vị quá rõ ràng. Không phải cứ muốn cho là cho được. Huống hồ gì anh là đối thủ tưởng tượng mà Chung Hà từ mười hai năm trước cho tới bây giờ vẫn muốn điên cuồng vượt qua
Xác nhận, thám tử tư nói không sai, không thể lấy được thông tin bệnh nhân của Liêu Song chỉ có một lí do duy nhất: em trai cô - Ngô Quốc Anh đã chi rất nhiều tiền để che giấu thông tin và làm giả kết quả kiểm tra tâm lí.
Chung Hà biếng nhác vắt chéo hai chân với nhau, tay đặt lên đùi. Còn Ngụy Hoắc Thần lười biếng cúi xuống lướt Apple Watch, tỏ vẻ không chấp với anh ta
Chung Hà nhếch môi cười đắc thắng, thời gian đã mài dũa tên Ma Vương kia trở thành một con sư tử say ngủ. Thế thì đã sao chứ? Ma Vương có ngoi lên mặt đất, anh ta cũng dìm xuống dưới lòng đất lại
Ngụy Hoắc Thần vẫn im lặng nhìn tin nhắn trên chiếc Apple Watch màu đen, sau đó nhếch môi. Khuôn mặt sắc bén góc cạnh nhìn đối diện với anh ta, vươn tay ra lấy lại chiếc điện thoại trên bàn bỏ vào túi quần, cặp mắt phượng đen sâu lạnh lùng hun hút không thấy tâm tư nhìn Chung Hà. Anh hít một hơi sâu, sau đó thở một hơi dài vào thẳng trọng tâm:
- Andrew, chuyện cậu làm ra, tôi có thể “tiện tay” tước giấy phép của cậu bất kì lúc nào.
Dừng một chút, anh cười trào phúng:
- Có chăng điều mà hai chị em nhà đó cho cậu biết có phải là toàn bộ sự thật?
- Mẹ nó… Cậu!
Chung Hà bị “dội nước lạnh” nghiến răng ken két, không phản bác được.
Anh ta và Ngụy Hoắc Thần so ra một chín một mười. Ngụy Hoắc Thần nói ra lời đó, anh ta cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh ta hoàn toàn đã khuất phục, cho tới bây giờ tại sao thầy luôn tán dương cậu ta.
- Cậu đã quên thầy từng dạy chúng ta rằng, chỉ khi chúng ta tường tận rõ mọi ngó chùa ngách của sự vật thì sự thật đó mới đúng một trăm phần trăm
Lúc này vị bác sĩ tâm lí trong chiếc áo blouse trắng đã á khẩu hoàn toàn. Ngụy Hoắc Thần vẫn luôn nắm chính xác đằng chuôi
- Chuyện tôi đã mở miệng đề nghị, cả ba chúng ta đều có lợi, tùy cậu chọn.
Chung Hà xoay người, đứng dậy đi qua mời anh qua chiếc ghế sofa ngồi, sau đó đi qua tủ đứng đối diện phòng lấy ra hai tách trà trăm tuổi và một hộp trà Đại hồng bào
Ngồi xuống bắt đầu tỉ mẩn dùng bình giữ nhiệt đổ nước sôi ra trụng ly tách sau đó pha trà, đổ nước đi lần một rồi châm lại nước lần hai. Mọi thứ đều vô cùng chính xác
Tách trà nóng cũng đưa đến tay, Ngụy Hoắc Thần cầm lên nhấp một ngụm, giọng lười biếng:
- Cậu thật hào phóng, dù sao tôi cũng chỉ là cảnh sát quèn
- Tôi thua cậu rồi - Chung Hà mỉm cười
Sau đó anh ta đứng dậy đi lấy một tập hồ sơ đưa đến tay anh, ngồi phịch xuống dựa lưng vào ghế, bắt đầu đề tài:
- Có phải ông già giao Liêu Song cho cậu chữa trị hay không?
Cả hai đều biết “ông già” này là ai
- Ừ, đúng vậy, mới nhận cách đây bốn tháng trước.
- Có thông tin gì không?
- Không, thầy chỉ nói Ngô tiểu thư có tiền sử trầm cảm và PTSD. Khi tôi vừa nhận Liêu Song chỉ mắc PTSD ở mức độ nhẹ nhưng khoảng một tháng trước, nhìn qua cổ đã phát bệnh trầm cảm trở lại
- Có mất đi kí ức nào không?
Chung Hà gật đầu:
- Liêu Song không những bị mất mà còn xáo trộn kí ức từ năm tám tuổi trở về trước. Nhưng tôi khuyên cậu, cố gắng đừng kích thích Liêu Song
Ngụy Hoắc Thần gật đầu, im lặng uống trà
Anh hắng giọng, nhấp một ngụm trà rồi nhìn anh ta, sau đó đặt cốc trà xuống, đặt hai tay lên chiếc ghế bành nhìn người đàn ông trên sofa. Cuối cùng anh nhếch môi, mở lời:
- Như thế này, tôi muốn cậu tiếp tục chữa trị cho Liêu Song, đồng thời tiền viện phí tôi trả. Ngoài ra, tôi sẽ bảo vệ cậu, thế nào?
- Vì một người phụ nữ mà làm đến bước này, tôi quả thật có chút tò mò
Anh cười nhẹ, nghiêm túc nói chuyện vô cùng thành thật:
- Người mà cậu từng điều trị, là nhân chứng cuối cùng trong vụ án xảy ra cách đây mười lăm năm trước. Kẻ thủ ác đã đánh hơi được, nhắm vào cô ấy. Chắc chắn những người gần cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Xin phép
- Tôi hiểu rồi. Hồ sơ của cô ấy, tùy cậu xử lí. Nếu cậu muốn biết thêm nên hỏi thầy, tôi chì làm những gì cần làm
Nói xong, anh ta đưa cho Ngụy Hoắc Thần tập hồ sơ bệnh lí. Anh đứng dậy, Chung Hà cũng đứng dậy theo, sải bước cùng người bạn cũ bước ra ngoài. Người cảnh sát cao lớn nhìn xuống anh ta, hỏi:
- Cậu vẫn còn liên lạc với thầy chứ? Ông già khỏe không?
- Khỏe chán, thầy vẫn hay hỏi cậu
Cả hai đi tiếp, chỉ còn tiếng giày da trầm ổn giữa hành lang im lặng
Cho đến khi đến trước chiếc Range Rover Vouge được để ở nơi khuất nhất dưới tầng hầm bệnh viện
Anh đang chuẩn bị lên xe thì Chung Hà khoanh tay, liếc nhẹ mắt ra sau lưng:
- Không còn sớm, tôi cũng phải thu xếp về nhà. Cậu về cẩn thận
Sau đó anh ta giảm lại âm lượng thều thào, đối phương chắc chỉ có thể đọc khẩu hình anh ta:
- Cẩn thận “chó săn”
Không biết người kia nghe thấy hay nhìn được khẩu hình anh vẫn đáp lại, giọng điệu lười biếng
- Ừ, biết rồi
Chung Hà đút hai tay vào túi áo blouse, nhìn chiếc xe rời đi, sau đó bình thản đi vào thang máy dưới hầm, mắt vẫn nhìn ra ngoài bãi đỗ xe được ngăn cách bằng cửa kính tự động.
Từ lúc bước vào cửa bệnh viện đã có hai con chó săn phe phẩy đuôi rình mò anh.
Dựa vào mùi hương mà bám anh tới tận đây, xem ra lá gan không nhỏ.
Anh lái xe rời khỏi bệnh viện, chiếc Toyota đen bám dai như đĩa. Anh tăng tốc, chiếc xe đó cũng tăng theo, không dễ dàng cắt đuôi. Không những vậy, chiếc xe đó còn bất chấp va quẹt, không chừng còn muốn húc sạch những chiếc xe chắn phía trước để chạy ngang với chiếc Range Rover của anh
Anh đánh lái về phía Giang Hạ
Chạy suốt lộ lớn, cuối cùng đi vào con đường rừng, cắt được đuôi chiếc xe rồi dừng lại ở một góc trong rừng, hòa vào bóng tối
Ngụy Hoắc Thần ngồi trong xe, gửi hình WeChat cho Chu Minh, thử vận may bảo cậu ta điều tra chiếc xe này.
Lúc này có một tin nhắn nặc danh gửi đến anh
[Tốt nhất là đừng có chĩa mũi vào, bằng không tao sẽ giết cả hết họ nhà chúng mày!]
Anh không quan tâm, bỏ người nhắn chuyển qua phần “spam”
Cũng không hẳn là phòng khám, nó giống phòng trà hơn bởi vì được thiết kế bởi tông màu xám phối vàng kim loại. Anh bước vào căn phòng tràn ngập mùi đàn hương, cuối cùng dừng lại ở trước bàn làm việc Chung Hà, ngồi xuống
- Chào anh, đặt lịch trước rồi đúng không?
Chung Hà ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn anh, tay buông bút xuống đan vào nhau vui vẻ nhìn anh:
- Matthew, anh vẫn như vậy!
- Andrew, anh vẫn như xưa!
- Nếu không phải là có việc chắc chắn anh sẽ không mò đến đây gặp bạn cũ. Sao nào, đến tham vấn à? - Chung Hà mỉm cười trêu chọc
Ngụy Hoắc Thần đẩy hình trong điện thoại qua, đáp lại:
- Tôi muốn điều tra thông tin về bệnh nhân của anh, Ngô Liêu Song.
- Matthew, thông tin bệnh nhân là bảo mật. Vả lại, tiền tôi không thiếu!
Ý vị quá rõ ràng. Không phải cứ muốn cho là cho được. Huống hồ gì anh là đối thủ tưởng tượng mà Chung Hà từ mười hai năm trước cho tới bây giờ vẫn muốn điên cuồng vượt qua
Xác nhận, thám tử tư nói không sai, không thể lấy được thông tin bệnh nhân của Liêu Song chỉ có một lí do duy nhất: em trai cô - Ngô Quốc Anh đã chi rất nhiều tiền để che giấu thông tin và làm giả kết quả kiểm tra tâm lí.
Chung Hà biếng nhác vắt chéo hai chân với nhau, tay đặt lên đùi. Còn Ngụy Hoắc Thần lười biếng cúi xuống lướt Apple Watch, tỏ vẻ không chấp với anh ta
Chung Hà nhếch môi cười đắc thắng, thời gian đã mài dũa tên Ma Vương kia trở thành một con sư tử say ngủ. Thế thì đã sao chứ? Ma Vương có ngoi lên mặt đất, anh ta cũng dìm xuống dưới lòng đất lại
Ngụy Hoắc Thần vẫn im lặng nhìn tin nhắn trên chiếc Apple Watch màu đen, sau đó nhếch môi. Khuôn mặt sắc bén góc cạnh nhìn đối diện với anh ta, vươn tay ra lấy lại chiếc điện thoại trên bàn bỏ vào túi quần, cặp mắt phượng đen sâu lạnh lùng hun hút không thấy tâm tư nhìn Chung Hà. Anh hít một hơi sâu, sau đó thở một hơi dài vào thẳng trọng tâm:
- Andrew, chuyện cậu làm ra, tôi có thể “tiện tay” tước giấy phép của cậu bất kì lúc nào.
Dừng một chút, anh cười trào phúng:
- Có chăng điều mà hai chị em nhà đó cho cậu biết có phải là toàn bộ sự thật?
- Mẹ nó… Cậu!
Chung Hà bị “dội nước lạnh” nghiến răng ken két, không phản bác được.
Anh ta và Ngụy Hoắc Thần so ra một chín một mười. Ngụy Hoắc Thần nói ra lời đó, anh ta cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh ta hoàn toàn đã khuất phục, cho tới bây giờ tại sao thầy luôn tán dương cậu ta.
- Cậu đã quên thầy từng dạy chúng ta rằng, chỉ khi chúng ta tường tận rõ mọi ngó chùa ngách của sự vật thì sự thật đó mới đúng một trăm phần trăm
Lúc này vị bác sĩ tâm lí trong chiếc áo blouse trắng đã á khẩu hoàn toàn. Ngụy Hoắc Thần vẫn luôn nắm chính xác đằng chuôi
- Chuyện tôi đã mở miệng đề nghị, cả ba chúng ta đều có lợi, tùy cậu chọn.
Chung Hà xoay người, đứng dậy đi qua mời anh qua chiếc ghế sofa ngồi, sau đó đi qua tủ đứng đối diện phòng lấy ra hai tách trà trăm tuổi và một hộp trà Đại hồng bào
Ngồi xuống bắt đầu tỉ mẩn dùng bình giữ nhiệt đổ nước sôi ra trụng ly tách sau đó pha trà, đổ nước đi lần một rồi châm lại nước lần hai. Mọi thứ đều vô cùng chính xác
Tách trà nóng cũng đưa đến tay, Ngụy Hoắc Thần cầm lên nhấp một ngụm, giọng lười biếng:
- Cậu thật hào phóng, dù sao tôi cũng chỉ là cảnh sát quèn
- Tôi thua cậu rồi - Chung Hà mỉm cười
Sau đó anh ta đứng dậy đi lấy một tập hồ sơ đưa đến tay anh, ngồi phịch xuống dựa lưng vào ghế, bắt đầu đề tài:
- Có phải ông già giao Liêu Song cho cậu chữa trị hay không?
Cả hai đều biết “ông già” này là ai
- Ừ, đúng vậy, mới nhận cách đây bốn tháng trước.
- Có thông tin gì không?
- Không, thầy chỉ nói Ngô tiểu thư có tiền sử trầm cảm và PTSD. Khi tôi vừa nhận Liêu Song chỉ mắc PTSD ở mức độ nhẹ nhưng khoảng một tháng trước, nhìn qua cổ đã phát bệnh trầm cảm trở lại
- Có mất đi kí ức nào không?
Chung Hà gật đầu:
- Liêu Song không những bị mất mà còn xáo trộn kí ức từ năm tám tuổi trở về trước. Nhưng tôi khuyên cậu, cố gắng đừng kích thích Liêu Song
Ngụy Hoắc Thần gật đầu, im lặng uống trà
Anh hắng giọng, nhấp một ngụm trà rồi nhìn anh ta, sau đó đặt cốc trà xuống, đặt hai tay lên chiếc ghế bành nhìn người đàn ông trên sofa. Cuối cùng anh nhếch môi, mở lời:
- Như thế này, tôi muốn cậu tiếp tục chữa trị cho Liêu Song, đồng thời tiền viện phí tôi trả. Ngoài ra, tôi sẽ bảo vệ cậu, thế nào?
- Vì một người phụ nữ mà làm đến bước này, tôi quả thật có chút tò mò
Anh cười nhẹ, nghiêm túc nói chuyện vô cùng thành thật:
- Người mà cậu từng điều trị, là nhân chứng cuối cùng trong vụ án xảy ra cách đây mười lăm năm trước. Kẻ thủ ác đã đánh hơi được, nhắm vào cô ấy. Chắc chắn những người gần cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Xin phép
- Tôi hiểu rồi. Hồ sơ của cô ấy, tùy cậu xử lí. Nếu cậu muốn biết thêm nên hỏi thầy, tôi chì làm những gì cần làm
Nói xong, anh ta đưa cho Ngụy Hoắc Thần tập hồ sơ bệnh lí. Anh đứng dậy, Chung Hà cũng đứng dậy theo, sải bước cùng người bạn cũ bước ra ngoài. Người cảnh sát cao lớn nhìn xuống anh ta, hỏi:
- Cậu vẫn còn liên lạc với thầy chứ? Ông già khỏe không?
- Khỏe chán, thầy vẫn hay hỏi cậu
Cả hai đi tiếp, chỉ còn tiếng giày da trầm ổn giữa hành lang im lặng
Cho đến khi đến trước chiếc Range Rover Vouge được để ở nơi khuất nhất dưới tầng hầm bệnh viện
Anh đang chuẩn bị lên xe thì Chung Hà khoanh tay, liếc nhẹ mắt ra sau lưng:
- Không còn sớm, tôi cũng phải thu xếp về nhà. Cậu về cẩn thận
Sau đó anh ta giảm lại âm lượng thều thào, đối phương chắc chỉ có thể đọc khẩu hình anh ta:
- Cẩn thận “chó săn”
Không biết người kia nghe thấy hay nhìn được khẩu hình anh vẫn đáp lại, giọng điệu lười biếng
- Ừ, biết rồi
Chung Hà đút hai tay vào túi áo blouse, nhìn chiếc xe rời đi, sau đó bình thản đi vào thang máy dưới hầm, mắt vẫn nhìn ra ngoài bãi đỗ xe được ngăn cách bằng cửa kính tự động.
Từ lúc bước vào cửa bệnh viện đã có hai con chó săn phe phẩy đuôi rình mò anh.
Dựa vào mùi hương mà bám anh tới tận đây, xem ra lá gan không nhỏ.
Anh lái xe rời khỏi bệnh viện, chiếc Toyota đen bám dai như đĩa. Anh tăng tốc, chiếc xe đó cũng tăng theo, không dễ dàng cắt đuôi. Không những vậy, chiếc xe đó còn bất chấp va quẹt, không chừng còn muốn húc sạch những chiếc xe chắn phía trước để chạy ngang với chiếc Range Rover của anh
Anh đánh lái về phía Giang Hạ
Chạy suốt lộ lớn, cuối cùng đi vào con đường rừng, cắt được đuôi chiếc xe rồi dừng lại ở một góc trong rừng, hòa vào bóng tối
Ngụy Hoắc Thần ngồi trong xe, gửi hình WeChat cho Chu Minh, thử vận may bảo cậu ta điều tra chiếc xe này.
Lúc này có một tin nhắn nặc danh gửi đến anh
[Tốt nhất là đừng có chĩa mũi vào, bằng không tao sẽ giết cả hết họ nhà chúng mày!]
Anh không quan tâm, bỏ người nhắn chuyển qua phần “spam”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.