Chương 22: Kẻ bắt cóc thầm lặng (11)
Dực Tô Thức Quỷ
04/08/2019
Trong phòng không có đồng hồ, Tưởng Vân Kiệt không biết đã mấy giờ, cũng
không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu, anh ta chỉ có thể ngồi đếm số, vừa để nhẩm giờ, vừa để giết thời gian.
Khi đếm đến số 1774, thì có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, Tưởng Vân Kiệt lập tức ngẩng đầu lên, lắng nghe âm thanh bên ngoài, là một người đàn ông.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, người nọ đi đến cửa thì dừng lại, tiếng khóa cửa vang lên, Tưởng Vân Kiệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tim đập thình thịch, mồ hôi đổ như suối.
Cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, vì Tưởng Vân Kiệt ngồi chắn sau cánh cửa, nhưng anh ta vẫn nhìn được mặt của người bắt cóc mình.
Một người hoàn toàn xa lạ. Niềm hi vọng cuối cùng rằng đây chỉ là một trò đùa dai cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn. Bên ngoài là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen, lông mày rậm, đôi mắt không to, không nhỏ, khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Dáng người to cao. Sau khi phát hiện ra Tưởng Vân Kiệt đã rời đến cửa thì hắn nhíu mày, nhìn anh ta đầy bất mãn.
Tưởng Vân Kiệt nuốt nước bọt, không dám nói bất kì lời nào, đợi xem đối phương định làm gì.
Người đàn ông dùng sức đẩy mạnh cửa, Tưởng Vân Kiệt và cái ghế cũng bị đẩy ra, người đàn ông to cao đi vào phòng, chẳng nói chẳng rằng mà đưa tay về phía anh ta. Tưởng Vân Kiệt bị hắn dọa, sợ đến mức rụt cổ lại. Nào ngờ người kia không đánh anh ta, mà chỉ cầm ghế, kéo anh ta trở lại chỗ cũ.
Tay trái người đàn ông có cầm một cái túi, Tưởng Vân Kiệt thấy hắn mở túi ra, bên trong có nước và bánh mì, Tưởng Vân Kiệt bất giác nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ anh ta vừa khát lại vừa đói.
Sau đó, người đàn ông kia lấy chai nước, mở nắp, đưa về phía Tưởng Vân Kiệt, rót nước cho anh ta uống.
Tưởng Vân Kiệt ngửa cổ uống nước, dù động tác của người đàn ông không quá thô lỗ, nhưng Tưởng Vân Kiệt vẫn khẩn trương nên sặc nước, nhíu mày ho sặc sụa.
Người đàn ông kia thấy vậy, lấy chai nước suối ra, Tưởng Vân Kiệt vội cúi đầu ho khan vài cái, dù sặc nhưng uống nước xong thì vẫn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó anh ta thấy người đàn ông kia lấy một chiếc bánh mì, Tưởng Vân Kiệt không ho nữa thì đút bánh mì vào miệng anh ta.
Thì ra là muốn cho mình ăn, đúng vậy, nếu mình chết đói rồi thì sao có thể đòi được tiền chuộc.
Tưởng Vân Kiệt vừa nhai bánh mì vừa nghĩ.
Người đàn ông cứ thế im lặng đút cho Tưởng Vân Kiệt ăn hết chiếc bánh mì, sau đó lại cho anh ta uống chút nước, rồi để túi đồ lại trong phòng, dường như định rời đi.
Tưởng Vân Kiệt thấy người đàn ông định đi ra ngoài, lắp bắp lên tiếng, “Này… đại... đại ca à, em, em muốn đi vệ sinh.” Thật ra thì Tưởng Vân Kiệt cũng không biết liệu người đàn ông này có cho mình đi vệ sinh hay không. Mấy năm ở trong đội điều tra đặc biệt, anh ta cũng đọc qua không ít vụ án bắt cóc. Có vài kẻ thì chẳng ngó ngàng gì tới con tin, thậm chí còn có kẻ lại lấy chuyện này ra để nhục mạ con tin, thật ra nếu nghĩ lạc quan lên một chút thì còn sống thôi là được rồi, mấy chuyện này có tính là gì đâu chứ.
Nghe xong lời của anh ta, người đàn ông liền quay lại, và… cởi trói tay cho anh ta. Tay Tưởng Vân Kiệt được tự do, sau đó người đàn ông lại tháo tiếp sợi dây trên chân anh ta ra. Lúc này trên người Tưởng Vân Kiệt không còn bất kì sợi dây trói nào nữa, chỉ cần đánh gục được người đàn ông kia là có thể chạy thoát rồi!
Nhưng vấn đề ở đây là…. Anh ta đánh không lại… Có lẽ người đàn ông kia cũng biết trước được điều này nên mới tháo dây trói, Tưởng Vân Kiệt bi thương: Đây chính là kết quả của việc không chịu khó rèn luyện đây mà.
Đội trưởng đã nói qua, khi chưa có kế hoạch chắc chắn thì không nên manh động, tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra. Do vậy, Tưởng Vân Kiệt không nhúc nhích, không bỏ trốn mà tiếp tục tìm thời cơ tốt nhất.
Người đàn ông xách cổ anh ta đưa ra khỏi phòng, Tưởng Vân Kiệt chưa kịp nhân cơ hội này quan sát xung quanh xem cửa ở đâu thì đã đến phòng vệ sinh rồi. Phòng vệ sinh không lớn, khá sạch sẽ, Tưởng Vân Kiệt bị mang đến bên bồn cầu, còn chưa kịp xắn tay áo lên, đột nhiên có một vật lạnh như băng kề sát vào cổ mình.
Không cần nhìn cũng biết, đó là dao. Tưởng Vân Kiệt hít sâu một hơi, may quá mình chưa làm gì manh động, nếu không chắc giờ về chầu ông bà mất rồi.
Đi vệ sinh xong, Tưởng Vân Kiệt lại bị đưa trở lại căn phòng vừa nãy, hắn trói chặt tay chân anh ta vào ghế rồi rời đi.
Cảm thấy người đàn ông kia có vẻ không có ý định ngược đãi mình, Tưởng Vân Kiệt quyết định thử trao đổi với hắn một chút, “Ờ… Đại ca, đại ca, có vẻ anh chưa rõ, thật ra em không có tiền đâu, chỉ có mấy chục nghìn tệ gửi ngân hàng thôi, còn chút tiền mặt giấu trong tủ giày, mà em cũng không có người thân.”
Người đàn ông nghe được lời của anh ta, dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không nói một lời.
Tưởng Vân Kiệt sợ hắn thấy mình không có tiền rồi tức quá hóa liều, trực tiếp tiễn mình lên đường nên tiếp lời: “Nhưng… nhưng anh có thể gọi điện thoại cho số 139XXXXXXXX, anh ta tên là Lục Diệp, đó là bạn tôi, anh ta sẽ đưa tiền cho anh.” Nói xong anh ta lại thấy không yên tâm, Lục Diệp là đại gia, nhưng nhỡ đâu anh ấy cho rằng có người lừa đảo anh ấy thì sao? Đành phải sửa lại: “Không, không, anh gọi cho số 131XXXXXXXX đi, anh ấy tên là Cao Đình, là bạn thân của tôi, anh đòi tiền anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đưa cho anh.”
Tưởng Vân Kiệt nghĩ chỉ có đội trưởng là người đáng tin nhất, nhất định anh ta sẽ điều tra số điện thoại này, nhất định sẽ nhận ra mình bị bắt cóc thật.
Tuy nhiên người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, Tưởng Vân Kiệt nghi ngờ…. Người này… đừng nói là bị câm đấy nhé?
Nếu là người câm, thì gọi điện tống tiến thế nào?!?
***
Trong lúc này, Mai Tư Lễ và Mộc Thất đã đến nhà Hạ Quân, Đường Ân mở cửa, thấy Mộc Thất tới liền mỉm cười, “Bác sĩ Mộc, chào cô….” Sau đó Đường Ân đưa mắt nhìn bóng Mai Tư Lễ cao ngất đứng sau lưng Mộc Thất, “Vị này là…?”
Mộc Thất giới thiệu: “Vị này là một nhà tư vấn tâm lý, hôm nay anh ấy đồng ý đến đây thăm Hạ Quân với tôi.”
Có thêm người đến chữa bệnh cho con mình, Đường Ân vội vàng đón hai người vào nhà, “Chào anh, làm phiền anh rồi, mau vào nhà đi.”
Đổi giày xong, câu đầu tiên Mộc Thất hỏi là về chuyện của đứa bé, “Tình hình Hạ Quân bây giờ ra sao rồi?”
Đường Ân mỉm cười, “Khá hơn nhiều rồi, tôi đã nghe theo lời của cô, bây giờ con bé không sợ cha của nó, không khóa trái của phòng, thi thoảng còn tự mình đi ra khỏi phòng nữa.”
Mộc Thất vuốt cằm: “Thế là tốt rồi, bây giờ cô bé ở đâu?”
“Con bé đang vẽ tranh trong phòng.”
“Được, vậy bây giờ chúng tôi vào thăm cô bé nhé.”
“Vâng.” Đường Ân dẫn hai người đến phòng của Hạ Quân, đúng như lời Đường Ân nói, cửa phòng mở, Hạ Quân đang nằm dưới đất vẽ vẽ.
Đường Ân nói với con gái: “Quân Quân, dì Mộc đến thăm con này.”
Hạ Quân ngẩng đầu lên nhìn mọi người, “Cháu chào dì.”
Sau đó lại cúi đầu vẽ tranh tiếp.
“Tôi đi pha trà cho mọi người.” Đường Ân rất yên tâm về Mộc Thất nên lập tức rời khỏi phòng, xuống bếp.
Mộc Thất và Mai Tư Lễ đến bên Hạ Quân, Mai Tư Lễ chân dài, vừa vào phòng đã ngồi xuống đất rồi khoanh chân lại, Mộc Thất ngồi xổm xuống hỏi thăm Hạ Quân: “Quân Quân đang vẽ gì thế?”
“Cháu vẽ hoa.” Hạ Quân vẫn cúi đầu vẽ tranh.
“Hạ Quân, tên rất dễ nghe.” Mai Tư Lễ chống cằm nhìn Hạ Quân.
Giọng nói Mai Tư Lễ rất đặc biệt, dường như có một loại ma lực nào đó. Sự chú ý của Hạ Quân lập tức chuyển về phía anh, cô bé bỏ sáp màu xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy tò mò.
“Chú tên là Mai Tư Lễ.” Anh mỉm cười đưa tay ra.
Hạ Quân cũng từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mai Tư Lễ, Mộc Thất vẫn ngồi yên bên cạnh quan sát hai người. Trên đời này có một loại người, dù làm một động tác rất đơn giản, nhưng lại có sức hấp dẫn rất riêng.
Lúc này Hạ Quân đã mở lòng đón nhận Mai Tư Lễ.
Và Mai Tư Lễ cũng nhận ra việc này, anh bỏ tay Hạ Quân ra, đưa một ngón trỏ, đung đưa trước mặt Hạ Quân, đồng thời nháy mắt với cô bé, nhẹ nhàng, chậm rãi hướng dẫn cô bé: “Hạ Quân, khi nghe được chữ ‘Mộc’ thì cháu phải làm gì?”
“Mai Tư Lễ.” Mộc Thất nhận ra rằng anh đang thôi miên Hạ Quân, lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Mai Tư Lễ quay đầu sang nhìn cô, đặt ngón trỏ lên miệng, “Chờ một chút.”
Mộc Thất nhíu mày nhìn anh, sau đó lại tiếp tục quan sát Hạ Quân.
Cô bé chớp mắt, đột nhiên cúi đầu xuống, cầm một tờ giấy trắng lên, rồi cầm sáp màu, bắt đầu vẽ.
Đầu tiên là nhà, sau đó đến đường mòn, Hạ Quân vẽ lại bức tranh lần trước.
Mai Tư Lễ nhìn vẻ mặt dần trở nên căng thẳng của Mộc Thất, quay qua phía Hạ Quân, nắm lấy bàn tay phải đang cầm sáp màu của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Hạ Quân, cháu đã làm xong chuyện của cháu rồi, từ giờ trở đi không cần phải vẽ bức tranh này nữa.”
Hạ Quân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn.
Mai Tư Lễ mở miệng, dùng khẩu hình nói ra ba con số, rồi búng tay một cái.
Rời khỏi nhà Hạ Quân, Mai Tư Lễ dựa hẳn vào phần lan can trong tháng máy, kéo thấp mũ xuống, “Cô đoán không sai, cô bé bị người ta thôi miên, từ khóa là họ của cô.”
“Có thể biết được người thôi miên cô bé không?”
“Chuyện này rất khó. Người thôi miên cô bé đã hạ chỉ thị là khi nghe được từ khóa cô bé phải vẽ tranh, đồng thời quên đi phần kí ức cũ.” Mai Tư Lễ đưa tay ra chỉ vào đầu mình, “Giống như phản xạ có điều kiện ấy. Trong đầu cô bé chỉ có câu chỉ thị đó thôi, nghe được họ của cô, cơ thể cô bé sẽ tự có phản ứng, bây giờ tôi chỉ có thể xóa bỏ chỉ thị ấy đi, còn những chuyện khác thì cần phải điều tra thêm.”
Thấy vẻ mặt Mộc Thất có vẻ ỉu xìu, Mai Tư Lễ lại nói thêm, “Nếu cô cần, tôi có thể giúp.” Những lời này anh chỉ thốt ra theo bản năng, hoàn toàn không có sự thông qua của não bộ.
Mộc Thất nhìn anh, hai người mặt đối mặt, ánh mắt của Mai Tư Lễ lóe lên điều gì đó, anh mím môi, gương mặt anh thậm chí còn hiện lên chút màu hồng.
“Reng reng.”
Điện thoại của Mộc Thất reo lên, thấy tên hiển thị là đội trưởng, cô lập tức nghe máy, “Đội trưởng, vâng, tôi đang bên ngoài. Được rồi, tôi lập tức đến đó.”
Mai Tư Lễ: Sao mình lại phải đỏ mặt????
Khi đếm đến số 1774, thì có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, Tưởng Vân Kiệt lập tức ngẩng đầu lên, lắng nghe âm thanh bên ngoài, là một người đàn ông.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, người nọ đi đến cửa thì dừng lại, tiếng khóa cửa vang lên, Tưởng Vân Kiệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tim đập thình thịch, mồ hôi đổ như suối.
Cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, vì Tưởng Vân Kiệt ngồi chắn sau cánh cửa, nhưng anh ta vẫn nhìn được mặt của người bắt cóc mình.
Một người hoàn toàn xa lạ. Niềm hi vọng cuối cùng rằng đây chỉ là một trò đùa dai cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn. Bên ngoài là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen, lông mày rậm, đôi mắt không to, không nhỏ, khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Dáng người to cao. Sau khi phát hiện ra Tưởng Vân Kiệt đã rời đến cửa thì hắn nhíu mày, nhìn anh ta đầy bất mãn.
Tưởng Vân Kiệt nuốt nước bọt, không dám nói bất kì lời nào, đợi xem đối phương định làm gì.
Người đàn ông dùng sức đẩy mạnh cửa, Tưởng Vân Kiệt và cái ghế cũng bị đẩy ra, người đàn ông to cao đi vào phòng, chẳng nói chẳng rằng mà đưa tay về phía anh ta. Tưởng Vân Kiệt bị hắn dọa, sợ đến mức rụt cổ lại. Nào ngờ người kia không đánh anh ta, mà chỉ cầm ghế, kéo anh ta trở lại chỗ cũ.
Tay trái người đàn ông có cầm một cái túi, Tưởng Vân Kiệt thấy hắn mở túi ra, bên trong có nước và bánh mì, Tưởng Vân Kiệt bất giác nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ anh ta vừa khát lại vừa đói.
Sau đó, người đàn ông kia lấy chai nước, mở nắp, đưa về phía Tưởng Vân Kiệt, rót nước cho anh ta uống.
Tưởng Vân Kiệt ngửa cổ uống nước, dù động tác của người đàn ông không quá thô lỗ, nhưng Tưởng Vân Kiệt vẫn khẩn trương nên sặc nước, nhíu mày ho sặc sụa.
Người đàn ông kia thấy vậy, lấy chai nước suối ra, Tưởng Vân Kiệt vội cúi đầu ho khan vài cái, dù sặc nhưng uống nước xong thì vẫn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó anh ta thấy người đàn ông kia lấy một chiếc bánh mì, Tưởng Vân Kiệt không ho nữa thì đút bánh mì vào miệng anh ta.
Thì ra là muốn cho mình ăn, đúng vậy, nếu mình chết đói rồi thì sao có thể đòi được tiền chuộc.
Tưởng Vân Kiệt vừa nhai bánh mì vừa nghĩ.
Người đàn ông cứ thế im lặng đút cho Tưởng Vân Kiệt ăn hết chiếc bánh mì, sau đó lại cho anh ta uống chút nước, rồi để túi đồ lại trong phòng, dường như định rời đi.
Tưởng Vân Kiệt thấy người đàn ông định đi ra ngoài, lắp bắp lên tiếng, “Này… đại... đại ca à, em, em muốn đi vệ sinh.” Thật ra thì Tưởng Vân Kiệt cũng không biết liệu người đàn ông này có cho mình đi vệ sinh hay không. Mấy năm ở trong đội điều tra đặc biệt, anh ta cũng đọc qua không ít vụ án bắt cóc. Có vài kẻ thì chẳng ngó ngàng gì tới con tin, thậm chí còn có kẻ lại lấy chuyện này ra để nhục mạ con tin, thật ra nếu nghĩ lạc quan lên một chút thì còn sống thôi là được rồi, mấy chuyện này có tính là gì đâu chứ.
Nghe xong lời của anh ta, người đàn ông liền quay lại, và… cởi trói tay cho anh ta. Tay Tưởng Vân Kiệt được tự do, sau đó người đàn ông lại tháo tiếp sợi dây trên chân anh ta ra. Lúc này trên người Tưởng Vân Kiệt không còn bất kì sợi dây trói nào nữa, chỉ cần đánh gục được người đàn ông kia là có thể chạy thoát rồi!
Nhưng vấn đề ở đây là…. Anh ta đánh không lại… Có lẽ người đàn ông kia cũng biết trước được điều này nên mới tháo dây trói, Tưởng Vân Kiệt bi thương: Đây chính là kết quả của việc không chịu khó rèn luyện đây mà.
Đội trưởng đã nói qua, khi chưa có kế hoạch chắc chắn thì không nên manh động, tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra. Do vậy, Tưởng Vân Kiệt không nhúc nhích, không bỏ trốn mà tiếp tục tìm thời cơ tốt nhất.
Người đàn ông xách cổ anh ta đưa ra khỏi phòng, Tưởng Vân Kiệt chưa kịp nhân cơ hội này quan sát xung quanh xem cửa ở đâu thì đã đến phòng vệ sinh rồi. Phòng vệ sinh không lớn, khá sạch sẽ, Tưởng Vân Kiệt bị mang đến bên bồn cầu, còn chưa kịp xắn tay áo lên, đột nhiên có một vật lạnh như băng kề sát vào cổ mình.
Không cần nhìn cũng biết, đó là dao. Tưởng Vân Kiệt hít sâu một hơi, may quá mình chưa làm gì manh động, nếu không chắc giờ về chầu ông bà mất rồi.
Đi vệ sinh xong, Tưởng Vân Kiệt lại bị đưa trở lại căn phòng vừa nãy, hắn trói chặt tay chân anh ta vào ghế rồi rời đi.
Cảm thấy người đàn ông kia có vẻ không có ý định ngược đãi mình, Tưởng Vân Kiệt quyết định thử trao đổi với hắn một chút, “Ờ… Đại ca, đại ca, có vẻ anh chưa rõ, thật ra em không có tiền đâu, chỉ có mấy chục nghìn tệ gửi ngân hàng thôi, còn chút tiền mặt giấu trong tủ giày, mà em cũng không có người thân.”
Người đàn ông nghe được lời của anh ta, dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không nói một lời.
Tưởng Vân Kiệt sợ hắn thấy mình không có tiền rồi tức quá hóa liều, trực tiếp tiễn mình lên đường nên tiếp lời: “Nhưng… nhưng anh có thể gọi điện thoại cho số 139XXXXXXXX, anh ta tên là Lục Diệp, đó là bạn tôi, anh ta sẽ đưa tiền cho anh.” Nói xong anh ta lại thấy không yên tâm, Lục Diệp là đại gia, nhưng nhỡ đâu anh ấy cho rằng có người lừa đảo anh ấy thì sao? Đành phải sửa lại: “Không, không, anh gọi cho số 131XXXXXXXX đi, anh ấy tên là Cao Đình, là bạn thân của tôi, anh đòi tiền anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đưa cho anh.”
Tưởng Vân Kiệt nghĩ chỉ có đội trưởng là người đáng tin nhất, nhất định anh ta sẽ điều tra số điện thoại này, nhất định sẽ nhận ra mình bị bắt cóc thật.
Tuy nhiên người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, Tưởng Vân Kiệt nghi ngờ…. Người này… đừng nói là bị câm đấy nhé?
Nếu là người câm, thì gọi điện tống tiến thế nào?!?
***
Trong lúc này, Mai Tư Lễ và Mộc Thất đã đến nhà Hạ Quân, Đường Ân mở cửa, thấy Mộc Thất tới liền mỉm cười, “Bác sĩ Mộc, chào cô….” Sau đó Đường Ân đưa mắt nhìn bóng Mai Tư Lễ cao ngất đứng sau lưng Mộc Thất, “Vị này là…?”
Mộc Thất giới thiệu: “Vị này là một nhà tư vấn tâm lý, hôm nay anh ấy đồng ý đến đây thăm Hạ Quân với tôi.”
Có thêm người đến chữa bệnh cho con mình, Đường Ân vội vàng đón hai người vào nhà, “Chào anh, làm phiền anh rồi, mau vào nhà đi.”
Đổi giày xong, câu đầu tiên Mộc Thất hỏi là về chuyện của đứa bé, “Tình hình Hạ Quân bây giờ ra sao rồi?”
Đường Ân mỉm cười, “Khá hơn nhiều rồi, tôi đã nghe theo lời của cô, bây giờ con bé không sợ cha của nó, không khóa trái của phòng, thi thoảng còn tự mình đi ra khỏi phòng nữa.”
Mộc Thất vuốt cằm: “Thế là tốt rồi, bây giờ cô bé ở đâu?”
“Con bé đang vẽ tranh trong phòng.”
“Được, vậy bây giờ chúng tôi vào thăm cô bé nhé.”
“Vâng.” Đường Ân dẫn hai người đến phòng của Hạ Quân, đúng như lời Đường Ân nói, cửa phòng mở, Hạ Quân đang nằm dưới đất vẽ vẽ.
Đường Ân nói với con gái: “Quân Quân, dì Mộc đến thăm con này.”
Hạ Quân ngẩng đầu lên nhìn mọi người, “Cháu chào dì.”
Sau đó lại cúi đầu vẽ tranh tiếp.
“Tôi đi pha trà cho mọi người.” Đường Ân rất yên tâm về Mộc Thất nên lập tức rời khỏi phòng, xuống bếp.
Mộc Thất và Mai Tư Lễ đến bên Hạ Quân, Mai Tư Lễ chân dài, vừa vào phòng đã ngồi xuống đất rồi khoanh chân lại, Mộc Thất ngồi xổm xuống hỏi thăm Hạ Quân: “Quân Quân đang vẽ gì thế?”
“Cháu vẽ hoa.” Hạ Quân vẫn cúi đầu vẽ tranh.
“Hạ Quân, tên rất dễ nghe.” Mai Tư Lễ chống cằm nhìn Hạ Quân.
Giọng nói Mai Tư Lễ rất đặc biệt, dường như có một loại ma lực nào đó. Sự chú ý của Hạ Quân lập tức chuyển về phía anh, cô bé bỏ sáp màu xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy tò mò.
“Chú tên là Mai Tư Lễ.” Anh mỉm cười đưa tay ra.
Hạ Quân cũng từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mai Tư Lễ, Mộc Thất vẫn ngồi yên bên cạnh quan sát hai người. Trên đời này có một loại người, dù làm một động tác rất đơn giản, nhưng lại có sức hấp dẫn rất riêng.
Lúc này Hạ Quân đã mở lòng đón nhận Mai Tư Lễ.
Và Mai Tư Lễ cũng nhận ra việc này, anh bỏ tay Hạ Quân ra, đưa một ngón trỏ, đung đưa trước mặt Hạ Quân, đồng thời nháy mắt với cô bé, nhẹ nhàng, chậm rãi hướng dẫn cô bé: “Hạ Quân, khi nghe được chữ ‘Mộc’ thì cháu phải làm gì?”
“Mai Tư Lễ.” Mộc Thất nhận ra rằng anh đang thôi miên Hạ Quân, lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Mai Tư Lễ quay đầu sang nhìn cô, đặt ngón trỏ lên miệng, “Chờ một chút.”
Mộc Thất nhíu mày nhìn anh, sau đó lại tiếp tục quan sát Hạ Quân.
Cô bé chớp mắt, đột nhiên cúi đầu xuống, cầm một tờ giấy trắng lên, rồi cầm sáp màu, bắt đầu vẽ.
Đầu tiên là nhà, sau đó đến đường mòn, Hạ Quân vẽ lại bức tranh lần trước.
Mai Tư Lễ nhìn vẻ mặt dần trở nên căng thẳng của Mộc Thất, quay qua phía Hạ Quân, nắm lấy bàn tay phải đang cầm sáp màu của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Hạ Quân, cháu đã làm xong chuyện của cháu rồi, từ giờ trở đi không cần phải vẽ bức tranh này nữa.”
Hạ Quân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn.
Mai Tư Lễ mở miệng, dùng khẩu hình nói ra ba con số, rồi búng tay một cái.
Rời khỏi nhà Hạ Quân, Mai Tư Lễ dựa hẳn vào phần lan can trong tháng máy, kéo thấp mũ xuống, “Cô đoán không sai, cô bé bị người ta thôi miên, từ khóa là họ của cô.”
“Có thể biết được người thôi miên cô bé không?”
“Chuyện này rất khó. Người thôi miên cô bé đã hạ chỉ thị là khi nghe được từ khóa cô bé phải vẽ tranh, đồng thời quên đi phần kí ức cũ.” Mai Tư Lễ đưa tay ra chỉ vào đầu mình, “Giống như phản xạ có điều kiện ấy. Trong đầu cô bé chỉ có câu chỉ thị đó thôi, nghe được họ của cô, cơ thể cô bé sẽ tự có phản ứng, bây giờ tôi chỉ có thể xóa bỏ chỉ thị ấy đi, còn những chuyện khác thì cần phải điều tra thêm.”
Thấy vẻ mặt Mộc Thất có vẻ ỉu xìu, Mai Tư Lễ lại nói thêm, “Nếu cô cần, tôi có thể giúp.” Những lời này anh chỉ thốt ra theo bản năng, hoàn toàn không có sự thông qua của não bộ.
Mộc Thất nhìn anh, hai người mặt đối mặt, ánh mắt của Mai Tư Lễ lóe lên điều gì đó, anh mím môi, gương mặt anh thậm chí còn hiện lên chút màu hồng.
“Reng reng.”
Điện thoại của Mộc Thất reo lên, thấy tên hiển thị là đội trưởng, cô lập tức nghe máy, “Đội trưởng, vâng, tôi đang bên ngoài. Được rồi, tôi lập tức đến đó.”
Mai Tư Lễ: Sao mình lại phải đỏ mặt????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.