Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu
Chương 24:
Nhất Mai Nữu Khấu
09/09/2022
Bao giờ Thẩm Ngôn Cố mới biết mình nói sai?
Đợi đến khi học sinh nữ đó đi rồi, Dương Dương cười không nhịn được còn liên tục vỗ tay, lúc Trần Quân hỏi “Hai cậu kết hôn từ khi nào vậy?”, anh mới nhận ra vừa nãy mình nói thiếu một chữ.
Thật ra trong đầu anh định nói “Chúng tôi đều kết hôn rồi”, không biết vì sao lúc nói ra miệng lại biến thành “Chúng tôi kết hôn rồi”.
Có điều Thẩm Ngôn Cố cũng không để ý lắm, mục đích của anh là từ chối người khác một cách lịch sự, bây giờ đạt được mục đích rồi, quan tâm anh nói cái gì làm chi.
Nhưng đã qua nửa phút.
“Có buồn cười vậy không?” Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Dương Dương vẫn đang cười: “Chỗ buồn cười ở đâu thế?”
Dương Dương muốn nói lại thôi vẫn tiếp tục cười, Thẩm Ngôn Cố đợi nửa ngày cậu ta vẫn không nói một chữ, chỉ có thể quay sang hỏi Giang Phú: “Cậu có biết cậu ta đang cười gì không?”
Giang Phú cũng âm thầm cười, nhưng lại nói: “Không biết nữa.”
Nói xong cậu lại uống một ngụm nước.
Cứ như vậy một lúc sau, chai nước sắp bị Giang Phú uống hết.
“Nếu mà kết hôn rồi.” Dương Dương đụng vào Thẩm Ngôn Cố một cái: “Cậu còn không mau gọi Giang Phú một tiếng ông xã đi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Bệnh thần kinh, tôi không phải là nữ sinh.”
“Bịch.”
Đột nhiên Giang Phú ném chai nước đã uống hết vào thùng rác.
Hôm nay là lần đầu tiên nhóm đàn em chơi bóng cùng nhau, nên cứ mỗi lần chơi xong một ván lại muốn phục thù vô cùng lâu, mọi người nói chuyện hăng say đến nỗi không thấy đói bụng, cứ ríu rít nói lúc ấy nên thế này lúc đó nên thế kia.
Các bạn cùng phòng xem cả trận đấu cũng tích cực tham gia thảo luận, nhân tiện hẹn nhau chơi bóng cùng.
Lúc Thẩm Ngôn Cố nhìn bên cạnh cửa đến lần thứ mười, cuối cùng Giang Phú cũng đi ra từ bên trong. Trong sân vận động này có một phòng tắm, Giang Phú vừa vào thay quần áo, có lẽ cũng nhân tiện vào tắm một lát, nên lúc đi ra đầu tóc có hơi ướt.
Giang Phú đeo túi lên một bên vai, đi đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố: “Vẫn đang nói chuyện à?”
Thẩm Ngôn Cố: “Có lẽ sắp xong rồi.” Nói xong, anh nghĩ về điều gì đó rồi hỏi: “Áo chơi bóng của cậu là số 18 à?”
Giang Phú: “Ừm.”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Tôi là số 8.”
Dương Dương đột nhiên đi tới: “Cậu ấy nhiều hơn cậu số 1.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn khuôn mặt đầy vẻ tươi cười của Dương Dương, không thể hiểu được: “Thế thì sao?”
Dương Dương: “Cậu là 08, cậu ấy là 18.”
Thẩm Ngôn Cố chấm hỏi đầy mặt: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Dương Dương lại cười như bị điên.
Cuối cùng những người đang thảo luận bên kia cũng có dấu hiệu dừng lại, dường như đã nói xong rồi.
Thẩm Ngôn Cố đứng dậy, Giang Phú cũng được đội của cậu gọi qua, một nhóm người cuồn cuộn mênh mông rời khỏi sân bóng rổ.
Bên ngoài trời đã rất tối, mặt trăng cũng dần dần lên cao, sắp đến mười lăm tháng tám, nó giống như một quả bóng bầu dục treo lơ lửng bên những đám mây xám, phát ra ánh sáng mờ.
Màu xanh vàng, nhìn thế nào cũng giống… “Muốn ăn cua ghê.” Thẩm Ngôn Cố nhìn mặt trăng rồi thở dài một tiếng.
Trần Quân vô tình: “Ở đây thì lấy đâu ra cua cho cậu.”
Thẩm Ngôn Cố nhướng mày: “Hay là chúng ta đi ăn cua đi? Đi không?”
Diệp Lan: “Tôi không đi được, tối nay có hẹn đến thư viện với đàn chị rồi.”
Dương Dương: “Tối nay tôi cũng có việc.”
Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Trần Quân.
Trần Quân: “Ăn ở đâu đây?”
Thẩm Ngôn Cô: “Ngoài trường, tôi nhớ có một nhà hàng ở quảng trường Khải Minh.”
Trần Quân nghĩ ngợi: “Muộn quá rồi, đến đó cũng mất mấy tiếng, lần sau nhé.”
Thẩm Ngôn Cố cong miệng xuống: “Được thôi.”
Thẩm Ngôn Cố lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, có thể mình thèm ăn cua quá rồi, sao càng nhìn càng giống gạch cua vậy?
Anh nhịn không được liếm liếm môi, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Lấy ra xem, trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ Giang Phú.
Cậu nói: [Tôi đi cùng anh]
Thẩm Ngôn Cố vui ngay lập tức cho xem nè!
Anh nhìn sang Giang Phú ở bên kia, đúng lúc Giang Phú cũng nhìn qua, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Sau đó, Thẩm Ngôn Cố cố tình bước từng bước thật chậm.
Một bước chậm.
Hai bước chậm.
Ba người bạn cùng phòng không hề hay biết mà vẫn tiếp tục đi.
Giang Phú ở bên kia cũng tách khỏi đám người, hai người lặng lẽ dần dần đi đến cạnh nhau, sau đó vô cùng ăn ý bước đến bước nào đó đột nhiên xoay người đi về hướng ngược lại.
Thẩm Ngôn Cố nhắn vào nhóm kí túc xá: [Đi ăn cua đây!
Tạm biệt!]
Vừa gửi qua, Thẩm Ngôn Cố đã nghe thấy tiếng Trần Quân gọi mình từ đằng sau.
Gọi cả tên lẫn họ: “Thẩm Ngôn Cố!”
Thẩm Ngôn Cố ngầu lòi vẫy tay mà không thèm quay đầu lại.
Trần Quân lại kêu: “Sao mới quay đầu đi đã chạy theo đứa con trai khác rồi!”
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục gửi vào nhóm: [Đứa con trai khác biết thương tôi!]
Cất điện thoại đi, Thẩm Ngôn Cố nghe Giang Phú nói: “Tôi biết có tiệm cua rất ngon.”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Tiệm nào.”
Giang Phú nói: “Bên cạnh hồ Nam.” cậu lại nói: “Để tôi sắp xếp.”
Đợi đến khi học sinh nữ đó đi rồi, Dương Dương cười không nhịn được còn liên tục vỗ tay, lúc Trần Quân hỏi “Hai cậu kết hôn từ khi nào vậy?”, anh mới nhận ra vừa nãy mình nói thiếu một chữ.
Thật ra trong đầu anh định nói “Chúng tôi đều kết hôn rồi”, không biết vì sao lúc nói ra miệng lại biến thành “Chúng tôi kết hôn rồi”.
Có điều Thẩm Ngôn Cố cũng không để ý lắm, mục đích của anh là từ chối người khác một cách lịch sự, bây giờ đạt được mục đích rồi, quan tâm anh nói cái gì làm chi.
Nhưng đã qua nửa phút.
“Có buồn cười vậy không?” Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Dương Dương vẫn đang cười: “Chỗ buồn cười ở đâu thế?”
Dương Dương muốn nói lại thôi vẫn tiếp tục cười, Thẩm Ngôn Cố đợi nửa ngày cậu ta vẫn không nói một chữ, chỉ có thể quay sang hỏi Giang Phú: “Cậu có biết cậu ta đang cười gì không?”
Giang Phú cũng âm thầm cười, nhưng lại nói: “Không biết nữa.”
Nói xong cậu lại uống một ngụm nước.
Cứ như vậy một lúc sau, chai nước sắp bị Giang Phú uống hết.
“Nếu mà kết hôn rồi.” Dương Dương đụng vào Thẩm Ngôn Cố một cái: “Cậu còn không mau gọi Giang Phú một tiếng ông xã đi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Bệnh thần kinh, tôi không phải là nữ sinh.”
“Bịch.”
Đột nhiên Giang Phú ném chai nước đã uống hết vào thùng rác.
Hôm nay là lần đầu tiên nhóm đàn em chơi bóng cùng nhau, nên cứ mỗi lần chơi xong một ván lại muốn phục thù vô cùng lâu, mọi người nói chuyện hăng say đến nỗi không thấy đói bụng, cứ ríu rít nói lúc ấy nên thế này lúc đó nên thế kia.
Các bạn cùng phòng xem cả trận đấu cũng tích cực tham gia thảo luận, nhân tiện hẹn nhau chơi bóng cùng.
Lúc Thẩm Ngôn Cố nhìn bên cạnh cửa đến lần thứ mười, cuối cùng Giang Phú cũng đi ra từ bên trong. Trong sân vận động này có một phòng tắm, Giang Phú vừa vào thay quần áo, có lẽ cũng nhân tiện vào tắm một lát, nên lúc đi ra đầu tóc có hơi ướt.
Giang Phú đeo túi lên một bên vai, đi đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố: “Vẫn đang nói chuyện à?”
Thẩm Ngôn Cố: “Có lẽ sắp xong rồi.” Nói xong, anh nghĩ về điều gì đó rồi hỏi: “Áo chơi bóng của cậu là số 18 à?”
Giang Phú: “Ừm.”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Tôi là số 8.”
Dương Dương đột nhiên đi tới: “Cậu ấy nhiều hơn cậu số 1.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn khuôn mặt đầy vẻ tươi cười của Dương Dương, không thể hiểu được: “Thế thì sao?”
Dương Dương: “Cậu là 08, cậu ấy là 18.”
Thẩm Ngôn Cố chấm hỏi đầy mặt: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Dương Dương lại cười như bị điên.
Cuối cùng những người đang thảo luận bên kia cũng có dấu hiệu dừng lại, dường như đã nói xong rồi.
Thẩm Ngôn Cố đứng dậy, Giang Phú cũng được đội của cậu gọi qua, một nhóm người cuồn cuộn mênh mông rời khỏi sân bóng rổ.
Bên ngoài trời đã rất tối, mặt trăng cũng dần dần lên cao, sắp đến mười lăm tháng tám, nó giống như một quả bóng bầu dục treo lơ lửng bên những đám mây xám, phát ra ánh sáng mờ.
Màu xanh vàng, nhìn thế nào cũng giống… “Muốn ăn cua ghê.” Thẩm Ngôn Cố nhìn mặt trăng rồi thở dài một tiếng.
Trần Quân vô tình: “Ở đây thì lấy đâu ra cua cho cậu.”
Thẩm Ngôn Cố nhướng mày: “Hay là chúng ta đi ăn cua đi? Đi không?”
Diệp Lan: “Tôi không đi được, tối nay có hẹn đến thư viện với đàn chị rồi.”
Dương Dương: “Tối nay tôi cũng có việc.”
Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Trần Quân.
Trần Quân: “Ăn ở đâu đây?”
Thẩm Ngôn Cô: “Ngoài trường, tôi nhớ có một nhà hàng ở quảng trường Khải Minh.”
Trần Quân nghĩ ngợi: “Muộn quá rồi, đến đó cũng mất mấy tiếng, lần sau nhé.”
Thẩm Ngôn Cố cong miệng xuống: “Được thôi.”
Thẩm Ngôn Cố lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, có thể mình thèm ăn cua quá rồi, sao càng nhìn càng giống gạch cua vậy?
Anh nhịn không được liếm liếm môi, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Lấy ra xem, trên màn hình hiển thị một tin nhắn từ Giang Phú.
Cậu nói: [Tôi đi cùng anh]
Thẩm Ngôn Cố vui ngay lập tức cho xem nè!
Anh nhìn sang Giang Phú ở bên kia, đúng lúc Giang Phú cũng nhìn qua, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Sau đó, Thẩm Ngôn Cố cố tình bước từng bước thật chậm.
Một bước chậm.
Hai bước chậm.
Ba người bạn cùng phòng không hề hay biết mà vẫn tiếp tục đi.
Giang Phú ở bên kia cũng tách khỏi đám người, hai người lặng lẽ dần dần đi đến cạnh nhau, sau đó vô cùng ăn ý bước đến bước nào đó đột nhiên xoay người đi về hướng ngược lại.
Thẩm Ngôn Cố nhắn vào nhóm kí túc xá: [Đi ăn cua đây!
Tạm biệt!]
Vừa gửi qua, Thẩm Ngôn Cố đã nghe thấy tiếng Trần Quân gọi mình từ đằng sau.
Gọi cả tên lẫn họ: “Thẩm Ngôn Cố!”
Thẩm Ngôn Cố ngầu lòi vẫy tay mà không thèm quay đầu lại.
Trần Quân lại kêu: “Sao mới quay đầu đi đã chạy theo đứa con trai khác rồi!”
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục gửi vào nhóm: [Đứa con trai khác biết thương tôi!]
Cất điện thoại đi, Thẩm Ngôn Cố nghe Giang Phú nói: “Tôi biết có tiệm cua rất ngon.”
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Tiệm nào.”
Giang Phú nói: “Bên cạnh hồ Nam.” cậu lại nói: “Để tôi sắp xếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.