Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 8: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (1)

Thất Nguyệt Vị Thì

13/11/2021

Trong phòng.

Khi linh quang vừa chợt lóe lên trong não, Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một biện pháp.

Điệu hổ ly sơn.

Hiện giờ đại sự hàng đầu ở huyện Bình An là gì?

Đó chính là đào phạm chạy tới từ phủ Nam Dự, hiện giờ phủ Nam Dự đã phái người đến bắt giữ đào phạm, huyện Bình An tự nhiên phải toàn lực phối hợp.

Một khi để đào phạm chạy thoát, Huyện thái gia cũng không gánh nổi hậu quả.

Cho nên mặc dù trong kho công văn thực sự có dị thuật, cũng không thể quan trọng hơn so với tên đào phạm này.

Còn cách của Hứa Thanh Tiêu chính là truyền đi tin tức giả, chỉ có như vậy mới có thể lừa được người đi.

Chỉ là nếu như bị phát hiện, kết cục cũng rất thảm.

Nhẹ thì ba mươi trượng hình, nặng thì coi như thông đồng với địch, phải vào đại lao.

Nhưng chuyện đến nước này, Hứa Thanh Tiêu còn lo lắng phạt hay không phạt gì đó sao.

Có thể sống sót hay không vẫn còn là một ẩn số, lo lắng nhiều như vậy chỉ vô ích mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu định lập tức xuất phát.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lắc đầu.

“Không được, nếu đi như vậy sẽ hơi đường đột, phải tìm một lý do thích hợp.”

Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên nhận ra bản thân đột ngột đến đó như vậy, dễ dàng khiến người nghi hoặc, lỡ như bị Trần bộ khoái để ý, vậy thì chẳng phải phiền toái rồi sao?

Suy tư một phen, Hứa Thanh Tiêu nảy ra chủ ý.

Hắn phải diễn một màn khổ nhục kế.



Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến giờ Thìn.

Huyện nha huyện Bình An.

Ánh nắng chói chang chiếu vào giữa huyện nha, bởi vì sự kiện đào phạm, sai dịch trong huyện nha cẩn thận nghiêm ngặt hơn mọi khi rất nhiều.

Dù sao cũng đang trong thời điểm mấu chốt, nếu phạm phải một chút sai lầm thôi, sự tình sẽ không đơn giản như việc rơi đầu đâu.

Vị trí của kho công văn chính là kế bên huyện nha.

Cũng vào lúc này, bóng người của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện bên ngoài của kho công văn.

Cả người hắn ướt sũng, hàn khí từ trong cơ thể khuếch tán ra ngoài, mặt trời trên cao vẫn tỏa ra sức nóng khiến người ta khó chịu.

“Ai?”

“Là Thanh Tiêu.”

“Thanh Tiêu, ngươi làm sao vậy?”

Khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, đám thủ vệ kho công văn lần lượt tỏ ra khẩn trương, nhưng sau khi thấy người đến là Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng âm thầm thở phào.

Trần bộ khoái là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tiều tụy như thế, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn.

“Trần đại ca, đã xảy ra chuyện rồi, ta tự biết bản thân chỉ còn đường chết, tính chọn cho mình một chỗ phong thủy bảo địa, không ngờ đi đến đỉnh núi cách đây khoảng mười dặm về hướng bắc lại thấy tên đào phạm hôm đó.”

“Ta bất cẩn bị hắn phát hiện, nhưng may mà hình như người này cũng bị thương thế nghiêm trọng, không đuổi theo ta, chỉ là ta nhất thời hoảng hốt, hàn khí trong cơ thể bị đẩy ra rồi, chắc là không còn sống được lâu.”

“Trần đại ca, ngươi mau dẫn người đi điều tra, tặc tử kia phỏng chừng chưa trốn đi xa, nếu có thể bắt sống hắn, cũng là một đại công, cũng có thể báo thù cho ta.”

Lúc Hứa Thanh Tiêu nói chuyện có chút run rẩy, hàn khí trên người hắn bức người, thậm chí còn đọng lại thành sương, nhỏ giọt trên mặt đất.

Đây là khổ nhục kế của Hứa Thanh Tiêu.



Vì để thành công thực hiện kế điệu hổ ly sơn, Hứa Thanh Tiêu không ngừng ra sức ép hàn khí trong cơ thể, để nó tùy ý tỏa ra bên ngoài.

Chỉ là điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, sau khi hàn khí ra khỏi cơ thể lại có ảnh hưởng to lớn như thế.

Giờ khắc này, cả người Hứa Thanh Tiêu cứng đờ, cứ như vừa ở trong hầm băng ba ngày ba đêm liên tục.

Nếu nói lúc trước Triệu đại phu phán đoán sinh mệnh của bản thân chỉ còn có thể kéo dài được mười hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu cảm giác mình nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm hai canh giờ.

“Cái gì? Đào phạm ở đỉnh núi hướng Bắc?”

Trần bộ khoái có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Hứa Thanh Tiêu đánh bậy đánh bạ, thế mà lại phát hiện được tung tích đào phạm.

Hơn nữa nghĩ đến việc cấp trên từng dặn dò, đào phạm này từng tu luyện dị thuật, lâm vào phản phệ, cho nên thương thế rất nặng.

Có thể nói tìm được tung tích đào phạm, về cơ bản sẽ có thể bắt được hắn.

Nếu có thể bắt được loại đào phạm này, đối với hắn mà nói đây là công lao vô cùng to lớn, thậm chí nhờ vào công lao này mà hắn có thể vào phủ Nam Dự làm việc?

Tưởng tượng đến đấy, Trần bộ khoái hai mắt sáng rỡ.

“Trần đại ca, ngươi nhất định phải thay ta báo thù, thương thế của tặc tử kia rất nặng, hắn thấy ta, lại không đả thương ta, hiển nhiên là thương thế nghiêm trọng.”

Hứa Thanh Tiêu thấy Trần bộ khoái còn do dự không thể ra quyết định, lập tức không kiềm được tiếp tục bịa thêm chuyện, ý đồ dẫn dụ Trần bộ khoái.

Quả thật sau khi nghe được lời nói của Hứa Thanh Tiêu, Trần bộ khoái không kìm nén được nữa.

“Được, Thanh Tiêu lão đệ, ngươi về nha môn nghỉ dưỡng cho khỏe, ca ca nhất định sẽ thay ngươi báo thù.”

Trần bộ khoái mở miệng, sau đó nhìn mọi người nói: "Để lại hai người trông coi kho công văn, phái thêm hai người đến nha môn, báo cáo tung tích của đào phạm, những người còn lại đi theo ta.”

Trần bộ khoái có chút kích động.

Đào phạm chạy thoát từ phủ Nam Dự, trước mắt chính là trọng phạm, một khi bắt được hắn chính là công lao ngũ đẳng.

Theo luật lệ Đại Ngụy, công lao phân ra ngũ đẳng (năm cấp bậc), thăng quan tiến chức dựa vào công trạng, một công trạng ngũ đẳng, đủ khả năng để hắn ngồi lên vị trí đứng đầu bộ khoái huyện Bình An.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đọc Sách Đại Ngụy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook