Chương 6: Kho Công Văn Ẩn Giấu Dị Thuật (1)
Thất Nguyệt Vị Thì
08/11/2021
Một tiếng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy mở cửa phòng, đập vào mắt chính là một nam tử trông có vẻ tuổi tác xấp xỉ bản thân.
Cũng là đồng liêu nha dịch ở huyện Bình An, chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nhớ được tên của người này.
“Sao thế?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, dò hỏi đối phương đến đây là có ý gì.
“Thanh Tiêu ca, ta tới đưa thuốc cho ngươi, đây là thuốc tốt trong nha môn chuẩn bị cho ngươi, có thể giảm bớt hàn khí trong cơ thể ngươi.”
Đối phương mở miệng, cầm theo mấy gói dược liệu.
“Loại thuốc này có thể cứu mạng ta sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Người đối diện tức khắc có chút xấu hổ, dược liệu trong tay hắn, sao có thể trực tiếp cứu mạng của Hứa Thanh Tiêu.
Thứ này chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt một chút đau đớn.
Nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu tác dụng của dược liệu rồi.
Hắn không nói gì thêm, trở lại vị trí tiếp tục trầm tư.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không thèm quan tâm mình, người đó cũng không chấp nhặt, dù gì đã là người sắp chết, là ai thì cũng sẽ thấy có chút tội nghiệp, sao lại đi so đo cái này.
“Thanh Tiêu ca, ta sắc thuốc giúp ngươi nha, tuy rằng tác dụng không quá lớn, nhưng ít ra có chút tác dụng.”
“Với lại Thanh Tiêu ca, kỳ thật cũng chưa chắc là không có cách cứu chữa, ta nghe nói cấp trên phái người xuống, đặc biệt đi truy bắt tên đào phạm đả thương ngươi.”
“Nếu bắt được hắn, không chừng có thể tìm được cách cứu chữa.”
“Bất quá ta cũng rất buồn bực, tên đào phạm chạy thoát từ đại lao ở phủ Nam Dự, rõ ràng chạy về hướng bắc là có thể sống sót trốn thoát, một hai cứ phải đi về hướng nam, không biết sao xui xẻo thế nào lại chạy tới huyện Bình An chúng ta, chờ đến lúc thật sự bắt được hắn, bất luận như thế nào ta cũng phải cho hắn nếm thử khổ hình của huyện nha chúng ta.”
Tên nha dịch đến đây hơi bị lắm mồm, ý định ban đầu của hắn là muốn an ủi Hứa Thanh Tiêu, cũng tránh cho Hứa Thanh Tiêu sa sút tinh thần quá mức.
Chỉ là mấy lời này làm Hứa Thanh Tiêu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Có thể đi về hướng bắc? Lại đi về hướng nam?
Đúng vậy, dọc theo hướng bắc phủ Nam Dự là những ngọn núi lớn nối liền nhau, đất hoang tàn vắng vẻ không người, cho dù là phủ sai tự mình tróc nã, muốn tìm được một người sống ở dãy núi này, thật đúng là một chuyện không hề dễ dàng.
Chạy đến huyện Bình An, khắp nơi đều là người, cực kỳ dễ dàng bại lộ.
Phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không làm việc như thế?
Tại sao hắn lại chạy đến nơi đông người?
Chẳng lẽ là có mục đích gì sao?
Giờ khắc này, não của Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển, tuy rằng hắn không biết tại sao lại băn khoăn vì việc này, nhưng trước mắt cũng không có gì đáng để suy tư.
“Từ từ!”
Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, nỗ lực nhớ lại hình ảnh ký ức trước khi bị thương.
Hắn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, không thể nào liên kết lại.
“Phủ Nam Dự!”
“Vào bắc ra nam?”
“Huyện Bình An!”
Một đám từ ngữ ở trong óc giữa lập loè, nhưng trước sau không có mặt mày.
“Bình tĩnh.”
“Hứa Thanh Tiêu, bình tĩnh lại.”
Lòng nóng như lửa đốt, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh lại.
Không thể để tinh thần bị rối loạn, nếu không thì càng gấp sẽ càng loạn, càng loạn sẽ càng gấp, lâm vào vòng tuần hoàn chết chóc như vậy thì thật sự hết đường cứu rồi.
Mười lăm phút sau.
Hứa Thanh Tiêu ổn định tinh thần.
Hắn bắt đầu hồi ức, tìm tòi ký ức.
Lại một canh giờ, tới giờ Tỵ rồi.
Đột nhiên ký ức chắp vá khôi phục như lúc ban đầu, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Hai ngày trước, chủ nhân ban đầu của thân thể này theo thường lệ tuần tra quận huyện.
Chỉ là phát hiện ra điều khác thường trong một căn nhà dân, bèn gõ cửa, lúc còn chưa thật sự bước chân đi vào, một bóng người liền vọt ra.
Khó có thể thấy rõ dung mạo của bóng người này, nhưng điều khiến Hứa Thanh Tiêu khắc sâu trong ký ức chính là.
Bóng người này cả người tràn ngập hàn khí, thân thể tựa như đã kết băng, tùy tiện cho mình một chưởng đã dẫn tới khí âm minh nhập thể.
Hàn khí!
Hàn khí!
Cũng chính là trong nháy mắt này, dường như một tia sét đánh qua trong đầu.
Tất cả thông tin được liên kết lại.
“Người này là có học võ, hơn nữa còn là người học võ tu luyện dị thuật.”
“Khí âm minh quấn quanh người hắn, chắc hẳn là bị dị thuật phản phệ, phỏng chừng tình hình còn hiểm nghèo hơn ta.”
“Hắn không chạy trốn về hướng bắc, lại đi về hướng nam, hơn nữa cố tình chọn huyện Bình An, khẳng định là có mưu đồ.”
“Hắn đang tìm cách giải quyết khí âm minh.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ thông suốt, căn cứ vào thông tin có hạn, từ từ suy luận ra.
Bất kể sự tình gì thì đều không phải là ngẫu nhiên.
Trên thế giới này không có kẻ ngốc.
Biết rõ đi hướng bắc có thể chạy trốn, cho dù triều đình truy lùng đến mấy vẫn có lợi hơn là chạy đến huyện Bình An gấp trăm lần.
Nhưng vì sao người này lại muốn đến huyện Bình An?
Cùng đường? Thần chí bất minh?
Việc này hiển nhiên không có khả năng.
Câu trả lời duy nhất có thể giải thích cho việc này chính là quận huyện Bình An đối với hắn mà nói rất quan trọng, đối với một người tu luyện dị thuật mà nói, cái gì quan trọng nhất?
Cũng là đồng liêu nha dịch ở huyện Bình An, chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nhớ được tên của người này.
“Sao thế?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, dò hỏi đối phương đến đây là có ý gì.
“Thanh Tiêu ca, ta tới đưa thuốc cho ngươi, đây là thuốc tốt trong nha môn chuẩn bị cho ngươi, có thể giảm bớt hàn khí trong cơ thể ngươi.”
Đối phương mở miệng, cầm theo mấy gói dược liệu.
“Loại thuốc này có thể cứu mạng ta sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Người đối diện tức khắc có chút xấu hổ, dược liệu trong tay hắn, sao có thể trực tiếp cứu mạng của Hứa Thanh Tiêu.
Thứ này chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt một chút đau đớn.
Nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu tác dụng của dược liệu rồi.
Hắn không nói gì thêm, trở lại vị trí tiếp tục trầm tư.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không thèm quan tâm mình, người đó cũng không chấp nhặt, dù gì đã là người sắp chết, là ai thì cũng sẽ thấy có chút tội nghiệp, sao lại đi so đo cái này.
“Thanh Tiêu ca, ta sắc thuốc giúp ngươi nha, tuy rằng tác dụng không quá lớn, nhưng ít ra có chút tác dụng.”
“Với lại Thanh Tiêu ca, kỳ thật cũng chưa chắc là không có cách cứu chữa, ta nghe nói cấp trên phái người xuống, đặc biệt đi truy bắt tên đào phạm đả thương ngươi.”
“Nếu bắt được hắn, không chừng có thể tìm được cách cứu chữa.”
“Bất quá ta cũng rất buồn bực, tên đào phạm chạy thoát từ đại lao ở phủ Nam Dự, rõ ràng chạy về hướng bắc là có thể sống sót trốn thoát, một hai cứ phải đi về hướng nam, không biết sao xui xẻo thế nào lại chạy tới huyện Bình An chúng ta, chờ đến lúc thật sự bắt được hắn, bất luận như thế nào ta cũng phải cho hắn nếm thử khổ hình của huyện nha chúng ta.”
Tên nha dịch đến đây hơi bị lắm mồm, ý định ban đầu của hắn là muốn an ủi Hứa Thanh Tiêu, cũng tránh cho Hứa Thanh Tiêu sa sút tinh thần quá mức.
Chỉ là mấy lời này làm Hứa Thanh Tiêu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Có thể đi về hướng bắc? Lại đi về hướng nam?
Đúng vậy, dọc theo hướng bắc phủ Nam Dự là những ngọn núi lớn nối liền nhau, đất hoang tàn vắng vẻ không người, cho dù là phủ sai tự mình tróc nã, muốn tìm được một người sống ở dãy núi này, thật đúng là một chuyện không hề dễ dàng.
Chạy đến huyện Bình An, khắp nơi đều là người, cực kỳ dễ dàng bại lộ.
Phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không làm việc như thế?
Tại sao hắn lại chạy đến nơi đông người?
Chẳng lẽ là có mục đích gì sao?
Giờ khắc này, não của Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển, tuy rằng hắn không biết tại sao lại băn khoăn vì việc này, nhưng trước mắt cũng không có gì đáng để suy tư.
“Từ từ!”
Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, nỗ lực nhớ lại hình ảnh ký ức trước khi bị thương.
Hắn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, không thể nào liên kết lại.
“Phủ Nam Dự!”
“Vào bắc ra nam?”
“Huyện Bình An!”
Một đám từ ngữ ở trong óc giữa lập loè, nhưng trước sau không có mặt mày.
“Bình tĩnh.”
“Hứa Thanh Tiêu, bình tĩnh lại.”
Lòng nóng như lửa đốt, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh lại.
Không thể để tinh thần bị rối loạn, nếu không thì càng gấp sẽ càng loạn, càng loạn sẽ càng gấp, lâm vào vòng tuần hoàn chết chóc như vậy thì thật sự hết đường cứu rồi.
Mười lăm phút sau.
Hứa Thanh Tiêu ổn định tinh thần.
Hắn bắt đầu hồi ức, tìm tòi ký ức.
Lại một canh giờ, tới giờ Tỵ rồi.
Đột nhiên ký ức chắp vá khôi phục như lúc ban đầu, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Hai ngày trước, chủ nhân ban đầu của thân thể này theo thường lệ tuần tra quận huyện.
Chỉ là phát hiện ra điều khác thường trong một căn nhà dân, bèn gõ cửa, lúc còn chưa thật sự bước chân đi vào, một bóng người liền vọt ra.
Khó có thể thấy rõ dung mạo của bóng người này, nhưng điều khiến Hứa Thanh Tiêu khắc sâu trong ký ức chính là.
Bóng người này cả người tràn ngập hàn khí, thân thể tựa như đã kết băng, tùy tiện cho mình một chưởng đã dẫn tới khí âm minh nhập thể.
Hàn khí!
Hàn khí!
Cũng chính là trong nháy mắt này, dường như một tia sét đánh qua trong đầu.
Tất cả thông tin được liên kết lại.
“Người này là có học võ, hơn nữa còn là người học võ tu luyện dị thuật.”
“Khí âm minh quấn quanh người hắn, chắc hẳn là bị dị thuật phản phệ, phỏng chừng tình hình còn hiểm nghèo hơn ta.”
“Hắn không chạy trốn về hướng bắc, lại đi về hướng nam, hơn nữa cố tình chọn huyện Bình An, khẳng định là có mưu đồ.”
“Hắn đang tìm cách giải quyết khí âm minh.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ thông suốt, căn cứ vào thông tin có hạn, từ từ suy luận ra.
Bất kể sự tình gì thì đều không phải là ngẫu nhiên.
Trên thế giới này không có kẻ ngốc.
Biết rõ đi hướng bắc có thể chạy trốn, cho dù triều đình truy lùng đến mấy vẫn có lợi hơn là chạy đến huyện Bình An gấp trăm lần.
Nhưng vì sao người này lại muốn đến huyện Bình An?
Cùng đường? Thần chí bất minh?
Việc này hiển nhiên không có khả năng.
Câu trả lời duy nhất có thể giải thích cho việc này chính là quận huyện Bình An đối với hắn mà nói rất quan trọng, đối với một người tu luyện dị thuật mà nói, cái gì quan trọng nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.