Chương 34: Ngươi Nhập Phẩm Rồi? Ngươi Hù Ta? (1)
Thất Nguyệt Vị Thì
27/11/2021
Không phải Hứa Thanh Tiêu không có tự tin vào bản thân, chủ yếu là từ nhỏ đến lớn đã không có sở trường gì hết, cũng không có ưu điểm gì biểu hiện ra bên ngoài, nghĩ mình quá ưu tú thì cũng không tốt.
Hơn nữa có Thiên Địa Văn Cung này, bản thân đã liên quan với Nho gia rồi, hai thứ liên kết lại một chút cũng thấy hợp tình hợp lý.
"Bất luận là như thế nào thì con đường Nho đạo này chắc chắn thích hợp với ta hơn, nhưng cũng không thể để mặc võ đạo được."
"Chỉ tiếc đây không phải thế giới Nho đạo, bằng không cũng không phải không thể chỉ tu một mình nho đạo."
Hứa Thanh Tiêu mau chóng xác định được ý định.
Nếu bản thân mình đã có thiên phú Nho đạo, vậy thì cứ học cho thật tốt, nhưng võ đạo cũng là chủ yếu.
Dù sao thì đây cũng không phải thế giới chủ Nho đạo, không có chuyện đọc một bài thơ là có thể ngưng tụ ra được dị tượng đánh người khác được, cũng không có cách dùng một hàng chữ là trấn được quốc.
Nhưng nho đạo nhất mạch cũng có chỗ tốt, tu sinh dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ là trụ cột, nho giả cường đại, tuân theo khí vận của trời đất, khắc chế tai họa, trấn áp yêu ma, thậm chí có thể buộc tội tố cáo tất cả.
Nói cách khác, nhìn ai không vừa mắt thì cà khịa người đấy, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta.
Dù sao nhận được khí vận của thiên địa, hoàng đế cũng chỉ là thiên tử, có gan giết nho, sẽ khiến quốc vận không thể hưng thịnh được.
Đây cũng không phải chuyện đùa.
Mọi mặt đều không tệ lắm, thích hợp để trà trộn vào triều đình nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải trở thành đại nho, có uy vọng có danh tiếng, hơn nữa có được sự tán thành của trời đất, nếu không chỉ bằng một nho giả phổ thông thôi, nếu dám chỉ thẳng vào mặt mũi của hoàng đế mà chửi um một trận lên, ngày mai vì bước chân trái vào triều đình mà bị lưu vong.
(Bước chân trái ám chỉ là bắt đầu cho vận xui đổ lên người, ý là vừa bước chân vào triều đình đã bị tống cổ lưu vong.)
Hứa Thanh Tiêu đương nhiên sẽ không ôm đại mộng xuân thu này, cũng không hy vọng xa vời bản thân ngày nào đó sẽ trở thành đại nho.
Nói tới nói lui thì bước lên con đường nho đạo là có hy vọng trấn áp được tai họa ma chủng ở trong cơ thể được.
"Hay là hôm nay đi tìm Chu tiên sinh một chuyến nhỉ?"
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu quyết định ngày hôm nay vẫn đi tìm Chu Lăng một chuyến vậy.
Dù sao thì toàn bộ huyện Bình An này, nho sinh duy nhất chỉ có mình Chu Lăng.
Hứa Thanh Tiêu biết, có rất nhiều chuyện hạn chế việc đi tìm người khác, bản thân phải suy nghĩ nhiều lên, tránh rước đến nhiều phiền toái hơn.
Nhưng mà có rất nhiều thứ bản thân cũng không thể hiểu rõ được, bây giờ lại trong thời điểm nhạy cảm, Hứa Thanh Tiêu cũng không dám tùy tiện rời khỏi huyện Bình An, vạn nhất vừa mới rời đi, ngồi chưa vững đã đèo bòng cái án sợ tội bỏ trốn thì không phải xui xẻo sao?
Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn định đi tìm Chu Lăng một buổi.
Phiền toái thì cứ phiền toái thêm một chút, dù sao vẫn hơn ngồi yên chờ chết.
Nhưng nhìn sắc trời một thoáng, bây giờ vẫn còn sớm, đi sang quấy rầy không tốt lắm.
Vì thế nên Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Tuy rằng mấy ngày trước mới bước vào võ đạo thập phẩm, nhưng vẫn chưa có thời gian để bắt đầu tu luyện thật sự.
Giờ nha môn cho mình một tháng nghỉ dài hạn, không có việc gì để làm, Hứa Thanh Tiêu có thể yên tâm tu luyện.
Đi ra khỏi cửa phòng, tắm mình trong kim dương.
Đầu tiên Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp.
Quyền pháp không có tên, được truyền dạy trong nha môn, dùng để cường thân kiện thể, nghiêng mình để phòng thân, đồng thời cũng có thể khiến huyết khí sôi trào.
Võ giả tu luyện, thứ tu luyện chủ yếu chính là cơ thể.
Mấu chốt nhất là khí huyết.
Võ đạo thập phẩm, có người nói càng về sau khí huyết càng đáng sợ, có người nói sau khi thất phẩm xong sẽ biến chất, mỗi một giọt máu cũng giống như linh đan diệu dược, có thể kéo dài tính mạng cho người bình thường.
Nhưng đây chỉ là những lời người ta nói, còn như thất phẩm, là khoảng cách xa vời đối với Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không phải dị thuật, chắc ngay cả thập phẩm cũng cần phải tiêu tốn thời gian mười mấy năm.
Bây giờ đã là nhập phẩm rồi.
Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp vô danh này cũng không thấy phản ứng nào khác cả,
Thông qua trí nhớ mới biết, so với quyền pháp tu luyện trước đây chiêu thức nhìn qua có vẻ hung mãnh, thì bây giờ đánh một trận quyền pháp, quyền phong nối thành từng cơn, mỗi một chiêu mỗi một thức đều có vẻ vô cùng bá đạo hung ác tàn độc.
Đánh bộ quyền này mấy lần, toàn thân Hứa Thanh Tiêu đã hơi khô nóng, khí huyết quay cuồng.
Hứa Thanh Tiêu lập tức ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện Chính Dương Công.
Quyền pháp vô danh.
Nhưng Chính Dương Công lại là công pháp do triều đình cấp, có danh có tiếng, hơn nữa địa vị cũng rất cao.
Là một trong những công pháp võ đạo thượng thừa nhất thiên hạ.
Hơn nữa có Thiên Địa Văn Cung này, bản thân đã liên quan với Nho gia rồi, hai thứ liên kết lại một chút cũng thấy hợp tình hợp lý.
"Bất luận là như thế nào thì con đường Nho đạo này chắc chắn thích hợp với ta hơn, nhưng cũng không thể để mặc võ đạo được."
"Chỉ tiếc đây không phải thế giới Nho đạo, bằng không cũng không phải không thể chỉ tu một mình nho đạo."
Hứa Thanh Tiêu mau chóng xác định được ý định.
Nếu bản thân mình đã có thiên phú Nho đạo, vậy thì cứ học cho thật tốt, nhưng võ đạo cũng là chủ yếu.
Dù sao thì đây cũng không phải thế giới chủ Nho đạo, không có chuyện đọc một bài thơ là có thể ngưng tụ ra được dị tượng đánh người khác được, cũng không có cách dùng một hàng chữ là trấn được quốc.
Nhưng nho đạo nhất mạch cũng có chỗ tốt, tu sinh dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ là trụ cột, nho giả cường đại, tuân theo khí vận của trời đất, khắc chế tai họa, trấn áp yêu ma, thậm chí có thể buộc tội tố cáo tất cả.
Nói cách khác, nhìn ai không vừa mắt thì cà khịa người đấy, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta.
Dù sao nhận được khí vận của thiên địa, hoàng đế cũng chỉ là thiên tử, có gan giết nho, sẽ khiến quốc vận không thể hưng thịnh được.
Đây cũng không phải chuyện đùa.
Mọi mặt đều không tệ lắm, thích hợp để trà trộn vào triều đình nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải trở thành đại nho, có uy vọng có danh tiếng, hơn nữa có được sự tán thành của trời đất, nếu không chỉ bằng một nho giả phổ thông thôi, nếu dám chỉ thẳng vào mặt mũi của hoàng đế mà chửi um một trận lên, ngày mai vì bước chân trái vào triều đình mà bị lưu vong.
(Bước chân trái ám chỉ là bắt đầu cho vận xui đổ lên người, ý là vừa bước chân vào triều đình đã bị tống cổ lưu vong.)
Hứa Thanh Tiêu đương nhiên sẽ không ôm đại mộng xuân thu này, cũng không hy vọng xa vời bản thân ngày nào đó sẽ trở thành đại nho.
Nói tới nói lui thì bước lên con đường nho đạo là có hy vọng trấn áp được tai họa ma chủng ở trong cơ thể được.
"Hay là hôm nay đi tìm Chu tiên sinh một chuyến nhỉ?"
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu quyết định ngày hôm nay vẫn đi tìm Chu Lăng một chuyến vậy.
Dù sao thì toàn bộ huyện Bình An này, nho sinh duy nhất chỉ có mình Chu Lăng.
Hứa Thanh Tiêu biết, có rất nhiều chuyện hạn chế việc đi tìm người khác, bản thân phải suy nghĩ nhiều lên, tránh rước đến nhiều phiền toái hơn.
Nhưng mà có rất nhiều thứ bản thân cũng không thể hiểu rõ được, bây giờ lại trong thời điểm nhạy cảm, Hứa Thanh Tiêu cũng không dám tùy tiện rời khỏi huyện Bình An, vạn nhất vừa mới rời đi, ngồi chưa vững đã đèo bòng cái án sợ tội bỏ trốn thì không phải xui xẻo sao?
Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn định đi tìm Chu Lăng một buổi.
Phiền toái thì cứ phiền toái thêm một chút, dù sao vẫn hơn ngồi yên chờ chết.
Nhưng nhìn sắc trời một thoáng, bây giờ vẫn còn sớm, đi sang quấy rầy không tốt lắm.
Vì thế nên Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Tuy rằng mấy ngày trước mới bước vào võ đạo thập phẩm, nhưng vẫn chưa có thời gian để bắt đầu tu luyện thật sự.
Giờ nha môn cho mình một tháng nghỉ dài hạn, không có việc gì để làm, Hứa Thanh Tiêu có thể yên tâm tu luyện.
Đi ra khỏi cửa phòng, tắm mình trong kim dương.
Đầu tiên Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp.
Quyền pháp không có tên, được truyền dạy trong nha môn, dùng để cường thân kiện thể, nghiêng mình để phòng thân, đồng thời cũng có thể khiến huyết khí sôi trào.
Võ giả tu luyện, thứ tu luyện chủ yếu chính là cơ thể.
Mấu chốt nhất là khí huyết.
Võ đạo thập phẩm, có người nói càng về sau khí huyết càng đáng sợ, có người nói sau khi thất phẩm xong sẽ biến chất, mỗi một giọt máu cũng giống như linh đan diệu dược, có thể kéo dài tính mạng cho người bình thường.
Nhưng đây chỉ là những lời người ta nói, còn như thất phẩm, là khoảng cách xa vời đối với Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không phải dị thuật, chắc ngay cả thập phẩm cũng cần phải tiêu tốn thời gian mười mấy năm.
Bây giờ đã là nhập phẩm rồi.
Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp vô danh này cũng không thấy phản ứng nào khác cả,
Thông qua trí nhớ mới biết, so với quyền pháp tu luyện trước đây chiêu thức nhìn qua có vẻ hung mãnh, thì bây giờ đánh một trận quyền pháp, quyền phong nối thành từng cơn, mỗi một chiêu mỗi một thức đều có vẻ vô cùng bá đạo hung ác tàn độc.
Đánh bộ quyền này mấy lần, toàn thân Hứa Thanh Tiêu đã hơi khô nóng, khí huyết quay cuồng.
Hứa Thanh Tiêu lập tức ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện Chính Dương Công.
Quyền pháp vô danh.
Nhưng Chính Dương Công lại là công pháp do triều đình cấp, có danh có tiếng, hơn nữa địa vị cũng rất cao.
Là một trong những công pháp võ đạo thượng thừa nhất thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.