Chương 48: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (1)
Thất Nguyệt Vị Thì
29/11/2021
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhiều lần đọc thuộc ở trong đầu, dù sao cũng phải khắc một mạch liền, ngộ nhỡ có sai sót gì chẳng phải là phiền phức rồi sao?
"Toàn văn rất dài, nửa đoạn đầu không cần khắc hết vào, lấy một phần là được."
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía tài khí trong áo, hắn suy nghĩ một lúc, quyết định lượt bỏ đoạn đầu, chỉ lấy tinh hoa.
Sau đó, dường như không còn do dự gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhảy vào trong ao.
Trong ao cũng không quá to, cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngồi xếp bằng, muốn thoải mái một chút cũng không được.
Khi nhảy vào trong ao.
Thời khắc đó, tất cả tài khí dâng lên.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, lấy tinh thần hóa bút.
Tài khí ngưng tụ, hóa thành một cây bút lông, hiện lên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
"Thiên địa hữu chính khí."
"Tạp nhiên phú lưu hình."
"Hạ tắc vi Hà Nhạc."
"Thượng tắc vi Nhật Tinh." (Anh hoa chính khí đất trời, khoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng, tràn mặt đất tuôn sông kết núi, vút trời mây chói lói trăng sao.)
Lúc này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu vang lên một tràng âm thanh hùng vĩ này.
Đây là Chính Khí Ca.
Là một thiên thơ cổ.
Chính là sự lý giải của cổ nhân Văn Thiên Tường đối với Hạo nhiên chính khí.
Hứa Thanh Tiêu suy tư rất lâu, bài văn chương đầu tiên của mình phải khắc cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nghĩ đến bài thơ này.
Chính Khí Ca.
Nho đạo không phải tu luyện Hạo Nhiên chính khí sao?
Chính Khí Ca là phù hợp nhất với Hạo Nhiên chính khí rồi.
Có một câu nói rất hay, không tìm thứ tốt nhất, chỉ tìm thứ phù hợp nhất.
Về mặt lý luận thì Chính Khí Ca chắc là phù hợp rồi.
Nhưng điều mà Hứa Thanh Tiêu không biết chính là, Chính Khí Ca không chỉ đơn giản là phù hợp như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Văn bút treo trên đầu Hứa Thanh Tiêu hạ xuống.
Những văn tự được khắc lên sau lưng hắn, cả tòa Văn Cung bắt đầu chấn động.
Từng tia sáng rực rỡ đan xen trong Văn Cung.
Giống như chuỗi xích, không ngừng đan xen, sinh ra các loại luồng sáng.
"Tuyệt thế thơ từ?"
"Thứ này không tầm thường đâu."
"Hơn nữa xem ra, bài thơ này tương đối thích hợp để nhập phẩm, có thể đặt nền móng vững chắc."
"Thảo nào hắn không cần thơ từ của ta, xem ra đã có chuẩn bị."
"Chính xác là do bài thơ này còn hay hơn cả bài thơ của ta."
Dường như trong nháy mắt nam tử tuấn mỹ liền nhận ra đây là thứ gì, hắn mất đi trí nhớ, nhưng có vài thứ trời sinh đã biết.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại phú thơ tuyệt thế, hắn ta không nhịn được lộ ra vẻ chấn động, cũng so sánh một phen với thơ từ mình làm.
Trong Văn Trì.
Thơ từ mà Hứa Thanh Tiêu khắc lên, chính là Chính Khí Ca.
Đây là tuyệt thế thơ từ, khắc ở trong cơ thể, có lợi thế rất lớn.
Theo từng chữ cổ xuất hiện, in dấu ở sau lưng Hứa Thanh Tiêu, những văn tự này ẩn chứa tài khí, cũng ẩn chứa đạo và lý.
"Triết nhân nhật kỷ viễn."
"Điển hình tại túc tích."
"Phong thiềm triển thư độc."
"Cổ đạo chiếu nhan sắc." (Người xưa quá, tinh hoa vẫn đó, Tinh hoa còn rạng rỡ tờ mây, đạo xưa vầng sáng đâu đây, linh lung vầng sáng toả đầy dung quang.)
Chính Khí Ca, toàn văn hơn ba trăm chữ, tài khí trong trì toàn bộ đều khô cạn, vừa đủ dùng.
Mà khi thơ từ này được khắc lên.
Trong phút chốc, Văn Cung bất động.
Nhưng Văn trì mà Hứa Thanh Tiêu đang ngồi xếp bằng lại không ngừng khuếch trương.
Sáu thước.
Một trượng.
Ba trượng.
Sáu trượng.
Chín trượng.
Mười hai trượng.
Mười tám trượng.
Hai mươi bốn trượng.
Ba mươi sáu trượng.
Mở rộng đến tận ba mươi sáu trượng, Văn rrì cuối cùng cũng ngừng khuếch trương.
Chỉ là sự thay đổi lớn hơn lại xuất hiện.
Trong ao tràn vào từng luồng Hạo Nhiên chính khí màu tím.
Màu tím là màu cao nhất, đây là Hạo Nhiên chính khí chất lượng cao nhất, mỗi một luồng đều hơn cả một ao Hạo Nhiên chính khí lúc trước của Hứa Thanh Tiêu.
"Không thể nào! Hạo Nhiên chính khí màu tím.”
"Từ cổ chí kim chưa từng có."
Nam tử tuấn mỹ hoàn toàn không nhịn được nữa.
Có chút ký ức in ở trong linh hồn, trong nháy mắt hắn liền hiểu được Hạo Nhiên chính khí màu tím đáng sợ cỡ nào.
"Văn trì ba mươi sáu trượng, có Thiên Cương chi Số, Nho Thánh chi Tư."
"Người có thể có được Văn Cung, xem ra thật sự rất lợi hại."
Nam tử tuấn mỹ lẩm bẩm.
Văn trì trong Văn cung này, là Văn trì của Hứa Thanh Tiêu, cũng chính bởi Văn trì này, hắn mới có thể hồi phục.
"Toàn văn rất dài, nửa đoạn đầu không cần khắc hết vào, lấy một phần là được."
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía tài khí trong áo, hắn suy nghĩ một lúc, quyết định lượt bỏ đoạn đầu, chỉ lấy tinh hoa.
Sau đó, dường như không còn do dự gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhảy vào trong ao.
Trong ao cũng không quá to, cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngồi xếp bằng, muốn thoải mái một chút cũng không được.
Khi nhảy vào trong ao.
Thời khắc đó, tất cả tài khí dâng lên.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, lấy tinh thần hóa bút.
Tài khí ngưng tụ, hóa thành một cây bút lông, hiện lên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
"Thiên địa hữu chính khí."
"Tạp nhiên phú lưu hình."
"Hạ tắc vi Hà Nhạc."
"Thượng tắc vi Nhật Tinh." (Anh hoa chính khí đất trời, khoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng, tràn mặt đất tuôn sông kết núi, vút trời mây chói lói trăng sao.)
Lúc này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu vang lên một tràng âm thanh hùng vĩ này.
Đây là Chính Khí Ca.
Là một thiên thơ cổ.
Chính là sự lý giải của cổ nhân Văn Thiên Tường đối với Hạo nhiên chính khí.
Hứa Thanh Tiêu suy tư rất lâu, bài văn chương đầu tiên của mình phải khắc cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nghĩ đến bài thơ này.
Chính Khí Ca.
Nho đạo không phải tu luyện Hạo Nhiên chính khí sao?
Chính Khí Ca là phù hợp nhất với Hạo Nhiên chính khí rồi.
Có một câu nói rất hay, không tìm thứ tốt nhất, chỉ tìm thứ phù hợp nhất.
Về mặt lý luận thì Chính Khí Ca chắc là phù hợp rồi.
Nhưng điều mà Hứa Thanh Tiêu không biết chính là, Chính Khí Ca không chỉ đơn giản là phù hợp như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Văn bút treo trên đầu Hứa Thanh Tiêu hạ xuống.
Những văn tự được khắc lên sau lưng hắn, cả tòa Văn Cung bắt đầu chấn động.
Từng tia sáng rực rỡ đan xen trong Văn Cung.
Giống như chuỗi xích, không ngừng đan xen, sinh ra các loại luồng sáng.
"Tuyệt thế thơ từ?"
"Thứ này không tầm thường đâu."
"Hơn nữa xem ra, bài thơ này tương đối thích hợp để nhập phẩm, có thể đặt nền móng vững chắc."
"Thảo nào hắn không cần thơ từ của ta, xem ra đã có chuẩn bị."
"Chính xác là do bài thơ này còn hay hơn cả bài thơ của ta."
Dường như trong nháy mắt nam tử tuấn mỹ liền nhận ra đây là thứ gì, hắn mất đi trí nhớ, nhưng có vài thứ trời sinh đã biết.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại phú thơ tuyệt thế, hắn ta không nhịn được lộ ra vẻ chấn động, cũng so sánh một phen với thơ từ mình làm.
Trong Văn Trì.
Thơ từ mà Hứa Thanh Tiêu khắc lên, chính là Chính Khí Ca.
Đây là tuyệt thế thơ từ, khắc ở trong cơ thể, có lợi thế rất lớn.
Theo từng chữ cổ xuất hiện, in dấu ở sau lưng Hứa Thanh Tiêu, những văn tự này ẩn chứa tài khí, cũng ẩn chứa đạo và lý.
"Triết nhân nhật kỷ viễn."
"Điển hình tại túc tích."
"Phong thiềm triển thư độc."
"Cổ đạo chiếu nhan sắc." (Người xưa quá, tinh hoa vẫn đó, Tinh hoa còn rạng rỡ tờ mây, đạo xưa vầng sáng đâu đây, linh lung vầng sáng toả đầy dung quang.)
Chính Khí Ca, toàn văn hơn ba trăm chữ, tài khí trong trì toàn bộ đều khô cạn, vừa đủ dùng.
Mà khi thơ từ này được khắc lên.
Trong phút chốc, Văn Cung bất động.
Nhưng Văn trì mà Hứa Thanh Tiêu đang ngồi xếp bằng lại không ngừng khuếch trương.
Sáu thước.
Một trượng.
Ba trượng.
Sáu trượng.
Chín trượng.
Mười hai trượng.
Mười tám trượng.
Hai mươi bốn trượng.
Ba mươi sáu trượng.
Mở rộng đến tận ba mươi sáu trượng, Văn rrì cuối cùng cũng ngừng khuếch trương.
Chỉ là sự thay đổi lớn hơn lại xuất hiện.
Trong ao tràn vào từng luồng Hạo Nhiên chính khí màu tím.
Màu tím là màu cao nhất, đây là Hạo Nhiên chính khí chất lượng cao nhất, mỗi một luồng đều hơn cả một ao Hạo Nhiên chính khí lúc trước của Hứa Thanh Tiêu.
"Không thể nào! Hạo Nhiên chính khí màu tím.”
"Từ cổ chí kim chưa từng có."
Nam tử tuấn mỹ hoàn toàn không nhịn được nữa.
Có chút ký ức in ở trong linh hồn, trong nháy mắt hắn liền hiểu được Hạo Nhiên chính khí màu tím đáng sợ cỡ nào.
"Văn trì ba mươi sáu trượng, có Thiên Cương chi Số, Nho Thánh chi Tư."
"Người có thể có được Văn Cung, xem ra thật sự rất lợi hại."
Nam tử tuấn mỹ lẩm bẩm.
Văn trì trong Văn cung này, là Văn trì của Hứa Thanh Tiêu, cũng chính bởi Văn trì này, hắn mới có thể hồi phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.