Người Du Hành Giấc Mơ

Chương 31:

Lương Phong Bạc Mộ

29/11/2021

Ngày 30 tháng 5, tại sảnh cưới.

Lục Khải chống một tay xuống đất, tay kia ôm ngực thở dồn, khuôn mặt ánh lên vẻ dữ tợn.

Diệp Tín Huy đứng đối diện anh ta vặn vặn cổ tay, hơi cau mày lại nhìn Lục Khải đang gục xuống đất.

Thời gian trôi qua như con trỏ lắc lư của chiếc đồng hồ, Lục Khải đặt tay phải lên ngực, thắt vạt áo lại thành nút với mong muốn bắt lấy gì đó nhưng vô ích. Chạy đua với tử thần, điểm khởi đầu là sống, điểm kết thúc là chết, dù thắng hay thua kết quả chỉ có một.

Sau cái chết, chuông tang vang lên.

“Vợ của mày là của tao, đứa con trong bụng vợ mày cũng là của tao. Mày vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này ư?”

Diệp Tín Huy ngồi xổm xuống, đưa tay đẩy kính, khom người sát đất.

Giờ khắc này, y đang giải đáp mọi thắc mắc cho Lục Khải.

Người nằm trên đất hô hấp dồn dập, bản năng khát cầu sự sống không cách nào xoa dịu đi sắc mặt sa sầm của anh ta.

Thắng bại đã rõ, nếu lúc này Diệp Tín Huy “tốt bụng”, có lẽ hắn sẽ tiện tay gọi một cuộc điện thoại để cứu vớt kẻ đang trên bờ vực sinh tử.

Thế nhưng…

Tiếng cười nhẹ hẫng, đứt quãng truyền đến từ người bên dưới, “Nữ sinh viên đại học bốn năm trước bị ném xác kia, bọn mày chạy trời không khỏi nắng đâu. Tao cứ nghĩ mãi, tên Đặng Trọng Minh bình thường mắt nhìn cao hơn đỉnh đầu làm sao có thể xem trọng mày được…”

“Làm loạn tới bây giờ là vì bọn mày cùng cưỡng gian giết chết một nữ sinh. Mày thực sự cho rằng Chu Nhạc thoát tội được chắc?!”

Mỗi lần Lục Khải kết thúc một câu cũng đồng nghĩa với việc một phần sức lực trong anh ta bị ăn mòn. Khuôn mặt anh ta kéo ra một nụ cười quái dị, “Diệp Tín Huy, mày nhìn quanh mày đi, Chu Tử Uyển và cả đứa con trong bụng ả nữa, chỉ cần tao còn sống ngày nào thì còn khuya mới đến lượt mày!”

Tiếng chuông báo tử cuối cùng vang lên ngay khi Lục Khải chìm vào hôn mê.

Diệp Tín Huy đứng dậy, ung dung đẩy gọng kính, độ ấm trong mắt cũng tiêu tán.

Đêm nay không phải thời điểm thích hợp, hoặc có thể nói là vẫn chưa phải lúc.

Nhưng đối với Lục Khải mà nói, đây đã định sẵn là đêm cuối cùng của anh ta.

Mười phút sau, ba người đàn ông kề vai sát cánh đi ra khỏi khách sạn.

Bầu không khí tại sảnh lớn khách sạn lâm vào tình huống dầu sôi lửa bỏng, vài khách hàng tranh chấp gì đó suýt chút nữa lao vào đánh nhau, vô cùng thu hút sự chú ý.

Hai mắt đang nhắm nghiền của Đặng Trọng Minh mở choàng, mồ hôi lạnh nương theo sườn mặt trượt xuống. Mỗi bước tiến về phía trước là sức nặng trên vai hắn càng ghì chặt hơn.

Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, quay đầu nhìn sang phía Lục Khải vẫn đang hôn mê bất tỉnh, “Ngô Trí, tôi đã bảo cậu uống ít thôi, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao…”



Dứt lời, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống. Đương lúc hoảng hốt, Đặng Trọng Minh thậm chí còn nghe được giọng điệu run rẩy của chính mình.

Hắn vừa chạy đến từ quán bar, khắp người nồng nặc mùi rượu, tăng thêm cho hắn một chút can đảm cuối cùng, đây có thể được xem như may mắn.

Mười lăm phút sau.

Trong chiếc Ford, Chu Nhạc lái xe, Ngô Trí ngồi ghế phụ. Hai người phía sau không ai khác chính là Diệp Tín Huy và Lục Khải.

Ngay từ đầu Đặng Trọng Minh đã không lên xe.

Một tay Chu Nhạc nắm chặt vô lăng, nhìn cách hắn dùng sức không giống như đang lái xe mà trông hệt như đang muốn dỡ luôn vô lăng xuống.

Dọc đường đi, mắt hắn nhìn đăm đăm con đường phía trước, không biết qua bao lâu, trước mắt chỉ còn hai màu xanh đỏ luân phiên nhau, phảng phất như sự mâu thuẫn trong lòng hắn.

Chiếc xe dừng lại, Chu Nhạc là người bước xuống đầu tiên.

“…” Hắn đưa tay đỡ lấy thắt lưng Lục Khải, thuận tay ném vào túi anh ta thứ gì đó, cúi gằm không nhìn Diệp Tín Huy lấy một lần.

Hắn không cứu được Lục Khải, thậm chí ngay cả bản thân mình hắn cũng không cứu nổi.

Đây là kết quả đã được định sẵn vào bốn năm trước, sự khác biệt duy nhất là, đêm đó Ngô Trí nhúng chàm; còn đêm nay, cuối cùng cũng tới lượt hắn.

*

Trong căn phòng thẩm vấn, Nguyễn Hạ nhìn Diệp Tín Huy vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình thản: “Tối ngày 30 tháng 5, trước khi anh và Lục Khải lên lầu, Chu Nhạc đã thả một chiếc bút ghi âm mini vào túi Lục Khải.”

“Cây bút ghi âm kia có chức năng ghi hình.”

Nguyễn Hạ ấn nút phát lại, hình ảnh đột ngột xuất hiện làm nổi bật sắc mặt u ám của Diệp Tín Huy.

Đoạn đầu vẫn còn hơi rung, hẳn là lúc này Lục Khải đang tỉnh lại, trong quá trình đánh nhau với Diệp Tín Huy, bút ghi âm đã rơi ra khỏi túi.

Mục đích ban đầu của Chu Nhạc là dùng bản ghi âm tìm đường lui cho chính mình, ai ngờ kết quả chệch ngoài dự đoán của mọi người, sau khi bút ghi âm rơi ra đã quay lại toàn cảnh sự việc.

Màn hình khép lại ở giây cuối cùng – Diệp Tín Huy dùng cà vạt siết cổ Lục Khải.

Thời gian, 10 giờ 25 phút ngày 30 tháng 5.

“Sau đó, hai người thay lễ phục chú rể cho Lục Khải, Chu Nhạc tận dụng khoảng thời gian sau khi thay đồ xong, giấu chiếc bút ghi âm dưới sofa trong phòng khách.”

Ghế sô pha kia đã cũ, phía dưới thủng một lỗ to, vừa đủ không gian cho Chu Nhạc nhét bút ghi âm vào.

Bên tai là giọng nói trong trẻo của Nguyễn Hạ, Diệp Tín Huy nheo mắt, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, đêm đó, lúc Chu Nhạc thay đồ cưới cho Lục Khải xong, dáng vẻ anh ta cứ như người mất hồn vậy.



Chu Nhạc ngoài phòng khách vờ như không cẩn thận vấp phải thứ gì đó, ngã sõng soài trên mặt đất, gáy đập vào sô pha.

May mắn thay, đó là một chiếc sô pha ghế mềm.

Chính là lúc đó, Chu Nhạc đã tận dụng thời cơ giấu bút ghi âm xuống dưới sô pha.

Một vết nứt xuất hiện trên vẻ mặt vốn đang rất bình tĩnh của Diệp Tín Huy.

“Anh rất thông minh, nhưng Chu Nhạc cũng chẳng phải loại ngu ngốc.” Cố Tĩnh Dương nhìn Diệp Tín Huy.

Vứt dứt lời, động tác giơ tay của Diệp Tín Huy khựng lại, ngay sau đó hắn đan hai tay vào nhau, ngón cái tay trái ma sát cổ tay phải.

Hắn đã đánh giá thấp Chu Nhạc.

Hoặc có thể nói, giữ Chu Nhạc lại là sai lầm không đáng có.

“Người đàn ông xuất hiện ở Hoa Thụy Viên lúc 10h35 tối hôm đó là ai?” Cố Tĩnh Dương gõ xuống mặt bàn, lực tay không nhẹ cũng chẳng nặng, tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Đó là hành động mang tính biểu tượng khi anh đã dần kiểm soát được nhịp điệu.

Vụ án này vẫn còn một khúc mắc cuối cùng chưa giải quyết được – đoạn video trong bút ghi âm cho thấy Lục Khải đã chết vào lúc 10h25 tối hôm đó. Nhưng mười phút sau lại có một người đàn ông có dáng dấp giống Lục Khải xuất hiện ở khu biệt thự Hoa Thụy Viên.

Tất nhiên cả Chu Nhạc và Diệp Tín Huy đều có khả năng là người kia vì họ có vóc dáng giống Lục Khải. Nhưng mấu chốt là bọn họ không có đủ thời gian chạy đến đó, người duy nhất trong nhóm phù rể có thể chạy đến khu biệt thự ngày hôm ấy chỉ có Đặng Trọng Minh, nhưng thân hình của hắn lại khác xa Lục Khải.

Người đàn ông xuất hiện trên camera giám sát đêm hôm đó không chỉ đánh lừa đội hình sự rằng Lục Khải cuối cùng cũng trở về nhà mà còn lấy lễ phục của Lục Khải để thay cho Lục Khải đã chết.

Nói cách khác, người đàn ông đó không thể là người qua đường ngẫu nhiên được.

Ngón tay buông ra rồi cuộn lại liên tục, biên độ mỗi lúc một nhẹ dần, nhưng cơ mặt Diệp Tín Huy đã cứng ngắc tự lúc nào.

Hắn đang lo lắng.

“Đội trưởng Cố cũng không biết người đó là ai thì làm sao tôi biết được?”

Giọng nói khô khốc lấy lùi làm tiến.

Cố Tĩnh Dương đập cái rầm lên mặt bàn, “Vậy thì tôi nói cho anh biết, hai năm trước, con dao Vương Duyệt dùng để cắt cổ tay tự sát…”

Anh thoáng ngừng lại, Diệp Tín Huy ngồi đối diện dường như đã thả lỏng.

Thật ra trọng điểm của vấn đề không phải là con dao kia trông như thế nào, mà là Diệp Tín Huy cảm thấy thoải mái vì Cố Tĩnh Dương đã chuyển đề tài khác.

Diệp Tín Huy không lo lắng vì cái chết của Vương Duyệt mà ngược lại, chuyện thật sự khiến hắn cảm thấy khẩn trương là một chuyện khác…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Du Hành Giấc Mơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook