Người Du Hành Giấc Mơ

Chương 4:

Lương Phong Bạc Mộ

28/11/2021

Trong không gian xập xình tiếng nhạc.

Cố Cửu một tay chống trán, ngón trỏ tay kia ngoắc lấy vạt áo người đàn ông.

“Tôi say rồi, ở đây một mình không an toàn.” Cô nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt chứa men say nhưng khi nhìn anh lại đặc biệt sáng ngời.

Một giây sau, Trình Duật Chu cúi người dựa sát vào cô.

Hơi thở anh gần trong gang tấc, thân thể cường tráng bị lớp áo sơ mi đen che lấp. Người đàn ông này có một thân hình khiến người khác huyết mạch phun trào, lần đầu tiên Cố Cửu nhìn thấy, cô còn cực kỳ bình tĩnh thưởng thức toàn bộ quá trình mặc quần áo của anh.

Nhưng mà bây giờ, Trình Duật Chu cứ cúi đầu kề vào tai cô, đôi môi mỏng nhìn qua như muốn dán lên má cô.

Cố Cửu bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim tăng vọt, tiếng tim đập đều đặn vang lên bên tai khiến cô không sao đếm xuể.

“Nếu tôi ở lại, có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn đấy.” Trong lúc hoảng hốt, dường như anh đang nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.

Giống như tất cả chỉ là ảo giác.

*

Cố Cửu bỗng dưng mở to mắt, cô bật dậy, lười biếng tựa vào đầu giường.

Lại là những giấc mơ hỗn loạn.

Cô ngồi yên lặng vài giây, sau đó bực bội cào tóc, lấy điếu thuốc và bật lửa từ tủ đầu giường ra.

Khi đốm đỏ trên tay loé lên, Cố Cửu rít sâu một hơi, lá phổi như được gặp lại người bạn cũ lâu năm, cả cơ thể đều thoải mái.

Nhịn không được.

Điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong đã bị cô dập tắt.

Không bao lâu sau, phiền muộn trong lòng lại tăng lên, Cố Cửu châm tiếp điếu khác.

Khoảnh khắc phun mây nhả khói, Cố Cửu bỗng nhớ tới gần đây Cố Tĩnh Dương bắt cô cai nghiện thuốc lá.

Hút xong điếu này rồi tính.

Cố Cửu thầm nhủ trong lòng, sau đó dập thuốc, nằm xuống ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Cố Cửu dậy rất sớm, trước khi ra cửa, cô nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi trong gương, quay trở lại phòng, rút đại một thỏi son tô lên, nhuộm hồng sắc môi nhợt nhạt.

Trên đường đi, Cố Cửu gửi tin nhắn cho Chu Tử Uyển, biết được cô ấy vẫn đang ở bệnh viện, cô chuyển hướng, lái xe thẳng đến bệnh viện.



Lúc Cố Cửu đến nơi thời gian vẫn còn sớm, trong bệnh viện không có mấy ai, trên hành lang chỉ có y tá thỉnh thoảng đi qua.

“Cô gái hôm qua đáng thương ghê, nghe nói chồng cô ấy mất tích ngay ngày kết hôn, ở hiện trường còn có vết máu, đừng bảo là có chuyện gì nhé…”

“Đừng nói nữa, mẹ chồng của cô ấy, vừa nhìn đã biết là nhân vật ghê gớm. À đúng rồi, hôm qua tôi vô tình nghe thấy cô ấy gọi điện thoại, không biết thế nào, có vẻ hơi đề phòng người khác. Tôi nghe mang máng cô ấy bảo mình đang mang thai, nếu chồng cô ấy thật sự không còn thì có lẽ cuộc sống sau này khó khăn lắm. Cô nghĩ mà xem, xảy ra loại chuyện như này, mẹ chồng cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy cô ấy mang vận xui, về sau làm sao có thể đối xử tốt được…”

Cố Cửu nhìn hai bóng lưng càng lúc càng xa phía trước, dừng bước chân.

Tai quá thính chưa chắc đã là chuyện tốt, chuyện gì nên nghe, chuyện gì không nên nghe, đều lọt hết vào tai cô. Mà tai cô lại không có chức năng che chắn âm thanh.

Một lát sau, cô tiếp tục đi, gõ nhẹ vào cánh cửa trước mắt sau đó đẩy ra.

Trong phòng bệnh trống không, chỉ có một mình Chu Tử Uyển.

“Cậu tới rồi.” Nghe được tiếng động, Chu Tử Uyển giương mắt nhìn ra cửa, “Lục Khải…Có tin gì của anh ấy không?”

Cô ấy nhìn thẳng Cố Cửu, trong mắt hằn tia máu, tương phản rõ rệt với sắc mặt tái nhợt.

Tầm mắt Cố Cửu lướt quanh phòng, bên cạnh giường bệnh đặt một đôi dép xẹp, cách đó không xa là đôi giày cao gót.

Giày cao gót đó không phải là chiếc cô ấy đi hôm qua.

Cô nhớ tới những lời vừa nghe được, hình như Chu Tử Uyển đang mang thai.

“Chưa có tin gì cả,” Cố Cửu nhẹ nhàng dời tầm mắt, lắc đầu.

Cô nói xong, không lên tiếng nữa, ánh mắt lại nhìn xuống mặt đất trống rỗng vô cùng nhập tâm, không biết đến tột cùng là đang nhìn cái gì.

Chu Tử Uyển nhíu mày muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, nhưng thực sự không có gì để nói cả.

Quan hệ giữa cô ấy và Cố Cửu chỉ đến mức nhìn nhau gật đầu chào hỏi mà thôi, đồng nghiệp trong bệnh viện đều biết tính tình Cố Cửu lạnh lùng, không thích nói nhiều, cũng không phải là người dễ sống chung.

Người có tính cách như Cố Cửu chọn làm nghệ này có vẻ lạ, nghe người ta nói, hình như liên quan đến người mẹ đã mất của cô.

Trong nhất thời, bầu không khí có chút nặng nề, cũng may nó không kéo dài lâu, vì cửa phòng lại được mở ra.

“Cô Chu, hôm nay chúng tôi tới vì có một số vấn đề cần hỏi cô.” Nguyễn Hạ đứng ở cửa, đưa tay gẩy đuôi tóc ngắn.

Úc Nam im lặng đứng đằng sau Nguyễn Hạ, tầm mắt nhìn thẳng Cố Cửu.

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Chu Tử Uyển và Nguyễn Hạ.

Cố Cửu đang định rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị lướt qua Úc Nam, bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn cậu.



Đôi môi mỏng đỏ tươi giật giật, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng người đàn ông trẻ tuổi.

“Không mang theo.”

“Vậy thì thôi.” Cô nhìn thoáng qua hộp vuông nhỏ nhô lên trong túi quần cậu, khoé môi hơi cong, giả vờ như sắp rời đi.

Giây lát sau, có gì đó được nhét vào lòng bàn tay cô, là một chiếc hộp hình vuông mềm mại.

Trong nháy mắt, Cố Cửu cảm giác được ngón tay ấm áp của cậu lướt qua cổ tay cô, rất nhanh đã rút về.

“Đây là lần cuối cùng.”

Úc Nam đang nói chuyện, tầm mắt hơi mơ hồ, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra biểu tình mất tự nhiên.

Cố Cửu nắm chặt đồ trong tay, Úc Nam không hút thuốc, bao thuốc lá kia là nhãn hiệu cô thường hút.

Cô cầm bao thuốc lá như đang suy nghĩ chuyện gì vô cùng chăm chú, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt Úc Nam.

“Trước kia chứng nghiện thuốc của chị không nghiêm trọng như thế,” Úc Nam bị nhìn đến mức xoắn xuýt, rủ mắt xuống, “Gần đây tâm trạng không tốt à?”

Cố Cửu yên lặng rút ra một điếu thuốc, thành thạo kẹp vào giữa ngón tay, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện. Cô cau mày, bỏ lại điếu thuốc vào trong bao.

Cô không định trả lời vấn đề của Úc Nam, chỉ dặn dò một câu, “À quên, đừng để anh tôi biết.”

Thấy cô thật sự rời đi, Úc Nam bật thốt, “Chị quen Trình Duật Chu?”

Vừa đi được hai bước, thân hình Cố Cửu dừng lại, một giây sau, cô chậm rãi xoay người, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mang theo sức sống trẻ trung của Úc Nam.

Cô nhìn rất lâu, giống như đang tìm tòi gì đó, vẫn không lên tiếng nói chuyện.

“Không nên tin lời Trình Duật Chu,” Cố Cửu tạm ngừng một chút rồi tiếp tục nói, “Ngoài ra, hình như Chu Tử Uyển…đang mang thai nhưng không muốn để người khác biết.”

Cô thấp giọng nói xong, nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, trùng hợp nhìn thấy bộ dáng lo lắng thấp thỏm của Chu Tử Uyển.

*

Trong phòng bệnh, Nguyễn Hạ nghe thấy tiếng bước chân, biết chắc là Cố Cửu đã đi nên Úc Nam mới tiến vào.

Khuôn mặt Chu Tử Uyển tái nhợt, xuyên suốt thời gian trò chuyện ngắn ngủi, nỗi lo lắng đối với Lục Khải không cần nói cũng biết. Cho dù chuyện ra sao, Nguyễn Hạ vẫn không thể nào liên tưởng một người vợ yếu đuối bất an với hình ảnh hung thủ giết người.

“Mấy hôm nay sức khoẻ cô Chu không được tốt, hay là bảo người nhà mang một đôi giày đế bằng sang đây, mang vào sẽ thoải mái hơn chút.” Úc Nam đến gần Chu Tử Uyển, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

Chu Tử Uyển nghe vậy, môi hơi hé, nhưng rất nhanh đã mím lại, lộ ra độ cong cực nông, “Đúng thế, hai ngày nay chỉ lo cho Lục Khải, suýt nữa thì không để ý tới mấy chuyện này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Du Hành Giấc Mơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook