Chương 3
Tĩnh An Lộ 1 Hào
10/01/2023
Hôm Thời Diệp xuất viện về nhà, trời mưa và không nóng lắm.
Ngưu Tiểu Tuấn đến đón. Cả đường đi Thời Diệp không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn giọt mưa trên cửa kính xe, lông mày khẽ cau lại. Ngưu Tiểu Tuấn nhìn hắn vài lần nhưng vẫn không rõ cha này đang vui hay đang buồn.
Trước mặt người khác, hình như Thời Diệp luôn không vui thì phải.
“Anh Sách bảo em bàn bạc với anh.” Ngưu Tiểu Tuấn cố gắng nói chuyện sao cho nghe thật thờ ơ, “Gì ấy nhỉ, đấy thì là có vocalist mới đến đó, bọn mình vẫn nên ăn một bữa cho phải phép. Chuyện của Thẩm Túy lùm xùm đến mức… Bây giờ mãi mới có chuyện tốt, mình vẫn nên chúc mừng tí anh nhỉ.”
Gã tưởng Thời Diệp sẽ bơ gã luôn, giả bộ không nghe thấy nhưng ngay sau đó lại nghe Thời Diệp bảo: “Được.”
“Hả?”
Thời Diệp nhướng mày: “Hả cái gì?”
“Không không không…” Ngưu Tiểu Tuấn ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa bật nhầm xi nhan, sau khi quan sát sắc mặt của Thời Diệp xong mới cẩn thận hỏi: “Em còn bảo là anh không chịu đi, định lúc đấy nói anh không khỏe nên không đi được…”
“Chả phải người ta hay nói là càng để tâm mới càng tránh né à.” Giọng Thời Diệp đều đều, “Dù sao bây giờ cũng thế rồi, vocalist mới có đến hay không thì vẫn vậy. Anh chẳng quan tâm là Thịnh Hạ hay ai, hợp tác thôi mà. “
Xe dừng lại, họ bị đèn đỏ giữ chân.
Có lẽ mưa ngoài cửa sổ và mây mù u ám trên bầu trời làm ảnh hưởng đến tâm trạng người ta, Ngưu Tiểu Tuấn bỗng thấy buồn. Gã luôn là một người chịu áp lực tốt, cũng coi như lạc quan, nhưng những việc dạo gần đây thực sự khiến gã khó chịu.
“Thực ra cả band đều là người một nhà, Thời gia, anh cũng biết rõ, các anh không phải là đồng nghiệp, không chỉ là hợp tác.” Giọng gã nghiêm túc hơn, “Anh có thể dễ dàng cầm lên, dễ dàng buông xuống, bởi vì anh có vốn liếng để làm thế. Anh tách ra làm một mình cũng có cơ số việc đến tay… Nhưng anh đã bao giờ nghĩ cho Chung Chính với Tiêu Tưởng chưa? Cái thuở khởi đầu còn khó khăn đấy, Chung Chính lấy hết học phí ra thuê một phòng thu âm cho Thời Diệp anh. Còn Tiêu Tưởng, nếu năm đó chị ấy không theo bọn mình đi lưu diễn thì đã kết hôn với gã phú hào người Phúc Kiến hưởng phúc từ lâu rồi, cần gì phải lãng phí thời gian ở đây với anh?”
Đèn xanh bật sáng.
Trước khi khởi động xe, Ngưu Tiểu Tuấn nói một câu cuối cùng: “Thời gia, anh không thể suy nghĩ vấn đề một cách phiến diện như thế được, còn phải cân nhắc cho mọi người nữa.” Bởi đã kìm nén quá lâu nên lời của gã đầy xúc động. Không phải gã không sợ Thời Diệp nhưng những lời này gã đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ đợi một lúc nào đó trút hết cho hắn.
Song, Thời Diệp nghe rồi cũng chẳng đáp lại, hắn dựa gần vào, bật nhạc trên xe. Bài hát đầu tiên cất lên là “Breathing Cloud”, bài hát chính trong album thứ ba của Người Du Hành Vũ Trụ. Thời Diệp cau mày, bấm chuyển sang bài tiếp theo.
Bài tiếp, bài tiếp rồi bài tiếp nữa vẫn là của Người Du Hành Vũ Trụ.
Thời Diệp mất kiên nhẫn bật luôn bluetooth kết nối với điện thoại, nhấp vào danh sách phát đã sắp xếp trước đó rồi chọn phát ngẫu nhiên. Cả quá trình hắn chẳng đoái hoài gì đến Ngưu Tiểu Tuấn, cũng không nói câu nào.
Tình cờ phát “One More Light” của Linkin Park, một bài hát không mới không cũ.
Ngón tay Thời Diệp vô thức đánh nhịp, trong khi lặp lại lời bài hát trong tâm trí, hắn bỗng nói: “Chú nghe lời bài hát này đi. Who care if one more light goes out, ai sẽ quan tâm nếu một tia sáng nữa lụi tàn?”
Ngưu Tiểu Tuấn không trả lời, giả vờ nghiêm túc lái xe.
“Anh từng nghĩ rằng làm cho mình được sống hạnh phúc là rất có bản lĩnh, nếu quá quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình thì chơi rock làm gì?” Thời Diệp ngoảnh đầu nhìn ra ngoài song, “Chú biết đấy, chúng ta đều đã từng cống hiến hết mình cho những năm tháng rực lửa, cho ước mơ, cho đam mê cháy bỏng. Anh từng nghĩ âm nhạc là cách tốt nhất để thể hiện cái tôi của mình. Lòng anh ấp ủ đầy nhiệt huyết, anh viết mỗi một bài hát với tất cả lòng dâng hiến, nhưng chuyện của Thẩm Túy… “
Ngưu Tiểu Tuấn bất giác phải khuyên một câu: “Thời gia, chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
“Bá Nhân vì ta mà chết*, nói vậy đúng không nhỉ?” Thời Diệp cười khẽ, “Anh ta cố gắng hết sức để hủy hoại ban nhạc, hủy hoại anh, chẳng tiếc cả tính mạng mình, chú có thể nói là thực sự không liên quan gì đến anh không?”
(“Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết” là một câu ngạn ngữ, ý là dù ta không hận Bá Nhân, không có ý giết hắn nhưng vì sự oán hận của ta khiến Bá Nhân bị giết hại, cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp tới ta.)
“Anh ta chỉ… đố kị thôi!” Ngưu Tiểu Tuấn kích động, “Đố kị với tài năng của anh, đố kị vì mọi người tin phục anh, đố kị vì người hâm mộ thích anh! Đó không phải là lỗi của anh, hai anh chỉ không hợp trở thành một ban nhạc thôi, hai kẻ hiếu thắng đụng độ nhau, cuối cùng mới không chết thì bị thương như vậy…”
“Nhưng anh ta chẳng còn nữa. Một sinh mệnh sống sờ sờ, rồi cả những khả năng sẽ đạt được trong tương lai… đều không còn nữa.” Thời Diệp nhẹ nhàng nói, “Thực ra anh ta từng cầu cứu anh, anh cũng từng có cơ hội kéo anh ta dậy… Người chơi nhạc cùng anh lại đẩy mình đến kết cục này, chú nghĩ xem, anh có thể tha thứ cho bản thân mình không?”
Ngưu Tiểu Tuấn im lặng hồi lâu.
“Em không biết nên nói gì cho phải.” Ngưu Tiểu Tuấn thở dài, “Nhưng chúng ta vẫn phải tiến về phía trước.”
“Anh biết, nhưng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, chú biết rõ mà, Ngưu ma vương.” Thời Diệp nhếch miệng, “Anh chỉ… Anh cũng không biết nữa.”
Ngưu Tiểu Tuấn khựng lại rồi khẽ thở dài: “Em biết, chúng ta đều có trách nhiệm. Chuyện này… Ôi, sau này em chẳng cần band mình giàu nứt đố đổ vách gì cả, cũng chẳng cần bàn lý tưởng hoài bão gì nữa, chỉ mong mọi người được chơi một ban nhạc thật vui vẻ, viết ca khúc mình yêu thích, các anh đều mạnh khỏe, ăn được ngủ được. Với cả, nội bộ band có thể… hòa thuận hơn nữa thì càng tốt.”
Gã nhấn mạnh vào hai chữ “hòa thuận”.
“Anh sẽ không bắt nạt em ấy.” Trọng tâm câu chuyện thay đổi, sắc mặt Thời Diệp vẫn hờ hững, “Anh đã nói sẽ coi em ấy như một thành viên trong ban nhạc, nên anh sẽ không nhìn em ấy với quá nhiều sắc thái cảm xúc.”
Nếu hắn đã nói vậy thì nhất định sẽ làm được, lúc này Ngưu Tiểu Tuấn mới yên tâm hơn chút, nhưng không kìm được tò mò hỏi: “Trước đây quen nhau à? Có xích mích hay sao?”
Trông có vẻ là một mối quan hệ kỳ lạ.
Ban đầu Thời Diệp lấy một điếu thuốc ra ngậm, nghe vậy thì khựng lại, sau mới nói: “Quen. Hồi gặp em ấy, anh vẫn thích con gái.”
“Hả?” Ngưu Tiểu Tuấn nhớ ra chuyện hồi xưa Thời Diệp tự nhiên cong, “Thế là… bốn năm trước nhỉ? Em nhớ năm đấy Thẩm Túy cũng mới bắt đầu hít thuốc thì phải?”
“Ừ.” Thời Diệp châm thuốc, “Không phải là hồi đấy anh cãi nhau với Thẩm Túy suốt à? Trước chuyến lưu diễn, anh ra ngoài đi du lịch một mình đấy, chú nhớ không? Lúc đấy anh đang ở Shangri-la, chị Tạ Hồng gọi điện bảo anh qua Đại Lý cứu cánh.”
“Chị Tạ Hồng! Đúng rồi! Chị Tạ Hồng đến Đại Lý mở quán bar…” Ngưu Tiểu Tuấn sợ hãi, thình lình nhớ tới một chuyện, “Trời ạ! Thịnh Hạ là người Đại Lý!! Lúc đó hai người đã quen nhau rồi à?!”
“Ừ.” Nhìn qua trông Thời Diệp khá bình thản, “Lúc đấy em ấy vẫn còn nhỏ.”
“…” Ngưu Tiểu Tuấn tính toán xem lúc đó Thịnh Hạ bao nhiêu tuổi, đoạn gã im mất một lúc, “Anh chơi liều quá rồi đấy ông tướng ạ.”
Họ gặp phải một cái đèn đỏ khác.
“Anh chơi cái gì? Em ấy chơi anh cũng chẳng vừa.” Thời Diệp lười nói thêm, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái nhìn này đúng thật là đỉnh cao tột bậc, Thời Diệp thấy một bóng dáng quen thuộc qua cửa sổ xe…
Thực ra ngoài trời mưa không nặng hạt nhưng nếu không dùng ô thì vẫn bị ướt. Trong tầm mắt Thời Diệp, Thịnh Hạ mặc một chiếc hoodie xám có mũ trùm đầu, đeo ba lô và mang tai nghe, cậu đang cúi đầu đứng ngây ra, chờ để sang đường.
Cậu không cầm ô mà chỉ đội mũ lên, vẻ mặt vẫn thờ ơ như thể không cảm nhận được đám đông xung quanh và mưa rơi trên người. Cậu khoanh tay, cúi đầu nghe nhạc, hàng mày hơi cau lại.
Thịnh Hạ đứng nơi đó, rõ ràng chỉ có một mình, lại như đứng trong thế giới của riêng cậu, chặn hết những người khác ở bên ngoài.
Một lúc sau, đèn xanh cho người đi bộ bật sáng. Những người khác đều đi về phía trước, chỉ còn lại Thịnh Hạ cúi đầu đứng ngốc ở đó.
Thời Diệp nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạ, thấy ngón tay mình đang siết lại trong vô thức, thấy đèn xanh trên lối đi bộ đã chuyển sang đỏ, Thịnh Hạ vẫn đứng ngơ ngác ở đó.
Nhờ việc Ngưu Tiểu Tuấn khởi động xe băng qua ngã tư đường, hắn nhanh chóng bỏ lại dáng hình đó phía sau.
Thời Diệp không quay đầu nhìn, hắn buộc mình phải nghe Ngưu Tiểu Tuấn nói chuyện.
Ngưu Tiểu Tuấn nói hắn nên thử tranh thủ trong lễ hội âm nhạc vào nửa cuối năm, nói tối nay hắn hãy đến nhà hàng lẩu của Chung Chính ăn bữa tử tế, còn nói sau này phải là một band vui thật vui, mọi sự đều thành công, thân như người một nhà… Kể cả chẳng ai đáp lời thì Ngưu Tiểu Tuấn vẫn thao thao bất tuyệt được, gã luôn là như thế.
Nhưng Thời Diệp không kìm chế nổi qua hai ngã tư. Khi Ngưu Tiểu Tuấn định rẽ sang, hắn hốt hoảng bảo: “Dừng xe.”
Nói xong chính hắn cũng sững sờ.
Ngưu Tiểu Tuấn ngớ ra: “Dạ?”
“Dừng xe.” Thời Diệp lảng tránh sự lo lắng của mình, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa ô cho anh.”
Trong thời kì tại vị, cả ban nhạc từ trên xuống dưới đều rất sợ Thời Diệp, nhất là khi hắn nghiêm túc. Ngưu Tiểu Tuấn tìm chỗ đỗ bên đường, bán tín bán nghi dừng xe lại, đưa ô cho hắn: “Đi đâu? Thấy bảo bối gì à?”
Thời Diệp lắc đầu: “Chú cứ đi trước, anh tự về.”
Sau khi xuống xe, không khí ướt lạnh bên ngoài tràn vào khiến đầu óc hắn tỉnh táo trong giây lát, thế là Thời Diệp bắt đầu do dự, bắt đầu chần chờ.
Nhưng giọng nói trong tim rất ồn ào, nó cứ ầm ĩ bảo hắn nhanh lên… nhanh chạy tới đó, ngay lập tức, ngay bây giờ.
Thời Diệp ghét bị cuốn theo cảm xúc, nên hắn không chạy, hắn cố gắng hết sức để mình không gấp, không vội vã như thế.
Nhưng hắn không thể kiểm soát được… Bước chân ngày càng nhanh, càng đi càng giống chạy bạt mạng.
Thời Diệp nhanh chóng băng qua con đường này, băng qua đám đông trong ngày mưa mịt mù với những chiếc ô đủ màu sắc, vội vã lao đến đầu phố ấy.
Thậm chí hắn còn quên bung ô, đến tận khi bước đến cột đèn giao thông mới choàng tỉnh để nhận ra điều đó, giờ đây tóc hắn ướt đẫm, hạt mưa rơi trên mặt, nhỏ xuôi xuống gò má như những giọt nước mắt.
Thời Diệp ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn khắp xung quanh rồi bỗng phát hiện ra hắn không thể tìm thấy Thịnh Hạ nữa rồi.
Ngưu Tiểu Tuấn đến đón. Cả đường đi Thời Diệp không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn giọt mưa trên cửa kính xe, lông mày khẽ cau lại. Ngưu Tiểu Tuấn nhìn hắn vài lần nhưng vẫn không rõ cha này đang vui hay đang buồn.
Trước mặt người khác, hình như Thời Diệp luôn không vui thì phải.
“Anh Sách bảo em bàn bạc với anh.” Ngưu Tiểu Tuấn cố gắng nói chuyện sao cho nghe thật thờ ơ, “Gì ấy nhỉ, đấy thì là có vocalist mới đến đó, bọn mình vẫn nên ăn một bữa cho phải phép. Chuyện của Thẩm Túy lùm xùm đến mức… Bây giờ mãi mới có chuyện tốt, mình vẫn nên chúc mừng tí anh nhỉ.”
Gã tưởng Thời Diệp sẽ bơ gã luôn, giả bộ không nghe thấy nhưng ngay sau đó lại nghe Thời Diệp bảo: “Được.”
“Hả?”
Thời Diệp nhướng mày: “Hả cái gì?”
“Không không không…” Ngưu Tiểu Tuấn ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa bật nhầm xi nhan, sau khi quan sát sắc mặt của Thời Diệp xong mới cẩn thận hỏi: “Em còn bảo là anh không chịu đi, định lúc đấy nói anh không khỏe nên không đi được…”
“Chả phải người ta hay nói là càng để tâm mới càng tránh né à.” Giọng Thời Diệp đều đều, “Dù sao bây giờ cũng thế rồi, vocalist mới có đến hay không thì vẫn vậy. Anh chẳng quan tâm là Thịnh Hạ hay ai, hợp tác thôi mà. “
Xe dừng lại, họ bị đèn đỏ giữ chân.
Có lẽ mưa ngoài cửa sổ và mây mù u ám trên bầu trời làm ảnh hưởng đến tâm trạng người ta, Ngưu Tiểu Tuấn bỗng thấy buồn. Gã luôn là một người chịu áp lực tốt, cũng coi như lạc quan, nhưng những việc dạo gần đây thực sự khiến gã khó chịu.
“Thực ra cả band đều là người một nhà, Thời gia, anh cũng biết rõ, các anh không phải là đồng nghiệp, không chỉ là hợp tác.” Giọng gã nghiêm túc hơn, “Anh có thể dễ dàng cầm lên, dễ dàng buông xuống, bởi vì anh có vốn liếng để làm thế. Anh tách ra làm một mình cũng có cơ số việc đến tay… Nhưng anh đã bao giờ nghĩ cho Chung Chính với Tiêu Tưởng chưa? Cái thuở khởi đầu còn khó khăn đấy, Chung Chính lấy hết học phí ra thuê một phòng thu âm cho Thời Diệp anh. Còn Tiêu Tưởng, nếu năm đó chị ấy không theo bọn mình đi lưu diễn thì đã kết hôn với gã phú hào người Phúc Kiến hưởng phúc từ lâu rồi, cần gì phải lãng phí thời gian ở đây với anh?”
Đèn xanh bật sáng.
Trước khi khởi động xe, Ngưu Tiểu Tuấn nói một câu cuối cùng: “Thời gia, anh không thể suy nghĩ vấn đề một cách phiến diện như thế được, còn phải cân nhắc cho mọi người nữa.” Bởi đã kìm nén quá lâu nên lời của gã đầy xúc động. Không phải gã không sợ Thời Diệp nhưng những lời này gã đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ đợi một lúc nào đó trút hết cho hắn.
Song, Thời Diệp nghe rồi cũng chẳng đáp lại, hắn dựa gần vào, bật nhạc trên xe. Bài hát đầu tiên cất lên là “Breathing Cloud”, bài hát chính trong album thứ ba của Người Du Hành Vũ Trụ. Thời Diệp cau mày, bấm chuyển sang bài tiếp theo.
Bài tiếp, bài tiếp rồi bài tiếp nữa vẫn là của Người Du Hành Vũ Trụ.
Thời Diệp mất kiên nhẫn bật luôn bluetooth kết nối với điện thoại, nhấp vào danh sách phát đã sắp xếp trước đó rồi chọn phát ngẫu nhiên. Cả quá trình hắn chẳng đoái hoài gì đến Ngưu Tiểu Tuấn, cũng không nói câu nào.
Tình cờ phát “One More Light” của Linkin Park, một bài hát không mới không cũ.
Ngón tay Thời Diệp vô thức đánh nhịp, trong khi lặp lại lời bài hát trong tâm trí, hắn bỗng nói: “Chú nghe lời bài hát này đi. Who care if one more light goes out, ai sẽ quan tâm nếu một tia sáng nữa lụi tàn?”
Ngưu Tiểu Tuấn không trả lời, giả vờ nghiêm túc lái xe.
“Anh từng nghĩ rằng làm cho mình được sống hạnh phúc là rất có bản lĩnh, nếu quá quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình thì chơi rock làm gì?” Thời Diệp ngoảnh đầu nhìn ra ngoài song, “Chú biết đấy, chúng ta đều đã từng cống hiến hết mình cho những năm tháng rực lửa, cho ước mơ, cho đam mê cháy bỏng. Anh từng nghĩ âm nhạc là cách tốt nhất để thể hiện cái tôi của mình. Lòng anh ấp ủ đầy nhiệt huyết, anh viết mỗi một bài hát với tất cả lòng dâng hiến, nhưng chuyện của Thẩm Túy… “
Ngưu Tiểu Tuấn bất giác phải khuyên một câu: “Thời gia, chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
“Bá Nhân vì ta mà chết*, nói vậy đúng không nhỉ?” Thời Diệp cười khẽ, “Anh ta cố gắng hết sức để hủy hoại ban nhạc, hủy hoại anh, chẳng tiếc cả tính mạng mình, chú có thể nói là thực sự không liên quan gì đến anh không?”
(“Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết” là một câu ngạn ngữ, ý là dù ta không hận Bá Nhân, không có ý giết hắn nhưng vì sự oán hận của ta khiến Bá Nhân bị giết hại, cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp tới ta.)
“Anh ta chỉ… đố kị thôi!” Ngưu Tiểu Tuấn kích động, “Đố kị với tài năng của anh, đố kị vì mọi người tin phục anh, đố kị vì người hâm mộ thích anh! Đó không phải là lỗi của anh, hai anh chỉ không hợp trở thành một ban nhạc thôi, hai kẻ hiếu thắng đụng độ nhau, cuối cùng mới không chết thì bị thương như vậy…”
“Nhưng anh ta chẳng còn nữa. Một sinh mệnh sống sờ sờ, rồi cả những khả năng sẽ đạt được trong tương lai… đều không còn nữa.” Thời Diệp nhẹ nhàng nói, “Thực ra anh ta từng cầu cứu anh, anh cũng từng có cơ hội kéo anh ta dậy… Người chơi nhạc cùng anh lại đẩy mình đến kết cục này, chú nghĩ xem, anh có thể tha thứ cho bản thân mình không?”
Ngưu Tiểu Tuấn im lặng hồi lâu.
“Em không biết nên nói gì cho phải.” Ngưu Tiểu Tuấn thở dài, “Nhưng chúng ta vẫn phải tiến về phía trước.”
“Anh biết, nhưng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, chú biết rõ mà, Ngưu ma vương.” Thời Diệp nhếch miệng, “Anh chỉ… Anh cũng không biết nữa.”
Ngưu Tiểu Tuấn khựng lại rồi khẽ thở dài: “Em biết, chúng ta đều có trách nhiệm. Chuyện này… Ôi, sau này em chẳng cần band mình giàu nứt đố đổ vách gì cả, cũng chẳng cần bàn lý tưởng hoài bão gì nữa, chỉ mong mọi người được chơi một ban nhạc thật vui vẻ, viết ca khúc mình yêu thích, các anh đều mạnh khỏe, ăn được ngủ được. Với cả, nội bộ band có thể… hòa thuận hơn nữa thì càng tốt.”
Gã nhấn mạnh vào hai chữ “hòa thuận”.
“Anh sẽ không bắt nạt em ấy.” Trọng tâm câu chuyện thay đổi, sắc mặt Thời Diệp vẫn hờ hững, “Anh đã nói sẽ coi em ấy như một thành viên trong ban nhạc, nên anh sẽ không nhìn em ấy với quá nhiều sắc thái cảm xúc.”
Nếu hắn đã nói vậy thì nhất định sẽ làm được, lúc này Ngưu Tiểu Tuấn mới yên tâm hơn chút, nhưng không kìm được tò mò hỏi: “Trước đây quen nhau à? Có xích mích hay sao?”
Trông có vẻ là một mối quan hệ kỳ lạ.
Ban đầu Thời Diệp lấy một điếu thuốc ra ngậm, nghe vậy thì khựng lại, sau mới nói: “Quen. Hồi gặp em ấy, anh vẫn thích con gái.”
“Hả?” Ngưu Tiểu Tuấn nhớ ra chuyện hồi xưa Thời Diệp tự nhiên cong, “Thế là… bốn năm trước nhỉ? Em nhớ năm đấy Thẩm Túy cũng mới bắt đầu hít thuốc thì phải?”
“Ừ.” Thời Diệp châm thuốc, “Không phải là hồi đấy anh cãi nhau với Thẩm Túy suốt à? Trước chuyến lưu diễn, anh ra ngoài đi du lịch một mình đấy, chú nhớ không? Lúc đấy anh đang ở Shangri-la, chị Tạ Hồng gọi điện bảo anh qua Đại Lý cứu cánh.”
“Chị Tạ Hồng! Đúng rồi! Chị Tạ Hồng đến Đại Lý mở quán bar…” Ngưu Tiểu Tuấn sợ hãi, thình lình nhớ tới một chuyện, “Trời ạ! Thịnh Hạ là người Đại Lý!! Lúc đó hai người đã quen nhau rồi à?!”
“Ừ.” Nhìn qua trông Thời Diệp khá bình thản, “Lúc đấy em ấy vẫn còn nhỏ.”
“…” Ngưu Tiểu Tuấn tính toán xem lúc đó Thịnh Hạ bao nhiêu tuổi, đoạn gã im mất một lúc, “Anh chơi liều quá rồi đấy ông tướng ạ.”
Họ gặp phải một cái đèn đỏ khác.
“Anh chơi cái gì? Em ấy chơi anh cũng chẳng vừa.” Thời Diệp lười nói thêm, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái nhìn này đúng thật là đỉnh cao tột bậc, Thời Diệp thấy một bóng dáng quen thuộc qua cửa sổ xe…
Thực ra ngoài trời mưa không nặng hạt nhưng nếu không dùng ô thì vẫn bị ướt. Trong tầm mắt Thời Diệp, Thịnh Hạ mặc một chiếc hoodie xám có mũ trùm đầu, đeo ba lô và mang tai nghe, cậu đang cúi đầu đứng ngây ra, chờ để sang đường.
Cậu không cầm ô mà chỉ đội mũ lên, vẻ mặt vẫn thờ ơ như thể không cảm nhận được đám đông xung quanh và mưa rơi trên người. Cậu khoanh tay, cúi đầu nghe nhạc, hàng mày hơi cau lại.
Thịnh Hạ đứng nơi đó, rõ ràng chỉ có một mình, lại như đứng trong thế giới của riêng cậu, chặn hết những người khác ở bên ngoài.
Một lúc sau, đèn xanh cho người đi bộ bật sáng. Những người khác đều đi về phía trước, chỉ còn lại Thịnh Hạ cúi đầu đứng ngốc ở đó.
Thời Diệp nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạ, thấy ngón tay mình đang siết lại trong vô thức, thấy đèn xanh trên lối đi bộ đã chuyển sang đỏ, Thịnh Hạ vẫn đứng ngơ ngác ở đó.
Nhờ việc Ngưu Tiểu Tuấn khởi động xe băng qua ngã tư đường, hắn nhanh chóng bỏ lại dáng hình đó phía sau.
Thời Diệp không quay đầu nhìn, hắn buộc mình phải nghe Ngưu Tiểu Tuấn nói chuyện.
Ngưu Tiểu Tuấn nói hắn nên thử tranh thủ trong lễ hội âm nhạc vào nửa cuối năm, nói tối nay hắn hãy đến nhà hàng lẩu của Chung Chính ăn bữa tử tế, còn nói sau này phải là một band vui thật vui, mọi sự đều thành công, thân như người một nhà… Kể cả chẳng ai đáp lời thì Ngưu Tiểu Tuấn vẫn thao thao bất tuyệt được, gã luôn là như thế.
Nhưng Thời Diệp không kìm chế nổi qua hai ngã tư. Khi Ngưu Tiểu Tuấn định rẽ sang, hắn hốt hoảng bảo: “Dừng xe.”
Nói xong chính hắn cũng sững sờ.
Ngưu Tiểu Tuấn ngớ ra: “Dạ?”
“Dừng xe.” Thời Diệp lảng tránh sự lo lắng của mình, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa ô cho anh.”
Trong thời kì tại vị, cả ban nhạc từ trên xuống dưới đều rất sợ Thời Diệp, nhất là khi hắn nghiêm túc. Ngưu Tiểu Tuấn tìm chỗ đỗ bên đường, bán tín bán nghi dừng xe lại, đưa ô cho hắn: “Đi đâu? Thấy bảo bối gì à?”
Thời Diệp lắc đầu: “Chú cứ đi trước, anh tự về.”
Sau khi xuống xe, không khí ướt lạnh bên ngoài tràn vào khiến đầu óc hắn tỉnh táo trong giây lát, thế là Thời Diệp bắt đầu do dự, bắt đầu chần chờ.
Nhưng giọng nói trong tim rất ồn ào, nó cứ ầm ĩ bảo hắn nhanh lên… nhanh chạy tới đó, ngay lập tức, ngay bây giờ.
Thời Diệp ghét bị cuốn theo cảm xúc, nên hắn không chạy, hắn cố gắng hết sức để mình không gấp, không vội vã như thế.
Nhưng hắn không thể kiểm soát được… Bước chân ngày càng nhanh, càng đi càng giống chạy bạt mạng.
Thời Diệp nhanh chóng băng qua con đường này, băng qua đám đông trong ngày mưa mịt mù với những chiếc ô đủ màu sắc, vội vã lao đến đầu phố ấy.
Thậm chí hắn còn quên bung ô, đến tận khi bước đến cột đèn giao thông mới choàng tỉnh để nhận ra điều đó, giờ đây tóc hắn ướt đẫm, hạt mưa rơi trên mặt, nhỏ xuôi xuống gò má như những giọt nước mắt.
Thời Diệp ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn khắp xung quanh rồi bỗng phát hiện ra hắn không thể tìm thấy Thịnh Hạ nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.