Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 36: Một Bát Mì (2)

Quá Thuỷ Khán Kiều

30/11/2022

“Đinh linh linh…”

Không lâu sau cái chuông trên cửa vang lên, sau đó là một giọng nói rất vang dội: “Chào ngài, ta đến đưa rau.”

“Ngươi? Lão Trương đâu?”

Triệu Khách nghe giọng nói nhìn lại, một chàng trai trẻ đang đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ khoảng 23 24 tuổi, trông cũng có đôi phần giống với lão Trương, hắn ta đứng ở trước cửa không đi vào.

Nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm lão Trương, vẻ mặt chàng trai trở nên tối tăm, khóe mắt hơi ướt: “Đêm bốn ngày trước có mưa to, phụ thân ta đẩy xe đưa rau, kết quả bị một chiếc xe hàng lớn đâm trúng, vì mưa quá to, camera giám sát căn bản không thấy được biển số xe, vì vậy… Bây giờ vẫn chưa có tin tức về tài xế gây tai nạn.”

Chàng trai nói xong lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, tờ giấy đã nhăn nheo không ra dáng vẻ gì, bên trên còn dính máu.

“Là phụ thân ta dặn dò trước khi qua đời, muốn ta đưa rau đến đây, thuận tiện nói xin lỗi ngài, sau này hắn không thể đến nữa.”

Triệu Khách nhận lấy tờ giấy, phía trên đúng là danh sách mà mình viết cho lão Trương vào trước đó, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.

Khoảng thời gian quen biết không ngắn, Triệu Khách cũng có ấn tượng khá tốt với lão Trương, không ngờ lại chết như vậy.

Quay sáng nhìn chàng trai nước mắt đầy mặt, Triệu Khách gật đầu nói: “Sau này ngươi đưa rau à?”

“Ừm, ta đưa, đảm bảo ngày nào cũng đưa đúng giờ, ngài cứ yên tâm với rau của nhà ta, tuyệt đối không trộn lẫn đồ kém chất lượng.” Chàng trai vỗ ngực đảm bảo với Triệu Khách.

Chỉ có điều nói xong, trong bụng lại không ngừng kêu lên ùng ục khiến sắc mặt chàng trai hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn ta dậy sớm đưa rau, sợ muộn giờ nên còn chưa ăn sáng.

Triệu Khách nhìn tờ giấy dính máu trên tay, hỏi thăm tên của chàng trai, sau khi biết đối phương tên là Trương Lỗi, Triệu Khách gật đầu để hắn ta đưa rau vào.



“Được!”

Dù sao Trương Lỗi cũng còn trẻ, tay chân nhanh nhẹn, từng giỏ rau được Trương Lỗi đặt gọn gàng vào sau bếp, chờ Trương Lỗi làm việc xong, vừa đi ra đã ngửi được mùi thơm, bụng càng đói hơn.

Triệu Khách vẫy tay, ra hiệu Trương Lỗi ngồi xuống.

“Tu tu tu…”

Trong nồi nước đang nấu một phần mì sợi, Triệu Khách tiện tay làm hai quả trứng ốp đặt vào trong bát, thêm chút hành thái, một thìa xì dầu, một thìa giấm trắng, thêm chút đồ gia vị, sau khi đun sôi mì sợi liền đổ vào trong bát.

“Trời đêm gió rét, không nên để bụng đói.”

Nhìn bát mì trước mắt cùng một câu nói như đã từng quen biết, khiến đôi mắt Trương Lỗi đỏ hoe, không nhịn được lại khóc thút thít.

Hắn ta ôm bát mì kia nhét từng miếng vào trong miệng, Trương Lỗi cũng không rảnh lau nước mặt nước mũi.

Hắn ta đã không ăn ra được hương vị gì, nhưng hắn ta biết đây là một bát mì ấm áp nhất mà hắn ta được ăn ở trong đời.



Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Khách tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, nằm trong quan tài đen như mực, Triệu Khách đưa tay gọi ra sách tem, lật đến danh sách đổi ở trang cuối cùng.

Mở ra giao diện, một hàng chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trước mặt Triệu Khách, “Ba ngày nữa sẽ có gói hàng tiếp theo, xin chú ý kiểm tra và nhận.”

Hàng chữ máu trước mắt nhanh chóng biến mất, nhưng Triệu Khách chú ý đến bên trái sách tem có có một hàng số bắt đầu đếm ngược.



“Ba ngày!”

Nhìn số đếm ngược trên góc trái, Triệu Khách lẳng lặng nằm trong quan tài, không diễn tả được là sợ hãi hay hưng phấn, có cảm giác căng thẳng vì sắp đi xa nhà, lại hơi chờ mong.

Hắn thở sâu cố gắng để mình bình tĩnh lại, đương nhiên hắn phải lợi dụng thời gian ba ngày này để chuẩn bị thật tốt.

Nhưng trước lúc này, hắn cần xác nhận một chuyện, chỉ thấy Triệu Khách leo ra khỏi quan tài, lấy ra một cái điện thoại trong tủ treo quần áo.

Nhớ lại dãy số mà Tề Lượng nói ra, nhanh chóng gọi đi.

“Bí bo… Bí bo… Alo, ai đó.” Giọng nói to khỏe vừa nghe đã biết là Tề Lượng.

“Ta! Vết thương trên đùi lành chưa?”

Lúc đầu Tề Lượng nghe không hiểu nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, vô thức sờ bắp đùi của mình, thật ra từ lúc bọn họ rời khỏi không gian khủng bố, vết thương trên người đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một người biết vết thương trên đùi hắn ta, chính là hắn! Vừa nghĩ đến bóng dáng Triệu Khách, trong lòng Tề Lượng giật mình, nói: “Là ngươi!”

“Ừm, ta còn tưởng ngươi sẽ không gọi điện thoại cho ta chứ, ta nói này ngươi đã mở kiện hàng kia ra chưa, ta mở ra rồi, ngươi đoán xem là gì, ta được một quyển sách tem, sách tem rất thần kỳ, còn có con tem…”

Triệu Khách gọi đến khiến Tề Lượng rất vui mừng, lập tức chia sẻ những thứ mình thu hoạch được sau khi quay về hiện thực.

Tuy Triệu Khách đã đâm đùi hắn ta bị thương, thậm chí tận mắt thấy Triệu Khách giết người, nhưng trong lòng Tề Lượng lại thấy Triệu Khách là một người tốt, chỉ là hành động thủ đoạn hơi cực đoan mà thôi.

Triệu Khách nghe Tề Lượng nói một tràng, thì ra hắn ta cũng nhận được con tem Hùng Nhị, chỉ có điều tem Hùng Nhị mà hắn ta thu hoạch được không phải tem đặc thù, mà là một con tem bình thường trị giá 7 điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đưa Thư Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook