Chương 50: Ra Tay Tàn Nhẫn (2)
Quá Thuỷ Khán Kiều
30/11/2022
Đều nói một ngày phu thê ơn nghĩa trăm năm, hiện tại nàng chỉ cầu xin Triệu Khách có thể tha cho nàng, phải biết trong thiên địa này người khó khăn nhất là Linh Môi, sinh ra đã là số mệnh phải chết, không thể ở dương gian, chỉ có đến âm phủ mới được coi là sống lại.
Cả đời chỉ mong có thể gặp được chủ tử tốt, thanh thản ổn định sống mấy trăm năm, cuối cùng tu thành thai người cũng có nhưng không uổng phí đời này.
Lúc đầu Thúy Lan suy nghĩ mọi chuyện rất tốt, thật sự không ngờ kiếp sống Linh Môi của nàng vừa bắt đầu, đã kết thúc chỉ sau một đêm.
“Xin lỗi, không giữ lại ngươi được nữa!”
Ánh mắt Thúy Lan cầu xin tha thứ, hành động của Triệu Khách lại không dừng lại chút nào, hắn biết giữ lại Thúy Lan là giữ lại một quả bom.
Dù đối phương có nói ra hay không, dù đối phương đảm bảo thế nào, Triệu Khách cũng không tin tưởng, vì hắn không giao mạng của hắn vào tay một người khác.
“Phốc!”
Triệu Khách vung dao chém qua, chặt đầu Thúy Lan xuống, Thúy Lan không có đầu, thân thể nằm co quắp trên mặt đất, nhưng cũng không chết đi như vậy.
Không có máu, không có nội tạng, sau khi bị chặt đầu chỉ mất quyền khống chế thân thể mà thôi.
Ôm đầu Thúy Lan trên tay, Triệu Khách đi đến góc tường tìm một chậu sắt trực tiếp nhét đầu nàng vào, điều khiến Triệu Khách cảm thấy hứng thú là sau khi nhét đầu Thúy Lan vào chậu sắt, thân thể Thúy Lan cũng bất động theo.
Lại lấy đầu Thúy Lan ra, thân thể cách đó không ra lập tức bắt đầu di chuyển, dường như có thể dựa theo ý của Thúy Lan để giãy giụa bò ra ngoài.
Triệu Khách thấy thế trực tiếp nhét đầu Thúy Lan vào trong chậu sắt, sau đó thử chuyển hóa chậu sắt vào trong sách tem.
Thế nhưng tin tức vẫn là quyền hạn không đủ, không thể chuyển hóa.
Thử xong, dường như sau khi Thúy Lan mất đi sự không chế, thân thể này đã biến thành vật chết, Triệu Khách tâm niệm vừa động lập tức chuyển hóa thi thể vào trong sách tem.
Mở sách tem ra nhìn thấy bên trong có một con tem vẽ người giấy, nhưng người giấy cũng không có đầu.
“Vậy đi!”
Triệu Khách gật đầu nhét chậu sắt vào gầm giường, phủi sạch bụi bẩn trên tay, sải bước đi ra cửa phòng.
Cũng như Thúy Lan đã nói, Triệu Khách vừa đi ra cửa phòng đã thấy quản sự Bạch gia dẫn người tới, bắt đầu phân chia công việc.
Triệu Khách tránh trong đám người, ánh mắt liếc qua liếc lại, thấy bốn người Đông Tử đang lạnh lùng đứng trong đám người, vẻ mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên vừa nãy đi đến tiền viện không kiếm được thứ gì tốt, ngược lại còn gặp rắc rối.
“Các ngươi đi giặt quần áo, các ngươi đến kho củi chẻ củi, mấy người các ngươi phụ trách quét dọn tiền viện.”
Nghe thấy quản sự phân công đám người bọn họ đi quét dọn tiền viện, trên mặt bốn người Đông Tử như phủ một lớp sương mù, sắc mặt cực xấu.
“Còn có ngươi… A? Sao thiếu một người? Con đàn bà kia đâu?”
Quản sự chỉ vào Triệu Khách hỏi vị trí của Thúy Lan, nghe vậy sắc mặt đau khổ, buồn bực nói: “Không biết, tối qua ta đến bếp sau một chuyến, sau khi quay về đã không thấy nàng nữa.”
Quản sự ngạc nhiên, trên khuôn mặt trắng bệch kia lập tức lộ ra vẻ giận dữ, cũng không vặn hỏi việc của Thúy Lan nữa, mà nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triệu Khách, quát: “Ai bảo ngươi đến bếp sau! Bếp sau không phải chỗ cho ngươi đến.”
“Nhưng… Bây giờ ta không đi không được?”
Triệu Khách không đợi quản sự nổi giận mà vẫy tay, đã thấy thẻ bài mà tiểu lão đầu cho Triệu Khách nằm trên tay hắn.
Vốn quản sự đang nổi giận muốn mở miệng trách mắng Triệu Khách, sau khi thấy Yêu bài vàng óng ánh trên tay Triệu Khách, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt tái nhợt lại bị nghẹn đến xanh xao, thật sự phải nuốt ngược lại những lời mắng chửi đã đến khóe môi.
Chỉ thấy lồng ngực quản sự nâng lên hạ xuống như một con cóc đang tức giận, hai tròng mắt nhìn chằm chằm lệnh bài trên tay Triệu Khách một lúc lâu mới miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thì ra huynh đệ đã tìm được công việc, vậy là tốt nhất, vừa rồi đã đắc tội nhiều, thứ tội, thứ tội.”
Bạch gia có hai nhà bếp là bếp sau và bếp trước, đồ ăn được làm ở bếp trước là để đám Linh Môi nô bộc bọn chúng ăn, có thể ăn no bụng là tốt rồi.
Nhưng đồ ăn ở bếp sau là dành cho lão gia phu nhân, thậm chí là tiểu thư sử dụng, có thể đảm nhiệm phó đầu bếp ở trong đó, địa vị cũng chỉ thấp hơn đại quản gia một chút, nói cho cùng một tên tiểu quản sự như hắn ta còn không sánh bằng thân phận phó đầu bếp của Triệu Khách.
Nghĩ đến Triệu Khách này vừa đến đã trực tiếp trở thành phó đầu bếp ở hậu viện, vẻ mặt quản sự vừa đau khổ vừa phải cười, trong lòng vừa hận vừa ghen tị, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười, thật sự làm khó hắn ta có thể tạo ra biểu cảm phong phú đến thế.
Thật ra không chỉ trong lòng vị quản sự này thấy khó chịu, trong nháy mắt Triệu Khách lấy Yêu bài ra, lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ở xung quanh.
Đặc biệt là ánh mắt bốn người Đông Tử, có lẽ còn hận không thể xông lên cướp đi.
Cả đời chỉ mong có thể gặp được chủ tử tốt, thanh thản ổn định sống mấy trăm năm, cuối cùng tu thành thai người cũng có nhưng không uổng phí đời này.
Lúc đầu Thúy Lan suy nghĩ mọi chuyện rất tốt, thật sự không ngờ kiếp sống Linh Môi của nàng vừa bắt đầu, đã kết thúc chỉ sau một đêm.
“Xin lỗi, không giữ lại ngươi được nữa!”
Ánh mắt Thúy Lan cầu xin tha thứ, hành động của Triệu Khách lại không dừng lại chút nào, hắn biết giữ lại Thúy Lan là giữ lại một quả bom.
Dù đối phương có nói ra hay không, dù đối phương đảm bảo thế nào, Triệu Khách cũng không tin tưởng, vì hắn không giao mạng của hắn vào tay một người khác.
“Phốc!”
Triệu Khách vung dao chém qua, chặt đầu Thúy Lan xuống, Thúy Lan không có đầu, thân thể nằm co quắp trên mặt đất, nhưng cũng không chết đi như vậy.
Không có máu, không có nội tạng, sau khi bị chặt đầu chỉ mất quyền khống chế thân thể mà thôi.
Ôm đầu Thúy Lan trên tay, Triệu Khách đi đến góc tường tìm một chậu sắt trực tiếp nhét đầu nàng vào, điều khiến Triệu Khách cảm thấy hứng thú là sau khi nhét đầu Thúy Lan vào chậu sắt, thân thể Thúy Lan cũng bất động theo.
Lại lấy đầu Thúy Lan ra, thân thể cách đó không ra lập tức bắt đầu di chuyển, dường như có thể dựa theo ý của Thúy Lan để giãy giụa bò ra ngoài.
Triệu Khách thấy thế trực tiếp nhét đầu Thúy Lan vào trong chậu sắt, sau đó thử chuyển hóa chậu sắt vào trong sách tem.
Thế nhưng tin tức vẫn là quyền hạn không đủ, không thể chuyển hóa.
Thử xong, dường như sau khi Thúy Lan mất đi sự không chế, thân thể này đã biến thành vật chết, Triệu Khách tâm niệm vừa động lập tức chuyển hóa thi thể vào trong sách tem.
Mở sách tem ra nhìn thấy bên trong có một con tem vẽ người giấy, nhưng người giấy cũng không có đầu.
“Vậy đi!”
Triệu Khách gật đầu nhét chậu sắt vào gầm giường, phủi sạch bụi bẩn trên tay, sải bước đi ra cửa phòng.
Cũng như Thúy Lan đã nói, Triệu Khách vừa đi ra cửa phòng đã thấy quản sự Bạch gia dẫn người tới, bắt đầu phân chia công việc.
Triệu Khách tránh trong đám người, ánh mắt liếc qua liếc lại, thấy bốn người Đông Tử đang lạnh lùng đứng trong đám người, vẻ mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên vừa nãy đi đến tiền viện không kiếm được thứ gì tốt, ngược lại còn gặp rắc rối.
“Các ngươi đi giặt quần áo, các ngươi đến kho củi chẻ củi, mấy người các ngươi phụ trách quét dọn tiền viện.”
Nghe thấy quản sự phân công đám người bọn họ đi quét dọn tiền viện, trên mặt bốn người Đông Tử như phủ một lớp sương mù, sắc mặt cực xấu.
“Còn có ngươi… A? Sao thiếu một người? Con đàn bà kia đâu?”
Quản sự chỉ vào Triệu Khách hỏi vị trí của Thúy Lan, nghe vậy sắc mặt đau khổ, buồn bực nói: “Không biết, tối qua ta đến bếp sau một chuyến, sau khi quay về đã không thấy nàng nữa.”
Quản sự ngạc nhiên, trên khuôn mặt trắng bệch kia lập tức lộ ra vẻ giận dữ, cũng không vặn hỏi việc của Thúy Lan nữa, mà nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triệu Khách, quát: “Ai bảo ngươi đến bếp sau! Bếp sau không phải chỗ cho ngươi đến.”
“Nhưng… Bây giờ ta không đi không được?”
Triệu Khách không đợi quản sự nổi giận mà vẫy tay, đã thấy thẻ bài mà tiểu lão đầu cho Triệu Khách nằm trên tay hắn.
Vốn quản sự đang nổi giận muốn mở miệng trách mắng Triệu Khách, sau khi thấy Yêu bài vàng óng ánh trên tay Triệu Khách, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt tái nhợt lại bị nghẹn đến xanh xao, thật sự phải nuốt ngược lại những lời mắng chửi đã đến khóe môi.
Chỉ thấy lồng ngực quản sự nâng lên hạ xuống như một con cóc đang tức giận, hai tròng mắt nhìn chằm chằm lệnh bài trên tay Triệu Khách một lúc lâu mới miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thì ra huynh đệ đã tìm được công việc, vậy là tốt nhất, vừa rồi đã đắc tội nhiều, thứ tội, thứ tội.”
Bạch gia có hai nhà bếp là bếp sau và bếp trước, đồ ăn được làm ở bếp trước là để đám Linh Môi nô bộc bọn chúng ăn, có thể ăn no bụng là tốt rồi.
Nhưng đồ ăn ở bếp sau là dành cho lão gia phu nhân, thậm chí là tiểu thư sử dụng, có thể đảm nhiệm phó đầu bếp ở trong đó, địa vị cũng chỉ thấp hơn đại quản gia một chút, nói cho cùng một tên tiểu quản sự như hắn ta còn không sánh bằng thân phận phó đầu bếp của Triệu Khách.
Nghĩ đến Triệu Khách này vừa đến đã trực tiếp trở thành phó đầu bếp ở hậu viện, vẻ mặt quản sự vừa đau khổ vừa phải cười, trong lòng vừa hận vừa ghen tị, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười, thật sự làm khó hắn ta có thể tạo ra biểu cảm phong phú đến thế.
Thật ra không chỉ trong lòng vị quản sự này thấy khó chịu, trong nháy mắt Triệu Khách lấy Yêu bài ra, lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ở xung quanh.
Đặc biệt là ánh mắt bốn người Đông Tử, có lẽ còn hận không thể xông lên cướp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.