Chương 15: Đạo sĩ vô dụng
Hàng Thần
27/02/2024
Triệu Bích Long đang muốn giải thích tiếp thì quay đầu phát hiện Lưu Hồng đang ngây người khóc, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống cũng không biết nên làm gì cho phải.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Kỳ thật ta cũng vậy, đang dùng không phải chính mình thân phận để sinh sống.”
Lưu Hồng nghi hoặc quay đầu lại.
Hắn vội vàng đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Kỳ thật, lấy tuổi của hắn, làm cha của Lưu Hồng đều được, chỉ là hơn ba mươi năm qua chưa hề chạm qua nữ nhân, đột nhiên động chạm đến trên người một cô gái mới khiến hắn xấu hổ như vậy.
Hắn ngượng ngùng mở miệng: “Ta vốn không phải Long hổ sơn đạo sĩ.”
Lưu Hồng lạnh nhạt cười nói: “Ta đoán được, với số tuổi của ngươi, nếu ngươi thật sự là Long hổ sơn đạo sĩ sẽ không vô dụng như vậy.”
Triệu Bích Long bày ra vẻ mặt buồn khổ, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, ta có vào núi bái sư, cũng có tu hành qua. Nhưng sư phụ không có dạy cho ta đạo pháp, hắn nói, nếu ta muốn cuộc sống bình an, vui vẻ thì phải sống như một người thường, quên hết đi những cái đã học được lúc trước. Ta dĩ nhiên là không nghe lời hắn! Hắn liền bắt ta ở lại trên núi, không cho ta xuống núi. Mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma diệt quỷ cứu giúp dân lành chính là tâm nguyện của ta. Vậy nên ta liền lén hắn bỏ trốn xuống núi.”
Triệu Bích Long cười mỉa mai: “Cho nên không phải là ta vô dụng, ta ở trên núi mười năm, giúp sư phụ chép sách mười năm ròng, đạo pháp còn chưa kịp học chút gì. Nhưng có một điều chắc chắn là máu của ta chính là hàng thật giá thật đạo gia chân huyết, rất có tác dụng đối phó với quỷ quái!”
“Vậy tại sao ngày đó ngươi không dùng nó để đối phó với Lê lão?” Lưu Hồng hiển nhiên vẫn không tin lời của hắn.
Triệu Bích Long nghiêm trang nói: “Ta là sợ sẽ làm bị thương Lê lão, bần đạo vốn có ý siêu độ cho bà ta, ngươi có hiểu không?”
Lưu Hồng bật cười ha hả, cả người còn giật giật.
"Ngươi lại đây!"
Có vẻ đã khôi phục được sức lực, Lưu Hồng vẫy Triệu Bích Long lại nói.
Triệu Bích Long không hiểu gì, chỉ có thể lại gần Lưu Hồng.
Ba!
Một tiếng vang thanh thúy cất lên cùng với một dấu bàn tay rõ ràng in tại ngay mặt Triệu Bích Long.
“Ngươi!” Triệu Bích Long có chút bất ngờ, hắn không khỏi thầm nghĩ, bốc phét cũng không đến mức bị đánh đi.
Lưu Hồng cười nói: “Vừa rồi không có sức lực, bây giờ thì có rồi, cái tát này gọi là lực lượng tích súc! Cùng đạo lý giống như khi uống rượu vậy.”
“Nghe ngươi nói phét mãi cũng thành thói quen, tuy nhiên một cái tát này nếu không vả được đi ra trong lòng sẽ không thấy thoải mái, ngươi thì sao? Có cảm giác giống vậy không?”
Triệu Bích Long giật mình, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại gật đầu nói: “Quả thật, ngươi lúc trước lạnh nhạt như vậy ta cũng có chút cảm thấy quỷ dị không quen, vẫn là sau khi ăn một cái tát này có vẻ tốt hơn, trong lòng cũng chắc chắn ngươi không bị sao cả.”
Hai người nhìn nhau cười.
Qua một lúc, không khí lại cảm giác có chút nặng nề, Triệu Bích Long liền mở miệng cười nói: “Lưu Hồng … cái tên rất dễ nghe, là sợ ngươi con gái nhưng không tìm được người thương nhớ mình sao?”
Lưu Hồng lắc đầu: “Không phải! Ý của mẹ ta không phải sợ không có người thương nhớ ta mà là muốn cha ta nhớ về gia đình của mình, hắn ham mê chơi bời, khi mẹ ta mang thai ta ba tháng hắn đã bỏ đi, tới tận khi ta năm tuổi mới quay trở về.”
Nói xong trên mặt Lưu Hồng không phát hiện đã hiện lên nét mặt hung ác: “Còn không bằng đừng trở lại, cứ chết ở bên ngoài sẽ là tốt nhất.”
Triệu Bích Long mở to mắt ngạc nhiên, sao chỉ muốn bàn về cái tên mà cũng lôi được lạo chuyện này ra vậy.
Đồng thời nhớ lại chính mình lúc trước nói nhảm một câu vận mệnh nhấp nhô, thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà. đam mỹ hài
Cô gái này nếu không phải là vận mệnh nhấp nhô thì còn ai nữa?
Mắt thấy Lưu Hồng đứng dậy, Triệu Bích Long hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
"Giang Ninh thành!"
Triệu Bích Long vội vàng ngăn nàng lại: “Thân thể ngươi còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút!”
“Nói nhiều!” Lưu Hồng làm bộ muốn đá hắn, Triệu Bích Long vội vàng nhả sang một bên né tránh.
Thấy ý Lưu Hồng đã quyết, Triệu Bích Long cũng không tiếp tục ngăn cản nàng.
Sư phụ hắn từng nói, con gái là dạng không bao giờ biết nói đạo lý. Nhiều năm như vậy đến giờ, hắn cũng chưa từng gặp cô gái nào biết giảng đạo lý. Giống như Phan Thu Phương vậy, nói là tìm Lê lão báo thù liền tự tử để tìm Lê lão báo thù ngay.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Kỳ thật ta cũng vậy, đang dùng không phải chính mình thân phận để sinh sống.”
Lưu Hồng nghi hoặc quay đầu lại.
Hắn vội vàng đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Kỳ thật, lấy tuổi của hắn, làm cha của Lưu Hồng đều được, chỉ là hơn ba mươi năm qua chưa hề chạm qua nữ nhân, đột nhiên động chạm đến trên người một cô gái mới khiến hắn xấu hổ như vậy.
Hắn ngượng ngùng mở miệng: “Ta vốn không phải Long hổ sơn đạo sĩ.”
Lưu Hồng lạnh nhạt cười nói: “Ta đoán được, với số tuổi của ngươi, nếu ngươi thật sự là Long hổ sơn đạo sĩ sẽ không vô dụng như vậy.”
Triệu Bích Long bày ra vẻ mặt buồn khổ, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, ta có vào núi bái sư, cũng có tu hành qua. Nhưng sư phụ không có dạy cho ta đạo pháp, hắn nói, nếu ta muốn cuộc sống bình an, vui vẻ thì phải sống như một người thường, quên hết đi những cái đã học được lúc trước. Ta dĩ nhiên là không nghe lời hắn! Hắn liền bắt ta ở lại trên núi, không cho ta xuống núi. Mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma diệt quỷ cứu giúp dân lành chính là tâm nguyện của ta. Vậy nên ta liền lén hắn bỏ trốn xuống núi.”
Triệu Bích Long cười mỉa mai: “Cho nên không phải là ta vô dụng, ta ở trên núi mười năm, giúp sư phụ chép sách mười năm ròng, đạo pháp còn chưa kịp học chút gì. Nhưng có một điều chắc chắn là máu của ta chính là hàng thật giá thật đạo gia chân huyết, rất có tác dụng đối phó với quỷ quái!”
“Vậy tại sao ngày đó ngươi không dùng nó để đối phó với Lê lão?” Lưu Hồng hiển nhiên vẫn không tin lời của hắn.
Triệu Bích Long nghiêm trang nói: “Ta là sợ sẽ làm bị thương Lê lão, bần đạo vốn có ý siêu độ cho bà ta, ngươi có hiểu không?”
Lưu Hồng bật cười ha hả, cả người còn giật giật.
"Ngươi lại đây!"
Có vẻ đã khôi phục được sức lực, Lưu Hồng vẫy Triệu Bích Long lại nói.
Triệu Bích Long không hiểu gì, chỉ có thể lại gần Lưu Hồng.
Ba!
Một tiếng vang thanh thúy cất lên cùng với một dấu bàn tay rõ ràng in tại ngay mặt Triệu Bích Long.
“Ngươi!” Triệu Bích Long có chút bất ngờ, hắn không khỏi thầm nghĩ, bốc phét cũng không đến mức bị đánh đi.
Lưu Hồng cười nói: “Vừa rồi không có sức lực, bây giờ thì có rồi, cái tát này gọi là lực lượng tích súc! Cùng đạo lý giống như khi uống rượu vậy.”
“Nghe ngươi nói phét mãi cũng thành thói quen, tuy nhiên một cái tát này nếu không vả được đi ra trong lòng sẽ không thấy thoải mái, ngươi thì sao? Có cảm giác giống vậy không?”
Triệu Bích Long giật mình, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại gật đầu nói: “Quả thật, ngươi lúc trước lạnh nhạt như vậy ta cũng có chút cảm thấy quỷ dị không quen, vẫn là sau khi ăn một cái tát này có vẻ tốt hơn, trong lòng cũng chắc chắn ngươi không bị sao cả.”
Hai người nhìn nhau cười.
Qua một lúc, không khí lại cảm giác có chút nặng nề, Triệu Bích Long liền mở miệng cười nói: “Lưu Hồng … cái tên rất dễ nghe, là sợ ngươi con gái nhưng không tìm được người thương nhớ mình sao?”
Lưu Hồng lắc đầu: “Không phải! Ý của mẹ ta không phải sợ không có người thương nhớ ta mà là muốn cha ta nhớ về gia đình của mình, hắn ham mê chơi bời, khi mẹ ta mang thai ta ba tháng hắn đã bỏ đi, tới tận khi ta năm tuổi mới quay trở về.”
Nói xong trên mặt Lưu Hồng không phát hiện đã hiện lên nét mặt hung ác: “Còn không bằng đừng trở lại, cứ chết ở bên ngoài sẽ là tốt nhất.”
Triệu Bích Long mở to mắt ngạc nhiên, sao chỉ muốn bàn về cái tên mà cũng lôi được lạo chuyện này ra vậy.
Đồng thời nhớ lại chính mình lúc trước nói nhảm một câu vận mệnh nhấp nhô, thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà. đam mỹ hài
Cô gái này nếu không phải là vận mệnh nhấp nhô thì còn ai nữa?
Mắt thấy Lưu Hồng đứng dậy, Triệu Bích Long hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
"Giang Ninh thành!"
Triệu Bích Long vội vàng ngăn nàng lại: “Thân thể ngươi còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút!”
“Nói nhiều!” Lưu Hồng làm bộ muốn đá hắn, Triệu Bích Long vội vàng nhả sang một bên né tránh.
Thấy ý Lưu Hồng đã quyết, Triệu Bích Long cũng không tiếp tục ngăn cản nàng.
Sư phụ hắn từng nói, con gái là dạng không bao giờ biết nói đạo lý. Nhiều năm như vậy đến giờ, hắn cũng chưa từng gặp cô gái nào biết giảng đạo lý. Giống như Phan Thu Phương vậy, nói là tìm Lê lão báo thù liền tự tử để tìm Lê lão báo thù ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.