Chương 12: Lệ quỷ
Hàng Thần
27/02/2024
Từ trong lưới đánh cá bốc ra một mùi cháy khét, cùng với đó là một tiếng thét chói tai vang lên.
Lưu Tiến từ trong tủ mở cửa chui ra tiếp tục đánh, dùng một lá bùa mà Triệu Bích Long đưa cho dán lên trên lưới đánh cá
Nhưng vào lúc này, bốn phía chợt yên tĩnh là thường.
Mùi cháy khét từ trong lưới đánh cá lúc trước cũng dần nhạt đi.
Lưu Tiến có chút không hiểu ra sao cả, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, lại cũng không phải “chuyện bản năng” mà ai không học cũng tự thông nên cảm thấy có chút mới lạ.
Theo lý àm nói, khi oán linh vào trong hình nhân bằng giấy, khi dán bùa lên đầu hình nhân thì lá bùa sẽ có phản ứng mới đúng.
Mà nếu Lê lão còn chưa chui vào trong hình nhân vậy thì nàng chạy đi đâu?
Dù là đột tử, nhưng cũng mới không quá ba ngày, cho dù oán khí có lớn đến đâu đi nữa cũng không có khả năng có đạo hạnh cao như vậy, còn không sợ cả máu gà trống?
Ngay khi Lưu Tiến còn đang suy nghĩ ngổn ngang trăm bề, dưới giường đột nhiên có động tĩnh truyền tới.
Lưu Tiến biến sắc, thầm nghĩ không tốt!
Lưới đánh cá ngâm máu gà trống dĩ nhiên có có thể phong tỏa oán khí, nhưng mà oán linh lại không có chân thân a! Hắn quên quét máu gà trống phía dưới giường.
Hắn vội vàng gỡ chăn đang trùm trên mặt đất, chỉ thấy Phan Thu Phương sắc mặt xám xanh, đang nở nụ cười giả tạo, âm trầm nhìn chằm chằm vào mình.
Lưu Tiến sợ hãi, toát cả mồ hôi lạnh sau lưng, Phan Thu Phương dễ dàng thoát khỏi dây trói trên tay, hướng Lưu Tiến mà cắn đến.
“Các người đều phải chết, dám đến đây giúp cho con tiện nhân này, các người muốn giết ta …”
Phan Thu Phương từ trong miệng phát ra một giọng nữ già nau, một tay ấn Lưu Tiến gục trên mặt đất.
Đúng lúc này, Triệu Bích Long chạy trở lại, hắn thấy tình hình như vậy, vội vàng lấy bùa ra, cắn đầu ngón tay, lấy máu bôi lên bùa sau đó dán vào trán Phan Thu Phương.
Một luồng ánh sáng xanh chui ra từ người Phan Thu Phương sau khi lá bùa được dán lên, nhưng dường như không muốn bỏ qua, lại tiếp tục hướng về thân thể của Phan Thu Phương muốn chui vào.
Triệu Bích Long không biết lấy ở đâu một cành liễu, vung vẩy hướng luồng ánh sáng xanh quất đi, đồng thời tay kia nắm cờ chiêu hồn vung vẩy, lại lấy ra đèn dẫn linh, hai hồn của Phan Thu Phương giống như được gọi về, chui vào trong thân thể cô ta.
“Có quỷ! Chết đi bà già, cho ta đi tìm chết, đi tìm chết …” Phan Thu Phương không ngừng kêu to sau khi tỉnh lại.
Mà Lưu Tiến lúc này đã không còn mánh khóe gì nữa.
Đồng thời hắn cũng đã tin Triệu Bích Long câu nói kia: bần đạo pháp lực tháp kém.
Tên đạo sĩ tự xung là người của Long hổ sơn này còn không bằng đạo sĩ được Lý gia mời đến từ một cái đạo quan vô danh.
Đúng lúc này, Phan Thu Phương đang run rẩy trong góc phòng đột nhiên như là bị ma làm, đứng dậy chậm rãi từng bước một tiến đến bàn trang điểm cầm lấy một cây kéo.
Hai mắt nàng đỏ đậm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Trong lúc này, hai người Lưu Tiến cùng với Triệu Bích Long đang bị Lê lão cuốn lấy, không còn tâm trí nào chú ý tới nàng.
Chỉ thấy nàng lại lấy ra từ trong ngăn kéo một bộ quần áo màu đỏ, tùy ý mặc lên người, sau đó giơ cao cây kéo.
“Lão bất tử, ngươi không muốn cho ta sống, vậy lão nương liền cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Phan Thu Phương hét lên một tiếng rồi cầm cây kéo trong tay đâm thẳng vào cổ của mình.
"Không thể!"
"Dừng tay!"
Khi Lưu Tiến và Triệu Bích Long phát hiện thì đã chậm, cây kéo đâm thẳng vào cổ Phan Thu Phương, nàng ngã xuống trong vũng máu.
Lưu Tiến lúc này thật sự không biết nên làm cái gì, xem ra Phan Thu Phương là quyết tâm muốn biến thành lệ quỷ để trả thù Lê lão.
Không nói hành động như vậy quá cực đoan, nhưng mà ngươi chết đi có oán khí, vậy lấy đâu ra âm khí?
Biến thành lệ quỷ cũng cần một cái quá trình chứ.
Người sau khi chết đi, dương khí chậm rãi tan biến, dương hỏa một khi tắt, âm khi bắt đầu tự tập lại, lúc này mới biến thành quỷ được.
Nếu không mà nói, cũng chỉ là hồn phách thoát ly thân thể mà thôi, chẳng có năng lực giết người đâu.
Lưu Tiến từ trong tủ mở cửa chui ra tiếp tục đánh, dùng một lá bùa mà Triệu Bích Long đưa cho dán lên trên lưới đánh cá
Nhưng vào lúc này, bốn phía chợt yên tĩnh là thường.
Mùi cháy khét từ trong lưới đánh cá lúc trước cũng dần nhạt đi.
Lưu Tiến có chút không hiểu ra sao cả, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, lại cũng không phải “chuyện bản năng” mà ai không học cũng tự thông nên cảm thấy có chút mới lạ.
Theo lý àm nói, khi oán linh vào trong hình nhân bằng giấy, khi dán bùa lên đầu hình nhân thì lá bùa sẽ có phản ứng mới đúng.
Mà nếu Lê lão còn chưa chui vào trong hình nhân vậy thì nàng chạy đi đâu?
Dù là đột tử, nhưng cũng mới không quá ba ngày, cho dù oán khí có lớn đến đâu đi nữa cũng không có khả năng có đạo hạnh cao như vậy, còn không sợ cả máu gà trống?
Ngay khi Lưu Tiến còn đang suy nghĩ ngổn ngang trăm bề, dưới giường đột nhiên có động tĩnh truyền tới.
Lưu Tiến biến sắc, thầm nghĩ không tốt!
Lưới đánh cá ngâm máu gà trống dĩ nhiên có có thể phong tỏa oán khí, nhưng mà oán linh lại không có chân thân a! Hắn quên quét máu gà trống phía dưới giường.
Hắn vội vàng gỡ chăn đang trùm trên mặt đất, chỉ thấy Phan Thu Phương sắc mặt xám xanh, đang nở nụ cười giả tạo, âm trầm nhìn chằm chằm vào mình.
Lưu Tiến sợ hãi, toát cả mồ hôi lạnh sau lưng, Phan Thu Phương dễ dàng thoát khỏi dây trói trên tay, hướng Lưu Tiến mà cắn đến.
“Các người đều phải chết, dám đến đây giúp cho con tiện nhân này, các người muốn giết ta …”
Phan Thu Phương từ trong miệng phát ra một giọng nữ già nau, một tay ấn Lưu Tiến gục trên mặt đất.
Đúng lúc này, Triệu Bích Long chạy trở lại, hắn thấy tình hình như vậy, vội vàng lấy bùa ra, cắn đầu ngón tay, lấy máu bôi lên bùa sau đó dán vào trán Phan Thu Phương.
Một luồng ánh sáng xanh chui ra từ người Phan Thu Phương sau khi lá bùa được dán lên, nhưng dường như không muốn bỏ qua, lại tiếp tục hướng về thân thể của Phan Thu Phương muốn chui vào.
Triệu Bích Long không biết lấy ở đâu một cành liễu, vung vẩy hướng luồng ánh sáng xanh quất đi, đồng thời tay kia nắm cờ chiêu hồn vung vẩy, lại lấy ra đèn dẫn linh, hai hồn của Phan Thu Phương giống như được gọi về, chui vào trong thân thể cô ta.
“Có quỷ! Chết đi bà già, cho ta đi tìm chết, đi tìm chết …” Phan Thu Phương không ngừng kêu to sau khi tỉnh lại.
Mà Lưu Tiến lúc này đã không còn mánh khóe gì nữa.
Đồng thời hắn cũng đã tin Triệu Bích Long câu nói kia: bần đạo pháp lực tháp kém.
Tên đạo sĩ tự xung là người của Long hổ sơn này còn không bằng đạo sĩ được Lý gia mời đến từ một cái đạo quan vô danh.
Đúng lúc này, Phan Thu Phương đang run rẩy trong góc phòng đột nhiên như là bị ma làm, đứng dậy chậm rãi từng bước một tiến đến bàn trang điểm cầm lấy một cây kéo.
Hai mắt nàng đỏ đậm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Trong lúc này, hai người Lưu Tiến cùng với Triệu Bích Long đang bị Lê lão cuốn lấy, không còn tâm trí nào chú ý tới nàng.
Chỉ thấy nàng lại lấy ra từ trong ngăn kéo một bộ quần áo màu đỏ, tùy ý mặc lên người, sau đó giơ cao cây kéo.
“Lão bất tử, ngươi không muốn cho ta sống, vậy lão nương liền cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Phan Thu Phương hét lên một tiếng rồi cầm cây kéo trong tay đâm thẳng vào cổ của mình.
"Không thể!"
"Dừng tay!"
Khi Lưu Tiến và Triệu Bích Long phát hiện thì đã chậm, cây kéo đâm thẳng vào cổ Phan Thu Phương, nàng ngã xuống trong vũng máu.
Lưu Tiến lúc này thật sự không biết nên làm cái gì, xem ra Phan Thu Phương là quyết tâm muốn biến thành lệ quỷ để trả thù Lê lão.
Không nói hành động như vậy quá cực đoan, nhưng mà ngươi chết đi có oán khí, vậy lấy đâu ra âm khí?
Biến thành lệ quỷ cũng cần một cái quá trình chứ.
Người sau khi chết đi, dương khí chậm rãi tan biến, dương hỏa một khi tắt, âm khi bắt đầu tự tập lại, lúc này mới biến thành quỷ được.
Nếu không mà nói, cũng chỉ là hồn phách thoát ly thân thể mà thôi, chẳng có năng lực giết người đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.