Chương 27: Người tốt thì không sống lâu
Hàng Thần
04/03/2024
Hắn nhìn về mọi người phía sau, lại nhìn Lưu Hồng sắc mặt trắng bệch.
Hắn chần chờ một lúc, sau đó vặt một cọng cỏ đuôi chó ngậm ở miệng, thỉnh thoảng nhai nhai một cái. Lúc lâu sau hắn bình tĩnh lại nói: “Ngươi đang bị thương nặng, lần này để ta đi! Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, có thể kéo dài bao lâu thì tốt bấy nhiêu vậy, mặc cho số phận.”
Lưu Hồng chần chờ nói: “Ngươi không có bản lĩnh gì, đi vào không phải là chịu chết sao?”
Triệu Bích Long cười nói: “Nếu ta không đi, tất cả mọi người đều trốn không thoát, kể cả ngươi.”
“Vả lại kết quả như thế nào cũng không ai biết được, dù gì ta cũng đi ra từ Long hổ sơn, ta không làm gì, sư phụ ta cũng không thể không dạy cái gì cho ta đúng không?”
Thấy mắt Lưu Hồng ngân ngấn nước mắt, Triệu Bích Long chuyển sang chuyện khác nói: “Còn nhớ khi ta mới bắt đầu vào học sư phụ, ta khi ấy mới có bốn tuổi, sư phụ dạy gì ta đều không học nổi, cho nên học một năm mà không vẽ được bùa, sư phụ liền cho ta đi chép sách. Nhiều khi chép sách có một số chỗ không hiểu, liền đi hỏi hắn, hắn cũng chỉ giảng lấy lệ cho ta rằng một điều hiểu thì ngàn điều cũng tự hiểu.”
“Lời nói khó hiểu như vậy làm sao ta có thể hiểu, liền bám lấy không ngừng đặt câu hỏi, làm hắn tức giận, hắn chỉ vào đầu ta hét lớn ‘với đầu óc của ngươi, cho là một con chó ta nuôi, ta chỉ dạy nhiều như vậy nó cũng có thể dùng móng vuốt viết ra.”
Nói xong hắn nở nụ cười, cây cỏ trên miệng cũng rơi xuống, “Con cho su phụ nuôi tên là Đại hoàng, cả ngày cúi đầu, nhìn không quá khôn ngoan.”
Lưu Hồng nhịn không được nhếch miệng.
Triệu Bích Long cười nói: “Ta làm sao lại tin lời hắn, vì thế ta liền thừa dịp sư phụ không có mặt, đem sách kinh đặt trước mặt nó. Ai ngờ nó lấy móng vuốt cào lên quyển sách nát nhừ, hại ta bị sư phụ trách phạt, phạt giam trong phòng mười ngày, không ra khỏi phòng nửa bước.”. Tiên Hiệp Hay
Lưu Hồng mỉm cười.
Triệu Bích Long nhìn có chút ngây người, cười trêu nàng: “Thường hay nói, người con gái cúi đầu không thấy mũi chân thì đã là có nhan sắc tuyệt vời.”
Tiếp đó hắn nhìn xuống vùng đồi núi phẳng lỳ của nàng, cười nói: “Ngươi cũng đừng tự kỷ quá, rồi sẽ lớn.”
“Ngươi đi chết đi!” Lưu Hồng nhấc chân đá hắn.
Triệu Bích Long cười hì hì tránh được.
Trời đã sáng từ lâu, nhưng những đám mây dày đặc trên trời làm đất trời u ám, giống như là muốn đổ ụp xuống.
“Chòi nghỉ chân, thật đúng lúc! Lưu Hồng, đi vào đây đi, chúng ta dừng lại một lát.”
Lưu Hồng cùng Triệu Bích Long tiến vào chòi nghỉ chân, Triệu Bích Long nói nhẹ.
Lại nhìn lại phía sau đang lẽo đẽo theo Lưu Hồng như một cái đuôi, Sở Ngũ: “Đứa bé này ta rất thích, ngươi giúp ta dẫn nó lên Long hổ sơn. Ta trốn xuống núi, trong các đang thiếu người chép sách, đứa bé này thông minh, lanh lợi khiến người ta yêu thích, có lẽ sư phụ cũng thích.”
Lưu Hồng hai mắt đẫm lệ, quay người di động chỗ khác ừ một tiếng.
Triệu Bích Long cười hì hì nói: “Muốn làm vợ chồng không muốn làm tiên, nếu ta có thể gặp ngươi từ mười mấy năm trước vậy sẽ không phải làm đạo sĩ, lại cũng không cần quan tâm tới con sát linh chó má này.”
“Tìm một nơi núi non tươi đẹp, ngươi đệt vải, ta làm ruộng. Cuộc sống yên bình.”
Lưu Hồng bật cười một tiếng: “Nếu ngươi không phải đạo sĩ, hai ta cũng không gặp được a.”
Triệu Bích Long buông hai tai: “Số mệnh có trời mới biết được.”
Gào
Một tiếng gào từ trong thành truyền tới làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
Triệu Bích Long bình tĩnh nở nụ cười, quay người đi về phía chân núi.
“Triệu Bích Long! Nhớ còn sống trở về.” Lưu Hồng ở phía sau hét lớn.
Triệu Bích Long không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy.
Hắn đi rất chậm, khi nghĩ tới hình ảnh kinh khủng trong thành hắn chợt run người lên.
Hắn nhớ tới lão già trong tàng kinh các, luôn muốn nói cho sự việc trở nên nghiệm trọng.
Lúc trước hắn không tin, giờ thì đã tin.
Hiện giờ nghĩ lại nếu như có thể ngồi dưới bóng cây hoè, nhâm nhi chút rượu, ngắm cá trong ao qua từng ngày, kể ra cũng rất tốt.
Lại tìm một cô gái làm vợ.
Triệu Bích Long lắc đầu cười khổ.
Chép sách mười năm, mười năm đọc sách, cho dù ngu si cũng có chút tài ăn nói.
Hắn mở miệng: “Đạo gia có đại đạo, từng bước có thể thành tiên.”
Tiếp đó lại ảo não nói: “Cũng chỉ là dùng tuổi thọ trôi qua ở Long hổ sơn mà thôi.”
“Từng mong muốn cho thiên hạ được an vui, cuối cùng lại thấy thiên hạ an vui không bằng an vui của một người.”
“Người bước vào đời là có thể tìm thấy bản tâm của mình.”
“Ta là Triệu Bích Long, hôm nay lấy mệnh thắp sáng đèn trường minh.”
Đèn trường minh!
Long hổ sơn.
Thiên sư phủ có một nơi là thiên sư lăng, tất cả các vị thiên sư đã chết đều chôn ở thiên sư lăng.
Lúc này, một trong rất nhiều bài vị trước thiên sư lăng đột nhiên nứt ra, từ trên không trung đột nhiên bay ra một thanh kiếm sắc bén, kéo ra một đường vòng cung trên không rồi biến mất.
Trong bóng tối mờ mờ ở tàng kinh các tại thiên sư phủ, một lão đạo sĩ đang thắp nến sửa chữa sách kinh, hắn lúc thì vò đầu bứt tai, lúc lại cắn đầu bút.
Đại hoàng nằm một bên không chịu được yên tĩnh, thi thoảng dùng chân lay lay lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười cười, vuốt đầu nó: “Sao vậy? Ngươi cũng không chịu được sự yên lặng này? Núi này quả thật buồn tẻ, ai cũng không chịu nổi.”
Như thể không thể khuyên bảo được Đai hoàng, lão đạo sĩ đành đầu hàng: “Được được được, còn mấy chữ nữa, rồi ta mang ngươi xuống núi đi dạo được không?”
Trên sách, lão đạo sĩ đặt bút viết nốt mấy chữ cuối cùng “Trường đăng quyết”.
Lấy thọ nguyên của bản thân đổi lấy sức mạnh của các thiên sư đời trước, đốt cho tới khi tuổi thọ hao hết.
Lão đạo sĩ vỗ đầu con chó nói: “Giá mà thu hồi nhanh một chút hoặc là tiêu huỷ đi rồi thì tốt, nếu vậy tên tiểu tử kia cũng không ghi nhớ được.”
Đại hoàng đột nhiên ngảng đầu nhìn về phía luồng ánh sáng chọt loé lên rồi biến mất phía chân trời.
Bầu trời vẫn âm u như trước, một thanh kiếm dài mang theo ánh sáng sắc lạnh bay tới, hướng về phía Triệu Bích Long.
Triệu Bích Long cầm kiếm trogn tay, bước vào trong thành, hai cánh cửa nặng nề đóng lại.
Nước mắt Lưu Hồng tự nhiên rơi xuống, cuối cùng nàng không áp chế được thương thế trong người, phun ra một ngụm máu đen.
Nàng lau miệng quay người chuẩn bị mang theo mọi người rời đi. Phát hiện trên mặt hầu hết mọi người đều toát lên sự may mắn như là niềm vui từ cõi chết trở về.
Chỉ có Sở Ngũ vẫn còn đọng nước mắt trên mặt.
Lưu Hồng cười tự giễu.
Anh trai nói không sai, làm người tốt nhất định không sống lâu.
Nếu không vì cứu bọn họ sau Triệu Bích Long có thể một mình đi vào trong thành. Còn bọn họ thì sao? Tuy ngoài miệng nói lời cảm ơn nhưng trên mặt không hề có nét buồn đau.
Nàng tiến lên kéo Sở Ngũ đi trước, đối với câu hỏi phải làm sao tiếp tục của những người này nàng làm như không nghe thấy.
Triệu Bích Long, nếu không phải vì giúp ta tìm người, có lẽ bây giờ ngươi vẫn đang trong toàn thành nào đó nói phét đi.
Chờ ta, cho dù ngươi chết ta cũng không để ngươi ở lại nơi này.
Hắn chần chờ một lúc, sau đó vặt một cọng cỏ đuôi chó ngậm ở miệng, thỉnh thoảng nhai nhai một cái. Lúc lâu sau hắn bình tĩnh lại nói: “Ngươi đang bị thương nặng, lần này để ta đi! Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, có thể kéo dài bao lâu thì tốt bấy nhiêu vậy, mặc cho số phận.”
Lưu Hồng chần chờ nói: “Ngươi không có bản lĩnh gì, đi vào không phải là chịu chết sao?”
Triệu Bích Long cười nói: “Nếu ta không đi, tất cả mọi người đều trốn không thoát, kể cả ngươi.”
“Vả lại kết quả như thế nào cũng không ai biết được, dù gì ta cũng đi ra từ Long hổ sơn, ta không làm gì, sư phụ ta cũng không thể không dạy cái gì cho ta đúng không?”
Thấy mắt Lưu Hồng ngân ngấn nước mắt, Triệu Bích Long chuyển sang chuyện khác nói: “Còn nhớ khi ta mới bắt đầu vào học sư phụ, ta khi ấy mới có bốn tuổi, sư phụ dạy gì ta đều không học nổi, cho nên học một năm mà không vẽ được bùa, sư phụ liền cho ta đi chép sách. Nhiều khi chép sách có một số chỗ không hiểu, liền đi hỏi hắn, hắn cũng chỉ giảng lấy lệ cho ta rằng một điều hiểu thì ngàn điều cũng tự hiểu.”
“Lời nói khó hiểu như vậy làm sao ta có thể hiểu, liền bám lấy không ngừng đặt câu hỏi, làm hắn tức giận, hắn chỉ vào đầu ta hét lớn ‘với đầu óc của ngươi, cho là một con chó ta nuôi, ta chỉ dạy nhiều như vậy nó cũng có thể dùng móng vuốt viết ra.”
Nói xong hắn nở nụ cười, cây cỏ trên miệng cũng rơi xuống, “Con cho su phụ nuôi tên là Đại hoàng, cả ngày cúi đầu, nhìn không quá khôn ngoan.”
Lưu Hồng nhịn không được nhếch miệng.
Triệu Bích Long cười nói: “Ta làm sao lại tin lời hắn, vì thế ta liền thừa dịp sư phụ không có mặt, đem sách kinh đặt trước mặt nó. Ai ngờ nó lấy móng vuốt cào lên quyển sách nát nhừ, hại ta bị sư phụ trách phạt, phạt giam trong phòng mười ngày, không ra khỏi phòng nửa bước.”. Tiên Hiệp Hay
Lưu Hồng mỉm cười.
Triệu Bích Long nhìn có chút ngây người, cười trêu nàng: “Thường hay nói, người con gái cúi đầu không thấy mũi chân thì đã là có nhan sắc tuyệt vời.”
Tiếp đó hắn nhìn xuống vùng đồi núi phẳng lỳ của nàng, cười nói: “Ngươi cũng đừng tự kỷ quá, rồi sẽ lớn.”
“Ngươi đi chết đi!” Lưu Hồng nhấc chân đá hắn.
Triệu Bích Long cười hì hì tránh được.
Trời đã sáng từ lâu, nhưng những đám mây dày đặc trên trời làm đất trời u ám, giống như là muốn đổ ụp xuống.
“Chòi nghỉ chân, thật đúng lúc! Lưu Hồng, đi vào đây đi, chúng ta dừng lại một lát.”
Lưu Hồng cùng Triệu Bích Long tiến vào chòi nghỉ chân, Triệu Bích Long nói nhẹ.
Lại nhìn lại phía sau đang lẽo đẽo theo Lưu Hồng như một cái đuôi, Sở Ngũ: “Đứa bé này ta rất thích, ngươi giúp ta dẫn nó lên Long hổ sơn. Ta trốn xuống núi, trong các đang thiếu người chép sách, đứa bé này thông minh, lanh lợi khiến người ta yêu thích, có lẽ sư phụ cũng thích.”
Lưu Hồng hai mắt đẫm lệ, quay người di động chỗ khác ừ một tiếng.
Triệu Bích Long cười hì hì nói: “Muốn làm vợ chồng không muốn làm tiên, nếu ta có thể gặp ngươi từ mười mấy năm trước vậy sẽ không phải làm đạo sĩ, lại cũng không cần quan tâm tới con sát linh chó má này.”
“Tìm một nơi núi non tươi đẹp, ngươi đệt vải, ta làm ruộng. Cuộc sống yên bình.”
Lưu Hồng bật cười một tiếng: “Nếu ngươi không phải đạo sĩ, hai ta cũng không gặp được a.”
Triệu Bích Long buông hai tai: “Số mệnh có trời mới biết được.”
Gào
Một tiếng gào từ trong thành truyền tới làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
Triệu Bích Long bình tĩnh nở nụ cười, quay người đi về phía chân núi.
“Triệu Bích Long! Nhớ còn sống trở về.” Lưu Hồng ở phía sau hét lớn.
Triệu Bích Long không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy.
Hắn đi rất chậm, khi nghĩ tới hình ảnh kinh khủng trong thành hắn chợt run người lên.
Hắn nhớ tới lão già trong tàng kinh các, luôn muốn nói cho sự việc trở nên nghiệm trọng.
Lúc trước hắn không tin, giờ thì đã tin.
Hiện giờ nghĩ lại nếu như có thể ngồi dưới bóng cây hoè, nhâm nhi chút rượu, ngắm cá trong ao qua từng ngày, kể ra cũng rất tốt.
Lại tìm một cô gái làm vợ.
Triệu Bích Long lắc đầu cười khổ.
Chép sách mười năm, mười năm đọc sách, cho dù ngu si cũng có chút tài ăn nói.
Hắn mở miệng: “Đạo gia có đại đạo, từng bước có thể thành tiên.”
Tiếp đó lại ảo não nói: “Cũng chỉ là dùng tuổi thọ trôi qua ở Long hổ sơn mà thôi.”
“Từng mong muốn cho thiên hạ được an vui, cuối cùng lại thấy thiên hạ an vui không bằng an vui của một người.”
“Người bước vào đời là có thể tìm thấy bản tâm của mình.”
“Ta là Triệu Bích Long, hôm nay lấy mệnh thắp sáng đèn trường minh.”
Đèn trường minh!
Long hổ sơn.
Thiên sư phủ có một nơi là thiên sư lăng, tất cả các vị thiên sư đã chết đều chôn ở thiên sư lăng.
Lúc này, một trong rất nhiều bài vị trước thiên sư lăng đột nhiên nứt ra, từ trên không trung đột nhiên bay ra một thanh kiếm sắc bén, kéo ra một đường vòng cung trên không rồi biến mất.
Trong bóng tối mờ mờ ở tàng kinh các tại thiên sư phủ, một lão đạo sĩ đang thắp nến sửa chữa sách kinh, hắn lúc thì vò đầu bứt tai, lúc lại cắn đầu bút.
Đại hoàng nằm một bên không chịu được yên tĩnh, thi thoảng dùng chân lay lay lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười cười, vuốt đầu nó: “Sao vậy? Ngươi cũng không chịu được sự yên lặng này? Núi này quả thật buồn tẻ, ai cũng không chịu nổi.”
Như thể không thể khuyên bảo được Đai hoàng, lão đạo sĩ đành đầu hàng: “Được được được, còn mấy chữ nữa, rồi ta mang ngươi xuống núi đi dạo được không?”
Trên sách, lão đạo sĩ đặt bút viết nốt mấy chữ cuối cùng “Trường đăng quyết”.
Lấy thọ nguyên của bản thân đổi lấy sức mạnh của các thiên sư đời trước, đốt cho tới khi tuổi thọ hao hết.
Lão đạo sĩ vỗ đầu con chó nói: “Giá mà thu hồi nhanh một chút hoặc là tiêu huỷ đi rồi thì tốt, nếu vậy tên tiểu tử kia cũng không ghi nhớ được.”
Đại hoàng đột nhiên ngảng đầu nhìn về phía luồng ánh sáng chọt loé lên rồi biến mất phía chân trời.
Bầu trời vẫn âm u như trước, một thanh kiếm dài mang theo ánh sáng sắc lạnh bay tới, hướng về phía Triệu Bích Long.
Triệu Bích Long cầm kiếm trogn tay, bước vào trong thành, hai cánh cửa nặng nề đóng lại.
Nước mắt Lưu Hồng tự nhiên rơi xuống, cuối cùng nàng không áp chế được thương thế trong người, phun ra một ngụm máu đen.
Nàng lau miệng quay người chuẩn bị mang theo mọi người rời đi. Phát hiện trên mặt hầu hết mọi người đều toát lên sự may mắn như là niềm vui từ cõi chết trở về.
Chỉ có Sở Ngũ vẫn còn đọng nước mắt trên mặt.
Lưu Hồng cười tự giễu.
Anh trai nói không sai, làm người tốt nhất định không sống lâu.
Nếu không vì cứu bọn họ sau Triệu Bích Long có thể một mình đi vào trong thành. Còn bọn họ thì sao? Tuy ngoài miệng nói lời cảm ơn nhưng trên mặt không hề có nét buồn đau.
Nàng tiến lên kéo Sở Ngũ đi trước, đối với câu hỏi phải làm sao tiếp tục của những người này nàng làm như không nghe thấy.
Triệu Bích Long, nếu không phải vì giúp ta tìm người, có lẽ bây giờ ngươi vẫn đang trong toàn thành nào đó nói phét đi.
Chờ ta, cho dù ngươi chết ta cũng không để ngươi ở lại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.