Chương 10
Đỗ Y Phi Nhất
16/06/2023
10
Đã gần một tháng kể từ khi tôi ở cữ, không có ai trong nhà họ Lâm đến gặp tôi, trong khoảng thời gian này, Lâm Nặc Vũ vẫn như người chế.t vậy, không liên lạc với tôi.
Thân thể của tôi cũng đã khôi phục rất nhiều, thu thập được rất nhiều chứng cứ, đương nhiên đều giao cho anh họ Hiểu Phi của tôi, đồng thời tôi cũng chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.
Lâm Nặc Vũ cuối cùng đã đến gặp tôi.
Cuối cùng cũng đến rồi, hoa tôi đợi cũng đến lúc phải nở rồi.
Trong trung tâm ở cữ nơi tôi đang ở, tôi đặc biệt tìm một phòng họp trống để nói chuyện với anh ta
"Em không sao chứ? Anh mới từ nước ngoài trở về."
Lâm Nặc Vũ có lẽ từ nhỏ đến giờ chưa từng bị một đòn như vậy, một cơn bão dư luận nhỏ trên mạng đã làm anh ta thêm mấy phần tàn tạ rồi, mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để thể hiện sự thiện chí, nhưng biểu hiện của anh ta vẫn rất kỳ lạ.
“Ừm.” Tôi cười nửa miệng nhìn anh ta: “Anh thật sự mới từ nước ngoài trở về sao?”
Rất tốt, trong mắt anh ta thoáng qua chút hoảng sợ, sau đó rất nhanh bị che đậy. Tôi chạm vào máy ghi âm trong túi, cảm thấy ớn lạnh bởi kết cấu kim loại lạnh lẽo, trái tim tôi cũng vậy.
"Ừm, ở nước ngoài không tiện liên lạc với em, em xem, anh vừa trở về Trung Quốc đã tới tìm em rồi."
Giọng anh ta rất dịu dàng, đúng vậy, nhà họ Lâm đúng là không giống lông cũng giống cánh. Đến thăm phụ nữ mang thai hay ở cữ cũng vậy, đều không có chút chân thành nào, hai tay trống không, dùng mắt nhìn tôi.
Thật buồn cười, lần trước tôi thực sự nghĩ rằng họ tốt với tôi. Vậy mà tôi lại coi nó như báu vật, thật trớ trêu mà.
"Ừm."
Tôi nhìn ra được anh có chút sốt ruột, lần này hình như cũng không thèm giả bộ nữa: "Giang Tiểu Lỵ, chúng ta đi lấy giấy ly hôn đi."
Đúng như dự đoán, tôi không bị quấy rầy, chắc hẳn đối phương cảm thấy tôi không nên bình tĩnh như vậy.
“Theo Điều 1082 Bộ luật Dân sự [Giới hạn quyền khởi kiện yêu cầu ly hôn của nam giới], bên nam không được yêu cầu ly hôn trong thời gian người phụ nữ có thai, trong vòng một năm sau khi sinh con hoặc trong vòng sáu tháng sau khi chấm dứt thai kỳ."
“Cái gì?” Anh ta ngạc nhiên.
"Không được. Bắt buộc phải ly hôn!"
"Lúc đầu, tôi vì đứa con trong bụng em nên mới đăng ký kết hôn, bây giờ em đã sinh con rồi, nhất định phải ly hôn." Anh ta lo lắng, xem ra có ai đó đang ép anh ta rồi.
“Nhưng em còn đang đi học, lại sinh con, anh cứ mặc kệ em sao.” Tôi bật khóc, giọng nói cũng buồn bã: “Không phải lúc đầu anh nói sẽ nuôi đứa bé sao?"
"Đây là chuyện riêng của cô, tôi nói tôi nuôi nó khi nào? Đứa bé mà cô sinh ra thì liên quan gì đến tôi chứ? Nếu không phải vì nhìn thấy cô gái nhỏ là cô không biết tự yêu bản thân mà hành hạ mình mang thai. Tôi phát lòng tốt, cho cô sự an tâm, nên mới đăng ký kết hôn với cô."
Giọng nói của Lâm Nặc Vũ rất chính trực: "Cô đây là áp đặt đạo đức, không liên quan gì đến tôi cả, đừng níu kéo tôi."
Cuối cùng thì anh ta cũng lộ rõ bản chất thật của mình, nhưng vẫn chưa đủ.
"Tôi đến bệnh viện để phá thai, nhưng anh lại đơn phương chấm dứt ca phẫu thuật của tôi. Anh nói anh nuôi, rồi đưa tôi về nhà anh, lại còn đăng ký kết hôn với tôi. Cho tôi cảm giác an toàn, bây giờ con đều đã sinh rồi, anh lại nói với tôi rằng anh muốn ly hôn, chuyện đó không liên quan gì đến anh, anh có phải đang lừa dối hôn nhân không?" Tôi khóc lóc, giọng đầy đau khổ và bất bình.
“Cô sinh con gái, dựa vào đâu mà bắt tôi nuôi?” Sắc mặt Lâm Nặc Vũ rất khó coi, giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Cô đi theo tôi đi ly hôn đi, đừng ép tôi!"
"Anh đe dọa tôi. Lâm Nặc Vũ, không ngờ anh là loại người như vậy!"
Tôi tức giận cầm ly nước trước mặt hất về phía đối diện: “Tra nam!”
Lâm Nặc Vũ rất xấu hổ, nước từ tóc nhỏ xuống mặt. Tôi vừa thử nhiệt độ của nước rồi, là nước lạnh, chắc chắn là rất khó chịu rồi.
Lâm Nặc Vũ tức giận đứng dậy, muốn tát tôi một cái, nhưng không biết vì sao lại kìm lại được. Anh ta tự mình lấy ra rất nhiều giấy trên bàn và lườm tôi trong khi lau tóc.
Miệng anh ta vẫn còn mắng chửi tôi, toàn phun ra mấy câu tinh hoa đất nước, bẩn quá rồi, không hề lọt tai mọi người, máy ghi âm trong túi quần tôi đã ghi lại hết rồi.
Anh ta rất không có tố chất, nhưng tôi cũng cảm ơn anh ta vì sự thiếu tố chất này. Anh ta ném tờ giấy lau tóc và mặt xuống bàn, tôi rất hài lòng khi thấy vài sợi tóc ngắn dính trên đó.
"Tốt nhất là nên nhanh chóng ly hôn, nếu không thì đợi lệnh triệu tập của tòa án, cô tự chọn đi!" Lâm Nặc Vũ hung hăng đe dọa tôi trước khi rời đi.
Sau khi anh ta đi, tôi đã suy sụp tinh thần và khóc rất lâu trước khi tắt đoạn ghi âm.
"Ai kiện ai? Còn chưa chắc đâu."
Tôi lau nước mắt, tìm một cái túi và nhặt tờ giấy có dính tóc cất vào trong.
Đã gần một tháng kể từ khi tôi ở cữ, không có ai trong nhà họ Lâm đến gặp tôi, trong khoảng thời gian này, Lâm Nặc Vũ vẫn như người chế.t vậy, không liên lạc với tôi.
Thân thể của tôi cũng đã khôi phục rất nhiều, thu thập được rất nhiều chứng cứ, đương nhiên đều giao cho anh họ Hiểu Phi của tôi, đồng thời tôi cũng chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.
Lâm Nặc Vũ cuối cùng đã đến gặp tôi.
Cuối cùng cũng đến rồi, hoa tôi đợi cũng đến lúc phải nở rồi.
Trong trung tâm ở cữ nơi tôi đang ở, tôi đặc biệt tìm một phòng họp trống để nói chuyện với anh ta
"Em không sao chứ? Anh mới từ nước ngoài trở về."
Lâm Nặc Vũ có lẽ từ nhỏ đến giờ chưa từng bị một đòn như vậy, một cơn bão dư luận nhỏ trên mạng đã làm anh ta thêm mấy phần tàn tạ rồi, mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để thể hiện sự thiện chí, nhưng biểu hiện của anh ta vẫn rất kỳ lạ.
“Ừm.” Tôi cười nửa miệng nhìn anh ta: “Anh thật sự mới từ nước ngoài trở về sao?”
Rất tốt, trong mắt anh ta thoáng qua chút hoảng sợ, sau đó rất nhanh bị che đậy. Tôi chạm vào máy ghi âm trong túi, cảm thấy ớn lạnh bởi kết cấu kim loại lạnh lẽo, trái tim tôi cũng vậy.
"Ừm, ở nước ngoài không tiện liên lạc với em, em xem, anh vừa trở về Trung Quốc đã tới tìm em rồi."
Giọng anh ta rất dịu dàng, đúng vậy, nhà họ Lâm đúng là không giống lông cũng giống cánh. Đến thăm phụ nữ mang thai hay ở cữ cũng vậy, đều không có chút chân thành nào, hai tay trống không, dùng mắt nhìn tôi.
Thật buồn cười, lần trước tôi thực sự nghĩ rằng họ tốt với tôi. Vậy mà tôi lại coi nó như báu vật, thật trớ trêu mà.
"Ừm."
Tôi nhìn ra được anh có chút sốt ruột, lần này hình như cũng không thèm giả bộ nữa: "Giang Tiểu Lỵ, chúng ta đi lấy giấy ly hôn đi."
Đúng như dự đoán, tôi không bị quấy rầy, chắc hẳn đối phương cảm thấy tôi không nên bình tĩnh như vậy.
“Theo Điều 1082 Bộ luật Dân sự [Giới hạn quyền khởi kiện yêu cầu ly hôn của nam giới], bên nam không được yêu cầu ly hôn trong thời gian người phụ nữ có thai, trong vòng một năm sau khi sinh con hoặc trong vòng sáu tháng sau khi chấm dứt thai kỳ."
“Cái gì?” Anh ta ngạc nhiên.
"Không được. Bắt buộc phải ly hôn!"
"Lúc đầu, tôi vì đứa con trong bụng em nên mới đăng ký kết hôn, bây giờ em đã sinh con rồi, nhất định phải ly hôn." Anh ta lo lắng, xem ra có ai đó đang ép anh ta rồi.
“Nhưng em còn đang đi học, lại sinh con, anh cứ mặc kệ em sao.” Tôi bật khóc, giọng nói cũng buồn bã: “Không phải lúc đầu anh nói sẽ nuôi đứa bé sao?"
"Đây là chuyện riêng của cô, tôi nói tôi nuôi nó khi nào? Đứa bé mà cô sinh ra thì liên quan gì đến tôi chứ? Nếu không phải vì nhìn thấy cô gái nhỏ là cô không biết tự yêu bản thân mà hành hạ mình mang thai. Tôi phát lòng tốt, cho cô sự an tâm, nên mới đăng ký kết hôn với cô."
Giọng nói của Lâm Nặc Vũ rất chính trực: "Cô đây là áp đặt đạo đức, không liên quan gì đến tôi cả, đừng níu kéo tôi."
Cuối cùng thì anh ta cũng lộ rõ bản chất thật của mình, nhưng vẫn chưa đủ.
"Tôi đến bệnh viện để phá thai, nhưng anh lại đơn phương chấm dứt ca phẫu thuật của tôi. Anh nói anh nuôi, rồi đưa tôi về nhà anh, lại còn đăng ký kết hôn với tôi. Cho tôi cảm giác an toàn, bây giờ con đều đã sinh rồi, anh lại nói với tôi rằng anh muốn ly hôn, chuyện đó không liên quan gì đến anh, anh có phải đang lừa dối hôn nhân không?" Tôi khóc lóc, giọng đầy đau khổ và bất bình.
“Cô sinh con gái, dựa vào đâu mà bắt tôi nuôi?” Sắc mặt Lâm Nặc Vũ rất khó coi, giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Cô đi theo tôi đi ly hôn đi, đừng ép tôi!"
"Anh đe dọa tôi. Lâm Nặc Vũ, không ngờ anh là loại người như vậy!"
Tôi tức giận cầm ly nước trước mặt hất về phía đối diện: “Tra nam!”
Lâm Nặc Vũ rất xấu hổ, nước từ tóc nhỏ xuống mặt. Tôi vừa thử nhiệt độ của nước rồi, là nước lạnh, chắc chắn là rất khó chịu rồi.
Lâm Nặc Vũ tức giận đứng dậy, muốn tát tôi một cái, nhưng không biết vì sao lại kìm lại được. Anh ta tự mình lấy ra rất nhiều giấy trên bàn và lườm tôi trong khi lau tóc.
Miệng anh ta vẫn còn mắng chửi tôi, toàn phun ra mấy câu tinh hoa đất nước, bẩn quá rồi, không hề lọt tai mọi người, máy ghi âm trong túi quần tôi đã ghi lại hết rồi.
Anh ta rất không có tố chất, nhưng tôi cũng cảm ơn anh ta vì sự thiếu tố chất này. Anh ta ném tờ giấy lau tóc và mặt xuống bàn, tôi rất hài lòng khi thấy vài sợi tóc ngắn dính trên đó.
"Tốt nhất là nên nhanh chóng ly hôn, nếu không thì đợi lệnh triệu tập của tòa án, cô tự chọn đi!" Lâm Nặc Vũ hung hăng đe dọa tôi trước khi rời đi.
Sau khi anh ta đi, tôi đã suy sụp tinh thần và khóc rất lâu trước khi tắt đoạn ghi âm.
"Ai kiện ai? Còn chưa chắc đâu."
Tôi lau nước mắt, tìm một cái túi và nhặt tờ giấy có dính tóc cất vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.