Chương 14: Em Phát Hiện Ra Anh…rất Trẻ Con!
Mia
09/03/2017
Tàu lượn dừng lại.
Là con gái nhưng mà nó không hề sợ trò này, còn cảm thấy thích nữa cơ, nhưng mà vì quá tập trung vào hắn nên quên cảm nhận độ thích mất rồi.
2 đứa nó bước xuống, nó mặt cứ cuối gằm, hắn chủ động cầm tay nó còn tay kia lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
-Đang bị theo dõi.- nói ngắn gọn xong hắn cúp máy.
Người hắn vừa điện đó là thuộc hạ của hắn.
Hắn là bang chủ của 1 bang đứng thứ 5, bang tên S.L được hắn thành lập vào 2 năm trước.
-Bây giờ em muốn làm gì nữa nào?
-Đi…đi nhà ma.- mặt nó vẫn cứ cuối gằm xuống, vì còn xấu hổ vụ ban nảy.
-Ừ chúng ta đi.- hắn dịu dàng.
-Để em mua vé.- nó lon ton chạy đi trướ, buông tay hắn ra.
Hắn cười lắc đầu…
-Chị lấy em 2 vé nhà ma.
-Đây em.- chị bán vé vui vẻ cười đưa vé cho nó, hên là bà chị này không hám trai như bà kia.
Tách…
Hắn cầm điện thoại chụp nó, nhưng nó nào biết.
Hài lòng với thành quả hắn cười cười, cầm tay nó lôi vào nhà ma.
Nó cứ ung dung đi, cho đến khi…
Cái gì trắng trắng đang ở trước mặt nó thì phải…
Còn có cái gì đó cứ cầm chân nó kéo kéo nữa…
-Aaa.- nó ôm chặt lấy hắn.
-Đã sợ ma, rồi mà con ham.- hắn cười.
-Hức…hức…em muốn ra…ra ngoài…anh đưa em ra ngoài.- nó sợ hãi nức nỡ khóc.
-Ngoan nín đi nào anh đưa em ra.- hắn bịt mắt nó lại.
Người người chen chút trong cái nhà ma, không biết vô tình hay cố ý mà đã đẩy nó ra khỏi còng tay của hắn.
Hắn khi không cảm thấy vòng tay của mình trống rỗng thì lại hoảng hồn vội gọi to:
-Nhung ơi, Nhung em ở đâu, em có nghe anh nói không, Nhung ơi.
Dòng người đẩy hắn ra ngoài, hắn nhìn trong đó không thấy nó vội chạy vào tìm…
Em đang ở đâu?
Em làm ơn, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì…
Chờ tôi nhất định tôi sẽ tìm được em…
Đừng sợ gì cả, hãy đợi cho đến khi tôi bước đến ôm em và nói:
Em đừng sợ gì cả, có tôi ở đây.
…
Nó lạc mất hắn, tâm trở nên vô cùng sợ hãi, khóc càng to hơn.
Trong này tối mịt biết đi đâu mà tìm hắn chứ.
Anh ơi em sợ lắm.
Anh ở đâu, mau đến với em đi.
Đừng để em 1 mình.
Anh ơi…
…
Hắn tìm hết căn phòng này đến căn phòng khác, lòng vô cùng lo sợ.
Nó cứ đi mà không định hướng, nước mắt lăn dài.
Kia nó kia rồi.
Hắn chạy lại ôm chầm lấy nó, nó hơi giật mình nhưng khi thấy vòng tay quen thuộc ấy lại thôi.
-Đã có tôi bên em ngay lúc này.
-Em sợ, sợ lắm..hức hức.- nó òa khóc ngay trong vòng tay của hắn.
-Không sao không sao cả.- hắn ôm nó thật chặt.
Là lỗi do hắn đáng lẽ ra hắn phải ôm nó chặt hơn, không để nó rời xa mình.
Hắn dỗ nó nín.
-Ngoan nào, chúng ta đi ăn kem, lên lưng tôi cõng.
-Không em tự đi được.
-Chắc chứ?
-Chắc.- nó gật đầu kiên định
-Vậy tôi sẽ không nói với em là em tự đi sẽ có cái gì đó kéo kéo.- hắn cười gian kinh khủng.
-Anh bắt nạt em…hức.- sao nó dễ mít ướt thế nhỉ, mới thế mắt đã rơm rớm mất rồi.
-Thôi nào, tôi xin lỗi.- hắn cuống quýt lau nước mắt cho nó.
-Hức hức…
-Em mà khóc nữa thì không đi ăn kem đâu.- hắn hết cách lấy cái lí do cùi mía ra dọa nó.
-…
Thế mà nó tưởng thật im ru luôn.
Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trong suốt đang vương trên khuôn mặt bé xinh ấy.
Hắn cầm tay dắt nó ra ngoài.
Mới thế mà đã chìu rồi.
Cả hai bước vào quán kem. Dường như 2 bọn nó đã thu hút gần hết tất cả các ánh nhìn về phía mình.
Đẹp đôi thật…
Đó là suy nghĩ hiện giờ của mọi người ở trong quán.
Hắn thì không sao quen rồi, còn nó thì hơi khép vào hắn tay có phần hơi run.
Hắn thấy nó có phản ứng vậy thì nắm chặt tay nó hơn, nó vì cái nắm tay ấy mà cũng bình tĩnh phần nào. Hắn kéo nó về phía bàn cạnh cửa sổ.
Phục vụ nam đi tới.
-Hai anh chị dùng gì ạ.- phục vụ vừa nói vừa đặt menu lên bàn.
-Anh ăn gì?- nó hỏi hắn, cái gì chứ ăn kem là nó nhanh lắm.
-Em muốn ăn gì?- hắn hỏi ngược lại.
-Dâu, socola.- nó nói mà không cần nhìn menu như đây là thói quen của nó.
-Được, cho tôi, 1 bạc hà, dâu, socola.- hắn nhìn anh phục vụ.
Nó trong bộ váy trắng, tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Em đang nghĩ gì vậy.- hắn tò mò nhìn theo hướng mắt của nó, nhưng mà chỉ thấy công viên trò chơi mà hắn và nó vừa bước từ đấy ra thôi.
-Chỉ là em đang nghĩ, liệu trước khi em quên mất anh thì lúc đó chúng ta có vui vẻ như thế này không thôi.- nó vẫn không dời ánh mắt.
Hắn khựng lại, ánh mắt bị đau thương xâm chiếm.
-Sao em lại nghĩ như thế.- hắn lâu lắm mới xua đi cái cảm giác đau thương kia.
-Lúc trước em nhớ, anh cùng chị nào đấy đăng tin đính hôn- giọng nói nó nhỏ dần, đầu cuối nhẹ.
-Cái đó…
-Của quý khách đây ạ.- chị phục vụ cắt lời hắn.
-Cảm ơn.- nó cười cười.
-Có dùng gì thêm không ạ?
-Không.- hắn
-Vâng chúc quý khách ngon miệng ạ.- chị phục vụ tươi cười đi vào trong.
-Của em này.- hắn đẩy 2 ly kem về phía nó.
Gật nhẹ đầu.
-Anh ăn đi.- nó cười rồi ăn.
-Cho tôi với.- thấy nó đang mút kem bỏ vào miệng thì hắn mè nheo.
-Của anh đấy.- nó cho thìa kem vào miệng, chu môi nhìn hắn.
-Giận.- hắn khoanh tay, mặt giận dỗi.
-Phì…haha.- nó cười chảy nước mắt, con trai gì trẻ con có chút mà giận rồi, cái mặt dễ thương chưa kìa.
Nó đâu có biết, ở bên nó hắn mới trẻ con như vậy.
Hắn im lặng ngoắt mặt sang hướng khác.
-Nhìn em này.- nó chồm người qua chổ hắn, giữ mặt hắn lại.
Ánh mắt hắn vẫn không nhìn nó.
-Mọi người nhìn anh kìa.- đúng thật trong quán tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía bàn bọn nó.
-Không quan tâm.
-Này…- nó cười gian gian.
Hắn nghe giọng thay đổi bất thường của nó thì cơ thể bỗng chốc ớn lạnh, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Hắn tiếp tục giận.
Nó kề sát mặt mình vào mặt hắn, cười cực đểu.
-Em biết anh đẹp trai như vậy, chắc có nhiều người theo đuổi quá ha.- giọng đùa cợt.
-Tất nhiên.
-Thế thì…- gian cực gian
Chụt…
Nó hôn lên môi hắn, nụ hôn tuy chỉ là phớt qua nhưng đủ làm hắn tê tái.
-Em…vừa làm gì.- hắn nói như không tin vào sự thật, vì lần tàu lượn kia chỉ là vô ý còn lần này…
-Hôn anh.- nó trả lời như đúng rồi.
-Em…
-Sao hết giận rồi chứ, không em lại…- nó cười nguy hiểm (mới có 1 ngày thôi mà đã nhiễm cái bệnh đó từ hắn nặng rồi)
-Tôi không cảng em đâu.- không như lúc đầu hắn nhanh chóng giành thế chủ động cười gian, ghì đầu nó chặt và bắt đầu hôn.
Trong quán mọi người rất ghen tị nha…
Cặp tình nhân trẻ này thật là…
Hắn hút hết không khí của nó rồi mới buông nó ra.
-Hừm…ăn kem đi tan cả rồi này.- nó hắn giọng mặt cuối xuống chăm chú ăn.
Hắn cười…
-Cho tôi ăn với.- hắn cầm tay đang mút thìa kem của nó lên rồi bỏ vào miệng.
-Của em mà.- nó nhăn nhó vì mất ăn.
-Này…a đi nào.- hắn mút lại thìa kem bạc hà đút cho nó.
-A.- nó làm theo.
-Ai cho mà ăn.- hắn đút thìa kem vào miệng mình.
-Anh…
-Tôi sao nào.?
-Trẻ con thật.- nó cười đưa tay lên lau khóe miệng cho hắn.
Hắn thì thích không tả nỗi.
-Hì…chụp hình nhé?-hắn lấy điện thoại ra lắc lắc.
-Cái gì chớ chụp hình thì em ô kê liền.- nó nhảy tót qua ghế hắn ngồi.
Cả hai tạo đủ kiểu, chụp rất nhìu.
Cả quán ghen tị chết mất trời ơi.
Chụp xong hắn và nó đứng dậy, hắn đi tính tiền nó ra cửa đứng đợi.
Là con gái nhưng mà nó không hề sợ trò này, còn cảm thấy thích nữa cơ, nhưng mà vì quá tập trung vào hắn nên quên cảm nhận độ thích mất rồi.
2 đứa nó bước xuống, nó mặt cứ cuối gằm, hắn chủ động cầm tay nó còn tay kia lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
-Đang bị theo dõi.- nói ngắn gọn xong hắn cúp máy.
Người hắn vừa điện đó là thuộc hạ của hắn.
Hắn là bang chủ của 1 bang đứng thứ 5, bang tên S.L được hắn thành lập vào 2 năm trước.
-Bây giờ em muốn làm gì nữa nào?
-Đi…đi nhà ma.- mặt nó vẫn cứ cuối gằm xuống, vì còn xấu hổ vụ ban nảy.
-Ừ chúng ta đi.- hắn dịu dàng.
-Để em mua vé.- nó lon ton chạy đi trướ, buông tay hắn ra.
Hắn cười lắc đầu…
-Chị lấy em 2 vé nhà ma.
-Đây em.- chị bán vé vui vẻ cười đưa vé cho nó, hên là bà chị này không hám trai như bà kia.
Tách…
Hắn cầm điện thoại chụp nó, nhưng nó nào biết.
Hài lòng với thành quả hắn cười cười, cầm tay nó lôi vào nhà ma.
Nó cứ ung dung đi, cho đến khi…
Cái gì trắng trắng đang ở trước mặt nó thì phải…
Còn có cái gì đó cứ cầm chân nó kéo kéo nữa…
-Aaa.- nó ôm chặt lấy hắn.
-Đã sợ ma, rồi mà con ham.- hắn cười.
-Hức…hức…em muốn ra…ra ngoài…anh đưa em ra ngoài.- nó sợ hãi nức nỡ khóc.
-Ngoan nín đi nào anh đưa em ra.- hắn bịt mắt nó lại.
Người người chen chút trong cái nhà ma, không biết vô tình hay cố ý mà đã đẩy nó ra khỏi còng tay của hắn.
Hắn khi không cảm thấy vòng tay của mình trống rỗng thì lại hoảng hồn vội gọi to:
-Nhung ơi, Nhung em ở đâu, em có nghe anh nói không, Nhung ơi.
Dòng người đẩy hắn ra ngoài, hắn nhìn trong đó không thấy nó vội chạy vào tìm…
Em đang ở đâu?
Em làm ơn, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì…
Chờ tôi nhất định tôi sẽ tìm được em…
Đừng sợ gì cả, hãy đợi cho đến khi tôi bước đến ôm em và nói:
Em đừng sợ gì cả, có tôi ở đây.
…
Nó lạc mất hắn, tâm trở nên vô cùng sợ hãi, khóc càng to hơn.
Trong này tối mịt biết đi đâu mà tìm hắn chứ.
Anh ơi em sợ lắm.
Anh ở đâu, mau đến với em đi.
Đừng để em 1 mình.
Anh ơi…
…
Hắn tìm hết căn phòng này đến căn phòng khác, lòng vô cùng lo sợ.
Nó cứ đi mà không định hướng, nước mắt lăn dài.
Kia nó kia rồi.
Hắn chạy lại ôm chầm lấy nó, nó hơi giật mình nhưng khi thấy vòng tay quen thuộc ấy lại thôi.
-Đã có tôi bên em ngay lúc này.
-Em sợ, sợ lắm..hức hức.- nó òa khóc ngay trong vòng tay của hắn.
-Không sao không sao cả.- hắn ôm nó thật chặt.
Là lỗi do hắn đáng lẽ ra hắn phải ôm nó chặt hơn, không để nó rời xa mình.
Hắn dỗ nó nín.
-Ngoan nào, chúng ta đi ăn kem, lên lưng tôi cõng.
-Không em tự đi được.
-Chắc chứ?
-Chắc.- nó gật đầu kiên định
-Vậy tôi sẽ không nói với em là em tự đi sẽ có cái gì đó kéo kéo.- hắn cười gian kinh khủng.
-Anh bắt nạt em…hức.- sao nó dễ mít ướt thế nhỉ, mới thế mắt đã rơm rớm mất rồi.
-Thôi nào, tôi xin lỗi.- hắn cuống quýt lau nước mắt cho nó.
-Hức hức…
-Em mà khóc nữa thì không đi ăn kem đâu.- hắn hết cách lấy cái lí do cùi mía ra dọa nó.
-…
Thế mà nó tưởng thật im ru luôn.
Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trong suốt đang vương trên khuôn mặt bé xinh ấy.
Hắn cầm tay dắt nó ra ngoài.
Mới thế mà đã chìu rồi.
Cả hai bước vào quán kem. Dường như 2 bọn nó đã thu hút gần hết tất cả các ánh nhìn về phía mình.
Đẹp đôi thật…
Đó là suy nghĩ hiện giờ của mọi người ở trong quán.
Hắn thì không sao quen rồi, còn nó thì hơi khép vào hắn tay có phần hơi run.
Hắn thấy nó có phản ứng vậy thì nắm chặt tay nó hơn, nó vì cái nắm tay ấy mà cũng bình tĩnh phần nào. Hắn kéo nó về phía bàn cạnh cửa sổ.
Phục vụ nam đi tới.
-Hai anh chị dùng gì ạ.- phục vụ vừa nói vừa đặt menu lên bàn.
-Anh ăn gì?- nó hỏi hắn, cái gì chứ ăn kem là nó nhanh lắm.
-Em muốn ăn gì?- hắn hỏi ngược lại.
-Dâu, socola.- nó nói mà không cần nhìn menu như đây là thói quen của nó.
-Được, cho tôi, 1 bạc hà, dâu, socola.- hắn nhìn anh phục vụ.
Nó trong bộ váy trắng, tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Em đang nghĩ gì vậy.- hắn tò mò nhìn theo hướng mắt của nó, nhưng mà chỉ thấy công viên trò chơi mà hắn và nó vừa bước từ đấy ra thôi.
-Chỉ là em đang nghĩ, liệu trước khi em quên mất anh thì lúc đó chúng ta có vui vẻ như thế này không thôi.- nó vẫn không dời ánh mắt.
Hắn khựng lại, ánh mắt bị đau thương xâm chiếm.
-Sao em lại nghĩ như thế.- hắn lâu lắm mới xua đi cái cảm giác đau thương kia.
-Lúc trước em nhớ, anh cùng chị nào đấy đăng tin đính hôn- giọng nói nó nhỏ dần, đầu cuối nhẹ.
-Cái đó…
-Của quý khách đây ạ.- chị phục vụ cắt lời hắn.
-Cảm ơn.- nó cười cười.
-Có dùng gì thêm không ạ?
-Không.- hắn
-Vâng chúc quý khách ngon miệng ạ.- chị phục vụ tươi cười đi vào trong.
-Của em này.- hắn đẩy 2 ly kem về phía nó.
Gật nhẹ đầu.
-Anh ăn đi.- nó cười rồi ăn.
-Cho tôi với.- thấy nó đang mút kem bỏ vào miệng thì hắn mè nheo.
-Của anh đấy.- nó cho thìa kem vào miệng, chu môi nhìn hắn.
-Giận.- hắn khoanh tay, mặt giận dỗi.
-Phì…haha.- nó cười chảy nước mắt, con trai gì trẻ con có chút mà giận rồi, cái mặt dễ thương chưa kìa.
Nó đâu có biết, ở bên nó hắn mới trẻ con như vậy.
Hắn im lặng ngoắt mặt sang hướng khác.
-Nhìn em này.- nó chồm người qua chổ hắn, giữ mặt hắn lại.
Ánh mắt hắn vẫn không nhìn nó.
-Mọi người nhìn anh kìa.- đúng thật trong quán tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía bàn bọn nó.
-Không quan tâm.
-Này…- nó cười gian gian.
Hắn nghe giọng thay đổi bất thường của nó thì cơ thể bỗng chốc ớn lạnh, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Hắn tiếp tục giận.
Nó kề sát mặt mình vào mặt hắn, cười cực đểu.
-Em biết anh đẹp trai như vậy, chắc có nhiều người theo đuổi quá ha.- giọng đùa cợt.
-Tất nhiên.
-Thế thì…- gian cực gian
Chụt…
Nó hôn lên môi hắn, nụ hôn tuy chỉ là phớt qua nhưng đủ làm hắn tê tái.
-Em…vừa làm gì.- hắn nói như không tin vào sự thật, vì lần tàu lượn kia chỉ là vô ý còn lần này…
-Hôn anh.- nó trả lời như đúng rồi.
-Em…
-Sao hết giận rồi chứ, không em lại…- nó cười nguy hiểm (mới có 1 ngày thôi mà đã nhiễm cái bệnh đó từ hắn nặng rồi)
-Tôi không cảng em đâu.- không như lúc đầu hắn nhanh chóng giành thế chủ động cười gian, ghì đầu nó chặt và bắt đầu hôn.
Trong quán mọi người rất ghen tị nha…
Cặp tình nhân trẻ này thật là…
Hắn hút hết không khí của nó rồi mới buông nó ra.
-Hừm…ăn kem đi tan cả rồi này.- nó hắn giọng mặt cuối xuống chăm chú ăn.
Hắn cười…
-Cho tôi ăn với.- hắn cầm tay đang mút thìa kem của nó lên rồi bỏ vào miệng.
-Của em mà.- nó nhăn nhó vì mất ăn.
-Này…a đi nào.- hắn mút lại thìa kem bạc hà đút cho nó.
-A.- nó làm theo.
-Ai cho mà ăn.- hắn đút thìa kem vào miệng mình.
-Anh…
-Tôi sao nào.?
-Trẻ con thật.- nó cười đưa tay lên lau khóe miệng cho hắn.
Hắn thì thích không tả nỗi.
-Hì…chụp hình nhé?-hắn lấy điện thoại ra lắc lắc.
-Cái gì chớ chụp hình thì em ô kê liền.- nó nhảy tót qua ghế hắn ngồi.
Cả hai tạo đủ kiểu, chụp rất nhìu.
Cả quán ghen tị chết mất trời ơi.
Chụp xong hắn và nó đứng dậy, hắn đi tính tiền nó ra cửa đứng đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.