Chương 19: Ngày Cuối.
Mia
09/03/2017
Khóc xong nó tự mình lau nước mắt…
Nó quyết định rồi, sau này phải mạnh mẽ lên, nhất định không được khóc, khóc thì phải tự lau không được để ai thấy mình yếu đuối, nhất định là như vậy!
-Sao hết dư nước chưa?- cậu đưa tay lên lau nước mắt cho nó, nhưng mà thấy nó tự lau cậu lại đưa tay lên vén mái tóc bay phất phơ trong gió của nó sang bên tai.
-Đ…ó…i.- khóc hồi lâu nó bị lạc giọng.
-Ừ, khóc xong cũng phải đi nạp lại năng lượng thôi nhỉ?- cậu cười bẹo má nó.
Nó gật đầu né tránh, ở đây còn có nhỏ mà với lại cậu nhéo đau chết được.
Cậu hơi nhăn mày, như cũng thôi rút tay lại đi trước.
…
Tại quán.
Cái số của nó, lại đến ngay cái quán trước công viên mà hôm hắn với nó…
Nó giựt tay áo cậu…
-Ăn kem sao lại vào đây?- nó nói lí nhí.
-Chẳng phải mày đói sao?- cậu nghiên đầu.
-Đói nhưng mà cái này quán café mà.
-Mày muốn ăn kem?
Gật đầu.
-Ui da…sao lại cốc nữa.- nó ôm đầu mếu.
-Đói…ăn kem…có ai như mày không?- cậu cuối cùng cũng cười.
-Có mà.- nó gân cổ lên cải.
-Ai?- cậu cũng tò mò ai mà lại khác người y chan nó vậy chứ.
-Con An kìa.- nó chỉ tay về phía nhỏ đang đứng bấm điện thoại.
Thật ra cầm điện thoại nói là bấm thôi chứ thật ra nhỏ đang xem hình chụp lén….cậu.
Cậu hết cách kéo nó vào trong.
-Cái này quán café mà cái thằng ôn dịch kia.
-Bây giờ mày có vào không?- cậu không muốn nói nhiều biết càng nói nó lại càng cải nên thôi hỏi 1 câu thách thức vậy thôi.
-Có.- nó ỉu xìu.
Nó và cậu bước vào hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nhỏ, nhỏ đành thôi quay lưng bước đi cầm điện thoại nhắn tin cho nó rồi về luôn.
Nói là về vậy chứ nhỏ lại đi lang thanh trên phố, lần đầu nhỏ có dịp nhìn kĩ từng góc phố nơi mười mấy năm trời mình sống.
Bước vào quán nó mới nhớ tới nhỏ thì điện thoại rung có tin nhắn.
“2 đứa mày đi chơi vui nha, tao về trước, lần cuối cùng thôi đó, sau này nhất định tao sẽ dành lấy đó ^^. Đi nhớ về sớm mai còn đi.”
Nó mỉm cười.
“Con nhỏ ngốc này”
Nó biết nhỏ yêu cậu trước khi lúc nhỏ cảnh cáo nó, nên cũng chẳng bất ngờ gì.
Cậu với nó đi lên lầu trên
Trước khi lên mắt nó lướt ngang qua cái bàn mà nó và hắn đã ngồi vào hôm ấy…
Dường nhưu chỉ mới đây thôi, hình ảnh hắn và nó ngồi đó cứ hiện lên…
“Đã hứa là phải mạnh mẽ lên mà”
Nó tự cốc đầu mình, lại nghĩ về hắn nữa rồi. Thôi kệ không sao đâu dần rồi sẽ quen ấy mà. Nó và cậu bước vào phòng ăn.
-Mày ngồi đi.- cậu kéo ghế cho nó.
-Ờ, sao hôm nay mày hào phóng thế?- nó nói đểu đểu vì mọi hôm cậu chỉ đưa nó đi ăn kem, hoặc ăn sáng thôi chứ vào phòng ăn thế này….
-Mày không muốn ăn à?- cậu hiểu ý nó.
-Có có chứ, tao cũng đâu có ngu đâu mờ không ăn.
Thức ăn được mang lên, toàn là món nó thích.
-Ê mày, mày định cho tao ăn mai lên máy bay cái máy bay rớt à?- nó nhìn đống đồ ăn trên bàn.
-Ăn đi nhiều chuyện quá, sang đó thì không được ăn mấy món này đâu.- cậu gắp bỏ vào chén nó.
Nó gật đầu cuối xuống ăn.
Nhìn nó không tập trung ăn cậu biết nó đang suy nghĩ về cái gì và về ai.
…
Đau thật đấy ngồi bên anh mà em nghĩ về cậu ta!
Nếu ngày mai…
Em buông tay anh ra…
Chạy về bên hắn thì anh phải làm sao?
Có nên để em đi…Hay là…anh sẽ níu…
Có lẽ anh sẽ để em đi…
Rồi tự mình bước sau em…
Nhìn em hạnh phúc….
Nếu em muốn đi anh sẽ…buông.
…
Ăn xong nó và cậu bước xuống phố đi dạo, để nhìn lại 1 lần nữa những kí ức tươi đẹp kia.
-Mày tính đi khi nào về?- cậu chợt hỏi.
-Về đây á?- nó đưa tay ra hứng gió.
-Ừ, về đây.
-Có thể 1 năm, 2 năm, 3 năm…và cũng có thể sẽ không về nữa.- nó hạ giọng.
-Sao lại không về nữa?- cậu tuy biết câu trả lời nhưng mà nó không thể trốn tránh được cả đời.
-Ở đây…- nó ngừng lại ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào 1 phía.
Cậu nhìn theo hướng đó.
Ở đó tiệm áo cưới, có 1 đôi trai gái bước vào, chính là hắn và Thảo Mai.
-Hừ, nhanh thật đấy.- nó cười nhạt quay lưng đi.
-Mày không thể quên hắn.- cậu bỏ tay vào túi quần thật sự lúc này cậu chỉ muốn bay tới đấm cho hắn 1 cú để hắn tỉnh ra, nhưng mà như vậy thì nó chỉ đau hơn thôi nên cậu phải cố kìm chế.
-Không phải không thể, chỉ là không biết đến khi nào mới quên được- nó quay lưng cốt là để không thấy hắn hạnh phúc như thế khi mà nó đang đau lắm.
-Thôi nào, hôm nay phải vui lên mới được sao lại buồn thiu thế kia, ta đi chơi công viên đi.- cậu đột nhiên thay đổi giọng phấn khởi, khoát tay lên vai nó lôi đi.
-Ừ phải đi chứ.- nó cũng kệ không sao nó mạnh mẽ mà, nó sẽ ổn thôi.
Thế là cậu với nó tung tăng bước vào công viên chơi đủ trò, thậm chí chơi hết tất cả trò chơi ở đó luôn.
Tới tối…
Cậu cõng nó về, nó lần này không ngủ nữa luyên thuyên đủ thứ.
-Ân này mày nghĩ sang đó rồi thì sao nhỉ?
-Sao là sao?
-Liệu ở đây, có ai….nhớ tới tao không?- nó nói đứt quảng rồi giọng nhỏ dần.
-Tao không biết.- cậu cảm thấy vai mình ấm ấm từng giọt nước xuyên qua lớp áo sơ mi trắng thấm vào da thịt cậu.
-Chắc là sẽ không đâu.
-Cậu ta quan trọng với mày như vậy hả?
-Tao cũng không biết nữa, thậm chí 1 người đi vào tim mày từ lúc nào đó và tim nó đã khắc sâu hình bóng ai đó à mày không hay, thế nên rất khó để biết người đó mình còn yêu không, người đó mình còn thương, còn nhớ hay không nữa.- nó từ trước trả lời rất dứt khoát yêu là yêu không là không vậy mà chỉ 1 câu hỏi rằng: hắn có quan trọng với nó không thì nó lại như thế.
-Đúng vào lúc nào không hay. “Như mày đấy vào tim tao không thể thoát”
…
-Mày ngủ sớm đi mai tao đợi.- cậu xoa đầu nó.
-Mày cũng thế.- nó bước vào nhà.
Cậu đợi phòng nó sáng đèn rồi mới yên tâm ra về.
Cậu thấy hắn đứng đó, dựa lưng vào tường.
-Mày tới đây làm gì?- cậu hỏi.
-Tao cũng không biết, chỉ là chân vô thức tự bước thôi.
-Ngày mai mày đính hôn là thật?
-Tao không bao giờ nói dối.
-Mày vừa nói dối đấy, rõ ràng mày còn yêu nó sao mày lại.
-Mày không cần biết đâu, chỉ cần mày chăm sóc tốt cho người đó là được, từ ngày mai sẽ không thấy tao nữa đâu.- hắn quay lưng đi, nhìn sau lưng hắn chỉ thấy nỗi cô đơn, đơn độc.
-Ừ, mày muốn thấy nó cũng không được.- cậu nói nhỏ.
Hắn nghe nhưng không hiểu, mặc kệ vậy chỉ cần nó bình yên và hạnh phúc hắn chấp nhận làm bất cứ điều gì cho dù phải lấy thân mình che chở cho nó được an toàn.
…
Ngày mai không tôi bên cạnh em phải sống vui em nhé!
Đừng để những giọt nước mắt ấy lăn trên khóe mi…
Đừng để con tim của em phải chịu tổn thương lần nữa…
Đừng để đôi môi ấy gọi tên tôi trong yếu mềm…
Vì tôi biết em còn yêu tôi.
Tôi xin lỗi…
Hạnh phúc của em tôi không giữ được…
Chỉ cầu mong sao…
Tôi được bảo vệ cho em…
Tôi không muốn…em phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Thế nên hạnh phúc đó…
Tôi xin để dành lại cho sau này…
Sau này nhất định tôi sẽ tìm thấy em.
Nếu lúc đó em hết yêu tôi sẽ khiến cho tim em hướng về tôi…một lần nữa!
Tạm biệt em…người con gái tôi yêu!
…..
Nó quyết định rồi, sau này phải mạnh mẽ lên, nhất định không được khóc, khóc thì phải tự lau không được để ai thấy mình yếu đuối, nhất định là như vậy!
-Sao hết dư nước chưa?- cậu đưa tay lên lau nước mắt cho nó, nhưng mà thấy nó tự lau cậu lại đưa tay lên vén mái tóc bay phất phơ trong gió của nó sang bên tai.
-Đ…ó…i.- khóc hồi lâu nó bị lạc giọng.
-Ừ, khóc xong cũng phải đi nạp lại năng lượng thôi nhỉ?- cậu cười bẹo má nó.
Nó gật đầu né tránh, ở đây còn có nhỏ mà với lại cậu nhéo đau chết được.
Cậu hơi nhăn mày, như cũng thôi rút tay lại đi trước.
…
Tại quán.
Cái số của nó, lại đến ngay cái quán trước công viên mà hôm hắn với nó…
Nó giựt tay áo cậu…
-Ăn kem sao lại vào đây?- nó nói lí nhí.
-Chẳng phải mày đói sao?- cậu nghiên đầu.
-Đói nhưng mà cái này quán café mà.
-Mày muốn ăn kem?
Gật đầu.
-Ui da…sao lại cốc nữa.- nó ôm đầu mếu.
-Đói…ăn kem…có ai như mày không?- cậu cuối cùng cũng cười.
-Có mà.- nó gân cổ lên cải.
-Ai?- cậu cũng tò mò ai mà lại khác người y chan nó vậy chứ.
-Con An kìa.- nó chỉ tay về phía nhỏ đang đứng bấm điện thoại.
Thật ra cầm điện thoại nói là bấm thôi chứ thật ra nhỏ đang xem hình chụp lén….cậu.
Cậu hết cách kéo nó vào trong.
-Cái này quán café mà cái thằng ôn dịch kia.
-Bây giờ mày có vào không?- cậu không muốn nói nhiều biết càng nói nó lại càng cải nên thôi hỏi 1 câu thách thức vậy thôi.
-Có.- nó ỉu xìu.
Nó và cậu bước vào hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nhỏ, nhỏ đành thôi quay lưng bước đi cầm điện thoại nhắn tin cho nó rồi về luôn.
Nói là về vậy chứ nhỏ lại đi lang thanh trên phố, lần đầu nhỏ có dịp nhìn kĩ từng góc phố nơi mười mấy năm trời mình sống.
Bước vào quán nó mới nhớ tới nhỏ thì điện thoại rung có tin nhắn.
“2 đứa mày đi chơi vui nha, tao về trước, lần cuối cùng thôi đó, sau này nhất định tao sẽ dành lấy đó ^^. Đi nhớ về sớm mai còn đi.”
Nó mỉm cười.
“Con nhỏ ngốc này”
Nó biết nhỏ yêu cậu trước khi lúc nhỏ cảnh cáo nó, nên cũng chẳng bất ngờ gì.
Cậu với nó đi lên lầu trên
Trước khi lên mắt nó lướt ngang qua cái bàn mà nó và hắn đã ngồi vào hôm ấy…
Dường nhưu chỉ mới đây thôi, hình ảnh hắn và nó ngồi đó cứ hiện lên…
“Đã hứa là phải mạnh mẽ lên mà”
Nó tự cốc đầu mình, lại nghĩ về hắn nữa rồi. Thôi kệ không sao đâu dần rồi sẽ quen ấy mà. Nó và cậu bước vào phòng ăn.
-Mày ngồi đi.- cậu kéo ghế cho nó.
-Ờ, sao hôm nay mày hào phóng thế?- nó nói đểu đểu vì mọi hôm cậu chỉ đưa nó đi ăn kem, hoặc ăn sáng thôi chứ vào phòng ăn thế này….
-Mày không muốn ăn à?- cậu hiểu ý nó.
-Có có chứ, tao cũng đâu có ngu đâu mờ không ăn.
Thức ăn được mang lên, toàn là món nó thích.
-Ê mày, mày định cho tao ăn mai lên máy bay cái máy bay rớt à?- nó nhìn đống đồ ăn trên bàn.
-Ăn đi nhiều chuyện quá, sang đó thì không được ăn mấy món này đâu.- cậu gắp bỏ vào chén nó.
Nó gật đầu cuối xuống ăn.
Nhìn nó không tập trung ăn cậu biết nó đang suy nghĩ về cái gì và về ai.
…
Đau thật đấy ngồi bên anh mà em nghĩ về cậu ta!
Nếu ngày mai…
Em buông tay anh ra…
Chạy về bên hắn thì anh phải làm sao?
Có nên để em đi…Hay là…anh sẽ níu…
Có lẽ anh sẽ để em đi…
Rồi tự mình bước sau em…
Nhìn em hạnh phúc….
Nếu em muốn đi anh sẽ…buông.
…
Ăn xong nó và cậu bước xuống phố đi dạo, để nhìn lại 1 lần nữa những kí ức tươi đẹp kia.
-Mày tính đi khi nào về?- cậu chợt hỏi.
-Về đây á?- nó đưa tay ra hứng gió.
-Ừ, về đây.
-Có thể 1 năm, 2 năm, 3 năm…và cũng có thể sẽ không về nữa.- nó hạ giọng.
-Sao lại không về nữa?- cậu tuy biết câu trả lời nhưng mà nó không thể trốn tránh được cả đời.
-Ở đây…- nó ngừng lại ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào 1 phía.
Cậu nhìn theo hướng đó.
Ở đó tiệm áo cưới, có 1 đôi trai gái bước vào, chính là hắn và Thảo Mai.
-Hừ, nhanh thật đấy.- nó cười nhạt quay lưng đi.
-Mày không thể quên hắn.- cậu bỏ tay vào túi quần thật sự lúc này cậu chỉ muốn bay tới đấm cho hắn 1 cú để hắn tỉnh ra, nhưng mà như vậy thì nó chỉ đau hơn thôi nên cậu phải cố kìm chế.
-Không phải không thể, chỉ là không biết đến khi nào mới quên được- nó quay lưng cốt là để không thấy hắn hạnh phúc như thế khi mà nó đang đau lắm.
-Thôi nào, hôm nay phải vui lên mới được sao lại buồn thiu thế kia, ta đi chơi công viên đi.- cậu đột nhiên thay đổi giọng phấn khởi, khoát tay lên vai nó lôi đi.
-Ừ phải đi chứ.- nó cũng kệ không sao nó mạnh mẽ mà, nó sẽ ổn thôi.
Thế là cậu với nó tung tăng bước vào công viên chơi đủ trò, thậm chí chơi hết tất cả trò chơi ở đó luôn.
Tới tối…
Cậu cõng nó về, nó lần này không ngủ nữa luyên thuyên đủ thứ.
-Ân này mày nghĩ sang đó rồi thì sao nhỉ?
-Sao là sao?
-Liệu ở đây, có ai….nhớ tới tao không?- nó nói đứt quảng rồi giọng nhỏ dần.
-Tao không biết.- cậu cảm thấy vai mình ấm ấm từng giọt nước xuyên qua lớp áo sơ mi trắng thấm vào da thịt cậu.
-Chắc là sẽ không đâu.
-Cậu ta quan trọng với mày như vậy hả?
-Tao cũng không biết nữa, thậm chí 1 người đi vào tim mày từ lúc nào đó và tim nó đã khắc sâu hình bóng ai đó à mày không hay, thế nên rất khó để biết người đó mình còn yêu không, người đó mình còn thương, còn nhớ hay không nữa.- nó từ trước trả lời rất dứt khoát yêu là yêu không là không vậy mà chỉ 1 câu hỏi rằng: hắn có quan trọng với nó không thì nó lại như thế.
-Đúng vào lúc nào không hay. “Như mày đấy vào tim tao không thể thoát”
…
-Mày ngủ sớm đi mai tao đợi.- cậu xoa đầu nó.
-Mày cũng thế.- nó bước vào nhà.
Cậu đợi phòng nó sáng đèn rồi mới yên tâm ra về.
Cậu thấy hắn đứng đó, dựa lưng vào tường.
-Mày tới đây làm gì?- cậu hỏi.
-Tao cũng không biết, chỉ là chân vô thức tự bước thôi.
-Ngày mai mày đính hôn là thật?
-Tao không bao giờ nói dối.
-Mày vừa nói dối đấy, rõ ràng mày còn yêu nó sao mày lại.
-Mày không cần biết đâu, chỉ cần mày chăm sóc tốt cho người đó là được, từ ngày mai sẽ không thấy tao nữa đâu.- hắn quay lưng đi, nhìn sau lưng hắn chỉ thấy nỗi cô đơn, đơn độc.
-Ừ, mày muốn thấy nó cũng không được.- cậu nói nhỏ.
Hắn nghe nhưng không hiểu, mặc kệ vậy chỉ cần nó bình yên và hạnh phúc hắn chấp nhận làm bất cứ điều gì cho dù phải lấy thân mình che chở cho nó được an toàn.
…
Ngày mai không tôi bên cạnh em phải sống vui em nhé!
Đừng để những giọt nước mắt ấy lăn trên khóe mi…
Đừng để con tim của em phải chịu tổn thương lần nữa…
Đừng để đôi môi ấy gọi tên tôi trong yếu mềm…
Vì tôi biết em còn yêu tôi.
Tôi xin lỗi…
Hạnh phúc của em tôi không giữ được…
Chỉ cầu mong sao…
Tôi được bảo vệ cho em…
Tôi không muốn…em phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Thế nên hạnh phúc đó…
Tôi xin để dành lại cho sau này…
Sau này nhất định tôi sẽ tìm thấy em.
Nếu lúc đó em hết yêu tôi sẽ khiến cho tim em hướng về tôi…một lần nữa!
Tạm biệt em…người con gái tôi yêu!
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.