Chương 16: Sự Thật Bất Ngờ.
Mia
09/03/2017
Nó vừa ra khỏi quán trời bắt đầu đổ mưa.
Nó mặt kệ cứ bước đi lang thang không xác định phương hướng, trời mưa to hơn, ngoài đường ai cũng lo chạy đi trú mưa còn nó cứ bước chậm chậm như thế.
Nếu em không nhớ ra thì tốt biết mấy.
À mà không, nếu hôm nay em không đi cùng anh thì sẽ chẵng có chuyện gì đâu anh nhỉ?
Nếu như thế, ngay lúc này đây em không phải đau…đau đớn như thế này.
Thà là em không nhớ…
Cho con tim em yên lặng…
Không phải đập lạc nhịp vì quá nhanh khi ở gần bên anh.
Cũng không phải đau đớn khi xa anh…
Anh tàn nhẫn lắm…
Rất tàn nhẫn…
….
Chân vô thức bước đi, đầu hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo nhưng tuyệt đối không rơi 1 giọt nước mắt nào.
Điện thoại rung, nõ cũng chẳng màng quan tâm.
Nhưng rung đến lần thứ 10 nó bắt buộc phải nghe..
-Alo.
-Nhung hả? Con đang ở đâu đấy.- là mẹ nó, từ nhỏ đến lớn rất ít khi nó ở cùng ba mẹ hoặc là gọi điện cũng không có lấy 1 cuộc, nay đột nhiên mẹ nó gọi, nó có dự cảm lạ.
-Con đang trên đường về ạ, sao thế mẹ.- nó trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất.
-Về nhà nhanh đi, mẹ có chuyện cần nói.
-Vâng.
Tút…tút
Mẹ nó tắt máy rồi, chắc bà không phải mẹ nó hay sao ấy.
Nó thở dài thôi thì cũng đã quen với sự lạnh nhạt như thế của mẹ rồi, không sao.
Mở cửa bước vào.
Cậu, nhỏ An, ba mẹ nó còn có cả 2 cô chú nào nữa.
-Con chào ba mẹ, con chào cô chú.- nó lễ phép cuối đầu chào.
-Ừ đi đâu mà người ướt mem vậy con, lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.- ba nó nói ánh mắt che dấu sự buồn bã.
-Vâng ạ.- nó bước lên phòng.
5 phút sau.
Nó bước xuống, cùng bộ đồ mới thay và tóc buông thả vừa được sấy khô.
-Con ngồi xuống đi.- cô lạ mặt nói nó ánh mắt yêu thương.
Nó nhíu mày khó hỉu nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh Ân.
-Sao 2 đứa mày ở nhà tao?- nó ngồi xuống cạnh Ân thì thầm vào tai cậu
-Có việc thôi.- cậu trả lời cũng như không, cậu không bất ngờ khi nó nhớ ra vì hắn đã gọi điện cho cậu nói là nó đã nhớ ra và nhờ cậu chăm sóc nó giúp hắn, nghe giọng hắn lúc đây thật có gì đó rất đau khổ.
-Nhung thật ra vào 17 năm trước…
------------quá khứ-------------------
King kong khing kong
-Để anh ra mở cửa.- ông Lâm ba nó của bây giờ.
-Vâng.- mẹ nó.
Ông Lâm vừa mở cổng bước ra ngoài thì không thấy ái chỉ thấy có đứa bé chưa tròn 1 tuổi được quấn trong chiếc khăn đỏ, kèm theo tờ giấy gì đấy.
Ông vội bế đứa bé lên đưa vào nhà.
-Em ơi mau xem.- Ông Lâm vui mừng vì 2 vợ chồng ông lấy nhau được 2 năm rồi nhưng chưa có con, nay được đứa bé gái ông bà quyết định nhận đứa bé làm con.
-Anh ơi tốt quá rồi, mình nhận nó làm con nha anh.
-Ừ.- ông Lâm cười.
Bỗng bà thấy bức thư được nhét trong chăn của đứa bé bà vội mở ra đọc:
“Chào anh chị, chúng tôi biết anh chị không có con nên tôi mong anh chị chăm sóc giúp tôi con bé. Gia đình tôi thật sự không muốn nhưng vì tình thế quá cấp bách, nguy hiểm nên không tiện mang bé theo. Tôi cầu xin anh chị, sau này nhất định tôi sẽ quay lại tìm con và báo đáp ân nghĩ”
Thế là từ đó ông Lâm và vợ mình nuôi nấn đứa bé đó.
Và đứa bé đó chính là nó.
-------Kết thúc quá khứ-------------
-Con ơi, mẹ xin lỗi, vì năm xưa mẹ không thể đưa con đi gặp nguy hiểm được, con hay tha lỗi cho mẹ.- bà Tuyết mẹ của nó thật sự quỳ xuống chân nó.
-Cô cô làm gì vậy? cô đứng lên đi.- lúc này nó rất rối, như nó nghĩ đúng thật ba mẹ nó hiện tại đâu có phải ba mẹ ruột.
Nhưng ông Lâm và vợ làm vậy vì có lý do, tránh mặt nó, lạnh nhạt với nó thì sau này cắt đứt mới dễ. Tuy là vậy nhưng ông bà Lâm rất yêu quý nó xem nó như con đẻ của mình.
-Con về với ba mẹ nha con, về sống với ba mẹ đi.- bà Tuyết vẫn cầu xin nó nước mắt rơi đầy khuôn mặt.
-Cô đứng dậy đi cô.- nó luống cuống đỡ bà Tuyết đứng dậy.
-Con về sống với ba mẹ đi đã lâu rồi 17 năm rồi còn gì.- Ông Hoàng chồng bà Tuyết đứng dậy nói với nó đầy yêu thương.
-…- nó im lặng không nói gì, quay đầu sang nhìn Ông bà Lâm, rồi lại nhìn cậu, nhìn nhỏ, lòng nó rối bời, theo ba mẹ ruột hay ở lại với ba mẹ đã nuôi mình 17 năm trời.
-Con đi đi, về với ba mẹ của con họ mới chính là người nhà của con, theo họ con sẽ có tương lại hơn.- đang lúc rối thì mẹ Lâm của nó lên tiếng, ánh mắt ngọt ngào yêu thương mà trước đây nó chưa hề cảm nhận được ở bà.
Một phần nó cũng không biết sau khi lạnh nhạt với nó bà đều khóc nức nỡ nghĩ rằng sẽ nhanh thôi nó sẽ rời xa bà theo ba mẹ ruột của nó.
-Con muốn ở một mình.- nó cuối mặt xuống, quay bước đi ra ngoài.
Cậu đứng dậy đuổi theo nó nhưng nhỏ nhanh chóng cầm lấy tay cậu rồi lắc đầu.
Cậu đành bất lực ngồi xuống, cả cậu và nhỏ ai mà tin được cái con bé nhao nhao kia lại có thân phận phiền phức thế chứ.
Ba mẹ nuôi là nhà kinh doanh đứng đầu cả nước, ba mẹ ruột có thế lực lớn nhất ai ai cũng phải nể mặt (bịa đấy).
Hiện tại nó thân phận của 1 cô con gái của nhà kinh doanh, còn là tiểu thư của Hàn gia.
Con gái ai mà không mong mình là công chúa nhưng còn nó thì sao liệu có đồng ý đi cùng ba mẹ ruột ước mộng của các cô gái hay vẫn làm 1 đứa con gái bình thường?
Nó mặt kệ cứ bước đi lang thang không xác định phương hướng, trời mưa to hơn, ngoài đường ai cũng lo chạy đi trú mưa còn nó cứ bước chậm chậm như thế.
Nếu em không nhớ ra thì tốt biết mấy.
À mà không, nếu hôm nay em không đi cùng anh thì sẽ chẵng có chuyện gì đâu anh nhỉ?
Nếu như thế, ngay lúc này đây em không phải đau…đau đớn như thế này.
Thà là em không nhớ…
Cho con tim em yên lặng…
Không phải đập lạc nhịp vì quá nhanh khi ở gần bên anh.
Cũng không phải đau đớn khi xa anh…
Anh tàn nhẫn lắm…
Rất tàn nhẫn…
….
Chân vô thức bước đi, đầu hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo nhưng tuyệt đối không rơi 1 giọt nước mắt nào.
Điện thoại rung, nõ cũng chẳng màng quan tâm.
Nhưng rung đến lần thứ 10 nó bắt buộc phải nghe..
-Alo.
-Nhung hả? Con đang ở đâu đấy.- là mẹ nó, từ nhỏ đến lớn rất ít khi nó ở cùng ba mẹ hoặc là gọi điện cũng không có lấy 1 cuộc, nay đột nhiên mẹ nó gọi, nó có dự cảm lạ.
-Con đang trên đường về ạ, sao thế mẹ.- nó trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất.
-Về nhà nhanh đi, mẹ có chuyện cần nói.
-Vâng.
Tút…tút
Mẹ nó tắt máy rồi, chắc bà không phải mẹ nó hay sao ấy.
Nó thở dài thôi thì cũng đã quen với sự lạnh nhạt như thế của mẹ rồi, không sao.
Mở cửa bước vào.
Cậu, nhỏ An, ba mẹ nó còn có cả 2 cô chú nào nữa.
-Con chào ba mẹ, con chào cô chú.- nó lễ phép cuối đầu chào.
-Ừ đi đâu mà người ướt mem vậy con, lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.- ba nó nói ánh mắt che dấu sự buồn bã.
-Vâng ạ.- nó bước lên phòng.
5 phút sau.
Nó bước xuống, cùng bộ đồ mới thay và tóc buông thả vừa được sấy khô.
-Con ngồi xuống đi.- cô lạ mặt nói nó ánh mắt yêu thương.
Nó nhíu mày khó hỉu nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh Ân.
-Sao 2 đứa mày ở nhà tao?- nó ngồi xuống cạnh Ân thì thầm vào tai cậu
-Có việc thôi.- cậu trả lời cũng như không, cậu không bất ngờ khi nó nhớ ra vì hắn đã gọi điện cho cậu nói là nó đã nhớ ra và nhờ cậu chăm sóc nó giúp hắn, nghe giọng hắn lúc đây thật có gì đó rất đau khổ.
-Nhung thật ra vào 17 năm trước…
------------quá khứ-------------------
King kong khing kong
-Để anh ra mở cửa.- ông Lâm ba nó của bây giờ.
-Vâng.- mẹ nó.
Ông Lâm vừa mở cổng bước ra ngoài thì không thấy ái chỉ thấy có đứa bé chưa tròn 1 tuổi được quấn trong chiếc khăn đỏ, kèm theo tờ giấy gì đấy.
Ông vội bế đứa bé lên đưa vào nhà.
-Em ơi mau xem.- Ông Lâm vui mừng vì 2 vợ chồng ông lấy nhau được 2 năm rồi nhưng chưa có con, nay được đứa bé gái ông bà quyết định nhận đứa bé làm con.
-Anh ơi tốt quá rồi, mình nhận nó làm con nha anh.
-Ừ.- ông Lâm cười.
Bỗng bà thấy bức thư được nhét trong chăn của đứa bé bà vội mở ra đọc:
“Chào anh chị, chúng tôi biết anh chị không có con nên tôi mong anh chị chăm sóc giúp tôi con bé. Gia đình tôi thật sự không muốn nhưng vì tình thế quá cấp bách, nguy hiểm nên không tiện mang bé theo. Tôi cầu xin anh chị, sau này nhất định tôi sẽ quay lại tìm con và báo đáp ân nghĩ”
Thế là từ đó ông Lâm và vợ mình nuôi nấn đứa bé đó.
Và đứa bé đó chính là nó.
-------Kết thúc quá khứ-------------
-Con ơi, mẹ xin lỗi, vì năm xưa mẹ không thể đưa con đi gặp nguy hiểm được, con hay tha lỗi cho mẹ.- bà Tuyết mẹ của nó thật sự quỳ xuống chân nó.
-Cô cô làm gì vậy? cô đứng lên đi.- lúc này nó rất rối, như nó nghĩ đúng thật ba mẹ nó hiện tại đâu có phải ba mẹ ruột.
Nhưng ông Lâm và vợ làm vậy vì có lý do, tránh mặt nó, lạnh nhạt với nó thì sau này cắt đứt mới dễ. Tuy là vậy nhưng ông bà Lâm rất yêu quý nó xem nó như con đẻ của mình.
-Con về với ba mẹ nha con, về sống với ba mẹ đi.- bà Tuyết vẫn cầu xin nó nước mắt rơi đầy khuôn mặt.
-Cô đứng dậy đi cô.- nó luống cuống đỡ bà Tuyết đứng dậy.
-Con về sống với ba mẹ đi đã lâu rồi 17 năm rồi còn gì.- Ông Hoàng chồng bà Tuyết đứng dậy nói với nó đầy yêu thương.
-…- nó im lặng không nói gì, quay đầu sang nhìn Ông bà Lâm, rồi lại nhìn cậu, nhìn nhỏ, lòng nó rối bời, theo ba mẹ ruột hay ở lại với ba mẹ đã nuôi mình 17 năm trời.
-Con đi đi, về với ba mẹ của con họ mới chính là người nhà của con, theo họ con sẽ có tương lại hơn.- đang lúc rối thì mẹ Lâm của nó lên tiếng, ánh mắt ngọt ngào yêu thương mà trước đây nó chưa hề cảm nhận được ở bà.
Một phần nó cũng không biết sau khi lạnh nhạt với nó bà đều khóc nức nỡ nghĩ rằng sẽ nhanh thôi nó sẽ rời xa bà theo ba mẹ ruột của nó.
-Con muốn ở một mình.- nó cuối mặt xuống, quay bước đi ra ngoài.
Cậu đứng dậy đuổi theo nó nhưng nhỏ nhanh chóng cầm lấy tay cậu rồi lắc đầu.
Cậu đành bất lực ngồi xuống, cả cậu và nhỏ ai mà tin được cái con bé nhao nhao kia lại có thân phận phiền phức thế chứ.
Ba mẹ nuôi là nhà kinh doanh đứng đầu cả nước, ba mẹ ruột có thế lực lớn nhất ai ai cũng phải nể mặt (bịa đấy).
Hiện tại nó thân phận của 1 cô con gái của nhà kinh doanh, còn là tiểu thư của Hàn gia.
Con gái ai mà không mong mình là công chúa nhưng còn nó thì sao liệu có đồng ý đi cùng ba mẹ ruột ước mộng của các cô gái hay vẫn làm 1 đứa con gái bình thường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.