Chương 11: Ngày mai hẹn hò vui vẻ nhé ~
Tg Dạ Mạn
07/09/2020
Tịch
Triết không hiểu, đám bạn của anh thì sao chứ? Họ đều là những thiếu
niên trẻ tuổi căng tràn sức sống. Dù sao cũng tốt hơn nhiều cái người
nắp ấm như Hứa Bác Diễn, cả ngày ngoài công việc cũng chỉ biết công việc mà thôi?
Triều Vũ là bạn học của anh? Anh mời Triều Vũ tới tham dự sinh nhật của mình thì có gì không đúng sao?
Tịch Triết vô cùng phiền muộn. Anh mời Triều Vũ cũng vì cô là bạn anh, nói thế nào lúc trước giữa bọn họ cũng từng bị đồn thổi “Chuyện xấu” .
Anh hai và Triều Vũ không phải chỉ có quan hệ trong công việc thôi sao? Anh ấy còn quản nhiều như vậy làm gì?
Tịch Triết cảm thấy không hiểu lắm, trong lòng còn có chút oan ức, anh vừa nghe điện vừa mắng thầm: Mợ nó. Sau này ông đây cũng chẳng thèm gọi anh nữa, nếu còn tìm anh thì ông đây sẽ là cháu nội anh.
Sau khi tan làm, Hứa Bác Diễn không vội vàng về nhà, mà anh ở lại văn phòng sửa lại báo cáo về sông Vũ Hoa.
Cả tòa nhà ngoại trừ bác bảo vệ thì mọi người cũng đã về hết rồi, chỉ còn phòng anh là vẫn sáng đèn. Anh ngồi ở đó, trên môi ngậm điếu thuốc, mười ngón tay gõ liên hồi trên bàn phím. Cứ khi nào suy nghĩ, anh thường có thói quen chau mày, mặt rõ đăm chiêu.
Hôm nay Cục khí tượng thủy văn vừa thông báo tình hình thời tiết cuối tuần , lại một cơn mưa lớn sắp xảy ra. Rất nhiều vấn đề cũng theo đó mà tới.
Anh có thói quen gõ cộc cộc xuống bàn khi đang tập trung, thứ bảy này anh sẽ tới sông Vũ Hoa một chuyến, tiện thể kiểm tra tình hình luôn.
Điện thoại đột nhiên rung một cái, tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có. Hứa Bác Diễn vươn tay cầm điện thoại lên, là tin nhắn đến từ Triều Vũ.
Triều Vũ: Hứa đội, tôi vừa sửa xong nội dung và trang bìa chuyên mục chống lũ tháng này. Khi nào thì anh có thời gian, tôi đưa anh xem qua nhé.
Hứa Bác Diễn hơi chau mày, đến cả trò “Xem qua” cô cũng lôi ra xài rồi, cô thực sự muốn anh đọc sao ?
Anh vốn chẳng thích nhắn tin, nhưng vẫn nhẫn nại nhắn lại một tin cho cô: Thứ bảy này tôi sẽ tới sông Vũ Hoa, nếu cô có thời gian thì tới đó đi.
Người dân Ninh Thành quan tâm nhất là hệ thống chống lũ ở sông Vũ Hoa, đây là chủ đề vô cùng hot đây.
Triều Vũ nhanh chóng nhắn lại: Được! Mấy giờ? Chúng ta gặp nhau ở đâu?
Hứa Bác Diễn chau mày, đáp lại mấy chữ: Chờ tôi xem đã.
Triều Vũ: Được ~(^o^)/~
Hứa Bác Diễn đặt di động xuống bàn, rít một hơi thật sâu cuối cùng, rồi dụi sạch tàn thuốc , tắt máy tính.
Lúc đi xuống lầu, bác bảo vệ liền hỏi chuyện anh.
“Tiểu Hứa, hôm nay lại về muộn thế à?”
Hứa Bác Diễn đưa cho ông một điếu thuốc.
Bác bảo vệ vươn tay nhận điếu thuốc rồi kẹp lên vành tai: “Hút thuốc cũng được, nhưng cậu chú ý hút ít thôi.”
Hứa Bác Diễn cười cười.
Bác bảo vệ bỗng hỏi nhỏ: “Bạn gái nhỏ của cậu hai hôm nay chẳng thấy tới nhỉ?”
Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Ai ạ?”
Bác bảo vệ thầm thì: “Cô phóng viên đó đó.”
“Cô ấy không phải bạn gái cháu đâu ạ.”
Bác bảo vệ cười: “Bây giờ không phải cũng chẳng sao, sau này phải là được.”
Hứa Bác Diễn sờ mũi một cái: “Cháu đi ăn cơm trước ạ.”
“Đi đi.”
Hồi còn ở Lạc Thành, lãnh đạo đơn vị cũng không ít lần giới thiệu đối tượng cho anh. Anh đều không đồng ý, nói sau này mình sẽ về quê. Khi đó, có một lãnh đạo nữ vô cùng ưng ý anh, một lòng muốn tác hợp anh và con gái bà ta. Cô bé kia mọi mặt đều rất tốt, nhưng sau đó anh vẫn từ chối.
Nhiều năm trôi qua Hứa Bác Diễn đã quen với một mình rồi. Anh cũng quen với cuộc sống sinh hoạt chỉ có hai điểm trên một đường thẳng, yên an bình ổn.
Triều Vũ cầm di động, đợi mấy phút cũng chẳng thấy Hứa Bác Diễn nhắn lại, cô liền đăng nhập Weibo. Vừa vào cô liền nhận được thông báo có mười inbox. Mấy cái đầu là của fan, còn lại đều là mắng cô.
Từ lần trước khi cô đăng status, không hiểu sao liền có một số người thường nhắn tin mắng cô. Không ít kẻ nói những lời ác độc như muốn dìm chết cô vậy…
Triều Vũ tức đến phát run, toàn thân bực bội, thẳng tay block luôn mấy người. Sau này số người mắng cô lại tăng thêm. Cô cứ có cảm giác những người vừa bị cô block đã lập clone ảo tiếp tục inbox mắng cô.
Cô mở mấy inbox ngay đầu.
Núi không mưa to: Chỉ mong khi cô chết đuối sẽ không có ai cứu.
Câu nói này đã đâm thẳng vào tim Triều Vũ. Cô kinh ngạc nhìn vào màn hình, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay cũng run rẩy cả lên, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô gõ tới gõ lui một hàng ch nhưng cuối cùng vẫn xóa đi . Mắng họ cũng để gì chứ.
Nếu như cô chết đuối, thì đã chết đuối từ nhiều năm trước rồi.
Mạng này của cô là được nhặt lại. Vì thế, mùng một hàng tháng mẹ Triều thường sẽ lên chùa Thiên Minh thắp hương. Mùa xuân hàng năm, còn quyên góp một khoản tiền mua hương nhang cho nhà chùa, để cầu phúc lễ tạ thần linh thay con gái.
Triều Vũ sợ nước. Hồi còn học đại học, cô đã thi rớt môn bơi lội . Vì thế, ba Triều còn đặc biệt đi tìm giảng viên trên trường, đưa giấy tờ chứng minh, Triều Vũ mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Triều Vũ bị ảnh hưởng bởi mấy tin nhắn trên Weibo, đêm ấy cô mơ ác mộng.
Mấy ngày sau đó, không ngừng có những antifan nhắn tin cho cô, mắng cô không ngừng. Nếu như không biết tính mấy người nhóm Hứa Bác Diễn, cô thật sự sẽ nghĩ là do bọn họ đang báo thù .
Cuối cùng cô không thèm đăng nhập vào Weibo nữa .
***
Sáng hôm sau Đại Hùng tới văn phòng oán than: “Sao Triều phóng viên không đăng bài mới nữa nhỉ? Hai ngày này đều không có bài đề cử quán ăn ngon rồi?”
Từ Dật: “Cậu chỉ biết ăn thôi à ?!”
“Thế cậu không thích ăn à ?. Lần trước đi ăn cá mặt dài, chẳng phải cậu thích lắm hay sao.”
Từ Dật nhất thời chẳng thể phản bác lại, không thể phủ nhận, những quán ăn mà Triều Vũ đề cử quả nhiên không tệ chút nào, chỉ là ở nơi hơi vắng vẻ, muốn tìm cũng không dễ.
Đại Hùng lẩm bẩm: “Không phải Triều phóng viên có chuyện gì đấy chứ? Thường thì bình quân một ngày cô ấy đăng bài một lần, nhưng hai hôm nay chả thấy đăng bài nào cả.”
Từ Dật nhìn về phía trước, Đại Hùng cũng theo hướng mắt anh mà nhìn sang.
Hứa Bác Diễn cúi đầu, dường như không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Từ Dật nhìn sang Đại Hùng nháy mắt mấy cái, Đại Hùng khẽ hắng họng: “Hứa đội, dạo này sao không thấy Triều phóng viên đăng bài trên weibo nữa?”
Hứa Bác Diễn từ từ ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng: “Chắc là bị mắng.”
“Bị ai mắng?”
Hứa Bác Diễn: “Dưới bình luận Weibo .”
Đại Hùng vội vàng lướt xuống bình luận, quả nhiên, những comment mắng cô trên Weibo đều được like khá nhiều.”Chuyện này —— chuyện này —— Hứa đội, sao anh biết?”
Hứa Bác Diễn lạnh lùng nói: “Nhìn là biết .”
Đại Hùng trợn mắt, đột nhiên kinh ngạc nói: “Anh có tài khoản Weibo từ lúc nào đấy?”
“Từ cái hôm cậu giải thích cho tôi về fan cuồng.”
Đại Hùng: “…”
Hứa Bác Diễn đứng dậy, “Đây là phương án sơ bộ về dự án tại sông Vũ Hoa, hai người đọc qua một lượt đi, thứ hai gửi lại ý kiến phản hồi cho tôi.”
Khóe miệng Từ Dật run rẩy: “Đội trưởng… anh nhẫn tâm để FA như chúng tôi cuối tuần phải tăng ca sao?”
Hứa Bác Diễn: “Tăng ca chỉ cần tìm FA thôi .” Anh nhếch khóe môi, “Tôi lên phòng sếp chút.”
Hứa Bác Diễn cầm phương án đi tìm Chu cục trưởng.
Chu cục trưởng nhanh chóng xem qua một lượt, khóe miệng cong lên ý cười.”Cháu làm nhanh thật.”
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, anh đã mất hai ngày để sửa sang lại những báo cáo quản lý an toàn và vận hành các công trình thủy lợi của thành phố mấy năm gần đây.
Chu cục trưởng nhanh chóng liếc qua: “Vấn đề phòng lũ trên sông Vũ Hoa hàng năm đang là vấn đề đau đầu của thành phố ta, cục ta cũng đã tốn khá nhiều nguồn lực và tài lực vào nó, đến nay mới chỉ hoàn thành được 20% dự án, năm nay giao lại cho cháu phụ trách, chú mới yên tâm được đôi chút. Tuy nhiên cũng có vài người không chịu làm việc, lúc nào cũng tìm cách kéo dài tiến độ dự án. Người nhà của họ đâu sống ở hai bên bờ sông, mẹ nó, thế nên mới không biết đến mùa lũ nước lên thì nguy hiểm thế nào..”
Khóe mắt Hứa Bác Diễn giật giật: “Lần sau nếu có chuyện, cứ để bọn họ ở lại trên tuyến một trực thử.”
“Ha ha ha, cháu cao tay đấy.” Chu cục trưởng thở dài, “Chú không muốn gây áp lực cho cháu, nhưng Vũ Hoa là mạch máu của thành phố chúng ta. Cháu biết đấy, làm không cẩn thận, không phải chỉ chúng ta mất chức, mà nó còn ảnh hưởng tới mạng sống của tất cả mọi người trong thành phố.”
Mạng sống của tất cả mọi người…
Hứa Bác Diễn bất giác lại muốn hút thuốc, nhưng anh nhớ tới Chu cục trưởng có bệnh về phổi liền dừng tay lại.”Chú cứ yên tâm, cháu biết trách nhiệm của cháu là gì, cháu muốn làm gì. Những chuyện khác cháu sẽ không quan tâm.”
Chu cục trưởng vui mừng gật gật đầu.”Có vấn đề gì cứ tới tìm chú.”
Hứa Bác Diễn gật gật đầu.
“A Diễn, hôm đó đã gặp ba cháu chưa?”
Anh nhẹ giọng đáp lời: “Gặp rồi ạ.”
“Lão Hứa là người cuồng công việc, thật ra điểm này cháu rất giống ông ấy. A Diễn, ba cháu là người vì công việc mà phải bôn ba khắp nơi, cháu cũng nên thông cảm cho ông ấy .”
Hứa Bác Diễn mặt không biến sắc.
Chu cục trưởng vỗ vỗ vai anh: “Hai người là ba con, không phải kẻ thù.”
Hứa Bác Diễn nhếch khóe miệng: “Ba cháu tới tìm chú ạ?”
“Sao có thể chứ? Tính ông ấy vốn kiêu ngạo.”
Hứa Bác Diễn im lặng một chút mới nói: “Chú Chu, cháu đã quen rồi.”
“A Diễn, nghe lời chú đi, chuyện quá khứ cũng nên buông thôi. Mẹ cháu cũng chẳng muốn thấy quan hệ của hai ba con như bây giờ. Tịch Khê là người tốt bụng, cô ấy sẽ không hối hận về lựa chọn của mình, cháu cũng đừng chấp nhất nữa.”
Hứa Bác Diễn thở dài một cái: “Nếu không có chuyện gì thì cháu ra ngoài trước. Thứ bảy này cháu sẽ tới sông Vũ Hoa quan sát.”
Chu cục trưởng biết chẳng thể khuyên nổi tên tiểu tử thúi này, tính tình anh ngang bướng y hệt ba mình vậy. Đã nhiều năm trôi qua, khúc mắc giữa hai ba con lúc nào mới cởi được? “Chỉ một mình cháu đi thôi à?”
“Còn có một phóng viên bên tòa soạn nữa.”
Chu cục trưởng nghi ngờ: “Là cô phóng viên lần trước đấy à?”
“Vâng.”
Chu cục trưởng có chút ấn tượng: “Buổi diễn tập hôm ấy, con bé cũng nói chuyện với cháu lúc ở ven sông. Chú thấy rồi.” Tiểu nha đầu rất hoạt bát, mặt mũi cũng ưa nhìn. Khóe miệng ông cong lên đầy ý cười: “Đi đi. A Diễn, cháu ấy à, cũng đến tuổi yêu đương kết hôn rồi.”
Hứa Bác Diễn không để ý lời nhắc của Chu cục trưởng trong lòng.
Triều Vũ sao ? Cô còn quá nhỏ.
***
Cổ Triều Vũ nhức mỏi, ngồi cho tới trưa, cô lại đau lưng. Cô đang suy nghĩ tới lời đề nghị của Hứa Bác Diễn, chắc cô phải đăng ký đi tập tại một phòng tập thể hình mới được. Một tuần đi hai buổi thôi cũng được.
“Ninh San, phòng tập lần trước mày đăng ký thế nào?”
“Lần trước? Ý mày là phòng tập ở đường Hồ Bắc ấy à? Đóng cửa lâu rồi, tao qua đó một lần, làm thẻ tập mất một nghìn tệ.” Cô nàng nghiến răng nghiến lợi.”Mày định đi tập à?”
Cô gật gật đầu: “Cũng định đi.”
“Mày lười chết được, định vứt tiền qua cửa sổ à.”
“Mùa hè rồi, nếu không chúng ta đi tập bơi đi, tiện thể giảm béo luôn.” Ninh San liếc mắt nhìn qua Triều Vũ.
Triều Vũ bỗng hoảng hốt: “Tao dốt lắm, trước giờ chẳng học được bơi lội. Đời này chắc cũng chẳng học được đâu.” Cô nháy mắt mấy cái, “Hơn nữa tao cần gì giảm béo.”
Mùa đông năm ngoái hai người cùng đi tắm hơi, cô đã được chứng kiến dáng người đáng tự hào của Ninh San.
Đáng thương là hồi cấp ba mẹ cô ngày nào cũng cho cô ăn móng lợn, cuối cùng nuôi cô thành cúp B. So với người cúp C như Ninh San, quả thực là thua chị kém em. Nhưng thế này Triều Vũ cũng vừa lòng rồi , chỉ cần chọn đúng lót ngực, thân hình của cô cũng quyến rũ lắm chứ bộ.
Cô cũng đâu có nhỏ !
Thứ sáu sau khi tan làm, Ninh San hẹn cô cuối tuần đi xem phim.
Triều Vũ do dự: “Cuối tuần tao phải tăng ca.”
“Tăng ca gì nữa?”
“Vụ chuyên mục hàng tháng đấy. Tao đã hẹn Hứa Bác Diễn tới sông Vũ Hoa rồi.” Cô nghiêm túc nói.
Ninh San: “Chỗ ấy hôi chết được , hẹn hò cũng chẳng biết chọn chỗ gì cả.”
Triều Vũ nhấn mạnh: “Là vì công việc.”
“Chuyên nghiệp nhỉ.” Ninh San trêu cô. Cô biết Triều Vũ khá là liều mạng . Cô ấy rất yêu nghề phóng viên này, chứ không phải phần lớn vì miếng cơm manh áo.
Thời buổi này, có thể làm công việc mình thích , cũng đã rất may mắn rồi.
Có thể kiên trì theo đuổi ước mơ của mình lại càng may mắn hơn.
Lúc hai người tạm biệt, Ninh San vẫy tay chào cô: “Chúc mày ngày mai hẹn hò thuận lợi.”
Triều Vũ: “…”
Cô đã đợi hai ngày, Hứa Bác Diễn còn chưa nhắn tin cho cô, anh định hẹn nhau lúc mấy giờ đây?
Khi Hứa Bác Diễn về đến nhà cũng đã chín giờ tối, lúc ấy anh mới nhắn tin cho Triều Vũ: Sáng mai tám giờ gặp nhau ở ngã tư.
Một tin nhắn ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn nữa.
Triều Vũ cẩn thận đọc lại hai lần, rồi mới nhấc máy gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa được kết nối, liền vang lên giọng nói có chút khàn khàn còn mang theo âm mũi: “Alo—— “
“Là tôi đây, Triều Vũ —— “
“Tôi biết, có chuyện gì à?”
“Hứa đội, anh bị cảm à?”
“Ừm.” Hứa Bác Diễn khẽ ho một tiếng, “Ngày mai có việc gì sao?”
“Có.” Triều Vũ nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói dịu dàng, “Hôm nay tôi không lái xe về… ngày mai có thể đi cùng anh không.”
Hứa Bác Diễn dừng mấy giây mới nói: “Cô ở đâu?”
“Chung cư Giai Uyển.”
“Vậy tám giờ sáng mai tôi qua đón cô.”
Triều Vũ cười hì hì đáp lại: “Vậy sáng mai tôi chờ anh. Chúc ngủ ngon, Hứa đội.”
Giọng cô thoảng qua như chuông gió, chất giọng êm tai, khẽ chạm vào màng nhĩ anh.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn huy hoàng, Mùa hạ đã tới, trong bầu không khí nóng nực cũng có chút gió mát thoáng qua.
Ninh Thành về đêm trông thực yên bình.
*****
Kịch nhỏ :
Vũ cutoe: Em mà nhỏ á?
Người nào đó liếc ngực cô một cái: Dù sao cũng chẳng lớn.
Vũ cutoe giận: Em muốn về nhà.
Cuối cùng là người nào đó phải ngủ ngoài sofa ba ngày.
[Phư] : Bà Vũ cũng lanh ghê cơ : )) cái gì mà quên xe =))) kiếm cớ muốn đi cùng người ta thì có :v
Triều Vũ là bạn học của anh? Anh mời Triều Vũ tới tham dự sinh nhật của mình thì có gì không đúng sao?
Tịch Triết vô cùng phiền muộn. Anh mời Triều Vũ cũng vì cô là bạn anh, nói thế nào lúc trước giữa bọn họ cũng từng bị đồn thổi “Chuyện xấu” .
Anh hai và Triều Vũ không phải chỉ có quan hệ trong công việc thôi sao? Anh ấy còn quản nhiều như vậy làm gì?
Tịch Triết cảm thấy không hiểu lắm, trong lòng còn có chút oan ức, anh vừa nghe điện vừa mắng thầm: Mợ nó. Sau này ông đây cũng chẳng thèm gọi anh nữa, nếu còn tìm anh thì ông đây sẽ là cháu nội anh.
Sau khi tan làm, Hứa Bác Diễn không vội vàng về nhà, mà anh ở lại văn phòng sửa lại báo cáo về sông Vũ Hoa.
Cả tòa nhà ngoại trừ bác bảo vệ thì mọi người cũng đã về hết rồi, chỉ còn phòng anh là vẫn sáng đèn. Anh ngồi ở đó, trên môi ngậm điếu thuốc, mười ngón tay gõ liên hồi trên bàn phím. Cứ khi nào suy nghĩ, anh thường có thói quen chau mày, mặt rõ đăm chiêu.
Hôm nay Cục khí tượng thủy văn vừa thông báo tình hình thời tiết cuối tuần , lại một cơn mưa lớn sắp xảy ra. Rất nhiều vấn đề cũng theo đó mà tới.
Anh có thói quen gõ cộc cộc xuống bàn khi đang tập trung, thứ bảy này anh sẽ tới sông Vũ Hoa một chuyến, tiện thể kiểm tra tình hình luôn.
Điện thoại đột nhiên rung một cái, tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có. Hứa Bác Diễn vươn tay cầm điện thoại lên, là tin nhắn đến từ Triều Vũ.
Triều Vũ: Hứa đội, tôi vừa sửa xong nội dung và trang bìa chuyên mục chống lũ tháng này. Khi nào thì anh có thời gian, tôi đưa anh xem qua nhé.
Hứa Bác Diễn hơi chau mày, đến cả trò “Xem qua” cô cũng lôi ra xài rồi, cô thực sự muốn anh đọc sao ?
Anh vốn chẳng thích nhắn tin, nhưng vẫn nhẫn nại nhắn lại một tin cho cô: Thứ bảy này tôi sẽ tới sông Vũ Hoa, nếu cô có thời gian thì tới đó đi.
Người dân Ninh Thành quan tâm nhất là hệ thống chống lũ ở sông Vũ Hoa, đây là chủ đề vô cùng hot đây.
Triều Vũ nhanh chóng nhắn lại: Được! Mấy giờ? Chúng ta gặp nhau ở đâu?
Hứa Bác Diễn chau mày, đáp lại mấy chữ: Chờ tôi xem đã.
Triều Vũ: Được ~(^o^)/~
Hứa Bác Diễn đặt di động xuống bàn, rít một hơi thật sâu cuối cùng, rồi dụi sạch tàn thuốc , tắt máy tính.
Lúc đi xuống lầu, bác bảo vệ liền hỏi chuyện anh.
“Tiểu Hứa, hôm nay lại về muộn thế à?”
Hứa Bác Diễn đưa cho ông một điếu thuốc.
Bác bảo vệ vươn tay nhận điếu thuốc rồi kẹp lên vành tai: “Hút thuốc cũng được, nhưng cậu chú ý hút ít thôi.”
Hứa Bác Diễn cười cười.
Bác bảo vệ bỗng hỏi nhỏ: “Bạn gái nhỏ của cậu hai hôm nay chẳng thấy tới nhỉ?”
Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Ai ạ?”
Bác bảo vệ thầm thì: “Cô phóng viên đó đó.”
“Cô ấy không phải bạn gái cháu đâu ạ.”
Bác bảo vệ cười: “Bây giờ không phải cũng chẳng sao, sau này phải là được.”
Hứa Bác Diễn sờ mũi một cái: “Cháu đi ăn cơm trước ạ.”
“Đi đi.”
Hồi còn ở Lạc Thành, lãnh đạo đơn vị cũng không ít lần giới thiệu đối tượng cho anh. Anh đều không đồng ý, nói sau này mình sẽ về quê. Khi đó, có một lãnh đạo nữ vô cùng ưng ý anh, một lòng muốn tác hợp anh và con gái bà ta. Cô bé kia mọi mặt đều rất tốt, nhưng sau đó anh vẫn từ chối.
Nhiều năm trôi qua Hứa Bác Diễn đã quen với một mình rồi. Anh cũng quen với cuộc sống sinh hoạt chỉ có hai điểm trên một đường thẳng, yên an bình ổn.
Triều Vũ cầm di động, đợi mấy phút cũng chẳng thấy Hứa Bác Diễn nhắn lại, cô liền đăng nhập Weibo. Vừa vào cô liền nhận được thông báo có mười inbox. Mấy cái đầu là của fan, còn lại đều là mắng cô.
Từ lần trước khi cô đăng status, không hiểu sao liền có một số người thường nhắn tin mắng cô. Không ít kẻ nói những lời ác độc như muốn dìm chết cô vậy…
Triều Vũ tức đến phát run, toàn thân bực bội, thẳng tay block luôn mấy người. Sau này số người mắng cô lại tăng thêm. Cô cứ có cảm giác những người vừa bị cô block đã lập clone ảo tiếp tục inbox mắng cô.
Cô mở mấy inbox ngay đầu.
Núi không mưa to: Chỉ mong khi cô chết đuối sẽ không có ai cứu.
Câu nói này đã đâm thẳng vào tim Triều Vũ. Cô kinh ngạc nhìn vào màn hình, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay cũng run rẩy cả lên, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô gõ tới gõ lui một hàng ch nhưng cuối cùng vẫn xóa đi . Mắng họ cũng để gì chứ.
Nếu như cô chết đuối, thì đã chết đuối từ nhiều năm trước rồi.
Mạng này của cô là được nhặt lại. Vì thế, mùng một hàng tháng mẹ Triều thường sẽ lên chùa Thiên Minh thắp hương. Mùa xuân hàng năm, còn quyên góp một khoản tiền mua hương nhang cho nhà chùa, để cầu phúc lễ tạ thần linh thay con gái.
Triều Vũ sợ nước. Hồi còn học đại học, cô đã thi rớt môn bơi lội . Vì thế, ba Triều còn đặc biệt đi tìm giảng viên trên trường, đưa giấy tờ chứng minh, Triều Vũ mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Triều Vũ bị ảnh hưởng bởi mấy tin nhắn trên Weibo, đêm ấy cô mơ ác mộng.
Mấy ngày sau đó, không ngừng có những antifan nhắn tin cho cô, mắng cô không ngừng. Nếu như không biết tính mấy người nhóm Hứa Bác Diễn, cô thật sự sẽ nghĩ là do bọn họ đang báo thù .
Cuối cùng cô không thèm đăng nhập vào Weibo nữa .
***
Sáng hôm sau Đại Hùng tới văn phòng oán than: “Sao Triều phóng viên không đăng bài mới nữa nhỉ? Hai ngày này đều không có bài đề cử quán ăn ngon rồi?”
Từ Dật: “Cậu chỉ biết ăn thôi à ?!”
“Thế cậu không thích ăn à ?. Lần trước đi ăn cá mặt dài, chẳng phải cậu thích lắm hay sao.”
Từ Dật nhất thời chẳng thể phản bác lại, không thể phủ nhận, những quán ăn mà Triều Vũ đề cử quả nhiên không tệ chút nào, chỉ là ở nơi hơi vắng vẻ, muốn tìm cũng không dễ.
Đại Hùng lẩm bẩm: “Không phải Triều phóng viên có chuyện gì đấy chứ? Thường thì bình quân một ngày cô ấy đăng bài một lần, nhưng hai hôm nay chả thấy đăng bài nào cả.”
Từ Dật nhìn về phía trước, Đại Hùng cũng theo hướng mắt anh mà nhìn sang.
Hứa Bác Diễn cúi đầu, dường như không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Từ Dật nhìn sang Đại Hùng nháy mắt mấy cái, Đại Hùng khẽ hắng họng: “Hứa đội, dạo này sao không thấy Triều phóng viên đăng bài trên weibo nữa?”
Hứa Bác Diễn từ từ ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng: “Chắc là bị mắng.”
“Bị ai mắng?”
Hứa Bác Diễn: “Dưới bình luận Weibo .”
Đại Hùng vội vàng lướt xuống bình luận, quả nhiên, những comment mắng cô trên Weibo đều được like khá nhiều.”Chuyện này —— chuyện này —— Hứa đội, sao anh biết?”
Hứa Bác Diễn lạnh lùng nói: “Nhìn là biết .”
Đại Hùng trợn mắt, đột nhiên kinh ngạc nói: “Anh có tài khoản Weibo từ lúc nào đấy?”
“Từ cái hôm cậu giải thích cho tôi về fan cuồng.”
Đại Hùng: “…”
Hứa Bác Diễn đứng dậy, “Đây là phương án sơ bộ về dự án tại sông Vũ Hoa, hai người đọc qua một lượt đi, thứ hai gửi lại ý kiến phản hồi cho tôi.”
Khóe miệng Từ Dật run rẩy: “Đội trưởng… anh nhẫn tâm để FA như chúng tôi cuối tuần phải tăng ca sao?”
Hứa Bác Diễn: “Tăng ca chỉ cần tìm FA thôi .” Anh nhếch khóe môi, “Tôi lên phòng sếp chút.”
Hứa Bác Diễn cầm phương án đi tìm Chu cục trưởng.
Chu cục trưởng nhanh chóng xem qua một lượt, khóe miệng cong lên ý cười.”Cháu làm nhanh thật.”
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, anh đã mất hai ngày để sửa sang lại những báo cáo quản lý an toàn và vận hành các công trình thủy lợi của thành phố mấy năm gần đây.
Chu cục trưởng nhanh chóng liếc qua: “Vấn đề phòng lũ trên sông Vũ Hoa hàng năm đang là vấn đề đau đầu của thành phố ta, cục ta cũng đã tốn khá nhiều nguồn lực và tài lực vào nó, đến nay mới chỉ hoàn thành được 20% dự án, năm nay giao lại cho cháu phụ trách, chú mới yên tâm được đôi chút. Tuy nhiên cũng có vài người không chịu làm việc, lúc nào cũng tìm cách kéo dài tiến độ dự án. Người nhà của họ đâu sống ở hai bên bờ sông, mẹ nó, thế nên mới không biết đến mùa lũ nước lên thì nguy hiểm thế nào..”
Khóe mắt Hứa Bác Diễn giật giật: “Lần sau nếu có chuyện, cứ để bọn họ ở lại trên tuyến một trực thử.”
“Ha ha ha, cháu cao tay đấy.” Chu cục trưởng thở dài, “Chú không muốn gây áp lực cho cháu, nhưng Vũ Hoa là mạch máu của thành phố chúng ta. Cháu biết đấy, làm không cẩn thận, không phải chỉ chúng ta mất chức, mà nó còn ảnh hưởng tới mạng sống của tất cả mọi người trong thành phố.”
Mạng sống của tất cả mọi người…
Hứa Bác Diễn bất giác lại muốn hút thuốc, nhưng anh nhớ tới Chu cục trưởng có bệnh về phổi liền dừng tay lại.”Chú cứ yên tâm, cháu biết trách nhiệm của cháu là gì, cháu muốn làm gì. Những chuyện khác cháu sẽ không quan tâm.”
Chu cục trưởng vui mừng gật gật đầu.”Có vấn đề gì cứ tới tìm chú.”
Hứa Bác Diễn gật gật đầu.
“A Diễn, hôm đó đã gặp ba cháu chưa?”
Anh nhẹ giọng đáp lời: “Gặp rồi ạ.”
“Lão Hứa là người cuồng công việc, thật ra điểm này cháu rất giống ông ấy. A Diễn, ba cháu là người vì công việc mà phải bôn ba khắp nơi, cháu cũng nên thông cảm cho ông ấy .”
Hứa Bác Diễn mặt không biến sắc.
Chu cục trưởng vỗ vỗ vai anh: “Hai người là ba con, không phải kẻ thù.”
Hứa Bác Diễn nhếch khóe miệng: “Ba cháu tới tìm chú ạ?”
“Sao có thể chứ? Tính ông ấy vốn kiêu ngạo.”
Hứa Bác Diễn im lặng một chút mới nói: “Chú Chu, cháu đã quen rồi.”
“A Diễn, nghe lời chú đi, chuyện quá khứ cũng nên buông thôi. Mẹ cháu cũng chẳng muốn thấy quan hệ của hai ba con như bây giờ. Tịch Khê là người tốt bụng, cô ấy sẽ không hối hận về lựa chọn của mình, cháu cũng đừng chấp nhất nữa.”
Hứa Bác Diễn thở dài một cái: “Nếu không có chuyện gì thì cháu ra ngoài trước. Thứ bảy này cháu sẽ tới sông Vũ Hoa quan sát.”
Chu cục trưởng biết chẳng thể khuyên nổi tên tiểu tử thúi này, tính tình anh ngang bướng y hệt ba mình vậy. Đã nhiều năm trôi qua, khúc mắc giữa hai ba con lúc nào mới cởi được? “Chỉ một mình cháu đi thôi à?”
“Còn có một phóng viên bên tòa soạn nữa.”
Chu cục trưởng nghi ngờ: “Là cô phóng viên lần trước đấy à?”
“Vâng.”
Chu cục trưởng có chút ấn tượng: “Buổi diễn tập hôm ấy, con bé cũng nói chuyện với cháu lúc ở ven sông. Chú thấy rồi.” Tiểu nha đầu rất hoạt bát, mặt mũi cũng ưa nhìn. Khóe miệng ông cong lên đầy ý cười: “Đi đi. A Diễn, cháu ấy à, cũng đến tuổi yêu đương kết hôn rồi.”
Hứa Bác Diễn không để ý lời nhắc của Chu cục trưởng trong lòng.
Triều Vũ sao ? Cô còn quá nhỏ.
***
Cổ Triều Vũ nhức mỏi, ngồi cho tới trưa, cô lại đau lưng. Cô đang suy nghĩ tới lời đề nghị của Hứa Bác Diễn, chắc cô phải đăng ký đi tập tại một phòng tập thể hình mới được. Một tuần đi hai buổi thôi cũng được.
“Ninh San, phòng tập lần trước mày đăng ký thế nào?”
“Lần trước? Ý mày là phòng tập ở đường Hồ Bắc ấy à? Đóng cửa lâu rồi, tao qua đó một lần, làm thẻ tập mất một nghìn tệ.” Cô nàng nghiến răng nghiến lợi.”Mày định đi tập à?”
Cô gật gật đầu: “Cũng định đi.”
“Mày lười chết được, định vứt tiền qua cửa sổ à.”
“Mùa hè rồi, nếu không chúng ta đi tập bơi đi, tiện thể giảm béo luôn.” Ninh San liếc mắt nhìn qua Triều Vũ.
Triều Vũ bỗng hoảng hốt: “Tao dốt lắm, trước giờ chẳng học được bơi lội. Đời này chắc cũng chẳng học được đâu.” Cô nháy mắt mấy cái, “Hơn nữa tao cần gì giảm béo.”
Mùa đông năm ngoái hai người cùng đi tắm hơi, cô đã được chứng kiến dáng người đáng tự hào của Ninh San.
Đáng thương là hồi cấp ba mẹ cô ngày nào cũng cho cô ăn móng lợn, cuối cùng nuôi cô thành cúp B. So với người cúp C như Ninh San, quả thực là thua chị kém em. Nhưng thế này Triều Vũ cũng vừa lòng rồi , chỉ cần chọn đúng lót ngực, thân hình của cô cũng quyến rũ lắm chứ bộ.
Cô cũng đâu có nhỏ !
Thứ sáu sau khi tan làm, Ninh San hẹn cô cuối tuần đi xem phim.
Triều Vũ do dự: “Cuối tuần tao phải tăng ca.”
“Tăng ca gì nữa?”
“Vụ chuyên mục hàng tháng đấy. Tao đã hẹn Hứa Bác Diễn tới sông Vũ Hoa rồi.” Cô nghiêm túc nói.
Ninh San: “Chỗ ấy hôi chết được , hẹn hò cũng chẳng biết chọn chỗ gì cả.”
Triều Vũ nhấn mạnh: “Là vì công việc.”
“Chuyên nghiệp nhỉ.” Ninh San trêu cô. Cô biết Triều Vũ khá là liều mạng . Cô ấy rất yêu nghề phóng viên này, chứ không phải phần lớn vì miếng cơm manh áo.
Thời buổi này, có thể làm công việc mình thích , cũng đã rất may mắn rồi.
Có thể kiên trì theo đuổi ước mơ của mình lại càng may mắn hơn.
Lúc hai người tạm biệt, Ninh San vẫy tay chào cô: “Chúc mày ngày mai hẹn hò thuận lợi.”
Triều Vũ: “…”
Cô đã đợi hai ngày, Hứa Bác Diễn còn chưa nhắn tin cho cô, anh định hẹn nhau lúc mấy giờ đây?
Khi Hứa Bác Diễn về đến nhà cũng đã chín giờ tối, lúc ấy anh mới nhắn tin cho Triều Vũ: Sáng mai tám giờ gặp nhau ở ngã tư.
Một tin nhắn ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn nữa.
Triều Vũ cẩn thận đọc lại hai lần, rồi mới nhấc máy gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa được kết nối, liền vang lên giọng nói có chút khàn khàn còn mang theo âm mũi: “Alo—— “
“Là tôi đây, Triều Vũ —— “
“Tôi biết, có chuyện gì à?”
“Hứa đội, anh bị cảm à?”
“Ừm.” Hứa Bác Diễn khẽ ho một tiếng, “Ngày mai có việc gì sao?”
“Có.” Triều Vũ nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói dịu dàng, “Hôm nay tôi không lái xe về… ngày mai có thể đi cùng anh không.”
Hứa Bác Diễn dừng mấy giây mới nói: “Cô ở đâu?”
“Chung cư Giai Uyển.”
“Vậy tám giờ sáng mai tôi qua đón cô.”
Triều Vũ cười hì hì đáp lại: “Vậy sáng mai tôi chờ anh. Chúc ngủ ngon, Hứa đội.”
Giọng cô thoảng qua như chuông gió, chất giọng êm tai, khẽ chạm vào màng nhĩ anh.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn huy hoàng, Mùa hạ đã tới, trong bầu không khí nóng nực cũng có chút gió mát thoáng qua.
Ninh Thành về đêm trông thực yên bình.
*****
Kịch nhỏ :
Vũ cutoe: Em mà nhỏ á?
Người nào đó liếc ngực cô một cái: Dù sao cũng chẳng lớn.
Vũ cutoe giận: Em muốn về nhà.
Cuối cùng là người nào đó phải ngủ ngoài sofa ba ngày.
[Phư] : Bà Vũ cũng lanh ghê cơ : )) cái gì mà quên xe =))) kiếm cớ muốn đi cùng người ta thì có :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.