Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 30: Dứt đời không dứt tơ lòng vấn vương (2)
Đào Lý Sanh Ca
19/08/2021
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Lão phu nghe danh Quân gia sống lưng thẳng tắp đã lâu, không ngờ rằng có ngày cũng phải cầu cạnh người khác." Dược Tôn đảo mắt một vòng tiến đến gần Quân Dật Tu, "Không phải là ngươi tự ý quyết định trộm ngọc ấn đi tìm người giúp đấy chứ?"
Trán Quân Dật Tu đổ mồ hôi, hướng về phía Lâm Dung Vi khom người, "Chuyện này- chuyện này đúng là tiểu bối tự quyết định. Cầu Tiên Tôn rủ lòng thương, nếu không phải đến bước đường cùng tiểu bối cũng không dám liều chết thế này."
"Ghê! khá lắm nha!" Dược Tôn vỗ vai hắn, "Vật quý như vậy mà ngươi cũng lén lấy đi được."
"Cũng- cũng không khó lấy lắm." Mặt hắn đỏ lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Dung Vi, "Ngàn năm trước Tiên Tôn tặng ngọc ấn cho gia chủ, sau đó gia chủ đem vật này để trong... Trong một nhà kho."
"Ù uôi!" Dược Tôn âm dương quái khí châm chọc, "Đồ Tiên Tôn tặng cho mà thuận tay ném vào nhà kho chứa đồ, tác phong của Quân gia các ngươi thật đáng khen!"
"Không phải là ý đó!" Quân Dật Tu khó xử, toát mồ hôi lạnh, "Có lẽ do trước đây Tiên Tôn bế quan ngàn năm, gia chủ không muốn quấy rầy ngài, cũng mong rằng hậu bối nhà mình có thể một mình đảm đương mọi việc nên mới cố tình cất giấu trong nhà kho."
Lâm Dung Vi xem như là nghe ra chút manh mối, ngàn năm trước Vi Sinh Huyền Dương quyến luyến đệ tử nhà mình. Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về nên mới tặng cho gia chủ Quân gia Thanh Ngọc Ấn này. Ý tứ vô cùng rõ ràng: Bản tôn yêu Quân Dật Nhiên, Quân gia nếu có chuyện gì rắc rối thì cứ tới tìm ta. Chuyện của Quân gia chính là chuyện của bản tôn.
Nghĩ kĩ một chút thì ngàn năm trước Vi Sinh Huyền Dương còn chưa tham gia Bất Dạ Chiến, tất nhiên chưa đánh một trận thành danh như sau này. Sư tôn Ngọc Thanh của y cũng đã ở ẩn không quan tâm sự đời từ lâu.
Đương nhiên gia chủ Quân gia không thích Vi Sinh Huyền Dương quấn lấy cải trắng nhà mình. Huống chi gia chủ vốn là người cổ hủ nghiêm khắc vì thế càng không chấp nhận chuyện sư đồ yêu nhau. Ông ta chưa đem ngọc ấn này chôn dưới ba thước đất đã là nể mặt lắm rồi.
Hôm nay Quân gia gặp nạn, bất kể là gia chủ Quân gia hay là Quân Dật Nhiên đều là người kiêu ngạo. Dù có chết cũng không để người ngoài thấy sự chật vật của mình, càng sẽ không tìm tới Vi Sinh Huyền Dương mà liều mạng chống đỡ. Nhưng Quân Dật Tu trái lại suy nghĩ linh hoạt, thấy huynh trưởng không cầm cự nổi nữa liền tìm Thanh Ngọc Ấn đi cầu một con đường sống.
Lâm Dung Vi suy nghĩ chốc lát, y lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái mặt nạ bằng ngọc áp lên khuôn mặt mình.
Hai người tận mắt thấy Lâm Dung Vi thoắt một cái đã mang dáng vẻ một thiếu niên khôi ngô, môi hồng răng trắng, mắt đen mi cong, chỉ là ánh nhìn sắc lạnh kia vẫn như cũ.
Tu vi Lâm Dung Vi vốn là thượng tiên trung kỳ, Vô Nhất Kiếm cũng thu liễm hào quang rực rỡ lạI. Họa tiết trên vỏ kiếm biến mất. Ngay cả bạch y quen thuộc cũng đổi thành màu đen, quả là thay đổi cực lớn.
"Hay hay!" Dược Tôn vỗ tay, "Như vậy vừa có thể giấu thân phận khó xử, lại có thể giúp đám Quân gia thân lừa ưa nặng này. Hết sức hợp lí!"
Dược Tôn sờ cằm một cái, "Lão phu đã lâu không xuất hiện, chắc cũng không ai nhận ra. Cái bọn đom đóm kia thật kì lạ, lão phu cũng đi theo xem náo nhiệt!"
Quân Dật Tu xoa mặt, "Sau này tiểu bối phải gọi Tiên Tôn như nào?"
"Lâm Dung Vi, ba trăm năm."
Cảm giác có thể đổi về tên của mình thật tốt.
"Tiểu bối cả gan gọi Tiên Tôn một tiếng Dung Vi huynh, tuy như thế là mạo phạm nhưng thỉnh Tiên Tôn rộng lượng bỏ qua." Quân Dật Tu hành lễ lần nữa, "Đa tạ Tiên Tôn trượng nghĩa tương trợ, ngày sau tiểu bối nhất định vì Tiên Tôn mà làm trâu làm ngựa!"
Lâm Dung Vi không nói một lời đứng lên đi ra bên ngoài, đóng chặt cửa Tùng Đường. Một thân đạo bào đen tuyền càng làm nổi bật khí chất thiên tư dị bẩm của thiếu niên, dáng vẻ vẫn lạnh băng như thường ngày.
"Mời Dung Vi huynh và tiên trưởng cùng lên linh thú với tiểu bối." Quân Dật Nhiên đi tới đây bằng kị thú chứng tỏ tình Quân gia quả nhiên là hết sức khẩn cấp.
Dược Tôn ngồi vững vàng cái mông, cục lông nhỏ lại nhảy vào lòng Lâm Dung Vi, giương đôi mắt lưu li to tròn tò mò nhìn hình dáng của y lúc này.
Linh thú cưỡi gió lao đi rất nhanh, Dược Tôn dần dà nhích tới bên cạnh Lâm Dung Vi, lom dom quan sát y từ trên xuống dưới một lượt rồi nhỏ giọng hỏi, "Tiên Tôn, biến thành thiếu niên trẻ như vậy làm sao trấn áp được bọn chúng đây?"
Lâm Dung Vi đăm chiêu rồi lấy ra một vò Phồn Hoa Tựa Cẩm.
"Chẳng lẽ là ngươi chưa tu bổ lại tiên lực cho nên chỉ có thể duy trì bộ dáng này sao?" Dược Tôn hít một hơi khí lạnh, bật ngón tay cái, "Tiên Tôn quả là người có tấm lòng nhân hậu! Thật rộng lượng!"
Không phải Lâm Dung Vi chưa thử tĩnh tọa nhưng tốc độ hấp thụ linh khí rồi chuyển thành tiên lực quá mức chậm chạp. Đan điền y như cái động không đáy vậy, dù có làm cách nào cũng không tu bổ đầy được.
Sau khi từ Bắc Mang trở về, lúc rảnh rỗi y đều tĩnh tọa, ngâm thuốc tắm nhưng cũng chỉ khôi phục được một ít.
Đoán rằng có lẽ sẽ nguy hiểm nên y lấy Phồn Hoa Tựa Cẩm ra đưa lên miệng tu ừng ực.
Quân Dật Tu ngửi thấy mùi rượu nên quay đầu nhìn liền thấy bộ dáng thiếu niên vô tư uống rượu. Hương rượu thơm nồng khiến vẻ mặt lãnh đạm của thiếu niên như có thêm chút huyết sắc, thiếu niên thanh tú lạnh lùng thoáng làm người ta không thể dời mắt.
"Mà nhắc tới chuyện này hình như lão phu còn thiếu Tiên Tôn mấy hũ tiên đan." Dược Tôn sờ tìm trên người một lúc, móc ra một lọ nhỏ bằng gỗ dúi vào trong ngực Lâm Dung Vi.
"Hê hê, Cửu Chuyển Thiên Nguyên Hồi Linh Đan. Tất cả có sáu viên, mỗi lần uống một viên, duy trì trong sáu ngày. Đủ để tu bổ tiên lực ngươi mất ở Bắc Mang." Dược Tôn còn dặn dò y, "Uống xong còn lọ đem trả cho lão phu nha, làm từ gỗ liễu lâu năm, quý lắm đấy."
Thiếu niên uống hết cả một vò rượu, mắt say mông lung, môi đỏ mê người. Y nhận lấy lọ gỗ đổ ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng, sau đó liền xiêu vẹo dựa trên người linh thú ngủ thật say.
Dược Tôn nhàn rỗi không có chuyện gì bèn sờ linh thú một chút liền cảm thấy có thứ để nói rồi.
"Quân gia các ngươi nuôi linh thú bằng gì mà lại mập như vậy?" Dược Tôn vuốt lông linh thú, chọc chọc làm nó rùng mình.
"Hồi bẩm tiên trưởng, là linh thảo trên Trọng Nhẫn Sơn." Quân Dật Tu bật cười một tiếng.
"Ăn cỏ mà có thể béo tốt như vậy sao?" Lão có chút không tiếp thu được.
"Linh thú của Quân gia đều nuôi thả, lúc nào cần dùng thì gọi tới là được." Quân Dật Tu kiên nhẫn giải thích.
"Cũng đúng." Dược Tôn sờ râu, "Quân gia các ngươi rất thanh cao, e rằng cũng không chịu về đây chăn nuôi linh thú, hốt phân nấu cám các thứ, hỏng hết hình tượng các ngươi."
Quân Dật Tu cười khổ, "Linh thú trời sinh yêu thích tự do, Quân gia Trọng Nhẫn Sơn luôn có luật không cho phép người ngoài đi vào, nuôi thả như vậy cũng là bất đắc dĩ."
"Vậy chúng ta làm sao vào Trọng Nhẫn Sơn được?" Dược Tôn sửng sốt.
"Hiện tại tình huống đặc biệt, ngay cả ngoại thân Quân gia cũng vì chuyện đom đóm này mà dẫn người vào Trọng Nhẫn Sơn." Quân Dật Tu lo lắng, "Tiểu bối chỉ có thể lấy lí do diệt trừ đom đóm mà mang hai vị tiền bối vào núi."
"Ngươi nói xem, liệu có phải đom đóm là chuyện tốt do ngoại thân của Quân gia làm không?" Dược Tôn thăm dò.
"Chuyện này Dật Nhiên huynh trưởng từng điều tra qua. Cho tới nay thì chuyện đom đóm quả thực không liên quan đến ngoại thân." Quân Dật Tu cau mày, "Đom đóm kia đã xuất hiện từ lâu nhưng chẳng qua lúc đó không lợi hại như vậy. Số lượng không nhiều chứ đừng nói gì làm người bị thương. Nhưng gần ba bốn tháng nay mới xảy ra dị biến như vậy."
"Dị biến như thế nào?" Dược Tôn ngồi gần một chút lắng nghe.
"Đầu tiên là mấy vị đệ tử Quân gia không thấy bóng dáng. Giờ học buổi sáng chưa tới nên trưởng bối mang theo những đệ tử còn lại đi tìm, trong phòng không thấy, sân huấn luyện không thấy. Cho đến khi tìm được mấy vị đệ tử này ở phía sau núi thì họ đều bất tỉnh. Bất kể dùng cách gì cũng không gọi dậy được." Quân Dật Tu mặt mày ủ ê.
"Không lâu sau thi thoảng lại có bảy tám đệ tử trúng chiêu, ngủ li bì, tiên lực trên người không ngừng biến mất. Sau khi tiên lực cạn hết chính là cái chết đang chờ họ. Trưởng bối chỉ đành phải không ngừng truyền tiên lực duy trì. Gia chủ tuần tra thì phát hiện những đệ tử trúng chiêu này đều thích vào sâu trong thâm cốc Trọng Nhẫn Sơn tu luyện cho thanh tịnh.
Gia chủ dẫn mấy người đi thâm cốc Trọng Nhẫn Sơn, chỉ thấy đom đóm kia chủ động công kích xông vào người, không sợ tiên lực, vừa chạm vào liền ngủ li bì.
Gia chủ lấy lửa tấn công quả thực đốt được không ít. Nhưng đốt xong hôm nay ngày mai lại xuất hiện. Ngày mai thiêu hủy ngày sau không thấy vơi đi chút nào.
Gia chủ muốn tìm ra nguồn gốc đom đóm nhưng không may chạm phải, lập tức viết một phong thư liền ngủ li bì.
Linh thú Quân gia nuôi thả trên núi không biết vì sao bị những đom đóm kia khống chế, khiến chúng tấn công chủ nhân. Có trưởng bối đề nghị giết hết linh thú trên núi, chấm dứt hậu họa về sau. Dật Nhiên huynh trưởng không đành lòng nên đề xuất trước tiên bắt hết linh thú nhốt vào một nơi. Sau này tìm được phương pháp giải quyết lại tiến hành cứu chữa.
Lúc đang bắt linh thú huynh trưởng vì bảo vệ một đệ tử mà bị linh thú gây thương tích. Lúc này ngoại thân Quân gia lại tự mình lên núi, huynh trưởng phải đón tiếp ngoại thân, ngoài ra..."
Quân Dật Tu ngừng một lát, tràn đầy chua xót, "Sau khi gia chủ ngủ li bì, huynh trưởng mỗi ngày liên tục truyền tiên lực, ngay cả vết thương của mình cũng mặc kệ, ngày càng yếu đi.
Một ngày nọ tiểu bối bàn bạc tình hình, lúc Dật Nhiên huynh trưởng bôi thuốc đau tới ngất đi, miệng còn gọi tên húy Tiên Tôn. Tiểu bối thật sự không đành lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là huynh ấy không kiên trì được mấy ngày nữa phải đi theo di mẫu. Nên tiểu bối mới lén lấy Thanh Ngọc Ấn đi, mặt dày đến mời Tiên Tôn ra tay tương trợ."
"Tiểu bối ngươi miệng lưỡi rất lưu loát." Dược Tôn ngoáy ngoáy lỗ tai, "Gia chủ Quân gia các ngươi coi thường Tiên Tôn, Quân Dật Nhiên trước đây chán ghét y như nào ngươi hẳn cũng biết. Hôm nay lại tới cầu người, há chỉ là mỗi da mặt dày? Theo lão phu thấy ngươi rõ là ỷ vào Tiên Tôn ngoài cứng trong mềm. Cố ý để cho y vào dọn cái bãi nước đục của Quân gia các ngươi."
"Tiểu bối tự biết không hợp đạo lí." Quân Dật Tu chắp tay, "Tiên trưởng nói tiểu bối như thế nào cũng được. Nhưng có một điều tiểu bối không đồng ý. Đó là nếu Dật Nhiên huynh trưởng đúng là ghét Tiên Tôn thì tại sao huynh ấy lại học theo tất cả tư thái xử sự của Tiên Tôn, kể cả kiểu vấn tóc cũng chưa từng thay đổi.
Nếu là muốn tiểu bối nói thì chỉ có ái mộ sùng kính một người mới có thể khắp nơi học theo dáng điệu của người này. Giống như cố ý để cùng một kiểu tóc liền cảm giác gần người ấy hơn một chút. Trong lòng vui mừng không thôi, nhận ra mình càng giống người nọ thì càng vui thích."
Dược Tôn suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra mình chưa gặp Quân Dật Nhiên nhiều nên cũng không chú ý tới chuyện này.
"Lần này huynh trưởng về núi, dường như càng trầm mặc hơn xưa. Luôn là bộ dáng mất mát buồn bã. Tuy là bận rộn nhưng tiểu bối thấy huynh ấy trong lòng trống trải, thường xuyên vào trong nhà kho buồn bã trong đấy."
"Vào đấy làm gì?" Dược Tôn lơ đễnh hỏi.
"Có lẽ là tưởng niệm di vật của mẫu thân, trong đó hình như còn có vật Tiên Tôn ban tặng, từng bị gia chủ phá huỷ qua một lần. Huynh trưởng vì vậy mà suýt nữa xung đột với gia chủ, may mà bị trưởng bối cản lại."
Quân Dật Tu nhìn về phía thiếu niên đang ngủ say, than nhẹ một tiếng.
"Những chuyện này cũng quá phức tạp rồi." Dược Tôn nghe nhức đầu, "Sao không giống lão phu một mình không phải vô cùng tự tại sao?"
Quân Dật Tu chớp chớp mắt, "Thì ra tiên trưởng còn chưa từng có đạo lữ."
Dược Tôn vừa quay đầu, "Nhìn ra kiểu gì thế?"
"Nhìn ra được." Quân Dật Tu ánh mắt đầy tính hữu nghị quét qua quần áo tả tơi, mặt đầy râu ria, cùng tóc rối như cuộn cỏ. Bộ dáng này nếu không phải cao nhân ẩn dật thì chính là ăn mày.
Khóe miệng Dược Tôn giật một cái, vốn muốn nói cái gì nhưng thoáng một cái cảm thấy ngự phong thú chậm rãi rơi xuống đất.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Lão phu nghe danh Quân gia sống lưng thẳng tắp đã lâu, không ngờ rằng có ngày cũng phải cầu cạnh người khác." Dược Tôn đảo mắt một vòng tiến đến gần Quân Dật Tu, "Không phải là ngươi tự ý quyết định trộm ngọc ấn đi tìm người giúp đấy chứ?"
Trán Quân Dật Tu đổ mồ hôi, hướng về phía Lâm Dung Vi khom người, "Chuyện này- chuyện này đúng là tiểu bối tự quyết định. Cầu Tiên Tôn rủ lòng thương, nếu không phải đến bước đường cùng tiểu bối cũng không dám liều chết thế này."
"Ghê! khá lắm nha!" Dược Tôn vỗ vai hắn, "Vật quý như vậy mà ngươi cũng lén lấy đi được."
"Cũng- cũng không khó lấy lắm." Mặt hắn đỏ lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Dung Vi, "Ngàn năm trước Tiên Tôn tặng ngọc ấn cho gia chủ, sau đó gia chủ đem vật này để trong... Trong một nhà kho."
"Ù uôi!" Dược Tôn âm dương quái khí châm chọc, "Đồ Tiên Tôn tặng cho mà thuận tay ném vào nhà kho chứa đồ, tác phong của Quân gia các ngươi thật đáng khen!"
"Không phải là ý đó!" Quân Dật Tu khó xử, toát mồ hôi lạnh, "Có lẽ do trước đây Tiên Tôn bế quan ngàn năm, gia chủ không muốn quấy rầy ngài, cũng mong rằng hậu bối nhà mình có thể một mình đảm đương mọi việc nên mới cố tình cất giấu trong nhà kho."
Lâm Dung Vi xem như là nghe ra chút manh mối, ngàn năm trước Vi Sinh Huyền Dương quyến luyến đệ tử nhà mình. Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về nên mới tặng cho gia chủ Quân gia Thanh Ngọc Ấn này. Ý tứ vô cùng rõ ràng: Bản tôn yêu Quân Dật Nhiên, Quân gia nếu có chuyện gì rắc rối thì cứ tới tìm ta. Chuyện của Quân gia chính là chuyện của bản tôn.
Nghĩ kĩ một chút thì ngàn năm trước Vi Sinh Huyền Dương còn chưa tham gia Bất Dạ Chiến, tất nhiên chưa đánh một trận thành danh như sau này. Sư tôn Ngọc Thanh của y cũng đã ở ẩn không quan tâm sự đời từ lâu.
Đương nhiên gia chủ Quân gia không thích Vi Sinh Huyền Dương quấn lấy cải trắng nhà mình. Huống chi gia chủ vốn là người cổ hủ nghiêm khắc vì thế càng không chấp nhận chuyện sư đồ yêu nhau. Ông ta chưa đem ngọc ấn này chôn dưới ba thước đất đã là nể mặt lắm rồi.
Hôm nay Quân gia gặp nạn, bất kể là gia chủ Quân gia hay là Quân Dật Nhiên đều là người kiêu ngạo. Dù có chết cũng không để người ngoài thấy sự chật vật của mình, càng sẽ không tìm tới Vi Sinh Huyền Dương mà liều mạng chống đỡ. Nhưng Quân Dật Tu trái lại suy nghĩ linh hoạt, thấy huynh trưởng không cầm cự nổi nữa liền tìm Thanh Ngọc Ấn đi cầu một con đường sống.
Lâm Dung Vi suy nghĩ chốc lát, y lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái mặt nạ bằng ngọc áp lên khuôn mặt mình.
Hai người tận mắt thấy Lâm Dung Vi thoắt một cái đã mang dáng vẻ một thiếu niên khôi ngô, môi hồng răng trắng, mắt đen mi cong, chỉ là ánh nhìn sắc lạnh kia vẫn như cũ.
Tu vi Lâm Dung Vi vốn là thượng tiên trung kỳ, Vô Nhất Kiếm cũng thu liễm hào quang rực rỡ lạI. Họa tiết trên vỏ kiếm biến mất. Ngay cả bạch y quen thuộc cũng đổi thành màu đen, quả là thay đổi cực lớn.
"Hay hay!" Dược Tôn vỗ tay, "Như vậy vừa có thể giấu thân phận khó xử, lại có thể giúp đám Quân gia thân lừa ưa nặng này. Hết sức hợp lí!"
Dược Tôn sờ cằm một cái, "Lão phu đã lâu không xuất hiện, chắc cũng không ai nhận ra. Cái bọn đom đóm kia thật kì lạ, lão phu cũng đi theo xem náo nhiệt!"
Quân Dật Tu xoa mặt, "Sau này tiểu bối phải gọi Tiên Tôn như nào?"
"Lâm Dung Vi, ba trăm năm."
Cảm giác có thể đổi về tên của mình thật tốt.
"Tiểu bối cả gan gọi Tiên Tôn một tiếng Dung Vi huynh, tuy như thế là mạo phạm nhưng thỉnh Tiên Tôn rộng lượng bỏ qua." Quân Dật Tu hành lễ lần nữa, "Đa tạ Tiên Tôn trượng nghĩa tương trợ, ngày sau tiểu bối nhất định vì Tiên Tôn mà làm trâu làm ngựa!"
Lâm Dung Vi không nói một lời đứng lên đi ra bên ngoài, đóng chặt cửa Tùng Đường. Một thân đạo bào đen tuyền càng làm nổi bật khí chất thiên tư dị bẩm của thiếu niên, dáng vẻ vẫn lạnh băng như thường ngày.
"Mời Dung Vi huynh và tiên trưởng cùng lên linh thú với tiểu bối." Quân Dật Nhiên đi tới đây bằng kị thú chứng tỏ tình Quân gia quả nhiên là hết sức khẩn cấp.
Dược Tôn ngồi vững vàng cái mông, cục lông nhỏ lại nhảy vào lòng Lâm Dung Vi, giương đôi mắt lưu li to tròn tò mò nhìn hình dáng của y lúc này.
Linh thú cưỡi gió lao đi rất nhanh, Dược Tôn dần dà nhích tới bên cạnh Lâm Dung Vi, lom dom quan sát y từ trên xuống dưới một lượt rồi nhỏ giọng hỏi, "Tiên Tôn, biến thành thiếu niên trẻ như vậy làm sao trấn áp được bọn chúng đây?"
Lâm Dung Vi đăm chiêu rồi lấy ra một vò Phồn Hoa Tựa Cẩm.
"Chẳng lẽ là ngươi chưa tu bổ lại tiên lực cho nên chỉ có thể duy trì bộ dáng này sao?" Dược Tôn hít một hơi khí lạnh, bật ngón tay cái, "Tiên Tôn quả là người có tấm lòng nhân hậu! Thật rộng lượng!"
Không phải Lâm Dung Vi chưa thử tĩnh tọa nhưng tốc độ hấp thụ linh khí rồi chuyển thành tiên lực quá mức chậm chạp. Đan điền y như cái động không đáy vậy, dù có làm cách nào cũng không tu bổ đầy được.
Sau khi từ Bắc Mang trở về, lúc rảnh rỗi y đều tĩnh tọa, ngâm thuốc tắm nhưng cũng chỉ khôi phục được một ít.
Đoán rằng có lẽ sẽ nguy hiểm nên y lấy Phồn Hoa Tựa Cẩm ra đưa lên miệng tu ừng ực.
Quân Dật Tu ngửi thấy mùi rượu nên quay đầu nhìn liền thấy bộ dáng thiếu niên vô tư uống rượu. Hương rượu thơm nồng khiến vẻ mặt lãnh đạm của thiếu niên như có thêm chút huyết sắc, thiếu niên thanh tú lạnh lùng thoáng làm người ta không thể dời mắt.
"Mà nhắc tới chuyện này hình như lão phu còn thiếu Tiên Tôn mấy hũ tiên đan." Dược Tôn sờ tìm trên người một lúc, móc ra một lọ nhỏ bằng gỗ dúi vào trong ngực Lâm Dung Vi.
"Hê hê, Cửu Chuyển Thiên Nguyên Hồi Linh Đan. Tất cả có sáu viên, mỗi lần uống một viên, duy trì trong sáu ngày. Đủ để tu bổ tiên lực ngươi mất ở Bắc Mang." Dược Tôn còn dặn dò y, "Uống xong còn lọ đem trả cho lão phu nha, làm từ gỗ liễu lâu năm, quý lắm đấy."
Thiếu niên uống hết cả một vò rượu, mắt say mông lung, môi đỏ mê người. Y nhận lấy lọ gỗ đổ ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng, sau đó liền xiêu vẹo dựa trên người linh thú ngủ thật say.
Dược Tôn nhàn rỗi không có chuyện gì bèn sờ linh thú một chút liền cảm thấy có thứ để nói rồi.
"Quân gia các ngươi nuôi linh thú bằng gì mà lại mập như vậy?" Dược Tôn vuốt lông linh thú, chọc chọc làm nó rùng mình.
"Hồi bẩm tiên trưởng, là linh thảo trên Trọng Nhẫn Sơn." Quân Dật Tu bật cười một tiếng.
"Ăn cỏ mà có thể béo tốt như vậy sao?" Lão có chút không tiếp thu được.
"Linh thú của Quân gia đều nuôi thả, lúc nào cần dùng thì gọi tới là được." Quân Dật Tu kiên nhẫn giải thích.
"Cũng đúng." Dược Tôn sờ râu, "Quân gia các ngươi rất thanh cao, e rằng cũng không chịu về đây chăn nuôi linh thú, hốt phân nấu cám các thứ, hỏng hết hình tượng các ngươi."
Quân Dật Tu cười khổ, "Linh thú trời sinh yêu thích tự do, Quân gia Trọng Nhẫn Sơn luôn có luật không cho phép người ngoài đi vào, nuôi thả như vậy cũng là bất đắc dĩ."
"Vậy chúng ta làm sao vào Trọng Nhẫn Sơn được?" Dược Tôn sửng sốt.
"Hiện tại tình huống đặc biệt, ngay cả ngoại thân Quân gia cũng vì chuyện đom đóm này mà dẫn người vào Trọng Nhẫn Sơn." Quân Dật Tu lo lắng, "Tiểu bối chỉ có thể lấy lí do diệt trừ đom đóm mà mang hai vị tiền bối vào núi."
"Ngươi nói xem, liệu có phải đom đóm là chuyện tốt do ngoại thân của Quân gia làm không?" Dược Tôn thăm dò.
"Chuyện này Dật Nhiên huynh trưởng từng điều tra qua. Cho tới nay thì chuyện đom đóm quả thực không liên quan đến ngoại thân." Quân Dật Tu cau mày, "Đom đóm kia đã xuất hiện từ lâu nhưng chẳng qua lúc đó không lợi hại như vậy. Số lượng không nhiều chứ đừng nói gì làm người bị thương. Nhưng gần ba bốn tháng nay mới xảy ra dị biến như vậy."
"Dị biến như thế nào?" Dược Tôn ngồi gần một chút lắng nghe.
"Đầu tiên là mấy vị đệ tử Quân gia không thấy bóng dáng. Giờ học buổi sáng chưa tới nên trưởng bối mang theo những đệ tử còn lại đi tìm, trong phòng không thấy, sân huấn luyện không thấy. Cho đến khi tìm được mấy vị đệ tử này ở phía sau núi thì họ đều bất tỉnh. Bất kể dùng cách gì cũng không gọi dậy được." Quân Dật Tu mặt mày ủ ê.
"Không lâu sau thi thoảng lại có bảy tám đệ tử trúng chiêu, ngủ li bì, tiên lực trên người không ngừng biến mất. Sau khi tiên lực cạn hết chính là cái chết đang chờ họ. Trưởng bối chỉ đành phải không ngừng truyền tiên lực duy trì. Gia chủ tuần tra thì phát hiện những đệ tử trúng chiêu này đều thích vào sâu trong thâm cốc Trọng Nhẫn Sơn tu luyện cho thanh tịnh.
Gia chủ dẫn mấy người đi thâm cốc Trọng Nhẫn Sơn, chỉ thấy đom đóm kia chủ động công kích xông vào người, không sợ tiên lực, vừa chạm vào liền ngủ li bì.
Gia chủ lấy lửa tấn công quả thực đốt được không ít. Nhưng đốt xong hôm nay ngày mai lại xuất hiện. Ngày mai thiêu hủy ngày sau không thấy vơi đi chút nào.
Gia chủ muốn tìm ra nguồn gốc đom đóm nhưng không may chạm phải, lập tức viết một phong thư liền ngủ li bì.
Linh thú Quân gia nuôi thả trên núi không biết vì sao bị những đom đóm kia khống chế, khiến chúng tấn công chủ nhân. Có trưởng bối đề nghị giết hết linh thú trên núi, chấm dứt hậu họa về sau. Dật Nhiên huynh trưởng không đành lòng nên đề xuất trước tiên bắt hết linh thú nhốt vào một nơi. Sau này tìm được phương pháp giải quyết lại tiến hành cứu chữa.
Lúc đang bắt linh thú huynh trưởng vì bảo vệ một đệ tử mà bị linh thú gây thương tích. Lúc này ngoại thân Quân gia lại tự mình lên núi, huynh trưởng phải đón tiếp ngoại thân, ngoài ra..."
Quân Dật Tu ngừng một lát, tràn đầy chua xót, "Sau khi gia chủ ngủ li bì, huynh trưởng mỗi ngày liên tục truyền tiên lực, ngay cả vết thương của mình cũng mặc kệ, ngày càng yếu đi.
Một ngày nọ tiểu bối bàn bạc tình hình, lúc Dật Nhiên huynh trưởng bôi thuốc đau tới ngất đi, miệng còn gọi tên húy Tiên Tôn. Tiểu bối thật sự không đành lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là huynh ấy không kiên trì được mấy ngày nữa phải đi theo di mẫu. Nên tiểu bối mới lén lấy Thanh Ngọc Ấn đi, mặt dày đến mời Tiên Tôn ra tay tương trợ."
"Tiểu bối ngươi miệng lưỡi rất lưu loát." Dược Tôn ngoáy ngoáy lỗ tai, "Gia chủ Quân gia các ngươi coi thường Tiên Tôn, Quân Dật Nhiên trước đây chán ghét y như nào ngươi hẳn cũng biết. Hôm nay lại tới cầu người, há chỉ là mỗi da mặt dày? Theo lão phu thấy ngươi rõ là ỷ vào Tiên Tôn ngoài cứng trong mềm. Cố ý để cho y vào dọn cái bãi nước đục của Quân gia các ngươi."
"Tiểu bối tự biết không hợp đạo lí." Quân Dật Tu chắp tay, "Tiên trưởng nói tiểu bối như thế nào cũng được. Nhưng có một điều tiểu bối không đồng ý. Đó là nếu Dật Nhiên huynh trưởng đúng là ghét Tiên Tôn thì tại sao huynh ấy lại học theo tất cả tư thái xử sự của Tiên Tôn, kể cả kiểu vấn tóc cũng chưa từng thay đổi.
Nếu là muốn tiểu bối nói thì chỉ có ái mộ sùng kính một người mới có thể khắp nơi học theo dáng điệu của người này. Giống như cố ý để cùng một kiểu tóc liền cảm giác gần người ấy hơn một chút. Trong lòng vui mừng không thôi, nhận ra mình càng giống người nọ thì càng vui thích."
Dược Tôn suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra mình chưa gặp Quân Dật Nhiên nhiều nên cũng không chú ý tới chuyện này.
"Lần này huynh trưởng về núi, dường như càng trầm mặc hơn xưa. Luôn là bộ dáng mất mát buồn bã. Tuy là bận rộn nhưng tiểu bối thấy huynh ấy trong lòng trống trải, thường xuyên vào trong nhà kho buồn bã trong đấy."
"Vào đấy làm gì?" Dược Tôn lơ đễnh hỏi.
"Có lẽ là tưởng niệm di vật của mẫu thân, trong đó hình như còn có vật Tiên Tôn ban tặng, từng bị gia chủ phá huỷ qua một lần. Huynh trưởng vì vậy mà suýt nữa xung đột với gia chủ, may mà bị trưởng bối cản lại."
Quân Dật Tu nhìn về phía thiếu niên đang ngủ say, than nhẹ một tiếng.
"Những chuyện này cũng quá phức tạp rồi." Dược Tôn nghe nhức đầu, "Sao không giống lão phu một mình không phải vô cùng tự tại sao?"
Quân Dật Tu chớp chớp mắt, "Thì ra tiên trưởng còn chưa từng có đạo lữ."
Dược Tôn vừa quay đầu, "Nhìn ra kiểu gì thế?"
"Nhìn ra được." Quân Dật Tu ánh mắt đầy tính hữu nghị quét qua quần áo tả tơi, mặt đầy râu ria, cùng tóc rối như cuộn cỏ. Bộ dáng này nếu không phải cao nhân ẩn dật thì chính là ăn mày.
Khóe miệng Dược Tôn giật một cái, vốn muốn nói cái gì nhưng thoáng một cái cảm thấy ngự phong thú chậm rãi rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.