Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 73: Hoàng hôn khuất bóng đợi đêm tan (5)
Đào Lý Sanh Ca
21/09/2022
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Ngươi bình tĩnh đã!” Vũ Sùng Châu lập tức kéo Lãnh Văn Uyên lại, hắn cũng bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Nói không chừng là ta nhìn lầm, sư tôn ngươi tìm được Tỏa Hồn Châu khác với người ta…” Vũ Sùng Châu cũng muốn thuyết phục chính mình nhưng càng nói càng khó khăn.
Lãnh Văn Uyên yên lặng hồi lâu, như là mau chóng ép nước mắt trở về, “Vậy tại sao nó không sáng?”
“Có lẽ hồn phách tiên tôn chưa vào trong, vẫn còn loanh quanh bên thi thể…” Ánh mắt Vũ Sùng Châu hơi sáng lên.
“Thi thể…” Lãnh Văn Uyên quay lại, nơi vốn dĩ đặt thi thể Vi Sinh Huyền Dương lúc này đã bị đá trong hang động lấp kín.
Hắn đờ ra tại chỗ, môi mấp máy, nước mắt gắng kiềm chế cuối cùng lăn từng giọt.
Vũ Sùng Châu cũng ngây như phỗng, nhìn Lãnh Văn Uyên nhất quyết chạy về phía dung nham.
“Đừng!” Vũ Sùng Châu gắng sức níu tay hắn lại, “Ta đã hại chết tiên tôn, nếu lại để ngươi chết trước mắt, ta…”
“Cút ngay!” Cổ họng Lãnh Văn Uyên bỏng rát, nước mắt đầy trên mặt, vùng vằng hất Vũ Sùng Châu ra, bước chân nhảy xuống.
Truyền thừa của Vũ Sùng Hải đã trở thành một hạt châu màu đỏ, lập tức lao tới chủ nhân hiện tại là Lãnh Văn Uyên.
Dung nham như như lưỡi dao sắc bén chém vào, cuồn cuộn mở ra. Lãnh Văn Uyên lơ lửng giữa không trung, bị hạt châu cưỡng chế dung hợp.
Vũ Sùng Châu cúi người nhìn ánh đỏ lập lòe trên người Lãnh Văn Uyên, sắc mặt hắn lúc này không tốt chút nào, trên trán đều là lấm tấm mồ hôi.
“Đừng có chống cự truyền thừa!” Dưới tình thế cấp bách Vũ Sùng Châu chợt nhớ tới một giả thiết, lập tức nói cho Lãnh Văn Uyên, “Ác chủng quấn thân rất ít người có thể chịu được, tiên tôn chịu đựng ác chủng hành hạ lâu như vậy e là hồn phách khó ngưng, phân tán trong Tiên Vực. Nếu ngươi có lòng có thể đi khắp nơi tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm được.”
Dường như Lãnh Văn Uyên nghe được lời Vũ Sùng Châu nói, ngực phập phồng một chút, ánh sáng dần dần vững vàng, tuy có lúc lóe lên nhưng cuối cùng cũng ổn định lại.
Vũ Sùng Châu thở ra một hơi dài, lau đi mồ hôi trên trán, chăm chú theo dõi tình huống hiện tại của Lãnh Văn Uyên.
Lâm Dung Vi ở bên người Lãnh Văn Uyên, thấy mồ hôi rơi bên tóc mai hắn, vô thức giơ tay lên lau đi.
Ngón tay xuyên qua cơ thể đối phương, đáy lòng y mất mát lúc lâu, đành thở dài một tiếng.
Nét mặt Lãnh Văn Uyên lại không thả lỏng chút nào. Hắn ngưng thần tĩnh khí suốt bảy ngày mới tiếp nạp xong, khí thế quanh thân tăng vọt.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mười bốn: Cùng nam chính vào chiến trường Bất Dạ Chiến, thành công đạt được truyền thừa đao phách. Tiến trình +7%]
Theo hệ thống nhắc nhở, Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy linh hồn lúc này lại nhẹ hơn một chút, như thể vừa có thứ gì từ từ dời đi.
Dung nham tỏa ra độ nóng kinh người, ánh đỏ quanh thân Lãnh Văn Uyên thu lại, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy giờ phút này nhiều thêm sắc đỏ như muốn bạo ngược, sắc mặt hắn thâm trầm, nắm tay siết rất chặt.
Một hạt châu ảm đạm lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, phản chiếu lại ánh lửa của dung nham.
“Ngươi tiếp nhận xong rồi?” Vũ Sùng Châu nhô đầu ra, một tay bị thương trầy trật cầm Vô Nhất Kiếm và nhẫn trữ vật của Vi Sinh Huyền Dương.
Lãnh Văn Uyên siết chặt tay, lách mình phóng tới bên cạnh Vũ Sùng Châu, vẻ mặt phức tạp, “Chuyện ngươi nói liệu có thật không?”
Vũ Sùng Châu tất nhiên chột dạ, chần chừ ấp úng, “Cũng chỉ là ta từng nghe một chút. Dù sao người bị ác chủng quấn thân ít có ai chịu được qua trăm năm.”
Lãnh Văn Uyên trầm mặc chốc lát, lại sải bước ra khỏi hang động.
Vũ Sùng Châu nhìn chung quanh, truyền thừa trấn giữ đã mất, thế giới bên ngoài đã qua ngàn năm, nhất thời không biết làm thế nào thích ứng được, chỉ đành phải đuổi theo người kia.
Lãnh Văn Uyên đi tới nơi thi thể Vi Sinh Huyền Dương bị vùi lấp, hắn giơ tay ra bình tĩnh chờ đợi không biết mệt mỏi, ánh mắt chăm chăm chú ý.
Lâm Dung Vi tất nhiên hiểu hành động này của hắn là đang thu thập tàn hồn của y. Nhưng sự thật hạt châu này cùng lắm chỉ là một viên nội đan yêu thú kỳ lạ Vi Sinh Huyền Dương có mà thôi.
Hành động này của Lãnh Văn Uyên hoàn toàn vô ích.
Lâm Dung Vi càng thấy bất an, y cũng trơ mắt nhìn hắn đứng suốt một ngày, sắc mặt càng trở nên nặng nề.
“Có lẽ… Ở đây không có?” Vũ Sùng Châu gãi gãi đầu tóc rối, có chút không được tự nhiên.
Lãnh Văn Uyên để ngoài tai, chỉ yên lặng chờ đợi, chờ đợi một kỳ tích, chờ đợi một lời hứa đã qua.
Nội đan yêu thú hiển nhiên không có bất kỳ phản ứng nào, cho dù Lãnh Văn Uyên có chờ cả trăm ngàn năm cũng vô ích.
Thời gian trôi qua, lòng như dần dần chìm xuống đáy biển. Xung quanh rõ ràng là hơi nóng cuồn cuộn nhưng giờ phút này lại như gió bắc gào thét, lạnh đến thấu xương.
“Có lẽ ở đây không có tàn hồn của tiên tôn?” Vũ Sùng Châu thật sự không đành lòng nhìn hắn đứng như thế mãi, “Hay là ngươi đến nơi tiên tôn thường tới, hoặc nơi y lưu luyến thử xem?”
Lãnh Văn Uyên giống như một bức tượng, chậm rãi thu tay về, trong ánh mắt là sự cầu xin.
“Sư tôn, đừng để đệ tử chờ lâu như vậy được không?”
Hắn thẫn thờ thì thầm, quay người rời khỏi hang động, bóng lưng nhìn thế nào cũng là dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Vũ Sùng Châu nhanh chóng đuổi theo, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên sau lưng, nhìn lại đã là dung nham dâng lên cuồn cuộn, chiếu rọi tượng đá hùng vĩ trong biển lửa.
“Đại ca…” Vũ Sùng Châu kinh ngạc ngẩng đầu, cánh cửa hang động chậm rãi khép lại. Một khắc cuối cùng chính là dung nham bùng lên nuốt trọn pho tượng, cuối cùng tất cả đều bị ngọn lửa thiêu hủy trong tĩnh lặng.
“A, thi thể tiên tôn!” Vũ Sùng Châu hoảng hốt kêu lên.
Lãnh Văn Uyên hờ hững nghiêng mặt, lạnh lùng bước tiếp, “Cái xác mà thôi, ta chỉ cần y.”
Vũ Sùng Châu kinh ngạc nhưng cũng không nói được gì, chỉ đành ôm Vô Nhất Kiếm đuổi theo Lãnh Văn Uyên, vài bước lại quay đầu nhìn về phía hang động.
Hồn phách Lâm Dung Vi theo sát Lãnh Văn Uyên, cùng hắn ra khỏi Dạ Vực, nhìn hắn bóp một hạt châu thành bụi phân tán trong dạ vực.
Chỉ chốc lát chưởng quỹ đã tìm được Lãnh Văn Uyên, thấy khí thế quanh thân hắn, gã liền sáng mắt lên.
“Ngươi đã thành công lấy được truyền thừa rồi?” Chưởng quỹ hưng phấn dị thường.
Lãnh Văn Uyên quay đầu nhìn gã, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi gật đầu.
“Vậy khi nào ngươi mới đi gϊếŧ Vi Sinh Huyền Dương?” Trong mắt chưởng quỹ là dã tâm bừng bừng.
Vũ Sùng Châu ôm Vô Nhất Kiếm, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lãnh Văn Uyên.
“Hắn là ai?” Chưởng quỹ phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Sùng Châu, quan sát một lúc mới nhận ra.
“Ngươi chính là kẻ điên canh giữ truyền thừa?” Ánh mắt gã lướt tới Vô Nhất Kiếm trong ngực Vũ Sùng Châu, lập tức cứng người lại.
“Vi Sinh Huyền Dương… Đã bị gϊếŧ chết rồi?” Chưởng quỹ mừng rỡ, không thể chờ đợi được muốn chộp thấy tiên khí khiến Dạ Mị vừa nghe danh đã kinh hồn bạt vía.
“Cút ngay!” Vũ Sùng Châu trừng mắt, nghiêng người sang bảo vệ thanh kiếm.
“Ha ha ha, tên Vi Sinh Huyền Dương kia quả nhiên đã chết rồi!” Chưởng quỹ ngửa mặt lên trời cười to, lại vỗ vai Lãnh Văn Uyên, “Làm tốt lắm!”
Cơ thể Lãnh Văn Uyên chấn động, sắc mặt càng tái nhợt, cả người cũng sắp đứng không vững.
“Thứ dơ bẩn dám âm mưu chiếm đoạt Tiên Vực chúng ta! Tu sĩ Tiên Vực nhất định cho ngươi một đi không trở lại!” Vũ Sùng Châu nhận ra thân phận Dạ Mị của chưởng quỹ, mặt đầy căm ghét.
“Ha ha ha!” Gã càng cười đến điên cuồng, “Kẻ đứng đầu đao phách đã chết, bây giờ Vi Sinh Huyền Dương cũng đã chết dưới tay con rể Dạ Mị chúng ta! Các ngươi ai dám đánh một trận với Dạ Mị nữa nào?!”
“Con rể Dạ Mị?” Vũ Sùng Châu cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Văn Uyên.
“Đưa đây! Đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, phải treo lên kệ để các hậu bối chiêm ngưỡng!” Chưởng quỹ giật lấy Vô Nhất Kiếm trong tay Vũ Sùng Châu, còn muốn lấy luôn cả nhẫn trữ vật.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, một tay chụp lên vai chưởng quỹ.
“Lãnh Văn Uyên, mau lấy tiên khí trong tay hắn, những thứ này đều là cực phẩm tiên khí của Vi Sinh Huyền Dương!” Tâm tình gã đang kích động nên không thể nhận ra sự khác thường của hắn.
Lãnh Văn Uyên đẩy chưởng quỹ ra, hắn lại nhìn về phía Vũ Sùng Châu, gằn từng chữ một, “Vật của sư tôn, đưa ta.”
“Vô liêm sỉ!” Vũ Sùng Châu tức phát run, “Ngươi lại cấu kết với Dạ Mị, làm con rể của bọn chúng! Còn lừa ta để gϊếŧ tiên tôn đoạt truyền thừa!”
Lãnh Văn Uyên im lặng không nói lời nào, chỉ xuất thần nhìn một kiếm một nhẫn kia.
“Cái tên phản đồ Tiên Vực!” Vũ Sùng Châu vô cùng đau đớn ôm chặt Vô Nhất Kiếm.
Lãnh Văn Uyên một chưởng đánh vào vai Vũ Sùng Châu, người nọ liền té xuống đất phun ra một ngụm máu.
Hắn cứng rắn giật lấy Vô Nhất Kiếm và nhẫn của Vi Sinh Huyền Dương từ tay người nọ, nghiêm túc đeo lên tay mình.
“Làm tốt lắm! Mau đưa những thứ này cho ta!” Chưởng quỹ mừng rỡ khôn kể, bỗng nhiên huyết quang chợt lóe, gã đứng đờ tại chỗ, nét mặt cứng lại.
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên hôn lên chuôi Vô Nhất Kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta tin người, người sẽ không lừa ta. Cho dù mất bao lâu ta cũng sẽ tìm được.”
“Kẻ thù của người, chính là kẻ thù của ta.” Hắn treo Vô Nhất Kiếm bên hông, tựa sát vào Cực Tình Kiếm.
Vũ Sùng Châu chật vật đứng lên, chỉ thấy chưởng quỹ kia chậm rãi hóa thành bụi, một cơn gió thổi qua quét tất cả đi.
“Dạ Mị khó trừ, làm sao ngươi…” Vũ Sùng Châu ôm vai, trên mặt là sự kinh ngạc khó nén.
Lãnh Văn Uyên giống như không nghe thấy, bàn tay run run lấy hạt châu mà Lâm Dung Vi đưa hắn, cẩn thận nhìn hạt châu thật kĩ rồi lại nhìn xung quanh.
Bốn phía là Dạ Mị hung tợn nhìn chòng chọc vào , Lãnh Văn Uyên không chút sợ hãi, một tay nắm hạt châu, một tay đè lên Cực Tình Kiếm.
Dạ Mị đánh úp tới, huyết quang cắt qua khắp nơi, chỉ chốc lát tro đen đã bay đầy trời.
Mắt thấy Lãnh Văn Uyên gần như phát điên, Vũ Sùng Châu cắn răng xoay người chạy ra khỏi Dạ Thôn, thoắt cái đã biến mất trong góc trời mờ tối.
*
Đến khi đệ tử Ngũ Tông Sơn tìm được Lãnh Văn Uyên lần nữa, hắn đã tới Du Long Sơn. Bên hông là hai thanh kiếm buộc chung với nhau bằng dây đỏ, trước ngực là một hạt châu, một tay cầm đèn lồng, một tay cầm túi gấm. Giọng hắn khàn khàn, đờ đẫn bước đi như người mất hồn
“Sư tôn, trở về…”
“Sư tôn, trở về đi…”
“Văn Uyên sư huynh.” Một đệ tử bước lên trước, cung kính nghiêm cẩn, “Trước khi tiên tôn ra đi đã dặn dò tông chủ, lệnh cho ngài trở thành phong chủ Thanh Phong.”
Lãnh Văn Uyên dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn đệ tử kia.
“Sư tôn không có chết.”
“Tiên tôn đã thân vẫn.” Vẻ mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh thi lễ, “Nghiệm sinh thạch của tiên tôn trong tay Tông chủ, đã sớm biến thành tro.”
Đèn lồng rơi xuống, một tay siết chặt túi thơm như muốn khảm vật trong tay vào máu thịt.
“Sư.Tôn.” Huyết sắc trong mắt Lãnh Văn Uyên càng đậm hơn, khí thế quanh thân bộc phát khiến rất nhiều đệ tử không chịu được phải liên tục lùi ra xa.
Nét mặt hắn trở nên hung tàn, đồng thời trong thức hải Lâm Dung Vi vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ mười hai: Du ngoạn 40% diện tích Tiên Vực. Tiến trình +9%.]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Khi ôm người, ta không còn để tâm đến nhân gian này nữa.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Ngươi bình tĩnh đã!” Vũ Sùng Châu lập tức kéo Lãnh Văn Uyên lại, hắn cũng bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Nói không chừng là ta nhìn lầm, sư tôn ngươi tìm được Tỏa Hồn Châu khác với người ta…” Vũ Sùng Châu cũng muốn thuyết phục chính mình nhưng càng nói càng khó khăn.
Lãnh Văn Uyên yên lặng hồi lâu, như là mau chóng ép nước mắt trở về, “Vậy tại sao nó không sáng?”
“Có lẽ hồn phách tiên tôn chưa vào trong, vẫn còn loanh quanh bên thi thể…” Ánh mắt Vũ Sùng Châu hơi sáng lên.
“Thi thể…” Lãnh Văn Uyên quay lại, nơi vốn dĩ đặt thi thể Vi Sinh Huyền Dương lúc này đã bị đá trong hang động lấp kín.
Hắn đờ ra tại chỗ, môi mấp máy, nước mắt gắng kiềm chế cuối cùng lăn từng giọt.
Vũ Sùng Châu cũng ngây như phỗng, nhìn Lãnh Văn Uyên nhất quyết chạy về phía dung nham.
“Đừng!” Vũ Sùng Châu gắng sức níu tay hắn lại, “Ta đã hại chết tiên tôn, nếu lại để ngươi chết trước mắt, ta…”
“Cút ngay!” Cổ họng Lãnh Văn Uyên bỏng rát, nước mắt đầy trên mặt, vùng vằng hất Vũ Sùng Châu ra, bước chân nhảy xuống.
Truyền thừa của Vũ Sùng Hải đã trở thành một hạt châu màu đỏ, lập tức lao tới chủ nhân hiện tại là Lãnh Văn Uyên.
Dung nham như như lưỡi dao sắc bén chém vào, cuồn cuộn mở ra. Lãnh Văn Uyên lơ lửng giữa không trung, bị hạt châu cưỡng chế dung hợp.
Vũ Sùng Châu cúi người nhìn ánh đỏ lập lòe trên người Lãnh Văn Uyên, sắc mặt hắn lúc này không tốt chút nào, trên trán đều là lấm tấm mồ hôi.
“Đừng có chống cự truyền thừa!” Dưới tình thế cấp bách Vũ Sùng Châu chợt nhớ tới một giả thiết, lập tức nói cho Lãnh Văn Uyên, “Ác chủng quấn thân rất ít người có thể chịu được, tiên tôn chịu đựng ác chủng hành hạ lâu như vậy e là hồn phách khó ngưng, phân tán trong Tiên Vực. Nếu ngươi có lòng có thể đi khắp nơi tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm được.”
Dường như Lãnh Văn Uyên nghe được lời Vũ Sùng Châu nói, ngực phập phồng một chút, ánh sáng dần dần vững vàng, tuy có lúc lóe lên nhưng cuối cùng cũng ổn định lại.
Vũ Sùng Châu thở ra một hơi dài, lau đi mồ hôi trên trán, chăm chú theo dõi tình huống hiện tại của Lãnh Văn Uyên.
Lâm Dung Vi ở bên người Lãnh Văn Uyên, thấy mồ hôi rơi bên tóc mai hắn, vô thức giơ tay lên lau đi.
Ngón tay xuyên qua cơ thể đối phương, đáy lòng y mất mát lúc lâu, đành thở dài một tiếng.
Nét mặt Lãnh Văn Uyên lại không thả lỏng chút nào. Hắn ngưng thần tĩnh khí suốt bảy ngày mới tiếp nạp xong, khí thế quanh thân tăng vọt.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mười bốn: Cùng nam chính vào chiến trường Bất Dạ Chiến, thành công đạt được truyền thừa đao phách. Tiến trình +7%]
Theo hệ thống nhắc nhở, Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy linh hồn lúc này lại nhẹ hơn một chút, như thể vừa có thứ gì từ từ dời đi.
Dung nham tỏa ra độ nóng kinh người, ánh đỏ quanh thân Lãnh Văn Uyên thu lại, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy giờ phút này nhiều thêm sắc đỏ như muốn bạo ngược, sắc mặt hắn thâm trầm, nắm tay siết rất chặt.
Một hạt châu ảm đạm lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, phản chiếu lại ánh lửa của dung nham.
“Ngươi tiếp nhận xong rồi?” Vũ Sùng Châu nhô đầu ra, một tay bị thương trầy trật cầm Vô Nhất Kiếm và nhẫn trữ vật của Vi Sinh Huyền Dương.
Lãnh Văn Uyên siết chặt tay, lách mình phóng tới bên cạnh Vũ Sùng Châu, vẻ mặt phức tạp, “Chuyện ngươi nói liệu có thật không?”
Vũ Sùng Châu tất nhiên chột dạ, chần chừ ấp úng, “Cũng chỉ là ta từng nghe một chút. Dù sao người bị ác chủng quấn thân ít có ai chịu được qua trăm năm.”
Lãnh Văn Uyên trầm mặc chốc lát, lại sải bước ra khỏi hang động.
Vũ Sùng Châu nhìn chung quanh, truyền thừa trấn giữ đã mất, thế giới bên ngoài đã qua ngàn năm, nhất thời không biết làm thế nào thích ứng được, chỉ đành phải đuổi theo người kia.
Lãnh Văn Uyên đi tới nơi thi thể Vi Sinh Huyền Dương bị vùi lấp, hắn giơ tay ra bình tĩnh chờ đợi không biết mệt mỏi, ánh mắt chăm chăm chú ý.
Lâm Dung Vi tất nhiên hiểu hành động này của hắn là đang thu thập tàn hồn của y. Nhưng sự thật hạt châu này cùng lắm chỉ là một viên nội đan yêu thú kỳ lạ Vi Sinh Huyền Dương có mà thôi.
Hành động này của Lãnh Văn Uyên hoàn toàn vô ích.
Lâm Dung Vi càng thấy bất an, y cũng trơ mắt nhìn hắn đứng suốt một ngày, sắc mặt càng trở nên nặng nề.
“Có lẽ… Ở đây không có?” Vũ Sùng Châu gãi gãi đầu tóc rối, có chút không được tự nhiên.
Lãnh Văn Uyên để ngoài tai, chỉ yên lặng chờ đợi, chờ đợi một kỳ tích, chờ đợi một lời hứa đã qua.
Nội đan yêu thú hiển nhiên không có bất kỳ phản ứng nào, cho dù Lãnh Văn Uyên có chờ cả trăm ngàn năm cũng vô ích.
Thời gian trôi qua, lòng như dần dần chìm xuống đáy biển. Xung quanh rõ ràng là hơi nóng cuồn cuộn nhưng giờ phút này lại như gió bắc gào thét, lạnh đến thấu xương.
“Có lẽ ở đây không có tàn hồn của tiên tôn?” Vũ Sùng Châu thật sự không đành lòng nhìn hắn đứng như thế mãi, “Hay là ngươi đến nơi tiên tôn thường tới, hoặc nơi y lưu luyến thử xem?”
Lãnh Văn Uyên giống như một bức tượng, chậm rãi thu tay về, trong ánh mắt là sự cầu xin.
“Sư tôn, đừng để đệ tử chờ lâu như vậy được không?”
Hắn thẫn thờ thì thầm, quay người rời khỏi hang động, bóng lưng nhìn thế nào cũng là dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Vũ Sùng Châu nhanh chóng đuổi theo, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên sau lưng, nhìn lại đã là dung nham dâng lên cuồn cuộn, chiếu rọi tượng đá hùng vĩ trong biển lửa.
“Đại ca…” Vũ Sùng Châu kinh ngạc ngẩng đầu, cánh cửa hang động chậm rãi khép lại. Một khắc cuối cùng chính là dung nham bùng lên nuốt trọn pho tượng, cuối cùng tất cả đều bị ngọn lửa thiêu hủy trong tĩnh lặng.
“A, thi thể tiên tôn!” Vũ Sùng Châu hoảng hốt kêu lên.
Lãnh Văn Uyên hờ hững nghiêng mặt, lạnh lùng bước tiếp, “Cái xác mà thôi, ta chỉ cần y.”
Vũ Sùng Châu kinh ngạc nhưng cũng không nói được gì, chỉ đành ôm Vô Nhất Kiếm đuổi theo Lãnh Văn Uyên, vài bước lại quay đầu nhìn về phía hang động.
Hồn phách Lâm Dung Vi theo sát Lãnh Văn Uyên, cùng hắn ra khỏi Dạ Vực, nhìn hắn bóp một hạt châu thành bụi phân tán trong dạ vực.
Chỉ chốc lát chưởng quỹ đã tìm được Lãnh Văn Uyên, thấy khí thế quanh thân hắn, gã liền sáng mắt lên.
“Ngươi đã thành công lấy được truyền thừa rồi?” Chưởng quỹ hưng phấn dị thường.
Lãnh Văn Uyên quay đầu nhìn gã, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi gật đầu.
“Vậy khi nào ngươi mới đi gϊếŧ Vi Sinh Huyền Dương?” Trong mắt chưởng quỹ là dã tâm bừng bừng.
Vũ Sùng Châu ôm Vô Nhất Kiếm, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lãnh Văn Uyên.
“Hắn là ai?” Chưởng quỹ phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Sùng Châu, quan sát một lúc mới nhận ra.
“Ngươi chính là kẻ điên canh giữ truyền thừa?” Ánh mắt gã lướt tới Vô Nhất Kiếm trong ngực Vũ Sùng Châu, lập tức cứng người lại.
“Vi Sinh Huyền Dương… Đã bị gϊếŧ chết rồi?” Chưởng quỹ mừng rỡ, không thể chờ đợi được muốn chộp thấy tiên khí khiến Dạ Mị vừa nghe danh đã kinh hồn bạt vía.
“Cút ngay!” Vũ Sùng Châu trừng mắt, nghiêng người sang bảo vệ thanh kiếm.
“Ha ha ha, tên Vi Sinh Huyền Dương kia quả nhiên đã chết rồi!” Chưởng quỹ ngửa mặt lên trời cười to, lại vỗ vai Lãnh Văn Uyên, “Làm tốt lắm!”
Cơ thể Lãnh Văn Uyên chấn động, sắc mặt càng tái nhợt, cả người cũng sắp đứng không vững.
“Thứ dơ bẩn dám âm mưu chiếm đoạt Tiên Vực chúng ta! Tu sĩ Tiên Vực nhất định cho ngươi một đi không trở lại!” Vũ Sùng Châu nhận ra thân phận Dạ Mị của chưởng quỹ, mặt đầy căm ghét.
“Ha ha ha!” Gã càng cười đến điên cuồng, “Kẻ đứng đầu đao phách đã chết, bây giờ Vi Sinh Huyền Dương cũng đã chết dưới tay con rể Dạ Mị chúng ta! Các ngươi ai dám đánh một trận với Dạ Mị nữa nào?!”
“Con rể Dạ Mị?” Vũ Sùng Châu cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Văn Uyên.
“Đưa đây! Đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, phải treo lên kệ để các hậu bối chiêm ngưỡng!” Chưởng quỹ giật lấy Vô Nhất Kiếm trong tay Vũ Sùng Châu, còn muốn lấy luôn cả nhẫn trữ vật.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, một tay chụp lên vai chưởng quỹ.
“Lãnh Văn Uyên, mau lấy tiên khí trong tay hắn, những thứ này đều là cực phẩm tiên khí của Vi Sinh Huyền Dương!” Tâm tình gã đang kích động nên không thể nhận ra sự khác thường của hắn.
Lãnh Văn Uyên đẩy chưởng quỹ ra, hắn lại nhìn về phía Vũ Sùng Châu, gằn từng chữ một, “Vật của sư tôn, đưa ta.”
“Vô liêm sỉ!” Vũ Sùng Châu tức phát run, “Ngươi lại cấu kết với Dạ Mị, làm con rể của bọn chúng! Còn lừa ta để gϊếŧ tiên tôn đoạt truyền thừa!”
Lãnh Văn Uyên im lặng không nói lời nào, chỉ xuất thần nhìn một kiếm một nhẫn kia.
“Cái tên phản đồ Tiên Vực!” Vũ Sùng Châu vô cùng đau đớn ôm chặt Vô Nhất Kiếm.
Lãnh Văn Uyên một chưởng đánh vào vai Vũ Sùng Châu, người nọ liền té xuống đất phun ra một ngụm máu.
Hắn cứng rắn giật lấy Vô Nhất Kiếm và nhẫn của Vi Sinh Huyền Dương từ tay người nọ, nghiêm túc đeo lên tay mình.
“Làm tốt lắm! Mau đưa những thứ này cho ta!” Chưởng quỹ mừng rỡ khôn kể, bỗng nhiên huyết quang chợt lóe, gã đứng đờ tại chỗ, nét mặt cứng lại.
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên hôn lên chuôi Vô Nhất Kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ta tin người, người sẽ không lừa ta. Cho dù mất bao lâu ta cũng sẽ tìm được.”
“Kẻ thù của người, chính là kẻ thù của ta.” Hắn treo Vô Nhất Kiếm bên hông, tựa sát vào Cực Tình Kiếm.
Vũ Sùng Châu chật vật đứng lên, chỉ thấy chưởng quỹ kia chậm rãi hóa thành bụi, một cơn gió thổi qua quét tất cả đi.
“Dạ Mị khó trừ, làm sao ngươi…” Vũ Sùng Châu ôm vai, trên mặt là sự kinh ngạc khó nén.
Lãnh Văn Uyên giống như không nghe thấy, bàn tay run run lấy hạt châu mà Lâm Dung Vi đưa hắn, cẩn thận nhìn hạt châu thật kĩ rồi lại nhìn xung quanh.
Bốn phía là Dạ Mị hung tợn nhìn chòng chọc vào , Lãnh Văn Uyên không chút sợ hãi, một tay nắm hạt châu, một tay đè lên Cực Tình Kiếm.
Dạ Mị đánh úp tới, huyết quang cắt qua khắp nơi, chỉ chốc lát tro đen đã bay đầy trời.
Mắt thấy Lãnh Văn Uyên gần như phát điên, Vũ Sùng Châu cắn răng xoay người chạy ra khỏi Dạ Thôn, thoắt cái đã biến mất trong góc trời mờ tối.
*
Đến khi đệ tử Ngũ Tông Sơn tìm được Lãnh Văn Uyên lần nữa, hắn đã tới Du Long Sơn. Bên hông là hai thanh kiếm buộc chung với nhau bằng dây đỏ, trước ngực là một hạt châu, một tay cầm đèn lồng, một tay cầm túi gấm. Giọng hắn khàn khàn, đờ đẫn bước đi như người mất hồn
“Sư tôn, trở về…”
“Sư tôn, trở về đi…”
“Văn Uyên sư huynh.” Một đệ tử bước lên trước, cung kính nghiêm cẩn, “Trước khi tiên tôn ra đi đã dặn dò tông chủ, lệnh cho ngài trở thành phong chủ Thanh Phong.”
Lãnh Văn Uyên dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn đệ tử kia.
“Sư tôn không có chết.”
“Tiên tôn đã thân vẫn.” Vẻ mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh thi lễ, “Nghiệm sinh thạch của tiên tôn trong tay Tông chủ, đã sớm biến thành tro.”
Đèn lồng rơi xuống, một tay siết chặt túi thơm như muốn khảm vật trong tay vào máu thịt.
“Sư.Tôn.” Huyết sắc trong mắt Lãnh Văn Uyên càng đậm hơn, khí thế quanh thân bộc phát khiến rất nhiều đệ tử không chịu được phải liên tục lùi ra xa.
Nét mặt hắn trở nên hung tàn, đồng thời trong thức hải Lâm Dung Vi vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ mười hai: Du ngoạn 40% diện tích Tiên Vực. Tiến trình +9%.]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Khi ôm người, ta không còn để tâm đến nhân gian này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.