Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 51: Miên miên hận hận thuở nào xong (3)
Đào Lý Sanh Ca
21/09/2022
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau khi khí tức bình ổn, Dung Song mở mắt ra, liền thấy người đứng phía sau là một thanh niên nho nhã, im lặng mỉm cười nhìn y.
“Dung Song, chúc mừng ngươi trúc cơ.”
Dung Song không nhận ra người này, chỉ có thể trố mắt im lặng.
“Con à!” Người nhà Dung Song cảm nhận được linh lực chập chờn, liền vội vã chạy tới. Đầu tiên là một nữ tử trung niên xinh đẹp, y phục trang điểm lộng lẫy tới ôm y, nước mắt vui mừng lẫn vào bột phấn chảy xuống.
“Rốt cuộc con trai của ta cũng trúc cơ rồi!” Nữ tử mừng đến chảy nước mắt, nhìn Dung Song từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn càng vui mừng.
“Chỉ mới trúc cơ, cần gì phải ngạc nhiên như vậy!” Một người đàn ông trung niên bước vào trong phòng, nét mặt nghiêm túc, tuy nói không thèm để ý nhưng bước chân không hề chậm.
“Cha, mẹ.” Thanh niên hướng hai người hành lễ, dịu dàng như ngọc.
Dung Song lập tức phản ứng, học theo thanh niên, hướng phụ mẫu Dung Song hành lễ.
“Thành Nhi.” Dung phụ không trả lời Dung Song, tầm nhìn đặt lên thanh niên nho nhã tuấn dật, “Sao vừa trở lại đã vội đi thăm đứa em trai không ra hồn này? Ngay cả mẹ cũng không thăm hỏi trước?”
“Nhi tử vốn muốn đến thăm mẹ trước, nhưng vừa đi qua nơi này bỗng cảm thấy linh lực chập chờn cho nên vào xem thử.” Thanh niên cười khẽ, ôn nhu tao nhã, khiến cho người khác không thể làm khó được.
“Cái con lừa ngang bướng ông ấy, nếu không phải Thành Nhi phát hiện Song Nhi sắp trúc cơ. Nhất định Song Nhi phải thất bại một lần nữa, ông còn nhiều chuyện, chẳng lẽ ông muốn Song Nhi phải trở nên vô dụng ngu xuẩn mới cam tâm?” Dung mẫu vừa kéo khăn tay vừa đánh Dung phụ như đang trách tội.
Vô dụng ngu xuẩn… Dung mẫu một cụm có thể nói trúng tim đen rồi.
“Hừ, ngang nhiên trêu đùa nữ nhi nhà người ta trên đường. Ta thà rằng nó không trúc cơ còn hơn suốt ngày gây chuyện!” Cơn giận của Dung phụ vẫn còn rất mới, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Dung Song, xem chừng còn muốn động thủ.
Dung Song tự giác lùi ra sau lưng thanh niên. Chẳng biết tại sao trong lòng có âm thanh nói cho y, rằng núp sau lưng đại ca chắc chắn sẽ an toàn.
“Cha.” Dung Thành che Dung Song phía sau, hướng Dung phụ một bái, “Hiện tại Song Nhi đã trúc cơ, coi như là bước vào tiên môn. Không bằng cha đưa Song Nhi đến Thiên Sơn. Một mặt, con có thể chăm sóc Song Nhi. Mặt khác, quy củ Thiên Sơn nghiêm khắc, cũng có thể quản thúc tốt hành vi cử chỉ của đệ ấy.”
“Mất mặt trong thành này thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn tiểu súc sinh này vứt hết mặt mũi trước các tiên giả Thiên Sơn? Vả lại, nó sao có thể chịu được tu hành gian khổ?” Dung phụ tức tối, “Háo sắc vô sỉ lười biếng, ta làm sao lại sinh ra một đứa như vậy chứ!”
Dung Song ở phía sau nghe Dung phụ phê bình bèn tủi thân cực kỳ. Cắn răng lấy hết dũng khí ló đầu ra, “Cha, con muốn đi Thiên Sơn.”
Chờ ta công thành danh toại, vấn đỉnh hạ giới, xem các ngươi còn nói gì!
“Đi cái gì mà đi, ngươi cho là có anh ngươi che chở liền có thể tùy ý làm bậy ở Thiên Sơn hay sao? Ngươi đừng có hủy hoại thanh danh của Thành Nhi!” Dung phụ giận dữ không thôi.
“Song Nhi sẽ không vậy đâu.” Đại ca nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cha yên tâm, hài nhi chắc chắn sẽ dạy dỗ tốt Song Nhi, để đệ ấy giúp Dung gia chúng ta nở mày nở mặt.”
“Nở mày nở mặt?” Dung phụ hừ lạnh, “Đừng có làm lão tử mất mặt đã tốt lắm rồi!”
Dung Song sau lưng huynh trưởng tức giận lười tranh cãi, quyết định phải làm ra chút thành tựu. Tuy nói không có hệ thống trợ giúp, nhưng mình trong tương lai chính là người ngay cả nam chính cũng không làm gì được!
Lâm Dung Vi rất thông cảm với Dung Song nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể cùng bực bội.
Dung Song đi theo huynh trưởng chuẩn bị đồ đạc, mấy ngày sau liền lên đường đến Thiên Sơn.
Trước lúc đưa tiễn, Dung mẫu vừa chấm nước mắt vừa len lén dúi vào tay Dung Song một túi càn khôn, rất sợ con trai nhỏ bị thiếu thốn.
Dung Song nhìn Dung phụ đang ẩn ẩn trốn trốn ở góc đường, y lớn tiếng buông lời, “Ta, Dung Song, sau này nhất định sẽ vinh quang trở về nhà, mọi người cứ chờ đi!”
Khẩu khí vô cùng oai hùng phóng khoáng, huynh trưởng bên cạnh không nhịn được cười khẽ, xoa đầu Dung Song rất lâu.
Dung Thành là trưởng tử Dung gia, thiên phú cực cao, tuy chỉ vừa trưởng thành nhưng đã nửa bước tới kim đan, xung quanh mười dặm đều biết rằng Dung gia xuất hiện một tu sĩ thiên tài, ai cũng không dám trêu chọc vào.
Dung Song giờ phút này bị huynh trưởng thiên tài xách đi ngự kiếm bay tới Thiên Sơn. Không có kết giới bảo vệ, gió lạnh tạt ngược vào mặt, muốn nói chuyện cũng không nói ra tiếng.
“Mỗi lần ngươi gây chuyện bị cha trách phạt, mẹ liền gửi thư cho ta. Trong mười năm nay, ta là đệ tử chăm chỉ chạy về nhất của Thiên Sơn.” Thanh âm Dung Thành truyền vào trong đầu Dung Song, “Nếu ngươi thật có phân nửa khí phách nam nhi Dung gia, may ra còn tu hành được ở Thiên Sơn. Nếu ngươi lại gây chuyện, lần này không cần báo với cha, chính ta cũng không tha cho ngươi.”
Dung Song bị gió thốc cho răng đánh lập cập, bội kiếm của Dung Thành càng lao nhanh hơn, y càng bị rét cóng.
Đến khi tới Thiên Sơn, hai hàng lông mày của Dung Song cũng kết sương trắng, cả người đông đến chết lặng, hai mắt vô thần, vẻ mặt đờ đẫn.
“Đây cũng là trừng phạt cho cái tội trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi.” Vẻ mặt Dung Thành nghiêm túc, “Yêu cho roi cho vọt, ngươi là đệ đệ duy nhất của ta. Nếu ta nuông chiều ngươi, ngươi sẽ không nên người được.”
Một dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra, Dung Song khóc sướt mướt trong lòng. Oan uổng quá đại ca ơi, ngay cả tay của thiếu nữ ta còn chưa được sờ qua mà!
“Ầy.” Dung Thành than thở một tiếng, phủi hai đầu vai Dung Song, y cảm thấy như có một dòng nước ấm chậm rãi vào bên trong cơ thể, vốn đang lạnh run liền thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ta nói, ngươi có nhớ không?” Dung Thành dặn dò hết lần này đến lần khác.
“Đệ nhớ.” Dung Song cúi đầu, ngoan ngoãn nghe theo lại có vẻ tủi thân, “Đệ nhất định không gây chuyện.”
Được Dung Song cam đoan, lúc này Dung Thành mới đưa y vào trong sơn môn. Trong Thiên Sơn, khung cảnh vô cùng thanh tĩnh, mây mù lượn quanh khắp nơi, tu giả cưỡi hạc mà đi, tao nhã thanh tu.
“Ngươi mới vừa trúc cơ, cứ theo tân đệ tử tu hành cùng nhau.” Dung Thành ghi tên Dung Song vào danh sách tân đệ tử, sau đó nhận một mộc bài, một quyển tâm pháp tu luyện cơ bản, đạo bào xanh lam cho đệ tử chính thức của Thiên Sơn.
“Ta ở nội môn, nếu ngươi muốn tới tìm ta thì nhớ cầm theo vật này.” Dung Thành đưa cho Dung Song một ngọc bài, không ngoái nhìn lấy một lần liền ngự kiếm bay vào trong mây mù.
Dung Song cầm mộc bài đại diện cho thân phận mình, mãi lâu sau mới tìm được chỗ ở, là một viện môn đơn sơ, đến gạch ngói cũng thiếu.
Trong sân có bốn căn phòng nhỏ, nghe có người mới đến, ba người khác đều ló đầu ra.
Dung Song nhìn ba đứa nhóc vai quần chúng*, rơi vào trầm tư.
(*小萝卜头: đầu củ cà rốt- những tầng lớp thấp cổ bé họng, mờ nhạt.)
“Hắn lớn tuổi ghê.” Một đứa nhóc mặt đầy đứng đắn.
“Chắc là đi cửa sau tới.” Một đứa khác ra vẻ thâm trầm, “Thiên Sơn lại thêm một tên phế vật.”
“Đạo tâm không vững nha.” Bọn nhóc đều thở dài, nhao nhao quay về phòng.
Dung Song ngốc tại chỗ, ảo não đi vào phòng, ngẩng đầu thấy một mảnh sắc trời, ý thức được mái ngói phòng y chắc là bị tụi nhóc kia cạy đi đắp vào phòng chúng rồi.
Dung Song hít một hơi, mở ra túi càn khôn Dung mẫu cho, bên trong ngoài rất nhiều vàng bạc còn có gần trăm linh thạch hạ phẩm.
Đối với một vị phụ nhân người phàm, có thể để dành được những thứ này đã không dễ.
Chóp mũi Dung Song cay cay, trịnh trọng cất túi gấm đi, tranh thủ lúc vẫn còn sớm lấy ra tâm pháp tu luyện cơ bản, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ.
*
Dung Song hạ quyết tâm, bất kể ngày tháng đều tu luyện đến quên ăn quên ngủ. Mỗi tháng Dung Thành sẽ đến một lần cho y tiền tiêu vặt để đệ đệ nhà mình không đến nỗi chết đói.
Khiến cho Dung Thành kinh ngạc chính là, dường như đệ đệ thật sự thay hồn đổi xác, bắt đầu tu tập chăm chỉ mỗi ngày. Tuy tiến triển chậm chạp nhưng rất vững chắc, không có một chút lười biếng.
Chuyện này đối với Dung Thành mà nói chính là lãng tử quay đầu, đã là chuyện vui của cả nhà. Sau khi gửi thư báo tin cho Dung phụ, tiền tiêu vặt của Dung Song tháng sau đã tăng gấp đôi.
Dung Thành theo lệ mà tới thăm Dung Song, nhìn tiền tiêu vặt gấp đôi nhưng y buồn bực không vui, mặt mày ủ dột.
“Làm sao vậy?” Dung Thành không nhịn được hỏi thăm.
“Ầy.” Dung Song chỉ một khúc than kế bên, giọng đắng chát, “Tối hôm qua, đệ cùng mọi người trong viện nướng thức ăn.”
“Bằng hữu thân thiện là chuyện tốt, vì sao lại than thở như vậy?” Dung Thành càng không hiểu.
“Nướng thức ăn là để chúc mừng hắn đột phá trúc cơ đại viên mãn.” Dung Song mất mát không thôi, “Ba năm qua, bốn người chúng ta, chỉ có tiến độ tu luyện của đệ là chậm nhất. Mấy đứa nhỏ kia còn nhỏ hơn đệ mười mấy tuổi, lại vì tranh ăn mà đè đệ ra đánh.”
Dung Thành cứng họng một lúc, Dung Song chăm chỉ là thật, nhưng thiên tư của y quả thực không tốt, nếu không cũng không trưởng thành rồi mới trúc cơ.
Nhưng cái chuyện thiên tư kém cỏi này không thể nói thẳng ra. Tận mắt thấy Dung Song ngoan ngoãn mấy năm nay, nếu để cho y biết mình vô dụng, tự trách mình thì làm sao bây giờ?
Dung Thành suy nghĩ chốc lát, lấy ra ba linh thạch trung phẩm nhét vào tay y.
“Tu sĩ khổ luyện, sẽ có lúc chưa nắm được mấu chốt sẽ rơi vào bình cảnh. Thà luẩn quẩn suy nghĩ mãi, không bằng đi ra ngoài dạo quanh Thiên Sơn, nói không chừng gặp nhiều người nhiều chuyện, liền có thể hiểu ra, có cảm ngộ.”
Dung Song nhìn ba viên linh thạch trong tay, nghiêm túc gật đầu.
Thiên Sơn có địa thế vừa cao vừa lạnh, trên có rất nhiều sơn môn, ngoại môn có trên một trăm, nhưng nội môn chỉ có một, Dung Thành chính là đệ tử của nội môn.
Dung Song dạo chơi khắp nơi, đệ tử ngoại môn xác thực không mấy ai có tư chất tốt, đa số đều tìm đệ tử nội môn làm quản sự.
Dung Song nhàm chán đứng ỳ tại chỗ, đột nhiên cảm thấy hơi chán chường với con đường tu tiên.
Tùy tiện đến một ngoại môn, tìm nơi sạch sẽ. Dung Song ngồi trên một tảng đá, bắt đầu gỡ gà nướng vừa mua được. Sau khi lau tay bằng khăn ướt tự chế, y liền xé một đùi ra ra, vui vẻ gặm ăn.
“Đạo hữu.” Một thanh âm lạnh lùng phát ra từ bên cạnh, Dung Song bị giật mình đánh rơi đùi gà bị gặm một nửa xuống đất.
“Có chuyện gì?” Dung Song bất mãn quay đầu, nhìn một thanh niên đang cầm cây chổi sể, lạnh lùng nhìn về phía y.
Đôi mắt kia, u ám sâu thẳm, khiến người vừa nhìn qua liền khó quên.
Thanh niên tuy ăn mặc giản dị, y phục mộc mạc nhưng dáng người thẳng, lộ ra khí độ chính trực. Mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, một gương mặt vừa lạnh lùng vừa tuấn mỹ.
Dung Song còn chưa thấy qua người đàn ông nào có dung mạo như vậy, trong lúc nhất thời liền ngốc tại chỗ.
“Ở đâu ra một tên trúc cơ trung kỳ đây?” Một giọng như vịt đực cất lên, Dung Song chật vật dời mắt đi, nhìn một tên mắt tam giác đi ra từ ngoại môn.
“Nhìn cái gì vậy, Lãnh đại thiếu gia? Lo quét sân của ngươi đi, cẩn thận quét không sạch, lão tử đánh chết ngươi.” Kẻ đó nhìn về phía thanh niên, giọng điệu vô cùng phách lối.
Lãnh đại thiếu gia? Họ Lãnh? Đôi mắt Dung Song sáng lên.
“Còn ngươi nữa!” Tên pháo hôi đi về phía Dung Song, giật gà quay trong tay y, “Một tên phế vật, ăn cái gì mà ăn, sao không nghẹn chết ngươi đi!”
Dung Song chợt tỉnh ra, tay chân luống cuống lục trên người, móc ra một ngọc bài.
“Làm gì?” Mặt hắn ta đầy cảnh giác.
“Nhìn đi.” Dung Song hưng phấn đưa ngọc bài đến trước mắt hắn, “Ca ca của ta, Dung Thành, ngươi có biết không?”
Nét mặt tên mắt tam giác trong nháy mắt cứng lại, nhìn Dung Song một chút, rồi lại nhìn gà nướng trong tay, cả người đều run.
Dung Song vội vã chỉ vào thanh niên, nhỏ giọng hỏi hắn, “Mau nói cho ta, hắn tên gì!”
Hắn cố gắng lộ ra nụ cười, “Hồi ngài, cái tên quét sân đó tên là Lãnh Văn Uyên, là đại thiếu gia của Lãnh gia lụi bại.”
“Lãnh Văn Uyên!” Dung Song bụm miệng, sợ mình kêu thành tiếng, sự phấn khích lộ ra trong lời nói.
Suốt ba năm qua y đã nghĩ kỹ rồi, tuy không dựa vào hệ thống được nhưng nhất định có thể dựa vào nam chính nha!
Dung Song giật lại gà quay, vọt tới trước mặt Lãnh Văn Uyên. Tâm tình vốn đang đầy kích động, nhưng khi đối diện với con ngươi u ám kia, cái gì y cũng không nói được. Y xoắn xuýt hồi lâu, đỏ mặt cẩn thận lấy ra ba viên linh thạch trung phẩm, kèm thêm gà quay đưa cho Lãnh Văn Uyên, “Cho ngươi.”
Thanh niên cầm cây chổi trước mặt y, vẻ mặt thờ ơ khác thường, “Ta không bán thân.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta đều là người đứng đắn, những việc như yêu đương, muốn nói ít làm nhiều.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau khi khí tức bình ổn, Dung Song mở mắt ra, liền thấy người đứng phía sau là một thanh niên nho nhã, im lặng mỉm cười nhìn y.
“Dung Song, chúc mừng ngươi trúc cơ.”
Dung Song không nhận ra người này, chỉ có thể trố mắt im lặng.
“Con à!” Người nhà Dung Song cảm nhận được linh lực chập chờn, liền vội vã chạy tới. Đầu tiên là một nữ tử trung niên xinh đẹp, y phục trang điểm lộng lẫy tới ôm y, nước mắt vui mừng lẫn vào bột phấn chảy xuống.
“Rốt cuộc con trai của ta cũng trúc cơ rồi!” Nữ tử mừng đến chảy nước mắt, nhìn Dung Song từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn càng vui mừng.
“Chỉ mới trúc cơ, cần gì phải ngạc nhiên như vậy!” Một người đàn ông trung niên bước vào trong phòng, nét mặt nghiêm túc, tuy nói không thèm để ý nhưng bước chân không hề chậm.
“Cha, mẹ.” Thanh niên hướng hai người hành lễ, dịu dàng như ngọc.
Dung Song lập tức phản ứng, học theo thanh niên, hướng phụ mẫu Dung Song hành lễ.
“Thành Nhi.” Dung phụ không trả lời Dung Song, tầm nhìn đặt lên thanh niên nho nhã tuấn dật, “Sao vừa trở lại đã vội đi thăm đứa em trai không ra hồn này? Ngay cả mẹ cũng không thăm hỏi trước?”
“Nhi tử vốn muốn đến thăm mẹ trước, nhưng vừa đi qua nơi này bỗng cảm thấy linh lực chập chờn cho nên vào xem thử.” Thanh niên cười khẽ, ôn nhu tao nhã, khiến cho người khác không thể làm khó được.
“Cái con lừa ngang bướng ông ấy, nếu không phải Thành Nhi phát hiện Song Nhi sắp trúc cơ. Nhất định Song Nhi phải thất bại một lần nữa, ông còn nhiều chuyện, chẳng lẽ ông muốn Song Nhi phải trở nên vô dụng ngu xuẩn mới cam tâm?” Dung mẫu vừa kéo khăn tay vừa đánh Dung phụ như đang trách tội.
Vô dụng ngu xuẩn… Dung mẫu một cụm có thể nói trúng tim đen rồi.
“Hừ, ngang nhiên trêu đùa nữ nhi nhà người ta trên đường. Ta thà rằng nó không trúc cơ còn hơn suốt ngày gây chuyện!” Cơn giận của Dung phụ vẫn còn rất mới, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Dung Song, xem chừng còn muốn động thủ.
Dung Song tự giác lùi ra sau lưng thanh niên. Chẳng biết tại sao trong lòng có âm thanh nói cho y, rằng núp sau lưng đại ca chắc chắn sẽ an toàn.
“Cha.” Dung Thành che Dung Song phía sau, hướng Dung phụ một bái, “Hiện tại Song Nhi đã trúc cơ, coi như là bước vào tiên môn. Không bằng cha đưa Song Nhi đến Thiên Sơn. Một mặt, con có thể chăm sóc Song Nhi. Mặt khác, quy củ Thiên Sơn nghiêm khắc, cũng có thể quản thúc tốt hành vi cử chỉ của đệ ấy.”
“Mất mặt trong thành này thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn tiểu súc sinh này vứt hết mặt mũi trước các tiên giả Thiên Sơn? Vả lại, nó sao có thể chịu được tu hành gian khổ?” Dung phụ tức tối, “Háo sắc vô sỉ lười biếng, ta làm sao lại sinh ra một đứa như vậy chứ!”
Dung Song ở phía sau nghe Dung phụ phê bình bèn tủi thân cực kỳ. Cắn răng lấy hết dũng khí ló đầu ra, “Cha, con muốn đi Thiên Sơn.”
Chờ ta công thành danh toại, vấn đỉnh hạ giới, xem các ngươi còn nói gì!
“Đi cái gì mà đi, ngươi cho là có anh ngươi che chở liền có thể tùy ý làm bậy ở Thiên Sơn hay sao? Ngươi đừng có hủy hoại thanh danh của Thành Nhi!” Dung phụ giận dữ không thôi.
“Song Nhi sẽ không vậy đâu.” Đại ca nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cha yên tâm, hài nhi chắc chắn sẽ dạy dỗ tốt Song Nhi, để đệ ấy giúp Dung gia chúng ta nở mày nở mặt.”
“Nở mày nở mặt?” Dung phụ hừ lạnh, “Đừng có làm lão tử mất mặt đã tốt lắm rồi!”
Dung Song sau lưng huynh trưởng tức giận lười tranh cãi, quyết định phải làm ra chút thành tựu. Tuy nói không có hệ thống trợ giúp, nhưng mình trong tương lai chính là người ngay cả nam chính cũng không làm gì được!
Lâm Dung Vi rất thông cảm với Dung Song nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể cùng bực bội.
Dung Song đi theo huynh trưởng chuẩn bị đồ đạc, mấy ngày sau liền lên đường đến Thiên Sơn.
Trước lúc đưa tiễn, Dung mẫu vừa chấm nước mắt vừa len lén dúi vào tay Dung Song một túi càn khôn, rất sợ con trai nhỏ bị thiếu thốn.
Dung Song nhìn Dung phụ đang ẩn ẩn trốn trốn ở góc đường, y lớn tiếng buông lời, “Ta, Dung Song, sau này nhất định sẽ vinh quang trở về nhà, mọi người cứ chờ đi!”
Khẩu khí vô cùng oai hùng phóng khoáng, huynh trưởng bên cạnh không nhịn được cười khẽ, xoa đầu Dung Song rất lâu.
Dung Thành là trưởng tử Dung gia, thiên phú cực cao, tuy chỉ vừa trưởng thành nhưng đã nửa bước tới kim đan, xung quanh mười dặm đều biết rằng Dung gia xuất hiện một tu sĩ thiên tài, ai cũng không dám trêu chọc vào.
Dung Song giờ phút này bị huynh trưởng thiên tài xách đi ngự kiếm bay tới Thiên Sơn. Không có kết giới bảo vệ, gió lạnh tạt ngược vào mặt, muốn nói chuyện cũng không nói ra tiếng.
“Mỗi lần ngươi gây chuyện bị cha trách phạt, mẹ liền gửi thư cho ta. Trong mười năm nay, ta là đệ tử chăm chỉ chạy về nhất của Thiên Sơn.” Thanh âm Dung Thành truyền vào trong đầu Dung Song, “Nếu ngươi thật có phân nửa khí phách nam nhi Dung gia, may ra còn tu hành được ở Thiên Sơn. Nếu ngươi lại gây chuyện, lần này không cần báo với cha, chính ta cũng không tha cho ngươi.”
Dung Song bị gió thốc cho răng đánh lập cập, bội kiếm của Dung Thành càng lao nhanh hơn, y càng bị rét cóng.
Đến khi tới Thiên Sơn, hai hàng lông mày của Dung Song cũng kết sương trắng, cả người đông đến chết lặng, hai mắt vô thần, vẻ mặt đờ đẫn.
“Đây cũng là trừng phạt cho cái tội trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi.” Vẻ mặt Dung Thành nghiêm túc, “Yêu cho roi cho vọt, ngươi là đệ đệ duy nhất của ta. Nếu ta nuông chiều ngươi, ngươi sẽ không nên người được.”
Một dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra, Dung Song khóc sướt mướt trong lòng. Oan uổng quá đại ca ơi, ngay cả tay của thiếu nữ ta còn chưa được sờ qua mà!
“Ầy.” Dung Thành than thở một tiếng, phủi hai đầu vai Dung Song, y cảm thấy như có một dòng nước ấm chậm rãi vào bên trong cơ thể, vốn đang lạnh run liền thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ta nói, ngươi có nhớ không?” Dung Thành dặn dò hết lần này đến lần khác.
“Đệ nhớ.” Dung Song cúi đầu, ngoan ngoãn nghe theo lại có vẻ tủi thân, “Đệ nhất định không gây chuyện.”
Được Dung Song cam đoan, lúc này Dung Thành mới đưa y vào trong sơn môn. Trong Thiên Sơn, khung cảnh vô cùng thanh tĩnh, mây mù lượn quanh khắp nơi, tu giả cưỡi hạc mà đi, tao nhã thanh tu.
“Ngươi mới vừa trúc cơ, cứ theo tân đệ tử tu hành cùng nhau.” Dung Thành ghi tên Dung Song vào danh sách tân đệ tử, sau đó nhận một mộc bài, một quyển tâm pháp tu luyện cơ bản, đạo bào xanh lam cho đệ tử chính thức của Thiên Sơn.
“Ta ở nội môn, nếu ngươi muốn tới tìm ta thì nhớ cầm theo vật này.” Dung Thành đưa cho Dung Song một ngọc bài, không ngoái nhìn lấy một lần liền ngự kiếm bay vào trong mây mù.
Dung Song cầm mộc bài đại diện cho thân phận mình, mãi lâu sau mới tìm được chỗ ở, là một viện môn đơn sơ, đến gạch ngói cũng thiếu.
Trong sân có bốn căn phòng nhỏ, nghe có người mới đến, ba người khác đều ló đầu ra.
Dung Song nhìn ba đứa nhóc vai quần chúng*, rơi vào trầm tư.
(*小萝卜头: đầu củ cà rốt- những tầng lớp thấp cổ bé họng, mờ nhạt.)
“Hắn lớn tuổi ghê.” Một đứa nhóc mặt đầy đứng đắn.
“Chắc là đi cửa sau tới.” Một đứa khác ra vẻ thâm trầm, “Thiên Sơn lại thêm một tên phế vật.”
“Đạo tâm không vững nha.” Bọn nhóc đều thở dài, nhao nhao quay về phòng.
Dung Song ngốc tại chỗ, ảo não đi vào phòng, ngẩng đầu thấy một mảnh sắc trời, ý thức được mái ngói phòng y chắc là bị tụi nhóc kia cạy đi đắp vào phòng chúng rồi.
Dung Song hít một hơi, mở ra túi càn khôn Dung mẫu cho, bên trong ngoài rất nhiều vàng bạc còn có gần trăm linh thạch hạ phẩm.
Đối với một vị phụ nhân người phàm, có thể để dành được những thứ này đã không dễ.
Chóp mũi Dung Song cay cay, trịnh trọng cất túi gấm đi, tranh thủ lúc vẫn còn sớm lấy ra tâm pháp tu luyện cơ bản, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ.
*
Dung Song hạ quyết tâm, bất kể ngày tháng đều tu luyện đến quên ăn quên ngủ. Mỗi tháng Dung Thành sẽ đến một lần cho y tiền tiêu vặt để đệ đệ nhà mình không đến nỗi chết đói.
Khiến cho Dung Thành kinh ngạc chính là, dường như đệ đệ thật sự thay hồn đổi xác, bắt đầu tu tập chăm chỉ mỗi ngày. Tuy tiến triển chậm chạp nhưng rất vững chắc, không có một chút lười biếng.
Chuyện này đối với Dung Thành mà nói chính là lãng tử quay đầu, đã là chuyện vui của cả nhà. Sau khi gửi thư báo tin cho Dung phụ, tiền tiêu vặt của Dung Song tháng sau đã tăng gấp đôi.
Dung Thành theo lệ mà tới thăm Dung Song, nhìn tiền tiêu vặt gấp đôi nhưng y buồn bực không vui, mặt mày ủ dột.
“Làm sao vậy?” Dung Thành không nhịn được hỏi thăm.
“Ầy.” Dung Song chỉ một khúc than kế bên, giọng đắng chát, “Tối hôm qua, đệ cùng mọi người trong viện nướng thức ăn.”
“Bằng hữu thân thiện là chuyện tốt, vì sao lại than thở như vậy?” Dung Thành càng không hiểu.
“Nướng thức ăn là để chúc mừng hắn đột phá trúc cơ đại viên mãn.” Dung Song mất mát không thôi, “Ba năm qua, bốn người chúng ta, chỉ có tiến độ tu luyện của đệ là chậm nhất. Mấy đứa nhỏ kia còn nhỏ hơn đệ mười mấy tuổi, lại vì tranh ăn mà đè đệ ra đánh.”
Dung Thành cứng họng một lúc, Dung Song chăm chỉ là thật, nhưng thiên tư của y quả thực không tốt, nếu không cũng không trưởng thành rồi mới trúc cơ.
Nhưng cái chuyện thiên tư kém cỏi này không thể nói thẳng ra. Tận mắt thấy Dung Song ngoan ngoãn mấy năm nay, nếu để cho y biết mình vô dụng, tự trách mình thì làm sao bây giờ?
Dung Thành suy nghĩ chốc lát, lấy ra ba linh thạch trung phẩm nhét vào tay y.
“Tu sĩ khổ luyện, sẽ có lúc chưa nắm được mấu chốt sẽ rơi vào bình cảnh. Thà luẩn quẩn suy nghĩ mãi, không bằng đi ra ngoài dạo quanh Thiên Sơn, nói không chừng gặp nhiều người nhiều chuyện, liền có thể hiểu ra, có cảm ngộ.”
Dung Song nhìn ba viên linh thạch trong tay, nghiêm túc gật đầu.
Thiên Sơn có địa thế vừa cao vừa lạnh, trên có rất nhiều sơn môn, ngoại môn có trên một trăm, nhưng nội môn chỉ có một, Dung Thành chính là đệ tử của nội môn.
Dung Song dạo chơi khắp nơi, đệ tử ngoại môn xác thực không mấy ai có tư chất tốt, đa số đều tìm đệ tử nội môn làm quản sự.
Dung Song nhàm chán đứng ỳ tại chỗ, đột nhiên cảm thấy hơi chán chường với con đường tu tiên.
Tùy tiện đến một ngoại môn, tìm nơi sạch sẽ. Dung Song ngồi trên một tảng đá, bắt đầu gỡ gà nướng vừa mua được. Sau khi lau tay bằng khăn ướt tự chế, y liền xé một đùi ra ra, vui vẻ gặm ăn.
“Đạo hữu.” Một thanh âm lạnh lùng phát ra từ bên cạnh, Dung Song bị giật mình đánh rơi đùi gà bị gặm một nửa xuống đất.
“Có chuyện gì?” Dung Song bất mãn quay đầu, nhìn một thanh niên đang cầm cây chổi sể, lạnh lùng nhìn về phía y.
Đôi mắt kia, u ám sâu thẳm, khiến người vừa nhìn qua liền khó quên.
Thanh niên tuy ăn mặc giản dị, y phục mộc mạc nhưng dáng người thẳng, lộ ra khí độ chính trực. Mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, một gương mặt vừa lạnh lùng vừa tuấn mỹ.
Dung Song còn chưa thấy qua người đàn ông nào có dung mạo như vậy, trong lúc nhất thời liền ngốc tại chỗ.
“Ở đâu ra một tên trúc cơ trung kỳ đây?” Một giọng như vịt đực cất lên, Dung Song chật vật dời mắt đi, nhìn một tên mắt tam giác đi ra từ ngoại môn.
“Nhìn cái gì vậy, Lãnh đại thiếu gia? Lo quét sân của ngươi đi, cẩn thận quét không sạch, lão tử đánh chết ngươi.” Kẻ đó nhìn về phía thanh niên, giọng điệu vô cùng phách lối.
Lãnh đại thiếu gia? Họ Lãnh? Đôi mắt Dung Song sáng lên.
“Còn ngươi nữa!” Tên pháo hôi đi về phía Dung Song, giật gà quay trong tay y, “Một tên phế vật, ăn cái gì mà ăn, sao không nghẹn chết ngươi đi!”
Dung Song chợt tỉnh ra, tay chân luống cuống lục trên người, móc ra một ngọc bài.
“Làm gì?” Mặt hắn ta đầy cảnh giác.
“Nhìn đi.” Dung Song hưng phấn đưa ngọc bài đến trước mắt hắn, “Ca ca của ta, Dung Thành, ngươi có biết không?”
Nét mặt tên mắt tam giác trong nháy mắt cứng lại, nhìn Dung Song một chút, rồi lại nhìn gà nướng trong tay, cả người đều run.
Dung Song vội vã chỉ vào thanh niên, nhỏ giọng hỏi hắn, “Mau nói cho ta, hắn tên gì!”
Hắn cố gắng lộ ra nụ cười, “Hồi ngài, cái tên quét sân đó tên là Lãnh Văn Uyên, là đại thiếu gia của Lãnh gia lụi bại.”
“Lãnh Văn Uyên!” Dung Song bụm miệng, sợ mình kêu thành tiếng, sự phấn khích lộ ra trong lời nói.
Suốt ba năm qua y đã nghĩ kỹ rồi, tuy không dựa vào hệ thống được nhưng nhất định có thể dựa vào nam chính nha!
Dung Song giật lại gà quay, vọt tới trước mặt Lãnh Văn Uyên. Tâm tình vốn đang đầy kích động, nhưng khi đối diện với con ngươi u ám kia, cái gì y cũng không nói được. Y xoắn xuýt hồi lâu, đỏ mặt cẩn thận lấy ra ba viên linh thạch trung phẩm, kèm thêm gà quay đưa cho Lãnh Văn Uyên, “Cho ngươi.”
Thanh niên cầm cây chổi trước mặt y, vẻ mặt thờ ơ khác thường, “Ta không bán thân.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta đều là người đứng đắn, những việc như yêu đương, muốn nói ít làm nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.