Chương 8: Chuyện cũ và hiện thực
A Điệt
04/03/2022
Edit: Phương
CHƯƠNG 8: CHUYỆN CŨ VÀ HIỆN THỰC
Thiệu Ly muốn thử tin tưởng, cậu cảm thấy trên người Lâm Chiêm Dương có sự biến hoá nào đó, là sự chuyển biến cảm xúc vô cùng vi diệu.
Cậu không biết đối phương nhìn thấy gì trên người mình, đây là lí do khiến thái độ Lâm Chiêm Dương khác lạ.
Bầu không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc, bên tai chỉ có sự va chạm của bát đũa. Thiệu Ly đứng ngồi không yên, lúc trước vô cùng sợ hãi, vốn dĩ là 2 người xa lạ, bây giờ lại vô cùng tự nhiên ngồi cùng một chỗ.
Ánh mắt để ở đâu đều không thích hợp, cậu theo bản năng nhìn xung quanh, lại vô tình dừng ở trên người cách đó không xa, thật vất vả mặt mới có chút hồng hào, lại tái nhợt trở lại.
Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi! Đừng quay người lại, đừng quay đầu.
Thân thể run cầm cập, ông trời vẫn chưa bao giờ chiều lòng người, người kia vẫn chậm rãi quay người lại, thậm chí ánh mắt còn nhìn về hướng này.
Thiệu Ly sợ hãi đứng dậy chạy đi, đụng phải bàn ăn rồi ngã lăn xuống đất, chuyện gì đều không quan tâm, chỉ muốn bỏ chạy, đem toàn bộ sức lực mà chạy trốn khỏi nơi có người kia, giống như không khí đều mang lại cảm giác bí bách đó.
Hơi thở, tim đập, toàn bộ đều rối loạn, cậu muốn mở miệng hô cứu mạng, nhưng cuốn họng lại giống như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn, không nói ra được âm thanh nào.
"Cuối cùng cũng tìm thấy mày."
Đây không phải là con người nói chuyện, là ác ma, là kẻ điên! Cánh tay đau nhức, những kí ức khó khăn lắm mới đẩy sâu dưới lòng bây giờ lại lần nữa trở lại.
"Mày có biết tao tìm mày bao lâu rồi không?"
Vẫn là âm thanh quái gỡ kia, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u. Cánh tay bị bắt chéo ở sau lưng, 2 má dán chặt ở trên mặt tường thô ráp, Thiệu Ly thống khổ cắn môi không dám lên tiếng. Thuốc, đánh đập, giam cầm, đã in vào nơi sâu xa nhất của cậu khiến cậu không thể đưa ra bức kì phản kháng nào.
Sau gáy truyền đến cảm giác bị áp bách mãnh liệt, ngón tay dọc theo cột sống mò xuống phía dưới, dùng lực thọt mạnh. Đau đớn ập đến làm cho cậu mất hết sức lực, Thiệu Ly chịu không nổi phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hai chân nhũn ra ngã quỳ trên mặt đất.
Thủ đoạn buồn nôn này không biết cậu đã trải qua bao nhiêu lần, không thể từ nào có thể tả được nổi đau và vết thương của cậu. Căn bản không ai biết cậu đã trải qua những gì.
"Mày còn chạy không? Còn dám chạy trốn không?"
"Không... Không chạy... Đừng đánh tôi, làm ơn đừng đánh tôi..." Cứu tôi, ai cứu tôi với! Tôi không muốn quay về nơi mà so với địa ngục chỉ hơn chứ không kém đó.
Phía sau ầm ỉ, có người té ngã, cậu không dám quay đầu nhìn, tiếng da thịt xô xát, có người cãi vã, tai cậu bây giờ chỉ ong ong chả nghe rõ được gì.
Toàn bộ mọi thứ đều trở nên ầm ĩ, sao xung quanh mình lại có nhiều người như vậy? Ai cũng đeo chiếc mặt nạ hóng hớt, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc cười lúc mắng, đứng ở nơi an toàn bàn chuyện không liên quan đến mình.
"Đi, nhìn cái gì vậy?"
Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn như ngọn hải đăng trên biển, làm đầu óc của Thiệu Ly tỉnh táo hơn. Đây là giọng nói của ai? Giọng nói làm người khác an tâm.
"Đứng được không?"
Đôi tay ấm áp đỡ lấy cậu, làm cho cậu có đủ dũng khí để bỏ qua những thứ sau lưng. Thiệu Ly ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, nhận lấy chai nước và thuốc hạ sốt, đè nén cảm giác bài xích, ngữa đầu đem thuốc nuốt xuông.
Xe chạy trên đường cao tốc, Thiệu Ly có chút buồn ngủ, phảng phất chứng mất ngủ của nhiều năm qua đều là giả. Chẳng lẽ ngồi ở trong xe ngủ thoải mái hơn? Nếu biết hiệu quả tốt như vậy, cậu đã thử qua đêm trong xe.
Thế nhưng... Có thật sự là nhờ chiếc xe này? Thiệu Ly len lén liếc nhìn Lâm Chiêm Dương đang nghiêm túc lái xe, khoé miệng còn đọng một ít máu, xem ra nãy đánh nhau cũng bị thất thế. Tay cậu không khống chế được mà nhất lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu còn chưa khô, làm đối phương gào lên đau đớn.
Cặp mắt lạnh lùng kia đọng lại chút sát khí, Thiệu Ly kinh ngạc phát hiện, cậu không cảm thấy sợ hãi, cậu biết lúc này nên nói gì, ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn, nhưng cảm thấy khá lập dị, nên cậu vẫn không nói ra.
"Bệnh của cậu là từ hắn ta mà ra?
Câu hỏi này thực sự rất thẳng thắn, làm cho người khác không thể phản bác, Thiệu Lý che mắt lại để ngăn hốc mắt đỏ hoe của mình. Cậu muốn khóc, cậu muốn, cảm giác này quá phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, nỗi sợ hãi của những ngày đó không có cách nào vơi đi được. Mỗi khi tỉnh lại sau một giấc mơ, cậu luôn phải xác nhận rằng mình thực sự an toàn.
"Ừ." Thiệu Ly có chút không tình nguyện trả lời.
"Hắn là ai?"
Là ai? Thiệu Ly do dự, không phải hắn không muốn nói, chỉ là không biết nói như thế nào mới đúng. Cho đến hôm nay, không biết nên nói sự tồn tại của tên kia sao cho đúng, là anh cả trong viện mồ côi, là cha nuôi trên danh nghĩa pháp luật, là lãnh đạo ở bệnh viện, trở thành tội phạm giam cầm và bạo hành cậu, cậu nên dùng thân phận nào để nói ra hắn là ai đây? Căn bản không thể nào lựa chọn.
"Hắn bạo hành cậu sao không báo cảnh sát?"
"Trong nhà không có thiết bị liên lạc."
"Ý tôi là sau khi cậu trốn ra."
Cậu nhìn ra cửa kính, Thiệu Ly không biết tại sao đối phương lại cứ hỏi chuyện này, cậu không muốn nói, một chữ cũng không. Trước khi xảy ra chuyện đó, hắn đã từng bảo vệ cậu, đối xử với cậu như người thân, giúp đỡ mọi thứ, phần ân tình này không thể xoá bỏ, sao cậu có thể khởi tố hoặc báo cảnh sát được đây.
"Sao anh lại hỏi điều này?" Thiệu Ly có chút không vui hỏi ngược lại
Đối phương im lặng một lúc, rồi trả lời, "Mẹ của tôi cũng bị như thế, chỉ có điều bà ấy bị vứt bỏ, còn cậu là dây dưa không tha."
Bị vứt bỏ sao? So với thống khổ của mình, xem ra vứt bỏ cũng là một loại giải thoát, "Bọn họ chia tay?"
"Ừm."
"Cũng tốt."
Một câu nói tưởng chừng như vô nghĩa, lại biến thành những ý nghĩa khác nhau của người nghe. Thiệu Ly xoa đôi mắt đau nhức, gượng cười, nụ cười cứng đờ, bây giờ cậu đã biết lý do vì sao thái độ của Lâm Chiêm Dương thay đổi.
"Anh thấy bóng dáng của mẹ anh trên người tôi à?
"Tôi chỉ cảm thấy cậu và bà ấy sống rất mệt mỏi."
"Cảm ơn vì đã cảm thông, nhưng tôi không cần." Thiệu Ly xoay người, đầu dựa vào cửa xe chuẩn bị ngủ, trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc ô tô màu đen đang tới gần, khoảng cách có thể nhìn rõ biển số xe, Thiệu Ly cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung. Có chuyện không ổn! Cậu vô thức ngồi thẳng dậy, chỉ sợ bắt gặp đôi mắt ác ý qua gương chiếu hậu.
"Nhanh... Nhanh chạy, kẻ điên kia đuổi tới rồi!"
CHƯƠNG 8: CHUYỆN CŨ VÀ HIỆN THỰC
Thiệu Ly muốn thử tin tưởng, cậu cảm thấy trên người Lâm Chiêm Dương có sự biến hoá nào đó, là sự chuyển biến cảm xúc vô cùng vi diệu.
Cậu không biết đối phương nhìn thấy gì trên người mình, đây là lí do khiến thái độ Lâm Chiêm Dương khác lạ.
Bầu không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc, bên tai chỉ có sự va chạm của bát đũa. Thiệu Ly đứng ngồi không yên, lúc trước vô cùng sợ hãi, vốn dĩ là 2 người xa lạ, bây giờ lại vô cùng tự nhiên ngồi cùng một chỗ.
Ánh mắt để ở đâu đều không thích hợp, cậu theo bản năng nhìn xung quanh, lại vô tình dừng ở trên người cách đó không xa, thật vất vả mặt mới có chút hồng hào, lại tái nhợt trở lại.
Đừng thấy tôi, đừng thấy tôi! Đừng quay người lại, đừng quay đầu.
Thân thể run cầm cập, ông trời vẫn chưa bao giờ chiều lòng người, người kia vẫn chậm rãi quay người lại, thậm chí ánh mắt còn nhìn về hướng này.
Thiệu Ly sợ hãi đứng dậy chạy đi, đụng phải bàn ăn rồi ngã lăn xuống đất, chuyện gì đều không quan tâm, chỉ muốn bỏ chạy, đem toàn bộ sức lực mà chạy trốn khỏi nơi có người kia, giống như không khí đều mang lại cảm giác bí bách đó.
Hơi thở, tim đập, toàn bộ đều rối loạn, cậu muốn mở miệng hô cứu mạng, nhưng cuốn họng lại giống như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn, không nói ra được âm thanh nào.
"Cuối cùng cũng tìm thấy mày."
Đây không phải là con người nói chuyện, là ác ma, là kẻ điên! Cánh tay đau nhức, những kí ức khó khăn lắm mới đẩy sâu dưới lòng bây giờ lại lần nữa trở lại.
"Mày có biết tao tìm mày bao lâu rồi không?"
Vẫn là âm thanh quái gỡ kia, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u. Cánh tay bị bắt chéo ở sau lưng, 2 má dán chặt ở trên mặt tường thô ráp, Thiệu Ly thống khổ cắn môi không dám lên tiếng. Thuốc, đánh đập, giam cầm, đã in vào nơi sâu xa nhất của cậu khiến cậu không thể đưa ra bức kì phản kháng nào.
Sau gáy truyền đến cảm giác bị áp bách mãnh liệt, ngón tay dọc theo cột sống mò xuống phía dưới, dùng lực thọt mạnh. Đau đớn ập đến làm cho cậu mất hết sức lực, Thiệu Ly chịu không nổi phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hai chân nhũn ra ngã quỳ trên mặt đất.
Thủ đoạn buồn nôn này không biết cậu đã trải qua bao nhiêu lần, không thể từ nào có thể tả được nổi đau và vết thương của cậu. Căn bản không ai biết cậu đã trải qua những gì.
"Mày còn chạy không? Còn dám chạy trốn không?"
"Không... Không chạy... Đừng đánh tôi, làm ơn đừng đánh tôi..." Cứu tôi, ai cứu tôi với! Tôi không muốn quay về nơi mà so với địa ngục chỉ hơn chứ không kém đó.
Phía sau ầm ỉ, có người té ngã, cậu không dám quay đầu nhìn, tiếng da thịt xô xát, có người cãi vã, tai cậu bây giờ chỉ ong ong chả nghe rõ được gì.
Toàn bộ mọi thứ đều trở nên ầm ĩ, sao xung quanh mình lại có nhiều người như vậy? Ai cũng đeo chiếc mặt nạ hóng hớt, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc cười lúc mắng, đứng ở nơi an toàn bàn chuyện không liên quan đến mình.
"Đi, nhìn cái gì vậy?"
Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn như ngọn hải đăng trên biển, làm đầu óc của Thiệu Ly tỉnh táo hơn. Đây là giọng nói của ai? Giọng nói làm người khác an tâm.
"Đứng được không?"
Đôi tay ấm áp đỡ lấy cậu, làm cho cậu có đủ dũng khí để bỏ qua những thứ sau lưng. Thiệu Ly ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, nhận lấy chai nước và thuốc hạ sốt, đè nén cảm giác bài xích, ngữa đầu đem thuốc nuốt xuông.
Xe chạy trên đường cao tốc, Thiệu Ly có chút buồn ngủ, phảng phất chứng mất ngủ của nhiều năm qua đều là giả. Chẳng lẽ ngồi ở trong xe ngủ thoải mái hơn? Nếu biết hiệu quả tốt như vậy, cậu đã thử qua đêm trong xe.
Thế nhưng... Có thật sự là nhờ chiếc xe này? Thiệu Ly len lén liếc nhìn Lâm Chiêm Dương đang nghiêm túc lái xe, khoé miệng còn đọng một ít máu, xem ra nãy đánh nhau cũng bị thất thế. Tay cậu không khống chế được mà nhất lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu còn chưa khô, làm đối phương gào lên đau đớn.
Cặp mắt lạnh lùng kia đọng lại chút sát khí, Thiệu Ly kinh ngạc phát hiện, cậu không cảm thấy sợ hãi, cậu biết lúc này nên nói gì, ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn, nhưng cảm thấy khá lập dị, nên cậu vẫn không nói ra.
"Bệnh của cậu là từ hắn ta mà ra?
Câu hỏi này thực sự rất thẳng thắn, làm cho người khác không thể phản bác, Thiệu Lý che mắt lại để ngăn hốc mắt đỏ hoe của mình. Cậu muốn khóc, cậu muốn, cảm giác này quá phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, nỗi sợ hãi của những ngày đó không có cách nào vơi đi được. Mỗi khi tỉnh lại sau một giấc mơ, cậu luôn phải xác nhận rằng mình thực sự an toàn.
"Ừ." Thiệu Ly có chút không tình nguyện trả lời.
"Hắn là ai?"
Là ai? Thiệu Ly do dự, không phải hắn không muốn nói, chỉ là không biết nói như thế nào mới đúng. Cho đến hôm nay, không biết nên nói sự tồn tại của tên kia sao cho đúng, là anh cả trong viện mồ côi, là cha nuôi trên danh nghĩa pháp luật, là lãnh đạo ở bệnh viện, trở thành tội phạm giam cầm và bạo hành cậu, cậu nên dùng thân phận nào để nói ra hắn là ai đây? Căn bản không thể nào lựa chọn.
"Hắn bạo hành cậu sao không báo cảnh sát?"
"Trong nhà không có thiết bị liên lạc."
"Ý tôi là sau khi cậu trốn ra."
Cậu nhìn ra cửa kính, Thiệu Ly không biết tại sao đối phương lại cứ hỏi chuyện này, cậu không muốn nói, một chữ cũng không. Trước khi xảy ra chuyện đó, hắn đã từng bảo vệ cậu, đối xử với cậu như người thân, giúp đỡ mọi thứ, phần ân tình này không thể xoá bỏ, sao cậu có thể khởi tố hoặc báo cảnh sát được đây.
"Sao anh lại hỏi điều này?" Thiệu Ly có chút không vui hỏi ngược lại
Đối phương im lặng một lúc, rồi trả lời, "Mẹ của tôi cũng bị như thế, chỉ có điều bà ấy bị vứt bỏ, còn cậu là dây dưa không tha."
Bị vứt bỏ sao? So với thống khổ của mình, xem ra vứt bỏ cũng là một loại giải thoát, "Bọn họ chia tay?"
"Ừm."
"Cũng tốt."
Một câu nói tưởng chừng như vô nghĩa, lại biến thành những ý nghĩa khác nhau của người nghe. Thiệu Ly xoa đôi mắt đau nhức, gượng cười, nụ cười cứng đờ, bây giờ cậu đã biết lý do vì sao thái độ của Lâm Chiêm Dương thay đổi.
"Anh thấy bóng dáng của mẹ anh trên người tôi à?
"Tôi chỉ cảm thấy cậu và bà ấy sống rất mệt mỏi."
"Cảm ơn vì đã cảm thông, nhưng tôi không cần." Thiệu Ly xoay người, đầu dựa vào cửa xe chuẩn bị ngủ, trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc ô tô màu đen đang tới gần, khoảng cách có thể nhìn rõ biển số xe, Thiệu Ly cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung. Có chuyện không ổn! Cậu vô thức ngồi thẳng dậy, chỉ sợ bắt gặp đôi mắt ác ý qua gương chiếu hậu.
"Nhanh... Nhanh chạy, kẻ điên kia đuổi tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.