Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại
Chương 22: Lo lắng
Moon
06/04/2023
Trần Đình Hạo hôm nay đến đây cũng không phải không có chuyện nhưng giờ thì hết hứng thú rồi, hắn định cho tay vào túi lấy điện thoại nhưng sờ vào không còn nữa, hắn sáng đến giờ chưa gọi cho cô một cuộc, cũng vì bận mà không để ý, giờ thì hay rồi điện thoại không thấy đâu không biết là Cô gái nhỏ của hắn ở nhà như thế nào rồi, ăn uống ra sao.
Nhớ đến ăn uống hắn mới nghĩ đến cô không biết nấu ăn, hắn vội vằng rời buổi tiệc, vào trong xe mới thấy chiếc điện thoại bị tuột ra khỏi túi đang nằm trên ghế, hắn mở máy thì một số điện thoại gọi đến 26 cuộc, đây là số của Lâm Nha Khiết mà, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, hắn bấn gọi lại nhưng không thấy phản hồi.
- Về Dạ Lâm nhanh.
Trên xe hắn khuôn mặt căng thẳng dùng máy liên tục gọi cho cô nhưng đều không được, phút chốc nghĩ nhiều, hắn lộ rõ vẻ mặt dường như chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của hắn lần nào.
Dạ Lâm cách buổi tiệc khoảng 20 phút đi xe, nhưng với tốc độ xe của hắn thì chắc sẽ chưa đầy 15 phút sẽ về đến nơi.
Hắn xuống xe đi vào bên trong không quên hỏi thuộc hạ bên ngoài canh gác.
- Nha Khiết cô ấy có ra ngoài không.
- Tiểu thư ở trong nhà từ sáng đến giờ chưa ra khỏi nhà.
- Được rồi.
Hắn không hỏi thêm nữa trực tiếp đi vào trong nhà, bước vào trong đến sảnh chính không thấy điện được bật, trong phòng bếp thì được để đèn sáng, hắn bước nhẹ vào trong xem, cả căn bếp có mùi của mì ý nhẹ còn sót lại, trên bàn bếp còn chút dấu vết lộn xộn của gia vị, tủ máy rửa bát cũng đang được hoạt động, hắn nhìn trên bàn ăn còn chút mì ý trong đĩa, là cô nấu sao, hắn dùng đũa thử qua thì có chút nhăn mặt, mì còn chưa được chín hẳn, thịt nó vì quá lửa mà trở nên dai, cà chua miếng to không tạo được mùi trong mì, hắn cầm đĩa mì cho vào thùng rác thì thấy vỏ mì gói cùng với mì ý buổi trưa cô nấu bị cháy két, hắn không nói không rằng chạy lên trên phòng.
Nhìn cảnh tượng trước cửa phòng hắn càng không hiểu chuyện gì đang sẩy ra, hắn mới đi có một ngày mà cô đã trở nên thê thảm như vậy. Hắn nhìn mớ đồ của hắn bị cho ra ngoài của coi như không, hắn tiến đến gõ nhẹ cửa gỗ.
- Lâm Nha Khiết, Lâm Nha Khiết.
Gọi cô nhưng không thấy phản ứng, hắn định mở của thì cửa phòng đã khoá trong. Hắn càng lo hơn liên tục đập cửa.
- Nha Khiết... Em mở cửa cho tôi, Nha Khiết.
Bên trong Lân Nha Khiết vẫn ngồi trong góc giường như cũ, ánh mắt vẫn luôn không chợp mắt như chờ đợi hắn. Âm thanh bên ngoài cửa phát ra cô hướng đến tay nắm cửa liên tục được vặn đi vặn lại.
- Trần Đình Hạo.
Cô mở miệng nói nhỏ như chỉ mình cô nghe, âm thanh bên ngoài càng lúc càng trở nên lo lắng.
- Nha Khiết, em còn không mở cửa tôi phá cửa đó.
Hắn như báo trước với cô, ánh mắt lo lắng không nguôi, hắn không biết chuyện gì đang sảy ra nữa, ruốc cuộc cô ở nhà có ổn không, nhất là khi hắn thấy trong thùng giác có vỏ mì gói cùng thức ăn cháy khiến hắn không thể an tâm được.
' cạch '
Cửa phòng được mở ra, khuôn nặt lạnh băng của cô nhìn hắn một hồi xong quay đi ngay, cô ngồi bên mép giường cúi gằm mặt xuống.
- Anh còn về.
Giọng nói không chút cảm xúc tuy không nhấn nhá câu từ nhưng khẳng định là không bình thường.
- Sao tôi gọi em không chịu mở cửa cho tôi.
Chỉ đến khi hắn nói phá cửa cô mới mở, hắn nhìn cô đang mân mê tà váy, hẵn nhăn mặt nhìn ngón tay trỏ của cô bị quấn băng cá nhân không thể không nói.
- Tay bị sao.
Giọng nói như chứa đựng ý lo, nhưng vẫn không thấy cô tả lời liền đi đến bên cạnh, ngồi thấp xuống chân cô, khuôn mặt của hắn ngẳng lên liền nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của cô.
- Lâm Nha khiết.
Hắn gằn giọng hỏi cô một lần nữa nhưng chỉ nhận lại sự im lặng của cô, hắn không nói thêm gì, tay giữ tay cô mở băng cá nhân nhìn vết thương dài khoảng chừng 1cm nhưng cũng khá sâu, đến khi mở ra máu cũng không còn cháy nhiều.
Hộp y tế cũng được hắn đặt trên bàn tuỳ tiện sử lý vết thương, nhìn là biết cô chỉ băng nó lại. Hắn dùng cồn lau qua vết thương nhưng hình như là hơi sót nên cô có phát ra tiếng.
- A.
- Em còn biết đau sao.
Hắn thoa xong thuốc thì băng lại, nhưng không dừng lại ở đó, hắn nhìn sang tay kia của cô vết đỏ hiện rõ trên các đầu ngón tay.
- Em ruốc cuộc ở nhà làm ra chuyện gì vậy.
Hắn tức giận nhìn khuôn mặt cô với đôi mắt óng ánh như muốn khóc.
- Thôi... ngồi yên tôi bôi thuốc.
Hắn dùng túp thuốc bỏng ngoài da thoa lên, nó mát lạnh dịu đi cơn rát của vết thương. Xong suôi hắn cất gọn đồ dùng. Hắn ngồi sát cạnh cô, từ nãy đến giờ hắn chỉ nghe đúng một câu hỏi của cô khi cô mở cửa, cô nói hắn ý là sao.
Nhớ đến ăn uống hắn mới nghĩ đến cô không biết nấu ăn, hắn vội vằng rời buổi tiệc, vào trong xe mới thấy chiếc điện thoại bị tuột ra khỏi túi đang nằm trên ghế, hắn mở máy thì một số điện thoại gọi đến 26 cuộc, đây là số của Lâm Nha Khiết mà, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, hắn bấn gọi lại nhưng không thấy phản hồi.
- Về Dạ Lâm nhanh.
Trên xe hắn khuôn mặt căng thẳng dùng máy liên tục gọi cho cô nhưng đều không được, phút chốc nghĩ nhiều, hắn lộ rõ vẻ mặt dường như chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của hắn lần nào.
Dạ Lâm cách buổi tiệc khoảng 20 phút đi xe, nhưng với tốc độ xe của hắn thì chắc sẽ chưa đầy 15 phút sẽ về đến nơi.
Hắn xuống xe đi vào bên trong không quên hỏi thuộc hạ bên ngoài canh gác.
- Nha Khiết cô ấy có ra ngoài không.
- Tiểu thư ở trong nhà từ sáng đến giờ chưa ra khỏi nhà.
- Được rồi.
Hắn không hỏi thêm nữa trực tiếp đi vào trong nhà, bước vào trong đến sảnh chính không thấy điện được bật, trong phòng bếp thì được để đèn sáng, hắn bước nhẹ vào trong xem, cả căn bếp có mùi của mì ý nhẹ còn sót lại, trên bàn bếp còn chút dấu vết lộn xộn của gia vị, tủ máy rửa bát cũng đang được hoạt động, hắn nhìn trên bàn ăn còn chút mì ý trong đĩa, là cô nấu sao, hắn dùng đũa thử qua thì có chút nhăn mặt, mì còn chưa được chín hẳn, thịt nó vì quá lửa mà trở nên dai, cà chua miếng to không tạo được mùi trong mì, hắn cầm đĩa mì cho vào thùng rác thì thấy vỏ mì gói cùng với mì ý buổi trưa cô nấu bị cháy két, hắn không nói không rằng chạy lên trên phòng.
Nhìn cảnh tượng trước cửa phòng hắn càng không hiểu chuyện gì đang sẩy ra, hắn mới đi có một ngày mà cô đã trở nên thê thảm như vậy. Hắn nhìn mớ đồ của hắn bị cho ra ngoài của coi như không, hắn tiến đến gõ nhẹ cửa gỗ.
- Lâm Nha Khiết, Lâm Nha Khiết.
Gọi cô nhưng không thấy phản ứng, hắn định mở của thì cửa phòng đã khoá trong. Hắn càng lo hơn liên tục đập cửa.
- Nha Khiết... Em mở cửa cho tôi, Nha Khiết.
Bên trong Lân Nha Khiết vẫn ngồi trong góc giường như cũ, ánh mắt vẫn luôn không chợp mắt như chờ đợi hắn. Âm thanh bên ngoài cửa phát ra cô hướng đến tay nắm cửa liên tục được vặn đi vặn lại.
- Trần Đình Hạo.
Cô mở miệng nói nhỏ như chỉ mình cô nghe, âm thanh bên ngoài càng lúc càng trở nên lo lắng.
- Nha Khiết, em còn không mở cửa tôi phá cửa đó.
Hắn như báo trước với cô, ánh mắt lo lắng không nguôi, hắn không biết chuyện gì đang sảy ra nữa, ruốc cuộc cô ở nhà có ổn không, nhất là khi hắn thấy trong thùng giác có vỏ mì gói cùng thức ăn cháy khiến hắn không thể an tâm được.
' cạch '
Cửa phòng được mở ra, khuôn nặt lạnh băng của cô nhìn hắn một hồi xong quay đi ngay, cô ngồi bên mép giường cúi gằm mặt xuống.
- Anh còn về.
Giọng nói không chút cảm xúc tuy không nhấn nhá câu từ nhưng khẳng định là không bình thường.
- Sao tôi gọi em không chịu mở cửa cho tôi.
Chỉ đến khi hắn nói phá cửa cô mới mở, hắn nhìn cô đang mân mê tà váy, hẵn nhăn mặt nhìn ngón tay trỏ của cô bị quấn băng cá nhân không thể không nói.
- Tay bị sao.
Giọng nói như chứa đựng ý lo, nhưng vẫn không thấy cô tả lời liền đi đến bên cạnh, ngồi thấp xuống chân cô, khuôn mặt của hắn ngẳng lên liền nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của cô.
- Lâm Nha khiết.
Hắn gằn giọng hỏi cô một lần nữa nhưng chỉ nhận lại sự im lặng của cô, hắn không nói thêm gì, tay giữ tay cô mở băng cá nhân nhìn vết thương dài khoảng chừng 1cm nhưng cũng khá sâu, đến khi mở ra máu cũng không còn cháy nhiều.
Hộp y tế cũng được hắn đặt trên bàn tuỳ tiện sử lý vết thương, nhìn là biết cô chỉ băng nó lại. Hắn dùng cồn lau qua vết thương nhưng hình như là hơi sót nên cô có phát ra tiếng.
- A.
- Em còn biết đau sao.
Hắn thoa xong thuốc thì băng lại, nhưng không dừng lại ở đó, hắn nhìn sang tay kia của cô vết đỏ hiện rõ trên các đầu ngón tay.
- Em ruốc cuộc ở nhà làm ra chuyện gì vậy.
Hắn tức giận nhìn khuôn mặt cô với đôi mắt óng ánh như muốn khóc.
- Thôi... ngồi yên tôi bôi thuốc.
Hắn dùng túp thuốc bỏng ngoài da thoa lên, nó mát lạnh dịu đi cơn rát của vết thương. Xong suôi hắn cất gọn đồ dùng. Hắn ngồi sát cạnh cô, từ nãy đến giờ hắn chỉ nghe đúng một câu hỏi của cô khi cô mở cửa, cô nói hắn ý là sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.