Chương 39
Vũ Chi Tễ
16/12/2022
Edit: Điềm Điềm
***********************
Tiếng còi báo động làm cho đám người Thường Hổ lộ ra chút bối rối, gã kêu gọi mọi người chạy tán loạn, nhưng tốc độ của cảnh sát cũng rất nhanh, nhanh chóng vây quanh bọn họ. Tuy rằng có cá lọt lưới bỏ chạy, nhưng tên côn đồ Thường Hổ vẫn bị bắt.
Dẫn đội là Hàn Minh, sau khi nhận được tin báo của một người lập tức chạy tới, vốn tưởng rằng chỉ là đám côn đồ tụ tập ẩu đả, kết quả ông thế nhưng nhìn thấy con trai mình còn có Trác Duyên.
Trác Duyên không có thời gian để ý cái gì khác, cậu đỡ Đỗ Dần sắc mặt cực kỳ khó coi, chịu đựng đau đớn sau lưng đứng ở nơi đó. Hàn Xương chạy đến bên cạnh cậu, mang theo gương mặt xanh tím: “Yến Tử, để tớ.”
Gương mặt Trác Duyên lạnh như băng, cậu lắc đầu: “Đi xem Đỗ Vi thế nào.”
Hàn Xương quay đầu nhìn về phía Đỗ Vi, Đỗ Vi ngã xuống đất, giờ đang đứng lên từ trên mặt đất. Tóc rối tung không ra hình dạng, nhưng hẳn là không bị thương nặng, dù sao Thường Hổ đối với mỹ nữ vẫn luyến tiếc xuống tay.
Đỗ Vi nhìn thấy Đỗ Dần chắn gậy cho Trác Duyên, cô không cảm thấy Đỗ Dần làm có cái gì không đúng, cô chỉ là đau lòng. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng Đỗ Dần đau đến sắc mặt trắng bệch, từ trước đến nay cô không thích khóc nhưng trong nháy mắt mũi liền chua xót, hốc mắt đỏ đến nhòe cả ra.
Hàn Minh dẫn người chế trụ đám người Thường Hổ, đi tới trước mặt Hàn Xương, nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của hắn, lại nhìn Đỗ Dần, nói: “Lên xe đi, đưa mấy đứa đến bệnh viện.”
Trác Duyên gật đầu: “Cảm ơn chú Hàn.” Nói xong cậu đỡ Đỗ Dần ngồi lên xe cảnh sát.
Đỗ Dần bị thương không nhẹ, sau khi đến bệnh viện c0i quần áo, lưng hơn phân nửa đã sưng đỏ bầm tím. Bác sĩ nhìn không ra nội tạng có bị tổn thương hay không, nên bảo cậu ta đi chụp hình, kết quả rất may mắn, chỉ là vết thương ngoài da.
Mặc dù là bị thương ngoài da, nhưng phỏng chừng còn phải nằm trên giường bệnh mấy ngày. Hàn Minh giúp bọn họ làm thủ tục nhập viện, nói với Hàn Xương: “Ba còn phải trở về xử lý chuyện của Thường Hổ, ba để lại hai đồng nghiệp, chờ lát nữa mấy đứa xử lý xong vết thương thì ghi chép một chút.” Ông nói xong rút ra một tấm thẻ từ trong ví đưa cho Hàn Xương.
Hàn Xương gật đầu.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Đỗ Dần, nhìn thấy Hàn Xương và Trác Duyên đang lo lắng ở một bên, ngược lại vui vẻ: “Tôi thấy trên mặt hai người đều bị thương, cũng kiểm tra một chút đi.”
Trên mặt Hàn Xương màu sắc rực rỡ, nhưng làn da của hắn có chút đen, nhìn không rõ lắm. Trác Duyên thì khác, da mặt nhẵn nhụi trắng nõn, hiện giờ khóe miệng và gò má đều có màu xanh tím, quả thực có chút giật mình.
Hàn Xương nhìn thấy Trác Duyên bị Thường Hổ đánh, liền nói: “Trước giúp Yến Tử xem một chút ạ, cậu ấy cũng bị gậy đánh.”
Đỗ Vi ở lại phòng bệnh trông coi Đỗ Dần đang cau mày ngủ trên giường bệnh, còn Hàn Xương và Trác Duyên thì theo bác sĩ vào phòng chẩn đoán.
“Lưng bị thương?” Bác sĩ nhìn gương mặt tuấn tú của Trác Duyên, thở dài: “Nhóc con ngoan hiền lại chịu tội thế này, ba mẹ còn không đau lòng chết sao, đến đây, vén quần áo lên tôi xem một chút.”
Lúc Lục Kinh đến phòng chẩn đoán, vừa vặn nhìn thấy Trác Duyên đưa lưng về phía bác sĩ, vén áo thun lên, từ góc độ của anh, có thể thấy Trác Duyên lộ ra một đoạn eo nhỏ, đường cong cực kỳ xinh đẹp.
Anh lặng lẽ rời mắt vào phòng chẩn đoán, trước khi bác sĩ mở miệng nói: “Tôi là người nhà của cậu ấy.”
Bác sĩ gật đầu, một lần nữa nhìn về phía dấu gậy sưng đỏ trên lưng Trác Duyên.
Nói Trác Duyên tốt, tuyệt đối không chỉ nói về diện mạo của cậu, toàn thân Trác Duyên từ trên xuống dưới đều kết hợp với gen tốt nhất của ba mẹ cậu. Tướng mạo không cần phải nói, đều là lựa chọn nơi ba mẹ đẹp nhất, sau đó thông qua tổ hợp sắp xếp gen dùng phương thức hài hòa nhất phát triển thành. Ngoài ra, làn da của cậu còn di truyền của mẹ Trác, trắng như tuyết, bóng loáng như lụa, không cần sờ, nhìn qua cũng thấy vui mắt.
Hiện giờ, trên chỗ láng mịn này xuất hiện vết thương, không nói Hàn Xương là bạn tốt của Trác Duyên, ngay cả bác sĩ xem hết vết thương cũng cảm thấy tiếc hận.
Lục Kinh đi tới phía sau Trác Duyên, nhìn thấy vết thương sưng đỏ bầm tím trên lưng, lông mày nhíu lại với nhau.
Trác Duyên nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Kinh “Ừ” một tiếng.
“Ừ” có nghĩa là gì? Trác Duyên kéo áo xuống, xoay người hướng về phía Lục Kinh: “Tôi không sao, chuyện của anh bận rộn vẫn nên trở về đi.”
Lúc này Lục Kinh mới thấy rõ vết thương trên mặt cậu, lông mày nhíu chặt hơn: “Lấy thuốc xong thì theo tôi về nhà.”
Trác Duyên lắc đầu: “Đỗ Dần còn ở trong bệnh viện, tôi muốn ở lại chăm sóc cậu ấy.”
Lục Kinh còn chưa rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của Trác Duyên, thừa dịp bác sĩ xử lý vết thương cho Trác Duyên hỏi Hàn Xương: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hàn Xương kể lại sự tình một cách ngắn gọn, Lục Kinh nghe xong vẻ mặt không thay đổi, cho dù là khi nói đến Hắc Tam gia, Lục Kinh giống như một chút cũng không kinh ngạc.
“Cho nên nói tóm lại, là bạn học kia của các người gây chuyện?” Lục Kinh tổng kết lại, áp suất đột nhiên trở nên trầm thấp.
Hàn Xương bị anh nói đến choáng ngợp, hửm? Hình như đúng là như vậy, không đúng, hắn làm sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Trác Duyên ngược lại nở nụ cười, lời nói của Lục Kinh tuy rằng bề ngoài nghe có đạo lý, nhưng không tránh khỏi soi xét.
“Anh Lục, không thể nói như vậy, nếu một tên tội phạm đang thực hiện hành vi bạo lực, một người qua đường giúp đỡ nạn nhân cũng bị ảnh hưởng, thương tổn mà người qua đường này phải chịu chẳng lẽ phải đổ lỗi cho nạn nhân? Huống chi…” Cậu bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Kinh: “Đỗ Dần là bạn của tôi.”
Lục Kinh làm sao không rõ đạo lý này? Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của Trác Duyên, anh không khỏi bực bội. Còn việc học thêm thì sao? Ở nhà học thêm cũng có thể bị đám côn đồ vây công à? Trác Duyên nhất định là gạt mình chuyện gì đó.
Nhưng nơi này là bệnh viện, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Bác sĩ cũng cảm nhận được áp suất thấp trên người Lục Kinh, kìm lòng không được đẩy nhanh động tác trên tay.
“Vết thương trên mặt tôi kê đơn cho cậu, trở về tự mình bôi một chút là được.” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Trác Duyên, Lục Kinh ở một bên đưa tay nhận lấy: “Cậu ở đây chờ, tôi đi lấy thuốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Vết thương trên người Hàn Xương đều là vết thương ngoài da hời hợt, bác sĩ cũng kê đơn thuốc bảo hắn trở về tự mình bôi.
Chuyện bên này xử lý xong, ba người cùng nhau đi phòng bệnh, Đỗ Vi nhìn thấy Lục Kinh đi theo Trác Duyên, không khỏi nhìn về phía Trác Duyên.
“Đỗ Vi, đây là anh Lục.”
Đỗ Vi gật đầu, thấp giọng gọi một tiếng: “Anh Lục.” Chắc là bởi vì khí thế của Lục Kinh quá mạnh, cô có vẻ rất không được tự nhiên.
Lục Kinh gật đầu, nhìn lướt qua Đỗ Dần trên giường, chỉ có thể nhìn thấy gáy Đỗ Dần, sau đó dời ánh mắt, dừng lại trên mặt Đỗ Vi một chút, lại dừng lại trên mặt Trác Duyên, Trác Duyên đang nhìn về phía Đỗ Vi.
Anh nhíu mày.
Lúc này hai cảnh sát lưu lại đi vào, trên mặt rất ôn hòa: “Chúng tôi muốn hỏi tình huống lúc đó, mọi người trả lời mấy câu hỏi là được.”
Sau khi bọn Trác Duyên phối hợp trả lời câu hỏi, cảnh sát liền rời đi, trong phòng bệnh xuất hiện sự trầm mặc bí ẩn.
Lúc này, điện thoại di động của Lục Kinh vang lên, anh đi ra khỏi phòng bệnh, một lát sau trở về nhìn Trác Duyên một cái: “Buổi tối tới đón cậu.” Sau đó nhanh chóng rời đi.
Trác Duyên trong lòng thở dài một hơi, lần này lại thiếu nợ nhân tình lớn. Cho tới nay dường như Lục Kinh đều nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ làm người giám hộ của anh, nhưng hình như mình chính là đứa nhỏ không nghe lời kia, mang đến cho Lục Kinh rất nhiều phiền phức.
Cảm giác tội lỗi tự nhiên xuất hiện.
Đỗ Dần hiện tại còn đang ngủ, Trác Duyên và Hàn Xương không muốn quấy rầy nên ra khỏi phòng bệnh ngồi xuống ghế bên ngoài.
Hàn Xương từ lúc mới bắt đầu có chút không thích hợp, Trác Duyên làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, tự nhiên nhận ra tâm tình của hắn thay đổi.
“Tràng Tử, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Hàn Xương ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ừng nhìn vết thương trên mặt Trác Duyên, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Yến Tử, tớ cảm thấy mình rất vô dụng.”
Trước kia hắn vẫn cảm thấy mình lớn lên mạnh mẽ, sức lực lớn, bảo vệ Trác Duyên khẳng định không cần phải nói, nhưng lần này, đến lúc nguy hiểm chân chính, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Trác Duyên và Đỗ Dần bị người vây công.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi che mặt.
Trác Duyên cảm thấy bất đắc dĩ lại thêm buồn cười, Hàn Xương từ nhỏ đến lớn đã quen bảo vệ mình, hiện giờ lại bất lực, loại cảm giác này cậu hiểu được.
“Tràng Tử, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Hàn Xương rầu rĩ nói: “Mười bảy.”
Trác Duyên đặt cánh tay lên vai hắn, kề sát vào hắn: “Cậu là học sinh, là vị thành niên, cậu cảm thấy cậu có khả năng đánh nhiều tên côn đồ như vậy hả? Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp. Hơn nữa, trong lòng tớ, cậu vẫn rất dũng cảm, rất có nghĩa khí, một người có ích hay không không dùng giá trị vũ lực để cân nhắc, dù sao tớ vẫn thích chơi với cậu, cậu có thể đánh hay không hoàn toàn không liên quan.”
Hàn Xương nghe vậy, trong lòng rất cảm động, nhưng hắn vẫn có chút không tự tin: “Nhưng Yến Tử, tớ cảm thấy mình không có giá trị vũ lực thì thôi, hình như tớ ngay cả đầu óc cũng không có, cậu có ghét bỏ tớ không?”
Trác Duyên nhịn không được nở nụ cười, đụng đến vết thương trên khóe miệng, đau đến “tê” một tiếng, Hàn Xương vội vàng nói: “Yến Tử, cậu đừng cười, muốn cười chờ vết thương khỏi thì cười thoải mái.”
“Được rồi, tớ sẽ không ghét bỏ cậu, cậu sau này sẽ lợi hại lắm!”
“Thật sao?” Ánh mắt Hàn Xương sáng lên, nhưng một giây sau lại dập tắt: “Yến Tử, cậu lại trêu chọc tớ.”
Trác Duyên mỉm cười nghiêm túc nói: “Không có trêu chọc cậu, cậu thật sự rất lợi hại.”
Mặc dù biết Trác Duyên đang an ủi mình, nhưng cuối cùng Hàn Xương vẫn ngây ngốc nở nụ cười.
Đỗ Dần tỉnh lại lúc ba giờ chiều, nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, cậu ta nhìn thấy ba người vây quanh bên giường, giọng nói yếu ớt hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
Đỗ Vi lắc đầu: “Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nói gì cả.”
Đỗ Dần thấy Đỗ Vi thật sự không có việc gì thì yên tâm. Sau đó ánh mắt lại dừng trên mặt Trác Duyên, nhìn thấy vết thương của Trác Duyên hồng sưng tím tái, đang muốn mở miệng, đã bị Trác Duyên ngăn lại: “Vết thương nhỏ mà thôi, ngược lại vết thương phía sau của cậu còn phải dưỡng cho tốt đó.”
“Đúng vậy, Đỗ Dần, mấy ngày nay cậu ngoan ngoãn nằm yên đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu.” Hàn Xương trước kia là vì Trác Duyên nên mới chơi cùng Đỗ Dần, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi. Nếu không có Đỗ Dần, hiện tại người nằm ở chỗ này chính là Yến Tử, nhìn vào điểm này, sau này Đỗ Dần nếu cần giúp đỡ, hắn không nói hai lời nhất định sẽ hỗ trợ.
Khuôn mặt Đỗ Dần ẩn giấu trong gối và mái tóc hơi dài, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nói cho cùng, vẫn là mình và Tiểu Vi liên lụy đến Trác Duyên và Hàn Xương.
Thương thế của Đỗ Dần tuy rằng không nhẹ, nhưng tốt xấu gì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, chỉ là phải nằm yên, có chút tra tấn người.
Đến buổi tối, Lục Kinh quả nhiên lái xe tới đón Trác Duyên. Đỗ Dần không cần người ở lại trông coi, Lục Kinh liền thuận tiện đưa Đỗ Vi và Hàn Xương về.
Trên đường trở về, trong xe chỉ có hai người Trác Duyên và Lục Kinh, hai người đều không nói gì. Lục Kinh đang suy nghĩ nên hỏi Trác Duyên chuyện xảy ra ban ngày như thế nào, Trác Duyên thì nghĩ nên giải thích chuyện ban ngày với Lục Kinh như thế nào.
Sau khi về đến nhà, Lục Kinh rót hai ly nước đặt lên bàn trà, tiếp theo ngồi trên sô pha nhìn Trác Duyên, đi thẳng vào vấn đề: “Làm sao cậu biết Hắc Tam gia?”
Mặc dù Hắc Tam gia ở thành phố C là một nhân vật ai nấy đều kính sợ trong xã hội đen, nhưng đây hiển nhiên cũng không phải chuyện mà một học sinh trung học nên biết.
Trác Duyên thầm nghĩ: Nếu nói ra chân tướng, Lục Kinh phỏng chừng sẽ cho rằng cậu bị bệnh tâm thần.
Trác Duyên mười sáu tuổi đúng là không thể biết nhân vật Hắc Tam gia này, nhưng kiếp trước khi cậu còn là luật sư thực tập, thành phố C đã từng xảy ra một vụ án lớn. Thị trưởng thành phố C xử lý một vụ án tội phạm xã hội đen, số người liên quan tới vụ án lên tới hơn trăm người, vị Hắc Tam gia kia cũng ở trong đó.
Nhưng ngay cả thế giới ngầm cũng có quyền biện hộ. Cậu và sư phụ tiếp nhận một vụ án trợ giúp pháp lý, đương sự chính là một trong những nghi phạm hình sự, địa vị trong xã hội đen cũng không tính là thấp.
Tuy rằng chỉ bào chữa vì một người, nhưng tất cả hồ sơ vụ án bọn họ đều xem, ấn tượng của Trác Duyên với “lão đại” Hắc Tam gia phía trên cực kỳ khắc sâu, từ tội danh ông ta mà nói, lòng người này đen tay cũng đen đến cực điểm.
Trong biên bản thẩm vấn của bộ phận công tố, Trác Duyên biết được rất nhiều tin tức, đối với giới xã hội đen có một số hiểu biết tương đối sâu sắc, cho nên cậu mới dùng Hắc Tam gia ý đồ hù dọa Thường Hổ.
Đương nhiên, chuyện như vậy cậu không có khả năng nói rõ ràng với Lục Kinh.
Trác Duyên nhìn về phía ánh mắt nặng nề của Lục Kinh: “Lúc đi phòng bi-a tình cờ nghe được.”
Lục Kinh không nói gì.
Trác Duyên ngượng ngùng cười cười: “Hôm nay cám ơn anh, may mắn anh không vạch trần tôi…”
“Tuy rằng tôi không vạch trần cậu, nhưng đương nhiên kẻ thù của cậu cũng không phải kẻ ngốc.” Lục Kinh nhìn bộ dáng thê thảm trên mặt Trác Duyên, cũng không đành lòng nói nặng lời, nhưng nên giáo dục vẫn phải giáo dục: “Trác Duyên, tôi biết cậu rất có chủ ý, nhưng mà tôi là người giám hộ của cậu, tôi không muốn nhìn thấy người thân của tôi bị thương dưới mí mắt tôi. Mà cậu nói học thêm chính là bị người ta vây đánh trên đường Tinh Tạ sao?”
Trác Duyên nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, chuyện lần này rất xin lỗi, lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy, còn có cám ơn anh đã hỗ trợ báo cảnh sát, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trong lòng Lục Kinh cảm thấy vô lực càng sâu, thiếu niên trước mặt cho tới nay đều nhốt bản thân trong một cái vỏ, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh cùng lễ phép, cũng không có một chút cảm giác thuộc về nơi này.
“Trác Duyên.” Lục Kinh đưa điện thoại di động của mình cho cậu: “Cậu nhìn cái này xem.”
Trác Duyên nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động là một loạt tin nhắn, cậu lần lượt đọc từng cái một, trong lòng càng thêm áy náy cùng cảm động. Những tin nhắn này đều do dì Hoắc ở xa gửi, nội dung tin nhắn đều có liên quan đến mình.
Hỏi cuộc sống, hỏi tâm tình, hỏi tình trạng sức khỏe, hỏi học hành, rất lo lắng cho cậu, sợ cậu không thích ứng được trong hoàn cảnh xa lạ, còn luôn dặn dò Lục Kinh chăm sóc bản thân.
Lục Kinh nhìn đầu Trác Duyên cúi xuống, giọng điệu hơi nhu hòa: “Trác Duyên, tôi không biết cậu đối xử với tầng quan hệ giám hộ này như thế nào, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết rõ ràng, mặc dù không có tầng quan hệ này, cậu vẫn là một phần của nhà họ Lục chúng tôi. Những tin nhắn này đều được mẹ tôi gửi qua trong khoảng thời gian điều dưỡng, bà rất lo lắng cho cậu, hơn nữa còn dự định tháng sau sẽ trở về.”
Trác Duyên cúi đầu, chớp chớp mắt, sau đó đặt điện thoại di động lên sô pha, ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ, nghĩ đến khoảng thời gian này Lục Kinh chăm sóc mình, cậu càng cảm thấy một ít hành vi của mình thật sự có chút tổn thương người khác.
“Xin lỗi.” Cậu mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe, trông giống như một chú cún tìm thấy nhà của mình: “Tôi…”
Lục Kinh không khỏi đưa tay sờ đầu cậu, trên mặt ẩn hiện hai má lúm đồng tiền, làm cho cả người anh ấm áp hẳn lên: “Tôi không phải đang trách cứ cậu, Trác Duyên, về sau không cần phải nói xin lỗi với tôi, cũng không cần nói cảm ơn, bất luận tôi có phải là người giám hộ của cậu hay không, đây đều là những việc tôi nên làm.”
Hốc mắt Trác Duyên càng đỏ lên.
Cậu vẫn cho rằng trải qua mười năm kia, mình đã không còn cảm tính như vậy nữa, cậu vẫn cho rằng trên thế giới này, ngoại trừ Hàn Xương cùng chú Hàn dì Trương, không còn ai là thật lòng đối đãi với cậu nữa.
Nhưng cho dù là Hàn Xương, hắn có thể cho cậu cũng chỉ có tình anh em, cho dù là chú Hàn và dì Trương, yêu thương của bọn họ cũng đều cho Hàn Xương, đối với cậu mà nói, chung quy vẫn cách một tầng.
Ngoại trừ ba mẹ, không ai có thể toàn tâm toàn ý che chở cho cậu, cho nên cho tới nay cậu đều không muốn mở rộng lòng mình, không muốn cùng người khác giao tình quá sâu. Bởi vì bất luận như thế nào, người khác chung quy đều sẽ có gia đình của mình, mà cậu, vẫn cô đơn một mình.
Nhưng vào giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy từ trên người Lục Kinh, từ trên người dì Hoắc kia một loại quan tâm và che chở đã lâu không gặp, tựa như, cậu thật sự là một phần trong nhà này vậy.
Ngụy trang tốt đến đâu, đó cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, một khi cởi mặt nạ, bại lộ mềm mại bên trong, một phát không thể thu lại được.
Trác Duyên tuy rằng cảm thấy mình hai mươi sáu tuổi, ở trước mặt Lục Kinh hai mươi hai tuổi trẻ con như vậy có chút hổ thẹn, thế nhưng cậu muốn tùy hứng một lần.
Lục Kinh nhìn bộ dáng đôi mắt hồng hồng, lông mi hơi ướt của cậu, trong lòng khẽ động, lúc mình còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm thiếu niên trước mặt vào trong ngực mình.
Trác Duyên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, cậu thuận thế vùi đầu vào hốc vai Lục Kinh, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Loại cảm giác này rất mới lạ, cũng làm cho Trác Duyên động tâm không thôi, điều này làm cho cậu nhớ tới bộ dáng khi ba ôm mình lúc còn bé. Tình thân của Trác Duyên gần 10 năm dường như đã được thỏa mãn vào giờ phút này.
“Cám ơn anh Lục.” Lời này xuất phát từ trái tim.
Lục Kinh thật ra không quen ôm người khác, từ nhỏ anh đã độc lập, từ lúc biết ghi nhớ, ba mẹ chưa từng ôm anh, nhưng mà anh cũng không quan tâm những thứ này. Anh nhiều nhất cũng chỉ là theo lễ ôm một cái với những người khác, chưa từng chân thật ôm an ủi một người như vậy, loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng anh tuyệt không phản cảm, hình như còn có chút không nỡ buông ra.
Anh vỗ nhẹ lên vai Trác Duyên vài cái, trên mặt là sự dịu dàng mà chính anh cũng không chú ý tới: “Chúng tôi đều rất quan tâm đến cậu, cho nên, cậu cũng không cần giống như một con rùa, vĩnh viễn trốn ở trong mai.”
Trác Duyên “Ừ” một tiếng, bên trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng rốt cuộc cậu không khóc ra, nếu thật sự khóc ra thì mất mặt lắm.
Cậu hít hít mũi, rời khỏi vòng tay Lục Kinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa trong suốt như nước hồ, nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt Lục Kinh, không khỏi “phụt” một tiếng bật cười.
Đã quen với gương mặt không thú vị của anh, bây giờ lại nhìn thấy má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt anh, đặc biệt có cảm giác vui mừng.
Lục Kinh thấy hai mắt cậu cong thành trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài, giống như hai bàn chải nhỏ, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy.
“Cậu đi tắm trước đi, tắm rửa xong tôi bôi thuốc cho cậu.” Lục Kinh ép buộc mình dời ánh mắt, nhìn ly nước trên bàn trà mở miệng nói, anh sợ mình nhìn xuống sẽ đưa tay chạm vào hai hàng lông mi kia.
Trác Duyên gật đầu đứng dậy: “Được, tôi đi lên trước, tắm rửa xong tôi sẽ nói với anh chuyện của tôi.”
Lục Kinh nhìn bóng lưng cậu lên lầu, cười tự giễu, anh từ khi nào không có tự chủ như vậy? Anh không ngốc, anh biết mình có gì đó không ổn.
Nhưng anh đang tiến thoái lưỡng nan.
Một tuần trước anh cố ý trốn tránh, vì cố ý lãnh đạm nên đã làm cho cảm giác thân thuộc mà Trác Duyên vừa mới có tan thành mây khói, anh không đành lòng, thế nhưng, thân cận với Trác Duyên, anh lại sợ tự chủ của mình không đủ. Trước không nói Trác Duyên hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, mặc dù cậu đã hai mươi sáu tuổi, anh cũng không thể đi phá hủy mối ràng buộc duy nhất của hai người.
Ngồi một mình trên sô pha trong chốc lát, Trác Duyên tắm rửa xong trước tiên bôi thuốc lên mặt mình, sau đó đứng ở trên cầu thang gọi Lục Kinh.
Lục Kinh từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, đáp một tiếng, đi theo Trác Duyên đến phòng cậu.
Trác Duyên ở trước mặt Lục Kinh không có gì phải ngượng ngùng, cậu trực tiếp cởi áo trước mặt Lục Kinh, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một cái quần đùi lỏng lẻo ngay thắt lưng, ánh mắt Lục Kinh nhịn không được rơi vào vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của cậu.
“Làm phiền anh.” Trác Duyên nhào lên giường, bại lộ tấm lưng trắng noãn tinh tế trước mặt Lục Kinh: “Thật sự là chịu tội mà, không thể nằm ngửa được đây.”
Lục Kinh nhìn thấy vết thương trên lưng cậu, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, anh cầm thuốc mỡ trên tay, từng chút từng chút bôi lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng, một chút cũng không phù hợp với bề ngoài nghiêm túc đứng đắn của anh.
Trác Duyên không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, hai tay gối đầu, nhìn về phía Lục Kinh đang ngồi ở mép giường: “Nghỉ hè tôi cùng bọn họ đi học võ ở võ quán, trên đường trở về bị bọn Thường Hổ theo dõi.”
Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Bị đánh thành như vậy, xem ra học võ cũng không có tác dụng.”
Anh đụng phải chỗ đau, Trác Duyên “xuýt” một tiếng, trong lòng Lục Kinh run lên, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Đau à?”
“Cũng ổn, không đau lắm.” Trác Duyên đợi đau đớn qua đi, phản bác: “Chúng tôi mới học được mấy ngày đâu, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, chúng tôi đánh cũng không lại.”
“Cho nên cậu muốn dùng Hắc Tam gia hù dọa gã?” Lục Kinh bôi thuốc lên toàn bộ vết thương, đặt thuốc mỡ xuống: “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, nếu như bị Hắc Tam gia biết chuyện này, ông ta còn đáng sợ hơn Thường Hổ đó biết không?”
Trác Duyên nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn anh: “Xem ra anh cũng rất hiểu Hắc Tam gia.”
Lục Kinh cầm lấy tấm thảm mỏng trên giường đắp dưới vết thương của cậu: “Nếu tôi không biết, chỉ sợ các cậu ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, cậu còn có thể nhắc nhở tôi sao?”
Trác Duyên cười cười với anh, nghĩ thầm Lục Kinh quả nhiên có bản lĩnh.
“Lần trước chân anh bị thương có phải là bọn họ tìm người làm không?”
Lục Kinh đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cậu nên nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng không nên đi võ quán, ở nhà đọc sách cũng rất tốt. Đợi chuyện bọn Thường Hổ xử lý xong, các cậu lại đi học võ.”
Lúc trước Thường Hổ từng vi phạm không ít chuyện, nhưng cuối cùng cũng mặc kệ, lần này cũng không thể để gã đi ra tiếp tục làm bậy nữa. Thành phố C vẫn hơi loạn, xem ra cần phải chỉnh lý lại.
Lục Kinh thay Trác Duyên tắt đèn và đóng cửa phòng rồi trở về phòng mình.
Trác Duyên hôm nay bởi vì bị đánh, hơn nữa tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, quả thực có chút mệt mỏi. Hơn nữa vừa rồi quan hệ với Lục Kinh tiến gần một bước, tâm tình của cậu có chút thả lỏng, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, cậu mặc quần áo rồi đi xuống lầu, thấy Lục Kinh đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, liền chào hỏi anh.
Lục Kinh buông máy tính xuống, đứng dậy vào phòng bếp múc hai bát cháo ra, còn có trứng và bánh bao: “Lát nữa phải đi bệnh viện đúng không? Ăn xong tôi sẽ đưa cậu qua đó.”
Trác Duyên quả thực có chút giật mình, từ tối hôm qua, cậu đã có chút không nhận ra Lục Kinh. Bởi vì bộ dáng Lục Kinh trong ấn tượng của cậu và anh chênh lệch càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ là mấy năm sau anh gặp phải chuyện lớn gì nên mới biến thành “Diêm Vương mặt đen”?
Hình như cũng không đúng, sự nghiệp của Lục Kinh tuy rằng gặp phải một ít khó khăn, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối thuận lợi, một mặt là năng lực của anh, mặt khác là đội ngũ của anh có năng lực. Tốc độ đổi mới khoa học kỹ thuật điện tử quá nhanh, có thể dẫn dắt trào lưu chính là người thắng cuộc, Lục Kinh không thể nghi ngờ là làm được điểm này mới có thể thành công.
Cho nên, có khả năng “Diêm Vương mặt đen” chỉ là một cái mặt nạ của anh, dù sao, hai má lúm đồng tiền quả thật làm cho người ta khó có thể sinh ra ý kính sợ.
Lục Kinh thấy cậu ăn cháo mà còn suy nghĩ, không khỏi mở miệng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
Trác Duyên thấy mặt anh lại khôi phục nghiêm túc đứng đắn, vì thế cố ý trêu chọc anh: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu.”
Lục Kinh dừng lại nhìn cậu.
“Mỗi ngày anh dùng khuôn mặt nghiêm túc để che giấu má lúm đồng tiền của mình đúng không? Làm cho mọi người có cảm giác áp bức, cảm thấy sợ hãi hả?”
Lục Kinh bình tĩnh trả lời: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh tiếp tục ăn cháo ăn bánh bao, hoàn toàn không bị câu hỏi của Trác Duyên ảnh hưởng.
Trác Duyên không cảm thấy thất bại, ngược lại cảm thấy bộ dáng bình tĩnh của Lục Kinh rất thú vị.
Hai người ăn sáng xong, Lục Kinh lái xe đưa Trác Duyên đến bệnh viện rồi tự mình đến công ty.
Hôm nay khí sắc Đỗ Dần tốt hơn nhiều, buổi sáng bác sĩ có thay thuốc cho cậu ta, lúc Trác Duyên tới, cậu ta đang ngồi trên giường dùng thìa ăn cháo, Đỗ Vi ngồi ở bên cạnh nhìn.
Đỗ Dần nhìn thấy cậu tới, ánh mắt sáng ngời: “Trác Duyên.”
Trác Duyên cười ngồi xuống bên giường cậu ta: “Hôm nay còn đau không?”
Đỗ Dần lắc đầu, cậu ta nhìn vệt màu xanh ở khóe miệng Trác Duyên, rất là hổ thẹn: “Vẫn là chúng tôi liên lụy đến cậu và Hàn Xương.”
Trác Duyên lại nghĩ đến kiếp trước, Đỗ Dần học lớp 12 thì bỏ học, không biết đi đâu, phỏng chừng có liên quan đến bọn Thường Hổ.
“Nếu chỉ có hai người các cậu, vậy tổn thất sẽ rất lớn.” Cậu nhìn thoáng qua Đỗ Vi.
Đỗ Dần không nói gì, quả thật là như thế, nếu không có bọn Trác Duyên, Đỗ Vi có thể sẽ…
Hai người trò chuyện một hồi lâu, cửa phòng bệnh mở ra, chỉ thấy Hàn Xương từ bên ngoài thò đầu vào, nhìn thấy ba người, lộ ra một nụ cười ngây ngô: “Yến Tử, cậu đến thật sớm!”
Trác Duyên đang chuẩn bị trả lời thì nhìn thấy Trương Lệ đi theo Hàn Xương vào, cậu lập tức đứng dậy nghênh đón: “Dì Trương, sao dì lại tới đây?”
Đỗ Vi thấy thế cũng đứng lên.
Trên tay Trương Lệ còn xách theo một cái túi giữ nhiệt, cười đi đến bên giường bệnh, đặt túi giữ nhiệt xuống, nhìn Trác Duyên, lại nhìn Đỗ Dần trên giường bệnh, lộ vẻ đau lòng nói: “Con nói xem mấy đứa nhỏ các con một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân, nếu không phải dì hỏi thằng nhóc A Xương này, nó còn không muốn nói với dì.”
Hàn Xương gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không phải chuyện tốt gì…”
Trác Duyên cười ngoan ngoãn: “Dì Trương, đây là bạn học của con – Đỗ Dần, đây là em gái Đỗ Dần, Đỗ Vi.”
Đỗ Dần ngửa đầu nhìn Trương Lệ, vẻ mặt nghiêm túc: “Chào dì Trương ạ.”
Đỗ Vi cũng kêu một tiếng, hiện tại cô đã buộc tóc lên, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp, Trương Lệ thấy nhất thời liền thích, cười càng thêm hiền lành: “Dì đã nghe A Xương nói rồi, hai người các con cũng không dễ dàng gì.” Bà mở túi giữ nhiệt ra đưa cho Đỗ Dần: “A Dần à, đây là canh gà dì nấu tối hôm qua, con phải uống nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể.” Bà nghĩ đến hai đứa trẻ này không có ba mẹ chăm sóc, trong lòng rất thương tiếc.
Đỗ Dần đưa tay lên nhận, trong ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, lại tựa như không có, ý tốt đến từ trưởng bối cậu ta không muốn từ chối, cũng không có ý định từ chối: “Cám ơn dì Trương.”
Trương Lệ ngồi xuống, nhìn bàn tay và cánh tay gầy gò của cậu ta, trong lòng có chút chua xót: “Cẩn thận nóng.” Bà nói xong lại quay đầu nói với Đỗ Vi: “Sau này hai đứa thường đến nhà dì ăn cơm đi, dì nấu cho các con ăn, gầy thế này.”
Đỗ Vi thường ngày ít nói, trông lạnh như băng, nhưng hiện tại ở trước mặt Trương Lệ lại biến thành một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, yên tĩnh. Không có cách nào, bởi vì Trương Lệ quá mức hòa ái dễ gần, cô không tự chủ được muốn thân cận.
Chung quy chỉ là một cô gái nhỏ, đối với sự quan tâm của trưởng bối, nhất là sự quan tâm từ trưởng bối nữ khiến cô rất động tâm, đây là sự ấm áp mà anh trai thân là nam không có cách nào cho được.
Đỗ Vi nhịn không được lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn dì Trương.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Xương thấy cô cười, đột nhiên cảm thấy trong lòng kỳ lạ, trên mặt còn có chút nóng. Hắn không được tự nhiên quay đầu đi, ý đồ dời đi lực chú ý của mình thông qua nói chuyện phiếm với Trác Duyên.
“Yến Tử, tớ nói cho cậu biết, Thường Hổ kia hình như lai lịch không tầm thường, tối hôm qua sau khi ba tớ về nhà rất sầu, bình thường không hút thuốc, tối hôm qua lại hút vài điếu.”
Sắc mặt Trác Duyên không thay đổi nhiều, chuyện như vậy cậu thấy nhiều, Thường Hổ hiện tại đúng là một phiền phức.
Phân bố thế lực ở thành phố C cậu có thể không rõ ràng như vậy, nhưng căn cứ vào hồ sơ kiếp trước cậu nhìn thấy, hiện giờ Hắc Tam gia xem như là lão đại trong hắc đạo. Sản nghiệp đen dưới tay ông ta trải rộng khắp thành phố C, chỉ là che giấu tương đối sâu, cảnh sát trước mắt còn chưa có được tin tức đáng tin cậy, nhưng chuyện cảnh sát không biết, Trác Duyên biết rất nhiều.
Nếu như cuộc thanh tẩy lớn sớm hơn so với kiếp trước, thành phố C có thể sẽ khác trước hay không? Nhưng nếu như hiện tại thời cơ chưa tới, cậu có nên phá hủy loại cân bằng như bây giờ hay không?
“Yến Tử, nghĩ cái gì vậy?” Hàn Xương chạm vào vai cậu.
Trác Duyên phục hồi tinh thần lại, cười nhạt: “Tớ hỏi cậu một câu, nếu cậu biết chứng cứ phạm tội của một tên tội phạm, cậu có đi báo án không?”
Hàn Xương không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi! Giữ hắn lại gây họa cho người khác hay gì?”
Trác Duyên sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Không sai, nếu như sớm đưa những tội nhân này vào ngục giam, như vậy có thể giúp càng nhiều người tránh được tai nạn. Vừa nghĩ tới chuyện của vị Hắc Tam gia trong hồ sơ kiếp trước kia, Trác Duyên cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Mặc kệ có hợp thời hay không!
Hơn nữa, nếu như lần này có thể khiến chính phủ chấn động, Thường Hổ mặc dù có hậu trường, vị hậu trường kia cũng sẽ bởi vì sợ dẫn lửa thiêu thân mà buông tha Thường Hổ. Lấy chuyện Thường Hổ phạm phải trước kia cùng với tội lỗi cảnh sát còn chưa biết rõ, gã chỉ sợ sẽ phải ở trong ngục giam thật lâu, đến lúc đó, Thường Hổ có thể không có cách nào uy hiếp đến an toàn của bọn họ nữa.
“Tràng Tử, cậu thật sự rất tuyệt vời!” Cậu vỗ bả vai Hàn Xương, cực kỳ tán thưởng.
Hàn Xương không rõ nguyên nhân, chỉ biết cười ha hả.
Đồ ăn trưa là Trương Lệ đưa tới, Trác Duyên ăn xong tỏ vẻ muốn trở về lấy sách đến ôn tập nên rời đi trước.
Về đến nhà, cậu gửi cho Lục Kinh một tin nhắn nói là mượn máy tính thư phòng một chút, Lục Kinh đương nhiên không có chuyện không đồng ý.
Trác Duyên cẩn thận nhớ lại chứng cứ phạm tội liên quan của tổ chức xã hội đen này cho tới bây giờ, sau đó lần lượt in ra, lại cẩn thận xóa sạch tài liệu từ trong máy tính. Dùng một phong bì bình thường nhất cất mấy tờ giấy vào, ở bên ngoài dùng tay trái viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Gửi Hàn Minh”, sau đó đeo cặp sách ra cửa.
Nói không căng thẳng là giả, nhưng mà, cậu vẫn phải làm.
Cậu đi tới tiểu khu nhà Hàn Xương, hôm nay là ngày làm việc, trong tiểu khu hiện tại không có người, cậu lên lầu bốn, đi tới trước cửa nhà Hàn Xương, đảm bảo xung quanh không có ai nhìn thấy mới nhét phong bì vào khe cửa.
May mắn hiện tại trong tiểu khu đều chưa có lắp đặt camera, cậu hẳn là sẽ không bị lộ.
Sau khi làm xong việc này, cậu đeo cặp trở lại bệnh viện.
Trương Lệ còn ở trong bệnh viện chưa rời đi, hôm nay bà cố ý xin nghỉ một ngày, không có chuyện gì nên dứt khoát ở chỗ này chăm sóc bọn nhỏ.
Lúc Trác Duyên đẩy cửa đi vào, Hàn Xương và Đỗ Dần đều làm chuyện của mình, Trương Lệ thì kéo tay Đỗ Vi nói gì đó với cô, trên mặt Đỗ Vi mang theo nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu.
Hy vọng cuộc sống yên tĩnh và hạnh phúc như vậy sẽ không bị phá vỡ.
Hàn Xương đang nhàm chán, nhìn thấy Trác Duyên tiến vào, mặt lộ vẻ vui mừng: “Yến Tử, sao lại về lâu như vậy?”
“Có hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi một lát.” Trác Duyên mở cặp sách ra, đưa cho Hàn Xương một quyển sách: “Thấy cậu nhàm chán như vậy nên mang theo cho cậu một quyển sách nè.”
Hàn Xương vừa đọc tên, k3u rên một tiếng: “Yến Tử, cậu mang theo cái gì cũng được nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo sách tiếng Anh, cậu đây là cố ý làm cho tớ không thoải mái sao?!”
Trác Duyên lại đưa cho Đỗ Dần một quyển, sau đó ngồi xuống: “Hiện tại cậu thoải mái thì thi đại học sẽ khiến cậu không thoải mái.”
Trương Lệ nghe vậy gật đầu: “Tiểu Duyên nói đúng đó, tiếng Anh của con quá kém, cần phải học thêm.”
Hàn Xương đành phải kiên trì học từ vựng.
Lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra, một người đàn ông đỡ một thanh niên trẻ tuổi khác tiến vào. Trác Duyên nhìn qua hơi sửng sốt, đây không phải là người đàn ông cậu đụng phải ở chợ nông sản sao?
Người đàn ông đỡ chàng trai trẻ nằm xuống giường bệnh trống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ đi ra ngoài mua một vài món ăn.”
Người thanh niên gật đầu.
Trác Duyên nhìn thấy trên mặt, cánh tay anh ta đều có vết thương, nam sinh kia cảm giác được có người nhìn mình chăm chú, bèn quay đầu nhìn Trác Duyên, nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Duyên, cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
“Xin chào mọi người, tôi là Trì Bân.”
Bọn Trác Duyên đều tự giới thiệu, Trì Bân một mình quá nhàm chán cũng bắt chuyện với bọn họ.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Trác Duyên biết một số tình huống của Trì Bân. Anh ta học đại học ở thành phố B, nhà ở thành phố C, kỳ nghỉ hè này trở về gần nhà tìm một công việc bán thời gian, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt. Lúc làm việc gặp phải người đến cửa hàng gây sự, anh ta nhìn không được nên xông lên ngăn lại, kết quả bị đánh một trận.
Theo lời anh ta, thì người đàn ông này là một người rất có trách nhiệm và tinh thần chính nghĩa.
Hàn Xương đã khao khát vào đại học từ lâu, vì vậy hắn hỏi: “Anh học trường đại học nào? Trường đại học có vui không? Nghe nói vào đại học cũng không cần mỗi ngày mệt chết mệt sống đọc sách, có phải như vậy hay không?”
Trì Bân và Hàn Xương ngược lại rất hợp ý, nghe vậy cười cười: “Aiii, không phải là trường đại học tốt gì đâu, chỉ là hạng ba thôi, Học viện kỹ thuật môi trường. Chỉ trách lúc trước tôi không học hành cho tốt, đến đại học lại hối hận, muốn học hành thật tốt chỉ tiếc cũng vô dụng.”
Trác Duyên không khỏi nhìn về phía anh ta.
Hàn Xương khó hiểu: “Vì sao lại vô dụng?”
Trì Bân thở dài: “Ai không biết bây giờ học kế toán dễ tìm việc làm hơn, học tài chính có thể kiếm tiền, nhưng cậu nói xem, học kỹ thuật môi trường có ích lợi gì? Không có công việc nào tương ứng cả, tôi còn tính đi thi chứng chỉ, sau này dễ tìm việc làm hơn.”
Trương Lệ nghe xong gật đầu:; “Đúng là như vậy, dì có một đứa con nhà họ hàng học đại học tài chính, hiện tại làm việc ở ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương cũng cao.”
Trì Bân liên tục gật đầu, “Dì, dì nói không sai, cho nên con muốn thi chứng chỉ để tìm một công việc tốt.”
Trác Duyên hỏi anh ta: “Anh học chuyên ngành nào?”
Trì Bân vẻ mặt ghét bỏ: “Chuyên ngành của tôi gọi là tài nguyên môi trường, quản lý quy hoạch đô thị và nông thôn, nhưng kỳ thật các môn học khác chúng tôi ít nhiều cũng sẽ học một chút, là kiến thức chung mà.”
Trác Duyên gật đầu: “Có nghĩ tới thi nghiên cứu sinh không?”
“Thi nghiên cứu sinh? Tôi thi chuyên ngành gì?” Trì Bân lắc đầu.
“Nghe nói chuyên ngành bảo vệ môi trường của Đại học Thanh Mộc cũng không tệ lắm.” Trác Duyên cười cười: “Kỳ thật, lúc các anh lên lớp khẳng định đã hiểu rõ vấn đề môi trường của quốc gia hiện nay. Vậy anh cũng sẽ biết bảo vệ môi trường trong sự phát triển sau này rất quan trọng, chuyên ngành này của anh không lo không tìm được việc làm.”
Trì Bân ngẩn người, Trác Duyên nói không sai, nhưng mà: “Đó cũng là chuyện sau này, tôi còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó dựa vào chuyên ngành này không nuôi sống được mình thì nghỉ làm, sao còn có thể nghĩ chuyện sau này? Cậu vẫn còn học trung học, chưa biết đau khổ của cuộc sống này đâu!”
Trác Duyên cười cười, không nói gì nữa.
***********************
- -----oOo------
***********************
Tiếng còi báo động làm cho đám người Thường Hổ lộ ra chút bối rối, gã kêu gọi mọi người chạy tán loạn, nhưng tốc độ của cảnh sát cũng rất nhanh, nhanh chóng vây quanh bọn họ. Tuy rằng có cá lọt lưới bỏ chạy, nhưng tên côn đồ Thường Hổ vẫn bị bắt.
Dẫn đội là Hàn Minh, sau khi nhận được tin báo của một người lập tức chạy tới, vốn tưởng rằng chỉ là đám côn đồ tụ tập ẩu đả, kết quả ông thế nhưng nhìn thấy con trai mình còn có Trác Duyên.
Trác Duyên không có thời gian để ý cái gì khác, cậu đỡ Đỗ Dần sắc mặt cực kỳ khó coi, chịu đựng đau đớn sau lưng đứng ở nơi đó. Hàn Xương chạy đến bên cạnh cậu, mang theo gương mặt xanh tím: “Yến Tử, để tớ.”
Gương mặt Trác Duyên lạnh như băng, cậu lắc đầu: “Đi xem Đỗ Vi thế nào.”
Hàn Xương quay đầu nhìn về phía Đỗ Vi, Đỗ Vi ngã xuống đất, giờ đang đứng lên từ trên mặt đất. Tóc rối tung không ra hình dạng, nhưng hẳn là không bị thương nặng, dù sao Thường Hổ đối với mỹ nữ vẫn luyến tiếc xuống tay.
Đỗ Vi nhìn thấy Đỗ Dần chắn gậy cho Trác Duyên, cô không cảm thấy Đỗ Dần làm có cái gì không đúng, cô chỉ là đau lòng. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng Đỗ Dần đau đến sắc mặt trắng bệch, từ trước đến nay cô không thích khóc nhưng trong nháy mắt mũi liền chua xót, hốc mắt đỏ đến nhòe cả ra.
Hàn Minh dẫn người chế trụ đám người Thường Hổ, đi tới trước mặt Hàn Xương, nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của hắn, lại nhìn Đỗ Dần, nói: “Lên xe đi, đưa mấy đứa đến bệnh viện.”
Trác Duyên gật đầu: “Cảm ơn chú Hàn.” Nói xong cậu đỡ Đỗ Dần ngồi lên xe cảnh sát.
Đỗ Dần bị thương không nhẹ, sau khi đến bệnh viện c0i quần áo, lưng hơn phân nửa đã sưng đỏ bầm tím. Bác sĩ nhìn không ra nội tạng có bị tổn thương hay không, nên bảo cậu ta đi chụp hình, kết quả rất may mắn, chỉ là vết thương ngoài da.
Mặc dù là bị thương ngoài da, nhưng phỏng chừng còn phải nằm trên giường bệnh mấy ngày. Hàn Minh giúp bọn họ làm thủ tục nhập viện, nói với Hàn Xương: “Ba còn phải trở về xử lý chuyện của Thường Hổ, ba để lại hai đồng nghiệp, chờ lát nữa mấy đứa xử lý xong vết thương thì ghi chép một chút.” Ông nói xong rút ra một tấm thẻ từ trong ví đưa cho Hàn Xương.
Hàn Xương gật đầu.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Đỗ Dần, nhìn thấy Hàn Xương và Trác Duyên đang lo lắng ở một bên, ngược lại vui vẻ: “Tôi thấy trên mặt hai người đều bị thương, cũng kiểm tra một chút đi.”
Trên mặt Hàn Xương màu sắc rực rỡ, nhưng làn da của hắn có chút đen, nhìn không rõ lắm. Trác Duyên thì khác, da mặt nhẵn nhụi trắng nõn, hiện giờ khóe miệng và gò má đều có màu xanh tím, quả thực có chút giật mình.
Hàn Xương nhìn thấy Trác Duyên bị Thường Hổ đánh, liền nói: “Trước giúp Yến Tử xem một chút ạ, cậu ấy cũng bị gậy đánh.”
Đỗ Vi ở lại phòng bệnh trông coi Đỗ Dần đang cau mày ngủ trên giường bệnh, còn Hàn Xương và Trác Duyên thì theo bác sĩ vào phòng chẩn đoán.
“Lưng bị thương?” Bác sĩ nhìn gương mặt tuấn tú của Trác Duyên, thở dài: “Nhóc con ngoan hiền lại chịu tội thế này, ba mẹ còn không đau lòng chết sao, đến đây, vén quần áo lên tôi xem một chút.”
Lúc Lục Kinh đến phòng chẩn đoán, vừa vặn nhìn thấy Trác Duyên đưa lưng về phía bác sĩ, vén áo thun lên, từ góc độ của anh, có thể thấy Trác Duyên lộ ra một đoạn eo nhỏ, đường cong cực kỳ xinh đẹp.
Anh lặng lẽ rời mắt vào phòng chẩn đoán, trước khi bác sĩ mở miệng nói: “Tôi là người nhà của cậu ấy.”
Bác sĩ gật đầu, một lần nữa nhìn về phía dấu gậy sưng đỏ trên lưng Trác Duyên.
Nói Trác Duyên tốt, tuyệt đối không chỉ nói về diện mạo của cậu, toàn thân Trác Duyên từ trên xuống dưới đều kết hợp với gen tốt nhất của ba mẹ cậu. Tướng mạo không cần phải nói, đều là lựa chọn nơi ba mẹ đẹp nhất, sau đó thông qua tổ hợp sắp xếp gen dùng phương thức hài hòa nhất phát triển thành. Ngoài ra, làn da của cậu còn di truyền của mẹ Trác, trắng như tuyết, bóng loáng như lụa, không cần sờ, nhìn qua cũng thấy vui mắt.
Hiện giờ, trên chỗ láng mịn này xuất hiện vết thương, không nói Hàn Xương là bạn tốt của Trác Duyên, ngay cả bác sĩ xem hết vết thương cũng cảm thấy tiếc hận.
Lục Kinh đi tới phía sau Trác Duyên, nhìn thấy vết thương sưng đỏ bầm tím trên lưng, lông mày nhíu lại với nhau.
Trác Duyên nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Kinh “Ừ” một tiếng.
“Ừ” có nghĩa là gì? Trác Duyên kéo áo xuống, xoay người hướng về phía Lục Kinh: “Tôi không sao, chuyện của anh bận rộn vẫn nên trở về đi.”
Lúc này Lục Kinh mới thấy rõ vết thương trên mặt cậu, lông mày nhíu chặt hơn: “Lấy thuốc xong thì theo tôi về nhà.”
Trác Duyên lắc đầu: “Đỗ Dần còn ở trong bệnh viện, tôi muốn ở lại chăm sóc cậu ấy.”
Lục Kinh còn chưa rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, không thể can thiệp quá nhiều vào quyết định của Trác Duyên, thừa dịp bác sĩ xử lý vết thương cho Trác Duyên hỏi Hàn Xương: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hàn Xương kể lại sự tình một cách ngắn gọn, Lục Kinh nghe xong vẻ mặt không thay đổi, cho dù là khi nói đến Hắc Tam gia, Lục Kinh giống như một chút cũng không kinh ngạc.
“Cho nên nói tóm lại, là bạn học kia của các người gây chuyện?” Lục Kinh tổng kết lại, áp suất đột nhiên trở nên trầm thấp.
Hàn Xương bị anh nói đến choáng ngợp, hửm? Hình như đúng là như vậy, không đúng, hắn làm sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Trác Duyên ngược lại nở nụ cười, lời nói của Lục Kinh tuy rằng bề ngoài nghe có đạo lý, nhưng không tránh khỏi soi xét.
“Anh Lục, không thể nói như vậy, nếu một tên tội phạm đang thực hiện hành vi bạo lực, một người qua đường giúp đỡ nạn nhân cũng bị ảnh hưởng, thương tổn mà người qua đường này phải chịu chẳng lẽ phải đổ lỗi cho nạn nhân? Huống chi…” Cậu bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Kinh: “Đỗ Dần là bạn của tôi.”
Lục Kinh làm sao không rõ đạo lý này? Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của Trác Duyên, anh không khỏi bực bội. Còn việc học thêm thì sao? Ở nhà học thêm cũng có thể bị đám côn đồ vây công à? Trác Duyên nhất định là gạt mình chuyện gì đó.
Nhưng nơi này là bệnh viện, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Bác sĩ cũng cảm nhận được áp suất thấp trên người Lục Kinh, kìm lòng không được đẩy nhanh động tác trên tay.
“Vết thương trên mặt tôi kê đơn cho cậu, trở về tự mình bôi một chút là được.” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Trác Duyên, Lục Kinh ở một bên đưa tay nhận lấy: “Cậu ở đây chờ, tôi đi lấy thuốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Vết thương trên người Hàn Xương đều là vết thương ngoài da hời hợt, bác sĩ cũng kê đơn thuốc bảo hắn trở về tự mình bôi.
Chuyện bên này xử lý xong, ba người cùng nhau đi phòng bệnh, Đỗ Vi nhìn thấy Lục Kinh đi theo Trác Duyên, không khỏi nhìn về phía Trác Duyên.
“Đỗ Vi, đây là anh Lục.”
Đỗ Vi gật đầu, thấp giọng gọi một tiếng: “Anh Lục.” Chắc là bởi vì khí thế của Lục Kinh quá mạnh, cô có vẻ rất không được tự nhiên.
Lục Kinh gật đầu, nhìn lướt qua Đỗ Dần trên giường, chỉ có thể nhìn thấy gáy Đỗ Dần, sau đó dời ánh mắt, dừng lại trên mặt Đỗ Vi một chút, lại dừng lại trên mặt Trác Duyên, Trác Duyên đang nhìn về phía Đỗ Vi.
Anh nhíu mày.
Lúc này hai cảnh sát lưu lại đi vào, trên mặt rất ôn hòa: “Chúng tôi muốn hỏi tình huống lúc đó, mọi người trả lời mấy câu hỏi là được.”
Sau khi bọn Trác Duyên phối hợp trả lời câu hỏi, cảnh sát liền rời đi, trong phòng bệnh xuất hiện sự trầm mặc bí ẩn.
Lúc này, điện thoại di động của Lục Kinh vang lên, anh đi ra khỏi phòng bệnh, một lát sau trở về nhìn Trác Duyên một cái: “Buổi tối tới đón cậu.” Sau đó nhanh chóng rời đi.
Trác Duyên trong lòng thở dài một hơi, lần này lại thiếu nợ nhân tình lớn. Cho tới nay dường như Lục Kinh đều nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ làm người giám hộ của anh, nhưng hình như mình chính là đứa nhỏ không nghe lời kia, mang đến cho Lục Kinh rất nhiều phiền phức.
Cảm giác tội lỗi tự nhiên xuất hiện.
Đỗ Dần hiện tại còn đang ngủ, Trác Duyên và Hàn Xương không muốn quấy rầy nên ra khỏi phòng bệnh ngồi xuống ghế bên ngoài.
Hàn Xương từ lúc mới bắt đầu có chút không thích hợp, Trác Duyên làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, tự nhiên nhận ra tâm tình của hắn thay đổi.
“Tràng Tử, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Hàn Xương ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ừng nhìn vết thương trên mặt Trác Duyên, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Yến Tử, tớ cảm thấy mình rất vô dụng.”
Trước kia hắn vẫn cảm thấy mình lớn lên mạnh mẽ, sức lực lớn, bảo vệ Trác Duyên khẳng định không cần phải nói, nhưng lần này, đến lúc nguy hiểm chân chính, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Trác Duyên và Đỗ Dần bị người vây công.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi che mặt.
Trác Duyên cảm thấy bất đắc dĩ lại thêm buồn cười, Hàn Xương từ nhỏ đến lớn đã quen bảo vệ mình, hiện giờ lại bất lực, loại cảm giác này cậu hiểu được.
“Tràng Tử, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Hàn Xương rầu rĩ nói: “Mười bảy.”
Trác Duyên đặt cánh tay lên vai hắn, kề sát vào hắn: “Cậu là học sinh, là vị thành niên, cậu cảm thấy cậu có khả năng đánh nhiều tên côn đồ như vậy hả? Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp. Hơn nữa, trong lòng tớ, cậu vẫn rất dũng cảm, rất có nghĩa khí, một người có ích hay không không dùng giá trị vũ lực để cân nhắc, dù sao tớ vẫn thích chơi với cậu, cậu có thể đánh hay không hoàn toàn không liên quan.”
Hàn Xương nghe vậy, trong lòng rất cảm động, nhưng hắn vẫn có chút không tự tin: “Nhưng Yến Tử, tớ cảm thấy mình không có giá trị vũ lực thì thôi, hình như tớ ngay cả đầu óc cũng không có, cậu có ghét bỏ tớ không?”
Trác Duyên nhịn không được nở nụ cười, đụng đến vết thương trên khóe miệng, đau đến “tê” một tiếng, Hàn Xương vội vàng nói: “Yến Tử, cậu đừng cười, muốn cười chờ vết thương khỏi thì cười thoải mái.”
“Được rồi, tớ sẽ không ghét bỏ cậu, cậu sau này sẽ lợi hại lắm!”
“Thật sao?” Ánh mắt Hàn Xương sáng lên, nhưng một giây sau lại dập tắt: “Yến Tử, cậu lại trêu chọc tớ.”
Trác Duyên mỉm cười nghiêm túc nói: “Không có trêu chọc cậu, cậu thật sự rất lợi hại.”
Mặc dù biết Trác Duyên đang an ủi mình, nhưng cuối cùng Hàn Xương vẫn ngây ngốc nở nụ cười.
Đỗ Dần tỉnh lại lúc ba giờ chiều, nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, cậu ta nhìn thấy ba người vây quanh bên giường, giọng nói yếu ớt hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
Đỗ Vi lắc đầu: “Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nói gì cả.”
Đỗ Dần thấy Đỗ Vi thật sự không có việc gì thì yên tâm. Sau đó ánh mắt lại dừng trên mặt Trác Duyên, nhìn thấy vết thương của Trác Duyên hồng sưng tím tái, đang muốn mở miệng, đã bị Trác Duyên ngăn lại: “Vết thương nhỏ mà thôi, ngược lại vết thương phía sau của cậu còn phải dưỡng cho tốt đó.”
“Đúng vậy, Đỗ Dần, mấy ngày nay cậu ngoan ngoãn nằm yên đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu.” Hàn Xương trước kia là vì Trác Duyên nên mới chơi cùng Đỗ Dần, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi. Nếu không có Đỗ Dần, hiện tại người nằm ở chỗ này chính là Yến Tử, nhìn vào điểm này, sau này Đỗ Dần nếu cần giúp đỡ, hắn không nói hai lời nhất định sẽ hỗ trợ.
Khuôn mặt Đỗ Dần ẩn giấu trong gối và mái tóc hơi dài, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nói cho cùng, vẫn là mình và Tiểu Vi liên lụy đến Trác Duyên và Hàn Xương.
Thương thế của Đỗ Dần tuy rằng không nhẹ, nhưng tốt xấu gì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, chỉ là phải nằm yên, có chút tra tấn người.
Đến buổi tối, Lục Kinh quả nhiên lái xe tới đón Trác Duyên. Đỗ Dần không cần người ở lại trông coi, Lục Kinh liền thuận tiện đưa Đỗ Vi và Hàn Xương về.
Trên đường trở về, trong xe chỉ có hai người Trác Duyên và Lục Kinh, hai người đều không nói gì. Lục Kinh đang suy nghĩ nên hỏi Trác Duyên chuyện xảy ra ban ngày như thế nào, Trác Duyên thì nghĩ nên giải thích chuyện ban ngày với Lục Kinh như thế nào.
Sau khi về đến nhà, Lục Kinh rót hai ly nước đặt lên bàn trà, tiếp theo ngồi trên sô pha nhìn Trác Duyên, đi thẳng vào vấn đề: “Làm sao cậu biết Hắc Tam gia?”
Mặc dù Hắc Tam gia ở thành phố C là một nhân vật ai nấy đều kính sợ trong xã hội đen, nhưng đây hiển nhiên cũng không phải chuyện mà một học sinh trung học nên biết.
Trác Duyên thầm nghĩ: Nếu nói ra chân tướng, Lục Kinh phỏng chừng sẽ cho rằng cậu bị bệnh tâm thần.
Trác Duyên mười sáu tuổi đúng là không thể biết nhân vật Hắc Tam gia này, nhưng kiếp trước khi cậu còn là luật sư thực tập, thành phố C đã từng xảy ra một vụ án lớn. Thị trưởng thành phố C xử lý một vụ án tội phạm xã hội đen, số người liên quan tới vụ án lên tới hơn trăm người, vị Hắc Tam gia kia cũng ở trong đó.
Nhưng ngay cả thế giới ngầm cũng có quyền biện hộ. Cậu và sư phụ tiếp nhận một vụ án trợ giúp pháp lý, đương sự chính là một trong những nghi phạm hình sự, địa vị trong xã hội đen cũng không tính là thấp.
Tuy rằng chỉ bào chữa vì một người, nhưng tất cả hồ sơ vụ án bọn họ đều xem, ấn tượng của Trác Duyên với “lão đại” Hắc Tam gia phía trên cực kỳ khắc sâu, từ tội danh ông ta mà nói, lòng người này đen tay cũng đen đến cực điểm.
Trong biên bản thẩm vấn của bộ phận công tố, Trác Duyên biết được rất nhiều tin tức, đối với giới xã hội đen có một số hiểu biết tương đối sâu sắc, cho nên cậu mới dùng Hắc Tam gia ý đồ hù dọa Thường Hổ.
Đương nhiên, chuyện như vậy cậu không có khả năng nói rõ ràng với Lục Kinh.
Trác Duyên nhìn về phía ánh mắt nặng nề của Lục Kinh: “Lúc đi phòng bi-a tình cờ nghe được.”
Lục Kinh không nói gì.
Trác Duyên ngượng ngùng cười cười: “Hôm nay cám ơn anh, may mắn anh không vạch trần tôi…”
“Tuy rằng tôi không vạch trần cậu, nhưng đương nhiên kẻ thù của cậu cũng không phải kẻ ngốc.” Lục Kinh nhìn bộ dáng thê thảm trên mặt Trác Duyên, cũng không đành lòng nói nặng lời, nhưng nên giáo dục vẫn phải giáo dục: “Trác Duyên, tôi biết cậu rất có chủ ý, nhưng mà tôi là người giám hộ của cậu, tôi không muốn nhìn thấy người thân của tôi bị thương dưới mí mắt tôi. Mà cậu nói học thêm chính là bị người ta vây đánh trên đường Tinh Tạ sao?”
Trác Duyên nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, chuyện lần này rất xin lỗi, lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy, còn có cám ơn anh đã hỗ trợ báo cảnh sát, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trong lòng Lục Kinh cảm thấy vô lực càng sâu, thiếu niên trước mặt cho tới nay đều nhốt bản thân trong một cái vỏ, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh cùng lễ phép, cũng không có một chút cảm giác thuộc về nơi này.
“Trác Duyên.” Lục Kinh đưa điện thoại di động của mình cho cậu: “Cậu nhìn cái này xem.”
Trác Duyên nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động là một loạt tin nhắn, cậu lần lượt đọc từng cái một, trong lòng càng thêm áy náy cùng cảm động. Những tin nhắn này đều do dì Hoắc ở xa gửi, nội dung tin nhắn đều có liên quan đến mình.
Hỏi cuộc sống, hỏi tâm tình, hỏi tình trạng sức khỏe, hỏi học hành, rất lo lắng cho cậu, sợ cậu không thích ứng được trong hoàn cảnh xa lạ, còn luôn dặn dò Lục Kinh chăm sóc bản thân.
Lục Kinh nhìn đầu Trác Duyên cúi xuống, giọng điệu hơi nhu hòa: “Trác Duyên, tôi không biết cậu đối xử với tầng quan hệ giám hộ này như thế nào, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết rõ ràng, mặc dù không có tầng quan hệ này, cậu vẫn là một phần của nhà họ Lục chúng tôi. Những tin nhắn này đều được mẹ tôi gửi qua trong khoảng thời gian điều dưỡng, bà rất lo lắng cho cậu, hơn nữa còn dự định tháng sau sẽ trở về.”
Trác Duyên cúi đầu, chớp chớp mắt, sau đó đặt điện thoại di động lên sô pha, ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ, nghĩ đến khoảng thời gian này Lục Kinh chăm sóc mình, cậu càng cảm thấy một ít hành vi của mình thật sự có chút tổn thương người khác.
“Xin lỗi.” Cậu mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe, trông giống như một chú cún tìm thấy nhà của mình: “Tôi…”
Lục Kinh không khỏi đưa tay sờ đầu cậu, trên mặt ẩn hiện hai má lúm đồng tiền, làm cho cả người anh ấm áp hẳn lên: “Tôi không phải đang trách cứ cậu, Trác Duyên, về sau không cần phải nói xin lỗi với tôi, cũng không cần nói cảm ơn, bất luận tôi có phải là người giám hộ của cậu hay không, đây đều là những việc tôi nên làm.”
Hốc mắt Trác Duyên càng đỏ lên.
Cậu vẫn cho rằng trải qua mười năm kia, mình đã không còn cảm tính như vậy nữa, cậu vẫn cho rằng trên thế giới này, ngoại trừ Hàn Xương cùng chú Hàn dì Trương, không còn ai là thật lòng đối đãi với cậu nữa.
Nhưng cho dù là Hàn Xương, hắn có thể cho cậu cũng chỉ có tình anh em, cho dù là chú Hàn và dì Trương, yêu thương của bọn họ cũng đều cho Hàn Xương, đối với cậu mà nói, chung quy vẫn cách một tầng.
Ngoại trừ ba mẹ, không ai có thể toàn tâm toàn ý che chở cho cậu, cho nên cho tới nay cậu đều không muốn mở rộng lòng mình, không muốn cùng người khác giao tình quá sâu. Bởi vì bất luận như thế nào, người khác chung quy đều sẽ có gia đình của mình, mà cậu, vẫn cô đơn một mình.
Nhưng vào giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy từ trên người Lục Kinh, từ trên người dì Hoắc kia một loại quan tâm và che chở đã lâu không gặp, tựa như, cậu thật sự là một phần trong nhà này vậy.
Ngụy trang tốt đến đâu, đó cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, một khi cởi mặt nạ, bại lộ mềm mại bên trong, một phát không thể thu lại được.
Trác Duyên tuy rằng cảm thấy mình hai mươi sáu tuổi, ở trước mặt Lục Kinh hai mươi hai tuổi trẻ con như vậy có chút hổ thẹn, thế nhưng cậu muốn tùy hứng một lần.
Lục Kinh nhìn bộ dáng đôi mắt hồng hồng, lông mi hơi ướt của cậu, trong lòng khẽ động, lúc mình còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm thiếu niên trước mặt vào trong ngực mình.
Trác Duyên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, cậu thuận thế vùi đầu vào hốc vai Lục Kinh, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Loại cảm giác này rất mới lạ, cũng làm cho Trác Duyên động tâm không thôi, điều này làm cho cậu nhớ tới bộ dáng khi ba ôm mình lúc còn bé. Tình thân của Trác Duyên gần 10 năm dường như đã được thỏa mãn vào giờ phút này.
“Cám ơn anh Lục.” Lời này xuất phát từ trái tim.
Lục Kinh thật ra không quen ôm người khác, từ nhỏ anh đã độc lập, từ lúc biết ghi nhớ, ba mẹ chưa từng ôm anh, nhưng mà anh cũng không quan tâm những thứ này. Anh nhiều nhất cũng chỉ là theo lễ ôm một cái với những người khác, chưa từng chân thật ôm an ủi một người như vậy, loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng anh tuyệt không phản cảm, hình như còn có chút không nỡ buông ra.
Anh vỗ nhẹ lên vai Trác Duyên vài cái, trên mặt là sự dịu dàng mà chính anh cũng không chú ý tới: “Chúng tôi đều rất quan tâm đến cậu, cho nên, cậu cũng không cần giống như một con rùa, vĩnh viễn trốn ở trong mai.”
Trác Duyên “Ừ” một tiếng, bên trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng rốt cuộc cậu không khóc ra, nếu thật sự khóc ra thì mất mặt lắm.
Cậu hít hít mũi, rời khỏi vòng tay Lục Kinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa trong suốt như nước hồ, nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt Lục Kinh, không khỏi “phụt” một tiếng bật cười.
Đã quen với gương mặt không thú vị của anh, bây giờ lại nhìn thấy má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt anh, đặc biệt có cảm giác vui mừng.
Lục Kinh thấy hai mắt cậu cong thành trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài, giống như hai bàn chải nhỏ, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy.
“Cậu đi tắm trước đi, tắm rửa xong tôi bôi thuốc cho cậu.” Lục Kinh ép buộc mình dời ánh mắt, nhìn ly nước trên bàn trà mở miệng nói, anh sợ mình nhìn xuống sẽ đưa tay chạm vào hai hàng lông mi kia.
Trác Duyên gật đầu đứng dậy: “Được, tôi đi lên trước, tắm rửa xong tôi sẽ nói với anh chuyện của tôi.”
Lục Kinh nhìn bóng lưng cậu lên lầu, cười tự giễu, anh từ khi nào không có tự chủ như vậy? Anh không ngốc, anh biết mình có gì đó không ổn.
Nhưng anh đang tiến thoái lưỡng nan.
Một tuần trước anh cố ý trốn tránh, vì cố ý lãnh đạm nên đã làm cho cảm giác thân thuộc mà Trác Duyên vừa mới có tan thành mây khói, anh không đành lòng, thế nhưng, thân cận với Trác Duyên, anh lại sợ tự chủ của mình không đủ. Trước không nói Trác Duyên hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi, mặc dù cậu đã hai mươi sáu tuổi, anh cũng không thể đi phá hủy mối ràng buộc duy nhất của hai người.
Ngồi một mình trên sô pha trong chốc lát, Trác Duyên tắm rửa xong trước tiên bôi thuốc lên mặt mình, sau đó đứng ở trên cầu thang gọi Lục Kinh.
Lục Kinh từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, đáp một tiếng, đi theo Trác Duyên đến phòng cậu.
Trác Duyên ở trước mặt Lục Kinh không có gì phải ngượng ngùng, cậu trực tiếp cởi áo trước mặt Lục Kinh, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một cái quần đùi lỏng lẻo ngay thắt lưng, ánh mắt Lục Kinh nhịn không được rơi vào vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của cậu.
“Làm phiền anh.” Trác Duyên nhào lên giường, bại lộ tấm lưng trắng noãn tinh tế trước mặt Lục Kinh: “Thật sự là chịu tội mà, không thể nằm ngửa được đây.”
Lục Kinh nhìn thấy vết thương trên lưng cậu, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn, anh cầm thuốc mỡ trên tay, từng chút từng chút bôi lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng, một chút cũng không phù hợp với bề ngoài nghiêm túc đứng đắn của anh.
Trác Duyên không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, hai tay gối đầu, nhìn về phía Lục Kinh đang ngồi ở mép giường: “Nghỉ hè tôi cùng bọn họ đi học võ ở võ quán, trên đường trở về bị bọn Thường Hổ theo dõi.”
Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Bị đánh thành như vậy, xem ra học võ cũng không có tác dụng.”
Anh đụng phải chỗ đau, Trác Duyên “xuýt” một tiếng, trong lòng Lục Kinh run lên, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Đau à?”
“Cũng ổn, không đau lắm.” Trác Duyên đợi đau đớn qua đi, phản bác: “Chúng tôi mới học được mấy ngày đâu, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, chúng tôi đánh cũng không lại.”
“Cho nên cậu muốn dùng Hắc Tam gia hù dọa gã?” Lục Kinh bôi thuốc lên toàn bộ vết thương, đặt thuốc mỡ xuống: “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, nếu như bị Hắc Tam gia biết chuyện này, ông ta còn đáng sợ hơn Thường Hổ đó biết không?”
Trác Duyên nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn anh: “Xem ra anh cũng rất hiểu Hắc Tam gia.”
Lục Kinh cầm lấy tấm thảm mỏng trên giường đắp dưới vết thương của cậu: “Nếu tôi không biết, chỉ sợ các cậu ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, cậu còn có thể nhắc nhở tôi sao?”
Trác Duyên cười cười với anh, nghĩ thầm Lục Kinh quả nhiên có bản lĩnh.
“Lần trước chân anh bị thương có phải là bọn họ tìm người làm không?”
Lục Kinh đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cậu nên nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng không nên đi võ quán, ở nhà đọc sách cũng rất tốt. Đợi chuyện bọn Thường Hổ xử lý xong, các cậu lại đi học võ.”
Lúc trước Thường Hổ từng vi phạm không ít chuyện, nhưng cuối cùng cũng mặc kệ, lần này cũng không thể để gã đi ra tiếp tục làm bậy nữa. Thành phố C vẫn hơi loạn, xem ra cần phải chỉnh lý lại.
Lục Kinh thay Trác Duyên tắt đèn và đóng cửa phòng rồi trở về phòng mình.
Trác Duyên hôm nay bởi vì bị đánh, hơn nữa tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, quả thực có chút mệt mỏi. Hơn nữa vừa rồi quan hệ với Lục Kinh tiến gần một bước, tâm tình của cậu có chút thả lỏng, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, cậu mặc quần áo rồi đi xuống lầu, thấy Lục Kinh đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, liền chào hỏi anh.
Lục Kinh buông máy tính xuống, đứng dậy vào phòng bếp múc hai bát cháo ra, còn có trứng và bánh bao: “Lát nữa phải đi bệnh viện đúng không? Ăn xong tôi sẽ đưa cậu qua đó.”
Trác Duyên quả thực có chút giật mình, từ tối hôm qua, cậu đã có chút không nhận ra Lục Kinh. Bởi vì bộ dáng Lục Kinh trong ấn tượng của cậu và anh chênh lệch càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ là mấy năm sau anh gặp phải chuyện lớn gì nên mới biến thành “Diêm Vương mặt đen”?
Hình như cũng không đúng, sự nghiệp của Lục Kinh tuy rằng gặp phải một ít khó khăn, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối thuận lợi, một mặt là năng lực của anh, mặt khác là đội ngũ của anh có năng lực. Tốc độ đổi mới khoa học kỹ thuật điện tử quá nhanh, có thể dẫn dắt trào lưu chính là người thắng cuộc, Lục Kinh không thể nghi ngờ là làm được điểm này mới có thể thành công.
Cho nên, có khả năng “Diêm Vương mặt đen” chỉ là một cái mặt nạ của anh, dù sao, hai má lúm đồng tiền quả thật làm cho người ta khó có thể sinh ra ý kính sợ.
Lục Kinh thấy cậu ăn cháo mà còn suy nghĩ, không khỏi mở miệng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
Trác Duyên thấy mặt anh lại khôi phục nghiêm túc đứng đắn, vì thế cố ý trêu chọc anh: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu.”
Lục Kinh dừng lại nhìn cậu.
“Mỗi ngày anh dùng khuôn mặt nghiêm túc để che giấu má lúm đồng tiền của mình đúng không? Làm cho mọi người có cảm giác áp bức, cảm thấy sợ hãi hả?”
Lục Kinh bình tĩnh trả lời: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh tiếp tục ăn cháo ăn bánh bao, hoàn toàn không bị câu hỏi của Trác Duyên ảnh hưởng.
Trác Duyên không cảm thấy thất bại, ngược lại cảm thấy bộ dáng bình tĩnh của Lục Kinh rất thú vị.
Hai người ăn sáng xong, Lục Kinh lái xe đưa Trác Duyên đến bệnh viện rồi tự mình đến công ty.
Hôm nay khí sắc Đỗ Dần tốt hơn nhiều, buổi sáng bác sĩ có thay thuốc cho cậu ta, lúc Trác Duyên tới, cậu ta đang ngồi trên giường dùng thìa ăn cháo, Đỗ Vi ngồi ở bên cạnh nhìn.
Đỗ Dần nhìn thấy cậu tới, ánh mắt sáng ngời: “Trác Duyên.”
Trác Duyên cười ngồi xuống bên giường cậu ta: “Hôm nay còn đau không?”
Đỗ Dần lắc đầu, cậu ta nhìn vệt màu xanh ở khóe miệng Trác Duyên, rất là hổ thẹn: “Vẫn là chúng tôi liên lụy đến cậu và Hàn Xương.”
Trác Duyên lại nghĩ đến kiếp trước, Đỗ Dần học lớp 12 thì bỏ học, không biết đi đâu, phỏng chừng có liên quan đến bọn Thường Hổ.
“Nếu chỉ có hai người các cậu, vậy tổn thất sẽ rất lớn.” Cậu nhìn thoáng qua Đỗ Vi.
Đỗ Dần không nói gì, quả thật là như thế, nếu không có bọn Trác Duyên, Đỗ Vi có thể sẽ…
Hai người trò chuyện một hồi lâu, cửa phòng bệnh mở ra, chỉ thấy Hàn Xương từ bên ngoài thò đầu vào, nhìn thấy ba người, lộ ra một nụ cười ngây ngô: “Yến Tử, cậu đến thật sớm!”
Trác Duyên đang chuẩn bị trả lời thì nhìn thấy Trương Lệ đi theo Hàn Xương vào, cậu lập tức đứng dậy nghênh đón: “Dì Trương, sao dì lại tới đây?”
Đỗ Vi thấy thế cũng đứng lên.
Trên tay Trương Lệ còn xách theo một cái túi giữ nhiệt, cười đi đến bên giường bệnh, đặt túi giữ nhiệt xuống, nhìn Trác Duyên, lại nhìn Đỗ Dần trên giường bệnh, lộ vẻ đau lòng nói: “Con nói xem mấy đứa nhỏ các con một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân, nếu không phải dì hỏi thằng nhóc A Xương này, nó còn không muốn nói với dì.”
Hàn Xương gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không phải chuyện tốt gì…”
Trác Duyên cười ngoan ngoãn: “Dì Trương, đây là bạn học của con – Đỗ Dần, đây là em gái Đỗ Dần, Đỗ Vi.”
Đỗ Dần ngửa đầu nhìn Trương Lệ, vẻ mặt nghiêm túc: “Chào dì Trương ạ.”
Đỗ Vi cũng kêu một tiếng, hiện tại cô đã buộc tóc lên, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp, Trương Lệ thấy nhất thời liền thích, cười càng thêm hiền lành: “Dì đã nghe A Xương nói rồi, hai người các con cũng không dễ dàng gì.” Bà mở túi giữ nhiệt ra đưa cho Đỗ Dần: “A Dần à, đây là canh gà dì nấu tối hôm qua, con phải uống nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể.” Bà nghĩ đến hai đứa trẻ này không có ba mẹ chăm sóc, trong lòng rất thương tiếc.
Đỗ Dần đưa tay lên nhận, trong ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, lại tựa như không có, ý tốt đến từ trưởng bối cậu ta không muốn từ chối, cũng không có ý định từ chối: “Cám ơn dì Trương.”
Trương Lệ ngồi xuống, nhìn bàn tay và cánh tay gầy gò của cậu ta, trong lòng có chút chua xót: “Cẩn thận nóng.” Bà nói xong lại quay đầu nói với Đỗ Vi: “Sau này hai đứa thường đến nhà dì ăn cơm đi, dì nấu cho các con ăn, gầy thế này.”
Đỗ Vi thường ngày ít nói, trông lạnh như băng, nhưng hiện tại ở trước mặt Trương Lệ lại biến thành một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, yên tĩnh. Không có cách nào, bởi vì Trương Lệ quá mức hòa ái dễ gần, cô không tự chủ được muốn thân cận.
Chung quy chỉ là một cô gái nhỏ, đối với sự quan tâm của trưởng bối, nhất là sự quan tâm từ trưởng bối nữ khiến cô rất động tâm, đây là sự ấm áp mà anh trai thân là nam không có cách nào cho được.
Đỗ Vi nhịn không được lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn dì Trương.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Xương thấy cô cười, đột nhiên cảm thấy trong lòng kỳ lạ, trên mặt còn có chút nóng. Hắn không được tự nhiên quay đầu đi, ý đồ dời đi lực chú ý của mình thông qua nói chuyện phiếm với Trác Duyên.
“Yến Tử, tớ nói cho cậu biết, Thường Hổ kia hình như lai lịch không tầm thường, tối hôm qua sau khi ba tớ về nhà rất sầu, bình thường không hút thuốc, tối hôm qua lại hút vài điếu.”
Sắc mặt Trác Duyên không thay đổi nhiều, chuyện như vậy cậu thấy nhiều, Thường Hổ hiện tại đúng là một phiền phức.
Phân bố thế lực ở thành phố C cậu có thể không rõ ràng như vậy, nhưng căn cứ vào hồ sơ kiếp trước cậu nhìn thấy, hiện giờ Hắc Tam gia xem như là lão đại trong hắc đạo. Sản nghiệp đen dưới tay ông ta trải rộng khắp thành phố C, chỉ là che giấu tương đối sâu, cảnh sát trước mắt còn chưa có được tin tức đáng tin cậy, nhưng chuyện cảnh sát không biết, Trác Duyên biết rất nhiều.
Nếu như cuộc thanh tẩy lớn sớm hơn so với kiếp trước, thành phố C có thể sẽ khác trước hay không? Nhưng nếu như hiện tại thời cơ chưa tới, cậu có nên phá hủy loại cân bằng như bây giờ hay không?
“Yến Tử, nghĩ cái gì vậy?” Hàn Xương chạm vào vai cậu.
Trác Duyên phục hồi tinh thần lại, cười nhạt: “Tớ hỏi cậu một câu, nếu cậu biết chứng cứ phạm tội của một tên tội phạm, cậu có đi báo án không?”
Hàn Xương không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi! Giữ hắn lại gây họa cho người khác hay gì?”
Trác Duyên sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Không sai, nếu như sớm đưa những tội nhân này vào ngục giam, như vậy có thể giúp càng nhiều người tránh được tai nạn. Vừa nghĩ tới chuyện của vị Hắc Tam gia trong hồ sơ kiếp trước kia, Trác Duyên cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Mặc kệ có hợp thời hay không!
Hơn nữa, nếu như lần này có thể khiến chính phủ chấn động, Thường Hổ mặc dù có hậu trường, vị hậu trường kia cũng sẽ bởi vì sợ dẫn lửa thiêu thân mà buông tha Thường Hổ. Lấy chuyện Thường Hổ phạm phải trước kia cùng với tội lỗi cảnh sát còn chưa biết rõ, gã chỉ sợ sẽ phải ở trong ngục giam thật lâu, đến lúc đó, Thường Hổ có thể không có cách nào uy hiếp đến an toàn của bọn họ nữa.
“Tràng Tử, cậu thật sự rất tuyệt vời!” Cậu vỗ bả vai Hàn Xương, cực kỳ tán thưởng.
Hàn Xương không rõ nguyên nhân, chỉ biết cười ha hả.
Đồ ăn trưa là Trương Lệ đưa tới, Trác Duyên ăn xong tỏ vẻ muốn trở về lấy sách đến ôn tập nên rời đi trước.
Về đến nhà, cậu gửi cho Lục Kinh một tin nhắn nói là mượn máy tính thư phòng một chút, Lục Kinh đương nhiên không có chuyện không đồng ý.
Trác Duyên cẩn thận nhớ lại chứng cứ phạm tội liên quan của tổ chức xã hội đen này cho tới bây giờ, sau đó lần lượt in ra, lại cẩn thận xóa sạch tài liệu từ trong máy tính. Dùng một phong bì bình thường nhất cất mấy tờ giấy vào, ở bên ngoài dùng tay trái viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Gửi Hàn Minh”, sau đó đeo cặp sách ra cửa.
Nói không căng thẳng là giả, nhưng mà, cậu vẫn phải làm.
Cậu đi tới tiểu khu nhà Hàn Xương, hôm nay là ngày làm việc, trong tiểu khu hiện tại không có người, cậu lên lầu bốn, đi tới trước cửa nhà Hàn Xương, đảm bảo xung quanh không có ai nhìn thấy mới nhét phong bì vào khe cửa.
May mắn hiện tại trong tiểu khu đều chưa có lắp đặt camera, cậu hẳn là sẽ không bị lộ.
Sau khi làm xong việc này, cậu đeo cặp trở lại bệnh viện.
Trương Lệ còn ở trong bệnh viện chưa rời đi, hôm nay bà cố ý xin nghỉ một ngày, không có chuyện gì nên dứt khoát ở chỗ này chăm sóc bọn nhỏ.
Lúc Trác Duyên đẩy cửa đi vào, Hàn Xương và Đỗ Dần đều làm chuyện của mình, Trương Lệ thì kéo tay Đỗ Vi nói gì đó với cô, trên mặt Đỗ Vi mang theo nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu.
Hy vọng cuộc sống yên tĩnh và hạnh phúc như vậy sẽ không bị phá vỡ.
Hàn Xương đang nhàm chán, nhìn thấy Trác Duyên tiến vào, mặt lộ vẻ vui mừng: “Yến Tử, sao lại về lâu như vậy?”
“Có hơi mệt nên ở nhà nghỉ ngơi một lát.” Trác Duyên mở cặp sách ra, đưa cho Hàn Xương một quyển sách: “Thấy cậu nhàm chán như vậy nên mang theo cho cậu một quyển sách nè.”
Hàn Xương vừa đọc tên, k3u rên một tiếng: “Yến Tử, cậu mang theo cái gì cũng được nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo sách tiếng Anh, cậu đây là cố ý làm cho tớ không thoải mái sao?!”
Trác Duyên lại đưa cho Đỗ Dần một quyển, sau đó ngồi xuống: “Hiện tại cậu thoải mái thì thi đại học sẽ khiến cậu không thoải mái.”
Trương Lệ nghe vậy gật đầu: “Tiểu Duyên nói đúng đó, tiếng Anh của con quá kém, cần phải học thêm.”
Hàn Xương đành phải kiên trì học từ vựng.
Lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra, một người đàn ông đỡ một thanh niên trẻ tuổi khác tiến vào. Trác Duyên nhìn qua hơi sửng sốt, đây không phải là người đàn ông cậu đụng phải ở chợ nông sản sao?
Người đàn ông đỡ chàng trai trẻ nằm xuống giường bệnh trống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ đi ra ngoài mua một vài món ăn.”
Người thanh niên gật đầu.
Trác Duyên nhìn thấy trên mặt, cánh tay anh ta đều có vết thương, nam sinh kia cảm giác được có người nhìn mình chăm chú, bèn quay đầu nhìn Trác Duyên, nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Duyên, cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
“Xin chào mọi người, tôi là Trì Bân.”
Bọn Trác Duyên đều tự giới thiệu, Trì Bân một mình quá nhàm chán cũng bắt chuyện với bọn họ.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Trác Duyên biết một số tình huống của Trì Bân. Anh ta học đại học ở thành phố B, nhà ở thành phố C, kỳ nghỉ hè này trở về gần nhà tìm một công việc bán thời gian, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt. Lúc làm việc gặp phải người đến cửa hàng gây sự, anh ta nhìn không được nên xông lên ngăn lại, kết quả bị đánh một trận.
Theo lời anh ta, thì người đàn ông này là một người rất có trách nhiệm và tinh thần chính nghĩa.
Hàn Xương đã khao khát vào đại học từ lâu, vì vậy hắn hỏi: “Anh học trường đại học nào? Trường đại học có vui không? Nghe nói vào đại học cũng không cần mỗi ngày mệt chết mệt sống đọc sách, có phải như vậy hay không?”
Trì Bân và Hàn Xương ngược lại rất hợp ý, nghe vậy cười cười: “Aiii, không phải là trường đại học tốt gì đâu, chỉ là hạng ba thôi, Học viện kỹ thuật môi trường. Chỉ trách lúc trước tôi không học hành cho tốt, đến đại học lại hối hận, muốn học hành thật tốt chỉ tiếc cũng vô dụng.”
Trác Duyên không khỏi nhìn về phía anh ta.
Hàn Xương khó hiểu: “Vì sao lại vô dụng?”
Trì Bân thở dài: “Ai không biết bây giờ học kế toán dễ tìm việc làm hơn, học tài chính có thể kiếm tiền, nhưng cậu nói xem, học kỹ thuật môi trường có ích lợi gì? Không có công việc nào tương ứng cả, tôi còn tính đi thi chứng chỉ, sau này dễ tìm việc làm hơn.”
Trương Lệ nghe xong gật đầu:; “Đúng là như vậy, dì có một đứa con nhà họ hàng học đại học tài chính, hiện tại làm việc ở ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương cũng cao.”
Trì Bân liên tục gật đầu, “Dì, dì nói không sai, cho nên con muốn thi chứng chỉ để tìm một công việc tốt.”
Trác Duyên hỏi anh ta: “Anh học chuyên ngành nào?”
Trì Bân vẻ mặt ghét bỏ: “Chuyên ngành của tôi gọi là tài nguyên môi trường, quản lý quy hoạch đô thị và nông thôn, nhưng kỳ thật các môn học khác chúng tôi ít nhiều cũng sẽ học một chút, là kiến thức chung mà.”
Trác Duyên gật đầu: “Có nghĩ tới thi nghiên cứu sinh không?”
“Thi nghiên cứu sinh? Tôi thi chuyên ngành gì?” Trì Bân lắc đầu.
“Nghe nói chuyên ngành bảo vệ môi trường của Đại học Thanh Mộc cũng không tệ lắm.” Trác Duyên cười cười: “Kỳ thật, lúc các anh lên lớp khẳng định đã hiểu rõ vấn đề môi trường của quốc gia hiện nay. Vậy anh cũng sẽ biết bảo vệ môi trường trong sự phát triển sau này rất quan trọng, chuyên ngành này của anh không lo không tìm được việc làm.”
Trì Bân ngẩn người, Trác Duyên nói không sai, nhưng mà: “Đó cũng là chuyện sau này, tôi còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó dựa vào chuyên ngành này không nuôi sống được mình thì nghỉ làm, sao còn có thể nghĩ chuyện sau này? Cậu vẫn còn học trung học, chưa biết đau khổ của cuộc sống này đâu!”
Trác Duyên cười cười, không nói gì nữa.
***********************
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.