Chương 58
Vũ Chi Tễ
16/12/2022
Edit: Điềm Điềm
***********************
*Mê gian: chuốc thuốc mê rồi cưỡng gian.
Trác Duyên chật vật chạy trốn khỏi phòng Lục Kinh, cậu căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi của anh, cũng không có khả năng truyền đạt lời của anh cho Hoắc Quân. Cho nên cậu chỉ có thể nói cho Hoắc Quân biết, hiện tại Lục Kinh không có ý định yêu đương, chỉ muốn phát triển sự nghiệp.
Đến ngày mùng ba Tết, Trác Duyên nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, là một đàn anh trong trường đại học gọi cho cậu. Đàn anh này cũng đi theo phía sau giáo viên làm nghiên cứu, tương tự như Trác Duyên, Trác Duyên và Đỗ Dần đôi khi có vấn đề không rõ sẽ hỏi gã, gã cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Cho nên, đàn anh này gọi điện thoại tới mời, Trác Duyên thật đúng là không có biện pháp từ chối.
Sau khi nói với Hoắc Quân, cậu ngồi xe đến câu lạc bộ giải trí mà đàn anh nói.
Câu lạc bộ cao cấp Cầm Hoàng Hạm Vũ còn rất nổi tiếng ở thành phố B. Trác Duyên chỉ nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ đi vào. Giống như câu lạc bộ giải trí này, mặc dù có vẻ cao cấp, nhưng có không ít bụi bẩn bên trong hơn bất cứ nơi nào khác. Cậu không muốn đi lắm, nhưng đàn anh nói còn có mấy người đàn anh, bạn bè khác cùng nhau, vừa lúc cậu ở thành phố B, liền gọi cậu đến đây.
Trác Duyên nghe thái độ thành khẩn của gã, hơn nữa ngày thường đàn anh chăm sóc mình và Đỗ Dần cũng nhiều, liền đồng ý đi.
Đi tới cửa câu lạc bộ, liền có bồi bàn đến dẫn đường. Câu lạc bộ rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng, bức tranh tường đẹp, dịch vụ chu đáo, thực sự giống như thiên đường trên trái đất.
“Tiên sinh, bạn của ngài ở phòng 7, mời đi theo tôi.”
Trác Duyên thật ra có chút thắc mắc, cậu không rõ vì sao bọn đàn anh gia cảnh cũng không giàu có lại đến một nơi như vậy.
Đến cửa phòng riêng, bồi bàn dừng lại, hắn cung kính đứng ở bên cửa: “Tiên sinh mời vào.”
Trác Duyên đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng một mảnh sáng sủa, không có thanh sắc khuyển mã*, quả thật chỉ là các đàn anh cùng cậu nghiên cứu đề tài, trong lòng thoáng yên ổn lại.
*Thanh sắc khuyển mã giải thích: thanh: ca múa; sắc: nữ sắc; khuyển: nuôi chó; mã: cưỡi ngựa. Đề cập đến cách thức z4m dục của tầng lớp cầm quyền trong thời cổ đại. Còn được gọi là “thanh sắc cẩu mã”.
“Trác Duyên, cậu tới rồi!” Bọn họ vẫy tay với cậu: “Mau tới đây ngồi xuống nào.”
Trác Duyên cười chào hỏi bọn họ, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
“Đáng tiếc, tên nhóc Đỗ Dần kia không ở thành phố B, bằng không hai giáo thảo viện Bảo vệ môi trường chúng ta có thể đầy đủ rồi!” Một người thở dài tiếc nuối.
“Đúng vậy, Trác Duyên, cậu và Đỗ Dần mỗi ngày như hình với bóng, còn cùng nhau thuê phòng ở bên ngoài, cậu không biết hai người vừa rời khỏi ký túc xá, các anh em viện Bảo vệ môi trường của chúng ta trên cơ bản vô duyên với nữ sinh.”
Trác Duyên nhịn không được nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn càng động lòng người, ngay cả mấy đàn anh thích em gái cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
“Cho nên, Trác Duyên, vì an ủi tâm hồn bị thương của chúng tôi, hôm nay cậu phải cùng mấy anh em chúng tôi uống thêm vài ly!” Nói xong, đưa một ly rượu đến tay Trác Duyên.
Trác Duyên dưới ánh mắt của mấy người đành phải chậm rãi uống, nhưng chỉ một ly này, trông cậu đã không ổn. Trên mặt dâng lên đỏ ửng, ánh mắt cũng mê ly, một mực xua tay: “Thôi, đàn anh, tửu lượng của tôi thật sự không được, các người cũng đừng rót cho tôi, tôi thật sự không được.”
Trong tay lại bị nhét một ly rượu: “Trác Duyên, đàn ông cũng không thể nói không được, nào, tiếp tục uống!”
Trác Duyên đành phải mơ mơ màng màng lại uống một ngụm, ngay sau đó, ly rượu từ trong tay cậu trượt xuống, rớt trên mặt đất vỡ vụn, rượu trong suốt lưu lại từng vệt dấu vết trên sàn nhà, cậu lập tức ngã xuống sô pha.
Bên trong ghế lô nhất thời an tĩnh lại.
“Tửu lượng của cậu ta thấp như vậy?”
“Nghe nói còn chưa trưởng thành, phỏng chừng là chưa từng uống rượu.”
“Bây giờ làm sao đây?”
“Chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm không?” Có người vẫn cảm thấy không thể xuống tay được.
“Vậy thì sao? Tất cả chúng ta uống gió Tây Bắc à? Huống chi, nếu cậu ta có thể leo lên hào môn, còn sợ ở thành phố B không có chỗ đứng sao? Nói như thế nào cũng là kiếm được lợi.”
“Cho nên nói, bộ dạng đẹp mắt cũng là một loại vốn liếng, không giống chúng ta, liều chết liều sống, kết quả người khác nói một câu, chúng ta liền mất chén cơm.”
“Nhưng mà, ai lại nguyện ý bị người khác…”
Lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một gương mặt thanh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt còn mang theo nụ cười uyển chuyển: “Thế nào? Mọi thứ đã ổn chưa?”
“Ừm, Lý thiếu, cậu ta đã bị chúng tôi chuốc say rồi.”
Ánh mắt Lý Húc rơi vào trên người Trác Duyên ngã nghiêng trên sô pha, mặt nhuộm đỏ ửng đỏ, bất tỉnh nhân sự, ý cười sâu đậm: “Làm tốt lắm, công việc của các cậu sẽ được bảo vệ, đi ra ngoài trước đi.”
Mấy người thấp thỏm ra khỏi phòng riêng, tuy rằng biết kế tiếp Trác Duyên sẽ gặp phải cái gì, nhưng bọn họ không có lựa chọn, bọn họ muốn sinh tồn.
Cửa phòng được đóng lại.
Lý Húc chậm rãi đi tới trước mặt Trác Duyên, từ trên cao nhìn thiếu niên tuấn mỹ lẳng lặng nằm im, trong ánh mắt bại lộ vẻ tham lam cùng dâm uế. Gã vốn là muốn dạy dỗ Trác Duyên không biết tốt xấu, nhưng hiện tại nhìn sắc đẹp trước mặt, gã đổi chủ ý, cứ như vậy hủy diệt quá đáng tiếc, chi bằng chính mình hưởng thụ một chút, lại trút giận sau.
Lý Húc ngồi xuống sô pha, đưa tay vu0t ve gò má trắng nõn của Trác Duyên, cảm giác nhìn và sờ hoàn toàn không giống nhau, chỉ có tự tay sờ lên mới biết được, da thịt người đẹp thật sự khiến người ta yêu thích không buông tay.
Vẻ tham luyến trong mắt Lý Húc càng sâu.
Gã khẩn cấp cởi bỏ áo lông trên người Trác Duyên, lộ ra thân hình mảnh khảnh được bao bọc bởi áo lông cồng kềnh, chỉ là làm cho người ta đáng tiếc chính là, quần áo mùa đông mặc hơi nhiều, Lý Húc cởi ra có chút phiền toái, gã suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng ở trên thắt lưng Trác Duyên.
Nếm thử hương vị trước rồi nói sau.
Hai tay để lên thắt lưng Trác Duyên, gã chỉ suy nghĩ cảnh tượng trong đầu một lát liền cảm thấy máu huyết phun trào, hận không thể lập tức c0i quần áo Trác Duyên ra, sau đó…
“Phanh!”
Lý Húc vừa còn đang ảo tưởng đã bị Trác Duyên mở mắt hung hăng đá xuống đất. Trác Duyên xoay người từ trên sô pha đi xuống, cứng rắn giẫm Lý Húc dưới chân, hơn nữa còn đè đầu gã xuống đất!
Lý Húc nhất thời thiếu chút nữa bị dọa tiểu, bởi vì trước mắt gã chính là mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, nếu như bị d3 xuống, mặt gã sẽ bị hủy hết!
“Trác Duyên, Trác Duyên, tôi sai rồi, cậu buông tôi ra, tôi không dám nữa!”
Trác Duyên cười lạnh một tiếng, hai tay dùng sức, liền nghe cánh tay phải của Lý Húc “rắc rắc” một tiếng, gãy.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang vọng phía chân trời, ngay cả bồi bàn canh giữ ngoài cửa cũng bị kinh sợ, nhưng vị thiếu gia kia đã phân phó hắn, mặc kệ bên trong phát sinh cái gì, hắn cũng không được tiến vào. Trong lòng có chút đồng tình với nam sinh kia, kêu thảm như vậy, nhất định rất thống khổ nhỉ?
“Con mẹ nó rượu mời không uống mà muốn rượu phạt!” Lý Húc đã đau đến thần trí không rõ ràng: “Nếu mày không buông ông ra, ông sẽ không bỏ qua cho mày!”
Trác Duyên chậm rãi buông gã ra, lui về phía sau một bước.
Lý Húc cho rằng Trác Duyên sợ, gã nhịn đau đứng lên, sau đó cầm bình rượu bên tay trái ném lên đầu Trác Duyên!
Trác Duyên dùng tay khéo léo đoạt lấy bình rượu của gã, trong nháy mắt đập ngược lên đầu đối phương. Trên trán Lý Húc lập tức chảy máu, gã sợ tới mức lập tức che trán mình lại, chạy ra ngoài cửa. Trác Duyên một phen kéo gã lại, cầm lấy một bình rượu khác mở nắp đổ xuống, rượu từ trên đầu Lý Húc chảy xuống.
Chất lỏng lạnh lẽo lấm ướt vào người gã, Lý Húc ra sức giãy giụa, gào thét, gã muốn người ngoài cửa nghe thấy tới cứu mình, nhưng ngoài cửa một chút động tĩnh cũng không có.
Rượu k1ch thích đến vết thương trên trán gã, Lý Húc thế nhưng đau đến khóc lên, miệng liên tục cầu xin tha thứ, bồi bàn ngoài cửa càng nghe càng không thích hợp, tiếng kêu này hình như là giọng của thiếu gia kia đúng không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy sự việc có thể không giống với suy nghĩ của mình, vì thế lặng lẽ mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn vào bên trong…
Chỉ thấy thiếu gia vốn kiêu ngạo đắc chí đang bị nam sinh bị lừa kia nắm trong tay, hỗn hợp rượu máu không ngừng lưu lại trên trán gã, gã đang kiệt lực khóc hô, cực kỳ đáng thương.
Nam sinh xinh đẹp kia nhìn thấy hắn nhìn trộm, nhếch môi cười, sau đó tiện tay ném thiếu gia kia trên mặt đất, cũng nghiêng đầu nhìn hắn: “Gã khi dễ tôi, tôi liền đánh gã.” Trông giống như vẫn còn một chút say rượu.
Lúc Lý Húc bị ném xuống đất còn đụng phải cánh tay phải bị thương của mình, nhất thời đau đến mặt xanh mét, nhìn thấy bồi bàn đang đứng ngây ngốc, vội vàng quát: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
Bồi bàn nhìn thoáng qua thiếu niên tuấn mỹ đến khó tin dưới ánh đèn, lại nhìn thiếu gia chật vật thê thảm trên mặt đất, nhẫn tâm, vẫn là tiền đồ của mình quan trọng hơn, vì thế báo cảnh sát, hơn nữa còn chặn ở cửa ý đồ ngăn cản Trác Duyên chạy trốn.
Trác Duyên cũng không có ý chạy trốn, ngược lại, cậu dường như đang chờ cảnh sát đến. Lý Húc cũng vậy, gã cố ý nằm trên mặt đất có vẻ mình càng thảm hơn, sau đó dùng ánh mắt ác độc nhe răng cười nhìn Trác Duyên. Gã nhất định phải để Trác Duyên vào tù, một khi người xinh đẹp như vậy đi vào phòng giam, ha, có mà chết!
Trác Duyên lộ ra một nụ cười tựa như trào phúng lại khiêu khích, biểu cảm trên mặt Lý Húc càng thêm dữ tợn, gã nhịn đau chính là muốn tận mắt nhìn thấy Trác Duyên bị cảnh sát mang đi.
Rất nhanh, cảnh sát đã tới, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn trong phòng riêng, còn có Lý Húc r3n rỉ trên mặt đất, cực kỳ chật vật cùng với thiếu niên đang ngồi trên sô pha sắc mặt lạnh lùng.
“Đều mang về.”
Sở cảnh sát.
Trên mặt Trác Duyên còn mang theo chút ửng đỏ, đối với vấn đề của cảnh sát rất nghiêm túc trả lời.
“Cậu còn chưa trưởng thành?” Cảnh sát hỏi cậu nhíu mày: “Để cho ba mẹ cậu tới đây, số liên lạc của ba mẹ cậu là gì?”
Trác Diên cười: “Thật ngại quá, ba mẹ tôi đều đã qua đời.”
Nữ cảnh sát ở một bên đồng tình nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục ghi chép.
“Có người giám hộ không?”
Trác Diên im lặng một chút, gật đầu, sau đó báo cảnh sát phương thức liên lạc của Lục Kinh.
“Tại sao cậu lại đánh Lý Húc?”
Khuôn mặt Trác Duyên khẽ động, giống như có chút khó mở miệng, cậu không nhìn thẳng cảnh sát nữa, nhẹ giọng nói: “Tôi là phòng vệ chính đáng.”
“Giải thích một chút.”
“Là gã muốn khi dễ tôi trước, tôi mới đánh gã.”
Cảnh sát rõ ràng có chút không tin, hắn nhìn Trác Duyên còn nguyên vẹn, nhớ tới bộ dáng thê thảm của Lý Húc: “Dĩ nhiên cậu có thể ngăn cản anh ta một cách hiệu quả, vậy vì sao còn phải dùng chai rượu đập vào đầu anh ta?”
“Bởi vì gã dùng bình rượu đập tôi trước, tôi mới phản kích lại.”
Nhưng trong lòng cảnh sát hiển nhiên đã nghiêng về phía Lý Húc bị thương, hơn nữa căn cứ vào lời khai của người bồi bàn kia, là Trác Duyên đơn phương đánh Lý Húc, hơn nữa, Trác Duyên uống rượu, không loại trừ khả năng phát điên.
Sau đó bất luận cảnh sát hỏi như thế nào, Trác Duyên đều một mực khẳng định mình là phòng vệ chính đáng, mà lời khai của Lý Húc bên kia có vẻ kịch liệt hơn nhiều. Gã vẫn la hét chính là Trác Duyên đánh mình, gã có thương thế cùng bồi bàn làm chứng, cảnh sát khi phán đoán tình tiết vụ án không thể tránh khỏi nghiên về phía Lý Húc.
Kế tiếp chỉ có thể chờ lời khai của mấy đàn anh kia.
Nhưng đàn anh còn chưa được mang đến, Lục Kinh đã mang theo một luồng gió lạnh tới, cũng không biết là bởi vì thời tiết bên ngoài quá lạnh hay là bản thân anh tản ra khí lạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cảnh sát đại khái nói với anh chuyện xảy ra, trọng điểm là Trác Duyên đánh Lý Húc, đối phương có thể sẽ đòi bồi thường linh tinh.
Lục Kinh nhìn thoáng qua Trác Duyên đang ngồi trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, thấy cậu không bị thương tổn mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói với cảnh sát: “Em ấy sẽ không vô duyên vô cớ công kích người khác, hy vọng các người có thể điều tra rõ ràng, Cầm Hoàng Hạm Vũ có giám sát, các người có thể đi điều giám sát.”
Bọn họ vừa rồi đã điều tới, nhưng giám sát chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài phòng riêng. Quả thật nhìn thấy đàn anh trong miệng Trác Duyên, hơn nữa Lý Húc sau này mới đi vào, điểm này quả thật đáng hoài nghi, thế nhưng, trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ hai đương sự thì không ai biết.
Cảnh sát nói rõ những tình huống này, sắc mặt Lục Kinh càng thêm đen sì. Sau khi biết Lý Húc là người như thế nào, anh có thể tưởng tượng được trong phòng riêng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới Lý Húc ngoan mấy tháng, lại dùng cách này tiếp xúc với Trác Duyên. Nếu Trác Duyên thật sự bị Lý Húc hại, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động ra khỏi đồn cảnh sát gọi cho Lý Thừa Ký.
Lúc Lý Thừa Ký nhận được điện thoại đang ở nhà Đỗ Dần không đi: “Lục Kinh, cậu gọi tới chúc tết tôi sao? Tôi nhận tấm lòng, nhưng hiện tại không rảnh nói chuyện với cậu…”
“Lý Thừa Ký, lúc trước tôi tha cho Lý Húc là nhìn trên mặt mũi nhà họ Lý các người, lần này tôi chính là nói với anh một tiếng.” Lửa giận của Lục Kinh từ bên kia truyền tới, khiến Lý Thừa Ký lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thằng chó Lý Húc đã làm gì?”
Lục Kinh cười lạnh một tiếng: “Nếu nhà họ Lý các người dạy dỗ không được, tôi không ngại thay các người dạy dỗ một chút. Gã dụ dỗ Trác Duyên đi Cầm Hoàng Hạm Vũ, ý đồ… Bị Trác Duyên đánh một trận, kết quả còn báo cảnh sát.”
Mắt hổ của Lý Thừa Ký trầm xuống: “Tôi biết rồi, hiện tại trở về ngay.”
Hắn cúp điện thoại, liền nhìn thấy Đỗ Dần dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, suy nghĩ một chút, quyết định nói cho Đỗ Dần biết: “Trác Duyên xảy ra chuyện, em có muốn cùng tôi trở về thành phố B hay không?”
Mặt mày Đỗ Dần đột nhiên hiện ra vẻ âm u: “Có liên quan đến nhà họ Lý các người? Là Lý Húc lần trước?” Mặc dù cậu ta chưa từng gặp qua Lý Húc, nhưng lần trước ở trong bệnh viện đã nghe nói, lần này cậu ta ngược lại muốn nhìn xem Lý Húc rốt cuộc là như thế nào.
“Ừm.”
“Trác Duyên làm sao vậy?”
Lý Thừa Ký bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Cậu ấy đánh Lý Húc một trận, kết quả Lý Húc báo cảnh sát, bọn họ hiện tại đang ở đồn cảnh sát.”
“Được, tôi trở về với anh.”
Lục Kinh gọi điện thoại cho Lý Thừa Ký xong liền trở lại cục cảnh sát, nhìn thấy Trác Duyên im lặng cúi đầu đùa giỡn ngón tay, rất đau lòng, không khỏi đi tới trước mặt cậu, gượng gạo nói một câu: “Em không sao chứ?”
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên một độ cong: “Không có việc gì, chỉ là hình như lại gây phiền phức.”
Lục Kinh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, bàn tay to vươn tới cầm tay Trác Duyên: “Tay lạnh như vậy?” Anh đứng dậy một lần nữa và nói với một cảnh sát: “Cô có thể giúp tôi rót một ly nước nóng không?”
Một nữ cảnh sát gật đầu, rót một ly tới, Lục Kinh nhận lấy đặt lên tay Trác Duyên “Cầm đi.”
Hai người tướng mạo cũng không tầm thường, trong đồn cảnh sát ngược lại có không ít người nhìn sang bên này.
Trác Duyên hai tay nâng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, áo lông màu đen làm nổi bật khuôn mặt của cậu càng thêm trắng nõn. Tóc cậu dài hơn một chút, một ít tóc vụn rũ trên trán, có mấy sợi còn nghịch ngợm vểnh lên, rất hoạt bát đáng yêu.
Lục Kinh nhìn Trác Duyên như vậy, lòng hoàn toàn mềm nhũn, trong mắt chỉ còn lại Trác Duyên, ngay cả trong lòng cũng căng đầy.
“Bên trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho anh biết không?” Anh đặt ra một câu hỏi mà anh đã cố gắng muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Trác Duyên hơi cong khóe môi: “Anh đến gần một chút, em nói cho anh biết.”
Lục Kinh khom lưng, đưa lỗ tai đến trước mặt Trác Duyên.
Lỗ tai trước mắt bị đông lạnh đến đỏ bừng, Trác Duyên nhìn thoáng qua quần áo trên người Lục Kinh, ăn mặc rất mỏng manh, nhất định là lúc ra ngoài quá gấp gáp, quên mặc thêm quần áo và đeo khăn quàng cổ.
“Anh đợi lát nữa sẽ biết.”
Hơi thở ấm áp phun vào bên tai, lỗ tai Lục Kinh khẽ động, trong lòng cũng gợn sóng từng đợt. Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong mắt Trác Duyên ẩn chứa sự giảo hoạt, trái tim càng giống như hòa tan.
Anh không khỏi cười khẽ ra tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền, giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút ý tứ câu người: “Được, anh chờ.”
***********************
- -----oOo------
***********************
*Mê gian: chuốc thuốc mê rồi cưỡng gian.
Trác Duyên chật vật chạy trốn khỏi phòng Lục Kinh, cậu căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi của anh, cũng không có khả năng truyền đạt lời của anh cho Hoắc Quân. Cho nên cậu chỉ có thể nói cho Hoắc Quân biết, hiện tại Lục Kinh không có ý định yêu đương, chỉ muốn phát triển sự nghiệp.
Đến ngày mùng ba Tết, Trác Duyên nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, là một đàn anh trong trường đại học gọi cho cậu. Đàn anh này cũng đi theo phía sau giáo viên làm nghiên cứu, tương tự như Trác Duyên, Trác Duyên và Đỗ Dần đôi khi có vấn đề không rõ sẽ hỏi gã, gã cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Cho nên, đàn anh này gọi điện thoại tới mời, Trác Duyên thật đúng là không có biện pháp từ chối.
Sau khi nói với Hoắc Quân, cậu ngồi xe đến câu lạc bộ giải trí mà đàn anh nói.
Câu lạc bộ cao cấp Cầm Hoàng Hạm Vũ còn rất nổi tiếng ở thành phố B. Trác Duyên chỉ nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ đi vào. Giống như câu lạc bộ giải trí này, mặc dù có vẻ cao cấp, nhưng có không ít bụi bẩn bên trong hơn bất cứ nơi nào khác. Cậu không muốn đi lắm, nhưng đàn anh nói còn có mấy người đàn anh, bạn bè khác cùng nhau, vừa lúc cậu ở thành phố B, liền gọi cậu đến đây.
Trác Duyên nghe thái độ thành khẩn của gã, hơn nữa ngày thường đàn anh chăm sóc mình và Đỗ Dần cũng nhiều, liền đồng ý đi.
Đi tới cửa câu lạc bộ, liền có bồi bàn đến dẫn đường. Câu lạc bộ rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng, bức tranh tường đẹp, dịch vụ chu đáo, thực sự giống như thiên đường trên trái đất.
“Tiên sinh, bạn của ngài ở phòng 7, mời đi theo tôi.”
Trác Duyên thật ra có chút thắc mắc, cậu không rõ vì sao bọn đàn anh gia cảnh cũng không giàu có lại đến một nơi như vậy.
Đến cửa phòng riêng, bồi bàn dừng lại, hắn cung kính đứng ở bên cửa: “Tiên sinh mời vào.”
Trác Duyên đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng một mảnh sáng sủa, không có thanh sắc khuyển mã*, quả thật chỉ là các đàn anh cùng cậu nghiên cứu đề tài, trong lòng thoáng yên ổn lại.
*Thanh sắc khuyển mã giải thích: thanh: ca múa; sắc: nữ sắc; khuyển: nuôi chó; mã: cưỡi ngựa. Đề cập đến cách thức z4m dục của tầng lớp cầm quyền trong thời cổ đại. Còn được gọi là “thanh sắc cẩu mã”.
“Trác Duyên, cậu tới rồi!” Bọn họ vẫy tay với cậu: “Mau tới đây ngồi xuống nào.”
Trác Duyên cười chào hỏi bọn họ, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
“Đáng tiếc, tên nhóc Đỗ Dần kia không ở thành phố B, bằng không hai giáo thảo viện Bảo vệ môi trường chúng ta có thể đầy đủ rồi!” Một người thở dài tiếc nuối.
“Đúng vậy, Trác Duyên, cậu và Đỗ Dần mỗi ngày như hình với bóng, còn cùng nhau thuê phòng ở bên ngoài, cậu không biết hai người vừa rời khỏi ký túc xá, các anh em viện Bảo vệ môi trường của chúng ta trên cơ bản vô duyên với nữ sinh.”
Trác Duyên nhịn không được nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn càng động lòng người, ngay cả mấy đàn anh thích em gái cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
“Cho nên, Trác Duyên, vì an ủi tâm hồn bị thương của chúng tôi, hôm nay cậu phải cùng mấy anh em chúng tôi uống thêm vài ly!” Nói xong, đưa một ly rượu đến tay Trác Duyên.
Trác Duyên dưới ánh mắt của mấy người đành phải chậm rãi uống, nhưng chỉ một ly này, trông cậu đã không ổn. Trên mặt dâng lên đỏ ửng, ánh mắt cũng mê ly, một mực xua tay: “Thôi, đàn anh, tửu lượng của tôi thật sự không được, các người cũng đừng rót cho tôi, tôi thật sự không được.”
Trong tay lại bị nhét một ly rượu: “Trác Duyên, đàn ông cũng không thể nói không được, nào, tiếp tục uống!”
Trác Duyên đành phải mơ mơ màng màng lại uống một ngụm, ngay sau đó, ly rượu từ trong tay cậu trượt xuống, rớt trên mặt đất vỡ vụn, rượu trong suốt lưu lại từng vệt dấu vết trên sàn nhà, cậu lập tức ngã xuống sô pha.
Bên trong ghế lô nhất thời an tĩnh lại.
“Tửu lượng của cậu ta thấp như vậy?”
“Nghe nói còn chưa trưởng thành, phỏng chừng là chưa từng uống rượu.”
“Bây giờ làm sao đây?”
“Chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm không?” Có người vẫn cảm thấy không thể xuống tay được.
“Vậy thì sao? Tất cả chúng ta uống gió Tây Bắc à? Huống chi, nếu cậu ta có thể leo lên hào môn, còn sợ ở thành phố B không có chỗ đứng sao? Nói như thế nào cũng là kiếm được lợi.”
“Cho nên nói, bộ dạng đẹp mắt cũng là một loại vốn liếng, không giống chúng ta, liều chết liều sống, kết quả người khác nói một câu, chúng ta liền mất chén cơm.”
“Nhưng mà, ai lại nguyện ý bị người khác…”
Lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một gương mặt thanh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt còn mang theo nụ cười uyển chuyển: “Thế nào? Mọi thứ đã ổn chưa?”
“Ừm, Lý thiếu, cậu ta đã bị chúng tôi chuốc say rồi.”
Ánh mắt Lý Húc rơi vào trên người Trác Duyên ngã nghiêng trên sô pha, mặt nhuộm đỏ ửng đỏ, bất tỉnh nhân sự, ý cười sâu đậm: “Làm tốt lắm, công việc của các cậu sẽ được bảo vệ, đi ra ngoài trước đi.”
Mấy người thấp thỏm ra khỏi phòng riêng, tuy rằng biết kế tiếp Trác Duyên sẽ gặp phải cái gì, nhưng bọn họ không có lựa chọn, bọn họ muốn sinh tồn.
Cửa phòng được đóng lại.
Lý Húc chậm rãi đi tới trước mặt Trác Duyên, từ trên cao nhìn thiếu niên tuấn mỹ lẳng lặng nằm im, trong ánh mắt bại lộ vẻ tham lam cùng dâm uế. Gã vốn là muốn dạy dỗ Trác Duyên không biết tốt xấu, nhưng hiện tại nhìn sắc đẹp trước mặt, gã đổi chủ ý, cứ như vậy hủy diệt quá đáng tiếc, chi bằng chính mình hưởng thụ một chút, lại trút giận sau.
Lý Húc ngồi xuống sô pha, đưa tay vu0t ve gò má trắng nõn của Trác Duyên, cảm giác nhìn và sờ hoàn toàn không giống nhau, chỉ có tự tay sờ lên mới biết được, da thịt người đẹp thật sự khiến người ta yêu thích không buông tay.
Vẻ tham luyến trong mắt Lý Húc càng sâu.
Gã khẩn cấp cởi bỏ áo lông trên người Trác Duyên, lộ ra thân hình mảnh khảnh được bao bọc bởi áo lông cồng kềnh, chỉ là làm cho người ta đáng tiếc chính là, quần áo mùa đông mặc hơi nhiều, Lý Húc cởi ra có chút phiền toái, gã suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng ở trên thắt lưng Trác Duyên.
Nếm thử hương vị trước rồi nói sau.
Hai tay để lên thắt lưng Trác Duyên, gã chỉ suy nghĩ cảnh tượng trong đầu một lát liền cảm thấy máu huyết phun trào, hận không thể lập tức c0i quần áo Trác Duyên ra, sau đó…
“Phanh!”
Lý Húc vừa còn đang ảo tưởng đã bị Trác Duyên mở mắt hung hăng đá xuống đất. Trác Duyên xoay người từ trên sô pha đi xuống, cứng rắn giẫm Lý Húc dưới chân, hơn nữa còn đè đầu gã xuống đất!
Lý Húc nhất thời thiếu chút nữa bị dọa tiểu, bởi vì trước mắt gã chính là mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, nếu như bị d3 xuống, mặt gã sẽ bị hủy hết!
“Trác Duyên, Trác Duyên, tôi sai rồi, cậu buông tôi ra, tôi không dám nữa!”
Trác Duyên cười lạnh một tiếng, hai tay dùng sức, liền nghe cánh tay phải của Lý Húc “rắc rắc” một tiếng, gãy.
Tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang vọng phía chân trời, ngay cả bồi bàn canh giữ ngoài cửa cũng bị kinh sợ, nhưng vị thiếu gia kia đã phân phó hắn, mặc kệ bên trong phát sinh cái gì, hắn cũng không được tiến vào. Trong lòng có chút đồng tình với nam sinh kia, kêu thảm như vậy, nhất định rất thống khổ nhỉ?
“Con mẹ nó rượu mời không uống mà muốn rượu phạt!” Lý Húc đã đau đến thần trí không rõ ràng: “Nếu mày không buông ông ra, ông sẽ không bỏ qua cho mày!”
Trác Duyên chậm rãi buông gã ra, lui về phía sau một bước.
Lý Húc cho rằng Trác Duyên sợ, gã nhịn đau đứng lên, sau đó cầm bình rượu bên tay trái ném lên đầu Trác Duyên!
Trác Duyên dùng tay khéo léo đoạt lấy bình rượu của gã, trong nháy mắt đập ngược lên đầu đối phương. Trên trán Lý Húc lập tức chảy máu, gã sợ tới mức lập tức che trán mình lại, chạy ra ngoài cửa. Trác Duyên một phen kéo gã lại, cầm lấy một bình rượu khác mở nắp đổ xuống, rượu từ trên đầu Lý Húc chảy xuống.
Chất lỏng lạnh lẽo lấm ướt vào người gã, Lý Húc ra sức giãy giụa, gào thét, gã muốn người ngoài cửa nghe thấy tới cứu mình, nhưng ngoài cửa một chút động tĩnh cũng không có.
Rượu k1ch thích đến vết thương trên trán gã, Lý Húc thế nhưng đau đến khóc lên, miệng liên tục cầu xin tha thứ, bồi bàn ngoài cửa càng nghe càng không thích hợp, tiếng kêu này hình như là giọng của thiếu gia kia đúng không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy sự việc có thể không giống với suy nghĩ của mình, vì thế lặng lẽ mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn vào bên trong…
Chỉ thấy thiếu gia vốn kiêu ngạo đắc chí đang bị nam sinh bị lừa kia nắm trong tay, hỗn hợp rượu máu không ngừng lưu lại trên trán gã, gã đang kiệt lực khóc hô, cực kỳ đáng thương.
Nam sinh xinh đẹp kia nhìn thấy hắn nhìn trộm, nhếch môi cười, sau đó tiện tay ném thiếu gia kia trên mặt đất, cũng nghiêng đầu nhìn hắn: “Gã khi dễ tôi, tôi liền đánh gã.” Trông giống như vẫn còn một chút say rượu.
Lúc Lý Húc bị ném xuống đất còn đụng phải cánh tay phải bị thương của mình, nhất thời đau đến mặt xanh mét, nhìn thấy bồi bàn đang đứng ngây ngốc, vội vàng quát: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
Bồi bàn nhìn thoáng qua thiếu niên tuấn mỹ đến khó tin dưới ánh đèn, lại nhìn thiếu gia chật vật thê thảm trên mặt đất, nhẫn tâm, vẫn là tiền đồ của mình quan trọng hơn, vì thế báo cảnh sát, hơn nữa còn chặn ở cửa ý đồ ngăn cản Trác Duyên chạy trốn.
Trác Duyên cũng không có ý chạy trốn, ngược lại, cậu dường như đang chờ cảnh sát đến. Lý Húc cũng vậy, gã cố ý nằm trên mặt đất có vẻ mình càng thảm hơn, sau đó dùng ánh mắt ác độc nhe răng cười nhìn Trác Duyên. Gã nhất định phải để Trác Duyên vào tù, một khi người xinh đẹp như vậy đi vào phòng giam, ha, có mà chết!
Trác Duyên lộ ra một nụ cười tựa như trào phúng lại khiêu khích, biểu cảm trên mặt Lý Húc càng thêm dữ tợn, gã nhịn đau chính là muốn tận mắt nhìn thấy Trác Duyên bị cảnh sát mang đi.
Rất nhanh, cảnh sát đã tới, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn trong phòng riêng, còn có Lý Húc r3n rỉ trên mặt đất, cực kỳ chật vật cùng với thiếu niên đang ngồi trên sô pha sắc mặt lạnh lùng.
“Đều mang về.”
Sở cảnh sát.
Trên mặt Trác Duyên còn mang theo chút ửng đỏ, đối với vấn đề của cảnh sát rất nghiêm túc trả lời.
“Cậu còn chưa trưởng thành?” Cảnh sát hỏi cậu nhíu mày: “Để cho ba mẹ cậu tới đây, số liên lạc của ba mẹ cậu là gì?”
Trác Diên cười: “Thật ngại quá, ba mẹ tôi đều đã qua đời.”
Nữ cảnh sát ở một bên đồng tình nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục ghi chép.
“Có người giám hộ không?”
Trác Diên im lặng một chút, gật đầu, sau đó báo cảnh sát phương thức liên lạc của Lục Kinh.
“Tại sao cậu lại đánh Lý Húc?”
Khuôn mặt Trác Duyên khẽ động, giống như có chút khó mở miệng, cậu không nhìn thẳng cảnh sát nữa, nhẹ giọng nói: “Tôi là phòng vệ chính đáng.”
“Giải thích một chút.”
“Là gã muốn khi dễ tôi trước, tôi mới đánh gã.”
Cảnh sát rõ ràng có chút không tin, hắn nhìn Trác Duyên còn nguyên vẹn, nhớ tới bộ dáng thê thảm của Lý Húc: “Dĩ nhiên cậu có thể ngăn cản anh ta một cách hiệu quả, vậy vì sao còn phải dùng chai rượu đập vào đầu anh ta?”
“Bởi vì gã dùng bình rượu đập tôi trước, tôi mới phản kích lại.”
Nhưng trong lòng cảnh sát hiển nhiên đã nghiêng về phía Lý Húc bị thương, hơn nữa căn cứ vào lời khai của người bồi bàn kia, là Trác Duyên đơn phương đánh Lý Húc, hơn nữa, Trác Duyên uống rượu, không loại trừ khả năng phát điên.
Sau đó bất luận cảnh sát hỏi như thế nào, Trác Duyên đều một mực khẳng định mình là phòng vệ chính đáng, mà lời khai của Lý Húc bên kia có vẻ kịch liệt hơn nhiều. Gã vẫn la hét chính là Trác Duyên đánh mình, gã có thương thế cùng bồi bàn làm chứng, cảnh sát khi phán đoán tình tiết vụ án không thể tránh khỏi nghiên về phía Lý Húc.
Kế tiếp chỉ có thể chờ lời khai của mấy đàn anh kia.
Nhưng đàn anh còn chưa được mang đến, Lục Kinh đã mang theo một luồng gió lạnh tới, cũng không biết là bởi vì thời tiết bên ngoài quá lạnh hay là bản thân anh tản ra khí lạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cảnh sát đại khái nói với anh chuyện xảy ra, trọng điểm là Trác Duyên đánh Lý Húc, đối phương có thể sẽ đòi bồi thường linh tinh.
Lục Kinh nhìn thoáng qua Trác Duyên đang ngồi trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, thấy cậu không bị thương tổn mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói với cảnh sát: “Em ấy sẽ không vô duyên vô cớ công kích người khác, hy vọng các người có thể điều tra rõ ràng, Cầm Hoàng Hạm Vũ có giám sát, các người có thể đi điều giám sát.”
Bọn họ vừa rồi đã điều tới, nhưng giám sát chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài phòng riêng. Quả thật nhìn thấy đàn anh trong miệng Trác Duyên, hơn nữa Lý Húc sau này mới đi vào, điểm này quả thật đáng hoài nghi, thế nhưng, trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ hai đương sự thì không ai biết.
Cảnh sát nói rõ những tình huống này, sắc mặt Lục Kinh càng thêm đen sì. Sau khi biết Lý Húc là người như thế nào, anh có thể tưởng tượng được trong phòng riêng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới Lý Húc ngoan mấy tháng, lại dùng cách này tiếp xúc với Trác Duyên. Nếu Trác Duyên thật sự bị Lý Húc hại, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động ra khỏi đồn cảnh sát gọi cho Lý Thừa Ký.
Lúc Lý Thừa Ký nhận được điện thoại đang ở nhà Đỗ Dần không đi: “Lục Kinh, cậu gọi tới chúc tết tôi sao? Tôi nhận tấm lòng, nhưng hiện tại không rảnh nói chuyện với cậu…”
“Lý Thừa Ký, lúc trước tôi tha cho Lý Húc là nhìn trên mặt mũi nhà họ Lý các người, lần này tôi chính là nói với anh một tiếng.” Lửa giận của Lục Kinh từ bên kia truyền tới, khiến Lý Thừa Ký lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thằng chó Lý Húc đã làm gì?”
Lục Kinh cười lạnh một tiếng: “Nếu nhà họ Lý các người dạy dỗ không được, tôi không ngại thay các người dạy dỗ một chút. Gã dụ dỗ Trác Duyên đi Cầm Hoàng Hạm Vũ, ý đồ… Bị Trác Duyên đánh một trận, kết quả còn báo cảnh sát.”
Mắt hổ của Lý Thừa Ký trầm xuống: “Tôi biết rồi, hiện tại trở về ngay.”
Hắn cúp điện thoại, liền nhìn thấy Đỗ Dần dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, suy nghĩ một chút, quyết định nói cho Đỗ Dần biết: “Trác Duyên xảy ra chuyện, em có muốn cùng tôi trở về thành phố B hay không?”
Mặt mày Đỗ Dần đột nhiên hiện ra vẻ âm u: “Có liên quan đến nhà họ Lý các người? Là Lý Húc lần trước?” Mặc dù cậu ta chưa từng gặp qua Lý Húc, nhưng lần trước ở trong bệnh viện đã nghe nói, lần này cậu ta ngược lại muốn nhìn xem Lý Húc rốt cuộc là như thế nào.
“Ừm.”
“Trác Duyên làm sao vậy?”
Lý Thừa Ký bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Cậu ấy đánh Lý Húc một trận, kết quả Lý Húc báo cảnh sát, bọn họ hiện tại đang ở đồn cảnh sát.”
“Được, tôi trở về với anh.”
Lục Kinh gọi điện thoại cho Lý Thừa Ký xong liền trở lại cục cảnh sát, nhìn thấy Trác Duyên im lặng cúi đầu đùa giỡn ngón tay, rất đau lòng, không khỏi đi tới trước mặt cậu, gượng gạo nói một câu: “Em không sao chứ?”
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên một độ cong: “Không có việc gì, chỉ là hình như lại gây phiền phức.”
Lục Kinh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, bàn tay to vươn tới cầm tay Trác Duyên: “Tay lạnh như vậy?” Anh đứng dậy một lần nữa và nói với một cảnh sát: “Cô có thể giúp tôi rót một ly nước nóng không?”
Một nữ cảnh sát gật đầu, rót một ly tới, Lục Kinh nhận lấy đặt lên tay Trác Duyên “Cầm đi.”
Hai người tướng mạo cũng không tầm thường, trong đồn cảnh sát ngược lại có không ít người nhìn sang bên này.
Trác Duyên hai tay nâng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, áo lông màu đen làm nổi bật khuôn mặt của cậu càng thêm trắng nõn. Tóc cậu dài hơn một chút, một ít tóc vụn rũ trên trán, có mấy sợi còn nghịch ngợm vểnh lên, rất hoạt bát đáng yêu.
Lục Kinh nhìn Trác Duyên như vậy, lòng hoàn toàn mềm nhũn, trong mắt chỉ còn lại Trác Duyên, ngay cả trong lòng cũng căng đầy.
“Bên trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho anh biết không?” Anh đặt ra một câu hỏi mà anh đã cố gắng muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Trác Duyên hơi cong khóe môi: “Anh đến gần một chút, em nói cho anh biết.”
Lục Kinh khom lưng, đưa lỗ tai đến trước mặt Trác Duyên.
Lỗ tai trước mắt bị đông lạnh đến đỏ bừng, Trác Duyên nhìn thoáng qua quần áo trên người Lục Kinh, ăn mặc rất mỏng manh, nhất định là lúc ra ngoài quá gấp gáp, quên mặc thêm quần áo và đeo khăn quàng cổ.
“Anh đợi lát nữa sẽ biết.”
Hơi thở ấm áp phun vào bên tai, lỗ tai Lục Kinh khẽ động, trong lòng cũng gợn sóng từng đợt. Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong mắt Trác Duyên ẩn chứa sự giảo hoạt, trái tim càng giống như hòa tan.
Anh không khỏi cười khẽ ra tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền, giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút ý tứ câu người: “Được, anh chờ.”
***********************
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.