Người Giám Hộ

Chương 43: Phân ban phân lớp

Bất Hội Hạ Kỳ

15/09/2020

Sau khi thi phân lớp xong, rốt cuộc cũng bắt đầu phân khoa.

Dư Sơ Lâm đương nhiên sẽ vào Ban khoa học tự nhiên lớp chuyên, vẫn là lớp hai, chủ nhiệm lớp vẫn là Thầy Cao. Vương Chí tiếc nuối bị phân vào lớp một, chỉ phải bất đắc dĩ chia tay mọi người để sang lớp học cách vách.

Đáng vui mừng là Lưu Phân tuy rằng cũng vào khoa học tự nhiên nhưng không có cùng một lớp với Dư Sơ Lâm, thật là đáng mừng.

Các bạn học đều hưng phấn dọn sang phòng học mới, tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau nói chuyện, cãi cọ ồn ào. Chỗ ngồi còn chưa có được xếp, vì vậy Dư Sơ Lâm liền ôm sách chọn bàn thứ tư ngồi xuống.

Có bạn học quen biết tới đây chào hỏi, hắn cười đáp lại, một bên vừa thu thập sách vở một bên vừa cười nói vui vẻ, ngẫu nhiên còn lấy ra túi đồ ăn vặt phân cho mọi người, rất hài hòa. Đúng vậy, không sai, dì Lưu sau khi biết hắn lại phân lớp một lần nữa liền làm một đống đồ ăn vặt cho hắn, còn dặn dò: Chia sẻ đồ ăn có thể gia tăng tình cảm bạn bè trong lớp, có lợi cho hắn dung nhập lớp mới.

Sự thật chứng minh, phương pháp này đúng là hữu dụng, sức mạnh đồ ăn thật là lớn. Có vài người nghĩ làm quen với Dư Sơ Lâm nênngo ngoe muốn đến ngồi bên cạnh hắn, nhưng khi thấy bên kia vây cả một đống người thì trong lòng lại có chút xấu hổ, vì vậy chờ đám người kia thiếu đi một ít thì sẽ lại qua.

Lý Đào ôm sách đi vào phòng học, nhìn xung quanh một vòng, lúc nhìn thấy Dư Sơ Lâm bị một đám người vây quanh thì vẻ mặt bình thản một chút, hắn sải bước đi qua, làm lơ đám người xung quanh mà đạt sách lên bàn bên cạnh Dư Sơ Lâm, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Chỗ này có người ngồi chưa?”

“Ách, chưa có.” Dư Sơ Lâm ngẩn người, lắc đầu trả lời.

“Vậy tôi ngồi ở đây.” Lý Đào kéo ghế dựa ngồi xuống, hơi sửa sang lại sách giáo khoa, rất tự nhiên nằm bò ra bàn, trực tiếp coi đám học sinh xung quanh là không  khí.

Các bạn học sinh hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng cáo từ mà giải tán. Lý Đào xụ mặt bọn họ không muốn nhìn, Sơ Lâm cũng thật đáng thương bị Lý Đào chọn trúng ngồi cùng bàn.

Các bạn học muốn thành bạn cùng bàn với Dư Sơ Lâm buồn bực, thương tâm, hối hận —— sớm biết vậy thì chủ động một chút! Tính tình Dư Sơ Lâm tốt như vậy, còn kiên nhẫn, thành tích cũng tốt, ngồi cùng bạn rất tốt!

Lý Đào đáng giận!

Khi thầy Cao bước vào lớp, các bạn học sinh đều ngồi trên lửa nóng, mặt hắn tối sầm, đặt giáo án lên trên bàn giáo viên, cao giọng nói: “Vào học, trật tự!”

Học sinh lớp hai đang ồn ào bền câm miệng ngồi xuống, các bạn học nhìn bên này lại nhìn bên kia, sau đó nhìn thầy Cao mặt đen cũng thành thành thật thật ngồi xuống.

“Ừ, không tồi.” Thầy Cao rất vừa lòng thấy học sinh nghe lời, thái độ cũng hiền hòa: “Các trò giờ đã là học sinh năm hai, học tập càng phải nắm chắc, hiện tại chúng ta kiểm tra kiến thức.” Nói xong thì xoay người, ở trên bảng đen xoát xoát xoát viết xuống hai đề. Viết xong lại quay lại quét mắt liếc nhìn bọn học sinh đang ngồi ngoan ngoãn, chậm rãi hỏi: “ai đi lên làm?”

Học sinh lớp hai đồng loạt nhìn về phía hai người Lý Đào và Dư Sơ Lâm, thầy Cao cũng nhìn theo, lại thấy hai người bọn họ ngồi cùng một bàn thì ngẩn người, sau đó thì cười. Ông sao không nghĩ tới hai học trò này ngồi cùng bàn nhìn rất phù hợp nhỉ.

TCác bạn học mới gia nhập ánh mắt không thể hiểu nổi khẽ liếc nhìn đề bài trên tấm bảng đen, trắng mặt. Quả nhiên là Thầy Cao trong truyền thuyết thực đáng sợ!

Lý Đào trong tầm mắt của thầy Cao, nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm, giơ tay: “Em tới ạ.”

Dư Sơ Lâm bị các bạn học nhìn đến da đầu tê dại cũng theo sau giơ tay, trong lòng thì có chút bất đắc dĩ: “Em cũng muốn thử.”

Thầy Cao gật đầu, mỉm cười: “Không tồi không tồi, rất quy củ, một người một đề, đi lên đi.”

Các bạn học lớp 2 vui mừng gật đầu —— vẫn là giọng nói quen thuộc, thật tốt, may mắn là hai người này vẫn học cùng một lớp với mình, nếu như không có bọn họ…

Á, thầy Cao quá đáng sợ! Hai cái đề này quá đáng sợ!

Các học sinh mới gia nhập lớp cũng chuyên chú nhìn bảng đen, vừa khẩn trương lại chờ mong. Họ đã nghe tiếng cặp bài trùng uy danh của lớp hai, hiện giờ là lúc xem xem họ có phải chỉ được cái hư danh hay không.



Năm phút sau, hai người xuống bục giảng.

Thầy Cao quét mắt liếc nhìn bảng đen một cái, vừa lòng gật đầu, ở trên bảng đen cắt hai câu: “Không tồi, xem ra hai trò đều có sự chuẩn bị bài rất vững. Mọi người mở sách trang thứ bảy, hôm nay chúng ta nói về định lý thứ hai trong đề số 2.”

Các bạn học cúi đầu nhìn sách, tầm mắt như có như không đảo qua hai người Dư Sơ Lâm và Lý Đào.

Hai người này, phục!

Giờ học buổi chiều, thầy Cao phân lại chỗ ngồi cho mọi người, Dư Sơ Lâm và Lý Đào vẫn ngồi cùng bàn.

Dư Sơ Lâm nhìn Lý Đào đang nằm bò đọc sách, tay lấy chocolate từ trong túi ra đặt lên bàn hắn, mỉm cười nói: “Về sau là bạn học ngồi cùng bàn, mong được quan tâm nhiều hơn.”

Lý Đào đứng dậy, lột luôn vỏ một viên kẹo chocolate ăn luôn, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái túi ném qua cho hắn, nhỏ giọng nói: “Khách khí.”

Vậy mà cũng có đáp lễ?

Hắn nhận túi quà tinh xảo ở trên bàn, mở ra nhìn nhìn thì thấy bên trong là bánh quy, liền cầm một miếng lên nhìn và ngửi hương vị, khen: “Hương vị rất thơm, là tự làm sao? Cảm ơn!”

Lý Đào nhìn đi chỗ khác, cúi đầu giả bộ đang nghiêm túc đọc sách, bâng quơ nói: “Là bảo mẫu làm, vừa vặn có rất nhiều… Cậu thích thì tốt.”

Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười trong mắt càng lớn, đứa nhỏ này thật ra rất dễ ở chung.

Hắn cất bánh quy, gật đầu đáp: “Ừ, tớ rất thích.” Tóm lại, sau khi vào lớp mới, tất cả đều rất thuận lợi.

Sau bữa cơm chiều, Quan Bác Văn bưng một phần kem chocolate, vừa ăn vừa thở dài: “Khẩu vị Chocolate… đáng tiếc không phải tình yêu tự làm, cũng không phải hình dáng tình yêu, ai…”

Lương Chu tay đang cắt bò bít tết thì dừng lại, ngẩng đầu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục ăn.

Nhét một viên kẹo đèo vào trong miệng, Quan Bác Văn hưởng thụ híp mắt, đầu lưỡi ngậm kem mới chậm rãi nuốt vào, tâm tình rất tốt mở miệng: “Sao không thấy tiểu tình nhân của cậu gọi điện thoại? Không nhớ cậu à?”

“Không có tiểu tình nhân, anh đừng có nói linh tinh.” Lương Chu mặt không cảm xúc mở miệng nói, hắn thật sự không có cách nào đối với cái tên Quan Bác Văn da mặt dày hơn tường thành. Người này mềm cứng đều không ăn, còn rất nói nhiều, nhìn là chán ghét.

“Vậy à…” Quan Bác Văn vứt bỏ mặt nạ nho nhã, cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân, híp mắt lại, hóng chuyện: “Anh nói cho cậu nghe, cậu sẽ không phải thích chính là em trai cậu đấy chứ, vị dấm chua đều bay đầy trời rồi…”

“Phốc——” Hà Long đang nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ ở bàn bên cạnh vừa mới uống chút rượu vang đỏ liền phun sạch toàn bộ, cúi đầu ho mạnh. Tiểu Quách Vô Ngữ – trợ lý của Quan Bác Văn – móc khăn tay lau mặt, cũng đẩy mình cách xa người trước mặt này. Trợ lý Lương ảnh đế cũng thật không biết chú ý.

Tiếng vang của dao Lương Chu đang cầm xẹt qua mân bị tiếng ho khan của Hà Long che giấu, cuối cùng cũng không quá mất mặt. Hắn cầm khăn ăn lau miệng, lạnh lùng nói: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao, ăn cơm của anh đi, nói nhiều quá.” Câu trả lời nửa thật nửa giả là câu trả lời tốt nhất, dù sao lấy tính cánh của Quan Bác Văn, cho dù hắn đoán được cũng sẽ không nói ra ngoài, gia hỏa này thật đáng ghét, phương thức tốt nhất là đổ vào miệng hắn cho hắn yên tĩnh.

Vốn dĩ chỉ thuận miệng trêu chọc người ta, giờ đây Quan Bác Văn ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút giọng điệu của hắn, lại quan sát vẻ mặt của hắn thì kinh hoảng, rầm một cái đánh đổ cốc kem trên bàn, thần kinh lơ tơ mơ, nuốt nuốt nước miếng: “… Cậu nói thật sao?”

“Trong lòng anh không phải là có kết luận rồi sao?” Lương Chu ôm ngực dựa lưng vào ghế, ngẩng cằm, dùng khóe mắt nhìn hắn: “Nên nói hay không nên nói tự anh rõ ràng, câm miệng, ăn cơm.”

“…” Quan Bác Văn há to miệng, phát hiện bản thân dưới cái trừng mắt của đối phương không thể mở miệng nói thì liếc mắt xem thường, đơn giản là câm miệng chuyên tâm ăn cơm.

Tiểu Quách nhìn cốc kem trong tay Quan Bác Văn đến khó coi, giật giật khóe miệng. Tốt ghê, ảnh đế nhà hắn cũng rất không biết chú ý… Nhưng hai vị ảnh đế mới vừa rồi nói gì ấy nhỉ? Tiện ảnh đế nhà mình vậy mà bị khí tức Lương ảnh đế áp chế được… Thật không dễ dàng rồi.



Trong thời gian nghỉ giữ tiết tự học buổi tối, Lưu Phân lần nữa đứng ở bên ngoài cửa lớp hai và nhìn xung quanh vị trí Dư Sơ Lâm ngồi.

Nam sinh ngồi ở gần cửa nhìn thấy thế thì cười đến ái muội, quay đầu nhìn chỗ ngồi Dư Sơ Lâm, thấy lúc này là trống không thì bĩu môi, nói với Lưu Phân: “Lưu đại mỹ nữ, Dư Sơ Lâm không ở đây.”

“Không ở đây sao…” Lưu Phân dẩu miệng, rất là bất mãn: “Hắn rốt cuộc có tự giác bản thân là bạn trai hay không, mỗi lần tôi tới tìm hắn thì đều không gặp.”

“Bạn trai?” Ý cười bỡn cợt trên mặt nam sinh biến mất mà biến thành vẻ mặt cổ quái: “Dư Sơ Lâm ở bên cô? Đâu có nghe nói đâu.”

“Hán thẹn thùng đấy.” Lưu Phân cười đến ngọt ngào, nói xong thì lại nhìn lướt cả phòng một vòng, thấy hầu như tất cả tầm nhìn mọi người đều dừng ở trên người mình thì vừa lòng cười và rời đi.

“Hừ, nữ nhân này thật chẳng biết xấu hổ là gì, từ sau khi bắt đầu học kỳ đầu tiên đều luôn quấn lấy Sơ Lâm, hiện giờ phân lớp  cũng không ngừng nghỉ, còn nơi nơi nói với mọi người là Sơ Lâm là bạn trai cô ta, còn đối xử rất tốt với cô ta, ghê tởm đến chết, còn nói cái gì mà Sơ Lâm theo đuổi cô ta? Tôi phi!” Nữ sinh tóc ngắn ngồi bên cạnh nam sinh lau lau mắt kính, khinh thường nói, nói xong còn nghiêng ngó liếc mắt nhìn người bạn ngồi cùng bàn: “Đồ gia hỏa mắt nhìn nông cạn, đã làm xong bài tập hóa chưa? Có muốn thi top 1 hay không? Không có việc gì há to miệng tán phét với gái cái gì?”

“… Không thể nói lý.” Nam sinh hết lời, cúi đầu tiếp tục làm bài tập hóa học, lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu có thích cô gái kia, hung dữ như vậy làm gì… Còn nói không thích Dư Sơ Lâm, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo… Rõ ràng người bên cạnh còn tốt hơn…”

“Cậu nói cái gì?” Nữ sinh tóc ngắn đập com – pa thật mạnh lên bàn, trợn trắng mắt nhìn hắn: “Da ngứa?”

“Không dám…” Nam sinh nghiêng người sang một bên sườn, không nói.

Dư Sơ Lâm ôm bài thi vừa mới phê chữa bước vào trong phòng học, tầm mắt bát quái (lắm chuyện) đều quét nhìn hắn. Hắn dừng bước chân, giật giật khóe miệng, rồi nhanh chóng phân trả bài thi cho các tổ trưởng để phát trả mọi người, sau đó ngồi về chỗ ngồi, hỏi: “Lý Đào, Lưu Phân lại tới nữa hả?”

“Ừ.” Lý Đào lật một trang sách, giương mắt nhìn hắn, sau khi cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn thì nhẹ giọng nói: “Cô ta còn bảo cậu là bạn trai cô ta.”

Dư Sơ Lâm nhíu mày, Lưu Phân này thật sự càng ngày càng khoa trương, bản thân hắn rõ ràng đã cự tuyệt cô ấy. Hắn ngồi xuống, xoa xoa cái trán mà vô cùng buồn rầu. Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy mới được, thật sự là quá sốt ruột khi cứ để cô ấy hiểu lầm như vậy.

“Thực phiền?” Lý Đào xoay bút.

Hắn xua xua tay, mở khóa cặp lấy sách giáo khoa ra: “Không có gì, sẽ giải quyết.”

Giáo viên dạy tiết tự học cuối buổi tối có chút kéo dài buổi học, chờ sau khi tan học thì trên hành lang đã thấy các học sinh lớp khác cầm cặp sách chuẩn bị về nhà.

Dư Sơ Lâm cũng dọn xong sách vở thì nói tiếng tạm biệt Lý Đào và đi ra khỏi lớp học.

“Sơ Lâm!” Lưu Phân chờ hắn ở trên hành lang khi thấy hắn đi ra thì vội chạy qua đón, hưng phấn nói: “Sơ Lâm, bạn có muốn đi ăn khuya không, chúng ta cùng đi đi. Đúng rồi, tớ thích một cái vòng cổ, bạn cho tớ được không? Tớ sắp sinh nhật rồi.”

Mấy nữ sinh ở phía sau Lưu Phân cười đến ái muội, nghe vậy ồn ào nói: “Đúng vậy đúng vậy, Dư Sơ Lâm, bạn theo đuổi Lưu Phân nhà chúng tớ, phải bày tỏ chút gì chứ.”

“Các bạn đừng trêu chọc, Sơ Lâm rất thẹn thùng.” Lưu Phân quay đầu lại cười nhẹ mắng vài câu, sau đó lại quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm, vẻ mặt ngại ngùng không ít, dịu dàng nói: “Các bạn ấy là bạn của tớ, sau khi biết chúng ta ở bên nhau thì rất hiếu kỳ về bạn, biết tớ tới chờ bạn nên mọi người đều muốn tới đây nhìn, bạn sẽ không để ý, đúng không?”

“Lưu Phân.” Dư Sơ Lâm nhíu mày, quét mắt nhìn một đám nữ sinh đang ríu ra ríu rít ở phía sau cô, trong lòng vô cùng không vui, lắc đầu nói: “Bạn biết chúng ta không có quan hệ yêu đương, về sau đừng như vậy.” Hắn vốn định lưu lại cho cô gái này vài phần mặt mũi, nhưng đối phương mạnh mẽ ép buộc quan hệ hai người thành quan hệ yêu đương thật khiến hắn chán ghét. Nếu để lan truyền tin đồn thì ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt trong trường học của hắn. Còn có anh trai hắn đang đi công tác, nếu là biết được việc hắn bị.. đau đầu ghê.

Lưu Phân nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, có chút xấu hổ nhưng vẫn gượng cười, nói: “Sơ Lâm, bạn đang nói bậy cái gì vậy, bạn là đang tức giận chuyện Mã Kiến lớp năm cùng khối điên cuồng theo đuổi tớ sao? Tớ thề, tớ và hắn không có gì cả, bạn đừng có hiểu lầm.”

Các nữ sinh đứng ở phía sau Lưu Phân hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu tình huống hiện tại, cũng giúp đỡ giải thích, nói: “Đúng vậy, Mã Kiến kia và Lưu Phân không có quan hệ gì cả, hoàn toàn đều là đối phương tự mình đa tình.”

Dư Sơ lâm lắc đầu, trên mặt ít khi không có cảm xúc ít cười, nói: “Mã Kiến kia căn bản tôi không quen biết, Lưu Phân, bạn đừng có quấy rầy sinh hoạt của tôi nữa. Lần trước quà tặng bạn đưa cho tôi đã bị tôi đánh mất, không thể trả lại cho bạn, xin lỗi, tôi sẽ trả lại bạn một thứ khác, cảm ơn tâm ý của bạn, nhưng tôi không thể tiếp thu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Giám Hộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook