Chương 30: Con mèo trắng
Diary
24/05/2014
Ken nhìn mặt gương yên tĩnh dần, mãi khi nó rõ ràng soi rọi gương mặt cậu.
Chú mèo nhỏ rúc chặt trong góc, đầy uỷ khuất. Ken bế Mây lên tay, chiếc
vòng bạc đã đeo trên cổ tay cậu. Ken suỵt, ngón tay trỏ vào cái mũi ươn
ướt của Mây:
Không biết Mây có hiểu không, nó đưa vuốt cào cào lên ngực áo của cậu, rên ư ử, mắt chớp chớp đáng thương.
Mèo trắng là loài sinh vật xinh xẻo và ngây thơ. Vào vai mèo trắng, sớm muộn gì con người sắt đá nhất cũng phải liêu xiêu vì vẻ đáng yêu của nó.
Saitoh Ken cũng là một "con mèo trắng".
Đêm hôm khuya khoắt, bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ trong tĩnh lặng. Tiếng mưa khẽ rả rít, nhỏ lộp bộp xuống mái tôn. Thình lình, có ánh mắt tím long lanh vụt sáng. Chàng trai ngồi dậy thật khẽ khàng. Bên cạnh, mèo con đang thiêm thiếp, cái bụng nhỏ đầy lông phập phồng hô hấp nhẹ nhàng.
Saitoh Ken lướt những ngón tay lên những đường nét trên khuôn mặt của cô gái nhỏ. Vệt môi cong lên tựa như hư ảo, mang theo sắc thái xảo quyệt, ma mị.
<>
Chú mèo nhỏ đột ngột tỉnh dậy, nó giương đôi mắt sáng như đom đóm trong đêm lên nhìn cậu, ánh nhìn tròn xoe, ngoan ngoãn. Ken đưa tay bế Mây, vỗ nhẹ đầu nó, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Tiếng mèo nỉ non kêu khe khẽ, nó nằm trên bồn rửa tay, lấm lét nhìn Ken. Chàng hoàng tử ở trong nhà vệ sinh, không bật đèn, cậu đứng trước bồn rửa tay, chú mục vào tấm gương lớn.
Trên tay, quyển truyện tranh đang được nâng lên, những ngón tay vuốt nhẹ nhàng. Chiếc gương toả ra ánh sáng vàng bàng bạc, lấp lánh sáng khắp một góc phòng. Đôi mắt chú mèo trừng to, bất ngờ kêu lớn.
- Meo...o...o...!!!
Ken nhìn nó, ngón tay đưa lên môi, ra dấu im lặng. Tấm gương dần nhiễu loạn màu sắc. Phút chốc, mặt phẳng hoá thành một lõm sâu đen ngòm, dần dần, những phân tử ánh sáng dần bao bọc lại, gã Max hiện lên bên trong gương, cười tà.
- Sao rồi? Nếu không nhờ tôi thì hôm nay cậu đã rã tan ra rồi. - Giọng gã ồm ồm, vang vọng, mang theo chất cợt nhã.
Saitoh Ken đứng nhìn gã, đôi mắt loé lên kì dị, cậu cất lên lời truyền đạt câm lặng:
<>
- Sao? - Max nhướng mày, vờ như không hay biết.
Ken đưa quyển "Thâm thù" trên tay, nhàn nhã lật xem, cậu nhếch môi:
<>
Vòng môi gã hoạ sĩ cong lên dè bĩu, gã gãi đầu, ngây ngô:
- Bây giờ cậu muốn sao?
Ken cười, chồm gần mặt gương, nheo mắt:
<>
- Cậu đang sai khiến tôi? - Chiếc áo khoác hoodie cũng chồm sát đến gương, trợn mắt, gã khoanh tay nhìn Ken, gầm gừ.
Chàng hoàng tử thư thả bế chú mèo trắng lên, áp vào ngực, vuốt ve. Mây hoảng sợ rụt đầu trong lòng Ken, chiếc đuôi xinh xắn cọ cọ lên cằm của cậu.
<>
- Ha ha! - Max cười lên khằng khặc. - Tôi đích thị là muốn cậu quy phục tôi. Saitoh Ken, sức mạnh kiêu ngạo của cậu dù ở thế giới thực tại vẫn vô cùng khủng khiếp. Muốn cậu không phản bội. Nhỡ cậu muốn ở mãi ngoài đây thì sao? Đương nhiên tôi phải tịch thu chiếc vòng Koko. Sức mạnh suy giảm rồi thì cậu mới ngoan ngoãn nghe lời tôi chứ!
Ken chú mục vào mèo Mây, đôi mắt đầy sủng hạnh, cậu vuốt những chiếc râu nhỏ trêu chọc Mây. Đột nhiên, ánh mắt Ken trở nên sắc lạnh, thả mèo con lên bồn rửa tay, nó co ro khiếp đảm. Bàn tay Ken đập vào gương, mặt đanh lại man trá:
<>
Max ngáp dài, day trán, chỉ trích:
- Cậu quá khôn ngoan! Chả để bất cứ tổn hại nào đến với mình!
Ken nhướng mắt:
<>
Gã hoạ sĩ lắc đầu, bóp trán. Gã chợt thấy như Ken đang giả vờ ngu ngốc trước gã, nhưng càng ngày, sự xảo quyệt của Ken trong từng đòi hỏi lại càng rõ ràng. Saitoh Ken là một nước đi mở màn, nếu như thất bại, gã sẽ mất nhiều thời gian xây dựng lại trò chơi. Ken đủ thông minh để giúp gã sớm đạt được nguyện ước. Tất nhiên, gã sẽ đáp ứng những yêu sách còn có thể đáp ứng. Saitoh Ken không thể quá lộng hành. Chiếc vòng Koko đúng là gã đã lấy lại khi Ken ra ngoài, gã có đề phòng cậu. Nhưng với phản ứng gay gắt này, nếu gã tiếp tục từ chối yêu cầu, ắt rằng Ken sẽ nổi loạn. Con người đó nguy hiểm hơn gã nghĩ. Saitoh Ken là do gã tạo nên, nhưng bản ngã của cậu còn do cả câu chuyện "Thâm thù" cấu thành. Với tính cách đó, việc Ken liều lĩnh với những việc điên rồ là không khó tưởng. Một lần nữa gã phải nhún nhường. Đương nhiên, gã không phải đồ ngốc!
- Koko của cậu đây, hoàng tử! - Max mệt mỏi chìa tay ra khỏi gương, trên tay có một chiếc vòng bạc đính theo ngọc thạch tuyệt đẹp. Chiếc vòng bung toả sắc trắng tinh khiết, chạm đến tay Ken lại càng sáng rõ như vui mừng gặp lại chủ nhân.
Max lườm mắt, đe dọa:
- Tôi luôn theo sát cậu. Đừng nghĩ là có thể qua mặt tôi.
Cánh môi vẽ lên đường nét hài lòng, Ken đón lấy vòng tay, nâng niu.
<>
Max lên tiếng:
- Khoan đã! Giữ lấy nó. 100 viên sỏi trắng này là 100 ngày của cậu. Trong đó, có 5 viên đã hoá đen. Nếu toàn bộ số sỏi hoá đen mà cậu vẫn chưa hoàn thành thì... Đã hiểu nhé! - Bóng hoodie đưa cho Saitoh Ken một chiếc lọ đầy sỏi trắng. Dưới đáy, những viên sỏi dần hoá đen. Ken thâm trầm nhìn nó, gật đầu.
<>
Lại có một tiếng cười sang sảng vang lên, Max hài lòng ngắm nhìn Ken lần nữa, ánh sáng vàng dần trở nên lu mờ.
- Tốt! Cứ tiếp tục vai diễn mèo trắng của mình, đến khi... chiếm-được-trái-tim-cô-ấy. - Chiếc áo hoodie dần chìm trong bể tối, khuôn mặt Max trở nên móp méo, chảy dài ra, dần bị thứ ánh sáng vàng li ti kia bao trọn lấy. - Tôi đi đây!
Nói rồi, bóng hình gã hoạ sĩ chìm sâu trong bể tối của gương, tấm gương lại trở nên nhiễu loạn hệt như một mặt hồ bị đánh động xáo trộn, loang đầy hình ảnh. Bóng tối trở nên đậm đặc. Âm thanh của mưa vẫn tí tách rơi.
Ken nhìn mặt gương yên tĩnh dần, mãi khi nó rõ ràng soi rọi gương mặt cậu. Chú mèo nhỏ rúc chặt trong góc, đầy uỷ khuất. Ken bế Mây lên tay, chiếc vòng bạc đã đeo trên cổ tay cậu. Ken suỵt, ngón tay trỏ vào cái mũi ươn ướt của Mây:
<>
Không biết Mây có hiểu không, nó đưa vuốt cào cào lên ngực áo của cậu, rên ư ử, mắt chớp chớp đáng thương.
Mèo trắng là loài sinh vật xinh xẻo và ngây thơ. Vào vai mèo trắng, sớm muộn gì con người sắt đá nhất cũng phải liêu xiêu vì vẻ đáng yêu của nó.
Saitoh Ken cũng là một "con mèo trắng".
Lay, lay, lay. Mới sáng tinh mơ mà tôi đã bị bàn tay khốn khiếp của ai đó phá hoại giấc ngủ. Đang tính bò dậy quát tháo nó một trận thì tôi mơ màng nhận ra Ken đang lay mình. Tôi đeo mắt kính vào mắt, ngái ngủ.
- Ưm! Ken, chủ nhật mà! Đừng có phá chứ!
Ken có vẻ hào hứng. Cậu lôi hai tay tôi, kéo dậy. Ánh nắng sớm mai lọt vào phòng, cậu ta đã mở toang cửa để nắng hắt vào trong. Tôi lải nhải ấm ức.
"9 giờ rồi! Dậy ăn sáng nào!"
Miếng stick-note dán trên trán tôi bị gỡ xuống. Ken đã đi xuống gác. Oa, thì ra sáng bét rồi, do mưa suốt đêm nên trông trời mới sớm hửng thế này.
Uể oải gập chăn, tôi vừa làm vừa ngáp. Cả đêm thức khuya, tôi vẫn buồn ngủ lắm. Nhưng bụng tôi đói lắm rồi! Đêm qua tôi có ăn gì no đâu! Cơn đói quyến rũ, lôi kéo tôi mau đánh răng, xuống gác ăn sáng. Vẫn thật sung sướng khi có osin bé nhỏ làm buổi sáng cho mình.
Trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi - một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Ken thật giỏi, cậu chiên trứng thật đẹp mắt. Hôm nay, Ken trông thật hồng hào, khoẻ khoắn. Cậu cùng ăn sáng với tôi. Cách ăn vui vẻ, nho nhã như mọi ngày. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy Ken tràn đầy năng lượng như thế.
Mèo Mây chậm chạp uống sữa trong chén. Trông nó béo ú như quả bóng nhỏ lăn lăn. Ken ăn xong, chống cằm ngắm tôi.
"Ăn nhanh đi!" - Ken di mẩu giấy nhỏ.
- Chi vậy?
Cậu viết rất ngắn, nhưng tôi hiểu:
"Bệnh viện."
A! Tất nhiên là phải ăn nhanh rồi! Ken thật đáng yêu! Cậu đã chịu nghĩ thông rồi! Ken muốn đến thăm Khiết! Hô hô, tôi sẽ đưa Ken đến thăm Khiết.
Tiếng mèo nho nhỏ vang trong ngôi nhà. Từ ngày có Ken, ngôi nhà tôi luôn ấm áp và đầy niềm vui. Tôi sẽ trân trọng mọi phút giây này. Đâu có ai hiếm hoi bằng việc được sống chung với nhân vật truyện tranh cơ chứ. Saitoh Ken và Mây, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức công nhận cả hai là thành viên trong gia đình của mình.
Bữa sáng thật trong lành. Ít bao giờ tôi thấy ăn sáng lại thú vị như vậy. Saitoh Ken vẫn mặc áo pull trắng, chiếc khuyên tai sáng chói trong ánh sáng đầu ngày. Ken đang cười với tôi, thật dịu dàng.
Không biết Mây có hiểu không, nó đưa vuốt cào cào lên ngực áo của cậu, rên ư ử, mắt chớp chớp đáng thương.
Mèo trắng là loài sinh vật xinh xẻo và ngây thơ. Vào vai mèo trắng, sớm muộn gì con người sắt đá nhất cũng phải liêu xiêu vì vẻ đáng yêu của nó.
Saitoh Ken cũng là một "con mèo trắng".
Đêm hôm khuya khoắt, bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ trong tĩnh lặng. Tiếng mưa khẽ rả rít, nhỏ lộp bộp xuống mái tôn. Thình lình, có ánh mắt tím long lanh vụt sáng. Chàng trai ngồi dậy thật khẽ khàng. Bên cạnh, mèo con đang thiêm thiếp, cái bụng nhỏ đầy lông phập phồng hô hấp nhẹ nhàng.
Saitoh Ken lướt những ngón tay lên những đường nét trên khuôn mặt của cô gái nhỏ. Vệt môi cong lên tựa như hư ảo, mang theo sắc thái xảo quyệt, ma mị.
<>
Chú mèo nhỏ đột ngột tỉnh dậy, nó giương đôi mắt sáng như đom đóm trong đêm lên nhìn cậu, ánh nhìn tròn xoe, ngoan ngoãn. Ken đưa tay bế Mây, vỗ nhẹ đầu nó, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Tiếng mèo nỉ non kêu khe khẽ, nó nằm trên bồn rửa tay, lấm lét nhìn Ken. Chàng hoàng tử ở trong nhà vệ sinh, không bật đèn, cậu đứng trước bồn rửa tay, chú mục vào tấm gương lớn.
Trên tay, quyển truyện tranh đang được nâng lên, những ngón tay vuốt nhẹ nhàng. Chiếc gương toả ra ánh sáng vàng bàng bạc, lấp lánh sáng khắp một góc phòng. Đôi mắt chú mèo trừng to, bất ngờ kêu lớn.
- Meo...o...o...!!!
Ken nhìn nó, ngón tay đưa lên môi, ra dấu im lặng. Tấm gương dần nhiễu loạn màu sắc. Phút chốc, mặt phẳng hoá thành một lõm sâu đen ngòm, dần dần, những phân tử ánh sáng dần bao bọc lại, gã Max hiện lên bên trong gương, cười tà.
- Sao rồi? Nếu không nhờ tôi thì hôm nay cậu đã rã tan ra rồi. - Giọng gã ồm ồm, vang vọng, mang theo chất cợt nhã.
Saitoh Ken đứng nhìn gã, đôi mắt loé lên kì dị, cậu cất lên lời truyền đạt câm lặng:
<>
- Sao? - Max nhướng mày, vờ như không hay biết.
Ken đưa quyển "Thâm thù" trên tay, nhàn nhã lật xem, cậu nhếch môi:
<>
Vòng môi gã hoạ sĩ cong lên dè bĩu, gã gãi đầu, ngây ngô:
- Bây giờ cậu muốn sao?
Ken cười, chồm gần mặt gương, nheo mắt:
<>
- Cậu đang sai khiến tôi? - Chiếc áo khoác hoodie cũng chồm sát đến gương, trợn mắt, gã khoanh tay nhìn Ken, gầm gừ.
Chàng hoàng tử thư thả bế chú mèo trắng lên, áp vào ngực, vuốt ve. Mây hoảng sợ rụt đầu trong lòng Ken, chiếc đuôi xinh xắn cọ cọ lên cằm của cậu.
<>
- Ha ha! - Max cười lên khằng khặc. - Tôi đích thị là muốn cậu quy phục tôi. Saitoh Ken, sức mạnh kiêu ngạo của cậu dù ở thế giới thực tại vẫn vô cùng khủng khiếp. Muốn cậu không phản bội. Nhỡ cậu muốn ở mãi ngoài đây thì sao? Đương nhiên tôi phải tịch thu chiếc vòng Koko. Sức mạnh suy giảm rồi thì cậu mới ngoan ngoãn nghe lời tôi chứ!
Ken chú mục vào mèo Mây, đôi mắt đầy sủng hạnh, cậu vuốt những chiếc râu nhỏ trêu chọc Mây. Đột nhiên, ánh mắt Ken trở nên sắc lạnh, thả mèo con lên bồn rửa tay, nó co ro khiếp đảm. Bàn tay Ken đập vào gương, mặt đanh lại man trá:
<>
Max ngáp dài, day trán, chỉ trích:
- Cậu quá khôn ngoan! Chả để bất cứ tổn hại nào đến với mình!
Ken nhướng mắt:
<>
Gã hoạ sĩ lắc đầu, bóp trán. Gã chợt thấy như Ken đang giả vờ ngu ngốc trước gã, nhưng càng ngày, sự xảo quyệt của Ken trong từng đòi hỏi lại càng rõ ràng. Saitoh Ken là một nước đi mở màn, nếu như thất bại, gã sẽ mất nhiều thời gian xây dựng lại trò chơi. Ken đủ thông minh để giúp gã sớm đạt được nguyện ước. Tất nhiên, gã sẽ đáp ứng những yêu sách còn có thể đáp ứng. Saitoh Ken không thể quá lộng hành. Chiếc vòng Koko đúng là gã đã lấy lại khi Ken ra ngoài, gã có đề phòng cậu. Nhưng với phản ứng gay gắt này, nếu gã tiếp tục từ chối yêu cầu, ắt rằng Ken sẽ nổi loạn. Con người đó nguy hiểm hơn gã nghĩ. Saitoh Ken là do gã tạo nên, nhưng bản ngã của cậu còn do cả câu chuyện "Thâm thù" cấu thành. Với tính cách đó, việc Ken liều lĩnh với những việc điên rồ là không khó tưởng. Một lần nữa gã phải nhún nhường. Đương nhiên, gã không phải đồ ngốc!
- Koko của cậu đây, hoàng tử! - Max mệt mỏi chìa tay ra khỏi gương, trên tay có một chiếc vòng bạc đính theo ngọc thạch tuyệt đẹp. Chiếc vòng bung toả sắc trắng tinh khiết, chạm đến tay Ken lại càng sáng rõ như vui mừng gặp lại chủ nhân.
Max lườm mắt, đe dọa:
- Tôi luôn theo sát cậu. Đừng nghĩ là có thể qua mặt tôi.
Cánh môi vẽ lên đường nét hài lòng, Ken đón lấy vòng tay, nâng niu.
<>
Max lên tiếng:
- Khoan đã! Giữ lấy nó. 100 viên sỏi trắng này là 100 ngày của cậu. Trong đó, có 5 viên đã hoá đen. Nếu toàn bộ số sỏi hoá đen mà cậu vẫn chưa hoàn thành thì... Đã hiểu nhé! - Bóng hoodie đưa cho Saitoh Ken một chiếc lọ đầy sỏi trắng. Dưới đáy, những viên sỏi dần hoá đen. Ken thâm trầm nhìn nó, gật đầu.
<>
Lại có một tiếng cười sang sảng vang lên, Max hài lòng ngắm nhìn Ken lần nữa, ánh sáng vàng dần trở nên lu mờ.
- Tốt! Cứ tiếp tục vai diễn mèo trắng của mình, đến khi... chiếm-được-trái-tim-cô-ấy. - Chiếc áo hoodie dần chìm trong bể tối, khuôn mặt Max trở nên móp méo, chảy dài ra, dần bị thứ ánh sáng vàng li ti kia bao trọn lấy. - Tôi đi đây!
Nói rồi, bóng hình gã hoạ sĩ chìm sâu trong bể tối của gương, tấm gương lại trở nên nhiễu loạn hệt như một mặt hồ bị đánh động xáo trộn, loang đầy hình ảnh. Bóng tối trở nên đậm đặc. Âm thanh của mưa vẫn tí tách rơi.
Ken nhìn mặt gương yên tĩnh dần, mãi khi nó rõ ràng soi rọi gương mặt cậu. Chú mèo nhỏ rúc chặt trong góc, đầy uỷ khuất. Ken bế Mây lên tay, chiếc vòng bạc đã đeo trên cổ tay cậu. Ken suỵt, ngón tay trỏ vào cái mũi ươn ướt của Mây:
<>
Không biết Mây có hiểu không, nó đưa vuốt cào cào lên ngực áo của cậu, rên ư ử, mắt chớp chớp đáng thương.
Mèo trắng là loài sinh vật xinh xẻo và ngây thơ. Vào vai mèo trắng, sớm muộn gì con người sắt đá nhất cũng phải liêu xiêu vì vẻ đáng yêu của nó.
Saitoh Ken cũng là một "con mèo trắng".
Lay, lay, lay. Mới sáng tinh mơ mà tôi đã bị bàn tay khốn khiếp của ai đó phá hoại giấc ngủ. Đang tính bò dậy quát tháo nó một trận thì tôi mơ màng nhận ra Ken đang lay mình. Tôi đeo mắt kính vào mắt, ngái ngủ.
- Ưm! Ken, chủ nhật mà! Đừng có phá chứ!
Ken có vẻ hào hứng. Cậu lôi hai tay tôi, kéo dậy. Ánh nắng sớm mai lọt vào phòng, cậu ta đã mở toang cửa để nắng hắt vào trong. Tôi lải nhải ấm ức.
"9 giờ rồi! Dậy ăn sáng nào!"
Miếng stick-note dán trên trán tôi bị gỡ xuống. Ken đã đi xuống gác. Oa, thì ra sáng bét rồi, do mưa suốt đêm nên trông trời mới sớm hửng thế này.
Uể oải gập chăn, tôi vừa làm vừa ngáp. Cả đêm thức khuya, tôi vẫn buồn ngủ lắm. Nhưng bụng tôi đói lắm rồi! Đêm qua tôi có ăn gì no đâu! Cơn đói quyến rũ, lôi kéo tôi mau đánh răng, xuống gác ăn sáng. Vẫn thật sung sướng khi có osin bé nhỏ làm buổi sáng cho mình.
Trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi - một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Ken thật giỏi, cậu chiên trứng thật đẹp mắt. Hôm nay, Ken trông thật hồng hào, khoẻ khoắn. Cậu cùng ăn sáng với tôi. Cách ăn vui vẻ, nho nhã như mọi ngày. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy Ken tràn đầy năng lượng như thế.
Mèo Mây chậm chạp uống sữa trong chén. Trông nó béo ú như quả bóng nhỏ lăn lăn. Ken ăn xong, chống cằm ngắm tôi.
"Ăn nhanh đi!" - Ken di mẩu giấy nhỏ.
- Chi vậy?
Cậu viết rất ngắn, nhưng tôi hiểu:
"Bệnh viện."
A! Tất nhiên là phải ăn nhanh rồi! Ken thật đáng yêu! Cậu đã chịu nghĩ thông rồi! Ken muốn đến thăm Khiết! Hô hô, tôi sẽ đưa Ken đến thăm Khiết.
Tiếng mèo nho nhỏ vang trong ngôi nhà. Từ ngày có Ken, ngôi nhà tôi luôn ấm áp và đầy niềm vui. Tôi sẽ trân trọng mọi phút giây này. Đâu có ai hiếm hoi bằng việc được sống chung với nhân vật truyện tranh cơ chứ. Saitoh Ken và Mây, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức công nhận cả hai là thành viên trong gia đình của mình.
Bữa sáng thật trong lành. Ít bao giờ tôi thấy ăn sáng lại thú vị như vậy. Saitoh Ken vẫn mặc áo pull trắng, chiếc khuyên tai sáng chói trong ánh sáng đầu ngày. Ken đang cười với tôi, thật dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.