Người Giấy

Chương 19: Xác nhận

Diary

24/05/2014

Làn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua tấm màn cửa vải rũ mềm, bay nhè nhẹ. Căn phòng màu xanh biển sáng bừng dưới nắng mai trong veo. Mùi nước hoa xịt phòng ngan ngát. Bao trùm khoảng không là sự tĩnh mịch, êm ắng vô cùng.

Tôi vẫn dùng ánh mắt tìm kiếm dò xét khắp nơi. Gương mặt có chút bất ngờ. Kệ tủ khệ nệ bị ngã đã được dựng lên, những quyển truyện tranh đã được xếp ngay ngắn trên kệ. Ken đã dọn nó tự bao giờ?

Và điều tôi hụt hẫng nhất chính là...

Sân thượng ngập gió, mây xanh lơ, và nắng như thuỷ tinh trong suốt. Cả bầu trời như gói gọn trong một quả cầu pha lê tinh sạch. Tôi bước ra khoảng sân, hứng lên vai màu thời tiết hiền hoà, người áp vào lan can, đôi mắt dõi xa xăm.

Trên con đường ngày nào tôi cũng rảo bước tới trường, thấp thoáng dáng người cao thanh tú, chiếc áo chemise trắng bừng sáng dưới nắng tinh khiết. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh trong gió. Con người đó đi rất xa, nhàn rỗi như chẳng có khái niệm về thời gian. Dáng hình đó thật quen. Trên vai, chiếc táp da màu nâu bắc chéo. Tôi đâu mơ. Đây thực sự là thật!

Tôi khẽ cười, cười rất buồn.

- Ken, cậu lừa tôi!

Chạy. Thấy gió xé vào mặt, tóc táp trên môi, mồ hôi lăn trên trán nhỏ. Tôi mím môi, hít căng lồng ngực, lấy thêm lực để chạy.

Học sinh dạt ra hai bên, nhường lối cho tôi. Trong những đôi mắt đó ắt là đang hiện lên vẻ tò mò sâu xa: "Cô gái ấy làm gì mà chạy nhanh thế?"

Tiếng cửa lớp va đập với bản lề, cửa lớp 11A bị một lực hối hả mở tung. Nắng tạt vào. Vàng ươm.

Tiếng thở hồng hộc, ngực tôi đau thắt, tim nhảy lộn xộn như đang đeo theo một điệu dân vũ cuồng nhiệt. Mấy chục con mắt chớp chớp, liếng láo rồi nhìn nhau. Trước cửa lớp 11A, tôi - nữ sinh 11B đang tựa lưng vào bản lề cửa, thở hắt. Rất mệt.

Hôm nay, 11A trở lại không khí như bình thường, do sự cố "fans cuồng" ngày hôm qua, nhà trường đã ban lệnh cấm học sinh không được tụ tập trước lớp 11A gây náo loạn, nếu vi phạm sẽ bị phạt nặng. Vì thế, học sinh không tập trung đông như hôm qua, nhiều đứa giả vờ gặp học sinh ở 11A để viện cớ tiếp cận "anh chàng hotboy" - kẻ-mà-tôi-đã-xác-định-được-danh-tính.

Tôi tựa lưng vào cửa, lấy hơi lên. Trông có nhiều ánh mắt khó hiểu đang hướng về mình. Mặc kệ! Khẽ gật đầu chào, đôi mắt tôi đang dáo dác tìm. Tìm-ai-đó để xác nhận. Sao phải giấu tôi chứ? Tại sao?

Lớp học 11A gần 30 thành viên, dường như tôi quen gần hết. Lí do đơn giản vì tôi hay qua tìm Hiểu Khiết nên ai cũng biết rõ mặt. Họ cũng gật đầu đáp lễ, rồi như vẫn muốn chờ hành động tiếp theo của tôi.

Chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, nơi đón nhiều nắng nhất, hai tên con trai dung mạo thanh nhã ngồi cùng một bàn. Một kẻ ăn mặc chỉnh chu, gọn gàng, mang nét tế nhị và thân thiện rõ ràng. Một tên áo quần hờ hững, thoải mái nhưng không luộm thuộm. Gương mặt tràn đầy nét cô tịch, cá biệt. Cả hai đều tỏa sáng. Cả hai đều rạng ngời. Nhưng hình như có vẻ họ không ưa nhau cho lắm thì phải. Họ tách ngồi riêng một góc bàn, như đang chia rõ "địa phận" bàn của riêng mình. Tôi biết một người là Khiết, một người là...

Tôi tiến tới gần chiếc bàn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Hai chàng trai ngồi ở đó hình như là không chú ý lắm, đến khi tôi đến sát bàn. Lớp im phăng phắc.

- Ủa? Châu Hạ Anh. - Dương Hiểu Khiết đang chăm chú làm bài tập Hoá, phát hiện tôi đang đứng trước mặt, cậu ngẩng mặt, tíu tít cười. - Cậu đến tìm tớ sao?

Tôi nén hơi thở dồn dập, giọng lả mệt, vuốt mồ hôi.

- Đứng lên!

Dương Hiểu Khiết ngỡ ngàng nhìn tôi, nâng kính, ngơ ngác:

- Ơ? Sâu lười! Hôm nay cậu bị sao thế?

Tôi đang rất rối rắm, quên đi sự hiện diện của cậu bạn. Trong mắt tôi, giờ đây, đôi mắt lẩn trong cặp kính như đứng tròng, trân trân. Đôi mắt tôi hướng duy nhất một điểm: tên con trai ngồi kế bên Khiết.

Ánh sáng rọi vào khuôn mặt thuần khiết kia. Vẫn là cánh môi hồng nhạt hơi khô nẻ, đôi mắt đó đang khép lại, như ngủ, khoe ra rặng mi đen, cong cong như cánh quạt. Nắng táp vào tóc cậu, bật thành sắc nâu vàng. Bộ đồng phục mới sáng đẹp nổi bật. Núm khuyên tai màu đen đính kiểu cách. Cậu ấy mới là người tôi muốn tìm: Saitoh Ken!

Tôi gằn:

- Tôi bảo cậu đứng lên!

Mọi ánh mắt đổ tràn về tôi, bất ngờ. Khiết nhíu mày, đứng dậy.

- Tớ không bảo cậu! - Tôi hạ giọng, xoay qua Dương Hiểu Khiết.

Kẻ ngồi cạnh Khiết như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt ấy vẫn nhắm lại, có cái chớp mi rất khẽ.

Khiết mấp máy môi, định nói gì đó nhưng đã ngừng khi tôi mở miệng.



- Saitoh Ken! - Tôi nắm lấy cánh tay trắng trẻo của người thiếu niên tóc nâu, ghịt mạnh. - Đi theo tôi!

Học sinh 11A há hốc mồm, kinh sợ. Họ luôn e dè cậu bạn mới bởi biểu hiện khó gần kia, từ hôm qua tới nay chẳng ai dám đến bắt chuyện với cậu, bởi khi ai đó tới gần thì đôi mắt tím đã trừng lên gay gắt.

Đôi mắt màu hoa oải hương lay nhẹ rồi mở ra, long lanh. Con người đó ngẩng nhẹ mặt, gương mặt thân quen mà tôi vẫn hay lén ngắm nhìn rất lâu. Vẫn là đôi mắt tím thăm thẳm buồn ấy.

Hình như tôi đang chờ một nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc nở ra trên làn môi hồng. Vì thế mới là Ken!

Đáp lại tôi là ánh mắt hờ hững đến xa lạ.

- Ken?

- Ya, thì ra học sinh mới tên Ken!

- Hạ Anh quen cậu ấy sao?

Đám học sinh trong lớp học bắt đầu xầm xì. Dương Hiểu Khiết đứng nhìn tôi, mang vẻ khó hiểu.

Tôi bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào, nắm chặt cánh tay con người kia, hối:

- Còn không mau đứng dậy?

Kẻ đang bị nắm tay vẫn mang gương mặt tựa được đông trong tủ đá. Cậu từ từ đưa mắt lên nhìn tôi, rồi đưa bàn tay còn lại ra, gạt cánh tay tôi xuống. Đồ giả tạo!

Tôi nghiến răng, quai hàm bạnh ra, muốn xách cổ áo hắn lên để đối chấp cho hả tức.

- Đừng giả vờ nữa! Cậu nghĩ tôi không nhận ra cậu à? Saitoh Ken!

Bất chợt, đôi mắt đó đảo thẳng đến mắt tôi, đồng tử giãn ra, rồi đứng bật dậy. Saitoh Ken nắm cổ tay tôi, kéo ra khỏi lớp.

Phía sau, đổ ào những ánh nhìn như nhãn cầu sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Tiếng xầm xì rộ lớn.

Ken kéo tôi đi dọc dãy hành lang, kéo theo trăm nghìn đôi mắt hiếu kì dõi theo. Nữ sinh tụ tập hai bên hành lang, nhòm đầu ra cửa sổ, xì xào.

Bầu trời được ngâm một màu sắc vàng tươi, sắc lá sau mưa xanh non, hoa cỏ tươi tỉnh chào ngày mới. Mưa dầm ngày hôm trước làm khoảng sân ngập, xâm xấp nước, một nhịp đi nước lại văng lên, thấm ướt thành mấy vệt trên giày của tôi. Nói là đi, nhưng thật ra là chạy thì đúng hơn. Tôi vừa hộc tốc chạy tới trường, giờ phải "đi như bay" kiểu này nữa, đúng là ná thở!

Có vẻ như con người đó không quan tâm những điều xung quanh. Cậu vẫn đi, như có gắn một phần mềm lập trình tự động trên người.

- Này! Cậu đưa tôi đi đâu? - Tôi đi theo, mệt lắm, nhưng cố giữ cho giọng mình không run.

Ken bỏ tay tôi ra, mím môi, hình như cậu ta cũng thấm mệt khi phải di chuyển tốc độ như vậy.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, đây là hoa viên gần sân sau của trường, tức là gần lối dẫn tới... khu C. Tất nhiên đây là một nơi vắng vẻ. Hễ gần khu vực dãy C thì có ma nào dám béng mảng tới đâu.

Tên này hay thật, mới đến một ngày mà tường tận ngõ ngách trong trường rồi!

Tôi chống hông, thở như trâu bò, mồ hôi tuôn ướt cánh mũi, rịn ướt tóc. Tôi đưa tay quạt cho bớt nóng, miệng thổi phù phù. Thèm một chai nước ướp lạnh, tôi rất khát!

Kẻ đối diện tựa lưng vào vách tường của dãy hành chính, nơi đây tập hợp cả phòng hiệu trưởng, phòng phó hiệu trưởng, phòng giáo viên,... Nói chung là nơi yên tĩnh nhất An Đằng. Hoa viên rộng, quy hoạch tinh tế, trồng cỏ kiểng xanh mướt và hoa lá tốt tươi, kế bên tôi là cả một vườn thuốc Nam đa dạng, những bảng tên cắm trên chậu cây, ghi rõ tính chất và công dụng của từng loại thảo dược một. Vòi phun nước tưới tự động rải đều những tia nước trong vắt lên cả thảm cỏ non, hoà cùng ánh nắng thành những màu sắc như hào quang. Trên trời, mây xanh ngắt, cao xa miên man. Âm thanh sớm mai náo nhiệt giảm dần nơi hoa viên thanh vắng.

Ken vẫn giữ nét cô lập, bướng bỉnh, khó chịu.

Tôi cáu kỉnh:

- Cậu là Saitoh Ken, đến từ vương quốc phép thuật Kôchi, 18 tuổi, là hoàng tử bước ra từ truyện tranh.



Đối tượng nhắm mắt, không phản ứng.

Tôi bặm môi, nhạt giọng:

- Sao lại tỏ ra như thế với tôi? Tại sao cậu có thể đến đây học tập? Sao cậu lại thay đổi tính tình? Hay cậu đang mưu toan điều gì? Cậu đang muốn gì? Tôi phát điên mất! Trả lời tôi đi! - Giọng khản đặc, thấy tâm trạng ức chế mà oà vỡ đến mức dở khóc, dở cười. Sao cậu ấy cứ trơ lì như vậy?

Ken vẫn thản nhiên nhắm mắt như ngủ, cánh môi mấp máy nhẹ, mái tóc rung lao xao theo gió. Vẻ đẹp tinh khôi nhưng mong manh như đúc từ thuỷ tinh. Trong tích tắc tôi thấy cậu ấy như sắp tan ra.

Tôi chạy ào lại, gằn lên, tay nắm lấy cổ áo cậu, lắc mạnh. Hình như tôi đang rất tức cười, một con nhỏ lồng lộng đi tìm thằng con trai, hàm hồ la hét, kêu gào. Tôi đang xem Ken là cái gì? Là báu vật của riêng mình ư? Sao tôi thấy đau lòng khi cậu giấu tôi cậu đã đi học? Lòng như bị kim chích, xót, ngứa, mà chốc là râm ran đau, rồi vụn vỡ như đang bị ai đập tan tất cả. Thật kì cục!

- Sao? Tại sao không trả lời tôi? Đúng hết phải không? Tại sao không phản ứng? Hả? Ha ha, đúng quá chứ gì! Cậu đang xem tôi là một con ngốc à? Ha ha! Diễn giỏi lắm! Đồ giả tạo! Xấu xa! Ha ha! - Tôi đang cười hay là đang khóc đây? Sao thấy lòng mình rối bời thế này? Đau. Xót xa. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Tôi cười loạn lên. Cười mà nước mắt lăn dài trên má. Cười mà tim ê buốt, vỡ vụn. Cười như con điên. Cười vì bị một cú lừa hoàn hảo. Cậu giỏi lắm! Hay lắm! Cậu đã làm tôi rất tin, rồi giờ làm tôi khóc cười chả rõ thế này.

Tôi như sắp ngã quỵ, người rũ rượi đến kiệt quệ. Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Ngốc nữa! Lồng ngực ngột ngạt sắp nổ tung ra. Mắt tôi ướt trào, mặn đắng. Tôi cứ nắm lấy cổ áo cậu, lắc thật mạnh, khóc lóc thật buồn cười.

Con người kia nhẹ mở mắt, đôi mắt tím buồn bã nhìn thẳng vào tôi. Sao không giả vờ không quen tôi nữa đi? Sao không nhắm mắt? Sao không tỏ ra lạnh lùng? Hừ, dối trá! Tất cả là do cậu dựng ra tất cả! Cậu làm tôi tin, rồi cười cợt, đạp đổ đi lòng tin ấy. Giờ đây cậu hả hê lắm chứ gì?

- Hức... Hức... Hức... - Những tiếng nấc nghẹn trong thanh quản, đau gắt, mỏi mệt. Tôi sắp ngã bệt xuống, thấy tứ chi sắp rơi tuột ra khỏi thân thể. Đầu nặng nề, căng tức, bầu má nóng hổi, ướt đẫm nước mắt. Tiếng khóc khào khào, khô ran, sắp tắt tiếng.

Ken nhìn tôi rất lâu. Hắn ta đang vui lắm chứ gì. Hắn lừa tôi. Hắn xấu xa. Tôi ghét con người đó!

Những ngón tay thon dài giơ trên không trung, chạm dần đến má tôi, vuốt sạch dòng nước mắt nóng hổi. Nhẹ nhàng. Như một cơn gió mát vừa thổi qua đầu óc, thanh tân như nước suối đầu nguồn, những ngón tay vân vê trên má tôi. Nhè nhẹ. Ken đang lau nước mắt cho tôi. Cử chỉ ân cần này là vừa đấm vừa xoa sao? Đẩy người ta té ngã rồi đưa tay đỡ đứng dậy.

Hừ, vẫn là một màn kịch giả tạo không hơn không kém! Hắn ta nghĩ tôi ngốc đến vậy?

Tôi gạt mạnh cánh tay đó ra khỏi mặt mình, vô thức nước mắt lại tuôn dữ dội hơn, con người đó vẫn giữ vẻ mặt bình thản như vậy. Hối lỗi sao? Tôi không cần! Ken à, tôi sẽ không tin cậu nữa đâu!

Tôi cố hít sâu, thấy mũi mình khò khè nghẹt, lấy giọng thật cứng cỏi, dìm mấy tiếng nấc chết chìm trong cổ họng đắng chát.

- Tránh ra, đừng chạm vào tôi! Cậu là đồ giả dối! Cút khỏi mắt tôi! Tôi không tin cậu nữa! Ghét Ken lắm! Cút đi!

Tay quơ búa xua, loạn xạ, tôi dùng sức đẩy cánh tay đó ra, bưng mặt khóc nấc, đầu gối khuỵu dần, tóc tai rối xù, gọng kính cũng ướt đẫm nước mắt. Thình lình, cánh tay khoẻ mạnh kia bao lấy người tôi vào lòng. Xiết chặt. Cánh tay nhốt tôi thật sâu. Áp đầu tôi vào ngực con người đáng ghét đó.

Ken đang ôm tôi!

Mùi thảo mộc thanh nhã lan trong khoang mũi, tôi nghe nhịp tim trong lồng ngực đối phương đập thình thịch. Và hơi ấm ấy đang bao quanh tôi. Dịu dàng.

Vùng vẫy trong nỗ lực, tôi muốn thoát khỏi vòng tay đó mà càng vẫy vùng càng bị xiết cứng hơn.

- Bỏ ra! Không được ôm tôi! Buông tôi ra! Đáng ghét! Xấu xa! Cút đi! Cút đi mà! Hức hức... - Âm thanh càng nhỏ dần, đứt quãng. Tôi chẳng ngờ mình cũng đang xiết chặt cậu, vùi sâu vào lồng ngực săn chắc đó. Khóc nức nở.

Bàn tay ôn nhu vuốt tóc tôi, xoa nhẹ. Tôi mệt. Hình như mệt đến nỗi không chống cự được, buông xuôi, phó mặc cho Ken ôm lấy mình. Tiếng nấc chìm trong mụ mị, chỉ còn là tiếng thút thít nho nhỏ. Sao lồng ngực này êm đến thế? Dường như mọi tổn thương trong lòng phút chốc nguôi ngoai. Tiếng thở đều đều, hoà nhã. Vệt áo chemise loang ướt một mảng áo. Ken vẫn vuốt tóc tôi. Rất yêu chiều. Loáng thoáng trong tâm trí phát sinh thèm muốn ở yên trong cảm giác ấm áp này.

Chỉ cần một cái ôm mà mọi bứt rứt trong lòng tiêu tan hết sao? Đơn giản vậy ư? Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?

Có cơn gió đi lạc lướt nhẹ qua người, váy đồng phục bay bay. Tóc Ken cũng đang rung lao xao. Tôi ngẩng mặt, như thấy trong nắng, trước mắt có một thiên sứ đang cười - nụ cười trong veo như thuỷ tinh lấp lánh. Nụ cười len lén lan vào tim tôi, khe khẽ phá phách cõi lòng. Bối rối.

Nãy giờ đã có chuyện gì xảy ra? Tôi đang làm gì? Mọi việc như bị đánh thức sau giấc ngủ đông dài hạn.

Hình như mình vẫn ở yên trong lồng ngực đó. Vì hắn đã "cưỡng ôm" tôi, hắn dùng bàn tay ma thuật và đôi mắt dịu dàng đó dụ dỗ tôi! Hắn làm tôi mụ mẫm! Làm tôi quên chống đối hắn! Saitoh Ken thật thủ đoạn!

Nắng xiên qua dáng hình cao gầy, ánh dương nhô cao dần, thành một quả cầu ánh sáng rạng rỡ ở đằng đông. Những chiếc lá lìa khỏi cành, khẽ buông mình đáp xuống khoảng sân. Hương sứ trắng kiêu sa ngai ngái quanh quẩn, nhưng vẫn không dễ chịu bằng mùi hương trên người Ken.

Bây giờ phải làm sao nhỉ? Hai đôi mắt cứ dán vào nhau, mặt tôi vẫn nóng, nhưng nóng một kiểu khác. Hình như trong tim mới dừng đập một nhịp. Ánh nắng phớt qua Ken, làm cậu rạng ngời như tinh tú trên cao. Phía sau gương mặt thuần khiết này là gì?

Bất ngờ, tôi giật bắn người. Phía sau như ào lên một đợt gió chướng. Gió rít. Cuồng nộ. Những tiếng bước chân lộp bộp, tiếng khớp ngón tay răng rắc. Một âm thanh âm trầm, khàn đặc, mang theo tức tối rõ ràng:

- CHÂU HẠ ANH!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Giấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook