Người Hâm Mộ Số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em
Chương 12
Ande
22/11/2022
Những ngày này Giang Uyển Thư đều đến lớp như bình thường, nhưng vì chuyện tiểu thuyết, giấc ngủ của cô bị rối loạn ngày càng nghiêm trọng, cô luôn cảm thấy bản thân biến thành kiểu ảo tưởng bị bức hại, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ dọa cô cả người lạnh toát.
Sao lại không sợ chứ? Ngay cả khi lúc cô đi trên con đường nhỏ đến trường hay về nhà, trong mắt cô tứ phía đều trở nên nguy hiểm khó lường.
"Hả, mang cái này bỏ vào nhà kho sao?"
"Đúng rồi, làm phiền chị, bọn em bây giờ phải về học thêm buổi tối, vừa hay đúng lúc chị đi ngang qua nên giúp tụi em một tay nhé? Kẻo bọn em bị muộn giờ mất."
"Nhưng mà..."
Bây giờ quả thật quá trễ rồi, vốn dĩ cô nghĩ hôm nay không có lớp buổi tối có thể về nhà sớm một chút, nhưng mà nếu giúp đàn em trong câu lạc bộ bóng rổ này thì sẽ phải ở lại rất lâu.
"Làm ơn đi mà, chị Uyển Thư~"
"Được rồi được rồi."
Thực sự là khó xử với biểu cảm đáng thương này, Giang Uyển Thư chỉ đành đồng ý, đợi sau khi những học sinh trong câu lạc bộ bóng rổ rời đi, cô mới mang mấy quả bóng rổ đến nhà kho, đã bảy giờ tối rồi, trên trời cũng đã có sao.
Cô mở cửa nhà kho, sau đó tìm chỗ để bóng rổ xuống, mang bóng vào trong, cô phủi phủi tay, mệt đến một người đầy mồ hôi.
"Hơ, cuối cùng cũng xong rồi."
"Két! Rầm___"
Cánh cửa nhà kho ban đầu đang mở đột nhiên bị đóng lại, Giang Uyển Thư lập tức quay đầu lại, nhưng mà tầm nhìn trước mắt lúc này chỉ là một mảng màu đen.
"Chuyện, chuyện gì đang diễn ra vậy...?"
Giang Uyển Thư mở đèn điện thoại, bước nhanh đến chỗ cửa nhà kho, cố gắng mở cái cửa sắt nặng trịch, nhưng dù cô có kéo thế nào thì cái cửa sắt ấy cũng không có chút động đậy.
"Này?" Giang Uyển Thư cúi đầu, nhờ ánh sáng của đèn điện thoại phát ra, phát hiện chốt cửa bên ngoài bị khóa lại, chả trách cô kéo thế nào cũng không mở ra, "Có ai không? Cho hỏi bên ngoài có ai không? Giúp tôi mở cửa ra với! Tôi bị kẹt bên trong rồi!"
Bên ngoài không ai trả lời.
Có lẽ là do cửa nhà kho mở, sợ có người trộm đồ, nên mới tiện tay khóa lại và rời đi rồi, lần này đối phương chắc nghĩ mình đã làm môt việc tốt, căn bản không biết vẫn còn người bên trong.
"Có ai bên ngoài không? Giúp tôi mở cửa với!"
La lên mấy tiếng vẫn không có ai đáp lại, cũng đúng, nhà kho này cách trường học với kí túc xá bao xa chứ, lúc này có học sinh đi ngang qua mới là chuyện lạ.
"Làm sao đây....."
Giang Uyển Thư nhìn chằm chằm điện thoại, nếu như cô có cách liên lạc với bạn học khác thì tốt rồi, cô thậm chí còn không có số điện thoại của Ôn Hạo Nhiên.
Nhưng mà lúc này, trong đầu cô chỉ hiện lên khuôn mặt của Nhậm Bình Sinh, dù gì Nhậm Bình Sinh cũng là giáo viên, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp mình, cho dù cô ấy không tự mình đến cứu thì Nhậm Bình Sinh cũng sẽ nhờ giáo viên khác đến giúp.
Nhưng mà, cô cũng không có số điện thoại của đối phương.
"Chết tiệt, làm sao giờ, cô phải gọi cảnh sát sao?"
Nhưng mà việc như vậy gọi cảnh sát đến giải quyết đúng là mất mặt, nếu như bị bạn học khác biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo mình.
Giang Uyển Thư mở Weibo lên, thở dài một hơi, thử đăng một trạng thái.
" A, không cẩn thận bị nhốt trong nhà kho rồi, hình như không có ai đi qua đây, phải làm sao bây giờ?"
Cô chỉ là vừa mới đăng trạng thái lên, lập tức báo lại bao nhiêu là bình luận hỗn loạn.
Một người bạn trên mạng tên "Ander đã từng nói" (tác giả đó) nói:
"Gọi điện thoại cho giáo viên, bạn học cũng được, không lẽ Parker không có số điện thoại những người này sao?"
Cô thừa nhận là không có thiệt!
Một người bạn trên mạng tên "Hôm nay cũng là một ngày trầm cảm" nói:
"Nếu như khóa cửa rồi, Parker có thể thử dùng một cây gậy cậy ra thử mà."
Ý kiến này không tệ nha, Giang Uyển Thư tìm trong nhà kho một cây gậy, cậy chốt cửa ra thử, khoá cửa tuy rằng có chút chuyển động, nhưng sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
"Có người không, giúp tôi với! Làm ơn! Tôi bị nhốt trong này!"
Giang Uyển Thư không bỏ cuộc hét, đến khi cô la mệt rồi ngồi bệt xuống đất, không tự chủ phát ra âm thanh nức nở. Xảy ra chuyện này đều tại cô, nếu như cô có bạn bè thì tốt rồi, cô không cần biến thành dáng vẻ cô độc như vầy.
Lúc cô nhỏ tiếng nức nở, thì nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, là tiếng người nói chuyện.
"Cứu mạng! Xin đằng ấy giúp tôi mở cửa ra với! Xin___________"
"Kéttttt"
Chốt cửa được mở rồi, Giang Uyển Thư nhìn theo ánh sáng của đèn đường, nhìn rõ người đến.
"Nhậm, Nhậm Bình Sinh?"
"Ơ! Sao em lại ở đây?"
Biểu cảm của Nhậm Bình Sinh rất kinh ngạc, cô mặc bộ đồ thể thao, trên tay còn cầm vợt tennis, một mặt mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng ướt, trông có vẻ như vừa tập xong đang đi cất dụng cụ.
"Em....."
"Em vừa mới khóc à? Hai mắt đỏ hoe rồi." Nhậm Bình Sinh cúi người xuống, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt của Giang Uyển Thư, "Có chuyện gì vậy? Tôi mới thấy chốt cửa nhà kho khóa ngoài."
"Em lúc nãy giúp mấy......cất bóng rổ, có thể có người nghĩ nhà kho không có ai nên đã khóa cửa lại." Giang Uyển Thư dùng tay lau hai mắt, thất lễ quá, cô như vậy mà lại ở trước mặt người khác khóc lóc, may mắn là bị giáo viên nhìn thấy, nếu như là các bạn học khác thì không biết sẽ cười nhạo cô như thế nào.
Nhậm Bình Sinh xoa đầu Giang Uyển Thư, sau đó cười nói:
"Được rồi, ngoan, không có gì cả, hay để cô đưa em về nhà nhé, nhìn em thât kinh hồn vía cả rồi."
"Không, không cần đâu, cảm ơn cô, cô Nhậm."
"Đừng khách sáo, em là học sinh của tôi, tôi chăm sóc em là sẽ đương nhiên mà." Nhậm Bình Sinh vừa cất vợt tennis, vừa nói: " Hay là tôi mời em uống trà sữa nha, lần trước đi cùng đồng nghiệp cảm thấy chỗ đó không tệ."
"Trà sữa?"
Giang Uyển Thư nghe thấy hai từ này, nội tâm cô liền "thấp thỏm ",cô cảm thấy mức độ xuất hiện của câu này gần đây cũng quá nhiều rồi, cô không thể không liên tưởng đến sự việc trên mạng, cô hoài nghi nhìn Nhậm Bình Sinh, đối phương cười lên rất dịu dàng, cô lại cảm thấy bản thân dường như nghĩ nhiều quá rồi.
"Ờm..." Giang Uyển Thư do dự chưa quyết định, nhưng cảm thấy Nhậm Bình Sinh không có ác ý, cô lại không có thói quen từ chối người khác, "Vậy, vậy cũng được."
"Hahaha, Tôi biết học sinh rất thích cái này mà." Nhậm Bình Sinh nhếch miệng cười, đắc ý nói.
Thật ra kết giao cùng Nhậm Bình là một chuyện tốt, chuyện này hiển nhiên Giang Uyển Thư đã biết sớm từ trước đó, nhưng lần uống trà sữa này càng cảm nhận được, đối phương không chỉ có nhiều kinh nghiệm, hiểu biết cũng rất nhiểu, có hỏi thì sẽ có trả lời, chẳng qua chỉ là mấy câu tán gẫu bình thường, đã làm Giang Uyển Thư khâm phục ngưỡng mộ.
Nói chuyện cùng người có hiểu biết đúng là vui vẻ, nội tâm Giang Uyển Thư đang thầm bày tỏ cảm xúc này.
"Cô có nói, cô đã từng giúp người ta xuất bản sách, là thật sao ạ?"
Giang Uyển Thư đã bắt đầu xem Nhậm Bình Sinh là đối tác kinh doanh tương lai của mình, cô hi vọng có một trợ lý có thể gặp bất cứ lúc nào, giúp cô xem qua bản thảo của tiểu thuyết, đề xuất sửa đổi.
"Ừm, đúng vậy." Nhậm Bình Sinh uống một ngụm trà sữa nói, "Có vài nhà xuất bản tương đối lớn, những nhân viên cấp dưới của họ khi gặp công việc quá tải sẽ thuê một vài người bên ngoài có kinh nghiệm chỉnh sửa tương đối, giống như là chỉnh sửa lại dấu câu với các từ sai, những cái này rất căn bản, hay là làm vai trò của người giám sát hoạt động, bọn họ sẽ trao đổi trực tiếp với tác giả, giúp tác giả định hình đúng nhân vật và bố trí tình tiết tiểu thuyết.
Trời ơi! Đây chính là người mà mình cần tìm! Giang Uyển Thư vừa nghe Nhậm Bình Sinh nói xong câu cuối, tim cứ đập thình thịch, nhưng cô cố gắng đè nén sự vui mừng của mình, biểu cảm trên mặt vẫn giả vờ rất bình thản.
"Nói như vậy, hình như cô rất thuần thục."
"Đương nhiên rồi, lúc đó tôi chỉnh sửa bản thảo cũng được một khoảng thời gian kha khá." Nhậm Bình Sinh nhún vai.
"Vậy em đưa cô tài liệu, cô có thể trực tiếp sửa không?" Giang Uyển Thư nói, " Ý là em đưa cho cô nhân vật với lại bản thảo, cô có thể dựa vào nội dung mà thay đổi không?"
"Dàn ý nhân vật à?" Nhậm Bình Sinh cau mày, " Kiểu lí do thoái thác này chỉ có trong tiểu thuyết, em là viết_______A! Không lẽ em đang viết tiểu thuyết?!"
"Có thể nói như vậy...."
"Wow, giỏi quá ta!" Nhậm Bình Sinh đột nhiên có chút kích động, "Tôi cảm thấy người viết tiểu thuyết rất giỏi đó, đặc biệt là tiểu thuyết trinh thám, logic không phải bình thường đâu."
"A, không giỏi đâu ạ, em chỉ viết chơi thôi."
"Vậy tiểu thuyết của em được đăng ở đâu?"
"Ờm, vẫn chưa, em chưa dám công bố."
Giang Uyển Thư nhìn vẻ mặt của Nhậm Bình Sinh, vô thức nói dối, cô lắc đầu, cô vẫn chưa muốn công khai chuyện bản thân là tác giả đang nổi nói cho Nhậm Bình Sinh, cô sợ mối quan hệ cô trò hiện tại của mình bị phá hỏng.
"Em có nghĩ qua việc công bố."
"Nếu như em viết không tệ, tôi có quen vài nhà xuất bản, đến lúc đó giới thiệu cũng được."
Giang Uyển Thư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, trong lòng chợt phức tạp, nếu như sau này đối phương biết bản thân là một tác giả có danh tiếng, có khi nào sẽ ghét mình vì nói dối không.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Sao lại không sợ chứ? Ngay cả khi lúc cô đi trên con đường nhỏ đến trường hay về nhà, trong mắt cô tứ phía đều trở nên nguy hiểm khó lường.
"Hả, mang cái này bỏ vào nhà kho sao?"
"Đúng rồi, làm phiền chị, bọn em bây giờ phải về học thêm buổi tối, vừa hay đúng lúc chị đi ngang qua nên giúp tụi em một tay nhé? Kẻo bọn em bị muộn giờ mất."
"Nhưng mà..."
Bây giờ quả thật quá trễ rồi, vốn dĩ cô nghĩ hôm nay không có lớp buổi tối có thể về nhà sớm một chút, nhưng mà nếu giúp đàn em trong câu lạc bộ bóng rổ này thì sẽ phải ở lại rất lâu.
"Làm ơn đi mà, chị Uyển Thư~"
"Được rồi được rồi."
Thực sự là khó xử với biểu cảm đáng thương này, Giang Uyển Thư chỉ đành đồng ý, đợi sau khi những học sinh trong câu lạc bộ bóng rổ rời đi, cô mới mang mấy quả bóng rổ đến nhà kho, đã bảy giờ tối rồi, trên trời cũng đã có sao.
Cô mở cửa nhà kho, sau đó tìm chỗ để bóng rổ xuống, mang bóng vào trong, cô phủi phủi tay, mệt đến một người đầy mồ hôi.
"Hơ, cuối cùng cũng xong rồi."
"Két! Rầm___"
Cánh cửa nhà kho ban đầu đang mở đột nhiên bị đóng lại, Giang Uyển Thư lập tức quay đầu lại, nhưng mà tầm nhìn trước mắt lúc này chỉ là một mảng màu đen.
"Chuyện, chuyện gì đang diễn ra vậy...?"
Giang Uyển Thư mở đèn điện thoại, bước nhanh đến chỗ cửa nhà kho, cố gắng mở cái cửa sắt nặng trịch, nhưng dù cô có kéo thế nào thì cái cửa sắt ấy cũng không có chút động đậy.
"Này?" Giang Uyển Thư cúi đầu, nhờ ánh sáng của đèn điện thoại phát ra, phát hiện chốt cửa bên ngoài bị khóa lại, chả trách cô kéo thế nào cũng không mở ra, "Có ai không? Cho hỏi bên ngoài có ai không? Giúp tôi mở cửa ra với! Tôi bị kẹt bên trong rồi!"
Bên ngoài không ai trả lời.
Có lẽ là do cửa nhà kho mở, sợ có người trộm đồ, nên mới tiện tay khóa lại và rời đi rồi, lần này đối phương chắc nghĩ mình đã làm môt việc tốt, căn bản không biết vẫn còn người bên trong.
"Có ai bên ngoài không? Giúp tôi mở cửa với!"
La lên mấy tiếng vẫn không có ai đáp lại, cũng đúng, nhà kho này cách trường học với kí túc xá bao xa chứ, lúc này có học sinh đi ngang qua mới là chuyện lạ.
"Làm sao đây....."
Giang Uyển Thư nhìn chằm chằm điện thoại, nếu như cô có cách liên lạc với bạn học khác thì tốt rồi, cô thậm chí còn không có số điện thoại của Ôn Hạo Nhiên.
Nhưng mà lúc này, trong đầu cô chỉ hiện lên khuôn mặt của Nhậm Bình Sinh, dù gì Nhậm Bình Sinh cũng là giáo viên, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp mình, cho dù cô ấy không tự mình đến cứu thì Nhậm Bình Sinh cũng sẽ nhờ giáo viên khác đến giúp.
Nhưng mà, cô cũng không có số điện thoại của đối phương.
"Chết tiệt, làm sao giờ, cô phải gọi cảnh sát sao?"
Nhưng mà việc như vậy gọi cảnh sát đến giải quyết đúng là mất mặt, nếu như bị bạn học khác biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo mình.
Giang Uyển Thư mở Weibo lên, thở dài một hơi, thử đăng một trạng thái.
" A, không cẩn thận bị nhốt trong nhà kho rồi, hình như không có ai đi qua đây, phải làm sao bây giờ?"
Cô chỉ là vừa mới đăng trạng thái lên, lập tức báo lại bao nhiêu là bình luận hỗn loạn.
Một người bạn trên mạng tên "Ander đã từng nói" (tác giả đó) nói:
"Gọi điện thoại cho giáo viên, bạn học cũng được, không lẽ Parker không có số điện thoại những người này sao?"
Cô thừa nhận là không có thiệt!
Một người bạn trên mạng tên "Hôm nay cũng là một ngày trầm cảm" nói:
"Nếu như khóa cửa rồi, Parker có thể thử dùng một cây gậy cậy ra thử mà."
Ý kiến này không tệ nha, Giang Uyển Thư tìm trong nhà kho một cây gậy, cậy chốt cửa ra thử, khoá cửa tuy rằng có chút chuyển động, nhưng sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
"Có người không, giúp tôi với! Làm ơn! Tôi bị nhốt trong này!"
Giang Uyển Thư không bỏ cuộc hét, đến khi cô la mệt rồi ngồi bệt xuống đất, không tự chủ phát ra âm thanh nức nở. Xảy ra chuyện này đều tại cô, nếu như cô có bạn bè thì tốt rồi, cô không cần biến thành dáng vẻ cô độc như vầy.
Lúc cô nhỏ tiếng nức nở, thì nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, là tiếng người nói chuyện.
"Cứu mạng! Xin đằng ấy giúp tôi mở cửa ra với! Xin___________"
"Kéttttt"
Chốt cửa được mở rồi, Giang Uyển Thư nhìn theo ánh sáng của đèn đường, nhìn rõ người đến.
"Nhậm, Nhậm Bình Sinh?"
"Ơ! Sao em lại ở đây?"
Biểu cảm của Nhậm Bình Sinh rất kinh ngạc, cô mặc bộ đồ thể thao, trên tay còn cầm vợt tennis, một mặt mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng ướt, trông có vẻ như vừa tập xong đang đi cất dụng cụ.
"Em....."
"Em vừa mới khóc à? Hai mắt đỏ hoe rồi." Nhậm Bình Sinh cúi người xuống, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt của Giang Uyển Thư, "Có chuyện gì vậy? Tôi mới thấy chốt cửa nhà kho khóa ngoài."
"Em lúc nãy giúp mấy......cất bóng rổ, có thể có người nghĩ nhà kho không có ai nên đã khóa cửa lại." Giang Uyển Thư dùng tay lau hai mắt, thất lễ quá, cô như vậy mà lại ở trước mặt người khác khóc lóc, may mắn là bị giáo viên nhìn thấy, nếu như là các bạn học khác thì không biết sẽ cười nhạo cô như thế nào.
Nhậm Bình Sinh xoa đầu Giang Uyển Thư, sau đó cười nói:
"Được rồi, ngoan, không có gì cả, hay để cô đưa em về nhà nhé, nhìn em thât kinh hồn vía cả rồi."
"Không, không cần đâu, cảm ơn cô, cô Nhậm."
"Đừng khách sáo, em là học sinh của tôi, tôi chăm sóc em là sẽ đương nhiên mà." Nhậm Bình Sinh vừa cất vợt tennis, vừa nói: " Hay là tôi mời em uống trà sữa nha, lần trước đi cùng đồng nghiệp cảm thấy chỗ đó không tệ."
"Trà sữa?"
Giang Uyển Thư nghe thấy hai từ này, nội tâm cô liền "thấp thỏm ",cô cảm thấy mức độ xuất hiện của câu này gần đây cũng quá nhiều rồi, cô không thể không liên tưởng đến sự việc trên mạng, cô hoài nghi nhìn Nhậm Bình Sinh, đối phương cười lên rất dịu dàng, cô lại cảm thấy bản thân dường như nghĩ nhiều quá rồi.
"Ờm..." Giang Uyển Thư do dự chưa quyết định, nhưng cảm thấy Nhậm Bình Sinh không có ác ý, cô lại không có thói quen từ chối người khác, "Vậy, vậy cũng được."
"Hahaha, Tôi biết học sinh rất thích cái này mà." Nhậm Bình Sinh nhếch miệng cười, đắc ý nói.
Thật ra kết giao cùng Nhậm Bình là một chuyện tốt, chuyện này hiển nhiên Giang Uyển Thư đã biết sớm từ trước đó, nhưng lần uống trà sữa này càng cảm nhận được, đối phương không chỉ có nhiều kinh nghiệm, hiểu biết cũng rất nhiểu, có hỏi thì sẽ có trả lời, chẳng qua chỉ là mấy câu tán gẫu bình thường, đã làm Giang Uyển Thư khâm phục ngưỡng mộ.
Nói chuyện cùng người có hiểu biết đúng là vui vẻ, nội tâm Giang Uyển Thư đang thầm bày tỏ cảm xúc này.
"Cô có nói, cô đã từng giúp người ta xuất bản sách, là thật sao ạ?"
Giang Uyển Thư đã bắt đầu xem Nhậm Bình Sinh là đối tác kinh doanh tương lai của mình, cô hi vọng có một trợ lý có thể gặp bất cứ lúc nào, giúp cô xem qua bản thảo của tiểu thuyết, đề xuất sửa đổi.
"Ừm, đúng vậy." Nhậm Bình Sinh uống một ngụm trà sữa nói, "Có vài nhà xuất bản tương đối lớn, những nhân viên cấp dưới của họ khi gặp công việc quá tải sẽ thuê một vài người bên ngoài có kinh nghiệm chỉnh sửa tương đối, giống như là chỉnh sửa lại dấu câu với các từ sai, những cái này rất căn bản, hay là làm vai trò của người giám sát hoạt động, bọn họ sẽ trao đổi trực tiếp với tác giả, giúp tác giả định hình đúng nhân vật và bố trí tình tiết tiểu thuyết.
Trời ơi! Đây chính là người mà mình cần tìm! Giang Uyển Thư vừa nghe Nhậm Bình Sinh nói xong câu cuối, tim cứ đập thình thịch, nhưng cô cố gắng đè nén sự vui mừng của mình, biểu cảm trên mặt vẫn giả vờ rất bình thản.
"Nói như vậy, hình như cô rất thuần thục."
"Đương nhiên rồi, lúc đó tôi chỉnh sửa bản thảo cũng được một khoảng thời gian kha khá." Nhậm Bình Sinh nhún vai.
"Vậy em đưa cô tài liệu, cô có thể trực tiếp sửa không?" Giang Uyển Thư nói, " Ý là em đưa cho cô nhân vật với lại bản thảo, cô có thể dựa vào nội dung mà thay đổi không?"
"Dàn ý nhân vật à?" Nhậm Bình Sinh cau mày, " Kiểu lí do thoái thác này chỉ có trong tiểu thuyết, em là viết_______A! Không lẽ em đang viết tiểu thuyết?!"
"Có thể nói như vậy...."
"Wow, giỏi quá ta!" Nhậm Bình Sinh đột nhiên có chút kích động, "Tôi cảm thấy người viết tiểu thuyết rất giỏi đó, đặc biệt là tiểu thuyết trinh thám, logic không phải bình thường đâu."
"A, không giỏi đâu ạ, em chỉ viết chơi thôi."
"Vậy tiểu thuyết của em được đăng ở đâu?"
"Ờm, vẫn chưa, em chưa dám công bố."
Giang Uyển Thư nhìn vẻ mặt của Nhậm Bình Sinh, vô thức nói dối, cô lắc đầu, cô vẫn chưa muốn công khai chuyện bản thân là tác giả đang nổi nói cho Nhậm Bình Sinh, cô sợ mối quan hệ cô trò hiện tại của mình bị phá hỏng.
"Em có nghĩ qua việc công bố."
"Nếu như em viết không tệ, tôi có quen vài nhà xuất bản, đến lúc đó giới thiệu cũng được."
Giang Uyển Thư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, trong lòng chợt phức tạp, nếu như sau này đối phương biết bản thân là một tác giả có danh tiếng, có khi nào sẽ ghét mình vì nói dối không.
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.