Người Hâm Mộ Số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em
Chương 3
Ande
22/11/2022
Edit: Tử Sắc
Beta: Dạ Vũ
Rốt cuộc chuyện này là sao——
Giang Uyển Thư lùi lại một bước, cô không phải là bị thi thể doạ cho sợ mà là vì tư thế chết của người này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi cô cảm nhận được sự sợ hãi đang lan truyền từ ngón chân lên đến đỉnh đầu.
Cô đứng ngây người nhìn thi thể kia, đến khi Viên Vũ Đồng đứng bên cạnh kéo áo cô, cô mới quay đầu lại.
"Chúng ta nhanh chóng báo cảnh sát đi."
"Đúng, đúng..." Giang Uyển Thư có chút thất thần, chỉ có thể lẩm bẩm nói "Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát ngay."
Nửa tiếng sau cảnh sát đã tới nơi, trong lúc bọn họ đang điều tra thu thập chứng cứ thì Giang Uyển Thư lại đắm chìm vào suy nghĩ, cô thấy tư thế chết của nữ sinh kia có chút quen, hình như đã gặp qua đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra.
"Ai trong các cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?"
Một vị cảnh sát cầm bút và cuốn sổ đi đến hỏi.
"Tôi......"
Viên Vũ Đồng đứng bên cạnh rụt rè giơ tay lên.
"Có thể nói cho chúng tôi biết cô phát hiện ra thi thể này khi nào không?"
"Ờm, lúc tôi muốn đi vệ sinh......" Viên Vũ Đồng nói chuyện lắp bắp, miệng vẫn còn hơi run vì trước giờ cô chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này cả, "Sau đó tôi đi đến buồng vệ sinh thứ nhất mở cửa ra.....thì đã thấy cô ấy nằm trong đó rồi......"
"Lúc cô đi vào có nhìn thấy người nào khả nghi đi ra từ nhà vệ sinh không?"
"Không có."
"Được rồi, lát nữa cô đến đồn cảnh sát phối hợp với chúng tôi để lấy lời khai."
"Được, không thành vấn đề."
Sao trông quen thế nhỉ?
Nhân viên khám nghiệm tử thi sau khi chụp hình xong liền di chuyển cái xác để tránh gây hoang mang cho toàn trường. Cảnh sát cũng đã liên hệ với nhà trường bảo họ không được tiết lộ bất cứ điều gì cho công chúng và chờ đến khi có chứng cứ xác thực sẽ tiến hành điều tra toàn diện.
Chờ cho mọi chuyện gần kết thúc Giang Uyển Thư mới rời đi. Cô trở về lớp học mà trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện vừa rồi. Đột nhiên cô dường như đã nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng bật xem nội dung quyển trước của "Quý Ngài Pasek".
"Quả nhiên..."
Tay nắm con chuột của cô run lên một chút. Đây, đây là tình tiết trong tiểu thuyết của cô mà!
Hắn giết cô ấy trong nhà vệ sinh nữ.
Ý định nhất thời này mang lại cho hắn một cảm giác hạnh phúc mà trước nay hắn chưa từng có được. Thế nhưng giết một sinh viên đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, biến họ thành tro tàn để rồi tan biến trong tay hắn lại đem lại cho hắn cảm giác tươi đẹp. Hắn vui mừng khôn xiết đến mức cơ thể không ngừng run lên, thiếu điều bật cười thành tiếng.
Nhưng lúc này thì không được. Hắn không thể phát ra tiếng động nào được vì nếu bị người khác phát hiện thì chuyện này chẳng còn gì hay ho nữa. Hắn không muốn điều đó xảy ra nên trước khi có người tới nhà vệ sinh thì hắn phải nhanh chóng ra ngoài.
Tuy nhiên khi hắn định rời đi, hắn liền cảm thấy mình không thể rời đi như thế được. Nghĩ vậy, hắn liền lấy tay giữ dây xích, lau sạch dấu vân tay. Sau đó đặt nữ sinh kia ngồi dựa vào tường, hai tay buông thõng xuống, phô ra bộ dạng không tự nhiên.
Như vậy mới hoàn mỹ.
Hắn búng tay một cái rồi ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa hay bên ngoài cũng không có ai nhìn thấy. Hắn cứ như vậy mà đi nhanh đến hành lang trường học rồi hoà mình vào trong đám đông học sinh.
——《 Quý Ngài Pasek: Niềm Vui Chết Chóc 》——
Đọc đến đây, Giang Uyển Thư bất giác che miệng lại, thiếu chút nữa cô đã nôn ra rồi. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghê tởm tác phẩm của mình đến vậy. Cô luôn cho rằng mình viết rất tốt, nhân vật đầy đủ, tình tiết gây cấn cùng những cảnh ngoạn mục. Nhưng hiện tại nó lại biến thành yếu tố khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Vậy là có ai đó đang bắt chước theo cuốn tiểu thuyết của cô? Là người đọc sao? Hơn nữa còn xảy ra ngay bên cạnh cô, có thể là trùng hợp? Hay là thân phận tác giả của cô đã bị phát hiện? Bước tiếp theo người đó sẽ giết cô sao?
Thật đáng sợ, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào!
Quả thực trong tiểu thuyết của cô cũng không có dấu hiệu nào. Cơ bản mà nói, mỗi lần Mr. Pasek gây án đều là ý định nhất thời, không có động cơ nào, hắn ta rất bình thường, phóng khoáng và buông thả chính mình, cực kỳ tự do và thiếu đạo đức. Đấy là lý do mà nhân vật hấp dẫn người đọc.
Có thể là do cô nhạy cảm quá chăng? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp?
Trường học càng lúc càng thưa thớt, một vài học sinh nếu không về ký túc xá thì cũng cùng bạn ra ngoài chơi. Không còn cách nào khác, cô đành lủi thủi ra về một mình, trên đường về trong lòng luôn nơm nớp lo sợ có người sẽ theo dõi mình.
[Này? Tối nay có cập nhật không đấy?]
Về đến nhà, vừa buông cặp xuống liền nhận được tin nhắn Wechat của Tôn Lão Đầu. Tôn Lão Đầu là một cảnh sát đã về hưu, cô không biết liệu anh ta có manh mối gì về vụ án này hay không. Hiện tại chỉ còn mỗi anh mới có thể cứu lấy cái mạng quèn này của cô mà thôi.
[Cảnh sát Tôn, em có chuyện muốn hỏi ông.]
[? Ít khi nào em gọi tôi như thế đấy, là chuyện gì thế? Cô bé.]
Giang Uyển Thư liền ghi âm kể lại toàn bộ vụ án cho Tôn Lão Đầu nghe nhưng vì đang bị hoảng loạn nên lời nói có chút gò bó.
[Không thể nào......] Tôn Lão Đầu nghe xong tin ấy liền khiếp sợ. [Tại sao không có tin tức gì? Chuyện lớn như vậy ắt hẳn phải đưa tin chứ? Đây là giết người! Hơn nữa còn là học sinh, xảy ra ở trường em sao? Hôm nay luôn à? Nó xảy ra khi nào vậy?]
[Phải, ở trường em. Xảy ra vào hôm nay, mới vài tiếng trước.]
Sau khi Giang Uyển Thư trả lời liền không thấy Tôn Lão Đầu đáp trả, cô đành phải nhắn một tin khác.
[Ông còn đó không? Bây giờ em nên làm gì?]
[Có thật là dùng thủ thuật giết người trong tiểu thuyết của em không? Em chắc chắn à?]
Những lời này khiến Giang Uyển Thư có chút do dự.
[Thật ra em cũng không chắc lắm nhưng mà tư thế chết của nữ sinh ấy đúng là có chút kỳ lạ.]
[Tôi nhớ rõ vụ sát hại nữ sinh trong bộ "Quý Ngài Pasek" mà em viết trước đó, quyển "Niềm Vui Chết Chóc" đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì vụ án nữ sinh tử vong ấy bị phán là tự sát.]
Trong quyển thứ tư "Quý Ngài Pasek: Niềm Vui Chết Chóc" do Giang Uyển Thư sáng tác. Mr. Pasek vô tình đổi công tác, hắn chuyển đến làm giáo viên dạy ở một trường đại học. Công việc của hắn trước đây rất thất thường, nếu không thích hắn sẽ lập tức từ chức nhưng bắt đầu từ quyển thứ tư, công việc của Mr. Pasek liền được cố định, cho đến quyển thứ năm "Vận Tốc Thoát Ly" công việc cũng không hề đổi.
[Đúng vậy......]
[Tôi nhớ đấy là quyển được viết hay nhất trong series này, vì nó đề cập đến tội ác ngoài ý muốn và cái chết bất thường, hai yếu tố này là điểm hấp dẫn thu hút fan tiểu thuyết trinh thám. Lúc tôi xem còn đặc biệt bàng hoàng, em còn bảo đấy là âm mưu của trường học.]
Lời nhận xét của Tôn Lão Đầu kéo cô về thời điểm khi cô vẫn còn là sinh viên năm nhất. Vừa mới bước chân vào đại học, trong lòng tràn đầy hy vọng mình sẽ có một cuộc sống tuyệt vời nhưng nào ngờ thực tế lại không phải vậy. Không những không có bạn mà cô còn bị các học sinh khác bắt nạt.
Đây đều là chuyện không vui, nói chung Giang Uyển Thư không muốn nhớ lại.
[Hay là để tôi giúp em nghe ngóng tình hình nhé? Tôi có người bạn làm ở Cục cảnh sát, nếu đúng như lời em nói thì tôi nghĩ việc này trước hết em nên báo lại cho cảnh sát thì hơn.]
[Vậy, vậy thì tốt quá!]
Nghe thấy Tôn Lão Đầu đồng ý giúp mình, cô thở phào nhẹ nhõm.
[Nhưng thời điểm này em vẫn nên cẩn thận một chút, tôi không biết vụ án này có phải nhắm vào em hay không.]
Beta: Dạ Vũ
Rốt cuộc chuyện này là sao——
Giang Uyển Thư lùi lại một bước, cô không phải là bị thi thể doạ cho sợ mà là vì tư thế chết của người này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi cô cảm nhận được sự sợ hãi đang lan truyền từ ngón chân lên đến đỉnh đầu.
Cô đứng ngây người nhìn thi thể kia, đến khi Viên Vũ Đồng đứng bên cạnh kéo áo cô, cô mới quay đầu lại.
"Chúng ta nhanh chóng báo cảnh sát đi."
"Đúng, đúng..." Giang Uyển Thư có chút thất thần, chỉ có thể lẩm bẩm nói "Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát ngay."
Nửa tiếng sau cảnh sát đã tới nơi, trong lúc bọn họ đang điều tra thu thập chứng cứ thì Giang Uyển Thư lại đắm chìm vào suy nghĩ, cô thấy tư thế chết của nữ sinh kia có chút quen, hình như đã gặp qua đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra.
"Ai trong các cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?"
Một vị cảnh sát cầm bút và cuốn sổ đi đến hỏi.
"Tôi......"
Viên Vũ Đồng đứng bên cạnh rụt rè giơ tay lên.
"Có thể nói cho chúng tôi biết cô phát hiện ra thi thể này khi nào không?"
"Ờm, lúc tôi muốn đi vệ sinh......" Viên Vũ Đồng nói chuyện lắp bắp, miệng vẫn còn hơi run vì trước giờ cô chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này cả, "Sau đó tôi đi đến buồng vệ sinh thứ nhất mở cửa ra.....thì đã thấy cô ấy nằm trong đó rồi......"
"Lúc cô đi vào có nhìn thấy người nào khả nghi đi ra từ nhà vệ sinh không?"
"Không có."
"Được rồi, lát nữa cô đến đồn cảnh sát phối hợp với chúng tôi để lấy lời khai."
"Được, không thành vấn đề."
Sao trông quen thế nhỉ?
Nhân viên khám nghiệm tử thi sau khi chụp hình xong liền di chuyển cái xác để tránh gây hoang mang cho toàn trường. Cảnh sát cũng đã liên hệ với nhà trường bảo họ không được tiết lộ bất cứ điều gì cho công chúng và chờ đến khi có chứng cứ xác thực sẽ tiến hành điều tra toàn diện.
Chờ cho mọi chuyện gần kết thúc Giang Uyển Thư mới rời đi. Cô trở về lớp học mà trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện vừa rồi. Đột nhiên cô dường như đã nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng bật xem nội dung quyển trước của "Quý Ngài Pasek".
"Quả nhiên..."
Tay nắm con chuột của cô run lên một chút. Đây, đây là tình tiết trong tiểu thuyết của cô mà!
Hắn giết cô ấy trong nhà vệ sinh nữ.
Ý định nhất thời này mang lại cho hắn một cảm giác hạnh phúc mà trước nay hắn chưa từng có được. Thế nhưng giết một sinh viên đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, biến họ thành tro tàn để rồi tan biến trong tay hắn lại đem lại cho hắn cảm giác tươi đẹp. Hắn vui mừng khôn xiết đến mức cơ thể không ngừng run lên, thiếu điều bật cười thành tiếng.
Nhưng lúc này thì không được. Hắn không thể phát ra tiếng động nào được vì nếu bị người khác phát hiện thì chuyện này chẳng còn gì hay ho nữa. Hắn không muốn điều đó xảy ra nên trước khi có người tới nhà vệ sinh thì hắn phải nhanh chóng ra ngoài.
Tuy nhiên khi hắn định rời đi, hắn liền cảm thấy mình không thể rời đi như thế được. Nghĩ vậy, hắn liền lấy tay giữ dây xích, lau sạch dấu vân tay. Sau đó đặt nữ sinh kia ngồi dựa vào tường, hai tay buông thõng xuống, phô ra bộ dạng không tự nhiên.
Như vậy mới hoàn mỹ.
Hắn búng tay một cái rồi ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa hay bên ngoài cũng không có ai nhìn thấy. Hắn cứ như vậy mà đi nhanh đến hành lang trường học rồi hoà mình vào trong đám đông học sinh.
——《 Quý Ngài Pasek: Niềm Vui Chết Chóc 》——
Đọc đến đây, Giang Uyển Thư bất giác che miệng lại, thiếu chút nữa cô đã nôn ra rồi. Chưa bao giờ cô cảm thấy ghê tởm tác phẩm của mình đến vậy. Cô luôn cho rằng mình viết rất tốt, nhân vật đầy đủ, tình tiết gây cấn cùng những cảnh ngoạn mục. Nhưng hiện tại nó lại biến thành yếu tố khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Vậy là có ai đó đang bắt chước theo cuốn tiểu thuyết của cô? Là người đọc sao? Hơn nữa còn xảy ra ngay bên cạnh cô, có thể là trùng hợp? Hay là thân phận tác giả của cô đã bị phát hiện? Bước tiếp theo người đó sẽ giết cô sao?
Thật đáng sợ, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào!
Quả thực trong tiểu thuyết của cô cũng không có dấu hiệu nào. Cơ bản mà nói, mỗi lần Mr. Pasek gây án đều là ý định nhất thời, không có động cơ nào, hắn ta rất bình thường, phóng khoáng và buông thả chính mình, cực kỳ tự do và thiếu đạo đức. Đấy là lý do mà nhân vật hấp dẫn người đọc.
Có thể là do cô nhạy cảm quá chăng? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp?
Trường học càng lúc càng thưa thớt, một vài học sinh nếu không về ký túc xá thì cũng cùng bạn ra ngoài chơi. Không còn cách nào khác, cô đành lủi thủi ra về một mình, trên đường về trong lòng luôn nơm nớp lo sợ có người sẽ theo dõi mình.
[Này? Tối nay có cập nhật không đấy?]
Về đến nhà, vừa buông cặp xuống liền nhận được tin nhắn Wechat của Tôn Lão Đầu. Tôn Lão Đầu là một cảnh sát đã về hưu, cô không biết liệu anh ta có manh mối gì về vụ án này hay không. Hiện tại chỉ còn mỗi anh mới có thể cứu lấy cái mạng quèn này của cô mà thôi.
[Cảnh sát Tôn, em có chuyện muốn hỏi ông.]
[? Ít khi nào em gọi tôi như thế đấy, là chuyện gì thế? Cô bé.]
Giang Uyển Thư liền ghi âm kể lại toàn bộ vụ án cho Tôn Lão Đầu nghe nhưng vì đang bị hoảng loạn nên lời nói có chút gò bó.
[Không thể nào......] Tôn Lão Đầu nghe xong tin ấy liền khiếp sợ. [Tại sao không có tin tức gì? Chuyện lớn như vậy ắt hẳn phải đưa tin chứ? Đây là giết người! Hơn nữa còn là học sinh, xảy ra ở trường em sao? Hôm nay luôn à? Nó xảy ra khi nào vậy?]
[Phải, ở trường em. Xảy ra vào hôm nay, mới vài tiếng trước.]
Sau khi Giang Uyển Thư trả lời liền không thấy Tôn Lão Đầu đáp trả, cô đành phải nhắn một tin khác.
[Ông còn đó không? Bây giờ em nên làm gì?]
[Có thật là dùng thủ thuật giết người trong tiểu thuyết của em không? Em chắc chắn à?]
Những lời này khiến Giang Uyển Thư có chút do dự.
[Thật ra em cũng không chắc lắm nhưng mà tư thế chết của nữ sinh ấy đúng là có chút kỳ lạ.]
[Tôi nhớ rõ vụ sát hại nữ sinh trong bộ "Quý Ngài Pasek" mà em viết trước đó, quyển "Niềm Vui Chết Chóc" đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì vụ án nữ sinh tử vong ấy bị phán là tự sát.]
Trong quyển thứ tư "Quý Ngài Pasek: Niềm Vui Chết Chóc" do Giang Uyển Thư sáng tác. Mr. Pasek vô tình đổi công tác, hắn chuyển đến làm giáo viên dạy ở một trường đại học. Công việc của hắn trước đây rất thất thường, nếu không thích hắn sẽ lập tức từ chức nhưng bắt đầu từ quyển thứ tư, công việc của Mr. Pasek liền được cố định, cho đến quyển thứ năm "Vận Tốc Thoát Ly" công việc cũng không hề đổi.
[Đúng vậy......]
[Tôi nhớ đấy là quyển được viết hay nhất trong series này, vì nó đề cập đến tội ác ngoài ý muốn và cái chết bất thường, hai yếu tố này là điểm hấp dẫn thu hút fan tiểu thuyết trinh thám. Lúc tôi xem còn đặc biệt bàng hoàng, em còn bảo đấy là âm mưu của trường học.]
Lời nhận xét của Tôn Lão Đầu kéo cô về thời điểm khi cô vẫn còn là sinh viên năm nhất. Vừa mới bước chân vào đại học, trong lòng tràn đầy hy vọng mình sẽ có một cuộc sống tuyệt vời nhưng nào ngờ thực tế lại không phải vậy. Không những không có bạn mà cô còn bị các học sinh khác bắt nạt.
Đây đều là chuyện không vui, nói chung Giang Uyển Thư không muốn nhớ lại.
[Hay là để tôi giúp em nghe ngóng tình hình nhé? Tôi có người bạn làm ở Cục cảnh sát, nếu đúng như lời em nói thì tôi nghĩ việc này trước hết em nên báo lại cho cảnh sát thì hơn.]
[Vậy, vậy thì tốt quá!]
Nghe thấy Tôn Lão Đầu đồng ý giúp mình, cô thở phào nhẹ nhõm.
[Nhưng thời điểm này em vẫn nên cẩn thận một chút, tôi không biết vụ án này có phải nhắm vào em hay không.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.