Chương 99: Đập chết hắn
Ruby Joy
20/03/2020
Buổi trưa, Mộ Kiều Lam quay về Dương gia Từ Phương Hiểu đi lên phòng
nằm nghỉ ngơi vừa nằm xuống tiếng chuông điện thoại của cô vang lên là Bạch Nhã Băng gọi cô liền nhấc máy nghe:"Alo!"
Bên kia, Bạch Nhã Băng nhanh chóng nói với Từ Phương Hiểu với giọng điệu khá gấp gáp:"Hân Hân! Cô hãy mau đến bệnh viện đi Hoằng Phong xảy ra chuyện rồi."
Từ Phương Hiểu ngay lập tức ngồi bật dậy vội hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì với anh ta?"
"Vẫn chưa rõ chuyện gì nhưng theo lời Hoằng Phong kể lại là lúc Hoằng Phong lái xe thì đột nhiên có bị chặn lại anh bước xuống xe xem tình hình thì bị một đám người cầm gậy đánh bây giờ anh ấy đang bị chấn thương ở đầu rồi còn bị thương ở nhiều chỗ khác nữa."
Từ Phương Hiểu hừ lạnh đáp lại ngay lập tức:"Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Anh ta bị gì thì mặc kệ anh ta cần gì phải báo cho tôi biết chứ?"
Bạch Nhã Băng cau mày hỏi cô:"Cô không muốn đến thăm Hoằng Phong sao?"
"Không! Tại sao tôi lại phải đến chứ? Tôi không rảnh."
"Cô thật sự không muốn đến thăm anh ấy?" Bạch Nhã Băng hỏi cô lại một lần nữa.
"Không! Tôi sẽ không bao giờ đến thăm anh ta anh ta bị gì tôi cũng mặc kệ." Từ Phương Hiểu trả lời lại bằng giọng điệu vô tình không quan tâm đến anh.
"Được rồi! Vậy tôi không làm phiền cô nữa." Bạch Nhã Băng vừa dứt câu liền tắt điện thoại.
Từ Phương Hiểu quăng điện thoại sang một bên nằm lăn qua lăn lại trên giường trong đầu cứ suy nghĩ một chuyện duy nhất:"Âu Hoằng Phong có bị thương nặng lắm không? Mình có nên đi đến thăm anh ta không? Có nên đến thăm không đây?"
Bệnh viện Ái Tâm
Từ Phương Hiểu hỏi y tá rồi đi đến thăm Âu Hoằng Phong mở cửa bước vào thấy anh đang ăn cháo cô đứng gần cánh cửa nhìn anh cất giọng:
"Xem ra anh không sao vẫn còn sống vẫn chưa có chết như vậy được rồi bây giờ tôi quay về đây."
Âu Hoằng Phong thấy Từ Phương Hiểu đến thăm liền vui mừng bỗng sắc mặt của anh thay đổi mày nhíu lại đặt chén cháo lên bàn bước xuống giường đi đến gần cô nâng cằm cô lên:
"Phương Hiểu! Tại sao khóe miệng của em lại bị thương vậy? Là ai đã đánh em?"
"Không ai đánh cả cái này chỉ là do tôi bất cẩn đụng trúng nên bị thương thôi." Từ Phương Hiểu quay sang chỗ khác đáp.
"Em đừng có mà gạt anh chẳng lẽ anh lại không biết đây là vết thương do em bất cẩn hay bị người khác đánh hay sao? Em hãy mau nói cho anh biết là ai đã đánh em?" Âu Hoằng Phong vừa nhìn đã biết đấy là vết thương do người đánh trong người anh đã tức giận hừng hực khi thấy có người dám đánh cô.
"Là Dương Nguyên Khánh đã đánh tôi." Cô không thể nào nói người đánh là Dương Thác được bởi vì nói thế anh sẽ càng nghi ngờ khi đột nhiên Dương Thác lại đánh cô với lại Dương Thác cũng đã chết cô hiểu với tính cách của anh thế nào cũng sẽ cho người điều tra chuyện này.
"Tại sao anh ta lại đánh em?" Âu Hoằng Phong khá là bất ngờ, ngạc nhiên khi biết Dương Nguyên Khánh là người đã đánh cô.
"Anh không cần biết nhiều không liên quan đến anh."
Thấy Âu Hoằng Phong đột nhiên đi ra ngoài Từ Phương Hiểu liền hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
"Anh đi đập chết Dương Nguyên Khánh anh không thể nào nuốt trôi cơn tức này anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây tổn hại đến em huống hồ chi anh ta lại đánh em ra nông nỗi này anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn." Âu Hoằng Phong quay người lại nói với cô với vẻ mặt rất tức giận.
Từ Phương Hiểu kéo anh lại cô tuyệt đối không cho anh đi đến đó nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ Mộ Kiều Lam nhất định sẽ gặp nguy hiểm với lại anh mới vừa bị người ta đánh nếu đến đó chẳng phải là nộp mạng sao?
"Tôi không cho phép anh đi đến đó gặp Dương Nguyên Khánh nếu anh dám đi thì anh sẽ chết chắc với tôi."
"Tại sao anh lại không thể đến đó? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?"
"Tôi không bỏ qua nhưng tôi cũng không cho phép anh đi đến gặp anh ta nếu như anh dám đến thì tôi sẽ mặc kệ anh không thèm quan tâm đến anh nữa."
Nghe cô nói thế anh liền ngoan ngoãn quay lại giường bệnh, Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên bước vào thấy cô liền cười nhẹ, Dạ Thành Đông đi đến đưa cho Âu Hoằng Phong xem một bức ảnh:
"Tôi đã điều tra ra được kẻ đã đánh cậu chính là người này còn về người đứng đằng sau thì tôi vẫn chưa điều tra ra bởi vì người trong tấm ảnh đã chết rồi anh ta đã tự tử chết."
Từ Phương Hiểu giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy người ở bên trong tấm ảnh đó chính là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh hôm qua cô mới vừa gặp anh ta hôm nay anh ta đã chết khiến hồn vía cô lên mây, rất sợ hãi.
Hạ Tử Quyên thấy cô thẫn người ra liền vỗ nhẹ vai hỏi:"Sao đột nhiên cô lại đứng thần người ra vậy? Mà khóe miệng của cô bị làm sao vậy?"
Từ Phương Hiểu giật mình lắc đầu cô cắn khóe môi suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng nói với Hạ Tử Quyên và Dạ Thành Đông:
"Tôi không sao! Bây giờ hai người có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Cô cứ nói đi là chuyện gì?" Hạ Tử Quyên nhanh chóng đáp lại.
"Tôi muốn hai người hãy cử ra vài người âm thầm bảo vệ bạn gái của Dương Nguyên Khánh bởi vì cô ấy là bạn của tôi dạo gần đây tôi nghe được cô ấy đang gặp nguy hiểm."
"Được! Tôi và Thành Đông sẽ giúp cô." Hạ Tử Quyên không suy nghĩ gì cả ngay tức khắc đồng ý với cô.
Âu Hoằng Phong đầu khẽ gật gù thầm suy nghĩ:"Thì ra là do có bạn của cô ấy ở đấy vì sợ cô gái đó gặp nguy hiểm nên mới không cho mình đi vậy thì lúc mình đốt nhà Dương Nguyên Khánh thì cho người đưa cô gái đó ra là được rồi còn những người khác thì mình cho A Bân điều tra nếu như vô tội không biết chuyện gì thì anh sẽ có cách đưa họ khỏi biệt thự."
Từ Phương Hiểu thấy anh suy nghĩ gì đó liền nói:"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy đừng có mà manh động."
Âu Hoằng Phong gật đầu cười cười anh nói là anh không làm gì Dương Nguyên Khánh nhưng anh đâu có nói là không đốt nhà anh ta anh đâu có làm hại đến anh ta anh là đang muốn hại cái ngôi nhà của anh ta. Anh cầu mong lúc cháy nhà có Dương Nguyên Khánh trong đấy để thiêu đốt anh ta thành tro vì dám đánh cô, có Dương Mộc Đồng lại càng tốt như vậy sẽ thiêu cô ta luôn để khỏi đến làm phiền anh và cô nữa.
Bên kia, Bạch Nhã Băng nhanh chóng nói với Từ Phương Hiểu với giọng điệu khá gấp gáp:"Hân Hân! Cô hãy mau đến bệnh viện đi Hoằng Phong xảy ra chuyện rồi."
Từ Phương Hiểu ngay lập tức ngồi bật dậy vội hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì với anh ta?"
"Vẫn chưa rõ chuyện gì nhưng theo lời Hoằng Phong kể lại là lúc Hoằng Phong lái xe thì đột nhiên có bị chặn lại anh bước xuống xe xem tình hình thì bị một đám người cầm gậy đánh bây giờ anh ấy đang bị chấn thương ở đầu rồi còn bị thương ở nhiều chỗ khác nữa."
Từ Phương Hiểu hừ lạnh đáp lại ngay lập tức:"Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Anh ta bị gì thì mặc kệ anh ta cần gì phải báo cho tôi biết chứ?"
Bạch Nhã Băng cau mày hỏi cô:"Cô không muốn đến thăm Hoằng Phong sao?"
"Không! Tại sao tôi lại phải đến chứ? Tôi không rảnh."
"Cô thật sự không muốn đến thăm anh ấy?" Bạch Nhã Băng hỏi cô lại một lần nữa.
"Không! Tôi sẽ không bao giờ đến thăm anh ta anh ta bị gì tôi cũng mặc kệ." Từ Phương Hiểu trả lời lại bằng giọng điệu vô tình không quan tâm đến anh.
"Được rồi! Vậy tôi không làm phiền cô nữa." Bạch Nhã Băng vừa dứt câu liền tắt điện thoại.
Từ Phương Hiểu quăng điện thoại sang một bên nằm lăn qua lăn lại trên giường trong đầu cứ suy nghĩ một chuyện duy nhất:"Âu Hoằng Phong có bị thương nặng lắm không? Mình có nên đi đến thăm anh ta không? Có nên đến thăm không đây?"
Bệnh viện Ái Tâm
Từ Phương Hiểu hỏi y tá rồi đi đến thăm Âu Hoằng Phong mở cửa bước vào thấy anh đang ăn cháo cô đứng gần cánh cửa nhìn anh cất giọng:
"Xem ra anh không sao vẫn còn sống vẫn chưa có chết như vậy được rồi bây giờ tôi quay về đây."
Âu Hoằng Phong thấy Từ Phương Hiểu đến thăm liền vui mừng bỗng sắc mặt của anh thay đổi mày nhíu lại đặt chén cháo lên bàn bước xuống giường đi đến gần cô nâng cằm cô lên:
"Phương Hiểu! Tại sao khóe miệng của em lại bị thương vậy? Là ai đã đánh em?"
"Không ai đánh cả cái này chỉ là do tôi bất cẩn đụng trúng nên bị thương thôi." Từ Phương Hiểu quay sang chỗ khác đáp.
"Em đừng có mà gạt anh chẳng lẽ anh lại không biết đây là vết thương do em bất cẩn hay bị người khác đánh hay sao? Em hãy mau nói cho anh biết là ai đã đánh em?" Âu Hoằng Phong vừa nhìn đã biết đấy là vết thương do người đánh trong người anh đã tức giận hừng hực khi thấy có người dám đánh cô.
"Là Dương Nguyên Khánh đã đánh tôi." Cô không thể nào nói người đánh là Dương Thác được bởi vì nói thế anh sẽ càng nghi ngờ khi đột nhiên Dương Thác lại đánh cô với lại Dương Thác cũng đã chết cô hiểu với tính cách của anh thế nào cũng sẽ cho người điều tra chuyện này.
"Tại sao anh ta lại đánh em?" Âu Hoằng Phong khá là bất ngờ, ngạc nhiên khi biết Dương Nguyên Khánh là người đã đánh cô.
"Anh không cần biết nhiều không liên quan đến anh."
Thấy Âu Hoằng Phong đột nhiên đi ra ngoài Từ Phương Hiểu liền hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
"Anh đi đập chết Dương Nguyên Khánh anh không thể nào nuốt trôi cơn tức này anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây tổn hại đến em huống hồ chi anh ta lại đánh em ra nông nỗi này anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn." Âu Hoằng Phong quay người lại nói với cô với vẻ mặt rất tức giận.
Từ Phương Hiểu kéo anh lại cô tuyệt đối không cho anh đi đến đó nếu không mọi chuyện sẽ bại lộ Mộ Kiều Lam nhất định sẽ gặp nguy hiểm với lại anh mới vừa bị người ta đánh nếu đến đó chẳng phải là nộp mạng sao?
"Tôi không cho phép anh đi đến đó gặp Dương Nguyên Khánh nếu anh dám đi thì anh sẽ chết chắc với tôi."
"Tại sao anh lại không thể đến đó? Chẳng lẽ em dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?"
"Tôi không bỏ qua nhưng tôi cũng không cho phép anh đi đến gặp anh ta nếu như anh dám đến thì tôi sẽ mặc kệ anh không thèm quan tâm đến anh nữa."
Nghe cô nói thế anh liền ngoan ngoãn quay lại giường bệnh, Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên bước vào thấy cô liền cười nhẹ, Dạ Thành Đông đi đến đưa cho Âu Hoằng Phong xem một bức ảnh:
"Tôi đã điều tra ra được kẻ đã đánh cậu chính là người này còn về người đứng đằng sau thì tôi vẫn chưa điều tra ra bởi vì người trong tấm ảnh đã chết rồi anh ta đã tự tử chết."
Từ Phương Hiểu giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy người ở bên trong tấm ảnh đó chính là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh hôm qua cô mới vừa gặp anh ta hôm nay anh ta đã chết khiến hồn vía cô lên mây, rất sợ hãi.
Hạ Tử Quyên thấy cô thẫn người ra liền vỗ nhẹ vai hỏi:"Sao đột nhiên cô lại đứng thần người ra vậy? Mà khóe miệng của cô bị làm sao vậy?"
Từ Phương Hiểu giật mình lắc đầu cô cắn khóe môi suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng nói với Hạ Tử Quyên và Dạ Thành Đông:
"Tôi không sao! Bây giờ hai người có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Cô cứ nói đi là chuyện gì?" Hạ Tử Quyên nhanh chóng đáp lại.
"Tôi muốn hai người hãy cử ra vài người âm thầm bảo vệ bạn gái của Dương Nguyên Khánh bởi vì cô ấy là bạn của tôi dạo gần đây tôi nghe được cô ấy đang gặp nguy hiểm."
"Được! Tôi và Thành Đông sẽ giúp cô." Hạ Tử Quyên không suy nghĩ gì cả ngay tức khắc đồng ý với cô.
Âu Hoằng Phong đầu khẽ gật gù thầm suy nghĩ:"Thì ra là do có bạn của cô ấy ở đấy vì sợ cô gái đó gặp nguy hiểm nên mới không cho mình đi vậy thì lúc mình đốt nhà Dương Nguyên Khánh thì cho người đưa cô gái đó ra là được rồi còn những người khác thì mình cho A Bân điều tra nếu như vô tội không biết chuyện gì thì anh sẽ có cách đưa họ khỏi biệt thự."
Từ Phương Hiểu thấy anh suy nghĩ gì đó liền nói:"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy đừng có mà manh động."
Âu Hoằng Phong gật đầu cười cười anh nói là anh không làm gì Dương Nguyên Khánh nhưng anh đâu có nói là không đốt nhà anh ta anh đâu có làm hại đến anh ta anh là đang muốn hại cái ngôi nhà của anh ta. Anh cầu mong lúc cháy nhà có Dương Nguyên Khánh trong đấy để thiêu đốt anh ta thành tro vì dám đánh cô, có Dương Mộc Đồng lại càng tốt như vậy sẽ thiêu cô ta luôn để khỏi đến làm phiền anh và cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.