Chương 106: Mạo hiểm
Ruby Joy
20/03/2020
Về đến Mộ gia, không thấy Mộ Khánh Dương đâu Từ Phương Hiểu hỏi Vũ Quân Minh cùng Yến Quang:
"Anh hai đâu rồi? Sao chỉ có hai người ở đây thôi vậy? Anh ấy đi đâu rồi sao?"
Vũ Quân Minh kéo Từ Phương Hiểu ngồi xuống khẽ nói với cô:
"Sau khi biết Châu Châu ở Dương gia Khánh Dương đã mạo hiểm một mình đến đó không cho bất cứ ai đi theo cả dì dượng vẫn chưa biết chuyện này."
"Cái gì chứ? Anh ấy một mình mạo hiểm đi đến Dương gia cứu Châu Châu? Sao hai người lại không cản anh ấy lại chứ?" Từ Phương Hiểu sững sốt, kinh ngạc, lo lắng cho Mộ Khánh Dương.
"Không phải là bọn anh không muốn cản mà là vì khi bọn anh hay tin thì Khánh Dương đã đi rồi bây giờ anh và Quân Minh không biết phải làm sao đây? Nếu đi đến đó giúp thì sợ Khánh Dương sẽ bị bại lộ còn nếu không đi thì lại sợ cậu ấy gặp nguy hiểm không ai giúp đỡ." Yến Quang Nam cau mày, lo lắng, hoang mang không biết phải làm sao?
Từ Phương Hiểu lo lắng cho Mộ Khánh Dương và cả Hoa Châu Châu bây giờ cô như là đang ngồi trên đống lửa:
"Không biết bây giờ Châu Châu như thế nào rồi? Còn nữa từ hôm qua đến giờ anh hai đã không ăn gì tìm kiếm Châu Châu như điên em lo cho sức khỏe của anh ấy."
Dương gia, Mộ Khánh Dương đánh lạc hướng những vệ sĩ rồi lẻn vào bên trong vừa vào anh nhìn thấy Mộ Kiều Lam đang ngồi xích đu thẫn thờ, buồn bã gần đó còn có vệ sĩ đứng canh cô, anh nấp một bên lượm một hòn đá nhỏ ném vào Mộ Kiều Lam.
Mộ Kiều Lam giật mình quay đầu sang nhìn thấy Mộ Khánh Dương cô sững sốt, kinh ngạc đứng bật dậy ngó nghiêng xung quanh rồi bước đến chỗ của anh, khẽ nói:
"Anh hai! Sao anh lại đến đây? Ở đây rất là nguy hiểm đấy."
"Anh đến đây là để cứu Châu Châu em có biết Châu Châu đang ở đâu trong biệt thự không?" Mộ Khánh Dương khẽ hỏi cô.
"Em cũng không rõ nhưng có lẽ là căn phòng phía sau căn biệt thự bởi vì em thấy ở đấy có người canh gác gần như là không rời khỏi anh đừng đến đó nó rất nguy hiểm." Mộ Kiều Lam lắc đầu đáp lại.
Brian lái xe đến biệt thự bước xuống xe anh nhìn thấy Mộ Kiều Lam cùng Mộ Khánh Dương đang nói chuyện ở một góc mày anh nhướng lên ngạc nhiên đi nhanh đến cất giọng hỏi:
"Khánh Dương! Sao cậu lại ở đây? Hai người đang nói cái gì vậy? Có biết như vậy rất là nguy hiểm không? Lỡ có người nhìn thấy thì sao?"
Mộ Kiều Lam sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói với Brian:
"Brian! Anh hãy mau khuyên anh hai của tôi đi anh ấy đang muốn đi đến căn phòng ở phía sau biệt thự để cứu Châu Châu."
"Cậu bị điên rồi hay sao? Cậu làm như thế sẽ rất dễ mất mạng đó." Brian nhíu chặt đôi mày nói lại ngay.
"Chẳng lẽ hai người muốn tôi phải ở nhà đợi sao? Hai người nghĩ tôi sẽ đợi được hay sao? Người bị Dương Nguyên Khánh bắt cóc là bạn gái của tôi là vợ tương lai của tôi là người mà tôi yêu thương làm sao tôi có thể đứng im chờ đợi được chứ?" Mộ Khánh Dương tức giận anh gần như muốn phát điên lên không biết Hoa Châu Châu bị giờ như thế nào?
Mộ Kiều Lam cùng Brian im lặng không nói gì quả thật nếu đổi lại là hai người thì hai người cũng sẽ làm vậy thôi, Brian thở dài một hơi cất giọng nói:
"Thôi được rồi tôi sẽ giúp cậu vào bên trong đó cứu Châu Châu ra nhưng trước hết cậu phải hóa trang để người khác không nghi ngờ."
Mộ Khánh Dương gật đầu đứng ở đấy đợi Brian lấy đồ hóa trang cho mình, một lúc sau Brian cùng Mộ Khánh Dương đi đến trước căn phòng đang nhốt Hoa Châu Châu, Brian nói với hai người đứng canh ở đấy:
"Hai người hãy đi ăn đi sáng giờ hai người vẫn chưa ăn gì cả ở đây để tôi canh giúp cho."
Hai vệ sĩ nhìn nhau rồi nhìn Brian, Brian mày hơi nhíu lại nói:"Còn nhìn gì nữa chứ? Đi đi ở đây tôi canh giúp cho hai người không ăn gì lấy sức đâu mà canh gác."
"Cảm ơn!" Hai người họ gật đầu đồng thanh cất giọng rồi rời đi.
Thấy hai người họ đã rời đi Mộ Khánh Dương nhanh chóng mở cửa bước vào bên trong vừa bước vào anh đã nhìn thấy Hoa Châu Châu đang nằm trên đất mặt đầy vết thương ngay tức khắc lòng ngực của anh cảm thấy rất khó thở, nhìn thấy cô như thế lòng anh không khỏi xót xa, đau lòng.
"Châu Châu! Châu Châu!" Mộ Khánh Dương đỡ Hoa Châu Châu ngồi dậy khẽ gọi cô.
Hoa Châu Châu từ từ tỉnh lại mở mắt thấy anh cô bất ngờ, sững sốt không tin vào mắt mình:"Khánh Dương? Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây là để cứu em chúng ta hãy mau đi thôi." Mộ Khánh Dương vén tóc của cô ra phía sau dịu dàng nói.
Hoa Châu Châu định đi cùng anh bỗng cô nhớ lại sợ Dương Nguyên Khánh sẽ hại đến ba mẹ cô thấy cô vẫn ngồi đấy không chịu đi Mộ Khánh Dương liền hỏi:
"Em sao vậy? Sao lại không đi? Chẳng lẽ em bị thương chỗ nào nữa sao?"
"Không! Em không bị thương đâu cả chúng ta hãy đi thôi." Hoa Châu Châu lắc lắc đầu đứng dậy đi cùng anh sau khi rời khỏi đây cô sẽ tìm cách liên lạc với Dương Nguyên Khánh cô rất sợ anh ta sẽ làm hại đến ba mẹ của mình.
Mộ Khánh Dương dìu Hoa Châu Châu rời khỏi đấy ở phía trước Mộ Kiều Lam thấy anh cùng Hoa Châu Châu và Brian gần đi đến cô liền lấy dao rạch một đường ở trên cánh tay rồi hét lớn thu hút sự chú ý của tất cả vệ sĩ:"Áaaa...á... Cứu tôi với."
Tất cả vệ sĩ nghe tiếng hét của Mộ Kiều Lam liền chạy đến xem Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu nhân cơ hội đấy chạy đi nhanh, Brian quay trở lại căn phòng phía sau biệt thự, ở phía trước Mộ Kiều Lam giả vờ sợ hãi nói lớn tiếng với bọn họ với mục đích cho Brian nghe:
"Lúc nãy, có một đám người lẻn vào đây tôi phát hiện vừa định gọi mọi người thì bọn chúng lấy dao rạch một đường lên tay của tôi rồi đe dọa nếu tôi dám hét thì sẽ giết tôi tôi đợi bọn chúng rời đi mới dám hét lên."
Một vệ sĩ trong số đó lên tiếng hỏi cô:"Vậy tiểu thư có thấy bọn chúng đi hướng nào không?"
"Bọn chúng đi về hướng căn phòng ở phía sau biệt thự." Mộ Kiều Lam chỉ tay về hướng căn phòng ấy.
Tất cả vệ sĩ nhanh chóng chạy ra phía sau xem vừa đến thì nhìn thấy Brian nằm bất tỉnh dưới đất đầu chảy máu, cánh tay cũng bị thương bọn họ liền nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.
Trước khi vệ sĩ đến Brian đã tự lấy cây đập vào đầu của mình còn lấy dao cắt một đường dài ở cánh tay giả vờ như anh đã bị tấn công lúc đấy anh không ngờ Mộ Kiều Lam lại nhanh trí đến như vậy còn cố tình nói lớn cho anh nghe mà anh phối hợp theo.
Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu chạy đến xe thì bỗng nhiên Mộ Khánh Dương ngất đi Hoa Châu Châu hoảng hốt vội đỡ lấy anh dìu anh vào trong xe rồi lái đến bệnh viện.
"Anh hai đâu rồi? Sao chỉ có hai người ở đây thôi vậy? Anh ấy đi đâu rồi sao?"
Vũ Quân Minh kéo Từ Phương Hiểu ngồi xuống khẽ nói với cô:
"Sau khi biết Châu Châu ở Dương gia Khánh Dương đã mạo hiểm một mình đến đó không cho bất cứ ai đi theo cả dì dượng vẫn chưa biết chuyện này."
"Cái gì chứ? Anh ấy một mình mạo hiểm đi đến Dương gia cứu Châu Châu? Sao hai người lại không cản anh ấy lại chứ?" Từ Phương Hiểu sững sốt, kinh ngạc, lo lắng cho Mộ Khánh Dương.
"Không phải là bọn anh không muốn cản mà là vì khi bọn anh hay tin thì Khánh Dương đã đi rồi bây giờ anh và Quân Minh không biết phải làm sao đây? Nếu đi đến đó giúp thì sợ Khánh Dương sẽ bị bại lộ còn nếu không đi thì lại sợ cậu ấy gặp nguy hiểm không ai giúp đỡ." Yến Quang Nam cau mày, lo lắng, hoang mang không biết phải làm sao?
Từ Phương Hiểu lo lắng cho Mộ Khánh Dương và cả Hoa Châu Châu bây giờ cô như là đang ngồi trên đống lửa:
"Không biết bây giờ Châu Châu như thế nào rồi? Còn nữa từ hôm qua đến giờ anh hai đã không ăn gì tìm kiếm Châu Châu như điên em lo cho sức khỏe của anh ấy."
Dương gia, Mộ Khánh Dương đánh lạc hướng những vệ sĩ rồi lẻn vào bên trong vừa vào anh nhìn thấy Mộ Kiều Lam đang ngồi xích đu thẫn thờ, buồn bã gần đó còn có vệ sĩ đứng canh cô, anh nấp một bên lượm một hòn đá nhỏ ném vào Mộ Kiều Lam.
Mộ Kiều Lam giật mình quay đầu sang nhìn thấy Mộ Khánh Dương cô sững sốt, kinh ngạc đứng bật dậy ngó nghiêng xung quanh rồi bước đến chỗ của anh, khẽ nói:
"Anh hai! Sao anh lại đến đây? Ở đây rất là nguy hiểm đấy."
"Anh đến đây là để cứu Châu Châu em có biết Châu Châu đang ở đâu trong biệt thự không?" Mộ Khánh Dương khẽ hỏi cô.
"Em cũng không rõ nhưng có lẽ là căn phòng phía sau căn biệt thự bởi vì em thấy ở đấy có người canh gác gần như là không rời khỏi anh đừng đến đó nó rất nguy hiểm." Mộ Kiều Lam lắc đầu đáp lại.
Brian lái xe đến biệt thự bước xuống xe anh nhìn thấy Mộ Kiều Lam cùng Mộ Khánh Dương đang nói chuyện ở một góc mày anh nhướng lên ngạc nhiên đi nhanh đến cất giọng hỏi:
"Khánh Dương! Sao cậu lại ở đây? Hai người đang nói cái gì vậy? Có biết như vậy rất là nguy hiểm không? Lỡ có người nhìn thấy thì sao?"
Mộ Kiều Lam sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói với Brian:
"Brian! Anh hãy mau khuyên anh hai của tôi đi anh ấy đang muốn đi đến căn phòng ở phía sau biệt thự để cứu Châu Châu."
"Cậu bị điên rồi hay sao? Cậu làm như thế sẽ rất dễ mất mạng đó." Brian nhíu chặt đôi mày nói lại ngay.
"Chẳng lẽ hai người muốn tôi phải ở nhà đợi sao? Hai người nghĩ tôi sẽ đợi được hay sao? Người bị Dương Nguyên Khánh bắt cóc là bạn gái của tôi là vợ tương lai của tôi là người mà tôi yêu thương làm sao tôi có thể đứng im chờ đợi được chứ?" Mộ Khánh Dương tức giận anh gần như muốn phát điên lên không biết Hoa Châu Châu bị giờ như thế nào?
Mộ Kiều Lam cùng Brian im lặng không nói gì quả thật nếu đổi lại là hai người thì hai người cũng sẽ làm vậy thôi, Brian thở dài một hơi cất giọng nói:
"Thôi được rồi tôi sẽ giúp cậu vào bên trong đó cứu Châu Châu ra nhưng trước hết cậu phải hóa trang để người khác không nghi ngờ."
Mộ Khánh Dương gật đầu đứng ở đấy đợi Brian lấy đồ hóa trang cho mình, một lúc sau Brian cùng Mộ Khánh Dương đi đến trước căn phòng đang nhốt Hoa Châu Châu, Brian nói với hai người đứng canh ở đấy:
"Hai người hãy đi ăn đi sáng giờ hai người vẫn chưa ăn gì cả ở đây để tôi canh giúp cho."
Hai vệ sĩ nhìn nhau rồi nhìn Brian, Brian mày hơi nhíu lại nói:"Còn nhìn gì nữa chứ? Đi đi ở đây tôi canh giúp cho hai người không ăn gì lấy sức đâu mà canh gác."
"Cảm ơn!" Hai người họ gật đầu đồng thanh cất giọng rồi rời đi.
Thấy hai người họ đã rời đi Mộ Khánh Dương nhanh chóng mở cửa bước vào bên trong vừa bước vào anh đã nhìn thấy Hoa Châu Châu đang nằm trên đất mặt đầy vết thương ngay tức khắc lòng ngực của anh cảm thấy rất khó thở, nhìn thấy cô như thế lòng anh không khỏi xót xa, đau lòng.
"Châu Châu! Châu Châu!" Mộ Khánh Dương đỡ Hoa Châu Châu ngồi dậy khẽ gọi cô.
Hoa Châu Châu từ từ tỉnh lại mở mắt thấy anh cô bất ngờ, sững sốt không tin vào mắt mình:"Khánh Dương? Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây là để cứu em chúng ta hãy mau đi thôi." Mộ Khánh Dương vén tóc của cô ra phía sau dịu dàng nói.
Hoa Châu Châu định đi cùng anh bỗng cô nhớ lại sợ Dương Nguyên Khánh sẽ hại đến ba mẹ cô thấy cô vẫn ngồi đấy không chịu đi Mộ Khánh Dương liền hỏi:
"Em sao vậy? Sao lại không đi? Chẳng lẽ em bị thương chỗ nào nữa sao?"
"Không! Em không bị thương đâu cả chúng ta hãy đi thôi." Hoa Châu Châu lắc lắc đầu đứng dậy đi cùng anh sau khi rời khỏi đây cô sẽ tìm cách liên lạc với Dương Nguyên Khánh cô rất sợ anh ta sẽ làm hại đến ba mẹ của mình.
Mộ Khánh Dương dìu Hoa Châu Châu rời khỏi đấy ở phía trước Mộ Kiều Lam thấy anh cùng Hoa Châu Châu và Brian gần đi đến cô liền lấy dao rạch một đường ở trên cánh tay rồi hét lớn thu hút sự chú ý của tất cả vệ sĩ:"Áaaa...á... Cứu tôi với."
Tất cả vệ sĩ nghe tiếng hét của Mộ Kiều Lam liền chạy đến xem Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu nhân cơ hội đấy chạy đi nhanh, Brian quay trở lại căn phòng phía sau biệt thự, ở phía trước Mộ Kiều Lam giả vờ sợ hãi nói lớn tiếng với bọn họ với mục đích cho Brian nghe:
"Lúc nãy, có một đám người lẻn vào đây tôi phát hiện vừa định gọi mọi người thì bọn chúng lấy dao rạch một đường lên tay của tôi rồi đe dọa nếu tôi dám hét thì sẽ giết tôi tôi đợi bọn chúng rời đi mới dám hét lên."
Một vệ sĩ trong số đó lên tiếng hỏi cô:"Vậy tiểu thư có thấy bọn chúng đi hướng nào không?"
"Bọn chúng đi về hướng căn phòng ở phía sau biệt thự." Mộ Kiều Lam chỉ tay về hướng căn phòng ấy.
Tất cả vệ sĩ nhanh chóng chạy ra phía sau xem vừa đến thì nhìn thấy Brian nằm bất tỉnh dưới đất đầu chảy máu, cánh tay cũng bị thương bọn họ liền nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.
Trước khi vệ sĩ đến Brian đã tự lấy cây đập vào đầu của mình còn lấy dao cắt một đường dài ở cánh tay giả vờ như anh đã bị tấn công lúc đấy anh không ngờ Mộ Kiều Lam lại nhanh trí đến như vậy còn cố tình nói lớn cho anh nghe mà anh phối hợp theo.
Mộ Khánh Dương cùng Hoa Châu Châu chạy đến xe thì bỗng nhiên Mộ Khánh Dương ngất đi Hoa Châu Châu hoảng hốt vội đỡ lấy anh dìu anh vào trong xe rồi lái đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.